Ngày , trời nhiều mây, dự báo thời tiết không chính xác lắm, trời bắt đầu lất phất mưa phùn.
Luồng không khí lạnh của ngày thu ập tới, mưa bắt đầu xối xả khiến cho Chu Vụ ở trong xe phải kéo khăn quàng cổ lại, khuôn mặt lớn chừng bằng một bàn tay trắng như tuyết đang ẩn núp bên dưới khăn choàng, đôi mắt hạnh vô cùng uể oải đang khép lại một nửa.
Vốn dĩ Chu Vụ không say xe, nhưng bởi vì đường xá không tốt, xe bị lắc lư, hai mắt trợn lên, sau đó cậu nôn ra ngoài.
Nôn xong một trận, cậu thấy mình đã đỡ hơn.
Chu Vụ tốt nghiệp năm thứ tư khoa phát thanh, cậu rất nhanh đã trở thành người dẫn chương trình của một chương trình trực tuyến trong dòng người xin việc tài năng.
Vốn dĩ cậu định theo hướng làm biên tập viên, nhưng vì diện mạo hơn người nên được giám đốc đài truyền hình để mắt nhắm cậu trở thành người dẫn chương trình của chương trình trực tuyến.
Đây không phải là chương trình tạp kỹ, không cần thiết phải có tài ăn nói, chỉ cần người dẫn chương trình ăn nói rõ ràng, ngoại hình ăn ảnh, đầu óc thông minh, nhiêu đó là đủ dùng rồi.
Chu Vụ cao một mét tám, từng được bầu chọn là ứng cử viên nam thần trong trường, bộ ảnh cosplay nhân vật cổ trang đã gây sốt trên diễn đàn sinh viên suốt một thời gian dài, da trắng môi hồng, mặc đồ trắng, dáng vẻ thiếu niên nhẹ nhàng.
Xét về ngoại hình, đương nhiên cậu không có bất kỳ vấn đề gì.
Một tháng thực tập nhận được phản hồi tốt, tỷ suất xem tăng cao, người hâm mộ trên Weibo cũng tăng mạnh, mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng tốt.
Phần lớn vì lý do đó mà Chu Vụ bị một tiền bối nhắm đến, sau khi kỳ thực tập trôi qua, không biết vị tiền bối đó rót vào tai phó giám đốc đài truyền hình lời ngon tiếng ngọt gì mà chỉ định Chu Vụ vào phân tổ mảng tin tức kỳ lạ.
Phân tổ này phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xuống nông thôn hay lên núi là chuyện bình thường như cơm bữa, mọi việc nặng nhọc đều phải ôm hết. Đây là chương trình đêm khuya nên người nhát gan thường không dám xem, vì thế nhận được tỷ suất người xem không khả quan, nói đúng hơn là ít ỏi.
“Anh ta chắc chắn là đang ghen tị với vẻ ngoài của cậu.” Đồng nghiệp Ngô Nghiêu nhịn không được khẽ lên tiếng.
Thân hình Chu Vụ gầy gò, lọt thỏm trong áo khoác ngoài, ngón chân tê rần vì ngồi lâu, điều hòa trong xe không tốt, lạnh đến nỗi khiến cả người cậu run lẩy bẩy, trông thật đáng thương.
Chu Vụ đồng ý: “Nói không chừng là nhìn trúng vẻ đẹp của tôi, muốn gạt bán tôi lên vùng miền núi.”
Ngô Nghiêu trợn to mắt, suy nghĩ một lát, vậy mà lại nghiêm túc nói: “Vậy cũng chưa chắc, bộ dạng nhỏ bé như chúng ta, nói không chừng thật sự có thị trường buôn bán đó đấy? Ví dụ như con gái của tù trưởng, áp trại phu quân… ”
Chu Vụ: “…” Cậu chỉ đùa vui một chút thôi, bây giờ lại cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nhưng cho dù bị phân vào một tổ không phải là sở trường của mình, Chu Vụ vẫn muốn dùng thái độ chuyên nghiệp nhất để thực hiện chương trình này, dù sao đây cũng là “màn ra mắt” đầu tiên mà cậu được phụ trách hoàn toàn.
“Vùng sâu vùng xa, giao thông qua lại lại không tốt, dọc đường đi làm tôi thấy khó chịu, điều đáng sợ nhất là tôi sợ ma đó!” Ngô Nghiêu ngẩng đầu lên đau khổ nói.
Suốt quãng đường sau đó, Ngô Nghiêu nói liên miên, thậm chí còn hỏi gần đó có có nơi nào bán tã không.
Chị Vương thuộc tổ đạo cụ quay đầu lại nói với anh ta, có thể cho anh ta mượn tạm băng vệ sinh.
Ngô Nghiêu vậy mà lại còn cân nhắc vài giây.
Chu Vụ cảm thấy tên này đúng là hết thuốc chữa.
Chu Vụ nhìn thoáng qua bản đồ trên điện thoại, còn phải vượt qua vài đỉnh núi, đi xe ô tô thêm bốn giờ nữa mới đến.
Có trời mới biết bọn họ phải lái xe suốt sáu tiếng đồng hồ, băng qua hai ngọn núi, sau đó xuống xe còn phải phải đi bộ thêm nửa tiếng nữa mới có thể tới địa điểm, rốt cuộc đây là làng mạc cổ thần bí nào đây.
Chu Vụ nảy sinh một cảm giác tò mò mãnh liệt.
“Đưa tài liệu cho tôi xem chút.” Cảm thấy trạng thái mình đã tốt hơn một chút, Chu Vụ nói: “Biết người biết ta thì sẽ được về sớm.”
Phong tục kết hôn ở thôn này rất khác so với tất cả những khu vực mà Chu Vụ từng biết.
Ngô Nghiêu quay đầu lại đưa cho cậu: “Nè, ảnh chụp.”
Chu Vụ nhận bức ảnh, vừa nhìn đã thấy tỉnh táo cả lên, mu bàn tay nổi lên một tầng da gà.
Ánh sáng trong ảnh không đủ, cho nên có chút mờ mờ, toàn bộ là một tông màu xám xịt.
Vài cặp cô dâu chú rể đầu đội mũ phượng cổ, áo cưới đỏ thẫm, xếp hàng cạnh nhau dọc theo con ngõ cổ kính.
Những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ thẫm được treo lên cao, chạy dài trên những con hẻm lót đá xanh, dọc theo đường đi cứ cách mấy mét lại có người mặc áo dài kiểu cổ xưa, tay cầm những chiếc kèn dài.
Có đồng nghiệp am hiểu nói rằng, chưa từng nghe thấy nhạc khúc được thổi đó.
Cô dâu trùm khăn kín nên không thấy rõ mặt, nhưng cứ cảm thấy có phần quỷ dị, mặt của chú rể cũng không thấy rõ hoàn toàn, mặt mũi mờ mờ ảo ảo.
Chu Vụ liếc mắt nhìn thêm hai lần rồi nhanh chóng quay đầu đi xem cái khác, trong lòng không khỏi nảy sinh một cảm giác sợ hãi.
Phần lớn tài liệu kế tiếp đều là giới thiệu về bối cảnh của thôn, nhưng lại rất ít nhắc tới những phong tục trong thôn.
Xem tài liệu một hồi, cậu chỉ hiểu rõ về địa hình nơi đây, đây là loại địa hình lòng chảo.
“Nghe nói người trong thôn tính tình phần lớn không tốt, hơn nữa toàn là nói tiếng Hẹ, trao đổi khá khó khăn, độ khó của chúng ta lần này rất lớn.” Giọng của đạo diễn Hà Hả ở phía trước vang lên.
Người Hẹ (chữ Hán: 客家) là một tộc người Hán có tổ tiên được cho là gốc gác ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Tây ở miền bắc Trung Quốc cách đây năm.
“Sợ cái gì, người xưa có câu có tiền mua tiên cũng được, bọn họ sẽ chấp nhận thôi.” Một người khác tiếp lời.
Người quay phim cười chất phác nói: “Lần này chúng ta có đủ kinh phí không?”
Chu Vụ xem tài liệu một lúc, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, không dám xem tiếp nữa, muốn nhắm mắt lại chợp mắt thêm một lúc.
Bên ngoài đang dần trở tối, bọn họ lái xe ở trên đường vòng vèo, nhìn ra xa, sương trắng vòng quanh con đường vào sâu trong núi.
Cảnh sắc hai bên đường giống nhau, Chu Vụ lấy điện thoại di động ra, phát hiện tín hiệu rất yếu chỉ còn lại có một vạch.
Vừa tắt điện thoại di động, khóe mắt đột nhiên bắt gặp một bóng đen bên ngoài cửa sổ lóe lên thật nhanh ở bên đường.
Cậu theo bản năng quay đầu lại xem xét hai bên đường, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng ai qua lại.
“Con đường này còn có người đi lại sao?”
“Không thể nào, thôn dân ở đây thường không đi đường này, con đường này chỉ có xe ô tô di chuyển, bọn họ đi bộ sẽ đi đường núi, khoảng cách ngắn hơn đi nhanh hơn.”
Vậy có lẽ là hoa mắt rồi.
Mặt trời khuất ra sau núi, một quán cơm nhỏ xuất hiện ở chỗ giao nhau giữa hai ngọn núi, nơi này không có thôn làng cũng không có nhà trọ, đây chính là nơi nghỉ chân duy nhất.
Có vài chiếc ô tô đậu bên ngoài quán ăn, xem ra mọi người cũng nghĩ giống như họ.
Vừa xuống xe, Chu Vụ ngồi xổm bên đường nôn ra thêm một ít dịch dạ dày, không biết từ đâu bay đến một câu nói: “Chậc, cơ thể yếu như vậy sau này làm sao đi cùng cả đội đây? Chả hiểu phó giám đốc nghĩ gì, tôi không muốn phải phân tâm để chăm sóc cậu ta đâu.”
Một người khác tiếp lời: “Người đàn ông cường tráng như anh mà sao một chút tình yêu thương dành cho động vật nhỏ cũng không có vậy?”
Động vật nhỏ??
Chu Vụ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa nói lời này là nhân viên thu âm, dáng người cao gầy đeo mắt kính.
“Ở đâu, ở đâu có động vật nhỏ thế?” Người được gọi là cường tráng đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn thoáng qua Chu Vụ, nét mặt trở nên có chút kỳ lạ, sau đó gật gật đầu, thái độ cũng tốt lên rất nhiều.
Anh trai đeo kính nhìn thấy Chu Vụ xoay đầu nhìn mình thì cười nhe răng về phía cậu.
Nếu Chu Vụ còn sức lực thì cậu chắc chắn sẽ qua đó cắn bọn họ.
Nhưng bây giờ cậu không có, cho nên trước tiên chỉ có thể yếu ớt đi theo Ngô Nghiêu vào quán kiếm đồ ăn.
Chu Vụ có chút uể oải chờ đồ ăn được dọn lên, gắp mấy đũa thức ăn lạnh khai vị vào miệng, sau đó nốc một ngụm lớn nước nóng, cả người mới cảm thấy được sống lại.
Đạo diễn Hà Hải của tổ chương trình gọi cô gái nhỏ đang bưng thức ăn tới.
Hà Hải cười híp mắt hỏi: “Cô bé, anh hỏi em, từ đây đi tiếp có thôn Triệu Khánh, các em có quen người ở đó không?”
Cô bé đi đến, đôi mắt đen quét qua lại trên người bọn họ.
Lúc Chu Vụ giương mắt lên nhìn thì vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô gái, không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt của cô gái đó dường như dừng lại trên người cậu một lúc lâu.
Cảm giác không thoải mái đó lại nổi lên, Chu Vụ không tham gia nói chuyện, cậu cúi đầu ăn món ăn nguội vừa được bưng ra.
Cô gái nói giọng phổ thông có chút khó nghe, hỏi: “Sao thế ạ, em có bà con ở thôn đó, các anh muốn làm gì?”
Hà Hải nghe xong, lấy ra một bao lì xì màu đỏ đưa cho cô gái, nói là muốn đến thôn đó quay phim, trước kia đã từng đến nhưng không thuận lợi nên lần này muốn tìm người quen dẫn đường.
Cô gái miết miết cái bao lì xì, mặt mày tươi tắn, nói: “Chuyện này có là gì, có điều dạo này trong thôn đang có chuyện lớn. Bây giờ các anh đến thật sự không được tiện cho lắm.”
Nhìn thấy cô gái nhận lấy bao lì xì, Hà Hải nói: “Bọn anh là vì chuyện này mà đến.”
Thôn này có một tập tục, vào một thời điểm nào đó trong năm trong thôn sẽ tiến hành một đám cưới tập thể, nhiều thì hơn mười cặp, ít thì cũng bảy tám cặp, tất cả đều là người dân trong thôn.
Nhưng có một điều rất kỳ quái, nếu người dân thôn này đều là tự sinh ra rồi tự dùng, sắp đặt hôn nhân cùng thôn, vậy qua nhiều năm như thế, quan hệ huyết thống sẽ trở thành vấn đề.
