Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Tử Túc đã dùng phù lục thu phục vu tảo mà đại trưởng lão cố tình luyện chế, rồi lại giao phù lục cho Thẩm Thu Vãn, có điều tuyết y tảo vốn dĩ chính là sinh vật đơn bào, dù đã được luyện chế, bọn chúng cũng không có cơ quan "đại não" chỉ huy toàn bộ, giữa các cá thể chỉ có thể cảm ứng lẫn nhau.

Vậy nên dù vũng máu đã được chế ngự, vu tảo bên trong linh tuyền cũng không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều.

Vân Tử Túc ngồi xổm xuống, dòng nước mà Thẩm Thu Vãn hết dùng găng tay lại đến dùng đủ mọi phương pháp cẩn thận tránh tiếp xúc, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh khi đến gần, nay lại bị cậu trực tiếp dùng tay vốc một ngụm.

Hàn Dịch nhìn cậu, chỉ thấy cậu con trai bụm mười ngón tay, ngăn nước suối rỏ đi, nhưng vốc nước trong tay cậu vẫn liên tục vơi bớt không ngừng, không mất bao lâu, ánh nước lấp lánh đã hoàn toàn biến mất.

Trong bàn tay trắng ngần chỉ còn dư lại tầng hồng rất mỏng.

Ném vu tảo bị lọc ra trở vào trong nước, Vân Tử Túc phủi phủi hai tay, đứng dậy.

"Không vấn đề gì," cậu nói, "Không khác hấp thu khôi linh lắm."

Nhắc tới khôi linh, dường như Vân Tử Túc lại nhớ ra điều gì. Cậu đưa tay ra, ra hiệu cho Hàn Dịch một chút.

Hàn Dịch rất ăn ý nắm lấy tay cậu.

Cậu con trai vừa mới trưởng thành, thân hình vẫn chớm vẻ xinh đẹp thiếu niên. Xương tay của cậu rất mảnh mai, Hàn Dịch dùng một tay đã có thể bọc kín bàn tay của cậu.

Do vừa chạm vào nước suối, lòng bàn tay đối phương còn thoang thoảng man mát, đầu ngón tay cũng se se lạnh, Hàn Dịch siết chặt ngón tay theo bản năng, muốn truyền tới thật nhiều hơi ấm.

Hắn nghe thấy Vân Tử Túc hỏi: "Cảm nhận được không?"

Hàn Dịch hơi khựng lại, rồi mới nói: "...Ừm?"

Vân Tử Túc nói: "Em truyền linh lực sang, anh có cảm nhận được không?"

Lúc này Hàn Dịch mới hiểu thì ra đối phương đang nói chuyện linh lực.

May là hắn đã quen mặt không đổi sắc, nên bây giờ mới không để lộ biểu cảm gì bất thường. Cảm nhận một chút biến đổi trong cơ thể, Hàn Dịch đáp: "Có."

Cặp mắt Vân Tử Túc sáng rực.

Cậu từ từ đưa linh lực vừa hấp thu được trong linh tuyền vào nhánh kinh mạch thứ hai của Hàn Dịch, trong đoạn kinh mạch tràn đầy khôi linh, đẩy linh lực đến vị trí huyệt khiếu thứ nhất.

"Bây giờ anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của huyệt khiếu này không?" Vân Tử Túc hỏi.

Hàn Dịch gật đầu: "Có thể."

"Em hiểu rồi," Vân Tử Túc vui vẻ nói, "Vì trước kia hầu hết linh lực của em đều là do được chuyển hóa từ khôi linh mà thành, vậy nên em không thể dùng linh lực của em tẩy trừ khôi linh giúp anh. Nhưng các loại linh lực đến từ bên ngoài thì lại có thể."

Linh lực được chuyển đổi từ linh tuyền tiến vào cơ thể Hàn Dịch, cũng sẽ không bị khôi linh ăn mòn đồng hóa. Vậy nếu như linh lực từ linh tuyền lại nhiều thêm chút nữa, nó sẽ có thể lấp đầy toàn nhánh kinh mạch, từ đó xua đuổi khôi linh ban đầu đi ra.

Thử nghiệm ngẫu hứng này lại khiến cho Vân Tử Túc thu được một tin mừng ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía linh tuyền của cậu nhất thời trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Linh lực bên trong nó hẳn đã đủ để thay đổi trọn một nhánh kinh mạch.

Tuy nhiên, nghe xong lời giải thích của Vân Tử Túc, Hàn Dịch vẫn còn một thắc mắc.

