Ba ngày sau, chương trình những câu chuyện kỳ lạ được lên sóng lại, hơn nữa vì phát đoạn video về chiếc xích đu trên không nên được lên thẳng top hot search.
Tổ chương trình những câu chuyện kỳ lạ đã đến hiện trường vụ việc vào đêm khuya để làm việc ngoài giờ, đồng thời cho ra mắt tập mới nhất của chiếc xích đu trên không!
Cô gái thành phần trí thức trở về căn nhà của mình vào đêm khuya, gọi đồ ăn đêm tới, mở phần mềm video lên nhìn thấy dòng tiêu đề trên trang chủ thì mắt sáng lên, ngay lập tức nhấp vào.
Tiết mục này bị dừng lại thật lâu, cô không biết chuyện gì xảy ra, hai ngày trước cô lên Weibo mới hiểu tình hình.
Cô oán trách trong lòng rằng tiết mục đó lại bỏ đi phần những câu chuyện kỳ lạ cô thích nhất mà cô hay xem sau khi tan làm.
Những chương trình kiểu phỏng vấn người nổi tiếng, hầu như đài truyền hình nào cũng có hết, cô thật sự không có hứng thú với việc làm một “bà cô già” theo đuổi thần tượng.
Thật không may, khó lắm mới có một chương trình vừa ý cô thế mà lại bị bỏ đi, cô không cam lòng chửi một trận trên Super talk trên Weibo.
Không ngờ rằng vòng vo đến ngày hôm nay chương trình lại được quay trở lại, hơn nữa có cả nhà tài trợ nên nội dung sau này chắc chắn sẽ được nâng cấp hơn!
Lúc này cô rất vui, bấm vào xem video ngay lập tức, thậm chí không muốn bỏ lỡ phần mở đầu.
“Hôm nay có chương trình để ngồi ăn tối xem rồi!”
[Số thứ , xích đu trên không.]
Cùng với đoạn nhạc nền quen thuộc, màn hình hiện ra một chiếc xích đu ở trên không trung, sau một vài giây, lại đổi nhạc nền, chiếc xích đu trên không trung bắt đầu tự nhiên chuyển động, và nó càng lúc càng đung đưa cao hơn…
Tựa đầu này khơi dậy trí tưởng tượng của vô số khán giả.
[Chà, trông thật hấp dẫn, ba lần liên tiếp rồi ba lần liên tiếp rồi.]
[Ai muốn dỡ chuyên mục những câu chuyện kỳ lạ này xuống tôi chửi người đó, chương trình phỏng vấn bên cạnh nhàm chán quá đi, cũng không mời nổi ai đó có tên tuổi mà cứ làm như thật ý.]
[Hahahaha hơn nữa chủ đề câu hỏi cũng gượng gạo cực, tôi nghe nói vài ngày nữa Trì Tích sẽ lên sóng, đây là chương trình chuyên để tẩy trắng cho các nghệ sĩ à?]
[Các bình luận không nói về các chương trình khác, hãy tập trung vào video!]
[Thật kinh khủng, tôi bắt đầu ôm chặt chăn bông rồi đây này.]
[Anh đến rồi đây!]
Hết phần mở đầu, hình ảnh chuyển tới Chu Vụ, cậu cầm micro giới thiệu tình hình hiện tại.
Giọng cậu trong trẻo, tròn vành rõ chữ: “Bây giờ chúng tôi đang ở dưới quảng trường Vạn Đại. Từ ống kính của chúng tôi có thể thấy rõ xích đu trên tầng cao nhất của quảng trường đang không có bất kỳ động tĩnh gì.”
“Bây giờ tôi sẽ dắt mọi người bước đến sự thật.”
“Đây là người phụ trách quảng trường, theo lời anh ấy, vào đêm xảy ra sự việc, quảng trường đã sắp đóng cửa nên đột nhiên tắt máy quay một lúc để nâng cấp, quá trùng hợp, đây có thực sự chỉ là một sự cố?”
Sau đó thời gian biểu xuất hiện trên màn hình, trên đó thật sự có ghi một ngày nào đó trong tuần từ : -: nâng cấp hệ thống.
Người phụ trách: “Chúng tôi luôn tuân theo các quy tắc và quy định, hoàn toàn không có sự trùng hợp nào.”
[Việc này quá trùng hợp rồi!]
[Nói điêu.]
[Vậy là con ma vừa hay biết thời gian đó camera tắt? Haha, con ma IQ cao.]
[Haha, lầu trên bảo con ma IQ cao làm tôi cười chết mất!]
Bên ngoài video, Chu Vụ đang nhìn chằm chằm vào tầng thượng trên tầng, trong ánh mắt có chút lo lắng.
Bởi vì trên… chiếc xích đu trên đó, thực sự có một con ma đang ngồi.
Cậu nhờ Bách Lý Khí qua đó để anh tung diều vào đúng thời điểm.
Dù sao chuyện này là do mình gây ra, dẫn đến lượng người trong trung tâm thương mại giảm sút, mình phải gánh vác trách nhiệm làm rõ —- khoan đã, sự việc này hình như là do ác ma gây ra mà!
Thực ra quá trình của chương trình rất đơn giản, sau khi kiểm tra các bằng chứng và manh mối, đội ngũ chương trình sẽ đi lên xem xích đu tầng , ngồi trông xem xích đu có tự chuyển động hay không.
Phương pháp chứng minh của Chu Vụ cũng rất đơn giản, đó là khi họ đến tầng và mở cửa, Bách Lý Khí đang ngồi trên xích đu sẽ bắt đầu đung đưa, sau đó đóng cửa lại rồi làm xích đu dừng lại.
Có thể giải thích chuyện này là do cửa ở tầng trên cùng không đóng và gió đối lưu làm cho xích đu lắc lư.
Nhưng điều đó không đủ tạo nên sự thú vị để chương trình quay.
Điều quan trọng là dùng những mánh khóe lừa lọc, giương đông kích tây, biến không thành có.
Bầu không khí của chương trình rất quan trọng, nhịp điệu và cao trào của chương trình cũng cần được nắm bắt.
Cách xử lý nghệ thuật này sẽ khiến chương trình đặc sắc hơn, khán giả cũng rất thích phương thức này.
Vì vậy, khi họ quay xong những manh mối này rồi sau khi phỏng vấn những người qua đường, mới chậm rãi lên thang máy và đi thẳng lên tầng .
Thang máy từ từ đi lên, ở tầng toàn bộ đều là văn phòng và studio, vẫn còn một vài ánh đèn lác đác.
[Tinh thần làm việc chăm chỉ của công nhân!]
[Shachiku thảm quá đi!]
[Chắc chắn có một phần của tôi!]
Lúc đến tầng , filter lập tức thay đổi, độ sáng thấp xuống, ánh sáng cũng rất tối, ngay cả nhạc nền cũng trở nên u ám.
Điều này khiến khán giả ngồi trước màn hình không ngừng bình luận: [Bảo vệ mắt!!!] [Chuẩn bị có biến!]
Trên tầng thượng không một bóng người, chiếc xích đu đột nhiên lắc lư, lúc đầu chỉ cong một vòng nhỏ, sau đó từ từ lắc lư càng lúc càng cao …!
Trên nóc nhà tối đen như mực, sân thượng không một bóng người, tiếng gió vù vù vang dội.
Bầu không khí thay đổi rất đúng lúc, các nhân viên trong tổ chương trình quan sát sân thượng một hồi, Chu Vụ càng mạnh dạn hơn, mặt trắng bệch bước đến bên cạnh chiếc xích đu.
Cho đến khi Chu Vụ đột nhiên quay lại nhìn ống kính, máy quay đi theo ánh mắt của cậu, quay cận cảnh cánh cửa ở cầu thang.
[Đệch!! Truyền hình trực tiếp gặp phải ma rồi hả!!]
[Không phải chứ, không phải chứ, chuẩn bị bảo vệ màn hình!]
[Đừng ồn nữa, chắc chắn là trò cũ thôi!]
[Mẹ ơi, con ở nhà một mình!]
Rất nhanh sau đó, chiếc xích đu từ từ giảm tốc độ, ngay khi máy quay quay đến, Chu Vụ lại đóng cửa trên tầng thượng của tòa nhà lại.
Đợi đến khi xích đu dừng lại, Chu Vụ lại mở cửa, dưới ánh mắt của mọi người, xích đu chậm rãi đung đưa trở lại.
Lúc này, một bình luận của một chuyên gia chen vào giải thích, dùng phương pháp khoa học để giải thích sự việc chiếc xích đu này, còn tự tay làm một thực nghiệm nhỏ để người xem tin tưởng kết luận này.
Tất cả bình luận đều ngẩn ra..
[Quần tôi cởi ra cả rồi mà ông chỉ cho tôi xem cái này hả?]
[Tôi……]
[Hahahahaha!]
[Chiêu trò tiếp cận khoa học!!]
[Thực sự rất sảng khoái, trước đó tôi sợ hãi bao nhiêu thì giờ tôi vui vẻ bấy nhiêu, buổi tối có thể ngủ ngon rồi.]
[Hahahaha đồng ý!]
Sau khi chương trình kết thúc thì leo thẳng lên hot search, một số đoạn cut được khán giả chia sẻ liên tục.
Tuy nhiên những chuyện phía sau màn hình vẫn chưa có hồi kết, Chu Vụ đứng trên tầng thượng, gió lạnh thổi làm cậu thấy đau, Bách Lý Khí đứng trên lan can ở một góc tầng thượng khiến người khác nhìn không khỏi lo lắng sợ rằng anh sẽ đột nhiên rơi xuống, ở dưới là độ cao tầng.
Không ai có thể nhìn thấy anh ngoại trừ Chu Vụ.
Mái tóc màu đen bị gió thổi bay loạn xạ, làn da trắng lạnh lẽo cùng ánh mắt đen như mực khiến anh trông điên cuồng tà mị vô cùng, mép quần áo bị thổi phồng lên phát ra những tiếng vải xào xạc, anh như hòa vào trong gió lạnh.
Tà vọng, yêu lệ.
Trọng điểm không phải ở đây, mà là Chu Vụ nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xích đu, cô gái đã ngồi trên xích đu từ khi họ đến ban công, cô ta nhìn Chu Vụ và hợp tác với tổ chương trình.
Váy đỏ, tóc dài, chân trần.
Cô ta ngước mặt vui vẻ phối hợp với sự chỉ huy của Chu Vụ, khóe miệng cong lên, trông vẻ chơi rất vui vẻ.
Đêm khuya về đến nhà, Chu Vụ tắm xong đi ra muốn hỏi về chuyện cô gái nhỏ mặc đồ đỏ, cậu bước đến trước bàn máy tính của mình, ánh sáng xanh trên màn hình chiếu vào mặt Bách Lý Khí khiến đường nét sắc nét của anh lúc rõ lúc mờ.
Mái tóc xõa tung, không mang giày, cổ chân gầy gò mạnh mẽ trông thật đẹp đẽ.
Anh đang mặc chiếc áo len mà Chu Vụ mua cho, có thể nhìn thấy xương quai xanh dưới chiếc cổ thường được bọc rất chặt.
Bình luận của fan trước màn hình càng thêm điên cuồng.
[Để tôi màn hình nhé, chủ livestream nói đi, thế nào thì mới lộ mặt?]
[Aaaaaa, để tôi xem lại đi, lần trước có chị em nào chụp lại màn hình không?]
[Chụp rồi chụp rồi, đăng lên Weibo XXXX.]
[Aaaaaaa!]
Bách Lý Khí đã sớm không nhìn bình luận, quay đầu lại thấy Chu Vụ từ trong phòng tắm đi ra, nói về phía cậu: “Em muốn chơi?”
Chu Vụ vội vàng lắc đầu, tránh né nói: “Anh chơi đi, tôi không chơi, tôi chơi dở lắm.”
[Đó là ai? Bạn cùng phòng của nam thần? Hahaha, nói về độ gà, ai gà bằng chủ livestream?]
[Là chủ sở hữu ban đầu của tài khoản này phải không? Tôi nhớ là một anh trai nhỏ có giọng nói rất trong trẻo.]
[Trông như thế nào?]
[Không lộ mặt, tôi không biết, nhưng giọng nói rất mềm mại.]
[Chặc chặc, quả nhiên bên cạnh trai đẹp đều là trai đẹp.]
Nhưng rất nhanh sau đó, không còn nhiều người tiếp tục chú ý đến chuyện giọng nói Chu Vụ lọt ra nữa.
Chu Vụ làm tổ trên sô pha xem tivi, mãi đến khi buồn ngủ Chu Vụ mới leo lên giường, cậu nghe tiếng bàn phím của Bách Lý Khí, rất yên tâm rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, Chu Vụ cảm thấy bên giường lún xuống, sự lạnh lẽo trượt vào lòng bàn tay cậu.
Hơi thở lạnh lẽo truyền đến bên cổ, Chu Vụ theo bản năng lấy mặt cọ cọ, nửa mơ nửa tỉnh suýt bị nghẹt thở, trong đầu hiện lên một đôi môi trắng bệch.
Sau đó, toàn bộ giấc mơ của Chu Vụ chỉ toàn là những cảnh tượng kỳ lạ huyền ảo, đẹp đẽ lại lạ lùng.
Cuộc sống shachiku vẫn phải tiếp tục, sáng sớm hôm sau, khi Chu Vụ bước vào đài thì gặp phải Lê Diên người mà cậu không thể thích nổi.
Lê Diên chào: “Chu Vụ, đã lâu không gặp.”
Chu Vụ gật gật đầu: “Xin chào.”
Hai người cùng vào thang máy, Lê Diên nói: “Bây giờ cậu đang phụ trách hai chương trình, bận lắm nhỉ?”
Chu Vụ: “Vẫn ổn.”
Lê Diên: “Thực ra chương trình những câu chuyện kỳ lạ đó rất mệt, cậu có mệt lắm không?”
Chu Vụ thấy quái quái, tại sao người này lại quan tâm cậu như vậy?
Chu Vụ trả lời qua loa: “Cũng được, không sao cả.”
Lê Diên cười nói: “Thật ra chương trình những câu chuyện kỳ lạ chỉ là bàn đạp khi cậu mới vào đây, bây giờ cậu đang làm bên mảng ẩm thực, phí sức làm gì.” Lê Diên nói.
“Ồ, vậy sao?”
Lê Diên bị câu “vậy sao” làm cho nghẹn họng, nghĩ thầm, còn tưởng người này đang cố ý giả vờ không hiểu chuyện gì cả, thế mà lại thật sự không hiểu gì thật.
Có thể thấy cậu không hề có lòng tiến vào giới giải trí, vốn dĩ là muốn lôi kéo một chút nhưng không ngờ lại một tên ngốc.
Xùy.
Sau đó gã tùy ý tán gẫu vài câu, rồi cũng không thèm để ý tới Chu Vụ nữa.
Nhưng đến giờ ăn cơm trưa, cả hai lại gặp nhau.
Lê Diên vẫn không nhịn được: “Cậu biết không? Một đàn anh đảm nhiệm người dẫn chương trình ẩm thực trước kia của tôi, một thời gian trước làm khách mời một bộ phim.”
Chu Vụ không quan tâm lắm: “Ồ.”
Lê Diên không hiểu, thằng nhóc này thật sự không hiểu hay thật sự đơn thuần không chút lòng tham?
Nhưng gã lại thay đổi suy nghĩ, như vậy cũng tốt, tự tìm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
Nghĩ như vậy, gã không thèm để ý tới Chu Vụ nữa.
Khi Chu Vụ nhận được cuộc gọi từ em trai, cậu đang trên đường đi làm về, vừa bước xuống tàu điện ngầm.
Bởi vì đã là giờ tăng ca nên tàu điện ngầm rất ít người, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của phát thanh viên trong đại sảnh sáng ánh đèn, gió từ lối ra thổi vào khiến cậu co người lại.
Điện thoại rung lên, lấy ra thì thấy tên của em trai trên màn hình.
Lại nghe thấy giọng nói của Chu Vũ, trong lòng Chu Vụ nhất thời không thể diễn tả được cảm giác của mình.
Thật ra, gần đây mỗi lần Chu Vụ nghe điện thoại, đều sẽ có một loại cảm xúc tiêu cực dâng lên.
Cậu nghĩ rằng đó có lẽ đây là chứng rối loạn lo âu sau sang chấn như trên mạng nói.
Nghe thấy giọng nói của người bên kia, trán Chu Vụ đổ mồ hôi.
Chu Vụ mở miệng, vừa định giải thích về vấn đề tiền bạc thì bên kia đã mở miệng trước.
