Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Dịch nói không lớn, nhưng giọng hắn rơi xuống, ầm ầm va vào tâm trí Vân Tử Túc.

... Nợ cậu?

Lời này có ý gì?

Tâm tư rối loạn, Vân Tử Túc chưa bao giờ khát khao sự thật như thế. Cậu muốn biết rốt cuộc mình đã trải qua những gì trước khi rời khỏi Tu linh giới, cậu cũng muốn biết rốt cuộc Hàn Dịch là ai, tại sao phải gạt cậu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Nghi ngờ ùn ùn kéo đến tụ thành dục vọng truy tìm đáp án, suy nghĩ tìm kiếm và mưu cầu chân tướng quy thành một chiếc chày sắt khổng lồ, giương lên thật cao, nện xuống thành trì lý trí của Vân Tử Túc hết lần này đến lần khác.

Chỉ là đôi tay muốn níu lấy cổ áo đối phương, cuối cùng vẫn buông thõng xuống, đặt lên lồng ngực người.

Tình trạng của Hàn Dịch đã không thể chậm trễ thêm được nữa.

Với sự hỗ trợ của linh lực tinh thuần, sau khi kết Anh, Vân Tử Túc tiếp tục củng cố hồi lâu, rồi mới tỉnh lại khi Nguyên Anh đã ổn định. Trong khoảng thời gian này, Hàn Dịch hao tổn căn cơ vẫn luôn cậy mạnh một mình chịu đựng, nếu Vân Tử Túc kết thúc muộn hơn dù chỉ một chút, sợ rằng cậu còn chẳng thể nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hàn Dịch.

Khoác tay đối phương lên vai mình, Vân Tử Túc dìu Hàn Dịch cao hơn mình một cái đầu, đỡ người đến tâm trận tụ linh vừa rồi. Suy nghĩ của cậu hỗn loạn, nhưng động tác không chút trì hoãn, mau chóng đặt linh thạch thượng phẩm vào trong trận, chờ cho tụ linh trận hoạt động lần nữa, Vân Tử Túc lập tức áp hai tay lên ngực Hàn Dịch.

Người đàn ông vẫn còn ý thức, thấy cậu như vậy, môi mỏng tái nhợt khẽ nhếch, như muốn nói điều gì.

Vân Tử Túc nói thẳng: "Im miệng."

"Truyền âm cũng không được," cậu nhíu mày thật chặt, "Giữ linh lực đi, những chuyện khác giữ được Nguyên Anh rồi nói."

Mặc dù giọng điệu như đinh chém sắt, nhưng bản thân Vân Tử Túc cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Tụt cảnh giới là vấn đề tu sĩ không muốn gặp phải nhất, rất khó cứu vãn.

Chưa kể, Vân Tử Túc cũng chỉ vừa mới kết Anh.

May mắn duy nhất chính là, linh lực dưới hồ ngầm sung túc, nguồn cung dồi dào, cố gắng hấp thu linh khí bốn phương, Vân Tử Túc ngưng tụ linh lực của mình, truyền vào lồng ngực đối phương.

Cậu không lựa chọn phương pháp hôn môi để trao đổi linh lực, cũng không phải là do có ngăn cách với Hàn Dịch. Chỉ là lo lắng dùng Nguyên Anh thân mật với đối phương, thì chỉ e cậu không những không thể giúp đỡ Hàn Dịch, mà trái lại còn tự mình vứt súng xin hàng trước hết.

Cũng may sức mạnh của Nguyên Anh cường hãn gấp trăm lần so với Kim Đan, linh lực không ngừng rót vào từ vị trí kề cận giữa hai người, Vân Tử Túc vừa củng cố Nguyên Anh giúp đối phương, vừa kiểm tra tình trạng linh đài của hắn.

Chờ đến khi tự mình hành động, Vân Tử Túc mới hiểu ra, tại sao khi trước Hàn Dịch không sử dụng linh hồ và khôi linh trong cơ thể, không phải là vì khăng khăng mạo hiểm căn cơ của mình giúp cậu----

Mật độ linh lực của linh hồ không đủ dày, khôi linh lại pha trộn không ít tạp chất, thậm chí tích lũy nhiều có thể gây tổn thương cho kinh mạch, hiển nhiên chúng không thể so được với linh lực thuần túy của tu sĩ Nguyên Anh, đấy là còn chưa nói đến, nhờ biến dị từ kim mà lôi có tác dụng thúc đẩy thủy linh căn rõ ràng.