"Khôi linh bị đuổi đi thì làm thế nào á?" Vân Tử Túc sửng sốt, cậu nghĩ ngợi một chút, nói, "Chắc vẫn phải để em ăn rồi."

Hàn Dịch không có năng lực chủ động tống khứ khôi linh, những người khác thì không thể hấp thu khôi linh trực tiếp, nhiệm vụ này đành trở về trên tay Vân Tử Túc.

"Vậy phương pháp này khác gì hấp thu trực tiếp?" Hàn Dịch hỏi.

"Đương nhiên là có khác chứ," Vân Tử Túc giải thích, "Mặc dù đều là do em ăn, nhưng em hấp thu trực tiếp, thì không thể ăn hết năng lượng hơn nửa kinh mạch của anh trong cùng một lần, nên là cũng không thể tẩy sạch khôi linh trong kinh mạch của anh được. Mà có linh lực của linh tuyền rồi, kinh mạch của anh có thể được dọn dẹp từng đoạn một."

Mặc dù khôi linh có thể cung cấp linh lực cho Vân Tử Túc, nhưng lại gây tổn thương rất lớn đối với thân thể Hàn Dịch, nếu chỉ là để hấp thu linh lực, Vân Tử Túc làm sao cũng được, nhưng mục đích bây giờ của cậu, lại là vì giúp đỡ Hàn Dịch, cho nên cậu mới sốt ruột muốn xua đuổi khôi linh trong cơ thể đối phương.

"Nếu kế hoạch dùng linh lực linh tuyền thay thế khôi linh thành công, vậy thì bọn mình có thể đi tìm các nguồn linh lực khác nữa, hoàn toàn dọn sạch mười hai kinh mạch trong cơ thể giúp anh." Vân Tử Túc nói.

Mặc dù ngoại trừ kinh mạch, các vị trí khác trong cơ thể Hàn Dịch cũng bị lượng lớn khôi linh chiếm đóng, nhưng đối với người tu hành, quan trọng nhất vẫn là kinh mạch và căn cơ tâm khẩu.

"Một khi mười hai kinh mạch hoàn toàn thông suốt, anh sẽ đạt đến Trúc Cơ kỳ, khi đó tính chất cơ thể cũng được lột xác, tính mạng không còn bị đe doạ. Cứ tiếp tục như vậy, còn có thể kéo dài tuổi thọ nữa."

Vân Tử Túc nhìn Hàn Dịch: "Hồi anh mới thành niên, có phải có người bảo anh không sống quá bảy năm không?"

Hàn Dịch ngừng một chút, rồi mới gật đầu.

Vân Tử Túc cười một tiếng, "Thế thì chờ đến khi đả thông mười hai kinh mạch rồi, vấn đề này anh cũng chẳng cần lo lắng."

Hàn Dịch có chút ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ Vân Tử Túc vẫn nhớ loại chuyện này.

"Em..." Hàn Dịch chần chừ, nói, "Em vẫn luôn nghĩ về chuyện này à?"

"Đúng vậy," Vân Tử Túc gật đầu, "Em muốn giúp anh tốt lên."

Hàn Dịch há miệng muốn nói điều gì, nhưng lại không thể thốt nên lời, hắn lặng lẽ nhìn Vân Tử Túc, ánh mắt nóng cháy, so với ánh nắng bị tầng mây mỏng che phủ lại càng thêm cháy bỏng.

Tuy Vân Tử Túc có cảm giác được, nhưng cũng chỉ cho là đối phương còn lo lắng chuyện tuổi thọ của mình, tay cậu vẫn đang được Hàn Dịch nắm lấy, cứ thế nhấc chân bước sang từ bờ kia linh tuyền, đứng bên người Hàn Dịch.

"Không sao đâu, A Dịch," Cậu vỗ vỗ cánh tay Hàn Dịch, "Bọn mình còn cả một tương lai rất dài."

Hàn Dịch trầm giọng đáp một tiếng: "Ừ."

Hai người đứng sóng vai nhau, đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm trong veo như vừa được gột rửa. Dõi mắt trông ra, chính là một vùng núi đá trập trùng, đất trời oanh liệt.

_________________

Cuối cùng đội ngũ huyền môn cũng không thể tìm ra phương pháp lọc sạch linh tuyền.

Ngũ đại tông môn mỗi phe mang một lít nước suối về nghiên cứu, còn lại đều đổ trở vào đầm nước nhỏ do linh tuyền đọng thành. Thứ này cũng không thể mang nhiều, nhỡ sau này xảy ra chuyện không may, vô tình làm đổ, lại nhận được một hồi gió tanh mưa máu.

