Ra khỏi cửa Chu Vụ mới phát hiện, tòa dinh thự này chính là nơi mà cậu và tổ chương trình ở lại. Nhưng dường như có một số điểm khác biệt, lại không thể nói được là khác nhau ở chỗ nào.
Cậu kéo theo vạt áo dài sau, lảo đảo chạy về phía trước, từ đằng sau lấy ra một tấm ảnh lưu niệm màu đỏ.
Một tiếng động không biết từ đâu truyền tới, Chu Vụ nhất thời sợ tới mức mất hồn mất vía, ở dưới hòn non bộ có một cái hang động rất cao, Chu Vụ bọc mình lại chui vào.
Mới chui vào đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài.
Giọng nữ đầy lo lắng: “Tìm thấy chưa?”
Giọng nam khóc nức nở: “Tìm thấy chưa vậy?”
Giọng nữ chói tai: “Anh ta sẽ nổi giận mất!”
Giọng nam già nua: “Nổi giận rồi!”
“Huhu, tôi sợ!”
“Tôi cũng sợ!”
Nếu như đang ở nhà hát, Chu Vụ sẽ cho rằng bọn họ đang diễn Song Hoàng, hoặc đang hát kịch tướng thanh, kẻ xướng người họa, kỳ lạ mà khôi hài, sẽ khiến người ta cười lăn lộn.
Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.
“Tướng thanh: tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Nhưng cậu đang núp trong một cái hang động tăm tối, lúc này chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân căng cứng, mười ngón chân co rúm, sợ đến nỗi không dám hít thở.
“Ngửi thấy mùi gì không?”
“Hình như có!”
Chu Vụ trốn dưới hòn non bộ mở to hai mắt, nín thở, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Nhìn kìa, có phải có gì đó không?”
“A, ở đây có một chiếc nhẫn vàng, trên nhẫn có một mùi hương.”
“Thơm quá, tôi cũng muốn thử.”
“Con mẹ nó, mày muốn chết à!?”
“Mày mới muốn chết á, khi không tự nhiên chửi tao!”
Một “người” khác suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này cũng đúng.
“Đừng lề mề nữa, tìm mau lên, chắc ở phía trước!”
Chu Vụ liếc nhìn ngón tay mình, thiếu một chiếc nhẫn vàng, cậu nhớ rõ đó là chiếc nhẫn nạm hồng ngọc. Lúc ấy cậu còn nghĩ sẽ không phải là đồ thật chứ.
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Chu Vụ ngồi ở chỗ này thêm một lúc, mãi đến khi không còn bất kỳ âm thanh nào mới dám nhúc nhích.
Cậu từng chút tháo toàn bộ đồ trang sức bằng vàng trên tay, trên cổ và trên đầu xuống, rồi dùng tay áo của mình bọc lại ———— phải trả lại cho người ta.
Cậu ló đầu ra thăm dò, sau khi xác định không có gì bèn chui ra, nhưng vạt sau lại bị kéo về, cơ thể cậu căng cứng.
Tự an ủi mình rằng đó là do bị tảng đá nhọn móc vào áo thôi, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn, một đôi tay bé xíu, non nớt tái nhợt đang túm lấy vạt váy của cậu.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn tròn trịa có hai chấm son đỏ chói, một đứa bé mặc yếm đỏ đang túm quần áo Chu Vụ, cười gian trá: “Hì hì hì, cô dâu đang chơi trốn tìm sao?”
Aaaaaaa!
Cậu suýt nữa không khống chế được giọng nói của mình, may mà đã kìm được không kêu lên.
Không dám quay đầu nhìn, Chu Vụ kéo quần áo lại rồi hớt ha hớt hải chạy ra ngoài.
Chu Vụ chạy về phía cửa theo trí nhớ, cuộc nói chuyện lúc nãy đã nói rõ sẽ tìm cậu trong dinh thự, nếu chạy ra ngoài hẳn là sẽ thoát khỏi nguy hiểm, có khi còn tìm được mấy người tổ chương trình.
Liên tục né được tiếng bước chân hai lần, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tiền sảnh quen thuộc.
Vòng qua tiền sảnh, nhìn cánh cửa trước mắt không có ai canh giữ, cọt kẹt mở cửa lớn ra.
Cậu cũng không để ý liệu có người nghe được tiếng cửa mở hay không, khe cửa mở đủ rộng cho một người đi ra, cậu nhanh chóng lách ra ngoài.
Sau khi cách xa cửa lớn, Chu Vụ bị gió lạnh thổi tỉnh táo hết cả đầu óc, cậu dừng bước.
Đường phố tối tăm như mực, chỉ có ánh sáng đỏ, bên trên tấm lụa đỏ rải đầy hoa hồng tuyệt đẹp, cánh hoa giống như một biển hoa, gió thổi, biển cánh hoa hồng nổi lên gợn sóng.
Không có ai, toàn bộ đường phố chỉ có mình cậu đang bước trên biển cánh hoa hồng tạo nên tiếng sột soạt.
Bầu trời vẫn tối đen như trước, tính ra giờ này thì mặt trời phải lên cao rồi, nhưng những ngọn núi phía xa vẫn tối như mực.
Vừa nãy Chu Vụ chạy nhanh nên bây giờ mồ hôi đầy người khiến toàn thân lạnh lẽo, cậu khép chặt áo choàng, bắt đầu cảm thấy bản thân lực bất tòng tâm.
Tuy rằng ý thức đã khôi phục, nhưng bởi vì say rượu mà cơ thể cậu vẫn rất mệt mỏi.
Ngoại trừ những nơi có đèn lồng đỏ chiếu sáng, những nơi còn lại đều bị bao trùm bởi một màn sương đen, không nhìn thấy gì.
Chu Vụ có chút mê man từ từ dừng bước, khi cậu quay đầu lại mới phát hiện mình đã rơi vào trong màn đêm, không biết đang ở chỗ nào.
Đây thật sự là ngôi làng ban đầu đó sao? Tổ chương trình đâu? Thái Du đâu?
Đứa bé kia nói không chừng là muốn gọi mình, giờ phút này, Chu Vụ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, một địa điểm tổ chức đám cưới vốn phải đèn đuốc xán lạn, bây giờ lại vô cùng ảm đạm.
Gió lạnh chui vào ống tay áo, cổ áo, cậu không nhịn được tự ôm lấy mình để cơ thể được ấm áp lên một tí.
Theo tiếng gió vù vù vù, có âm thanh nhỏ vụn phất phơ theo đó truyền tới, giống như đang xì xào bàn tán, lại giống như hưng phấn thì thầm, âm thanh đó khiến cậu thanh niên đang đứng giữa đường run rẩy.
Tiếng bước chân dày đặc từ mọi phía bắt đầu tụ tập tới đây, dường như trong bóng tối, có một đám gì đó đang đến gần.
Bốn phía không có gì có thể dùng để che chắn, tiếng động đó càng ngày càng gần, môi dưới Chu Vụ run rẩy, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Cuối cùng, cậu trốn đằng sau một tấm ga trải giường mà thôn dân đang phơi trước cửa, rồi ôm lấy hai chân mình, run rẩy ngồi xổm xuống.
Rất nhiều rất nhiều tiếng bước chân xuất hiện ở bốn phía, chỉ cách chỗ cậu có vài bước.
Tiếng sột soạt từ phía dưới truyền đến, một mảng da khô lách vào từ khe hở giữa tấm ga giường và mặt đất, tròng mắt bẹp dí chuyển động qua lại, khóe miệng cọt kẹt giật giật, hướng về phía Chu Vụ nở nụ cười.
Aaaaaaa!
–
Căn phòng màu đỏ thẫm, ánh nến lập lòe, bóng đen cao lớn đứng giữa phòng.
Sương mù màu đen từ trên người anh tràn ra, không có bất kỳ “người” nào dám tới gần.