Hàn Dịch trao cho cậu tất cả, không giữ lại điều gì.

Lòng Vân Tử Túc trăm mối ngổn ngang.

Nước không thể sinh kim, cậu lại vừa mới kết Anh, còn phải cân nhắc cực hạn của mình. Chờ đến khi rốt cuộc Nguyên Anh cũng được gắng gượng tập hợp trở về, Vân Tử Túc đã gần như kiệt sức, mà Hàn Dịch cố chấp chịu đựng đã lâu cũng rơi vào hôn mê.

Đặt người trong tâm trận, Vân Tử Túc không nỡ dùng linh thạch thượng phẩm, cậu loạng choạng đến bờ đảo nhỏ, quần áo cũng không kịp cởi, cứ vậy nhảy vào giữa linh hồ.

Nỗ lực hấp thụ hồi lâu, cậu mới từ từ bình phục.

Trạng thái của Hàn Dịch tạm thời ổn định, nhưng về sau vẫn cần phải bồi bổ thân thể nhờ lượng lớn linh lực. Trước khi chưa hoàn toàn kiên cố, bất kỳ một biến động từ bên ngoài hoặc thiếu hụt linh lực nào cũng sẽ khiến mọi cố gắng trước giờ sụp đổ trong gang tấc.

Cũng may nơi này tồn tại một chiếc linh hồ rộng lớn, Vân Tử Túc mới tạm thời không rơi vào cảnh nghèo rớt, nếu không, dù thể chất thuần linh có ghê gớm đến đâu, thì cuối cùng hai Nguyên Anh cũng chỉ có thể giữ lại một.

Sau khi chắc chắn linh khí trong tụ linh trận sẽ không cạn kiệt trong thời gian ngắn, Vân Tử Túc mới có tâm tư làm khô quần áo và đầu tóc của mình. Cũng vào lúc này, cậu mới nhớ đến chiếc điện thoại bị mình bỏ quên một bên.

Chờ đợi quá lâu, di động đã hết pin, Vân Tử Túc lấy sạc từ trong Vô Tự Ấn, điện thoại vừa mở, đã liên tiếp nhảy ra mấy chục thông báo tin nhắn mới.

Điện thoại và tin nhắn cơ bản đều do Thẩm Thu Vãn gửi đến, còn có thêm mấy cuộc từ Hàn Phó và lời hỏi thăm từ Phí Dương. Trở lại từ Tây Tạng, Phí Dương bị bố mẹ lôi về Bắc thành, lần này hay tin Vân Tử Túc ghé đến, cậu ta còn muốn cung cấp chỗ ở cho bè bạn một phen.

Tuy nhiên hiện giờ, Vân Tử Túc cũng không có tâm tình lo nghĩ việc khác, hồi đáp đơn giản một câu xong, cậu liền bấm số Thẩm Thu Vãn.

"A lô... tiền bối?" Lúc nhận máy, giọng điệu Thẩm Thu Vãn còn có vẻ không chắc chắn lắm.

Vân Tử Túc và Hàn Dịch mất tích hơn nửa tháng, Thanh Dịch tông tìm bọn họ gần như sắp phát điên.

Hai người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất vô căn vô cứ, lại còn là đối tượng Thanh Dịch tông chú ý hiện giờ, bọn họ đã sai người lật tung căn nhà của Cận Đan lên, mà vẫn không thể nào tìm được hồ ngầm dưới lòng đất, thế nên cũng không cách nào tìm thấy bọn họ.

"Bọn tôi vẫn ở chỗ Cận Đan, giờ có chuyện phải xử lý, xong việc sẽ rời đi, ra ngoài sẽ tìm anh." Vân Tử Túc lời ít ý nhiều.

Thẩm Thu Vãn mau chóng đồng ý, Hạ Không Sơn đã đến, do có lời dặn dò của Vân Tử Túc khi trước, nên cậu ta và Hạ Các sẽ tạm thời tá túc tại Thanh Dịch tông, chờ Vân Tử Túc ra ngoài.