Gieo họa cho linh tuyền, mưu đồ cướp lấy mấy chục mạng sống, mâu thuẫn giữa Ngũ đại tông môn và Chính Thống tông lại càng thêm trầm trọng. Trên đường trở về, Thẩm Thu Vãn và bốn người dẫn đầu phát hiện kha khá thế trận mai phục của quân Chính Thống tông, xem ra, để đạt được âm mưu lần này, Chính Thống tông bỏ ra không ít công sức, không chỉ là đại trưởng lão tông môn, mà cả các thế lực trung kiên cũng được phái tới.

Tuy nhiên lấy một địch năm căn bản chính là chuyện viển vông, hơn nữa ngũ đại tông môn cũng không bị vu tảo lây nhiễm, mánh khóe của Chính Thống tông nát hỏng tới tấp, chờ đến lúc sắp trở về Lục Khúc, tình hình thậm chí đã chuyển đổi từ người của Chính Thống tông mai phục Ngũ đại tông môn, thành Ngũ đại tông môn bắt đầu truy đuổi người của Chính Thống tông.

Khiến cho đội ngũ phải ngạc nhiên, chính là lúc ra ngoài bọn họ không gặp thêm ảo cảnh nào nữa. Đa số mọi người đều cho rằng lớp phòng vệ xung quanh linh vật của đất trời sẽ luôn tồn tại, thế nhưng nghĩ kỹ thì, bọn họ cách linh tuyền ngày càng xa, ảo cảnh không làm khó bọn họ nữa cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng trên thực tế, phán đoán ban đầu của đội ngũ mới là chính xác.

Ảo cảnh biến mất, chỉ là vì trước khi rời khỏi, có người đã khoắng sạch toàn bộ mạch linh tuyền và cả đầm nước linh tuyền chảy xuống.

"Thật ra giữ lại mấy cái vu tảo này cũng được." Vân Tử Túc nhìn quả cầu tuyết đỏ tươi xinh đẹp trong tay, "Nước và các loại thực vật khác đều có thể bị nó xem như vật dẫn, dùng rất xịn, cũng có thể coi như vũ khí."

"Meo~"

Mèo báo nhỏ đang nghịch quả cầu trắng một bên nghe vậy, bèn thò móng vuốt muốn sờ thử quả cầu tuyết khác màu trong tay Vân Tử Túc.

"Vân Thôn, không được đụng vào." Vân Tử Túc nhắc nhở, nâng tay cao hơn chút, không cho đối phương chạm tới, "Nó sẽ cướp linh khí của mày đấy."

Vừa nghe đến đoạn cướp đồ ăn, mèo con tức thì mất hết hứng thú.

"Nó có gây ảnh hưởng tới em không?" Hàn Dịch hỏi.

"Không đâu," Vân Tử Túc lắc đầu, bổ sung, "Thật ra lôi linh căn mới là khắc tinh lớn nhất của cái loại tà vật này, chờ cho tu vi của anh cao thêm chút nữa, bọn chúng không chỉ không thể gây hại cho anh, mà còn phải đi vòng qua người anh ấy chứ."

Tuy nhiên vừa nhắc đến tu luyện, vấn đề lại lần nữa vòng về vạch xuất phát----

Tốc độ hấp thu khôi linh quá chậm.

Vấn đề này, hai người bọn họ đều có trách nhiệm, một mặt, Hàn Dịch không có cách nào chủ động cống khôi linh ra, mặt khác, tốc độ hấp thu khôi linh của Vân Tử Túc cũng bị hạn chế, dù cậu có sờ lên ngực đối phương, tốc độ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhanh hơn được một tẹo.

Vân Tử Túc lật tay thu hồi quả cầu tuyết, nhíu chặt lông mày.

Chỉ dựa vào tiếp xúc thân thể, tiến độ hấp thu không được như ý, cậu cần phải tranh thủ thời gian tìm một biện pháp khác.

Chiếc SUV ngoặt qua vài lối rẽ, tốc độ chạy dần dần chậm lại, Vân Tử Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào tầm mắt chính là kiến trúc quen thuộc ngập tràn dấu vết con người.

Bọn họ đã trở về Lục Khúc, cũng chính là vị trí đội ngũ trú đóng trước khi lên đường.