Trong tình huống đó, rất có khả năng sẽ sinh ra rất nhiều đứa trẻ bị dị tật.
Nhưng có vẻ trong những chuyến thăm trước không hề xuất hiện tình trạng này, cho nên rõ ràng không phải tự sinh tự dùng.
Nghe Hà Hải nói vì chuyện này mà đến, cô gái nhỏ nhíu mày không nói lời nào, mãi cho đến khi Hà Hải lấy ra một chiếc bao lì xì lớn khác, cô bé mới nói: “Em đi hỏi mẹ em một chút.”
Đợi một lát, cô gái quay trở lại: “Mẹ em nói có thể dẫn các anh đi, tiền phải tăng thêm gấp đôi, đến đó các anh không được chạy lung tung.”
Hà Hải đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Đồ ăn đã được đưa lên hết, trước đó Chu Vụ đã nôn ra sạch nên lúc này nhìn thấy đồ ăn khiến dạ dày trống rỗng của cậu thấy càng đói hơn, cậu không quan tâm gì mà vùi đầu ăn cơm.
Mấy người nhìn thấy cậu như vậy, người đàn ông đeo mắt kính trêu ghẹo: “Càng nhìn càng giống con mèo tham ăn đang bảo vệ đồ ăn!”
Chu Vụ nhai cơm, mơ hồ nói: “Mèo gì cơ?”
“Ăn từ từ, coi chừng mắc nghẹn, không ai giành với cậu đâu.” Người đàn ông cường tráng trước đó bất mãn với cậu quan tâm nói.
Chu Vụ ngẩng đầu nhìn anh ta, lúc này mới phát hiện anh ta đã cởi mũ len xuống lộ ra một cái đầu trọc lớn.
Thậm chí còn phản quang dưới ánh đèn mờ ảo.
Giờ phút này anh ta lại mang vẻ mặt quan tâm nhìn cậu, Chu Vụ suýt nữa nuốt không trôi đồ ăn trong miệng.
Chu Vụ vất vả mới nuốt xuống được, nói: “Ồ, món này ăn cũng ngon đấy.”
Người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh Chu Vụ, thấy vẻ mặt cậu có chút ngơ ngác, nhịn không được thấp giọng cười nói: “Nhà lão Dương có bốn con mèo đấy.”
Chu Vụ không hiểu.
Ngô Nghiêu ngồi ở bên cạnh chợt hiểu ra, lấy điện thoại mở vòng bạn bè của lão Dương ra đưa cho Chu Vụ xem: “Cậu không thấy con mèo Ragdoll này rất quen sao?”
Chu Vụ nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”
Chu Vụ mê mèo nên mèo cậu từng thấy cậu sẽ nhớ được, sẽ không nhìn lầm.
Ngô Nghiêu chỉ tay vào Chu Vụ, đặt điện thoại đến bên cạnh mặt Chu Vụ so sánh rồi nói: “Đúng là giống nhau như đúc! Thần mèo chuyển thế!”
Chu Vụ: “…”
Chu Vụ không thể tưởng tượng được anh đạo cụ đầu trọc đẹp trai lại có nuôi một con mèo mềm mại và dễ thương như vậy, sau đó lại vì một câu nói của anh trai đeo mắt kính rồi nhìn mình thành một con mèo.
Đây là tình cảm dịu dàng của người đàn ông sắt đá khiến người khác cảm động!
Bên cạnh có vài người nghe được cuộc nói chuyện, lần lượt bước tới, sau khi nhìn ảnh chụp: “Woa đừng nói nữa, thật sự rất giống, muốn sờ ghê.”
Sau đó tất cả mọi người đồng loạt dùng ánh mắt như một người cha nhìn Chu Vụ.
Chu Vụ: “…”
Bỏ đi, có thể hòa nhập với tập thể cũng không phải chuyện xấu gì.
Ăn cơm xong, mấy người đến khu vực nghỉ ngơi nghỉ một lát, đợi sau khi quán ăn đóng cửa, cô gái nhỏ mới đi ra từ phòng bếp, lau lau tay sau đó lên xe của bọn họ.
Bên trong xe phải mất một khoảng thời gian mới có thể ấm trở lại, điều hòa gặp trục trặc không có cách nào tăng nhiệt độ lên nhiều được, Chu Vụ đành phải tiếp tục nép vào góc và cuộn tròn thành một hình tròn.
Sau khi xe chạy được hơn mười phút, chỉ đường tự động bằng giọng nói vốn đang trơn tru bỗng nhiên trở nên lộn xộn, như thể đã bị ai đó nắn đầu lưỡi.
Chu Vụ thò người, hỏi: “Sao lại như thế?”
Hà Hải liếc mắt nhìn, bình tĩnh nói: “Lần trước cũng như vậy, qua ngọn núi này, trạm phát trong đây vừa ít vừa cũ nên tín hiệu vô cùng kém, thỉnh thoảng mới có thể nhận được tin nhắn.”
Chu Vụ lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện tín hiệu điện thoại chỉ còn một vạch dưới cuối cùng cũng biến mất dưới cái nhìn chăm chú của cậu.
Con đường u tối rải dài giữa ngọn núi lớn xanh đen, giống như một sợi dây thừng kéo bọn họ đến một thế giới khác. Ở đây ngoài đường quốc lộ không còn bất kì các dấu vết công nghiệp nào mà con người để lại.
Cơn mưa ngày càng xối xả, thế giới mịt mù như thể phủ một lớp sương mù.
Bởi vì say xe nên sắc mặt trắng bệch của Chu Vụ làm nổi bật đôi con ngươi đen láy phát sáng, thỉnh thoảng lại trào ra một ít nước mắt lý, trông có vẻ ướt át.
Anh trai đầu trọc tên là Hổ Vũ, người y như tên.
Anh đội mũ len, nhìn như vậy thì không thấy quá hung dữ.
Thảo nào cấy tóc lại đắt thế.
“Uống chút nước ấm đi.” Anh ta đưa cho Chu Vụ một cái phích nước.
Chu Vụ bỗng được yêu thương mà sợ hãi nhận lấy, ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Cảm ơn anh Hổ.”
Uống xong mấy ngụm nước nóng, thân thể lạnh như băng của Chu Vụ mới tốt lên một chút, cậu đang muốn trả phích nước lại cho đối phương, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy thứ gì đó, cả người lập tức cứng đờ.
Cậu thúc khuỷu tay vào cánh tay của Ngô Nghiêu: “Chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?”
Ngô Nghiêu suýt nữa là ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nói: “Tính cả tôi với cậu nữa là tám người.”
Chu Vụ cảm giác miệng khô lưỡi khô, hình như cậu thấy tới chín bóng dáng.
Vừa muốn mở miệng nói, đột nhiên lại thấy hoa mắt, dường như thứ vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác, tám người vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, mỗi người làm một việc riêng.
Dụi dụi mắt, vẫn là tám người.
Có lẽ do quá buồn ngủ chăng?
Trả phích nước lại cho Hổ Vũ, Chu Vụ liếc mắt nhìn qua điện thoại di động, tín hiệu đã mất hoàn toàn, màn hình chỉ hiện hai chữ mất sóng, cậu tắt điện thoại, tựa vào Ngô Nghiêu cùng nhau ngủ thiếp đi.
“Sắp tới rồi.” Cậu mơ mơ màng màng, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Chu Vụ “Ơ” một tiếng, muốn mở mắt ra nhưng lại vô cùng nặng trĩu, mở không nổi.
Giọng nói vang lên: “Uống một ngụm nước.”
Mắt cậu gắng sức mở ra một khe hở, những ngón tay tái nhợt mảnh khảnh đang cầm ly nước đưa tới, nước nóng ở bên trong bốc lên hơi nóng mịt mù.
Nước ấm chạy dọc xuống cổ họng, Chu Vụ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cảm ơn…” Chu Vụ lại rơi vào bóng tối.
Một trận rung lắc, Chu Vụ chậm rãi tỉnh lại, cả người lạnh cóng, ngực thở ra một hơi, chỉ có nửa thân trên là còn ấm, cậu thậm chí cảm giác được hô hấp có chút không thông, từ chân trở xuống hoàn toàn tê dại.
Cậu mở mắt ra đã thấy Ngô Nghiêu cùng anh trai đeo kính đang nhìn mình, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
“Ây da, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, không sao chứ?”
Chu Vụ mới vừa tỉnh dậy, ngơ ngơ ngác ngác nửa ngày mới phản ứng lại: “Không sao, có chuyện gì à?”
“Còn có thể là chuyện gì, đến nơi rồi, tiếp theo phải đi đường núi thêm nửa tiếng nữa.”
Lời này khiến Chu Vụ hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể cậu bây giờ mới dần dần bớt tê.
Ngồi tại chỗ một hồi lâu cậu mới dần dần có sức trở lại.