Trước khi cúp máy, Thẩm Thu Vãn còn nói: "Tiền bối, mấy ngày này hai cậu ở bên trong, Bắc thành đã đổ mưa như thác nguyên một tuần lễ, trong khi dự báo thời tiết đã nói, vốn dĩ tuần này không mưa..."

Vân Tử Túc ngừng đôi chút, nói: "Ra ngoài nói với anh."

Từ Lâm thành đến Bắc thành, hai lần mưa to bất thường, thực lực của cậu không thể giấu Thanh Dịch tông được thêm một lần nữa.

Tuy nhiên bây giờ, người cần lo nhất cũng không phải Vân Tử Túc.

Có sự trợ giúp của linh hồ và tụ linh trận, quá trình phục hồi của Hàn Dịch không gặp nguy hiểm quá lớn. Có điều cách tính thời gian của tu sĩ và người bình thường không giống nhau, ở Tu linh giới, bế quan mấy chục năm cũng không gọi là lạ lẫm. Thấy linh thể của đối phương không có bất trắc gì, mặc dù Hàn Dịch vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Vân Tử Túc sẽ không lo lắng quá độ.

Nhân lúc đối phương hồi phục, Vân Tử Túc cũng đi sắp xếp trí nhớ của mình. Sau khi kết Anh thành công, cậu nhận ra mình có thể nhớ lại nhiều chuyện khác, mười tám năm tại Phàm tục giới, phần lớn ký ức của cậu đều là khoảng thời gian từ Kim Đan kỳ trở về trước, mà bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể nhớ ra ký ức Nguyên Anh.

Mặc dù thiếu hụt và ngắt quãng, nhưng tình hình đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa cậu còn phát hiện...

Giấc mộng khi xưa đã được vén lớp màn mờ ảo mông lung.

Hồi ức tái hiện, dù đã từng trải qua cơn ác mộng này, mà Vân Tử Túc được bao trong linh khí dồi dào vẫn lạnh rét toàn thân, cậu bóp trán, hơi thở và lồng ngực đau như bị xé rách.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cậu nhìn Hàn Dịch cũng đã biến đổi.

Kiềm nén cảm xúc trong lòng một cách khó nhọc, sau khi trấn định lại, Vân Tử Túc bắt đầu suy xét đoạn hồi ức trúc trắc.

Trong giấc mộng, cậu gặp hai người. Một người là sư tôn, một người là Vô Ngần kiếm chủ. Vô Ngần kiếm chủ tên Bùi Dịch, Vân Tử Túc và hắn ta là có duyên tri kỷ, nhưng hai người ở hai đại lục, trừ trận thi đấu toàn giới trăm năm một lần, thì không bao giờ xuất hiện cùng một lúc.

Vì trận đấu hạn chế số người, chỉ có người trên Nguyên Anh mới có thể tham gia thi đấu. Thế nên thẳng đến trận đấu Nguyên Anh, hai người mới chính thức gặp nhau ở khoảng cách gần.

Trận chung kết khi ấy, bọn họ quyết chiến suốt ba ngày, cũng là trận đấu tay đôi dài nhất từng được ghi chép. Hai người ngang bằng về sức mạnh, cũng không vận toàn linh lực, trận đấu cò cưa lâu dài, cuối cùng bất đắc dĩ phải triển khai phương án dự bị, để hai người cùng tiến vào bí cảnh, ai lấy được trân bảo trong bí cảnh và rời đi trước, kẻ đó chính là người thắng cuộc.

Kết quả cuối cùng, Vân Tử Túc không thể nhớ rõ, tuy nhiên trong ba ngày giao chiến, cậu và Bùi Dịch đã thấu hiểu lẫn nhau một cách triệt để.

Đây là một đối thủ đáng để gọi là tri kỷ.

Hơn nữa cậu cho rằng, đối phương cũng có cùng suy nghĩ với cậu.

