Edit: Yan
——
Lúc này Trà Thật sự chỉ đang ngủ trong nhà nhưng họa đúng là từ trên trời rơi xuống.
Chẳng qua là vào sau giờ ngọ một ngày trời trong nắng ấm, cậu nằm trên giường làm một giấc mộng, cho rằng tỉnh mộng là có thể chờ đến ngày ca ca trở về. Cuối cùng khi bừng tỉnh không phải vì ca ca mà vì cảm giác lung lay sắp đổ.
Trà Trà ngay lập tức tỉnh lại.
Chiếc giường dưới thân còn đang đong đưa, cột đá trong thần điện cũng đang run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi đỉnh điện màu đen.
Trà Trà nhíu mày.
…… Đây là động đất?
Đại địa là lãnh thổ của Kỳ Dạ, Kỳ Dạ không ở đây Trà Trà cũng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Theo lý mà nói, cho dù là động đất thì một hòn đá trong Tà Thần điện cũng sẽ không lay động.
Cậu lập tức rời khỏi Thần Điện, dùng sức bay lên trời lại rất nhanh bị đỉnh Điện sụp đổ bức cho quay trở lại mặt đất.
Mặt đất dưới chân vỡ ra vô số khe hở,không trung sụp xuống ngay cả mặt trời cũng lúc minh lúc tỏ.
Không chỉ là mặt đất, toàn bộ thế giới đều đang chấn động.
Thần lực trong cơ thể nhanh chóng xói mòn.
Rốt cuộc là… Sao thế này.
Những thần minh khác cũng đang không rõ chuyện gì xảy ra, bọn họ kinh hoảng ngỡ ngàng tụ một chỗ. Phong Thần sốt ruột hỏi Trà Trà: “Tà Thần bệ hạ đâu?”
Kỳ Dạ là thần minh cường đại nhất đương thời, chuyện bọn họ không biết chỉ có thể biết được đáp án từ miệng Kỳ Dạ.
Trà Trà lắc đầu: “Ngài không ở đây.”
“Không ở đây?! hắn đi đâu, động tĩnh này không phải là do hắn làm ra đấy chứ?” Nguyệt thần tỏ vẻ bực bội. Nàng cảm giác thần lực đang yếu đi, loại cảm giác sức mạnh tụt xuống một cách mạnh mẽ như vậy khiến nàng cực kỳ không ổn.
Thần minh bình thường ai có thể tạo thành động tĩnh trời sập đất lún như vậy? Bọn họ hoài nghi Kỳ Dạ cũng không gì đáng trách. Rốt cuộc Kỳ Dạ ngoại trừ đối tốt với Trà Trà những mặt khác thực sự không phải là một vị thần tốt.
Trà Trà chỉ nói: “Không phải ca ca.” Trước mắt sự tồn tại của vô vàn thế giới chưa có thần minh nào biết, cậu không tiện để lộ việc ca ca đến Vạn Thần giới tham dự Chủ Thần thí luyện. Cậu chỉ có thể xác định, tình huống đang xuất hiện này tuyệt đối không có liên quan gì đến ca ca.
Những thần minh khác không biết tình huống trong đó chỉ biết thần minh có hiềm nghi lớn nhất chính là Kỳ Dạ. Mà sự tình lại liên quan đến thần lực của bọn họ, Hổ thần tính tình thẳng thắn liền nói thẳng: “Tuyết Thần Điện hạ, lúc này rồi không cần phải che giấu, nếu như ngài biết chuyện gì thì hãy nói ra ——”
“A!” Một Kỹ Nghệ Chi Thần đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, thần cách bỗng nhiên bạo liệt, trực tiếp bỏ mạng.
“Phí Bạch!” Nữ thần Dệt thét to.
Phí Bạch được dệt bởi tay tài nữ giỏi nhất mà thành, bởi vậy mà sinh ra Kỹ Nghệ Chi Thần nữ thần Phí Bạch, nói theo quan hệ nhân duyên thì có thể coi là nữ nhi của nữ thần Dệt.
Kỹ Nghệ Chi Thần một khi ngã xuống là do tài nghệ thất truyền, tuyệt không phải đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy!
Không chờ chúng thần phục hồi tinh thần lại từ chuyện nữ thần Bí Bạch đột nhiên thân vẫn, càng ngày càng nhiều thần cách của Kỹ Nghệ Chi Thần bị hủy diệt khiến thân hình mai một. Kỳ Nguyện Chi Thần trên thế gian ở các nơi cũng bắt đầu ngã xuống, tiếp theo lại đến phiên Vạn Vật Chi Thần……
Tài nghệ chưa thất truyền, tín ngưỡng chưa từng biến mất, tuổi thọ của vạn vật chưa hết, lại không đếm được có bao nhiêu Kỹ Nghệ Chi Thần, Kỳ Nguyện Chi Thần, Vạn Vật Chi Thần vô duyên vô cớ ngã xuống, nhìn mà ghê người.
Chỉ có Tự Nhiên Chi Thần cường đại nhất chưa lọt vào tử lộ, thế nhưng cũng không phải là chuyện tốt, bọn họ không chịu nổi bao lâu nữa.
Là thế giới này đang hủy diệt, thần minh bọn họ cộng sinh với thế giới này chỉ có thể chôn cùng.
Tận thế, cũng là ngày tận diệt của thần minh.
Nhưng bọn họ thậm chí không biết nguyên do tại sao thế giới lại hủy diệt, chết không rõ ràng như vậy.
Trạng thái của Tuyết Thần cũng thật sự không tốt, sắc mặt tái nhợt, đầu đau muốn nứt ra.
Là thần cách sắp không chịu nổi.
Thân phận Tự Nhiên Chi Thần chỉ có thể làm bọn họ chịu đựng lâu hơn một chút, ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian. Thế giới này bắt đầu sụp đổ từ bên trong, không có ai có thể tránh được.
Ca ca…… Trở thành Chủ Thần sao?
Trong cơn đau đầu cực độ Trà Trà nghĩ.
Nếu ca ca trở thành Chủ Thần, vậy có thể thoát ly khỏi thế giới nhỏ này, sẽ không chết cùng thế giới…
Nghe ca ca nói, thành Chủ Thần còn có thể khống chế thời gian, lệnh thời gian chảy ngược. Trà Trà không rõ thế giới này xảy ra cái gì mới có thể hủy diệt, nhưng nếu Kỳ Dạ biến thành Chủ Thần, gấp gáp trở về là có thể ngăn cơn sóng dữ, đến lúc đó tất cả mọi người còn sống sẽ không phải chết.
Nhưng hy vọng này quá xa vời. Kỳ Dạ không nhất định sẽ trở thành Chủ Thần, thành cũng không thể kịp thời trở về, kể cả vội vàng trở về…cậu còn có thể chống được tới khi đó sao? Còn có thể gặp lại ca ca một lần nữa sao?
Không thể, vết nứt trên thần cách đã to ra, cậu sắp ngã xuống.
Thần cách hủy diệt, thần vĩnh viễn không thể nào sống lại, sẽ hoàn toàn biến mất trên đời.
Cậu rất muốn… Lại nhìn thấy ca ca một lần.
Ánh sáng ảm trên trời hóa thành hoa lửa rơi xuống mặt đất. Thân hình Nhật thần hiện ra nửa quỳ trên mặt đất, quang mang trên người cùng với ngọn lửa gần như sắp tắt.
“Lúc ta ở trên trời nhìn thấy…” Nhật Thần gian nan nói, “Nơi đầu tiên bị phá hủy cũng là nơi bị phá hủy nghiêm trọng nhất là kinh thành ở nhân gian.”
Chỉ là bọn họ đã không còn sức lực để đi điều tra rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã muộn.
“Không còn cách nào khác chỉ có thể chờ chết.” Hỏa Thần nhíu mày, “Chết cũng không thể chết một cách rõ ràng, thật là không cam lòng.”
“Các ngươi sẽ không có chuyện gì.” Trà Trà nhẹ giọng.
“sao vậy?” Những thần minh khác sôi nổi nhìn về phía cậu.
Thủy Thần ngạc nhiên: “Tuyết Trà, ngươi muốn làm gì?”
Trà Trà ngẩng lên lộ ra tròng mắt xanh lạnh lẽo, hai tay ngưng tụ thần lực cường đại đóng băng mọi vật:” Ngô lấy danh Tuyết Thần thề với pháp tắc—— nguyện lấy thân làm tế, đổi vạn vật bất diệt.”
Cậu không thể thay đổi kết cục thế giới hủy diệt nhưng còn có thể ngưng đọng thời gian lại giờ phút này.
Tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh Kỳ Dạ nhiều năm như vậy, các loại tiên đan diệu dược gần như Kỳ Dạ đều dùng để nuôi nấng cậu. Thật sự luận về thần lực, e rằng Tuyết Thần chỉ đứng sau Tà Thần, ngay cả Nhật Thần và Hỏa Thần là hai vị thần hiếu chiến nhất cũng không thể bằng cậu.
Chỉ là Tuyết Thần không thích đánh nhau nên chưa từng có cơ hội phát huy.
Cậu không có khả năng làm thời gian chảy ngược nhưng lại có thể khiến nó đứng im. Thời gian là ý nghĩa tối cao của vạn vật, thần minh hệ tuyết tu luyện đến mức cao nhất sẽ chạm đến cảnh giới nhập môn về thời gian.
Thuật đóng băng là thuật pháp cơ sở của Tuyết Thần, cậu đã sớm tu luyện đến đỉnh.
Nhẹ thì ngưng tụ thành tuyết trắng.
Vừa thì đóng băng vạn vật.
Nặng thì ngưng tụ thời gian.
Bình thường nhiều nhất Trà Trà chỉ đóng băng thời gian của một sinh mệnh nhỏ bên trong thần vực. Ví như một chớp mắt trước khi chim non sắp chết, cậu lệnh thời gian ngừng lại liền có thể cứu lại một sinh mạng nhỏ.
Nhưng lần này, cậu muốn đóng băng toàn bộ thế giới, đó đều là những người bạn là thần minh của cậu để bọn họ không ngã xuống.
Việc này quá mức nghịch thiên. Không phải Chủ Thần lại vọng tưởng giữ lại thời gian, việc đó chắc chắn phải trả một cái giá đắt.
Cậu thiêu đốt thần cách thi triển pháp thuật, dùng sinh mệnh làm cái giá phải trả để cứu lại toàn bộ sinh linh của thế giới này. Khi thế giới đóng băng thành công, thần cách của cậu cũng sẽ vì hao hết sức mạnh mà vỡ vụn, vĩnh viễn biến mất ở trên đời.
Trà Trà cảm thấy như vậy thực ra rất giá trị. Cậu không cứu thế giới này, bản thân cậu cũng sẽ theo thế giới này hủy diệt mà ngã xuống, tất cả mọi người ai cũng không trốn thoát. Cậu lấy thân làm tế, đóng băng thời gian, mặc dù bản thân vẫn không thể sống nhưng vạn vật chúng sinh, những bạn bè là thần minh còn có thế giới đã dựng dục nên cậu đều có thể bảo toàn.
Đây là kết quả tốt nhất.
Chờ ca ca trở thành Chủ Thần trở về, hòa tan tuyết trên thế giới, khiến thời gian quay ngược lại liền có thể cứu vớt rất nhiều sinh mệnh.
Chỉ tiếc……thần minh ngã xuống cuối cùng không thể trở về.
Thần lực cuồn cuộn trào ra từ lòng bàn tay Tuyết Thần bay về bốn phương tám hướng. Nơi thần lực đi qua, núi cao biến thành núi băng, mặt sông đóng băng trong chớp mắt, chim bay cá nhảy, người buôn bán nhỏ, phòng ốc kiến trúc, đều biến thành một khối băng bất động. Nhóm thần minh mặt mang biểu cảm kinh ngạc không kịp mở miệng đã bị đóng băng toàn thân.
Biển rộng kết băng, không trung đông lạnh.
Thời gian ở thế giới này đang đứng im.
Theo diện tích đóng băng càng ngày càng lớn. Khuôn mặt Tuyết Thần cũng càng ngày càng trắng, cuối cùng không chịu nổi phun ra một ngụm máu, vương trên bạch y trắng toát nhìn mà ghê người.
Trong vạn vật yên lặng, ảnh động duy nhất chính là thếu niên đầu bạc đạm nhiên dùng ống tay áo lau đi máu trên môi.
Thần cách hoàn toàn vỡ vụn, sinh mệnh của cậu cũng đã chạy đến điểm cuối cùng.
Đứng giữa trời băng đất tuyết, Tuyết Thần khép mắt, cứ như vậy để nửa người mình hóa thành tuyết bay đi.
Hóa thành đại tuyết che trời lấp đất bay lả tả trên không trung rồi dừng lại ở thế gian.
Cả thế giới cùng đổ tuyết tổng cộng chỉ có hai lần.
Lần đầu tiên là Tuyết Thần được thế giới dựng dục sinh ra, thế giới hạ một trận tuyết lớn đầu tiên để chúc mừng.
Đó là vui vẻ hạnh phúc.
Lần cuối cùng là bởi Tuyết Thần vì cứu thế mà ngã xuống, dùng sinh mệnh bản thân vì thế giới đổ trận tuyết cuối cùng.
Đó là khúc ca dịu dàng mà bi ai.
_
Khi Kỳ Dạ trở về, cảnh tượng nhìn thấy là trời đông giá rét, tuyết trắng bay tán loạn, Trà Trà của y lẳng lặng tan rã trên đời mang theo một hồi tuyết lớn mai táng.
Cả trái tim lẫn tinh thần Kỳ Dạ đều run rẩy, lập tức cuốn bông tuyết đang bay tán loạn lại muốn bảo tồn thân thể của Trà Trà, ôm lấy cậu vào lòng ngực.
“…… Trà Trà?” Kỳ Dạ nhẹ kêu một tiếng.
Không có ai trả lời.
Kỳ Dạ ôm lấy mặt cậu:” Em làm sao vậy?”
Trong bi ai cực độ, Kỳ Dạ đánh mất đi suy nghĩ đơn giản nhất.
Yến Chiêu cùng đi theo đến đây bình tĩnh chỉ ra: “Đã chết.”
Hắn bởi vì bất mãn Kỳ Dạ lâm trận bỏ quyền mới cùng đến đây. Sau khi trở thành chủ thần hắn đã có thể tự do ra vào dị thế giới.
Lại không ngờ có thể nhìn thấy một màn như vậy.
Vị thần minh trong lồng ngực Kỳ Dạ hẳn là vị khiến y tâm tâm niệm niệm kia. Mặc dù bị Kỳ Dạ ôm không có thấy rõ mặt, lại liếc mắt một cái là có thể phát hiện trên người đối phương sớm đã không còn thần cách, chỉ là một khối vỏ rỗng.
“Tại sao lại như vậy……” đầu óc Kỳ Dạ rối tung, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
“Thế giới hủy diệt, thần minh cộng sinh cũng vì vậy mà ngã xuống theo, truyền thừa trong trí nhớ của ngươi không có sao? Ngay cả thế giới của các ngươi vì sao mà hủy diệt ta cũng không biết. Trước mắt xem ra thế giới của ngươi còn chưa bị hủy là bởi vì bị vị này…… Hẳn là Tuyết Thần đi? Bị hắn đóng băng thời gian, cái giá phải trả là hắn tự hủy thần cách.” Yến Chiêu Thân là người đứng xem lý trí phân tích, “hắn rất mạnh, nếu mạnh hơn chút nữa hẳn là cũng có thể trở thành tuyển thủ thí luyện lần này.”
Kỳ Dạ không nói một lời, toàn thân lộ ra một vẻ tĩnh mịch đau thương.
Rõ ràng không giống kẻ điên tràn ngập lệ khí trong bí cảnh, nhưng còn tối tăm hơn cả khi đó.
Yến Chiêu cảm thấy Kỳ Dạ lúc này hẳn là đang ở trạng thái góa chồng, xuất phát từ đạo nghĩa cơ bản liền an ủi:“Nén bi thương, mặc dù thần chết không thể sống lại, ta có thể cùng ngươi đánh một trận để ngươi phát tiết bi thống.”
Kỳ Dạ: “…… cút!”
Yến Chiêu ngẩn ra.
Bởi vì một tiếng này của Kỳ Dạ mang theo nghẹn ngào.
Hình tượng Tà Thần vô tâm vô phế, lãnh khốc vô tình thiết lập năm trong bí cảnh đều tại một tiếng “Cút” mang theo nức nở mà sụp đổ.
“Đáng lẽ ta không nên ở lâu.” Kỳ Dạ nhẹ giọng, “Ta nên trở về sớm một chút.”
Yến Chiêu lại nói: “Ta thử quy đổi thời gian, từ lúc chúng ta còn đang ở bí cảnh hắn đã tự hủy thần cách, ngươi về sớm cũng vô dụng.” Sau khi tấn chức Chủ Thần, hắn đã hiểu rõ tốc độ dòng chảy thời gian của các thế giới nên có thể dễ dàng tính ra.
Kỳ Dạ quay đầu lại, không thể nhịn được nữa: “Ngươi câm miệng.”
Yến Chiêu nhàn nhạt nhìn: “Tại sao ngươi khóc?”
Kỳ Dạ lười nói chuyện với Thần Mặt Trời không có tình cảm này.
Thần cách bị hủy, thần hồn cũng sẽ lập tức tiêu tán ở trên đời, cuối cùng không thể tìm thấy.
Cho dù y có là chủ thần cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.
Vì sao… Rõ ràng y cũng đã thành Chủ Thần vẫn không thay đổi được kết quả như vậy.
Hai tròng mắt Kỳ Dạ phiếm hồng, ôm thân thể lạnh băng của Tuyết Thần, nắm chặt đến độ khớp xương trắng bệch.
Một giọt nước mắt xẹt qua má y rơi xuống, dừng trên lông mi thật dài của thiếu niên.
Nhưng thiếu niên nằm trong ngực hắn rốt cuộc không cách nào mở mắt ra gọi y một tiếng “Ca ca”.
Tuyết đang bay trên cả thế giới bỗng nhiên dừng lại, vô sô bông tuyết như lông ngỗng bỗng nhiên ngưng tụ lại hình thành một linh hồn nhàn nhạt.
Linh hồn kia suy yếu đến độ không nhìn rõ khuôn mặt, ngừng lại trước mặt Kỳ Dạ, nhẹ nhàng xoa mặt y.
“Ca ca, đừng khóc.”
Kỳ Dạ ngẩn ra.
Ngay cả Yến Chiêu cũng kinh ngạc.
“Thần cách đã hủy, thần hồn sao có thể chống đỡ đến lúc này còn chưa tiêu tán?” Đây cũng là lần đầu tiên Yến Chiêu nhìn thấy loại kỳ tích như vậy.
“Trà Trà, em……” thần sắc Kỳ Dạ đại biến.
“Trước khi em ngã xuống, chấp niệm lớn nhất chính là không thể nhìn ca ca một lần.” Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng, “ chống được đến bây giờ cuối cùng cũng chờ được đến lúc ca ca trở lại.”
“Ca ca, em sắp không chịu nổi nữa…” Thần hồn càng lúc càng mờ nhạt, mắt thấy sắp phải tiêu tán.
Kỳ Dạ lập tức độ thần lực cho thần hồn để hồn thể càng thêm rõ ràng. Y thấp giọng nói, “ Trà Trà, lại cố thêm một lát, ca ca cứu em.”
“Ngươi cứu như thế nào?” Yến Chiêu cảm thấy vớ vẩn, “Thần cách của hắn đã bị hủy rồi.”
“Của em ấy đã hủy nhưng ta vẫn còn.” Trên mặt Kỳ Dạ là vui vẻ khi mất mà tìm lại được,” ta chia nửa viên cho em ấy.”
“Ngươi điên rồi sao?” Yến Chiêu nhíu mày, “ ngươi phí bao nhiêu công sức mới trở thành chủ thần ——”
“Thì tính sao, vốn chính là vì em ấy.” Kỳ Dạ cười một cái, “Ta yêu em ấy.”
Yến Chiêu không hiểu “Yêu” là cái gì, chỉ là nhắc nhở nói: “Thế giới này của ngươi đã hủy diệt, hoàn toàn dựa vào tuyết thần ngưng tụ thời gian mới không có hoàn toàn sụp đổ. Ngươi là Chủ Thần mới có thể quay ngược thời gian cứu vớt thế giới này, nhưng một khi quay ngược thời gian thần hồn của hắn cũng hoàn toàn tiêu tán. Mà nếu ngươi trước tiên phân nửa thần cách chủ thần cho hắn, xác thực hắn có thể sống lại, nhưng khi đó hai ngươi không phải Chủ Thần, không có cách nào làm thời gian chảy ngược, thời gian hắn ngưng tụ lại là có thời hạn cho nên sau khi tuyết ở thế giới này tan nó sẽ tiếp tục sụp đổ, hai ngươi sẽ đều phải chết. Kỳ Dạ ngươi không thể làm chuyện vẹn cả đôi đàng.”
Kỳ Dạ nhìn hắn: “không phải còn có ngươi sao?”
Yến Chiêu: “?”
Kỳ Dạ sắp xếp nhiệm vụ cẩn thận:” Ta lấy thần cách cho em ấy, ngươi phụ trách quay ngược thời gian.”
Yến Chiêu cảm thấy buồn cười: “Vì sao ta phải nghe ngươi, quan hệ giữa chúng ta rất tốt sao? Ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?”
Kỳ Dạ: “Ngươi đồng ý với ta, ta liền bồi ngươi đánh một trận.”
Yến Chiêu: “được.”
Sau đó mới phản ứng lại: “Kỳ Dạ, khi đó ngươi chỉ còn nửa thần cách, có tư cách gì đánh nhau với ta!” Hắn tới tìm đối thủ không phải muốn nghiền áp một con gà bệnh.
Kỳ Dạ cong môi: “Ta tin tưởng Thần Mặt Trời quang minh chính nghĩa nhất định sẽ nói được làm được.”
Yến Chiêu: “……” Bị đẩy xuống hố rồi.
Thần tính của hắn quả thực không cho phép mình lật lọng.
Kỳ Dạ: “Còn có một việc mong ngươi hỗ trợ.”
Yến Chiêu: “Ta sẽ không đồng ý.”
Kỳ Dạ tự nói tiếp:” ta không biết thế giới của chúng ta gặp chuyện gì mới bị hủy diệt như vậy, cho dù là quay ngược thời gian chuyện này nhất định sẽ lại xảy ra. Để không không dẫm lên vết xe đổ, ta hy vọng ngươi có thể nhắc nhở ta sau khi đã điều tra rõ. Nếu không ta và Trà Trà sẽ lại phải chết một lần nữa.”
Yến Chiêu lạnh giọng: “Có liên quan tới ta sao?”
“Có. Sau khi ta trở thành Chủ Thần, dường như ta và ngươi đều trở nên toàn trí toàn năng, nhưng ta lại không biết vì sao thế giới này hủy diệt, cho nên ta nghĩ đó là việc chỉ có Vạn Thần Chi Chủ mới có thể biết.” Kỳ Dạ bày mưu lập kế nói, “Tóm lại ta cảm thấy cứu vớt chúng ta là chức trách của ngươi, Vạn Thần Chi Chủ tương lai.”
Yến Chiêu lạnh lùng nói: “Về sau ta nhất định gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần ——”
“Về sau ai gặp đối phương trước là chó.” Kỳ Dạ không chút khách khí.
“……” Yến Chiêu mặt vô biểu cảm, “Ta lại nhắc nhở ngươi một việc, thần cách của ngươi không hoàn chỉnh sẽ không thể trở thành chủ thần, thế giới này của ngươi cũng sẽ không có tư cách dựng dục chủ thần. Thời kỳ hỗn độn, viễn cổ của các ngươi lâu như vậy là bởi vì ngươi là dự bị thành Chủ Thần, cần đủ thời gian để trưởng thành. bây giờ ngươi không đảm đương nổi Chủ Thần, cho dù thế giới khởi động lại tuổi cũng sẽ ngắn lại rất nhiều, đổi lại mà nói sẽ tương đương với một thế giới mới trẻ tuổi, chịu áp chế từ pháp tắc của thế giới ngươi sẽ trở thành rất yếu đuối nhỏ bé.
“Ờm.” Kỳ Dạ không để bụng.
“Còn có.” Yến Chiêu không quen nhìn dáng vẻ Kỳ Dạ đã tính kế hắn còn thản nhiên như vậy nên muốn y phải ngột ngạt một chút, “ Cảm tình này của các ngươi xem như là thanh mai trúc mã?” Một Tà Thần một Tuyết Thần, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao có thể ở bên nhau.
Kỳ Dạ: “Chúng ta từ thời Hỗn Độn đã ở bên nhau.”
“Vậy là bản thể của các ngươi vốn một thanh một đục, trời sinh đối nghịch, toàn bộ dựa vào tình nghĩa trúc mã này mới chiếm được tiên cơ.” Yến Chiêu nói, “Nhưng ngươi hủy diệt nửa thần cách, nguyên khí đại thương, lần này không nhất định có thể đánh thắng được thanh khí, lịch sử cũng sẽ vì vậy mà thay đổi. Nếu các ngươi không có nhiều năm cảm tình tích cóp từ thời Hỗn Độn, lúc gặp lại vốn là xưa nay không quen biết ngươi sẽ không vì bản năng mà chán ghét hắn chứ? tựa như ngươi đối với những thần minh khác vậy.”
“Không.” Ngữ khí Kỳ Dạ chắc chắn.
“Ta nhất định sẽ nhất kiến chung tình với em ấy.”