Đầu dây bên kia là một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, có hơi giống với Chu Vụ: “Anh, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý!”
Chu Vụ vừa mới thở ra một hơi mạnh, cả người lại ngẩn ra: “Em nói cái gì?”
Giọng Chu Vũ áy náy: “Là về chuyện anh đang nổi trên mạng, ban đầu em chỉ đang lướt mạng với bạn gái, em thấy anh ở trên hot search thế nên em chỉ cho cô ấy xem, ai ngờ lúc đó đúng lúc Chu Vệ Quốc lại đứng đằng sau nghe thấy hết cả.”
Chu Vũ nói bằng giọng mũi: “Em không phải ra nước ngoài để làm sinh viên trao đổi, em tìm bạn gái, cô gái đó là con lai, gia đình ở nước ngoài, nên không yêu cầu kết hôn phải mua nhà.” Chu Vũ nói một đống lời rồi bỗng im lặng, qua một lúc, cậu ta mới rụt rè hỏi: “Anh, gần đây anh ổn chứ?”
Từ khi lên tám tuổi Chu Vụ và Chu Vũ đã không sống cùng nhau nữa, Chu Vũ theo Chu Vệ Quốc, còn Chu Vụ theo Trần Nhàn.
Trần Nhàn nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai, đối phương có một đứa con gái, bởi vì phòng ở nhà không đủ lớn thế nên Chu Vụ xung phong ở trong ký túc xá của trường.
Khi đó, trường học trong trấn rất nhỏ và ký túc xá cũng rất thô sơ, nhưng Chu Vụ lại cảm thấy so với ngôi nhà mới hoàn toàn xa lạ kia thì nơi đây càng giống không gian nhỏ của riêng cậu hơn.
Sau này, cậu theo Trần Nhàn thường xuyên học ngoại trú rồi lại đi khắp nơi, mỗi năm chỉ có thể gặp Chu Vệ Quốc một lần, gặp rồi thì cũng chỉ ăn bữa cơm, sau đó cậu lại nghe ông mắng Trần Nhàn sau lưng.
Bởi vì Chu Vụ lớn lên rất giống Trần Nhàn, vì vậy thường xuyên nghe Chu Vệ Quốc mắng cậu đồ mặt trắng nhỏ.
Mà Chu Vũ bởi vì phơi nắng nên trở nên rất thô ráp mạnh mẽ.
Lúc đầu, cậu gặp Chu Vũ rất thường xuyên, lúc còn học chung trường, hai người cùng nhau lớn lên, gắn bó thân thiết, nói chuyện mãi không hết, sau đó cậu theo Trần Nhàn đến một thị trấn khác và rất ít khi gặp được Chu Vũ.
Sau này học lên cấp ba hay đại học, cũng chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại và tin nhắn.
Ban đầu sẽ dễ dàng bộc lộ nỗi nhớ với nhau, nhưng khi dần dần lớn lên, thì cũng không dễ dàng bày tỏ cảm xúc nữa rồi.
Sau khi lên đại học liên lạc giữa hai người phai nhạt đi, ngày sinh nhật thì gọi một cuộc điện thoại, vào dịp lễ tết thì tặng nhau một cái lì xì.
Hơn nữa, năm Chu Vũ ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Nghe lại giọng nói quen thuộc của em trai, cảm giác vẫn như ngày xưa, sống mũi Chu Vụ cay cay.
“Ừm, anh rất tốt…” Chu Vụ cố gắng hết sức để âm thanh của mình nghe rất ổn.
Chu Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Khoảng thời gian em ở nước ngoài, Chu Vệ Quốc không cho em tiền sinh hoạt, em ngày ngày đi làm thêm đi học, điện thoại lại bị hỏng, hơn nửa năm mệt muốn thở không ra hơi.”
Nghe xong những gì em trai nói, Chu Vụ cảm thấy như cách một thế hệ.
Nửa năm trước, cậu gọi điện cho Chu Vũ nhưng không được, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cậu hỏi Chu Vệ Quốc mới biết Chu Vũ ra nước ngoài rồi.
Nhưng dù Chu Vũ có đi nước ngoài, dù bận đến đâu thì cũng nên liên lạc với cậu.
Vì thế một dạo cậu nghĩ rằng Chu Vũ không cần người anh trai này nữa rồi.
Chu Vũ: “Ba tháng trước, em mượn điện thoại di động của người khác gọi cho anh thì không liên lạc được. Một thời gian trước trở về Trung Quốc, em có gọi lại cho anh, nhưng vẫn gọi không được, em còn tưởng anh đã đổi số điện thoại rồi, Chu Vệ Quốc cũng không biết.”
Chu Vụ thế mới giật mình, nhận ra mình đã để lỡ.
“Một thời gian trước anh đến vùng núi để quay phim, điện thoại không có tín hiệu, chỉ thỉnh thoảng có thể nhận được tin nhắn. Ba tháng trước …” Chu Vụ chợt nhớ ra: “Anh bị mất điện thoại, anh đã đổi cái khác rồi, phải mất một tuần mới lấy lại được danh bạ.”
Chu Vũ thở dài: “Haizz … Em còn tưởng rằng anh đổi số điện thoại, nên không có gửi tin nhắn.”
Hai người cùng thở dài, bọn họ cứ như thế mà bỏ lỡ nhau.
Chu Vũ: “Anh, một thời gian nữa em sẽ đến tìm anh, dẫn theo em dâu của anh đến nữa.”
Giọng mũi Chu Vụ đặc sệt: “Ừ.”
Chu Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Chu Vệ Quốc xin tiền anh anh đừng cho ông ấy. Em không cần mua nhà, ông ấy lấy tiền nhất định sẽ cầm đi đánh bạc!”
Nghe đến từ đánh bạc, Chu Vụ lại có dự cảm bất ổn: “Ông ấy lại……!”
“Không phải lại, ông ấy vẫn luôn đánh bạc, mấy năm nay cũng không đưa tiền sinh hoạt cho mẹ, anh cũng biết rồi đấy, mẹ vì ngại phiền phức nên cũng không đi tìm ông ấy đòi tiếp, ông ấy cầm hết tiền bán nhà đi đánh bạc….”
Chu Vụ như thể trở lại ngôi nhà nhỏ hai tầng đá xanh trước đây, Trần Nhàn ôm cậu và em trai trốn trong phòng, ngoài cửa truyền đến tiếng người đòi nợ, tiếng đập cửa rầm rầm.
Chu Vệ Quốc đã trốn về quê.
Chu Vũ gào khóc lớn, Chu Vụ thì lén lau nước mắt, Trần Nhàn nghiến răng, lần đó hạ quyết tâm ly hôn với Chu Vệ Quốc.
Nhưng cuối cùng cũng không ly hôn được, Chu Vệ Quốc bán ruộng ở quê, sau khi trả tiền, tất cả họ hàng đều đến khuyên giải, đạo lý lớn đạo lý nhỏ đều giảng giải một lượt, Trần Nhàn vẫn cắn răng không đồng ý.
Chu Vụ rõ ràng là chỉ mới sáu tuổi, nhưng trong lòng cậu lại mong ngóng Trần Nhàn và Chu Vệ Quốc ly hôn.
Bởi vì cậu biết, mỗi đêm khuya, Trần Nhàn đã lặng lẽ rơi bao nhiêu giọt nước mắt thế nào.
Ban đầu tưởng rằng Trần Nhàn thật sự muốn ly hôn nhưng Trần Nhàn vốn nhất định phải ly hôn ấy đã dao động khi nghe một người họ hàng nói: “Hai đứa con của chị còn nhỏ như vậy, ly hôn rồi thì phải làm sao đây?”
Chu Vụ còn nhỏ tuổi không có can đảm xông lên ôm Trần Nhàn trước mặt đám họ hàng để nói với bà: “Con không sao!”
Vì vậy, Trần Nhàn không ly hôn, lại nhịn thêm hai năm nữa.
Hai năm sau, Trần Nhàn vẫn ly hôn, bà không thể chịu đựng được nữa, lần này không ai có thể khuyên ngăn được bà.
Bà ôm Chu Vụ và Chu Vũ nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Chu Vũ khóc to, Chu Vụ cũng khóc, nhưng lại rất vui.
Nhưng mọi chuyện không thuận lợi như vậy, ban đầu Chu Vệ Quốc không chịu ly hôn, sau đó, Trần Nhàn cũng không biết tìm ở đâu một “đại ca” có quyền lực ở địa phương giúp đỡ bà.
Kẻ mềm nắn rắn buông như Chu Vệ Quốc, có thể khóc lóc ầm ĩ với các chú cảnh sát nhân dân để xin hòa giải, nhưng ông ta không dám nói không với một người đàn ông cường tráng có nắm đấm thép.
Cuối cùng, tòa án phán quyết mỗi người nuôi một đứa, Chu Vụ đi theo Trần Nhàn, Chu Vũ chỉ có thể đi theo Chu Vệ Quốc.
Trần Nhàn che nửa khuôn mặt bầm tím, xách một túi nhỏ và một túi lớn rồi lên xe rời thị trấn.
“Anh, anh có nghe em nói không?” Giọng nói của Chu Vũ cắt ngang hồi ức của Chu Vụ.
Chu Vụ: “À, anh đang nghe đây.”
“Tóm lại anh mặc kệ ông ấy, dịp Tết nếu có tìm anh thì cũng đừng trở về, không có mấy người họ hàng nào muốn tụ tập với ông ấy, tóm lại chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện sau.” Chu Vũ nói.
“Em có món quà muốn tặng anh, cũng muốn giới thiệu em dâu của anh cho anh.”
Chu Vụ đồng ý, kể từ hôm Chu Vệ Quốc gọi điện, trong lòng cậu vẫn luôn căng như dây đàn.
Bây giờ, sợi dây ấy không bị căng đứt đoạn mà dần dần thả lỏng xuống.
Trước khi cúp điện thoại, Chu Vụ chuẩn bị ấn nút tắt, Chu Vũ đột nhiên nói: “Anh, em nhớ anh.”
Một câu này làm Chu Vụ suýt nữa bật khóc, thật lâu sau mới nói: “Anh cũng nhớ em.”
Cúp điện thoại, cậu gục trên ghế dài cạnh tàu điện ngầm, ngồi thở hổn hển, sau đó từ từ bình tĩnh lại rồi mới lên đường về nhà.
Bước chân của cậu ngày lúc nhanh hơn, gần đây sau khi tan làm lúc nào cậu cũng vội vã muốn về nhà.
Muốn nhìn thấy Bách Lý Khí chơi game, muốn xem anh nấu ăn, muốn cùng anh xem tivi.
Nhận được tin tức của em trai, Chu Vụ càng thêm nóng lòng muốn có người bầu bạn ấm áp.
Con chim nhỏ trong lòng đang ríu rít ———— mau về nhà, mau về nhà!
Bước chân càng thêm khoan khoái.
Đi lên đến lầu sáu, lần này Chu Vụ không thấy cửa mở sẵn, cậu dùng chìa khóa mở cửa, bước vào phòng khách.
Trong phòng cũng không có mùi thức ăn, rất vắng vẻ.
Chu Vụ nhìn thấy Bách Lý Khí đang mặc áo len và quần dài ở nhà, khoanh chân ngồi xem tivi, xem rất chăm chú, đến nỗi cậu đi vào cũng không biết.
Trong mấy ngày này, lần đầu tiên Chu Vụ bị phớt lờ, trong lòng bỗng dâng dâng lên sự chua xót.
Bách Lý Khí, tại sao anh ấy không mở cửa cho mình?
Có phải thấy mình không tốt rồi không?
Hay là ngại phiền?
Đợi đến khi Chu Vụ chậm rãi đi đến trước ghế sô pha, Bách Lý Khí mới phát hiện ra Chu Vụ đã về nhà.
Nhưng ánh mắt anh rất nhanh lại nhìn về tivi, xem rất nghiêm túc.
Chu Vụ thò đầu nhìn, có chút tò mò, cái gì khiến anh tập trung như vậy.
Đây là một chương trình phổ cập kiến thức khoa học, một bức tranh xuất hiện trên màn hình.
“Trong ngôi mộ cổ được khai quật cách đây không lâu, có một bức tranh thế này.”
“Một số học giả cho rằng đây là bức tranh xuất chinh, tướng lĩnh dẫn quân xuất chinh, các quan đại thần đi đưa tiễn, trên hình ảnh có thể nhìn thấy cấp bậc của các quan chức, đều là tam phẩn trở lên, điều này chứng tỏ thân phận của tướng quân không tầm thường.”
“Nhưng trong tổng quát hiểu biết lịch sử của tôi, tôi không tìm thấy được một vị tướng quân nào khớp với những điều này cả. Chuyện này hơi kỳ lạ, theo lý mà nói, hễ là có quan viên được vẽ vào tranh thì họa sĩ cung đình tuyệt đối không thể làm giả hoặc bịa đặt, nhưng không thể tìm ra được dấu vết nguồn gốc của bức tranh này, thật khó lý giải. “
“Danh tính của chủ nhân ngôi mộ vẫn còn là một bí ẩn, không con cái, không vợ, không nô lệ chôn theo…”
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm vào màn hình, Chu Vụ nhìn thấy bức tranh mà cậu đã thấy khi đến viện bảo tàng.
“Đây … Đây là bức tranh của anh sao?” Chu Vụ ngồi ở bên cạnh anh.
Bách Lý Khí không trả lời, ánh mắt lóe lên, Chu Vụ nghiêng đầu nhìn anh, những đường ánh sáng huỳnh quang từ ánh sáng màn hình tivi chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh.
Khiến người khác có cảm giác mông lung không thể diễn tả nổi.
Giống như ngắm hoa trong sương, lại giống như sương sớm sắp tan trong cánh rừng.
Trực giác của Chu Vụ rất chính xác.
Khi cậu cảm thấy có gì đó không bình thường, thì chắc chắn có chuyện gì đã xảy ra.
Trên tivi tiếp tục giải thích: “Nhưng cũng có những suy đoán về chủ nhân ngôi mộ không có con, không có vợ này.”
“Bạn nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng trên màn hình không? Theo như phác họa thì anh ta và tướng quân là hai nhân vật chính trong bức tranh. Mọi người đều biết rằng ở thời cổ đại, việc đoạn tụ không phải là hiếm, ở một số triều đại còn thịnh hành nam phong, nếu vị tướng trong bức tranh này là chủ nhân của ngôi mộ thì người đàn ông mặc áo trắng này rất có thể là … “
Là người yêu của anh ấy.
Trong lòng Chu Vụ bổ sung như thế.
Cậu đột nhiên cảm thấy điều hòa trong phòng bị hỏng, có chút lạnh.
Cậu co chân lại, cách xa ngọn nguồn của sự lạnh lẽo một chút và giấu mình vào trong tấm mền lông.
Mà con chim nhỏ trong lòng lại đang ồn ào, ngay lập tức bị cậu nắm lấy mỏ, trong lòng Chu Vụ nói: Đừng hét nữa, dừng lại đi.
Có hơi buồn ngủ, Chu Vụ nghiêng đầu cuộn mình trên sô pha, nghe phổ cập khoa học trên tivi rồi nhắm mắt lại.
Trong lúc mê man, Chu Vụ bị bế lên giường.
Bởi vì đột nhiên bị bế lên, Chu Vụ bỗng tỉnh lại, sự mơ màng của cơn buồn ngủ cộng thêm sự kích động trong lòng, cậu trở mình một vòng rất nhỏ, cánh tay chậm rãi cẩn thận ôm lấy thân thể lạnh lẽo kia.
Tim cậu đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện thế này.
Bách Lý Khí ngừng lại, nghiêng đầu lại nhìn Chu Vụ, trong mắt lóe lên tia máu.
Cho tới nay, Chu Vụ đều là miễn cưỡng thân mật với anh.
Mặc dù anh rất thích cảm giác lúc được Chu Vụ chạm vào mình, không cần biết là vì sợ hãi hay vì lý do khác.
Nhưng thỉnh thoảng, anh cũng thấy điều đó rất đáng tiếc.
Lúc này, anh như thể sắp bốc cháy.
Bách Lý Khí nắm lấy đầu Chu Vụ, ve từng sợi tóc của cậu, mở rộng tay chân cậu ra, thấy Chu Vụ vùi đầu vào không muốn cho anh nhìn.
Anh suy nghĩ vài giây, hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói Chu Vụ chôn trong chăn buồn bực, bởi vì cậu chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ nên lỗ tai đỏ bừng cả lên.
Cậu nói: “Không, không có gì… hình như gặp ác mộng.”