Mỗi tu sĩ đều có một phương thức tu luyện bất đồng, ngoại trừ tâm pháp, thực chiến chính là con đường phát triển hiệu quả nhất. Xét từ mức độ thuần túy của linh lực đến đòn xuất chiêu khi đối chiến, bọn họ có thiện cảm với nhau hơn nữa cũng là điều dễ hiểu. Chỉ e trong đoạn hồi ức đã đánh rơi, có lẽ hai người đã có một khoảng thời gian kết giao tương đối vui vẻ, vậy nên sau đó khi Vân Tử Túc bị chuốc thuốc, Bùi Dịch lạnh tình lạnh mặt trước sau như một mới có thể xả thân xông vào trận địa của kẻ thù để cứu cậu.

Vân Tử Túc cau mày, dù chỉ nhớ lại một lần giao chiến, thì bằng ấn tượng của cậu với Bùi Dịch, đối phương cũng không có khả năng là người làm ra chuyện này.

... Nhưng nếu là người còn lại, vậy thì càng không có khả năng.

Sư phụ đã từng nhập ma, nhưng cũng là chuyện xưa khi Vân Tử Túc còn tấm bé, trong trí nhớ của cậu, sư phụ luôn tỉnh táo, chưa từng rơi vào tình trạng mấy khống chế. Vậy tại sao hắn lại ở cùng ma tu, trở thành Ma tôn thống lĩnh bọn họ?

Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, chưa nói đến tại sao mình lại vượt đại lục, chạy đến lãnh địa của ma tu. Hơn nữa, nếu bản thân tự mình chạy đến, thì ở trong tình huống nào, lại có thể lơ là mặc người mưu đồ hạ độc?

Mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Hàn Dịch, Vân Tử Túc đều dành đa số thời gian nghiền ngẫm vấn đề này. Cậu không nghĩ ra câu trả lời, cũng không tìm lại được khoảng trống thiếu hụt, cũng chỉ có thể chờ người tỉnh lại, xin một lời giải thích.

Lần hồi phục này kéo dài thêm chừng nửa tháng, phạm vi linh thức Nguyên Anh đã mở rộng gấp trăm lần kỳ Kim Đan, không chỉ chỗ ở của Cận Đan, mà từng biến động nhỏ nhoi nhất trong Thanh Dịch tông, đều không thể qua mặt Vân Tử Túc thân dưới lòng đất.

Lúc đi vào cậu không mang đồ ăn, bây giờ cũng không có tâm trạng ăn uống. Tu sĩ Kim Đan đã có thể thoát khỏi sự ràng buộc của đồ ăn thức uống, cũng nhờ điều này, hai người mới có thể nán lại dưới lòng đất hơn một tháng trời.

Nơi đây ban đêm và ban ngày không khác gì nhau, chỉ có thể dựa vào đồng hồ đeo tay để tính toán thời gian. Buổi sáng một ngày nọ, Vân Tử Túc lấy nước từ nơi mà mực nước đã giảm đi rõ rệt, cậu vừa nhấc thùng gỗ xoay người, đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đấy không xa.

Tay xách thùng run một cái, Vân Tử Túc suýt thì làm đổ nước trở lại trong hồ.

Cậu ném thùng qua một bên, lập tức chạy về, giơ tay đè lên ngực đối phương. Nhờ có linh hồ cung cấp linh khí dồi dào, và tác dụng rõ rệt của khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, mà cuối cùng Nguyên Anh hút no linh lực cũng ngưng tụ trở lại, không còn tan rã rời rạc như trước.

Sau khi xác nhận đối phương không sao, Vân Tử Túc mới rút tay về.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương.

Hàn Dịch nhìn cậu không chớp mắt, tầm mắt chuyên tâm, ánh mắt thâm trầm. Sắc mặt hắn vẫn còn nhợt nhạt, khuôn mặt cũng càng thêm góc cạnh, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.

"Khi trước anh đã nói, là anh nợ em."

Vân Tử Túc gạt đi rối loạn trong tâm trí, cậu nhắm mắt một cái, khẽ hỏi.

"Vậy nên, anh là Bùi Dịch, hay là... sư tôn?"

________________

Tác giả có lời:

Vân Tử Túc: Cây, roi, to, dài của ta đã sẵn sàng.

Đừng hoảng sợ, bánh ngọt nhỏ cũng đã chuẩn bị xong rồi ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio