Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc, ánh mắt rất chuyên tâm.
Hắn hỏi: "Hôm nay cậu trở về An thành à?"
Thấy đối phương cũng không phát hiện hành vi của mình, Vân Tử Túc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, Hàn Dịch nhìn thế nào cũng giống một người bình thường, ngay cả khôi linh cũng không thu lại hay chống cự được, làm sao có thể phát hiện việc khôi linh bị dứt ra một mẩu nhỏ chứ.
Vân Tử Túc gật đầu: "Phải."
Cậu có chút tò mò hỏi: "Sao Hàn tiên sinh lại biết thế?"
Hàn Dịch nói: "Quản gia nói cho tôi."
Vân Tử Túc bừng tỉnh.
Hàn Dịch hỏi tiếp: "Cậu đi thăm bọn họ sao?"
Đối phương không nói rõ "bọn họ" là ai, nhưng Vân Tử Túc vẫn nghe hiểu.
Cậu hơi khép mắt lại, giọng nói mềm mại cũng trầm đi đôi chút.
"...Ừ, chuyện này, cũng nên nói với bọn họ một tiếng."
Khi Vân Tử Túc mới tới thế giới này, thân xác hư hại, ký ức tan tành, chỉ còn sót lại một mảnh tàn dư. Mặc dù cậu cũng không phải là người dễ dàng gạt đi mà sống, nhưng không thể phủ nhận ở nơi đây, vợ chồng Vân Học Thương dành cho cậu sự quan tâm và lòng khoan dung lớn nhất.
Tu sĩ nghịch thiên cải mệnh, quá mức khác biệt với người phàm, nhưng đối với vợ chồng Vân Học Thương, Vân Tử Túc không hề kháng cự nghĩa vụ dành cho bọn họ tại Phàm tục giới.
Vân Tử Túc vừa dứt lời, bỗng cảm thấy phía sau ót truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng chậm rãi.
Bàn tay Hàn Dịch thật sự rất lạnh, thời tiết mùa hè nóng bức, một thân hắn tản ra khí lạnh khắp bốn phương, thế nhưng động tác lại không tỏ vẻ lạnh lùng.
Hàn Dịch khẽ khàng xoa xoa mái tóc Vân Tử Túc, "Bọn họ sẽ rất yên lòng."
Vân Tử Túc cười một tiếng: "Ừ."
Sau đó cậu lại lặng lẽ bóc một khối khôi linh lớn từ lòng bàn tay hắn xuống.
Hà An Khải ngồi một bên nhìn động tác của hai người, vẻ mặt hơi biến, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu ta chỉ im lặng cầm thêm mấy lần xiên nướng cho Vân Tử Túc.
Hàn Dịch cũng không đi, ở bên bầu bạn cùng Vân Tử Túc thẳng đến lúc ăn xong. Hắn cũng không phải người nói nhiều, nhưng bầu không khí từ đầu đến cuối không hề nhạt nhẽo. Vân Tử Túc cũng có chút bất ngờ, cậu không ngờ Hàn Dịch lại là người dễ ở chung đến vậy.
Dĩ nhiên, điều này chỉ giới hạn trong cảm nhận của một mình Vân Tử Túc, nếu dùng cùng một vấn đề hỏi Hà An Khải ngồi bên cạnh, đảm bảo cậu ta sẽ không trả lời như thế.
Kết thúc bữa nướng, xiên sắt trước mặt Vân Tử Túc đã chất cao bằng ngọn núi nhỏ, Hà An Khải đã sớm rõ ràng lượng cơm của cậu, tuy nhiên không ngờ rằng, Hàn Dịch thấy kiểu ăn của Vân Tử Túc, lại cũng không để lộ chút hoảng sợ nào.
Trước khi rời đi, Hà An Khải gọi Vân Tử Túc.
"Mấy ngày nay tối tớ đều ở chỗ này, cậu muốn ăn khuya cứ trực tiếp đến, có chuyện gì cũng có thể tìm tớ bất kỳ lúc nào."
Vân Tử Túc hiếu kỳ hỏi: "Thời gian nghỉ phép lần này của cậu dài vậy à?"
Kỳ nghỉ của Hà An Khải quý giá, các đợt nghỉ phép ngày trước chỉ được chừng bốn năm ngày, trừ đi thời gian di chuyển trên đường, cũng chỉ còn tối đa hai ba ngày mà thôi.
Hà An Khải gật đầu: "Sẽ nán lại đây thêm mấy ngày nữa."
Trong lúc hai người nói chuyện, Hàn Dịch đã gọi nhân viên trong quán, để họ tính tiền cho bàn mình.
Hà An Khải nhìn thấy, trực tiếp khoát tay với nhân viên, nhân viên quen cậu ta, thấy có ông chủ nhỏ ở nơi này, bèn cũng không lằng nhằng nữa.
Hàn Dịch đã lấy ví da, thấy vậy ngẩng đầu nhìn Hà An Khải một cái.
Hà An Khải nói: "Bữa này là tôi mời Tử Túc."
Hàn Dịch không ừ hử gì, cũng không cất ví da về.
Bầu không khí nhất thời trở nên có chút khó tả, thế nhưng Vân Tử Túc hoàn toàn không chú ý tới. Cậu còn đang bận bịu lục đồ trong túi, sau khi lục ra một chiếc lọ nhỏ, liền kín đáo trao nó cho Hà An Khải.
"Đây là thuốc bôi ngoài, có tác dụng đối với vết thương ngoài da và chấn thương cơ bắp, cứ bôi trực tiếp là được."
Vân Tử Túc phủi tay một cái: "Coi như tiền cơm tối nay."
Cường độ huấn luyện của Hà An Khải nặng nhọc, khó tránh khỏi các loại chấn thương, trước kia Vân Tử Túc đã cho cậu ta một ít thuốc mỡ. Vốn dĩ đối phương chỉ coi như món quà bình thường mà nhận lấy, thế nhưng dùng thử rồi, lần nghỉ phép đầu tiên sau khi trở lại, liền khăng khăng muốn trả tiền cho cậu.
Loại thuốc bôi ngoài này đối với người bình thường mà nói đúng là trân quý, nhưng đối với Vân Tử Túc, dùng một viên linh đan không cấp bậc gì cũng có thể chế ra cả thùng. Bọn họ đều có được thứ mình muốn, dùng thứ này đổi lấy bữa cơm coi như hợp tình.
Lúc này Hàn Dịch mới thu ví da, Hà An Khải cũng không nhiều lời, sau khi nhận lấy lọ nhỏ bèn cất giữ cẩn thận.
Quầy thịt nướng sẽ còn bận rộn một thời gian nữa, Vân Tử Túc cũng không ra bếp sau quấy rầy bố Hà mẹ Hà, ba người bước ra ven đường, Vân Tử Túc vẫy vẫy tay với Hà An Khải: "Vậy tớ đi trước, A Khải, hỏi thăm sức khỏe cô chú thay tớ nhé."
"Được."
Vốn dĩ Vân Tử Túc định ngồi xe buýt trở về như lúc mới tới, giờ này vừa lúc có thể bắt kịp xe. Tuy nhiên cậu còn chưa đến bến buýt, đã bị một chiếc xe con màu đen ngăn cản.
Hàn Dịch mở cửa xe, ra hiệu một chút với cậu.
Vì vậy Vân Tử Túc liền ngớ ngớ ngẩn ngẩn ngồi lên xe riêng nhà người.
Chờ cho chiếc xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Vân, Vân Tử Túc mới nhớ ra một chuyện.
Không đúng, cậu trèo cửa sổ ra ngoài, không đi cửa chính.
"Từ từ đã..."
Vân Tử Túc đang muốn gọi Hàn Dịch xuống xe từ phía còn lại, nhưng phát hiện cửa biệt thự đã được mở ra cách đó không xa.
Hiển nhiên, người nhà họ Vân đã biết bọn họ trở lại.
Đành chịu, Vân Tử Túc không thể làm gì khác hơn là đi qua cùng Hàn Dịch.
Đêm đã khuya, thế nhưng ngoại trừ bà Vân đã ngủ, cùng Vân Học Binh chưa trở về, hầu như tất cả những người còn lại nhà họ Vân đều đang đứng chỗ này. Mặc dù có thể thấy được bọn họ rất coi trọng cuộc ghé thăm này của Hàn Dịch, nhưng chờ đến khi thấy người thật, phản ứng của đại đa số mọi người đều chẳng khác nào Lữ Phượng Liên trong nhà hàng Tây lần ấy.
Lý Phương Phỉ còn sợ đến độ trốn thẳng ra sau lưng mẹ cô ta.