Đội ngũ bôn ba nhiều ngày rời khỏi chiếc SUV, trên thân mọi người vẫn mang mùi gió bụi, tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi, rất nhanh, có người túm cổ mấy tên Chính Thống tông từ trong xe, đè xuống.

Mặc dù không thể gây ra sóng to gió lớn, nhưng người của Chính Thống tông mai phục cả đường vẫn gây thêm không ít phiền phức cho đội ngũ, vốn chỉ cần một chiếc xe chở người bị thương, đến cuối hành trình đã tăng thành hai chiếc. Sau khi trở về doanh trại, những thành viên bị thương nhanh chóng được đội viên ở lại đóng giữ tiếp nhận, chuẩn bị thủ tục chạy chữa.

Vân Tử Túc bước xuống chiếc xe SUV, Vân Thôn nhảy lên bả vai cậu, một người một mèo không hẹn mà cùng nhìn về hướng những người bị thương.

Hàn Dịch nhìn động tác đồng bộ của bọn họ, sắc mặt thoáng dịu dàng, hắn hỏi: "Đằng kia sao rồi?"

Vân Tử Túc rơi vào trầm tư, trái lại là Vân Thôn trên bả vai cậu kêu lên một tiếng.

"Meo~"

Hàn Dịch giơ tay, nhận lấy con mèo báo. Bả vai cậu con trai hơi gầy, dù chỉ là mèo con, cũng khiến cậu trông có vẻ lao đao.

Có người đến gần, gọi một tiếng: "Vân tiền bối, sư huynh muốn mời anh đi một chuyến."

Vân Tử Túc ngẩng đầu, chỉ thấy Liên Kỳ Tư đang đứng trước mặt.

"Đi, đúng lúc tôi có chuyện cần hỏi anh ta." Vân Tử Túc nhanh chóng đáp lời, cậu quay đầu nói với Hàn Dịch một tiếng "Chờ em", đoạn bước nhanh rời khỏi.

Thẩm Thu Vãn và bốn người cầm đầu đứng trước cửa nhà chính, đang định chờ Vân Tử Túc tới, sẽ lập tức mời cậu vào, ai ngờ Vân Tử Túc vừa mới đến nơi, còn chưa chờ mấy người kịp mở miệng khách sáo, đã hỏi thẳng Thẩm Thu Vãn, "Tại sao sau khi những người đó bị thương, linh lực xung quanh lại càng nồng đậm?"

Thẩm Thu Vãn không lường trước được đối phương sẽ hỏi vấn đề này, tuy nhiên anh ta phản ứng rất nhanh, vội đáp: "Là do bọn họ bị thương chảy máu, linh lực trong cơ thể theo máu chảy ra."

Đây cũng là lí do khi đó bọn họ muốn để những người bị thương trở về trước, cứ để người bị thương nhiễm mùi máu tanh ở lại bên trong khu không người, còn không biết sẽ thu hút thứ gì. Chẳng qua là sau đó bởi vì quỷ dựng tường, bọn họ mới không thể không họp lại cùng hành động.

Vân Tử Túc nhớ lại lời đại trưởng lão và cái tên Tam Minh gì đó nói lúc ấy.

Có người nhắc nhở Tam Minh, bảo gã đừng làm người ta cụt tay cụt chân, tránh để linh lực bị rò rỉ. Bản thân Tam Minh cũng đáp, đám người này da mềm thịt non, đụng một tí rách da linh lực cũng sẽ trôi đi mất.

Tu linh giới dư thừa linh dược, công pháp kiểm soát linh lực cũng nhiều, sau khi tu sĩ bị thương, thường sẽ dùng linh dược hoặc đan dược chữa trị vết thương trước, cho dù không có thuốc, cũng sẽ băng kín vết thương, tránh để linh lực tản ra ngoài.

Không phải Vân Tử Túc không biết chuyện này, chẳng qua là cậu sống mấy trăm năm tại Tu linh giới, theo tư duy quán tính, sẽ trực tiếp xem nhẹ loại chuyện như máu từ vết thương gây rò rỉ linh lực.

Nói vậy, máu trong thân thể con người có thể chủ động dẫn linh lực ra bên ngoài.

Cặp mắt Vân Tử Túc sáng rực.

Cậu vừa mới sầu đời không biết làm sao để tăng tốc độ hấp thụ khôi linh xong!

Nhưng nếu lấy máu Hàn đại thiếu, nghe có vẻ không được thực tế lắm...

Sắc mặt Hàn đại thiếu bình thường đã tái nhợt lắm rồi.

