Edit: Yan
——
Trần Mị Nhi vật vã ở phòng bếp nửa tháng, ngày ngày khói lửa mịt mù, mặc áo vải thô đeo tạp dề, đôi tay ngọc ngà mười ngón không dính nước xuân nay cũng trở nên thô ráp, cuối cùng cũng hiểu rõ một đạo lý.
Muốt bắt lấy trái tim nam nhân, trước tiên phải bắt lấy dạ dày hắn ——câu này không thể thực hiện trên người Tư Mã Phục được.
Tư Mã Phục có thể chia cách tim và dạ dày rõ rõ ràng ràng.
Tên nhóc thúi tuổi này chỉ biết ăn, cơ bản không hiểu ái tình.
Ả phải thay đổi sách lược không thể ở chỗ này làm đầu bếp cả đời được.
Nghe nói sau khi Tư Mã Phục ăn đồ ăn ả nấu thì không hề đụng đến đồ ăn của Lý Thanh Đường làm nữa, đổi thành ngày ngày đến Vị Ương Cung nghe nàng đánh đàn xướng khúc, ngâm thơ đối chữ.
Trần Mị Nhi nghĩ cái này còn không phải đơn giản. Nếu luận thơ ca, thế giới của ả có rất nhiều đại thi nhân lưu danh muôn đời, những thiên cổ danh ngôn đó tùy tiện xách ra một câu đều có thể khiến văn nhân đương thời phải kinh diễm, chỉ cần một giây là có thể hạ gục nữ chính.
Thế giới này không có mấy thơ từ đó, ả coi nó là của mình làm lo gì không thể khiến cho hoàng đế chú ý.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Trần Mị Nhi lấy được hành trình tối nay của Hoàng Đế.
Vào đêm, ả thay một bộ xiêm y đẹp nhất, tiên khí nhất, lại mở vầng sáng “Tiên tử hạ phàm” của hệ thống liên tục nửa canh giờ. Có vầng sáng này, giá trị nhan sắc của nguyên chủ chỉ có thể tính là thanh tú lập tức sẽ tăng mười cấp bậc, quả thực là bỏ thêm lự kính tiên nữ.
Đêm khuya lạnh lẽo gió nổi lên, nữ tử ngồi trong đình thân vận bạch y, tóc dài bay bổng, thần sắc ai uyển, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái liền tựa như nhìn thấy tiên tử hạ phàm dưới trăng.
Trần Mị Nhi ôm tỳ bà, thê thảm ai oán mà xướng khúc: ” Ve lạnh kêu buồn thảm, trước trường đình buổi tối mưa rào vừa tạnh, tiệc rượu tiễn đưa nơi cửa thành không gỡ được nỗi sầu, thuyền lan giục giã ra đi…”
《 Vũ Lâm Linh 》 của Liễu Vĩnh
(Mọi người có thể lên google gõ 柳永《雨霖铃》là giọng nữ hát bài này nha, có cả vietsub thì là giọng nam hát. Nghe rồi mới thấy đoạn sau nó hài ra sao hahahaahahaha)
Ca từ vốn dĩ ai uyển lại xứng với tiếng cười nhỏ nhẹ thê lương và giọng hát như khóc như tố, ả không tin không dậy nổi lòng thương tiếc của hoàng đế.
Chỉ cần hoàng đế bị hấp dẫn đến đây thêm vầng sáng của tiên tử trợ công, ả chắc chắn không có nam nhân nào có thể thoát được.
Trần Mị Nhi ngồi trong gió lạnh hát một hồi lâu cuối cùng cũng nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[ Nam chính tới. ]
Trần Mị Nhi tức khắc càng thêm ra sức đàn hát, bi ai trong giọng hát lệnh người thương cảm.
Tính tính thời gian, lúc này hoàng đế cũng phải đến đây nhìn thấy nàng ngồi trong đình rồi mới phải?
Ai ngờ sau một lúc lâu cũng không thấy ai đến, hệ thống lại nói một câu.
[ Nam chính lại đi rồi. ]
Trần Mị Nhi: “!!!”
Sao lại đi rồi!! Hai người mặt còn chưa thấy đâu!!
Vầng sáng kia chẳng phải là phí của.
Trần Mị Nhi tức giận tím mặt, đau lòng không thôi vì lãng phí mất một cái vầng sáng.
“Được rồi, khoảng cách gần như vậy chắc chắn là hắn nghe thấy.” Trần Mị Nhi tự an ủi mình, ” Chỉ là buổi tối hôm nay không tới quấy rầy ta mà thôi, ngầm khẳng định là lau mắt mà nhìn ta.”
Vị Ương Cung.
Lý Thanh Đường rửa mặt chải đầu xong đang chuẩn bị thổi tắt nến đi nghỉ, Tư Mã Phục bỗng nhiên vội vàng đi vào, sắc mặt thật sự không tốt vừa vào đã kêu cung nhân lui ra.
Lý Thanh Đường nghi hoặc: “Bệ hạ ——”
Tư Mã Phục trực tiếp ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Đường Đường, trẫm rất sợ hãi.”
Lý Thanh Đường sửng sốt.
Nàng trấn an vỗ vỗ sống lưng Tư Mã Phục, thanh âm nhu hòa nhỏ nhẹ: “Bệ hạ sao thế?”
Tư Mã Phục cao giọng:” Nói trước không cho nàng cười Trẫm.”
Lý Thanh Đường có chút buồn cười, nhịn cười nói: “Tuyệt đối không cười.”
“Mới vừa rồi trẫm đi ngang qua Loan Nguyệt đình.” Tư Mã Phục lòng còn sợ hãi nói, “Mơ hồ nhìn thấy một nữ tử bạch y tóc dài đang gảy tỳ bà, xướng tiểu khúc khiến Trẫm khiếp đến hoảng.”
“Nàng xướng khúc gì vậy bệ hạ?” Lý Thanh Đường hiếu kỳ nói.
“Không biết, không nghe rõ, chỉ là điệu nhạc kia quá dọa người như là quỷ khóc sói gào.” Tư Mã Phục lắc đầu, “Nhạc mỹ nhân của Phụ hoàng năm đó thiện nhất là đàn tỳ bà, đáng tiếc đắc tội Thục phi, sau khi thất sủng bị thục phi cắt đầu lưỡi cuối cùng thắt cổ tự vẫn ở Loan Nguyệt đình. Trẫm lo lắng vừa gặp được chính là quỷ hồn của Nhạc mỹ nhân nên không dám qua xem. Ngày mai trẫm liền triệu pháp sư tiến cung siêu độ nàng……”
Lý Thanh Đường: “Phốc ——”
Tư Mã Phục không vui nói: “Trẫm nói không được cười!”
“Xin lỗi, thiếp nhịn không được.” Lý Thanh Đường ho nhẹ một tiếng, “Chỉ là không ngờ bệ hạ còn sợ quỷ.”
“Không được nói với người khác.” Tư Mã Phục trịnh trọng dặn dò, “Trẫm là hoàng đế, không thể có nhược điểm.”
Lý Thanh Đường chớp chớp mắt: “vậy vì sao bệ hạ để thiếp biết nhược điểm của người?”
Tư Mã Phục quay đầu đi, thiếu niên khó nhịn được mặt đỏ lên: “Đường Đường lại không phải người khác.”
Có một việc hắn vẫn luôn không nói. Bốn năm trước lúc còn là Thái Tử suốt ngày bị thái phó dạy quy củ, lúc đó là thời kỳ thiếu niên phản nghịch luôn phiền chán với cung quy. Một đống thiên kim tiểu thư trên cung yến cũng đều theo khuôn phép cũ ưu nhã dùng bữa, tuyệt không ăn nhiều một miếng, dù biết điều nhưng lại không thú vị.
Chỉ có Lý Thanh Đường khi ấy tuổi tựa một dòng nước trong, một lòng nghiên cứu món ăn cung đình ăn đến cái bụng tròn vo khiến Thái Tử điện hạ nhìn thấy buồn cười không thôi. Sau khi kết thúc yến tiệc hắn lặng lẽ đến bên cạnh nàng khen nàng một câu đáng yêu.
Tiểu cô nương cười đến ngây thơ, lúc sau liền theo người nhà ra khỏi cung trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Thái Tử.
Hắn lớn như vậy, đó là là người sống duy nhất hắn nhìn thấy trong một đám rối gỗ tử khí trầm trầm.
Sau đó Tư Mã Phục niên thiếu đăng cơ chuyên tâm triều chính, dần dần không còn thời gian nghĩ đến này đó phong hoa tuyết nguyệt. Sau khi biết được Lý Thanh Đường thế mà là một trong sáu tú nữ liền để tâm đến nàng. Mấy năm qua đi, tiểu cô nương vẫn thích ăn còn có thể tự tay làm một bàn đồ ăn ngon. Cho nên sau khi Tư Mã Phục biết được trù nghệ của Trần Mị Nhi thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là Đường Đường có lộc ăn. Đồ ăn mấy ngày này Trần Mị Nhi làm hơn phân nửa đều được đưa vào Vị Ương Cung cho Lý Thanh Đường.
Niên thiếu chưa hiểu chuyện, Tư Mã Phục không biết như vậy có phải là thích hay không, dòng tộc đế vương chưa từng có chân tình, hắn cũng không có gì để tham chiếu. Chỉ là muốn đối xử tốt với nàng, muốn mang đồ vật nàng thích đều đưa cho nàng.
Nếu đây là thích, vậy chính là hắn thích nàng.
_
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ một đường du ngoạn, từ tái ngoại đi đến biên thuỳ, lại từ biên thuỳ đi đến Giang Nam.
Xe ngựa thời cổ đại đi rất chậm đến được kinh thành cũng phải mất mấy tháng. Cho dù có thể thuấn di một cái là tới nhưng e ngại bên cạnh có đồng bạn là phàm nhân nên một đường phong cảnh này tất nhiên là phải chậm rãi thưởng thức.
Kỳ Dạ cũng không vội vã lên đường, dù sao chỉ cần y không làm ra hành động gì khác với cốt truyện đã biết thì lịch sử sẽ không thay đổi. Có thể cùng Trà Trà du ngoạn mới là chuyện thú vị.
Tương lai năm sau, y và Trà Trà cũng từng du lịch thế giới —— tương lai cũng từng, hai từ trái nghĩa này đặt cạnh nhau có vẻ rất kỳ quái nhưng kỳ quái hơn chính là những lời này thế mà hoàn toàn là phù hợp với sự thật.
Khi đó hai người cùng nhau ngồi trực thăng, khinh khí cầu và tàu ngầm, từng cùng nhau leo lên đỉnh everest, từng đến xích đạo, cùng ngắm cực quang, đã từng trải qua những điều tuyệt vời mà cả đời người bình thường cũng chưa chắc đã có thể trải qua.
Mà hiện tại, họ đang trải qua một loại trải nghiệm đặc sắc khác. Ngồi xe ngựa thời cổ đại, nhìn khói mù đại mạc, ngắm dương liễu Giang nam, thưởng mẫu đơn Lạc Dương, cảm nhận náo nhiệt thịnh vượng của Trường An.
Cả cuộc đời của thần dài như vậy, chủ thần lại càng có sức mạnh khống chế thời không từ tương lai về lại quá khứ.
Y có rất nhiều thời gian đến yêu thương Tuyết Thần của mình.
Càng tới gần kinh thành đường xá càng phồn hoa náo nhiệt, dân cư cũng càng nhiều. Kỳ Dạ còn đỡ, lúc này dáng vẻ y biến ảo ra tuy rằng cũng anh tuấn nhưng ít ra vẫn nằm trong phạm trù của nhân loại. Thích Bạch Trà lại ngược lại, ngoại trừ biến thành tóc đen mắt đen, tuổi lớn hơn so với bản thể một chút còn lại giống như đúc với dáng vẻ ban đầu của thần minh khiến lệ quay đầu trên đường cái là mười phần.
Nếu nói bản thể của Thích Bạch Trà là thiếu niên tuổi, hiện đại là thanh niên tuổi, Trà Trà bản cổ đại lại ở giữa thanh niên và thiếu niên, khoảng chừng là ở thời điểm phong hoa tuyệt đại nhất – tuổi. Bạch y mặc phát, quốc sắc khuynh thành, chân đi giày gấm. Cho dù những trang sức bạc khác đều tháo xuống nhưng chỉ riêng một thân xiêm y lại vẫn là kiện xiêm y hoa mỹ mà lúc đầu Thiên đạo ban cho hắn. Dáng vẻ Thích Bạch Trà đi trên đường quả thực đẹp tựa thiên thần.
Lúc hai người đi ngang qua một thôn nhỏ, thậm chí thôn dân còn trực tiếp quỳ lạy ngay tại chỗ hô lên thần tiên hạ phàm.
Kỳ Dạ uyển chuyển nói: “Thanh Hoan, ngươi có muốn đổi một bộ y phục khác không?” Bộ này quá gây chú ý rồi.
Hoàng đế trong cung cũng không được mặc loại vải tốt như vậy.
Thích Bạch Trà nói: “Không đổi.”
“Nhưng mặc suốt một đường như vậy không dơ sao?” Kỳ Dạ hỏi.
Y đương nhiên biết xiêm y của thần sẽ không dơ, tuy nhiên xuất phát từ thị giác của phàm nhân thì vẫn phải hỏi một câu. Hơn nữa Kỳ Dạ cũng thật sự tò mò, Trà Trà vốn không thích rêu rao, cũng biết đi giày của phàm nhân, đổi màu tóc và màu mắt, nhưng sao nhất định không chịu đổi xiêm y.
Thích Bạch Trà chỉ nói: “Không dơ.”
Dừng một chút, hắn lại nhẹ giọng nói: “Ta thích xiêm y này, đây là của ân nhân đã cứu mạng ta đưa.”
Kỳ Dạ bật cười.
Trà Trà lại nói dối. Xiêm y này rõ ràng là Thiên Đạo ban cho, sinh ra đã có, nào có cái gì ân nhân cứu mạng…… Đợi chút.
Thần sắc Kỳ Dạ ngẩn ra.
Y đột nhiên nhớ ra, lần xuyên qua lúc trước y chữa khỏi thương thế cho Trà Trà còn tiện thể sửa lại xiêm y bị hủy hoại.
Xiêm y của thần minh dù có bị hỏng cũng có thể huyễn hóa ra một kiện giống vậy, chỉ là nó không còn là kiện ban đầu. Lúc đó y tâm huyết dâng trào vẽ thêm một đồ án bông tuyết lên xiêm y của Trà Trà.
Là bởi vì nguyên nhân này…… Mới làm Trà Trà đến nay cũng không chịu thay quần áo sao.
Ánh mắt Kỳ Dạ chợt lóe, nghĩ lại lúc bản thân mất trí nhớ xé không ít xiêm y của Trà Trà, lần Trà Trà phẫn nộ nhất là lần đầu tiên.
Hóa ra là bởi vì … Y xé xiêm y Trà Trà thích nhất…
Mà sở dĩ Trà Trà thích bộ xiêm y này lại là bởi vì đồ án bông tuyết y lưu lại…
Đây lại tính là chuyện gì đây.
Kỳ Dạ cười nhẹ một tiếng, hỏi lấp lửng: “Ngoại trừ ta, ngươi còn có ân nhân cứu mạng khác?”
Nào có lần nào cứu em không phải anh.
Quá Khứ, hiện tại, tương lai.
Mỗi một lần đều là anh.
Thích Bạch Trà chỉ nghĩ y nói ân cứu mạng là lần giết ba tên thổ phỉ đó liền nói: “Đương nhiên là có, đó là việc rất lâu trước đây.”
“Ta cũng là ân nhân cứu của ngươi.” Kỳ Dạ bắt đầu không nói đạo lý, “Ngươi ăn mặc đẹp như vậy sẽ khiến người xấu nổi lòng tham, ta đây bảo hộ ngươi sẽ thêm mệt. Vì để giảm lượng công việc cho ta, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đổi một thân xiêm y đi.” Mỗi lần nhiều tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Thích Bạch Trà như vậy khiến cho tâm giết người của Kỳ Dạ cũng phải nổi lên rồi.
Thích Bạch Trà nhìn y chăm chú: “Ngươi không phải bằng hữu của ta sao?” Sao tự nhiên lại tự cho mình là ân nhân cứu mạng rồi.
Kỳ Dạ: “……” Trà Trà nhận y làm bằng hữu, cũng khá tốt.
Thích Bạch Trà nghiêm túc nói: “Hơn nữa dù có đổi xiêm y vẫn sẽ có rất nhiều người nhìn ta, khiến bọn xấu nổi lòng tham không phải bởi vì xiêm y của ta đẹp, là ta sinh ra vốn đã đẹp rồi.”
Kỳ Dạ: “……” Không thể phản bác, Trà Trà nói không sai.
“Bất quá.” Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, lại nói, “Ta nghe ngươi là được.”
Kỳ Dạ nhướng mày: “Nghe lời như vậy?”
“Đổi một bộ xiêm y mà thôi.” Thích Bạch Trà vân đạm phong khinh nói, sau một lúc lâu, lại cố bổ sung một câu, “Ta cũng không thể khư khư cố chấp khiến bằng hữu của ta không cao hứng.”
(Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản)
Kỳ huynh nói có đạo lý, lúc này không phải hắn lẻ loi độc hành, cần phải suy xét suy nghĩ của đồng bạn để không khiến đối phương bối rối.
Bài học đầu tiên Tuyết Thần học được lúc vào đời chính là học cách sống hòa đồng với mọi người.
Lúc này hắn còn không biết, người dạy hắn những thứ này chính là ân nhân trong quá khứ.
Tri kỷ lúc này.
Tiên sinh trong tương lai.