Đồng hồ điểm tám giờ, phòng livestream chật ních người, chức năng ghi hình lại cũng đã bắt đầu hoạt động.
[Hu hu tối hôm qua tôi chẳng ngủ nghê được gì! Hai mắt cứ mở thao láo đến tận bây giờ, vừa bò dậy đã cắm cọc trong đây chờ, sao chương trình không biết đau lòng khán giả mà mở livestream sớm chút vậy hả?]
[Có thể livestream đúng giờ đã không tệ rồi, có khi ê-kíp hóng hớt đến tận nửa đêm đó? [Đầu chó]]
Có vài khán giả đang xem livestream chỉ ngủ vài tiếng, nhưng ai cũng tràn đầy năng lượng, bọn họ hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón tay bay múa trên bàn phím đã thể hiện tâm trạng vô cùng hào hứng hiện tại.
Khung hình sáng lên, vẫn là góc sân nhỏ yên tĩnh đó, nhưng lần này lại không giống ngày xưa.
Khoảng sân nhỏ được nước mưa tưới ướt rồi lại đắm mình trong ánh nắng làm bầu không khí trở nên mát mẻ lạ thường, khán giả như ngửi được mùi đất thoang thoảng quanh đây mặc dù cách một cái màn hình.
Nhưng tất cả mọi người vẫn chưa kịp tận hưởng hết cảnh đẹp tự nhiên trên núi xong, ê-kíp như biết họ đang ngóng chờ thứ gì, máy quay chuyển hướng ngay tức khắc, chĩa vào mười khách mời đã chuẩn bị xong xuôi trong sân.
Đây là lần đầu tiên lộ mặt sau buổi tối vạch trần thân phận hôm qua, khác với ba ngày phải đeo mặt nạ trước đó, bây giờ mười vị khách mời, một nhóm trai xinh gái đẹp, chói mắt đến mức khán giả trước màn hình không nói nên lời.
Cho dù mười người mỗi người một vẻ đẹp khác nhau, nhưng tầm mắt của mọi người vẫn không tự giác hướng về phía cậu chàng trẻ tuổi đứng cuối.
Tạ Tỉ đứng đó như sáng bừng lên.
Đôi mắt nhìn máy quay của cậu đẹp đến khó tin, cho dù không cười nhưng đôi môi kia lúc nào cũng nhếch nhẹ, cứ như được sinh ra chỉ để đầu độc người khác.
Gương mặt trắng nõn không chút tì vết, đôi mắt nai long lanh trong suốt bình tĩnh nhìn về phía trước, tựa như có thể đoạt mất hồn của người khác chỉ trong vài giây.
Nhất thời, mọi người không thể nào dời mắt khỏi cậu được.
Sau vài giây im lặng, làn đạn phát cuồng.
Fans của Phó Hạc Hành và Đàm Giai Giai không vội xem màn hình, tất cả đều tập trung spam làn đạn cho thần tượng nhà mình trước.
Spam xong thì ngẩng đầu, đầu tiên là cảm thán gương mặt xinh đẹp của thần tượng nhà mình, vài phút sau mới bị người khác câu đi.
[Tui điên rồi, rốt cuộc ngày xưa tui đui mù thế nào mà lại cảm thấy Tạ Tỉ xấu? Thế kia mà xấu thì trên đời này chắc không ai đẹp mất!]
[Hu hu hu anh đẹp quá đi, sao có thể đẹp trai đến vậy hả, tiếc là vừa sinh ra đã được định sẵn là người đàn ông của người khác chứ không phải tui! Tui hận!]
[Trời ơi nhìn làn da đó xem, nó có thật hả?]
[Nguyền rủa tên chết tiệt họ Lữ kia một trăm lần! Mấy bạn ở trên cũng đừng trách mình, có trách thì trách tên họ Lữ kia không thích làm người ấy, chắc chắn gã ta ghen tị với nhan sắc tuyệt trần của anh , cho nên mấy lần trước bắt ảnh trang điểm dày cui, giấu dung nhan tuyệt thế này đi! Dẫu sao năm đó anh cũng dựa vào đôi mắt nai long lanh này để bước vào giới giải trí mà!]
Mặc dù tối hôm qua mọi người đã biết cậu tên Tạ Tỉ, nhưng khán giả xem livestream gọi anh riết quen, bây giờ họ nghiễm nhiên xem nó là tên cậu, cứ thế mà gọi.
Quần chúng hóng drama không xem livestream tối qua cũng bị nhan sắc của Tạ Tỉ làm ngất ngư.
[Tôi còn tưởng mấy tấm hình hôm qua toàn photoshop cả thôi, không ngờ bản chính còn đẹp hơn cả hình nữa.]
[Rốt cuộc là tên nào bảo mặt của ảnh không xứng đứng bên cạnh Nghiêm Văn Đình vậy? Hai người mà đứng chung là không so sánh được đấy có biết không?]
Nghiêm Văn Đình trực tiếp bị gương mặt của Tạ Tỉ nghiền thành vụn nhỏ trong vòng vài giây.
Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ gần như thức trắng cả đêm chỉ để lướt hotsearch, quầng thâm mắt in đậm tia máu, mặc dù có filter của ê-kíp chương trình, nhưng càng zoom lại gần càng lộ rõ, thậm chí trạng thái của hai người còn không bằng bình thường vì tối qua thức khuya.
Hoàn toàn không so được với Tạ Tỉ hoàn mỹ không tỳ vết miếng nào.
[Wow, nhắc đến Nghiêm Văn Đình mới thấy, đừng nói Tạ Tỉ, ngay cả ảnh đế Phó còn không so được nữa là? Không phải anh ta dùng biệt danh tiểu ảnh đế Phó để ra mắt à?]
[Ha ha kể mọi người nghe câu chuyện cười này: Hôm nay fans của Nghiêm Văn Đình mới gào thét bảo tình yêu của anh ta và anh đẹp tuyệt vời gì gì đó, muốn hai người tiếp tục bên nhau, ủa chứ người chửi Tạ Tỉ không xứng với anh nhà họ không phải họ à?]
[Đúng vậy, sắm vai kẻ xấu rồi đóng vai người tốt, thôi chúng ta đừng nói gì thì hơn.]
[Bạn ở trên ghen tị đúng không, ghen tị vì anh nhà tôi từng yêu đương với anh Tạ Tỉ xinh đẹp chứ gì, rõ ràng hai người yêu nhau tha thiết, bây giờ cây gậy đánh uyên ương kia cũng biến mất rồi, sao không thể gương vỡ lại lành được?]
Fans của Nghiêm Văn Đình ra sân, làm làn đạn loạn cào cào hết cả lên.
Tạ Tỉ đang nhìn máy quay vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có Nghiêm Văn Đình vì đóng cho tròn cái thiết lập si tình của mình, chốc chốc lại quay đầu về phía Tạ Tỉ.
Nhưng diễn quá mức, càng khiến người qua đường gai mắt.
Đạo diễn Hầu lên tiếng đúng lúc: "Chương trình chúng ta ghi hình tổng cộng năm ngày, hôm nay chính thức bắt đầu giai đoạn hai.
Tiếp theo, các khách mời vẫn chia thành hai đội, hai đội xanh và đỏ sáng nay có các hai nhiệm vụ như sau.
Đầu tiên là phải hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn nơi núi rừng trước mười hai giờ trưa, phải nấu được năm món mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Các khách mời chiến thắng sẽ được cộng mười ngàn điểm, đến khi thống kê sẽ cộng với cả điểm mà khán giả bầu chọn lại, ai có số điểm cao nhất sẽ nhận được món quà cuối cùng."
Nghiêm Văn Đình cứ cho rằng đổi cách thức là sẽ chia đội lại, ai dè ê-kíp chương trình lại tiếp tục dùng đội cũ.
Với cái bản lĩnh kia của Tạ Tỉ, đội đỏ thắng nhiệm vụ đầu tiên là cái chắc.
Nghiêm Văn Đình bất mãn trong lòng, nhưng đội đã được chia từ trước, gã cũng không muốn thành kẻ xấu, cộng thêm gánh nặng thần tượng nên giữ im lặng, nhưng im lặng của gã không cản được máy quay lia về phía mình.
Tối qua Tạ Đông Vũ được Nghiêm Văn Đình tốn một mớ thời gian an ủi vì khó chịu khi thấy fans của Nghiêm Văn Đình gán ghép gã với Tạ Tỉ, gã bảo Tạ Đông Vũ hy sinh vì nghĩa lớn.
Tạ Đông Vũ được an ủi nên nhìn cũng hiểu, anh Văn Đình vì chiến thắng cho nên muốn chia đội lại lần nữa.
Mặc dù Tạ Đông Vũ không tình nguyện lắm, nhưng gã buộc phải thừa nhận năng lực sinh tồn max level của Tạ Tỉ.
Gã cũng không muốn thua thảm như vậy, cộng với mùi thức ăn thơm phức ba ngày vừa qua, gã cũng hơi muốn chia đội lại.
"Nếu đã đổi thể lệ, vậy các khách mời có nên chia đội lại không?" Tạ Đông Vũ nhắm mắt mở miệng.
Câu vừa rồi của gã trùng hợp cắt ngang đạo diễn Hầu chuẩn bị giải thích thể lệ, lần này không chỉ đạo diễn Hầu, mà tất cả mọi người đều nhìn về phía gã.
Tạ Đông Vũ chỉ có thể ngó lơ, vì sự nghiệp của anh Văn Đình, bị nhìn chút thì có làm sao? Dù sao gã cũng không phải người trong giới giải trí.
"Sao? Tôi nói sai ở đâu à?"
[Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, tự tin thế á? Đừng có nói là muốn chung đội với Tạ Tỉ nha?]
[Bảo vệ anh của tôi, có kẻ xấu đang nhìn chằm chằm anh tui nè u là chời.]
[Đừng tưởng rằng không có chứng cứ nào chứng tỏ anh ta đứng sau vụ việc xúi bẩy nhà sản xuất Lý hãm hại anh thì có thể vênh cái mặt lên...]
[Chứ sao bây giờ? Mặc dù hotsearch biến mất rất nhanh, nhưng nghe nói là Tạ thị ra tay thật, xem ra cái thân phận cậu cả này là thật rồi, đây là sức mạnh của tư bản hả?]
Đạo diễn Hầu cau mày, vừa định nói thì Tạ Tỉ đã mở miệng: "Cậu nói không sai, đúng là đổi thể lệ thì nên chia đội lại lần nữa."
Tạ Tỉ vừa nói câu này xong, không chỉ nhóm đạo diễn Hầu nhìn mà ngay cả Tạ Đông Vũ cũng bối rối: Tạ Tỉ đứng về phía gã? Sao có thể?
Tạ Đông Vũ có dự cảm bất hảo, quả nhiên, câu tiếp theo của Tạ Tỉ chính là: "Đúng là nên thế, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, ban đầu thầy không muốn chung đội với tôi nên đạo diễn Hầu tốt bụng dùng đội cũ để tình trạng đó không tái diễn, có vấn đề gì sao? Hay hôm nay thầy đột nhiên muốn chia đội lần nữa, không sợ lại chung đội với tôi à?"
Tạ Tỉ nhắc lại chuyện xưa, không chỉ biến chuyện không chia đội lại này của đạo diễn Hầu thành muốn tốt cho chương trình mà còn vứt mặt của Tạ Đông Vũ xuống đất đạp mấy lần.
Ban đầu chính gã đòi đổi đội, bây giờ lật lọng, khác gì tự vả mặt mình?
Tạ Tỉ thấy gã không nói lời nào bèn nói tiếp: "Hay là, lúc trước thầy không muốn nhưng giờ lại muốn? Không ấy cậu cứ nói thẳng đi, tôi rất rộng lượng."
Mặt Tạ Đông Vũ tái mét, Tạ Tỉ!
Cậu ta đã nói đến vậy, bây giờ gã nói gì cũng là sai.
[Ha ha cứng quá đi.
Trâu bò quá đi! Đây chính là tác phong tôi quen này!]
[Nhớ ngày xưa lúc tên này không chịu chung đội với số , cậu ta cũng bị số đốp cho vài câu nín thin.]
[Vẫn là cứng vậy tốt hơn, chả ngán bố con thằng nào cả, đều là hồ ly ngàn năm rồi còn bày đặt ra vẻ, có ai không biết anh ta nghĩ gì trong đầu chứ? Không phải thèm cơm anh nấu ư? Không chừng nói thẳng ra anh còn chừa cho tí mặt mũi, bây giờ vòng vo tam quốc các thứ, còn không chịu thừa nhận, mất mặt quá!]
[Đều họ Tạ như nhau, mà sao người với người khác nhau dữ dội vậy?]
Phù Hải Thần cũng không muốn tách khỏi thầy Tạ, anh giơ tay ngay: "E là bọn tôi không thể đồng ý với ý kiến của thầy được rồi, tôi cảm thấy năm người đội đỏ hiện tại rất tốt, không muốn tách ra.
Nếu không được thì giơ tay biểu quyết, tôi phản đối việc chia đội lại lần nữa!"
Đàm Giai Giai lập tức giơ tay: Cô dùng bản lĩnh của mình để giật vé vào đội đỏ, tại sao phải nhường cho người khác.
Phó Hạc Hành và Đổng Ny Ny cũng giơ tay.
Tạ Tỉ cũng giơ tay sau đó.
Năm người đồng ý năm người không, mặt Nghiêm Văn Đình lập tức tối đen, vừa nhìn tình hình đã biết chuyện đã rồi.
Ai ngờ, Khương Trinh của đội xanh vốn ngứa mắt Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình cũng yên lặng giơ tay: "Ừm, tôi cũng cảm thấy giữ nguyên đội cũ sẽ tốt hơn."
Từ năm năm thành sáu bốn, bọn họ đã thua, nhưng đây cũng không phải thảm nhất, vì lát sau Du Tư Bội và Lưu Tử Nguyệt cũng giơ tay.
Tám hai.
Chỉ còn hai người Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ.
Vả mặt nhanh đến mức ngay cả đồng đội cũng không chịu đựng nổi, cả đội tan đàn xẻ nghé ngay tức thì.
Mặt Nghiêm Văn Đình càng tối hơn, nhưng gã suy nghĩ rất nhanh, chưa được vài phút đã giơ tay.
Nhất thời, Tạ Đông Vũ tức đế mức mặt mày cũng xanh mét.
[Ha ha ha tôi không ngờ được khúc sau luôn đấy, trời ơi là trời, số ăn ở sao mà mích lòng người khác gớm thế, ha ha ha chắc đồng đội của anh ta cũng mất mặt lắm, mặc dù không muốn chung đội với anh ta nhưng vẫn phải đứng về phía chính nghĩa.]
[Ôi giời đất ơi, số này sẽ không tức giận bỏ show đó chứ?]
[Trâu bò quá đi, tôi không có mặt ở hiện trường mà tôi còn nhục giùm số đây, ngón chân của tôi đã xây được nguyên cái biệt thự cho anh ta luôn rồi.]
Tạ Đông Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống: "Khi nãy tôi chỉ hỏi thế thôi, không chia lại thì không chia."
Gã rất tủi thân, tại sao anh Văn Đình lại như vậy!
Nghiêm Văn Đình vừa tát một cái đã lén ngoắc tay cho Tạ Đông Vũ một trái táo ở sau lưng, nhất thời gã lại cảm thấy ngọt lịm.
Tạ Tỉ vô tình thấy được, chỉ thấy cay mắt.
Sau khi không còn ai làm phiền nữa, đạo diễn Hầu phổ biến nhiệm vụ thứ hai, đó chính là tìm trái cây rừng hoặc thức ăn không có độc ở trong núi, mỗi người phải tìm được ít nhất một loại, đồ đội này đã tìm được thì đội kia sẽ không được tính điểm nữa, không được lặp lại.
Cuối cùng đội nào tìm được nhiều loại nhất sẽ thắng nhiệm vụ thứ hai, mỗi thành viên của đội thắng cũng sẽ nhận được mười ngàn điểm thưởng.
Cho nên đội xanh có cơ hội chuyển bại thành thắng, chỉ cần chiến thắng nhiệm vụ thứ hai là xong.
Mặt của đội xanh tươi tỉnh lên một chút, mặc dù từ chối chia đội lại nhưng không có ai không muốn thắng.
Đã thua rất nhiều rồi, không thể cái gì cũng thua được.
Sau khi ê-kíp chương trình thông báo nhiệm vụ xong thì dắt các khách mời ra phía Tây sau núi, đây là khu vực an toàn mà ê-kíp chương trình đã thăm dò trước, cũng đã vây rào bên ngoài, sẽ không gặp nguy hiểm.
Bên trong còn thừa rất nhiều gà vịt ngỗng, đủ cho tất cả mọi người phát huy.
Cộng thêm Tạ Tỉ nói phía Đông không hợp chứ không đề cập gì đến các phía khác nên đạo diễn Hầu yên tâm hơn rất nhiều.
Mười khách mời đối mặt với máy quay, cho dù Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ có không vừa ý đến thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm gì, thậm chí lúc ra sau núi còn vô cùng tích cực, cả hai đều cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân.
Rất nhanh đã ra đến sau núi, lần này ê-kíp chương trình không chuẩn bị bất kì công cụ nào cho khách mời, các khách mời phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để sinh tồn nơi hoang dã.
Tạ Tỉ hoàn toàn không có vấn đề gì, bốn thành viên còn lại của đội đỏ đều nghe theo chỉ đạo của cậu, lấy cậu làm trung tâm.
Thời gian vẫn còn sớm, Tạ Tỉ đã nghĩ ra nên nấu năm món gì, gà vịt ngỗng mỗi con một món, hai món còn lại cũng không làm khó được Tạ Tỉ.
Đã là hoang dã thì chắc chắn không thiếu rau củ dại, chỉ là đa số mọi người không biết, nhưng cậu đã sống ở tận thế từng đấy năm, đừng nói rau dại, ngay cả cỏ có tác dụng gì hay ăn được không Tạ Tỉ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đầu tiên, Tạ Tỉ dắt thành viên đội mình đi bắt gà vịt ngỗng mỗi loài một con, bởi vì không có nồi nên Tạ Tỉ nướng thẳng trên củi.
Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny đi nhặt củi cùng nhau, Phó Hạc Hành và Phù Hải Thần đến con suối nhỏ cách đó không xa để xử lí nguyên liệu nấu ăn.
Tạ Tỉ quay đầu đi về một phía có khá nhiều bụi cây, Nghiêm Văn Đình gần đó thấy thế cũng muốn đi theo, nhưng gã thấy máy quay cũng đi theo cậu nên đành vứt bỏ suy nghĩ này.
Rất nhanh, Tạ Tỉ đã tìm được đồ mình muốn.
Cậu dùng lá chuối gói kỹ lại.
[A, mấy cục này là gì thế? Cỏ à? Đừng nói ăn cỏ thật nha?]
[Ha ha, nhìn lầu trên là biết chưa ăn mấy thứ này bao giờ rồi, mấy cái đó không phải cỏ đâu, là rau dại đó, còn mấy cái hạt bé bé kia là gia vị, màu đỏ là hoa tiêu dại, xanh là đại hồi hương dại, còn có nhiều gia vị mọc dại khác nữa, chỉ là xa quá không thấy rõ, chắc khô rồi thì dễ nhận ra hơn đấy.]
[Wow, kiến thức rộng thế! Thì ra có nhiều thứ mọc dại thế này à.]
[Trên núi có nhiều thứ để ăn lắm, nhưng không phải cái gì cũng ăn được, phải có kiến thức, nếu không sẽ trúng độc, nhất là mấy cây nấm đẹp đẹp ấy, không được thấy nó đẹp mà ăn.
Nhưng chắc ê-kíp chương trình kiểm tra trước rồi, nãy giờ có thấy cây nấm nào đâu.]
[Anh cũng biết nhiều quá đi, hèn gì nấu ăn ngon đến thế!]
Trước đây mọi người chỉ có hảo cảm với nhan sắc của Tạ Tỉ, nhưng giờ lại ngưỡng mộ vô cùng, cậu có thể nhanh chóng tìm được nhiều gia vị mọc dại cũng như rau củ dại đến thế, nhiêu đó đã đủ chứng minh học thức uyên bác cũng như có hiểu biết về các chủng loại thực vật.
Loại đàn ông có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không nóng tính hiểu biết sâu rộng này, đơn giản chính là nam thần trong tưởng tượng của các cô gái.
[Nhưng mà mấy thứ này toàn là hạt không, hái thì hái thôi chứ sao dùng được?]
[Bạn trên lại nghĩ nhiều rồi, bạn quên kỹ năng siêu trâu bò của anh nhà mình là gì à? [Đầu chó]]
[Là gì?]
Không chờ những người trả lời, khán giả trong phòng livestream đã nhanh chóng được diện kiến câu trả lời, chỉ thấy Tạ Tỉ mang mấy gói lá chuối này về xong thì cầm một hòn đá khá nhẵn lên, cậu đặt gói lá xuống lần lượt cho mỗi gói một đập, đến không khi mở ra thì tiêu, hoa tiêu, đại hồi, tiểu hồi thành bột mịn hết.
Còn gừng dại thì bị Tạ Tỉ cầm một chiếc cọc gỗ đã vót nhọn, mặc dù rất cùn nhưng vào tay Tạ Tỉ thì lại như một con dao sắc bén.
Cậu cắt gừng thành từng lát đều tăm tắp.
Chờ đến khi Tạ Tỉ làm xong hết, ngẩng đầu mới phát hiện thành viên đội mình đang ngơ ngác nhìn mình, Tạ Tỉ nhướng mày: "Sao thế?"
Bốn người còn lại của đội đỏ vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì."
Chẳng qua sau khi quay đầu lại, ai cũng mờ mịt nhìn tay mình: Chuyện này khả thi thật à?
[Ha ha ha cười chết tôi rồi, lần đầu tôi thấy biểu cảm này trên mặt anh Hành ý, mặc dù không lên tiếng nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả, đích thị là biểu cảm hoài nghi cuộc sống.]
[Quá xá là đỉnh luôn, tôi có cầm dao cũng không cắt được mỏng như vậy, huống chi miếng nào miếng nấy còn đều tăm tắp.]
[Nhưng tôi thấy anh hái cái gì cũng gấp đôi, tại sao vậy?]
[Bạn trên quên nhiệm vụ thứ hai rồi hả?]
[Nhiệm vụ thứ hai? Không phải chỉ có đồ ăn được hay trái cây rừng gì đó ư? Mấy cái hoa tiêu này là gia vị mà?]
[Ha ha ha hoa tiêu đại hồi mặc dù là gia vị nhưng vẫn nhét vào mồm được, là nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, nếu đã là nguyên liệu rồi thì đâu khác gì thức ăn? Chỉ là bình thường ăn nhiều ít thôi.]
[Trời má...!nghe bạn trên nói xong mà tôi chóng mặt luôn á, vậy chẳng khác gì anh đi một chút mà hoàn thành luôn nhiệm vụ thứ hai rồi?]
[Quá trâu bò.]
Đội đỏ chia nhau ra hành động, đội xanh nhìn thấy động tác của Tạ Tỉ cũng chỉ nghĩ cậu đang chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên, không ai ngờ mình cho rằng người ta đang chuẩn bị vòng một mà người ta đã hoàn thành luôn vòng hai.
Cũng không biết Tạ Tỉ đào đâu ra một mớ khoai lang dại, ném thẳng vào trong đống lửa đang nướng gà vịt ngỗng, chờ đến khi chín rồi thì bưng lên bàn, khoai lang nướng ăn được, có thể xem là một món ăn.
Bỏ khoai lang vào trong lửa xong xuôi, Tạ Tỉ quay sang bôi sốt ướp gì đó lên rau củ rồi nướng lên, chỉ mới bắt đầu nướng mà mùi thơm đã tản ra khắp nơi, thơm đến mức những người xung quanh phải nuốt nước miếng ừng ực.
Cái này còn chưa tính, Tạ Tỉ thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi bắt thêm một con gà lôi, xử lí xong xuôi thì kiếm ít bùn, do không tìm được lá sen nên cậu đành dùng lá chuối thay thế.
Tạ Tỉ bôi sốt ướp lên gà, sau đó nhét gừng và hành dại vào bụng nó, bọc lá chuối thật kỹ bên ngoài rồi bôi bùn lên chôn xuống đất, bên trên còn đốt lửa để thuận tiện nướng cái khác.
Phù Hải Thần và Phó Hạc Hành đang tập trung nướng gà vịt ngỗng bên đống lửa, Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny cũng mang các rau củ dại đã được rửa sạch về, chờ đến khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny mới hỏi: "Thầy Tạ, chúng ta có nên bắt đầu nhiệm vụ thứ hai không?"
Lúc hai cô đi rửa rau có nghe đội xanh nói, bọn họ biết thừa sẽ không thắng nhiệm vụ một được nên đã từ bỏ, trực tiếp làm nhiệm vụ hai.
Tạ Tỉ nghe vậy thì ngẩng đầu, nhưng không phải gật mà là lắc: "Không cần."
Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny sửng sốt: "Hả?"
Tạ Tỉ cầm mấy bọc lá chuối còn lại, sau khi gọi camera man lại gần thì mở từng cái ra, vừa mở vừa đếm: "Một, rau sam, vừa có thể ăn mà cũng có thể làm thuốc, thanh nhiệt giải độc bổ máu giảm sưng; hai, bồ công anh, có thể ăn cũng có thể làm thuốc; ba, cây tể thái...!mười tám, tảo chuỗi ngọc, có thể ăn; mười chín, gừng dại, có thể ăn; hai mươi, hoa tiêu dại, có thể ăn...!ba mươi, khoai lang dại...!bên kia còn có mấy loại trái cây rừng, cần tôi mang sang đây không?" Sau khi Tạ Tỉ liệt kê hết tất cả xong, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt khó tin của ê-kíp chương trình, chờ đến khi nghe thấy câu cuối cùng của Tạ Tỉ, mọi người đang sững sờ vội xốc lại tinh thần, lắc đầu: "Không, không cần, đủ rồi."
Không chỉ là đủ, nếu không phải bị cản lại, bọn họ cảm thấy Tạ Tỉ có thể nói cho đến tận một trăm loại thực vật ăn được khác nhau, năng lực sinh tồn nơi hoang dã này quả thật đáng gờm.
[Ha ha ha, chỉ còn từ trâu bò mới có thể miêu tả được anh bây giờ thôi, đội xanh thảm thật á, bọn họ khí thế bừng bừng đi làm nhiệm vụ thứ hai, ai dè người ta đã làm xong hết, chuẩn bị nghỉ ngơi thư giãn luôn rồi.]
[Mới từ bên của đội xanh về đây, Khương Trinh, Du Tư Bội với người mới kia đang cố gắng phân biệt trái cây rừng để hái, không thấy số với Nghiêm Văn Đình đâu hết.]
[Thật à? Không phải luôn có máy quay theo sau hả?]
[Không rõ tình hình cụ thể lắm, hình như là tách khỏi ba người còn lại hay sao ấy, chỉ có một camera man thôi, hai người bọn họ bảo đi bên kia xem chút nên để máy quay lại cho ba người kia xong thì mất dạng.]
[Đừng nói tính làm mọi người ngạc nhiên nha? Ha ha ha.]
[Tôi cảm thấy kế hoạch của bọn họ đổ sông đổ biển rồi, bọn họ có tìm thế nào cũng không bằng đội đỏ được.]
Mười phút sau, mấy thứ Tạ Tỉ nướng cũng đã chín, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, lúc đang nướng Đàm Giai Giai đã không chịu nổi mùi thơm nên ăn trước một ít rau dại, rau củ dại đã ngon tự nhiên, bây giờ cộng thêm sốt ướp của Tạ Tỉ, ngon đến mức như muốn câu luôn con sâu thèm ăn trong bụng bọn họ ra.
Mười một giờ, đội xanh vẫn chưa về, đội đỏ cũng không đợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì lao đầu vào ăn.
Mùi thơm tỏa ra bốn phía làm ê-kíp chương trình sau máy quay cũng phải nuốt nước miếng, nhất là cameraman, vì đứng quá gần nên tiếng nuốt nước miếng truyền thẳng vào tai khán giả xem livestream khiến họ cười ha hả.
Khán giả xem livestream nhìn năm người đang ăn ngon lành kia, vừa buồn cười vừa tức vì không thể chui vào màn hình ăn thử một miếng, không thì ngửi một cái cũng được.
Ê-kíp chương trình có mang cơm hộp theo, chỉ cần hâm nóng là ăn được, nhưng đứng nghe mùi thức ăn thơm phức cả buổi thế này, cuối cùng cũng có nhân viên không nhịn được: "Đạo diễn Hầu, đạo diễn xem thầy Tạ vẫn còn dư một ít rau củ dại kìa, để không có phải lãng phí lắm không?"
Tranh thủ lúc sốt ướp thầy Tạ pha vẫn còn dư, không tranh được thịt thì chút rau củ nướng cũng được.
Đạo diễn Hầu suy nghĩ một chốc, mùi thơm kia cũng khiến ông phải nuốt nước miếng, cuối cùng mới phất tay: "Mọi người đi hỏi thầy Tạ xem số sốt còn dư kia có dùng nữa không."
Ê-kíp chương trình vừa nghe xong là vọt ra ngay.
Lúc đầu khán giả chỉ nghe tiếng, chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy một bóng đen xẹt qua, tốc độ nhanh đến mức như sợ đạo diễn Hầu sẽ hối hận.
[Ha ha quá bất ngờ rồi! Thèm thuồng đến thế là cùng, nhanh thế không sợ trặc eo à.]
[Nếu là bạn trên chắc bạn vồ luôn chứ chạy gì nữa!]
[Đúng thế thật, ha ha ê-kíp chương trình cũng không nhịn nổi....]
[Chứ biết làm sao đây, quá thơm rồi, cách màn hình mà tui còn tưởng tượng được cái mùi đó thơm đến thế nào, thèm quá, không được rồi, tôi đi đặt đồ nướng ăn đây!]
[Này, sao đội xanh càng đi càng xa vậy? Còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ rồi.]
Bởi vì đội đỏ ăn quá ngon làm khán giả bị kích thích đến mức spam đầy làn đạn, làn đạn vụt qua rất nhanh, làm bình luận kia vụt lên rồi biến mất trước khi có ai kịp chú ý đến nó.
Bên đội xanh, tuy có rất nhiều người nghi ngờ nhưng cũng không ai nghĩ nhiều, cũng không để ý, thậm chí fans của Nghiêm Văn Đình còn cảm thấy nam thần của mình lát nữa sẽ xuất hiện chói sáng đến mức làm đui mắt mọi người.
Ê-kíp chương trình lấy được sốt còn dư của Tạ Tỉ, vừa lấy được đã bắt tay vào nướng rau củ dại ngay, làm tất cả ăn một bữa no nê vô cùng.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn vào thức ăn, đến khi ăn xong thì cũng chỉ còn mười lăm phút nữa là mười hai giờ.
Đạo diễn Hầu nhíu mày: "Sao đội xanh vẫn chưa quay lại nữa?"
Ê-kíp dùng bộ đàm liên lạc với camera man bên kia, chỉ là mới cầm lên đã thấy một ê-kíp khác đi cùng với camera chạy vội đến, may mắn cậu ta vẫn né được máy quay của đội đỏ đi ra sau đạo diễn Hầu, mặt cắt không còn giọt máu.
Ê-kíp này đã đi theo camera man của đội xanh hòng báo cáo tình trạng của bên đấy lại cho đạo diễn Hầu.
Ê-kíp chương trình đã sớm đi thăm dò địa hình để đảm bảo an toàn cho các khách mời, thậm chí còn dùng hàng rào hai mét để rào khu vực tự do hoạt động lại, bên trên là gai nhọn sắt bén, cho dù có là thú hoang đến cũng sẽ bị doạ bỏ chạy.
Nhưng vấn đề là người bên trong muốn đi ra thì cũng không cản được.
Ê-kíp chương trình hoàn toàn không ngờ khách mời có thể làm thế, nên không kịp chuẩn bị.
Đạo diễn Hầu không tin được nhìn người mới quay lại: "Cậu nói cái gì? Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ cắt một lỗ trên hàng rào sắt của chúng ta rồi chạy vào trong núi?"