Chỉ vỏn vẹn có hai lần thân mật, mỗi một lần đều mang theo nỗi nhớ nhung mãnh liệt cùng với khao khát muốn chạm vào mãnh liệt, mềm mại ấm nóng, giống như một viên kẹo đường, mềm mại tan chảy, ngọt ngào.
Lại giống như tuyết từ trên trời rơi xuống, sợ người nọ sẽ tan biến trong lòng bàn tay.
Giống như một giấc mơ.
Hương thơm, trắng nõn, mềm mại, đôi mắt ướt đẫm, nụ cười ngọt ngào… Cô dâu đã biến mất.
“Vì sao, không thấy nữa.” Thanh âm trầm thấp như truyền đến từ địa ngục vang vọng khắp tòa dinh thự, sương đen đột nhiên lan rộng ra bao phủ toàn bộ dinh thự, dường như bầu trời cũng tối sầm theo.
Tiếng la hét liên tiếp vang lên: “Mau tìm, mau tìm!”
“Anh ấy đang tức giận, anh ấy đang tức giận!”
“U u u u!”
“Không có ở đây! Không có ở đây!”
“Chạy ra ngoài! Hỏng rồi, bên ngoài có…”
Sự im lặng khiến người muốn nghẹt thở.
Bên ngoài gió điên cuồng gào thét, ầm một tiếng, cửa dinh thự nặng nề bị một lực công kích rất lớn đẩy ra.
Gió lạnh mãnh liệt ùa ra khiến cậu thanh niên đứng ở cửa lảo đảo.
Trong bóng tối, ánh sáng từ đèn lồng đỏ rực rỡ chiếu lên người cậu, giữa những sợi tóc lưu chuyển sắc đỏ.
Sương mù ban đêm làm ướt tóc mái cậu, che đi khóe mắt đỏ bừng, do vừa mới khóc cho nên sắc đỏ còn chưa tan, môi dưới bị cắn tóe máu đỏ tươi.
Sau một hồi lảo đảo, cuối cùng mất thăng bằng ngã về phía sau.
Cơ thể không tiếp đất, có người đỡ lấy cậu, cẩn thận từng li từng tí giống như đang bắt lấy giấc mơ của mình.
Cô dâu đã trở lại.
Bởi vì quá hoảng sợ nên Chu Vụ không phản ứng lại, cơ thể không còn sức phải dựa vào đối phương, rất lâu sau đó mới dần lấy lại tinh thần, cậu chuyển động mắt, nhìn về phía màn sương mù màu đen bên hông mình.
Thứ đang vòng qua hông mình, là tay sao?
Gió thổi nhẹ, trong màn sương đen mơ hồ nhìn thấy ngón tay tái nhợt, không còn đường lui, Chu Vụ run rẩy, vụng về vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm eo mình.
Đầu ngón tay nắm lấy một ngón tay.
Ngón tay lạnh lẽo đột nhiên bị một sự ấm áp nóng bỏng bao lấy, “anh ta” ngẩn ra, cúi đầu nhìn, thấy ngón tay nhỏ dài xinh đẹp kia đang xoắn lấy đầu ngón tay mình.
Cậu thanh niên ngẩng đầu lên lộ ra cần cổ trắng ngần, gần như khóc lóc van xin: “Có rất nhiều thứ… đuổi theo tôi! Làm ơn giúp tôi với!”
Chu Vụ cảm thấy “anh ta” bỗng trở nên cực kỳ vui sướng, sương đen từ thân thể anh tràn ra, trước mắt lại trở nên không thấy gì nữa.
Hỉ nương chạy tới nói: “Ôi chao, cô dâu trở về rồi, khăn voan đâu, sao lại rơi mất khăn voan rồi? Hỏng hết cả quy tắc!”
Hỉ nương: người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa).
Khăn voan đỏ từ phía sau bay đến, một lần nữa trở lại trên đầu Chu Vụ, trước mắt trở nên đỏ au, tiếng nhạc ăn mừng một lần nữa vang lên, loa kèn nổi lên vang vọng.
Tiếng người ngày càng nhiều, giống như đang trong lễ đường, thế mà lại mang đến cho người ta một cảm giác an tâm.
Cậu an toàn rồi.
Giọng nữ vui vẻ: “Cô dâu thật đẹp!”
Giọng nam phấn khởi: “Không! Cô dâu rất đẹp trai!”
Giọng nữ chua ngoa: “Anh ấy không tức giận nữa.”
Giọng nam già nua: “Anh ấy nguôi giận rồi.”
“Động phòng đi!” Mọi người đồng loạt nói.
Nghe được câu động phòng, cơ thể Chu Vụ cứng đờ, cho dù chậm tiêu như cậu, cho dù chưa từng thật sự am hiểu một nền văn hóa nào đó, nhưng ít nhiều cũng từng tiếp xúc qua, không thể không liên tưởng đến điều gì đó.
Nhưng cậu không cách nào mở miệng nói một chữ “không”, toàn thân đều đang kháng cự, nhưng trong lòng lại không thể kháng cự.
Bị người ta mang đi về phía trước, mũi chân gần như không chạm đất, cậu không hề biết mình đang bị người ta đưa đi bằng tư thế nào, cũng không biết tay mình đang túm ngón tay nào.
Nhìn qua khe hở dưới khăn voan, cậu phát hiện, lòng bàn tay cậu đang nắm một ngón út.
Ngón út, cái này… không biết phải nói gì.
Khiến cậu liên tưởng đến việc em trai mình lúc nhỏ hay nắm lấy ngón út của mình, còn mình thì nắm lấy ngón út của bố.
Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đổi ngón khác nắm vậy.
Mãi đến sau này, Chu Vụ vẫn không biết thứ gì đã cho cậu dũng khí để làm ra những hành động đó.
Ngón trỏ mảnh khảnh run lên, hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng móc về phía trước rồi gạt bỏ, lần này, ôm lấy bốn ngón tay.
Chu Vụ cảm giác được, ngón tay mà mình chạm vào rất lạnh, từng đốt ngón tay mạnh mẽ có lực, mà ngón cái của cậu xẹt qua chạm phải mấy nốt chai sần thô ráp.
Cũng là chạm vào ngón tay, nhưng người bị nắm lại có trải nghiệm khác hẳn.
Lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bị một thứ gì mềm mại ấm áp chen vào giống như trong hang động khô cằn lạnh thấu xương có một con thỏ béo bở chui vào, khiến đôi tay lạnh lẽo kia phút chốc cứng đờ.
Mu bàn tay tái nhợt nổi gân xanh, xanh chuyển sang đen, đang kiềm chế, nếu như nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa sợ.
Nắm lấy tay đối phương, tim Chu Vụ đập thình thịch, thật ra cậu đang sợ hãi chỉ muốn lập tức chạy trốn, nhưng nếu chạy trốn, những thứ phía sau còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa, dường như không thể chạy thoát.
Tốt xấu gì… tốt xấu gì anh ta cũng sẽ không ăn thịt cậu, nhỉ?
Trong phòng có một chậu than, vừa mới vào cửa, hơi nóng ấm áp lao tới, Chu Vụ suýt nữa mềm nhũn, than củi “đôm đốp” ra tia lửa. Chu Vụ được đưa đến bên giường, cậu vịn vào cạnh giường ngồi xuống, toàn thân gần như sắp trũng xuống.
Bên tai truyền đến tiếng la hét vui mừng của hỉ nương: “Vén khăn cô dâu!!!”
Trong tầm mắt xuất hiện một đầu thanh kim loại, nhẹ nhàng vén lên, ánh sáng quay trở lại.
Chu Vụ rũ mắt, hai hàng mi run rẩy, “anh ta” đứng trước mặt, tuy không thấy được nhưng có thể sờ, bởi vì tay cậu còn đang nắm ngón tay đối phương.
“Uống rượu giao bôi!!”
Tay Chu Vụ bị nhét vào một ly rượu, ở khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, rượu màu vàng nhạt, trong suốt.
Cánh tay chéo qua, quấn lấy nhau, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cảm giác được mình không đủ cao, cậu muốn đứng lên, lại phát hiện đối phương hình như đang cúi thấp xuống tiến sát lại mình.
Rượu mạnh chảy vào cổ họng làm cậu bị sặc, cậu thanh niên khom lưng bịt miệng ho khan, trên lưng có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, giúp cậu thoải mái hơn.
Cậu thế mà lại có một ảo giác được người ta yêu thương.
Chỉ là rất nhanh sau đó, men rượu chạy lên não, lâng lâng, khiến cho Chu Vụ cảm thấy ảo giác “mình được yêu thương” là do men rượu tạo nên.
Vốn dĩ cậu đã có hơi men trong người, lúc này uống thêm một chén, có thể tưởng tượng được cảm giác say rượu vốn đang dần dần tiêu tan lại bắt đầu xông lên.
Đầu óc choáng váng, thần hồn điên đảo.
Hỉ nương đóng cửa lại, vui vẻ rời đi.
Trước khi cửa đóng lại, có thể loáng thoáng thấy được cô dâu xiêu vẹo ngã xuống giường.
Chu Vụ mắt đỏ như mắt thỏ nằm ngửa trên giường, khóe mắt còn đọng những giọt nước mắt chưa khô, cảm thấy dường như “anh ta” đang quỳ một nửa trên giường, cúi người, dùng đầu lưỡi lạnh lẽo lau đi nước mắt cậu.
Mỗi một đụng chạm nhỏ đều mang lại cho “anh ta” một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Đầu ngón tay đẩy những sợi tóc đang che khuất khóe mắt đỏ của cậu thanh niên, vén tóc ra sau tai, không bỏ qua cơ hội có thể chạm vào vành tai cậu.
Rồi luyến tiếc thu về.
Nhưng lúc vừa kéo khoảng cách ra lại bị người kia bắt lấy, năm ngón tay thanh tú nằm gọn trong bàn tay “anh ta”.
Lúc vừa mới nắm lấy có chút chênh vênh nên bắt hụt một lần, mà sự trống rỗng đó giống như đang gãi ngứa trong lòng bàn tay đối phương.
“Hít——— ” Tiếng hít thở vang lên.
Chu Vụ cảm giác tiết tấu hô hấp của đối phương bỗng trở nên hỗn loạn chưa từng thấy.
Vì thế, cậu, người không có đầu óc lại dùng ngón trỏ cào nhẹ lên lòng bàn tay anh.
Hô hấp lại thật sự tăng nhanh hơn rồi.
Mọi thứ bỗng trở nên thú vị.
Lúc này cậu không còn lý trí nữa, sau khi trải qua bàng hoàng, kinh hãi, hoảng sợ gần như tuyệt vọng, lại sinh ra cảm giác an toàn quái lạ, phòng tuyến tâm lý yếu ớt sớm đã bị đánh bại.
Kết hợp với rượu cậu sớm đã đánh mất lý trí.
Ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ chân cậu, anh dường như quỳ một chân xuống, cởi giày cậu ra, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, sau đó lại cẩn thận cởi vớ trắng mỏng manh, bàn chân cân đối cứ thế lộ ra.
Nhưng chỉ nhìn được một giây thì bàn chân kia đã rụt lại.
Chu Vụ co mình lại, giọng nói run rẩy, lại cộng thêm vì rượu hợp cẩn đáng ghét, men say làm cho giọng của cậu ngấy ngấy, nói: “Anh… anh muốn ăn thịt tôi ư?”
Trong nhận thức của Chu Vụ, đây là âm thanh của sự yếu đuối, run rẩy do sợ hãi. Nhưng vào tai “anh ta” lại không như thế, giống như đang làm nũng, như tuyết rơi, hoa nở.
Chu Vụ lại hỏi: “Anh… Anh thích bắt đầu ăn từ ngón chân à?”
“Cho anh.” Bàn chân vốn đang rút chân về, bỗng nhiên lại mạnh dạn vươn về phía trước.