Vân Tử Túc suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Vậy trừ máu ra, trong cơ thể con người còn có thứ gì dẫn theo rất nhiều linh lực nữa không?"

Ở Tu linh giới, ngoại trừ tu luyện linh thể, tu sĩ còn rèn luyện thân xác, cho nên xác thịt lên da, máu xương gân cốt đều mang linh lực. Nhưng Hàn Dịch là người Phàm tục giới, Vân Tử Túc không rõ tình hình tu luyện tại nơi này, chỉ đành ôm vấn đề này đi hỏi Thẩm Thu Vãn.

Nghe lời cậu hỏi, vẻ mặt mấy người bên cạnh không khỏi trở nên khá là kỳ quặc.

Nét mặt Thẩm Thu Vãn cũng cứng lại một chút.

Nhưng anh ta nhận ra Vân Tử Túc là thành tâm muốn biết, cũng không có ý đồ kì cục gì, hơn nữa đối phương còn là ân nhân cứu mạng của toàn đội ngũ, anh ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Thẩm Thu Vãn ho nhẹ một cái, dùng âm lượng khá nhỏ, đáp: "Dịch cơ thể đều được."

Vân Tử Túc trầm ngâm một hồi, gật đầu cái rụp, "Được."

Cậu nói xong, cứ thế trực tiếp xoay người chạy trở về.

Để lại mấy người đứng trước cửa nhà chính, trố mắt nhìn nhau.

Vốn dĩ bọn họ muốn mời Vân Tử Túc tới đây để thể hiện lòng biết ơn, tiện đường bàn bạc mấy vấn đề còn chưa được giải quyết.

Mặc dù Chính Thống tông đã bị nhéo ra, nhưng trên người bọn chúng còn không ít câu đố, ví dụ như tại sao nhóm thợ săn bắn trái phép lại xuất hiện, và cả việc bầy sói được triệu tập tới như thế nào.

Tuy nhiên xem dáng vẻ vội vã của Vân Tử Túc, có lẽ hiện giờ đối phương cũng chẳng có tâm trạng chuyện trò mấy thứ này.

Thẩm Thu Vãn thở dài, nói với mọi người: "Vào nhà đã, quân ta bàn bạc mấy việc khác trước vậy."

Dù sao từ những thông tin đã thu được, bọn họ cũng có thể lôi ra lý sự một phen.

Vân Tử Túc chạy thẳng một mạch từ cửa nhà chính, chẳng hề nhớ ra ở trên cao nguyên không thể hoạt động kịch liệt, bởi vì phản ứng cao nguyên căn bản không ảnh hưởng tới cậu.

Nhưng đặt giữa đám người chỉ có thể cử động dè dặt, động tác của cậu lại có vẻ tương đối nổi bật.

Vân Tử Túc chạy về, Hàn Dịch vẫn đứng tại chỗ ôm Vân Thôn chờ cậu. Xung quanh có không ít người đang nhìn hai người bọn cậu, không chỉ bởi vì hành động chạy như điên của Vân Tử Túc, mà còn vì tin tức hai người cứu toàn đội ngũ đang từ từ lan truyền khắp đội.

Mọi người đang tò mò đánh giá hai vị đấng cứu thế trước kia cũng không quá bắt mắt, nhưng ở thời khắc nguy cấp lại bộc lộ tài năng.

Vân Tử Túc chạy đến trước mặt Hàn Dịch, hô hấp có chút dồn dập, mặc dù biết cậu không sao, nhưng Hàn Dịch vẫn đưa tay đỡ lấy đối phương.

Sau đó, Hàn Dịch nghe thấy bé con nói----

"Anh có thể liếm em một cái được không?"

Giọng điệu Vân Tử Túc hơi gấp, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm nghị, cậu dò hỏi một cách rất chi là đứng đắn: "Hoặc là, anh có thể để em liếm một cái cũng được?"

Lời nói vừa cất lên, khoảng sân vốn bừng bừng náo nhiệt đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.

______________

Tác giả có lời:

Vân bé ngoan: Anh có thể liếm em không? Hoặc là để em liếm anh một tí nhé!

Hàn Dịch:...

Hàn Dịch: Thật ra thì, vấn đề này còn có một phương pháp khác người ta hay sử dụng, để anh dạy em.

Vân bé ngoan: Hay sử dụng à? Là gì... ưm??

Nói đến dịch cơ thể, chỉ có Vân bé ngoan đơn thuần mới nghĩ đến nước bọt mà thôi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio