Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

chương 14: 14: giỏi hết phần thiên hạ vs ngu hết phần thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn Tạ Tỉ cũng không có nhu cầu chung đội với Tạ Đông Vũ, buồn ngủ mà có người đưa gối cho, cậu cầu còn không được.

Đạo diễn Hầu nóng tánh vốn không có ý chiều khách mời, ông đã có ý định từ chối ngay khi nghe Tạ Đông Vũ nói thế nhưng chưa kịp nói gì thì Tạ Tỉ đã lên tiếng.

Đúng lúc này phó đạo diễn cũng kéo áo đạo diễn Hầu, nhỏ giọng nói Tạ Đông Vũ là bên đầu tư, nếu chỉ là bên đầu tư thì đạo diễn Hầu cũng chẳng quan tâm.

Nhưng nếu Tạ Tỉ cũng không muốn chung đội với Tạ Đông Vũ, mà ông cũng không phải hạng người cố chấp, coi như cho bên đầu tư tí mặt mũi nên bèn xuôi theo.

Tuy ông đồng ý nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra được.

Đạo diễn Hầu mặt mày vô cảm nói với Tạ Đông Vũ trước: "Theo quy tắc thì đã bốc thăm thì không được sửa, nhưng vì lần này sửa thể lệ, các thầy cô chưa quen lắm cho nên ê-kíp chương trình đồng ý.

Nhưng thầy cần tìm được thầy cô chịu đổi cho mình bên đội xanh, nếu không thầy chỉ có thể tiếp tục ở lại đội đỏ, cũng chỉ ngoại lệ lần này mà thôi, sau này không cho phép nữa, thăm thế nào thì thế đấy."

Tạ Đông Vũ nhăn nhó dưới mặt nạ, đạo diễn Hầu này đồng ý đấy, nhưng nếu không ai chịu đổi với gã, vậy chẳng khác gì quẳng mặt gã cho chó gặm?

Cũng may Đàm Giai Giai đồng ý đổi với Tạ Đông Vũ.

Lần này cô tham gia chương trình là vì để dẫn người mới, không chỉ thế mà người mới này còn có quan hệ thân thích với cô.

Chính là người mới Đổng Ny Ny.

Nhưng sau chương trình này cô sẽ không phải là người mới nữa.

[A....? Giải quyết xong rồi? Không đánh nhau hả........]

[Mần răng, bạn trên còn tiếc? Ý bạn là có thể nam thần của bạn là thầy hay thầy , bạn còn muốn hai ảnh choảng nhau à?]

[Vậy chuyện này chắc chắn không thể xảy ra, anh Hành của tui chắc chắn không phải số , ảnh không phải loại người không tuân thủ quy định của chương trình.......!nhìn thế nào cũng khó có thể là anh Hành của tui.

Hiển nhiên, lúc đầu tui còn tưởng số là anh Hành, nhưng anh Hành tui tốt tánh thế, đâu dễ kết thù đâu?]

[Năm mươi năm mươi mà thôi, nhưng mà....!số này thật sự khiến người khác ái ngại mà, nghĩ mình là ai vậy, bảo không muốn chung đội với ai thì không chung đội à?]

Tuy Tạ Đông Vũ được như ý nguyện nhưng gã cứ cảm thấy tức tối, chỗ nào cũng sai sai.

May vẫn có chuyện làm gã vui, gã chung đội với Nghiêm Văn Đình.

Chia đội xong xuôi cũng không còn mấy tiếng nữa là đến giờ ăn tối, hai đội lập tức bắt tay vào việc thảo luận kế hoạch.

Màn hình bị chia đôi ra, may là phòng livestream đôi cũng không nhiều nên hai khung hình không bị trễ.

Tạ Tỉ ở đội đỏ, đồng đội bao gồm ảnh đế Phó Hạc Hành, ảnh hậu Đàm Giai Giai, nam diễn viên đang nổi Phù Hải Thần, Đổng Ny Ny tuy chưa ra mắt nhưng đã ký hợp đồng với công ty của Đàm Giai Giai.

