Chu Vũ ở nước ngoài không thể về được, họ hàng thấy Chu Vệ Quốc tránh còn không kịp, chẳng ai muốn tới, trọng trách này liền rơi xuống đầu Chu Vụ.
Chu Vệ Quốc mới buổi chiều còn xuất hiện ở cổng khu nhà, buổi tối đã phạm tội rồi, tức là ông ta đi chưa xa.
Quả nhiên, Chu Vũ gửi tin, Chu Vệ Quốc làm loạn ở làng trong đô thị cách đấy không xa, giờ đang bị tạm giam ở đồn công an khu vực.
Chờ đến lúc Chu Vụ thay đồ xong cùng Bách Lý Khí bắt xe tới đồn công an thì đã là giờ tối rồi.
Đến vào giờ này, đồn công an đèn đuốc vẫn sáng trưng, dân cư trong khu này khá phức tạp, đa số là công nhân viên từ nơi khác đến, đánh nhau ẩu đả thường xuyên, rượu say gây rối như cơm bữa.
Trong đồn công an có rất nhiều đàn ông say rượu quần áo lôi thôi đang ngồi, cả khu tiếp đón toả ra mùi rượu nồng nặc.
Trong hoàn cảnh này, giữa một đám chó hoang hỗn tạp, ấn tượng về hai người rất rõ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang.
Cảnh sát nhìn hai người, hơi ngạc nhiên: “Người nhà Chu Vệ Quốc phải không? Qua bên này.”
Đi theo vào trong phòng nhỏ riêng biệt, vẻ mặt anh cảnh sát phụ trách hơi lạ, thấy Chu Vụ và Bách Lý Khí mặc đồ cao cấp, bộ dạng xuất sắc, nghi ngờ hỏi: “Ông ta là bố cậu thật à?”
Chu Vụ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tình huống nhà tôi khá phức tạp.”
Người kia gật đầu, chuyện kiểu này bọn họ cũng không phải chưa gặp bao giờ, nhà nào chẳng có chuyện khó nói, anh ta cũng không để ý nhiều, vào thẳng việc chính.
“Khoảng giờ tối nay, Chu Vụ Quốc nhậu ở quán rượu xong thì quậy phá, lấy chai thuỷ tinh đập vào đầu bạn nhậu, làm người ta bị thương nặng, vừa rồi bệnh viện báo tin đến nói tình hình xem như ổn định rồi.”
Chu Vụ hỏi: “Chỉ do cãi nhau bình thường, hay vì mâu thuẫn từ phía ông ấy?”
Cảnh sát không trả lời vội, mà hỏi cậu: “Chu Vệ Quốc có tiền sử bệnh tâm thần không?”
Chu Vụ sững người, nhớ tới lời Chu Vũ nói trong điện thoại, ma nữ gì đó.
“Không có, chỉ nghiện rượu thôi, có tiền sử nát rượu nhiều năm, sao vậy?” Chu Vụ nói.
Anh cảnh sát nói: “Nghe những người ở đấy miêu tả lại thì, trước khi ông ta đánh người, trong miệng gào lên, trên đầu mày có ma nữ các thứ, rồi mới lấy chai đập, sau đó khi tới đây, tinh thần rất kích động, liên tục nói với chúng tôi là có ma, có ma.”
Anh ta kiểm tra camera theo dõi, trong đoạn băng, Chu Vệ Quốc và bạn nhậu đang uống hăng say, tự nhiên đôi mắt bỗng trừng lớn, cầm chai rượu đập vào đầu người bị hại.
“Chúng tôi ban đầu chỉ cho rằng ông ta là nhậu say thôi, nhưng sau khi tỉnh rượu, ông ta vẫn cứ khăng khăng như thế, sau khi bị nhốt riêng vào một phòng, còn liên tục gào thét, nói sau lưng có ma nữ.”
Chu Vụ nghe đối phương trần thuật xong, cậu lặng im một lát, nhìn sang Bách Lý Khí, anh không tỏ vẻ gì, nhưng gật đầu nhè nhẹ.
Không biết từ khi nào, hai người có sự ăn ý nhất định.
Cảnh sát nói tiếp: “Chúng tôi sẽ tìm chuyên gia tâm lý tới chẩn đoán cho ông ta, nếu như đúng là bị bệnh tâm thần, khả năng cao sẽ không phải chịu phạt, nhưng sẽ bị cưỡng chế đưa vào trung tâm điều trị để giám thị chữa bệnh.”
Cũng là viện tâm thần.
“Muốn vào xem không?”
Chu Vụ gật đầu, mặc dù cậu không muốn gặp Chu Vệ Quốc, nhưng vẫn muốn biết tình hình bây giờ là thế nào.
Trong gian phòng riêng biệt, hai tay Chu Vụ đeo còng, đang ngồi trên ghế run rẩy, miệng lẩm bẩm.
Cửa phòng được mở ra, Chu Vệ Quốc ngẩng đầu lên, Chu Vụ đi vào, thấy Chu Vệ Quốc đột nhiên kích động muốn đứng dậy, nhưng bị giữ lại, không thể đứng dậy, vẻ mặt ông ta hoảng sợ, gào thét: “Cút, cách tao xa ra! Có maaaa! Các người cũng thấy đúng không? Tôi không nói dối! Lại có thêm một con ma nữa này!”
“Tôi là Chu Vụ.” Chu Vụ thấy góc phải trong phòng có treo một sợi dây thừng dài trên trần, dây thừng thắt cổ một con ma nữ tóc đen.
Chu Vệ Quốc cố gắng cựa quậy thoát khỏi ghế sắt ghìm ông ta lại, cảm xúc vô cùng kích động, tròng mắt lồi cả ra ngoài, đầu tóc không chải một khoảng thời gian rối tung cả lên, nhìn qua rất có tính công kích, cảnh sát đứng cạnh ghìm ông ta lại.
Giữa tiếng la hét, Chu Vụ được đưa ra ngoài.
“Cảm xúc của ông ta luôn bất ổn như thế, không nhận ra bạn bè, cậu là con trai ông ta mà ông ta cũng không nhận ra, tình hình này chúng tôi muốn trực tiếp mời chuyên gia đến để xác định…”
Chu Vụ vốn định nói với Chu Vệ Quốc mấy câu, nhưng tình hình hiện tại của ông ta không thể giao tiếp được nên đành thôi.
Cậu cũng không định bảo lãnh cho Chu Vệ Quốc, nên tạm thời Chu Vệ Quốc vẫn phải bị tạm giam, chờ sau khởi tố.
Chu Vụ tham khảo luật sư, tình huống của Chu Vệ Quốc, đại khái có thể nhận được báo cáo giám định của cơ quan hành pháp tâm thần, đến lúc ấy có thể sẽ được miễn tội hoặc giảm án, sẽ có lệnh cưỡng chế vào viện tâm thần.
Tất nhiên, muốn tránh phải vào viện tâm thần, thì phải có tiểu xảo, nhưng rất phức tạp.
Sau khi Chu Vụ hiểu, gọi kể lại cho Chu Vũ một hồi, ý kiến của hai người thống nhất là: Đưa vào viện.
Thành phần cặn bã xã hội như Chu Vệ Quốc thế này, so với ngồi trong tù mấy năm rồi ra ngoài, không bằng vào thẳng viện bị giám thị vẫn hơn.
Trong điện thoại, Chu Vũ im lặng một lát, chậm nói: “Tự gây họa không thể sống, anh, không lẽ anh còn mềm lòng sao? Hàng tháng em sẽ đóng phí sinh hoạt đúng hạn, để ông ta sống trong đấy nửa đời còn lại, anh không cần phải bận tâm đến, bên mẹ anh đã nói chưa? Em ít khi liên lạc với bà ấy.”
“Chưa báo, anh chỉ là… hơi hoảng hốt, nhiều năm như vậy rồi.” Nhắc đến Trần Nhàn, trước mắt Chu Vụ mơ màng hiện ra bóng dáng Trần Nhàn, bọn họ đã lâu rồi không liên lạc với nhau, chỉ lúc đón tết mới gọi mấy cuộc điện thoại, bà giờ đây đã có gia đình hạnh phúc, những chuyện này tốt nhất không nên xuất hiện trong cuộc sống của bà.
“Anh sẽ báo cho mẹ.” Chu Vụ nói thế, nhưng cũng không định báo cho Trần Nhàn chuyện này.