Ê-kíp cũng rất sầu: "Xin lỗi, đều tại tôi không quan sát kỹ, tôi không ngờ bọn họ gan đến thế.
Trước đó tôi đã nói là không được vượt ra khỏi hàng rào sắt, bọn họ cũng đồng ý, lúc bọn họ bảo muốn tách đội đi tìm, tôi chỉ nghĩ bọn họ quá háo thắng nên mới gật đầu....!ai ngờ..."
Mười một giờ trưa, ê-kíp không thấy Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình quay lại, cũng sợ hai người họ đi quá xa nên báo với camera man một tiếng, bảo camera man tiếp tục quay ba thành viên còn lại của đội xanh trong khi hắn chạy đi tìm hai người kia, bảo họ nhanh chóng quay về.
Kết quả tìm hết một vòng mà không thấy đâu, ê-kíp đã bắt đầu có dự cảm không lành, lại gần hàng rào sắt để kiểm tra, đúng như dự đoán, phát hiện hai người bọn họ dùng một cành cây chọc một lỗ đủ cho một người đi qua trên hàng rào.
Hắn sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn có chút hi vọng mong manh rằng họ chưa đi xa nên nhanh chóng chui ra tìm vòng vòng xung quanh.
Hắn nghĩ Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ chưa đi xa, nhưng sau khi tìm hết một vòng khu vực lân cận vẫn không thấy đâu, hắn không dám nói thẳng với camera man, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì ê-kíp chương trình sẽ bị chửi cho không ngóc đầu dậy nổi.
Hắn cũng sợ càng để lâu càng lớn chuyện nên vội vọt về báo cáo với đạo diễn Hầu, để đạo diễn Hầu nghĩ cách.
Câu Tạ Tỉ nói hồi sáng hiện lên trong đầu đạo diễn Hầu, mặt ông cắt không còn giọt máu, bàn tay siết chặt lá bùa hộ mệnh bên hông: "Bọn họ....!đi về phía nào?"
Ê-kíp chạy đến báo tin cũng bị vẻ mặt của đạo diễn Hầu dọa sợ, hắn nhớ kỹ lại một hồi mới trả lời: "Hàng rào bị cắt ở phía Đông, nhưng tôi cũng không biết cụ thể là đi hướng nào.
Nhưng dưới gốc cây gần hàng rào sắt có nấm dại, bọn họ....!chắc muốn lên núi hái thêm chút."
Nếu không cũng không nghĩ được lý do khác.
Lửa giận của đạo diễn Hầu bốc lên ngùn ngụt, phải xoa ngực vài lần mới có thể bình tĩnh lại, ông xoa mi tâm, cũng không dám kéo dài thời gian nữa, hô lên: "Thầy Tạ, thầy lại đây một chút."
Tạ Tỉ có nhìn thấy ê-kíp chương trình kia hớt ha hớt hải chạy đến, hắn không chỉ né máy quay mà mặt mày cũng khác lạ, nhưng cậu vẫn đang trong phạm vi ghi hình của máy quay nên chỉ liếc một cái rồi thôi.
Camera man cũng định lia máy quay theo Tạ Tỉ nhưng bị ê-kíp đằng sau vỗ lưng một cái nên ngừng động tác, tiếp tục quay mấy người Phó Hạc Hành.
Tạ Tỉ đến trước mặt đạo diễn Hầu, ông dẫn Tạ Tỉ đi ra xa vài bước mới nhỏ giọng nói: "Thầy Tạ, sợ là có chuyện."
Tạ Tỉ nhíu mày: "Chuyện gì?"
Đạo diễn Hầu kể lại những gì ê-kíp kia nói: "Hiện tại hai người bọn họ đang mất tích, thầy Tạ có thể tính giúp xem có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?"
Tạ Tỉ không tính mà nói thẳng: "Hai người bọn họ không gặp nguy hiểm."
Đạo diễn Hầu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi..."
Tạ Tỉ nói tiếp: "Nhưng nếu đi tìm hai người bọn họ thì sẽ có ít nhất bốn người có chuyện."
Mặt đạo diễn Hầu cứng đờ, không tin được nhìn cậu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tạ Tỉ lại cho mỗi người một chiếc bùa hộ mệnh, ông hít một hơi thật sâu: "Ngoại trừ hai người họ?"
Tạ Tỉ ừ, cậu không thấy tử khí trên tướng mạo của Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ, đây cũng là lý do vì sao Tạ Đông Vũ không cần bùa hộ mệnh thì cậu cũng không bắt gã mang theo.
Trước khi cậu tham gia chương trình này cậu đã nghi ngờ hai người kia tự tìm đường chết, hại Phó Hạc Hành và ba ê-kíp chương trình gặp chuyện chẳng lành, cho dù không trực tiếp thì cũng gián tiếp.
Mà bây giờ nghe chuyện này, cũng coi như xác định suy nghĩ của cậu.
Nhưng hai người bọn họ trong sách không bị gì cả là do bốn người còn lại đã dùng mạng của mình để chắn kiếp cho bọn họ, nhưng bây giờ có bùa hộ mệnh của Tạ Tỉ, bốn người kia sẽ không chết, mất đi bốn tấm khiên, Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình có lông tóc vô thương hay không cũng không chắc.
Mặt mày đạo diễn Hầu xanh mét, ông hiểu rõ ý nghĩa câu nói của cậu, nói cách khác hai người chê mạng quá dài kia chạy vào trong núi tìm đường chết, kết quả bọn họ không sao, mà trong số những người đi tìm bọn họ, có tận bốn người có chuyện chẳng lành.
Tạ Tỉ nói: "Nhưng đạo diễn Hầu cũng không cần lo lắng, chỉ cần họ giữ bùa hộ mệnh thật chắc thì sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng vì tôi sửa mạng của bọn họ lại nên cũng không chắc Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình có thể bị thương hay không."
Đạo diễn Hầu thở phào nhẹ nhõm, ông rất biết ơn Tạ Tỉ: "Tôi cũng không biết phải cảm ơn thầy Tạ thế nào, lần này nếu không có thầy..."
Tạ Tỉ lắc đầu: "Không liên quan đến ông." Dù sao cũng không ai cản được một người chán sống cố ý tìm đường chết: "Tính mạng sẽ không sao, đi tìm cũng được, nhưng với tiền đề là phải giữ thật kỹ bùa hộ mệnh của mình."
Hiển nhiên đạo diễn Hầu hiểu đạo lý này, sau khi nghe hai người Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ không có nguy hiểm tính mạng thì ông cũng không lo lắng như ban đầu nữa.
Ông hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đông, mặt mày đăm chiêu.
Lần này là hai người bọn họ tự tìm đường chết, tại sao ê-kíp chương trình phải chùi mông cho bọn họ?
Đạo diễn Hầu cảm ơn Tạ Tỉ, chuyện còn lại để ông xử lí, cậu không cần lo.
Tạ Tỉ nghe vậy cũng quay về chỗ của mình.
Trong sách viết chương trình không livestream lúc mấy người Phó Hạc Hành có chuyện, có lẽ ban đầu ê-kíp chương trình không nghĩ sẽ thiệt hại về người, chỉ nóng lòng tìm khách mời nên mới cho nghỉ trưa hai tiếng rồi tản ra đi tìm.
Cuối cùng không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra, núi bị sạt lở.
Làm bốn người bỏ mạng.
Cũng vì thế nên chân tướng mới bị giấu, Tạ Đông Vũ là người của Tạ thị, ba Tạ chắc chắn sẽ dốc toàn lực để bảo vệ gã, chuyện giấu giếm chân tướng này sợ cũng không phải chuyện ê-kíp chương trình có thể quyết định được.
Hôm qua trời mưa, đất đá mềm ra, đường tìm chết của hai người chán sống kia lại là hướng kia, cuối cùng tai qua nạn khỏi nhờ hào quang vai chính, để người khác phải trả giá cho mình.
Đạo diễn Hầu nghe Tạ Tỉ nói xong cũng bình tĩnh lại không ít, ông đi tìm người chạy đến báo tin, bảo hắn quay về nói nhỏ với camera man....
Đạo diễn Hầu thì thầm bên tai hắn một hồi, hắn cũng cảm thấy lẽ ra phải vậy, dù sao chuyện này là do hai người kia không nghe theo sắp xếp của chương trình.
Nhưng trước khi hắn rời khỏi nơi này, đạo diễn Hầu lại dặn thêm một câu: "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nhất định phải giữ thật kỹ bùa hộ mệnh của mình!"
Hắn bị gương mặt nghiêm túc của đạo diễn Hầu dọa sợ, vội vàng giơ tay sờ bùa hộ mệnh trong túi quần.
Hắn nghĩ một hồi, dứt khoát đeo luôn bên ngoài giống Phó Hạc Hành.
Ê-kíp chạy về bên đội xanh, hắn và camera man diễn một vở tuồng, cố ý hỏi sao Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình chưa về, sau đó dắt ba người còn lại của đội xanh đi tìm.
Cuối cùng tìm đến cái lỗ thủng bị hai người kia cố ý chọc ra trên hàng rào sắt, ê-kíp hốt hoảng la lên: "Sao, sao lại thế này? Đừng nói thầy Nghiêm....!chạy vào trong núi nha? Trong đó không an toàn, khi nãy cũng đã dặn rất kỹ, làm sao bây giờ?"
Camera man cũng phối hợp bảo: "Hay là báo cho đạo diễn Hầu?"
Ba người Khương Trinh cũng chưa gặp tình huống này bao giờ, vừa nghe núi sâu rừng già đã bị doạ, vội vàng chạy theo hai người kia về.
Năm người vừa livestream vừa chạy về phía đạo diễn Hầu, ê-kíp hớt ha hớt hải báo cáo với ông, đạo diễn Hầu giả vờ ngạc nhiên trong khi mấy người Phó Hạc Hành thì ngạc nhiên thật.
Phó Hạc Hành từng quay phim trong núi, anh biết nơi đây nguy hiểm đến thế nào.
Đạo diễn Hầu thở dài: "Hai người thầy Nghiêm bất cẩn quá rồi.
Nhỡ gặp phải thú hoang gì đó, thế không phải..." Đạo diễn Hầu cũng không nói nửa câu sau: "Chúng ta đi tìm hai người bọn họ!"
Mấy người Phó Hạc Hành liếc nhìn nhau, cũng nói: "Để bọn tôi tìm chung, càng đông tìm càng nhanh."
Đạo diễn Hầu muốn từ chối, nhưng ông nhớ Tạ Tỉ nói sẽ không sao, hơn nữa có Tạ Tỉ đi theo thì ông cũng yên tâm, cho nên gật đầu đồng ý.
Đoàn người đi về phía cái lỗ thủng trên hàng rào sắt kia.
Khán giả đang xem livestream từ ngơ ngác chuyển sang bùng nổ.
Camera man được đạo diễn Hầu dặn dò nên đang quay hết sức chuyên nghiệp.
[Đù má, bọn họ có không muốn sống cũng đừng hại người như vậy chứ? Có phải ê-kíp chương trình cố tình sắp xếp không?]
[Ê-kíp chương trình điên hay gì mà sắp xếp chuyện này? Dù sao cũng đang ở trên núi, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, lỡ có chuyện gì một cái, không chỉ chương trình bị gián đoạn mà cả ê-kíp đều sẽ bị điều tra thậm chí bị cấm quay, đây không phải chuyện đùa đâu.]
Mặc dù chỉ có mười khách mời, nhưng có đủ từ ảnh đế ảnh hậu đến lưu lượng, mỗi fan nói một câu thôi cũng đủ nhấn chìm cả ê-kíp chương trình.
Huống chi, tuy không có hảo cảm lắm với Tạ Đông Vũ nhưng gã ta là cậu cả nhà họ Tạ, đến khi đấy bị tạo áp lực thì ê-kíp chương trình cũng đi tong.
[Tôi tức rồi đấy, đang quay chương trình vui vẻ tự nhiên chuyển sang chơi tìm người, nhiều người cùng đi thế này lỡ có chuyện gì thì sao?]
[Xong rồi, lo cho anh Hành với nữ thần Giai Giai quá...]
[Nhiều người đi như vậy, bạn trên lo hơi xa nhỉ?]
[Đúng vậy, có phải anh Đình cố tình đâu, lỡ số kia đề nghị thì sao, anh Đình của tôi đi theo là sợ anh ta bị gì mà thôi, chắc chắn là thế!]
[Còn chưa biết ngọn nguồn mà đã bắt đầu tẩy trắng cho "anh trai" nhà mình rồi đấy hả? Nếu Nghiêm Văn Đình thật sự đi theo thì đừng hòng thoát tội, tốt nhất là nên cầu mong tất cả đều bình an vô sự đi!]
[Bạn trên có nhảm nhí quá không thế? Bạn làm như bạn biết lý do đấy, nãy giờ cũng có ai bôi đen gì anh Đình của tôi đâu, mắc cái mớ gì phải tẩy trắng?]
Đạo diễn Hầu vừa dắt mọi người tìm vừa nhắc mọi người giữ bùa của mình thật kỹ.
Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy đây là một cái bùa mà thôi, nhưng sau khi bị đạo diễn Hầu nhắc nhở xong cũng dồn lực chú ý vào đó, chốc chốc lại kiểm tra xem nó còn ở trên người mình hay không.
[??? Khoan, là tôi nghe nhầm hay sao? Đạo diễn vừa bảo bùa hộ mệnh gì hả?]
[Chắc sợ khách mời có chuyện nên mới cầu chăng? Nhưng mà....!đạo diễn này có nghĩ nhiều quá hay không vậy?]
[Đúng thế, nếu có chuyện gì xảy ra thì một cái bùa làm được gì?]
[Tôi có ý kiến, muốn hỏi lâu lắm rồi, chắc ba cái túi gấm treo trên eo anh Hành là bùa hộ mệnh nhỉ? Đẹp quá đi.]
[Tuy bùa hộ mệnh không đáng tin, nhưng vẫn là đẹp, đạo diễn cầu ở đâu thế? Bữa nào tôi cũng đi cầu một cái.]
Đạo diễn Hầu dắt mọi người vào trong núi, vì sợ có chuyện gì nên không cho ai tách ra, lỡ như lạc đường thì không phải tìm hai người nữa mà là một đám người.
Nhưng tìm tận hai tiếng vẫn không thấy người đâu, núi quá rộng, đặc biệt là phạm vi bọn họ vây lại rất nhỏ, một khi ra ngoài thì có tìm đến hôm sau cũng chưa chắc tìm ra.
Cuối cùng vì bất đắc dĩ đạo diễn Hầu nhất định phải tìm ra người trước khi trời tối, nên đành chia thành hai nhóm, cả hai nhóm đều mang bộ đàm theo, có gì còn liên lạc với nhau, nếu trước sáu giờ tối vẫn không tìm ra thì về đây tập họp.
Lúc này Tạ Tỉ giơ tay, chỉ Phó Hạc Hành và ba người khác của ê-kíp chương trình, tạo thành một nhóm năm người.
Phù Hải Thần ở bên cạnh cứ nghĩ Tạ Tỉ sẽ dắt mình theo, cuối cùng:????
Phù Hải Thần trông ngóng nhìn Tạ Tỉ cứ như thú con bị vứt đỏ vậy.
[??? Anh của tôi thế mà lại chọn anh Hành vào nhóm mình?]
[Tôi có một suy nghĩ to gan...]
[Tôi cũng vậy!]
[Hai bạn trên nghĩ nhiều quá rồi, từ đó đến giờ bọn họ vẫn chung một đội mà, anh Hành lại rèn luyện quanh năm nữa nên thân thủ cũng tốt, vào chung nhóm thì sẽ tìm nhanh hơn...!nhỉ?]
Chính cô cũng nghi ngờ khi nói câu này ra.
Đạo diễn Hầu nhìn bốn người Tạ Tỉ chọn, đặt biệt là khi nhìn thấy Phó Hạc Hành, lưng ông lập tức túa mồ hôi lạnh, bốn người có chuyện...!vậy mà lại có cả ảnh đế Phó?
Nếu ảnh đế Phó có chuyện....!đạo diễn Hầu thật sự không dám tưởng tượng chuyện sau đó....
Đạo diễn Hầu vội vàng đồng ý: "Tôi, thầy Tạ, thầy Phó và ba người bọn họ, thêm một camera man nữa, bảy người một nhóm."
Nếu đã biết nhóm này không yên thì đạo diễn Hầu cũng không dám cho bọn họ tự đi, ông phải theo mới có thể yên tâm được.
Mấy người còn lại nghe đạo diễn Hầu nói thế cũng không nghĩ nhiều, đoàn người chia làm hai phía bắt đầu đi tìm.
Camera man tiếp tục ghi hình, cũng để mọi người có thể biết được tình huống của nhau.
Trong lúc ê-kíp chương trình và cả khách mời chia ra tìm Nghiêm Văn Đình và Tạ Đông Vũ, cún con ở nhà một mình nhàm chán nhìn điện thoại của Tạ Tỉ, nghĩ đến chuyện lâu rồi vẫn chưa liên lạc với Bùi quản gia.
Nó do dự một chút mới nhảy lên.
Cún con giơ chân chạm vào màn hình, rối rắm hồi lâu mới nghĩ thầm mình chỉ gọi điện thoại nên không sao cả.
Nó mở điện thoại lên, tìm được danh bạ để quay số, nhưng đến khi bấm số điện thoại xong xuôi chỉ cần nhấn nút gọi là được thì nó lại thoát ra ngoài.
Nhưng nó không khống chế được chân mình, diện tích tiếp xúc của đệm thịt với màn hình điện thoại quá nhiều, ấn vào cửa sổ Tạ Tỉ vẫn chưa kịp xóa trước đó.
Tối hôm qua Tạ Tỉ xem bản ghi lại của chương trình, bây giờ đang livestream.
Cún con giật mình đến mức nhảy lên, đến khi nhìn màn hình lại sửng sốt, thứ đập vào trong mắt chính là cảnh rừng núi rậm rạp, Tạ Tỉ đang đi cùng với ai đó ở cuối đoàn người, cơ thể của cả hai vô cùng tốt, cứ thế chậm rãi đạp lên lá khô dưới đất mà đi, đẹp đến mức cứ như là một bức hoạ.
Nhưng đây không quan trọng, quan trọng là một bình luận vừa xẹt qua làn đạn.
[A a a Ảnh đế siêu soái công X Siêu đầu bếp đẹp khuynh quốc khuynh thành của hắn, quá ngon!]
Cún con:?????
–----
Chú thích:
Hoa tiêu dại:
Đại hồi dại:
Tiểu hồi:
Tiêu:
Rau sam: Rau sam là một loài cây sống một năm, thân mọng nước trong họ Rau sam, có thể cao tới cm.
Nó có nguồn gốc từ Ấn Độ và Trung Đông, nhưng đã thích nghi với điều kiện môi trường ở các khu vực khác và có thể bị coi là một loài cỏ dại.
Bồ công anh: là dược liệu có vị đắng, tính mát, quy vào các kinh can, thận, tâm và có công dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm và hóa thấp.
Điều trị các bệnh về da, tốt cho người tiểu đường, phòng chống ung thư, tốt cho xương, cải thiện chức năng gan, cải thiện hệ tiêu hóa, tăng cường sức khỏe đường tiết niệu.
Cây tể thái:
Tảo chuỗi ngọc:.