Hàn Dịch cũng không có ý chào hỏi bọn họ, sau khi đưa Vân Tử Túc về biệt thự, hắn chỉ nói mấy câu đơn giản với Vân Học Công, lại để tài xế đặt lễ vật đã chuẩn bị cho đối phương vào cửa, rồi rời đi, trong toàn bộ quá trình không nhìn những người khác lâu thêm giây nào, dù là lúc trao đổi với Vân Học Công, thái độ của Hàn Dịch cũng lạnh lẽo như hơi thở quanh người hắn vậy.
Duy chỉ có trước khi rời khỏi, Hàn Dịch chuyển ánh mắt về phía Vân Tử Túc, vẻ mặt mới có chút thay đổi.
Hắn nói: "Nghỉ ngơi sớm chút, liên lạc qua wechat."
Tầm mắt những người khác nhìn qua, Vân Tử Túc khẽ sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Được."
Cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Hàn tiên sinh ngủ ngon."
Hàn Dịch nói: "Ngủ ngon."
Sau khi người đàn ông rời khỏi, bầu không khí trong biệt thự trở nên ngột ngạt. Nhìn về phía Vân Tử Túc, sắc mặt Vân Học Công vẫn rất khó ngửi như cũ, nhưng cuối cùng gã vẫn không ý kiến gì.
Ngay cả chuyện Vân Tử Túc một mình ra ngoài tối nay cũng không hỏi.
Có lẽ Hàn Dịch đã đề cập trước với bọn họ, nếu không vừa rồi cũng sẽ không có nhiều người xuất hiện trong phòng khách đến thế. Mặc dù không hiểu tại sao Hàn Dịch lại cố ý chạy đến quán thịt nướng đón cậu, còn báo cho người nhà họ Vân, tuy nhiên Vân Tử Túc cũng không dồn nhiều tâm sức suy nghĩ vấn đề này.
Cậu còn năng lượng tràn đầy cần chuyển hóa.
Trở lại phòng ngủ vọt đi tắm rửa xong, Vân Tử Túc bèn lên giường nằm. Sau khi tiến vào Vô Tự Ấn, cậu không vội vã chuyển đổi đồ nướng buổi tối, mà trước tiên hấp thu khôi linh được lén bóc xuống từ người Hàn Dịch.
Tính công kích và tạp chất chứa trong khôi linh luôn khiến tu sĩ phải đau đầu, nhưng đối với Vân Tử Túc, người chỉ còn phải lấp đầy chỗ trống ở tâm khẩu là có thể hoàn thành thể chất thuần linh, quá trình hấp thu khôi linh chỉ giống như gặm cánh gà, nhèn xương ra là đc.
Linh khí thấm vào trong cơ thể giống như mưa sương ngọt ngào, linh khiếu được tưới nhuần xoa dịu, cho dù số lượng không tính là nhiều, nhưng cũng đủ để khiến linh thể cảm thấy sảng khoái sung sướng.
Ánh sáng trắng trên người Vân Tử Túc rõ ràng đã tăng lên một phần so với thường ngày,
Hấp thu xong khôi linh, Vân Tử Túc liền mở mắt, cậu cúi đầu nhìn xuống hướng tâm khẩu, mặt mày nhuộm vẻ vui mừng.
Cậu chỉ mới hấp thu hai mẩu khôi linh nhỏ tí kéo ra trên người Hàn Dịch thôi, chỗ trống trong tâm khẩu đã được vá thêm một khoảng lớn bằng đốt ngón tay.
Tốc độ này nhanh hơn bất kỳ lần tu bổ nhờ đồ ăn nào của Vân Tử Túc.
Tiếp tục chuyển đổi bữa nướng ban tối thành linh lực của bản thân xong, Vân Tử Túc vốn nỗ lực tu luyện nay đầy não chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.
- ----Kết hôn!
Đợi một đêm trong Vô Tự Ấn, sáng sớm hôm sau Vân Tử Túc đứng dậy, cậu còn chưa bước xuống tầng một, đứng trước cầu thang tầng trên đã nghe thấy giọng nói của Lý Phương Phỉ và Vân San San.
Ngày hôm qua Vân Tử Túc trở về muộn, Vân San San và Vân Diệu Tổ tuổi nhỏ, đi ngủ từ sớm, thế nên không nhìn thấy Hàn Dịch.
Vân San San hỏi: "Có phải hôm qua Hàn Dịch đã tới không? Anh ấy có đẹp lắm không, chị chụp hình không?"
Lý Phương Phỉ đáp: "Cũng được... chị không chụp hình."
"Cũng được là ý gì?" Vân San San không thỏa mãn với đáp án này, "Không phải người nhà bọn họ đều nổi tiếng là đẹp mắt à? Trước em từng gặp Hàn Dĩ Long trong hội hữu nghị, cậu ấy là người dẫn đầu của trường bọn họ, người đâu mà vừa đẹp trai vừa cao ráo, được vô số người vây quanh. Hàn Dịch không có khả năng thua kém em trai ảnh chứ?"
"Chị không nói được," Giọng điệu Lý Phương Phỉ ẩn chứa chút chần chừ, "Hàn đại thiếu mang đến cho người ta cảm giác, siêu lạnh... chị không dám nhìn lâu."
"Xì, bà cũng nhát gan quá rồi đấy," Vân San San khá là bất mãn, "Anh ấy nhất định là làm vẻ cool thôi, lần tới gặp mặt em phải nói với ảnh, hình tượng anh chàng băng lãnh đã lỗi thời lâu lắm rồi."
"Tuy nhiên..." Giọng nói Vân San San chuyển sang ngọt ngào một cách rõ ràng, "Nếu anh ấy có thể dẫn em đi gặp Hàn Dĩ Long, có khi em còn có thể xem xét một chút, nói cho ảnh nghe đàn ông làm gì mới được chào đón nhất."
Cuộc trò chuyện giữa hai người bị tiếng gọi ăn sáng của Vân Hướng Hồng cắt ngang, đúng lúc Vân Tử Túc bước xuống bậc thang cuối cùng, lời Vân San San đối với cậu vào tai trái ra tai phải, đời sau nhà họ Vân ngoại trừ nhu nhược thì chính là ngang tàng, những tiếng rì rầm ồn ã thay phiên nhau vang lên trong đầu cậu. Tính ra thì, cậu vẫn cảm thấy hứng thú hơn với xíu mại và chè đậu đỏ hơn.
Bữa sáng kết thúc, Vân Tử Túc trở lại phòng ngủ của mình như cũ, từ khi được nghỉ ngoại trừ ăn cơm ra, hầu như cậu không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, toàn bộ thời gian đều được dùng để tu luyện.
Tuy nhiên lần này, cậu còn chưa vào Vô Tự Ấn, đã nhận được một cú điện thoại.
Điện thoại gọi tới từ Bắc thành, người gọi là bạn đại học của Vân Tử Túc ở Bắc thành, Phí Dương.
Điện thoại vừa thông, âm thanh của Phí Dương liền truyền tới: "Alo, Tử Túc, cậu ở nhà làm cái gì đấy, sao nhiều ngày vậy rồi mà không thấy ý kiến gì?"
Vân Tử Túc đã quen với lối nói năng cà trớn của cậu ta, nói thẳng: "Nằm."
Có điều cậu cũng không có nói láo, chẳng lẽ tu luyện không phải nằm.
"Nằm cái gì mà nằm," Phí Dương oán hận, "Đúng là lãng phí năng lực của cậu. Ầy, tớ bảo cậu ra ngoài chơi cậu có muốn suy xét chút không, tuần tới tự túc Tứ Xuyên-Tây Tạng, lượn một vòng mười ngày, đi không?"
Vân Tử Túc ngẫm nghĩ, mười ngày kể từ tuần tới, cậu không có thời gian.
"Không đi được."
Nghe thấy lời này, Phí Dương đầu kia điện thoại rõ ràng có chút xù lông, "Gì mà không đi được, cậu sợ say độ cao à? Đoàn bọn tớ còn có hai cô gái đi cùng cơ mà, đợt này ra đấy chắc chắn không mệt lắm đâu. Hay là nhà cậu không cho? Thế tớ tìm giáo viên gọi điện cho nhà cậu bảo trường có hoạt động..."
"Không phải," Vân Tử Túc ngắt lời cậu ta, "Tớ có việc, không đi được."
Phí Dương chậc một tiếng, vẫn hỏi nốt một câu: "Chuyện gì đấy?"
Vân Tử Túc đáp: "Cuối tuần tới tớ kết hôn."
Phí Dương: "..."
Đầu kia điện thoại yên tĩnh ba giây.
Sau đó chính là âm thanh không thể tượng tượng nổi của Phí Dương.
"Cậu nói cái gì??!"
_____________
Tác giả có lời:
Hà An Khải: Có chuyện (không muốn kết hôn) cứ việc tìm tớ.
Phí Dương: Kết hôn gì??? Chắc chắn là bị ép!
Hàn Dịch:...
Vân Tử Túc: Bọn mình kết hôn đi, bao giờ bọn mình kết hôn thế, em không đợi kịp
Hà An Khải, Phí Dương:...