Cúp máy, Chu Vụ ngồi trên ghế sofa, ban nãy gió lạnh ở ngoài thổi làm hai má cậu lạnh cứng, một nguồn nhiệt áp vào, Chu Vụ hồi thần, Bách Lý Khí áp hộp sữa ấm lên mặt cậu.
“Uống chút đi.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ gật đầu, cầm hộp sữa, hé miệng ngậm ống hút.
Không hút lên được, ống hút này chắc hỏng rồi, phát ra tiếng rột rột.
Bách Lý Khí lấy kéo, cắt một góc chéo, đổ vào cốc, Chu Vụ mới cầm lên uống, khoé miệng vương một vòng bọt sữa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
“Là anh làm đúng không?” Chu Vụ hỏi, thật ra cũng không cần hỏi.
“Sao cơ?”
“Ma nữ kia ấy.”
Bách Lý Khí không phủ nhận.
Chu Vụ thở dài, trong lòng có phần cảm khái, nhưng tâm trạng lại nhẹ nhàng hơn.
Hai ngày nay vì cậu gặp lại Chu Vệ Quốc, tâm trạng luôn căng thẳng, giờ cảm xúc này đã tan biến hết.
Một khi đã thả lỏng, cơ thể cậu cũng buông lõng, nhẹ nhõm hơn, cậu nằm dài trên ghế, buông thõng cơ thể mình.
Bách Lý Khí đi cùng Chu Vụ đến đồn công an, về tới nhà, tâm trạng không có gì dao động cả, từ đó đến giờ anh chỉ nhìn Chu Vụ thôi.
Bật tivi lên, phim truyền hình khung giờ đêm đang chiếu một bộ phim tình cảm đô thị, Bách Lý Khí vẫn như thường ngày, hỏi: “Mai thích ăn gì?”
Chu Vụ nói: “Muốn ăn cây dương xỉ, kiểu như ở quê em làm ấy, xào sơ qua, thêm ít rượu vàng với ớt…”
Bách Lý Khí tỏ vẻ đã biết, anh sẽ xem sách nấu ăn.
Đứng lên mở cửa sổ thông gió, Bách Lý Khí thở một hơi dài, nói: “Hè sắp tới, có thể đi du lịch rồi.”
–
Có một chuyện rất lạ, tóc Bách Lý Khí mọc ra nhanh bất thường, vào một buổi sáng nọ, Chu Vụ vươn tay mò mẫm cạnh giường, chạm vào cơ bắp của Bách Lý Khí, sờ lên trên, ngón tay sượt qua sợi tóc lạnh lẽo.
Hả?
Chu Vụ thấy sai sai, bất thình lình mở mắt ra, mới qua nửa tháng, tóc Bách Lý Khí đã dài chấm vai rồi.
Bách Lý Khí đã tỉnh từ lâu, tóc xoã trên gối, tóc đen và vỏ gối trắng phân biệt rõ ràng, nghiêng đầu qua, vén mái Chu Vụ, khẽ thơm trán cậu.
“Tóc dài rất nhanh?” Giọng Diệp Thiện rất lạ.
“Đã chấm vai rồi.” Chu Vụ vừa vuốt tóc Bách Lý Khí vừa nói.
Bách Lý Khí nằm nghiêng, mặc Chu Vụ vuốt, ánh mắt tĩnh lặng như nước, bên Diệp Thiện im lặng một lát, nói: “Thế này thì hơi lạ, đi khám bác sĩ xem sao, có khi lại…”
“Có khi làm sao?”
Diệp Thiện: “Không có gì, đi khám trước cái đã.”
Sau khi hẹn lịch, Chu Vụ dập máy, Bách Lý Khí dậy nấu bữa sáng, cuối tuần, Chu Vụ tự dưng nhớ ra có một chương trình có thể xem.
Chương trình “Bàn chuyện lịch sử”.
Không ngờ đấy, đã lâu thế rồi, vậy mà vẫn đang là phần về dã sử Đại Ngu.
“Phần trước, chúng ta bàn đến con tin bị đưa vào trong hoàng cung…”
Bách Lý Khí bưng hoa quả, thấy chương trình tivi thì nhướn mày, khá hứng thú ngồi xuống xem cùng.
“Ban đầu hoàng thất Đại Ngu, vì sao lại chỉ đích danh muốn Tứ hoàng tử làm con tin? Chắc không ít các bạn đều đã biết đáp án.”
“Hoàng tử có diện mạo rất đẹp.”
“Nghiêng nước nghiêng thành, một chàng trai, nhưng lại xinh đẹp như thần tiên, nam nữ đều thích, khen đấy là người đẹp nhất thiên hạ cũng xứng.”
“Sao cơ? Tại sao đàn ông lại có thể nói là người đẹp hả?”
“Đàn ông cũng là người, xinh đẹp, thì gọi là người đẹp thôi.”
Chu Vụ nghiêng đầu nhìn Bách Lý Khí: “Những lời người dẫn chương trình nói là thật à?”
“Ừ.” Bách Lý Khí nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”
Chu Vụ thấy chua chua.
Trong tivi tiếp tục nói: “Bởi vì hoàng thất Đại Ngu rất háo sắc, nam nữ không kiêng, thấy người đẹp nhất thiên hạ, tất nhiên sẽ tò mò, bèn lợi dụng thân phận cường quốc gây sức ép, bắt Tứ hoàng tử đến Đại Ngu làm con tin trong một thời gian.”
“Tứ hoàng tử tất nhiên không cam chịu như vậy, nhưng tình thế bắt buộc, lăn lộn trong triều đình Đại Ngu, may là EQ của Tứ hoàng tử hơn người, sau vài năm, lông tóc tổn hại chút nào.”
“Nhưng người trong hoàng thất cũng không phải kẻ ngốc, vẫn rất muốn Tứ hoàng tử, rồi đến một lần, thái tử nghĩ ra một biện pháp, hẹn Tứ hoàng tử tới buổi tụ tập của hoàng thất Đại Ngu, mọi người có thể tưởng tượng, tình cảnh ấy…”
“Tứ hoàng tử biết mình không thể thoái thác, dưới tình hình cấp bách… Mọi người đoán xem cậu đã đưa ra lựa chọn thế nào?”
“Nhị hoàng tử?”
“Hoàng đế?”
“Thái tử?”
“Tất cả đều sai, hôm nay kể tới đây thôi, hồi sau sẽ rõ.”
Trường quay vang lên một trận hít hà, chương trình kết thúc.
Chương trình này thất đức quá.
Chu Vụ quay đầu nhìn Bách Lý Khí, hỏi: “Là ai thế?”
Bách Lý Khí quay sang, ngũ quan xinh đẹp làm người thấy cảnh đẹp ý vui, đôi mắt sâu thẳm nhìn Chu Vụ: “Anh.”
Bát dấm chua Chu Vụ này, cuối cùng cũng đổ ụp, bất ngờ đứng dậy: “Em tìm Trì Tích chơi, xem cậu ấy đối phó với Lê Diên thế nào.”
Bách Lý Khí túm Chu Vụ: “Không phải định tìm Diệp Thiện sao.”
Chu Vụ: “Chiều mới đi.”
Bách Lý Khí: “Em không vui à.”
Chu Vụ khó chịu: “Không phải.”
Bách Lý Khí: “Em có mà.”
Chu Vụ cảm thấy khó thở, cậu chép miệng, không nói gì, quay người định đi, lại bị Bách Lý Khí kéo vào trong lòng: “Giận rồi à.”
“Không giận.”
“Có.”
Chu Vụ giãy dụa, không ăn thua, chu miệng không nói.
Bách Lý Khí ôm cậu từ phía sau, khẽ vuốt tóc cậu: “Anh vốn không muốn nói cho em.”
Chu Vụ vẫn không muốn nói chuyện, bỗng, có điện thoại đến cắt ngang câu nói của Bách Lý Khí.
Trì Tích: “Vụ Vụ, hôm nay có rảnh không, tối ăn BBQ nhé?”
Chu Vụ: “Tối nay tôi có việc, chắc không được rồi.”
“Không sao, thế mai nhé.”
“Tâm trạng vui thế? Chuyện ấy giải quyết xong rồi?”
Trì Tích: “À, tôi chưa nói với cậu à? Hôm qua đã xử lý xong rồi.”
“Gã ta đố kỵ với cậu, tài khoản của cậu không đổi, khiêm tốn, nhưng lại nổi hơn của gã, trong lòng gã không phục, khó chịu cậu. Còn tôi, là vì gã từng định nhờ bên đầu tư để nhảy vào đoàn làm phim, nhưng vị trí ấy lại bị tôi lấy mất, gã tức giận, nên mới mượn cớ này gây sự với tôi.”
“Biện pháp của tôi cũng rất đơn giản, cướp tài nguyên của gã.”
Thì ra, bạn trai của Trì Tích, là chủ tịch tập đoàn nắm cổ phần đằng sau của công ty giải trí Tinh Đồ.
Cướp tài nguyên, ngáng chân, thủ đoạn này trong giới cũng không có gì mới lạ.
Một nhân vật hơi nổi tiếng trên mạng mà chưa debut như Lê Diên, muốn bắt nạt gã dễ như bỡn.
Trì Tích thờ ơ nói: “Cũng không biết đầu óc gã bị gì, mà dám chọc tôi.”
Cậu ấy lại nói: “Cậu cũng đừng quay lại chỗ làm cũ nữa.”
“Sao thế?” Sao tự nhiên lại nhắc đến chỗ làm cũ của cậu.
“Còn vì sao nữa, cậu biết gã ta đã cướp chương trình ẩm thực của cậu kiểu gì không?”
Chu Vụ bỗng sáng tỏ: “Phó phòng…”
“Ừ đấy, vì một chương trình nhỏ mà đáng giá lấy thân thể ra đổi, trí tuệ này lăn lộn trong giới giải trí chẳng được lâu đâu.”
Chu Vụ cau mày, chẳng trách lúc cậu gặp phó phòng lần đầu, ánh mắt nhìn cậu của phó phòng đã thấy không đúng lắm rồi, nghĩ lại, cả trong lời nới cũng có ý không tử tế.
Ví dụ: Đã làm việc dưới trướng tôi, thì phải nghe lời. Nếu có thắc mắc gì có thể đến hỏi thẳng tôi, tôi lúc nào cũng rảnh. Cậu nhóc đẹp trai đấy, phù hợp với chương trình này, chỉ không biết cậu có biết đối nhân xử thế không thôi.
Lúc ấy Chu Vụ chỉ thấy người này đã làm việc nhiều năm rồi, dáng vẻ lão luyện, giờ nghĩ lại, thấy thật ghê tởm.
Nhưng một kẻ như vậy mà Lê Diên lại…
“Tuỳ tiện vạch trần một cái là gã sẽ toi đời, chờ xem, sẽ tới cửa xin lỗi ngay thôi, tôi cũng không phải người dữ dằn gì cả.”
Chu Vụ không đợi đến lúc Lê Diên tới nhà xin lỗi, vì lúc gã đến, nhà Chu Vụ không có ai, họ đang trên đường đi khám.
“HGH còn được gọi là Hoocmon tăng trưởng, tình hình hiện tại của anh là hoocmon tăng trưởng không thể dung hợp với cơ thể anh, cho nên lông tóc móng tay mọc nhanh bất thường, móng tay có phải cũng dài rất nhanh không?”
Chu Vụ suy nghĩ: “Cái này thật ra thì không…”
Bách Lý Khí nói: “Anh hay cắt, để phòng không làm em bị thương.”
Mặt Chu Vụ đỏ bừng, hiểu ngay ý anh là gì.
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, Diệp Thiện nheo mắt bực dọc.
Chu Vụ vội đổi chủ đề: “Thế thì có tác dụng phụ gì không?”
Bác sĩ nghiêm mặt: “Tác dụng phụ chính là anh ta sẽ không già đi.”
Chu Vụ ngây người, Bách Lý Khí nhăn mày.
“Thế… Thế không phải chuyện tốt sao? Anh Diệp, tác dụng phụ anh nói là cái này sao?” Chu Vụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, khó hiểu.
Diệp Thiện gật đầu: “Bởi vì chưa có tiền lệ, tôi chỉ đoán vậy thôi, nên không nói với cậu.”
Chu Vụ vẫn không hiểu, chuyện này có vẻ là việc tốt mà nhỉ…
Tới khi trên đường về nhà, Chu Vụ chợt mơ hồ thấy không đúng lắm, gặng hỏi Bách Lý Khí.
Bách Lý Khí cúi đầu nhìn Chu Vụ, ánh đèn rọi vào sườn mặt anh, khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ chỗ nào được, anh chậm rãi nói: “Sẽ không già đi, có nghĩa là, anh sẽ không chết.”