Năm người vây thành vòng tròn, dưới chân là năm cây cung và năm chiếc lưới đánh cá, không có mũi tên nào hết, đương nhiên chuyện làm sao để có mũi tên cũng cần họ phải tự giải quyết.

Mở đầu đặc trưng của thử thách khó khăn.

Đàm Giai Giai giơ tay đầu tiên, cô hơi ngại nói: "Ờm, tôi không biết nấu cơm....!nhưng tôi có thể phụ rửa rau hái rau gì đó, tôi sẽ làm hết sức có thể."

Đổng Ny Ny cũng yếu ớt giơ tay: "Tôi cũng không biết."

Phù Hải Thần cũng đang tính giơ tay lại yên lặng rụt tay xuống: "Tôi biết nấu một món."

Mắt hai người Đàm Giai Giai sáng lên, lập tức nhìn sang: "Món gì?" Vịt chua ngọt hay tôm cay?

Phù Hải Thần bình tĩnh nói mấy chữ dưới đôi mắt hào hứng của hai cô gái: "Trứng xào cà chua."

Hai người Đàm Giai Giai: "......."

[Ha ha ha cho dù đeo mặt tui cũng cảm nhận được số đang tan nát, đội đỏ thảm quá, vốn cho rằng cả đỏ lẫn xanh đều có hai cô gái nên ổn hơn tí, ai dè không ai biết nấu ăn hết!]

[Chỉ có một khách mời nam duy nhất biết nấu trứng xào cà chua! Này tui cũng biết nấu!]

Nhờ món trứng xào cà chua này của Phù Hải Thần khiến khán giả theo phạn xạ cho rằng hai người còn lại chắc cũng không biết.

Phó Hạc Hành liếc nhìn thời gian: "Cho dù có nấu hay không, chúng ta cũng nên chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ trước, chúng ta chia ra hay cùng ra sau núi bắt ít gà ngỗng? Hay muốn ra sông bắt cá?"

Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny, Phù Hải Thần lập tức lắc đầu như muốn văng luôn cái cổ ra ngoài: "Tôi chưa từng bắn cung hay bắt cá."

Nếu không có đeo mặt nạ thì họ còn dè dặt chút, nhưng đã thành thế này rồi, nên thành thật chút thì hơn.

Trước sau gì chẳng lòi ra.

[Ha ha ha xong rồi, khách mời mùa này là xui nhất luôn, đừng nói lát nữa ai cũng tay không trở lại, sau đó cuốc đất cả lũ nha?]

[Thảm, quá thảm, thật thảm, bi thảm nhất trần đời.]

Tạ Tỉ nghĩ một lát rồi mở miệng: "Tôi biết chút chút."

Phó Hạc Hành bất ngờ nhìn sang: "Vậy cực cho thầy rồi, đến lúc đó cậu chỉ bọn tôi nhé, bọn tôi có thể học."

Mặc dù ba người còn lại rất bất ngờ chuyện Tạ Tỉ biết bắn cung, nhưng nhớ lại mấy scandal đen thui mà họ thấy trên mạng cùng với cơ thể ốm yếu gầy gò, ai cũng nghĩ cậu chỉ biết chút chút mà thôi.

Tối qua họ đến quá muộn, khi Tạ Tỉ giới thiệu bản thân cũng đứng sau cây cột, cộng thêm không đủ sáng cho nên không ai thấy rõ vóc dáng bây giờ của Tạ Tỉ.

Sáng nay vừa tỉnh dậy đã bị thợ trang điểm làm ngay trong phòng, đến khi ra ngoài cũng đã đeo mặt nạ.

Cho nên ấn tượng duy nhất của mọi người về Tạ Tỉ chính là mấy tấm ảnh dù trang điểm đậm đến mấy cũng không che được nét mệt mỏi trên mạng.

Thậm chí mọi người còn nghi ngờ không biết cậu có thể giương nổi cây cung chương trình cung cấp không.

Sau khi đội của Tạ Tỉ quyết định xong thì đi theo ê-kíp chương trình đến một cánh rừng lớn sau núi.

Chưa đến gần đã nghe được tiếp cục cục cục rất cao và to, vừa nghe đã biết thịt mềm ngon thế nào rồi.

Nhưng khi cả năm người và máy quay bước vào rừng, chớp mắt không ít sắc màu cầu vồng sặc sỡ bay ra do nghe tiếng động, khách mời và khán giả xem livestream nín thin.

[Thật sự không ngờ, chương trình có thể ác đến thế này.]

[Ha ha ha mặc dù là gà lôi nuôi, nhưng cho dù có là nuôi cũng là gà có thể bay có thể đánh nhau, mặc dù chưa bắt đầu nhưng tui đồng cảm với khách mời kì này lắm rồi á.]

[Gà là gà biết chiến, ngỗng đừng nói cái đám........!hung dữ đó nha?]

Mặc dù mấy trò này khó chịu thật nhưng có hiệu quả bùng nổ rất cao.

Mấy người Phó Hạc Hành câm nín xong chỉ còn lại bất đắc dĩ, bọn họ cũng không biết săn thú, con gì cũng vậy thôi.

Bởi vì chương trình không cho mũi tên nên họ chỉ có thể tự chế bằng dao găm.

Dao găm thì có đó, nhưng làm sao?

Mọi người im lặng nhìn cây cao chọc trời khắp nơi, ít nhất cũng phải có cành cây nhỉ? Chẳng lẽ bắt phải leo lên cây mới lấy được cành? Chưa kể đến chuyện còn cần cành nào thẳng thẳng, nếu không có bắn tên cũng không đi.

Không thể để con gái leo cây được, cho nên chỉ dư lại ba người bọn họ.

Phó Hạc Hành xắn tay áo: "Để tôi leo."

Phù Hải Thần lo lắng: "Anh từng học cái này rồi?"

Phó Hạc Hành lắc đầu: "Thử thôi."

Tạ Tỉ mới nhìn hết một vòng xung quanh trong lúc bốn người còn lại đơ người, lúc nghe Phó Hạc Hành bảo sẽ leo cây cũng không nói gì.

Chẳng qua khi Phó Hạc Hành đứng dưới tán cây, nhảy lên đu trên thân cây, bởi vì rèn luyện thường xuyên nên Phó Hạc Hành đúng là có thể leo tầm nửa mét nhờ lực tay khủng của mình, chẳng qua leo cây không phải chỉ dựa vào lực tay là đủ.

Phó Hạc Hành nhanh chóng không leo tiếp được, anh nhảy xuống, hiển nhiên là không chịu nổi.

[Gòi xong, đội đỏ rớt luôn từ vòng gửi xe rồi, đừng nói là bắt tay không nha?]

[Ha ha ha thảm thật đất, nhưng mà không phải đội xanh nói đi bắt cá à, sao chạy sang đây rồi? Cũng đến bắt gà hả?]

Phù Hải Thần nhắm mắt: "Vậy để tôi thử chút."

Tạ Tỉ không ngờ bọn họ không làm được thật chứ không phải khiêm tốn, nhìn sắc trời không còn sáng, cậu ngăn Phù Hải Thần lại: "Để tôi đi."

Phù Hải Thần vốn cũng không biết leo, cộng thêm sợ té nên vừa nghe Tạ Tỉ muốn leo bèn vội vàng nhường: "Khụ, cực cho thầy rồi."

Tạ Tỉ này có tệ như trên mạng đâu, tốt quá chừng rồi còn gì, mặc dù chỉ biết chút chút nhưng vẫn rất tích cực hỗ trợ.

[Xong rồi tôi hết dám nhìn rồi, số là người cuối cùng của đội đỏ, nếu không leo lên nổi thì chỉ còn mỗi cách đào bẫy thôi, không thì bắt tay.

Nhưng tỉ lệ bắt được còn khó hơn lên trời.]

[Tôi thấy mấy chuyện như leo trèo này.....!không dễ chút nào, huống chi giờ còn mấy ai leo cây nữa, số thậm chí còn không xắn tay áo lên, leo được tôi......!đù má!!]

Khán giả đang tính gõ mấy câu thương cảm cho Tạ Tỉ nhưng còn chưa gõ xong đã thấy Tạ Tỉ một tay bám lên thân cây ba bốn người ôm mới xuể, sau đó leo lên vô cùng mượt mà.

Sở dĩ bảo mượt mà, là vì quá trơn tru, lòng bàn tay của đối phương như có nam châm, leo dễ đến mức như đang đi trên mặt đất.....!cứ thế dần lên cao.

....

[Tôi nghi ngờ mình vừa hoa mắt, nếu không sao tôi lại thấy một con thằn lằn tinh ở trong màn hình thế kia?]

[Bạn ở trên ăn nói kiểu gì vậy? Ảnh leo cây đẹp vậy mà giống thằn lằn chỗ nào? Cho dù có là thằn lằn thì cũng là con thằn lằn đẹp trai nhất!]

[Tôi hơi tin chuyện số có thể dùng một tay đỡ chín mươi lăm ký rồi đó, nhìn ảnh leo nhẹ nhàng chưa kìa........]

Mọi người chưa kịp khen xong thì giây sau cả lũ đã tắt đài.

Mới phút trước thôi, chuyện tìm được nguyên liệu đối với đội đỏ còn khó hơn lên trời, nhưng một phút sau số túm được một cành cây rất to, sau khi đạo diễn cho phép, cậu thẳng tay bẻ gãy.

Bởi vì cành cây này vừa đủ nên Tạ Tỉ cũng không bẻ thêm, mọi người bên dưới đã sẵn sàng chụp cành cây Tạ Tỉ ném xuống, nhưng Tạ Tỉ không ném mà cầm cành cây còn to hơn cả cánh tay của mình, nhoáng cái đã leo xuống.

Vốn Tạ Tỉ định nhảy xuống luôn nhưng nghĩ một lúc lại thôi, cẩn thận leo xuống.

Nhưng cảnh tượng này đã làm tập thể những người chứng kiến há hốc mỏ.

Tạ Tỉ nhìn sắc trời một chút, liếc cành cây trong tay, không hỏi han gì nữa mà cầm dao găm lên gọt như gọt bút chì, quơ dao như múa, lưỡi dao chém sắt như chém bùn, ba lượt gọt đã cho ra một mũi tên gỗ.

Một gọt, hai gọt, ba gọt..........

Chờ đến khi mũi tên gỗ hoàn thành, Tạ Tỉ ngẩng đầu, cầm một đống tên gỗ có độ dài bằng nhau hỏi: "Mọi người muốn mấy cái?"

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy bốn đôi mắt kinh ngạc.

[........!Xong rồi, đầu tôi mới xuất hiện nhiều thứ không thể công khai lắm.]

[Bàn tay này! Tê người luôn, bàn tay này cũng đẹp quá đi, không ngờ có ngày tôi nhìn người ta gọt cành cây mà ngu luôn!]

[Dao chương trình cho cũng bén quá chứ nhể? Mượt quá trời.]

[Chương trình: Không, đây là hàng . tệ! Còn freeship!]

Phó Hạc Hành nhìn tên gỗ trước mặt, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ không tin được, anh không nhận mà hỏi ngược lại: "Thầy , hay thầy biểu diễn cho bọn tôi chút làm sao để bắn tên được không?"

Tạ Tỉ cũng không giấu giếm, cầm cung lên để bọn họ nhìn kỹ động tác của cậu, giảng sơ cách giương cung rồi nhắm bắn để có thể săn được con mồi nhanh nhất.

Cung vừa giương, một con gà lôi vọt từ trong bụi cây ra, giây sau, ngón tay cậu thả lỏng, mũi tên gỗ vọt thẳng ra ngoài.

Không bao lâu sau, gà lôi chết tươi rơi bịch xuống đất.

[......]

[Biết chút chút? Ừ, cụ thể là lấy được trăm triệu điểm dễ như chơi nhé.]

—-------------

Chú thích:

Gà lôi:

Vịt chua ngọt:

Tôm cay:

Trứng xào cà chua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio