“Chu Vụ ơi, Chu Vụ, cậu nằm đây là bị cảm lạnh đấy.”
Nửa người trước thì được lò than sưởi ấm, còn phía sau thì cảm giác lạnh tới thấu xương. Hổ Vũ đánh thức Chu Vụ dậy. cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía, mọi người trong tổ chương trình đều tỉnh cả rồi, Ngô Nghiêu cách đó không xa cũng đang nằm dài trên bàn, chị Vương gọi anh ta dậy.
Cả người cậu tê rần, nhịp tim đập cũng rất nhanh, cậu cảm nhận ngón tay dường như đang run rẩy.
Mọi thứ xung quanh đều bình thường, ánh lửa đỏ sẫm trong chậu than chiếu lên mặt từng người, đáng lẽ ra nên có cảm giác ấm áp nhưng Chu Vụ ngay lúc này lại thấy vô cùng sợ hãi.
Ngô Nghiêu tỉnh dậy, Chu Vụ hỏi anh ta: “Có phải anh vừa lấy điện thoại chụp tôi đúng không?”
Ngô Nghiêu đang ngủ say bị cưỡng ép gọi tỉnh dậy nên có chút mơ màng: “Hả? Cái gì mà chụp cậu?”
Chu Vụ thấy anh ta như vậy thì lắc lắc đầu.
Chị Vương đưa cho cậu một tách trà nóng.
Chị Vương: “Qua một lúc nữa là tới giờ lành rồi. Em ăn một ít gì rồi uống thêm chút gì nóng trước đã, nếu không chị sợ em sẽ lạnh cóng luôn đó.”
Chu Vụ nói lời cảm ơn rồi nhấp lấy một ngụm trà nóng, cơ thể bị đông cứng mới dần dần có hồi phục trở lại. Vừa rồi cậu lại nằm mơ sao?
Không rõ là thật hay mơ, Chu Vụ nhớ kỹ lại giấc mơ vừa rồi. Ngô Nghiêu đi tới nhìn chằm chằm vào mình rồi bảo “Trông rất đẹp”, rồi bắt đầu chụp hình.
Người đó cũng không giống Ngô Nghiêu cho lắm, ánh mắt, dáng vẻ cũng như thần thái không hề khớp. Nhưng thứ khiến Chu Vụ ấn tượng nhất chính là bức ảnh chụp kia.
Thường sau khi tỉnh giấc những cảnh trong giấc mơ đều sẽ trở nên mơ hồ, chỉ nhớ được một phần nhỏ trong giấc mơ thôi, cũng rất khó nhớ được gương mặt của người đã xuất hiện trong giấc mơ đó. Còn Chu Vụ thì cho dù là lúc mơ cũng không thấy rõ được khuôn mặt đó, nhưng lúc này nhớ lại, cậu lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Còn có, giọng nói.
Bên tai dường như còn lưu lại giọng nói của người đó.
Đối với một người nhạy cảm với giọng nói như Chu Vụ, cậu có thể tự xưng mình là người thuộc “Đảng Thanh Khống”. Cậu thiên về thích chất giọng nữ trí tuệ, giọng nam trầm, hồi tưởng kỹ càng về giọng nói bên tai cậu lúc đó, nó nằm trong khoảng cách giữa thực và mơ làm Chu Vụ cảm thấy tê dại hết cả người.
Thanh Khống: Những người thích/mê/nghiện giọng nói.
Ngô Nghiêu lại gần, ánh mắt lướt qua vẻ trắng bệch trên gương mặt Chu Vụ, anh ta hỏi: “Hồi hộp không?”
Chu Vụ lại nhấp một ngụm trà ấm, nói không hồi hộp thì là giả, nhưng mà không có gì đặc biệt hồi hộp cả, cậu chỉ nghĩ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để sớm được quay về nhà.
Cậu nói ra suy nghĩ đó cho Ngô Nghiêu nghe. Ngô Nghiêu lập tức tán thành ý kiến đó.
“Đúng đó! Tôi nhớ chiếc giường đơn nhỏ hẹp cứng cáp của mình, nhớ điều hòa ấm áp, còn có… Tôi còn nhớ đến những bữa cơm không cay nữa.” Bởi vì ở đây bữa ăn nào cũng cay xé, khiến Ngô Nghiêu hơi nóng trong người, âm ỷ cảm thấy hoa cúc mình khó chịu.
Chu Vụ thì lúc ăn cơm rất chú ý cẩn thận, chỉ chọn ăn những món không cay, hoặc sẽ chần lại với canh để trôi đi vị cay và dầu mỡ, cho nên cậu vẫn ổn không bị rát cúc hoa.
Cậu lại hơi nhớ chiếc giường cứng cáp trong ký túc xá của mình, và những tiếng cãi vã với Lão Nhị trưởng ký túc xá.
Chu Vụ: “Sau khi về có được nghỉ phép không nhỉ?”
Chị Vương: “Như bình thường thì sẽ có hai ngày phép để nghỉ ngơi đó.”
Ngô Nghiêu gật đầu: “Cậu không có biết đâu. Mấy ngày nay tối nào lưng eo của tôi cũng đều đau nhức, chỉ vì giường ở đây quá mềm, tôi thì ngủ quen với giường cứng rồi. Ngủ trong mềm mại thật sự là “êm ái là cái chết tê tái ” đó.”
Hình dung từ kiểu quái quỷ gì vậy?
Chu Vụ lại không đồng ý với anh ta: “Tôi thì lại cảm thấy rất thoải mái, còn to nữa, lăn lóc thể nào cũng không rơi xuống giường.”
Ngô Nghiêu cười: “Vậy nên chúng mình biến thành mỗi ngày đều thức dậy trên chiếc giường một trăm mét vuông đó!”
Chu Vụ: “…?”
Ngô Nghiêu nhìn vẻ mặt đờ ra của Chu Vụ, trong lòng thầm nói: Không phải chứ không phải chứ, chẳng lẽ ngay cả tiểu thuyết cũng chưa từng xem qua sao? Người như này thì là người tối cổ hay là bị mù công nghệ vậy?
Nói thật ra thì cũng đúng, Chu Vụ rất ít khi xem tiểu thuyết, hoạt động giải trí bình thường của cậu chỉ có xem phim, nghe nhạc hoặc là bơi lội thôi.
“Xìiii. Cậu xem phim điện ảnh phải không? Cũng có nhiều phim điện ảnh là chuyển thể từ tiểu thuyết, cậu có biết không?” Ngô Nghiêu rất muốn mở một khoá học cho Chu Vụ.
Chu Vụ mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
Ngô Nghiêu cẩn thận liệt kê một đống phim, lần lượt nói ra nguyên tác, Chu Vụ nghe như lọt vào sương mù: “Vậy khi trở về tôi sẽ đến tìm anh mượn sách xem thử như nào.”
Ngô Nghiêu: …..
“Người anh em à, bây giờ vẫn còn rất ít tiểu thuyết mạng ra sách, chủ yếu đều là bản điện tử cả đó! Đây đây đây, để tôi giới thiệu cho cậu ít trang web văn mạng.” Anh ta chỉ vào một App màu xanh lá cây, nói, “Đây là web văn học mạng Tấn Giang, cậu có thời gian rảnh thì lên xem thử đi, cũng có thể thả icon làm nũng, dễ thương, lăn lộn cho tác giả.”
Chu Vụ tiếp thu kiến thức mới, gật đầu lia lịa.
Người nào đó cho thêm vài than củi vào chậu than, lửa trong chậu than bùng mạnh lên, hơi nóng bốc lên, làm khuôn mặt của Chu Vụ đỏ bừng.
Ngô Nghiêu nắm lấy cánh tay Chu Vụ ước lượng một lúc, có chút lo lắng: “Cậu phải ở bên ngoài trời chịu lạnh một hai giờ liền, chịu được không thế?”
“Chắc không sao đâu. Giờ cũng quen với cái lạnh giá ở đây rồi.” Chu Vụ buông tay: “Cơ địa của tôi cũng sẵn lạnh vậy rồi.”
“Không tính đi khám bác sĩ à? Cậu thế này là bị cung đấy!” Ngô Nghiêu nói.
Chu Vụ nghe được mấy từ ngữ kỳ quái, đứng hình hai giây, sau đó cầm đồ bên cạnh đánh vào người Ngô Nghiêu: “Anh nói lại xem, cung gì hả?”
“Hahaha, tôi sai rồi, là buột miệng, buột miệng! Ý tôi là cậu tìm một bác sĩ trung y để bồi bổ nguyên khí đi!”
Chu Vụ khịt mũi: “Từng tìm rồi, không có tác dụng gì hết, vẫn thế.”
Lúc này, Đinh Thành bên cạnh nói: “Tôi biết một vài người rất giỏi, chuyện khám bệnh cho mấy người tai to mặt lớn, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”
Chu Vụ nói được, cảm ơn Đinh Thành, bảo cơ thể mình được cứu rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người trong tổ chương trình đều đứng tập trung đầy đủ trong phòng khách.
Dựa theo lớp trang điểm cũ, Chu Vụ trang điểm thêm một chút. Nhìn chính mình trong gương, tuy rằng nhìn thật sự có chút cảm giác cổ điển, nhưng Chu Vụ có phần không dám nhìn thẳng.
Trên bầu trời vừa rồi vẫn còn có vầng trăng sáng, đến ba giờ đã bị mây đen bao phủ hoàn toàn, cả núi rừng im ắng, mọi người trong thôn cũng như thể đã biến mất hết.
Chu Vụ đi ra cửa xem thử, đường phố yên tĩnh tối tăm, tới một con chuột cũng không có.
Nhưng khi kim sắp chỉ đến số bốn, mọi thứ thay đổi hẳn.
Ánh đèn lồng đỏ sáng rực cả lối đi, như có ai vừa bấm công tắc màu đỏ trải dài từ chân núi đỉnh núi vậy, tấm lụa đỏ dày còn thêm đèn lồng màu đỏ, quả thật nhìn giống như dòng sông máu đang chảy lan tràn.
Cánh cửa bị gõ “cạch cạch”, Chu Vụ cầm lấy bó hoa và nến chạy ra mở cửa.
Hỉ nương nét mặt tươi cười như hoa đứng ở trước cửa, mặt bà ta bôi phấn rất trắng, môi rất đỏ, khi cười lộ ra hàm răng trắng trông rất kỳ dị.
Tiếp theo lại một vài người trong thôn tiến vào, nói: “Nhanh lên, nhanh lên.” Thúc Chu Vụ đi ra.
Chu Vụ “ôi ôi ôi” bị ép đẩy ra ngoài.
Con phố đang im ắng vừa rồi bỗng trở nên rộn rã tiếng người, mọi người không biết từ đâu xuất hiện, đứng trước cửa nhà mình ôm giỏ đựng những cánh hoa.
Chu Vụ bị ai đó dùng sức đẩy ra bên ngoài, một chân đạp lên tấm vải lụa đỏ vừa nặng vừa dày, dàn nhạc khua chiêng gõ trắng và phổi kèn phía trước nhìn thấy người dẫn dầu phù rể đi thì lập tức bắt đầu tấu nhạc.
Một tiếng kèn dài vang lên kéo ra sự mở màn của lễ cưới.
Rõ ràng là một bản nhạc vui mừng nhưng diễn ra vào lúc bốn giờ sáng, khiến khung cảnh trông vô cùng quỷ dị. Chu Vụ hít một hơi thật sâu, bắt đầu đi về phía trước như lúc cậu đã làm trong buổi diễn tập.
Mặt trăng lúc này bị mây che kín, ngoại trừ ánh sáng đỏ của đèn lồng, thì không còn ánh sáng nào khác nữa.
Tay nắm cửa nhẵn bóng phản chiếu bóng người kéo dài vặn vẹo, khuôn mặt của mọi người đều ửng đỏ theo nền màu, các bức tường nhà cửa cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ mờ mờ.
Nhìn con đường trống trải, chỉ có một mình Chu Vụ mặc đồ cưới trơ trọi bước đi, tuy rằng cậu cao một mét tám, nhưng lại rất gầy, tưởng chừng như có thể bị gió đêm lạnh lẽo thổi bay đi.
Ngô Nghiêu dùng cùi chỏ húc húc mu bàn tay Hổ Vũ: “Cô dâu chú rể đâu? Đi đâu hết rồi? Không khí kết hôn đâu? Không khí lúc ban ngày đâu rồi?”
Hổ Vũ liếc nhìn anh ta: “Chờ xem đã.”
Anh ta vừa nói xong thì Chu Vụ bước tới một cánh cửa, một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, cô dâu đội khăn trùm đầu màu đỏ đi ra.
Lần lượt từ trong ngõ, trong cửa, rất nhiều cô dâu bước ra, bọn họ đồng loạt xếp hàng ngay ngắn bước đến phía sau Chu Vụ.
Mỗi cô dâu đều có một hỉ bà dìu đi, Chu Vụ chưa bao giờ nhìn thấy những hỉ bà này.
Chợt nghe có tiếng con nít lanh lảnh vang lên từ phía sau, không biết từ lúc nào từ phía sau con hem có hai đứa trẻ một nam một nữ chạy ra, khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc ngắn đen nhánh buộc thành hai chỏm tóc, hai đứa bé chạy đến phía sau Chu Vụ ôm đuôi lễ phục kéo dài của cậu.
Ngô Nghiêu lần này dùng cùi chỏ thúc Đinh Thành: “Bọn nhỏ ở đâu ra vậy? Anh có để ý không, chúng ta ở đây lâu như vậy, mà một đứa con nít cũng không thấy đâu. “
Quả thật vậy, từ khi họ đến đây, người già, trẻ em, phụ nữ rất hiếm thấy. Phụ nữ và người già thỉnh thoảng xuất hiện một hai người, nhưng duy chỉ có trẻ em thì thật sự không có lấy một đứa.
Đinh Thành gật đầu: “Đúng là rất lạ.”
Ngô Nghiêu: “Hơn nữa, chú rể đâu?”
Đinh Thành nói: “Nếu không phải trước đó có tấm ảnh chụp, tôi còn tưởng bọn họ tự cưới luôn đấy.”
Mặt Ngô Nghiêu hỏi chấm: Tự cưới là trò gì vậy?
Tiếng kèo vẫn luôn thổi, tiếng chiêng tiếng trống vang dội khắp cả núi rừng, chợt tiếng kèn dừng lại một lúc, người thổi kèn đi phía trước đổi sang một ca khúc khác.
Nhạc mừng đột nhiên thay đổi, âm điệu đang cao vút bỗng hạ thấp xuống thành âm điệu trầm thấp du dương, kỳ dị đến mức đột ngột khiến nhiệt độ vốn đã rất lạnh rồi giờ lại giảm xuống mấy độ nữa.
Chu Vụ đang cảm thấy kỳ lạ, tại sao chú rể còn chưa xuất hiện, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất lạ, giống mùi đất, thịt sống, lại giống mùi bùn ướt sau cơn mưa.
Chu Vụ chăm chú nhìn xuống mặt đất để phòng mình đạp hụt lên hoặc vướng phải thứ gì đó, thì nghe thấy tiếng bước chân dày đặc.
Cũng không tính là dày đặc nhưng rất nhiều, tiếng bước chân rất hỗn loạn không phải tiếng bước chân có tập luyện. Sau đó Chu Vụ ngẩng đầu lên thì thấy từng người từ trong ngõ, từ trong cửa bước ra.
Điều khiến yết hầu cậu thấy khô khốc là ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mỗi người bọn họ đều trang điểm, so với lớp trang điểm của cậu còn trắng hơn, nhưng lại không che đi đôi mắt bị thâm quầng do thức đêm, tô son đỏ, nhìn có chút giống trái cà chua bị thâm đen.
Đã thế ánh mắt của họ còn kỳ lạ hơn, gây cảm giác không thoải mái một cách khó hiểu. Cũng may chuyện đó chỉ xảy ra trong phút chốc, rồi sau đó mỗi người bọn họ tự đi tìm cô dâu của mình.
Bả vai cậu trùm xuống, cơ vai Chu Vụ bị siết chặt, cậu vội quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đoan chính đang cười với cậu.
Nhưng Chu Vụ cười không nổi.
Tống Thù chào hỏi Chu Vụ: “Vất vả rồi, có thấy lạnh không?”
Ánh mắt Chu Vụ khẽ lay động: “Vẫn ổn, anh… hôm nay kết hôn à?”
Chu Vụ cố gắng hết sức để làm cho mình trông bớt sợ hãi. nhưng thực tế thì tay cậu đã bắt đầu run rẩy rồi.
Tống Thù gật đầu, đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Ừ.”
Chu Vụ nhìn dáng vẻ anh ta, trong lòng hơi phức tạp, thuận miệng hỏi: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Tống Thù nói: “Nói cho cậu biết, cậu có cho tôi bao lì xì không?”
Chu Vụ nghèo khổ: … Mẹ nó.
Tống Thù cười to nói: “Tôi đi đây.”
Chu Vụ nhìn chằm chằm bóng lưng quay về Tống Thù, ánh đèn lồng đỏ hắt xuống người anh ta tạo nên một lớp ánh sáng đỏ nhạt, nhưng lúc đi thì lại nhìn không thấy bóng người dưới chân.
Vèo.
Đôi bàn tay vốn đã rất lạnh, bây giờ đã không còn cảm giác. Lòng bàn tay cầm ngọn nến vốn vẫn có chút ấm áp, nhưng bây giờ lại đang đổ mồ hôi lạnh vô cùng lạnh lẽo.
Cậu tự nhắc nhở mình là không được ngoảnh lại nhìn nữa, bởi vì Tống Thù đang đứng cách cậu không xa.
Quá trình đi bộ của lễ cưới vô cùng yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng nói chuyện của cô dâu và chú rể, im ắng đến mức chỉ có tiếng bước chân của nhiều người.
Chu Vụ hoảng sợ quay đầu nhìn đám người Ngô Nghiêu, bọn họ đang đi theo đoàn người ở phía sau cách đó không xa. Thấy vậy cậu mới thoáng thấy yên tâm một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù vẫn tiếp tục bước đi, nhưng khi Chu Vụ vừa quay đầu nhìn thì gần như nhìn thấy khuôn mặt của hầu hết mọi người, nhưng cậu không hề nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc nào trong đám bọn họ.
Một người cũng không có – ngoại trừ Tống Thù.
Thực ra còn có mấy người phù rể nữa, bọn họ chia nhau đi khúc giữa, nửa khúc sau và cuối cùng, bọn họ đều cầm nến trên tay, giống như đang dẫn dắt cái gì đó.
Dân làng đứng ở cửa rắc hoa về phía Chu Vụ, tốt xấu gì bọn họ cũng có cảm giác có chút sinh khí, thế mới khiến cho Chu Vụ bình tĩnh lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trên đường.
Thái Phương.
Khuôn mặt cô ta trắng như bôi phấn.
Cô ta mỉm cười rải hoa về hướng Chu Vụ, sau khi Chu Vụ đi ngang qua, cô ta nhìn khuôn mặt trắng bệch cứng đờ của Chu Vụ nói: “Em đã bảo tuổi tác của anh thật thích hợp mà.”
Chu Vụ quay đầu muốn hỏi cô ta, rốt cuộc là thích hợp cái gì, thích hợp làm phù rể sao?
Nhưng khi Chu Vụ đi qua cô ta, lúc quay lại lại nhìn thì trước cửa đã không có ai nữa.
Một cơn gió thổi qua, tóc mái của Chu Vũ có hơi dài nên mắt bị che đi một chút, cậu dùng cánh tay đang cuốn bố hoa định vén lên lại, kết quả bất cẩn kẹp quá chặt, bó hoa nhú ra từ trong khe hở cánh tay rồi rơi xuống đất, cậu lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên.
Ngồi xổm xuống như vậy nên Chu Vụ dừng lại một chút, những người phía sau vẫn tiếp tục đi tới nên có người đi đến bên cạnh cậu.
Chu Vụ vội vàng nhặt lên, vừa định đứng dậy thì bàn tay nhặt hoa dừng ở cạnh chân của hai vợ chồng phía sau.
Không nhìn thấy chân.
Váy cô dâu dài nên không lộ chân, còn trang phục chú rể là áo dài nam, là kiểu áo dài gần như dài quá bàn chân, lúc đứng thì không nhìn thấy bàn chân của người mặc, nhưng khi ngồi xổm xuống thì có thể thấy.
Nhưng Chu Vụ không thấy …
Là người tàn tật sao?
Chu Vô theo bản năng nhìn chân của một người khác.
Cũng không có.
Keng keng keng ————
Tiếng chiêng trống kéo Chu Vụ đang ngồi xốm dưới đất hồi thần lại, bắp thịt cả người cậu căng chặt, cố tự trấn tĩnh mình rồi đứng lên, kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy chú rể kia đang cúi đầu nhìn Chu Vụ.
Hàm răng trắng hếu cùng đôi môi có chút thâm đen đang nhếch miệng cười.
Đôi chân mềm nhũn của Chu Vụ vất vả lắm mới đứng lên được, đầu óc trống rỗng, lúc này người dân trong ở bên cạnh nhắc nhở cậu đi nhanh lên, cậu mới chạy lên hai bước trở lại vị trí dẫn đầu.
Lẽ nào những thôn dân đều không nhìn thấy sao?
Cậu liếc mắt nhìn, từng tôn dân đứng ở cửa đều đang nở nụ cười tràn đầy vui mừng, những nụ cười mang theo những nếp nhăn dày đặc.
Bốn giờ rạng sáng, đèn lồng màu đỏ, chú rể không có chân, không có bóng.
Nhanh chấm dứt đi!
Chu Vụ không dám ngoảnh lại nhìn, trong lòng dự tính sau khi kết thúc hôn lễ thì sẽ bảo tổ chương trình xuống núi ngay, cho dù không có xe thì bọn họ vẫn có thể đi bộ đến nơi lên xe. Sau đó sẽ tính tiếp.
Phía trước là đã có thể nhìn thấy điểm cuối rồi.
Thực ra Chu Vụ đi đến đây là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nghe nói tiếp theo sẽ có bàn tiệc tiếp đãi, nhưng trong tình huống này Chu Vụ cũng không dám ăn, cậu dừng yên một lúc rồi quay đầu muốn rời đi.
Chưa kịp quay lại được bước nào thì cô dâu chú rể phía sau đã chen lấn nhau đẩy vào cửa, Chu Vụ hoảng hốt nhìn lại tổ chương trình, cậu muốn đi ngược dòng người để bàn bạc chuyện này với họ, nhưng lại bị người bên cạnh khoác vai kéo thẳng vào bên trong cánh cửa.
Chu Vụ quay đầu nhìn thì thấy Tống Thù đang nhe răng cười.
“Ném thử những món ăn của người Hẹ bọn tôi đi, ăn ngon lắm đấy!”
Cô dâu chú rể đi tới phía trước, đúng lúc này có người ở phía sau đóng cửa lễ đường lại, răng Chu Vụ run cầm cập, nói: “Thật ra tôi không đói lắm, nhưng mà hơi lạnh, người còn nặng nề… “
Ánh đèn ở đây rất u ám, nguồn sáng đều bắt nguồn từ đèn lồng đỏ và nến, Chu Vụ sợ muốn chết, vừa rồi vì quá căng thẳng nên cậu không để ý đến sức nặng ở trên người, giờ thì cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Cậu gần như bị đè bẹp bởi những món đồ trang sức bằng vàng và bộ trang phục trên người, cậu đứng nửa người dựa vào tường, rủ mắt lại để bản thân được nghỉ ngơi một chút.
Sau đó cậu không biết bị ai đẩy về phía trước, trực tiếp đặt mông ngồi trên băng ghế.
Mùi thức ăn bay đến chóp mũi, Chu Vụ nhìn lên thì thấy trên bàn đầy những món ăn chính, giò lợn kho, ba chỉ kho trứng, canh táo đỏ ngọt, canh bồ câu, canh baba, cơm bát bảo,…
“Đói bụng rồi phải không, mau ăn đi, tôi đợi một ngày, chỉ chờ bữa cơm này thôi đó.”
Giọng nói quen thuộc bên tai, cậu nghiêng đầu nhìn, ngạc nhiên thay đó là Thái Du. Anh ta đang nhìn những cao lương mỹ vị trước mặt chuẩn bị động đũa.
Rốt cục cũng thấy được một người mặt quen thuộc, Chu Vụ suýt chút nữa mừng đến mức chảy cả nước mắt: “À ừm, chúng ta ăn xong thì có thể đi rồi đúng không? Khi nào đi nhớ gọi tôi!”
Thái Du lúc này đã cầm một cái chân gà lớn lên: “Hửm? Được chứ, tôi sẽ gọi cậu, mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi kìa!”
Chu Vụ làm gì có tâm trạng để ăn nhưng thật sự cũng đói bụng, bụng cậu không đúng lúc kêu lên mấy tiếng ùng ục ùng ục, cậu nhìn Thái Du, đối phương đang ăn uống no say trông như không có chuyên gì, cậu không nhịn được hỏi: “Anh không cảm thấy đám cưới ở chỗ các anh rất kỳ lạ sao? Ví dụ… như chân … “
“Cái gì? Chân gì? Cậu muốn ăn giò heo à?” Thái Du gắp cho cậu một cái giò heo lớn: “Là rất quái dị luôn, những lần trước đây tôi không có ở trong thôn, năm nay mới được thấy đấy, tôi phải thốt lên được ghê, phô trương như thế, đồ ăn ngon nhiều như vậy, năm trước tôi lỗ to rồi!”
Chu Vụ: ….
Con người này bản chất chỉ nghĩ tới ăn ăn, Chu Vụ không tính nói cho anh ta về việc này nữa.
Chu Vụ cảm thấy cứ ngồi ở đây cũng không phải là cách gì, mắt cậu di chuyển đến những món ăn ở trước mặt, cậu không nhịn được gắp được một miếng thịt kho tàu trông rất ngon, kết quả cậu vừa gặp thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Nhìn đến mức Chu Vụ không biết làm sao, tay đặt bên miệng không hề nhúc nhích.
“Ăn đi, miếng này nạc nhìn là biết ngon rồi.” Thái Du nói.
Trông như thể cho động vật ăn vậy, những người ngồi ở bàn dường như đều đang nóng lòng sốt ruột “ăn đi, miếng thịt to lớn thế chắc chắn ăn vào sẽ rất ngon “.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thịt, Chu Vụ không để ý nữa, cậu không cưỡng lại được sự cám dỗ của miếng thịt, nhét miếng thịt vào miệng, nhai nuốt nhai rồi nuốt xuống.
Nhìn thấy Chu Vụ nuốt xuống, bên cạnh truyền đến tiếng bàn tán không rõ có ý gì: “Chắc chắn là rất ngon, rất thơm, đúng vậy, cậu ta rất thơm. “
Chu Vụ:?
Không phải tự mình ăn một miếng là biết rồi sao?
Thái Du nhét đồ ăn vào trong miệng: “Ừ, rất thơm, rất thơm.”
Chu Vụ: …
Anh là lợn à?
Chu Vụ ăn ngon lành mấy món, húp mấy ngụm canh, sau khi cảm thấy bụng không còn đói nữa thì bắt đầu nghĩ làm sao để đi ra ngoài.
“Nào nào nào, nâng ly nào, rót đầy hết cả nhé. “
Lúc này ở hiện trường có người đến chúc rượu, Chu Vụ vội vàng đậy cái ly trước mặt lại, cậu sợ uống rượu.
Nhưng tính cách của cậu có điểm không tốt, chính là không nỡ từ chối, dễ dàng để cho người khác thuyết phục cậu uống rượu.
“Hừ, không được rồi, tôi không uống được nữa, no rồi.” Rượu cay xè từ khoang miệng đến tận bụng.
Cậu uống rượu không tốt, uống vài ly là đã say rồi.
Sau khi bị rót liên tiếp mấy ly, đến lượt chàng rể chúc rượu, Chu Vụ sợ đến mức cái gì cũng không dám nhìn, chỉ đành nhìn ly rượu, người đến không từ chối.
Chu Vụ vốn là người tửu lượng không tốt nên đã có chút lâng lâng, Tống Thù bước tới, nhìn thấy Chu Vụ mềm nhũn đã say nằm trên bàn, một bên tai đỏ bừng, anh ta cầm ly rượu lên nói: “Đến lượt tôi! Cạn ly!”
Chu Vụ trước mắt đã bắt đầu tối sầm lại, cậu lắc đầu từ chối, nhưng không tránh khỏi bị mời rượu, đành phải nói: “Vậy thì … ly cuối cùng!”
Vừa uống xong ly rượu, cậu triệt để không ổn rồi, mềm nhũn nằm soài ở trên bàn, thân thể nóng rực, mềm nhũn như một cái bánh mật.
Phía sau có tiếng cười như gần như xa, Chu Vụ nhìn chung quanh, đột nhiên bả vai bị một người bắt lấy, sau đó eo cậu bị nhấc lên, cằm cũng bị nắm lấy, dường như có ánh mắt đang lưu chuyển trên mặt cậu, một giọng nữ lớn tuổi nói: “Ôi, sao cô dâu của chúng ta lại say rượu thế này?”
Gì, cô dâu gì?
Trước mắt tối sầm mơ màng, không thể động đậy, Chu Vụ cảm thấy mình bị xách lên, có mấy đôi tay đang nâng cậu, cậu chưa biết kháng cự như thế nào thì đã bị đẩy vào một căn phòng.
Cái đẩy này, dường như đẩy cậu rơi vào một thế giới huyền ảo lộng lẫy xinh đẹp, tất cả mọi thứ đều bị vặn vẹo, méo mó.
“Giờ lành đến chưa?” Không biết ai ở bên cạnh hỏi một câu.
Bên ngoài chuyển lời: “Giờ lành đến chưa?”
Bên ngoài nữa cũng chuyển lời: “Giờ lành đến chưa?”
“Còn chưa, chờ một chút!” Giọng nói này tràn đầy vui sướng, nhưng lại có chút cứng đờ khó nhận ra trong đó.
Chu Vụ mơ màng cảm thấy như mình đang trôi lềnh bềnh trên biển, lên lên xuống xuống chìm nổi theo sóng biển, giọng nói của người bước đến truyền đến bên tai, lúc này những âm thanh truyền đến trong đầu cậu đều sẽ chậm đi nửa nhịp.
Cái gì mà giờ lành nhỉ?