Hạ Cảnh đang quan sát Quan Phán.
Ngũ quan của Quan Phát vẫn còn đang phát triển, mà có thể do thường ngày hay ở công trường hứng nắng hứng gió, da mặt rất khô ráp, lại có chút đen, nói thật ngay cả bảo vệ gác cổng nhà Chu gia còn đẹp trai hơn cậu.
Lớn lên coi như tạm chấp nhận được đi, nhưng người này tính tình hình như có chút chậm chạp.
Hạ Cảnh thật không hiểu nổi sao ngài Chu lại chọn trúng người trước mặt này.
Nhưng mà đây cũng lá quyết định của Chu tiên sinh, cậu cũng không có khả năng xen mồm vào.
Anh ta khẽ thu lại ánh mắt, thanh âm có chút chậm lại, nói: “Anh Quan, anh có muốn thu dọn một chút…”
Quan Phán hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ gật đầu.
Cậu cũng không phải là một người dễ để lộ tâm tình của mình ra bên ngoài, thật ra bản thân cậu cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng cậu vẫn chọn cách phải kiên cường, cậu khẽ khàn giọng: “Phiền anh đợi tôi một chút.”
Hạ Cảnh đưa tay ra dấu cứ tự nhiên.
Quan Phán gọi điện cho giám đốc hạng mục xin nghỉ phép.
Vừa may đến mùa mưa, việc trên công trường cũng không gấp gì, cho dù cậu có xin phép nghỉ mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì.
Giám đốc quả nhiên đồng ý, còn chủ động hỏi cậu có muốn nghỉ thêm nửa tháng nữa không.
Quan Phán cũng không biết tình huống bên này của Chu Niệm Viễn tệ đến mức nào, nếu như là đang hấp hối, phỏng chừng cậu nên ở lại thêm một khoảng thời gian, nghe vậy liền nhanh chóng đồng ý.
Hạ Cảnh ngồi trong phòng đợi cậu, anh ta nhìn một vòng chung quanh, nhất thời không khỏi nhíu mày.
Ký túc xá của bộ phận hạng mục rất sơ sài, ngoài một cái giường, một cái bàn đọc sách cùng vài cái ghế, thì không còn thêm đồ dùng nào khác, ngay cả sô pha cũng không.
Trong phòng cũng không có nhà vệ sinh, phỏng chừng tắm giặt cũng phải ra bên ngoài.
Hạ Cảnh đã từng nghe nói làm bên đường sắt rất cực khổ, chỉ là anh không ngờ điều kiện sống lại kém đến vậy.
Anh cũng đã xem qua tư liệu, biết được rằng từ sau khi tốt nghiệp Quan Phát liền làm việc ở công trường.
Hạ Cảnh lại thêm cho Quan Phán thêm một cái nhãn hiệu biết chịu cực khổ.
Thật là, lại chịu được khó khăn.
Đây chính là kết luận mà Hạ Cảnh đúc kết được.
Quan Phán dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị vài bộ quần áo, sau đó nhấc vali lên, ra hiệu cho Hạ Cảnh biết rằng họ có thể xuất phát.
Hạ Cảnh đứng lên, anh đưa tay muốn cầm hành lý cho Quan Phán.
Quan Phán có chút ngại ngùng né trách, nói: “Tôi có thể tự cầm được.”
Thấy vậy Hạ Cảnh cũng không ép buộc nữa.
Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, mấy người đàn ông mặc tây trang khi nãy đều đứng dưới mái hiên trú mưa.
Hạ Cảnh vừa bước ra, bọn họ liền tiến lên trước.
Quan Phán liền đoán rằng mấy người này chính là vệ sĩ.
Hạ Cảnh tự mình mở cửa xe cho cậu.
Cậu khẽ nói tiếng cám ơn rồi ngồi vào trong.
Rất nhanh mấy chiếc xe lao vun vút trong màn mưa.
Quan Phán khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới chỉ bốn giờ chiều.
Bọn họ bây giờ chạy xe lên trên tỉnh, sau đó lại ngồi máy bay để đến Hải Thành, bên đó cũng đã có xe chờ sẵn, chỉ cần họ vừa xuống máy bay liền đón họ đi, tính tổng thời gian di chuyển cũng chỉ mất hơn bốn tiếng đồng hồ.
Buổi tối ở Hải Thành tràn ngập ánh đèn màu rực rỡ khiến mọi thứ trông thật huy hoàng.
Quan Phán lại nghĩ đến Chu Niệm Viễn đang bị thương nặng, rất có thể là đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, điều này làm cậu lo lắng đến phát hoảng.
Vậy mà suốt cả quãng đường cậu đều chỉ im lặng, cũng không dò hỏi Hạ Cảnh bất cứ điều gì.
Hạ Cảnh thì lại rất chú ý đến cậu, nhìn cậu như vậy anh lại cho cậu thêm một tiêu chí đó là cậu là người trầm mặc ít nói.
Loại tính cách này không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.
Chu tiên sinh cũng là một người kiệm lời, thật không biết cuộc sống mai sau của hai người này sẽ ra sao nữa.
Trong đầu Hạ Cảnh tưởng tượng đến khi hai người họ ở chung mà một câu cũng không nói liền cảm thấy buồn cười.
Xe đi vào đường cao tấp lập tức lao vun vút, bỏ lại khung cảnh phồn hoa của các con đường lớn ở hai bên cửa.
Hải Thành là một thành phố quốc tế, mười mấy năm trước khi Quan Phán đến đây học đại học, nơi đây đã có các con phố hiện đại dài km, vô cùng náo nhiệt thịnh vượng.
Ngày hôm nay lại càng rực rỡ hơn.
Thật xứng với cái tên thành phố không ngủ của nó.
Nhưng mà đối với Quan Phán khi thấy lại mấy cảnh này cậu cũng chẳng cảm thấy xúc động gì nhiều bởi cậu không phải là người thuộc thế giới sống nhanh như này, trong suốt ba mươi năm cuộc đời của cậu, ngoài bốn năm đại học ở đây, phần lớn thời gian còn lại đều sống ở vùng quê.
Cậu cũng đã quen với cái chân chất và lạc hậu của nông thôn rồi.
Xe hình như chạy về phía ngoại ô, khoảng chừng nửa tiếng, sau khi băng qua một con đường dài đầy bóng mấy cây cao to thì dừng lại trước cổng một căn biệt thự.
Quan Phán cảm thấy rất kinh ngạc, vốn dĩ cậu nghĩ giờ này Chu Niệm Viễn phải nên nằm ở bệnh viện mới đúng.
Lẽ nào vết thương của Chu Niệm Viễn đã nặng đến mức bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể về nhà chờ chết?
Nghĩ như thế lòng cậu khẽ trầm chút, trong ngực thì như đang mắc nghẹn vật gì, khiến cho cậu không hít thở nổi.
Hạ Cảnh nhẹ giọng nhắc nhở: “Vào thôi.”
Có vệ sĩ mở cửa xe cho hai người.
Quan Phán nhịn xuống nỗi đau trong tim mà bước xuống xe.
Hải Thành không có mưa, gió đêm lại mát mẻ, thổi qua khiến cho cơ thể liền cảm thấy thoải mái.
Quan Phán nhắm chặt mắt sau đó lại mở ra.
Hạ Cảnh nói: “Mời anh đi theo tôi.”
Quan Phán nghe vậy liền cùng cậu bước vào biệt thự.
Bên trong là ánh đèn vàng le lói, tuy mơ mơ hồ hồ nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được các đồ nội thất sang trọng bên trong.
Quan Phán có chút mất tự nhiên mà đứng tại cổng vào.
Bởi vì lúc rời đi rất vội vàng, cậu vẫn còn mang đôi giày đi làm ở công trường, dưới đế giày vẫn còn dính đầy bùn đất khiến cậu không dám bước chân vào cái nơi cao sang quyền quý này.
Hạ Cảnh quay đầu lại cười rồi nói: “Ngài Chu đang đợi cậu ở trong phòng khách.”
Quan Phán nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Hạ Cảnh lại ra hiệu cho cậu đi tiếp.
Quan Phán thấy vậy cũng chỉ đành cầm theo hành lý mà đi vào trong.
Phòng to nhất bên ngoài là một cái đại sảnh lớn, càng đi vào trong, không gian lại càng nhỏ đi, chỉ hiện ra một cái phòng khách loại nhỏ.
Trong phòng khách nhỏ không hề bật đèn, chỉ có một chiếc ti vi ở trên bàn.
Thông qua ánh sáng lúc có lúc không trên màn hình, Quan Phán liền thấy được có một người đang ngồi trên sô pha.
Cho dù đối phương có ngồi trong bóng tối, nhưng cậu chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra được người này chính là Chu Niệm Viễn.
Rất có thể do nghe được tiếng bước chân, Chu Niệm Viễn liền ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quan Phán có cảm giác như ngừng thở.
Chu Niệm Viễn đứng dậy, chậm rãi mà đi đến trước mặt cậu, cầm lấy hành lý trong tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Đến rồi.”
Quan Phán lúc này mới có thể nhìn rõ hình dáng của anh.
Vẫn khôi ngô xuất chúng như vậy, vẫn lịch sự cao quý như vậy.
Nhớ lần trước gặp mặt, đã là chuyện của bốn năm trước, Chu Niệm Viễn khẽ cầm tay vợ chưa cưới của mình rồi nói lời tạm biệt với cậu, hai người cùng nắm tay nhau lên xe, không chút lưu luyến mà rời đi.
Lần này gặp lại, nét mặt của Chu Niệm Viễn vẫn không có chút thay đổi nào.
Còn cậu sau vài năm đón nắng hứng gió ngoài công trường, đã dần dần thô kệch xấu xí.
Nhưng Quan Phán cũng chỉ cảm khái một chút, rồi lại lưu ý đến một chuyện không hợp lý.
Sắc mặt Chu Niệm Viễn nhìn rất khỏe mạnh, bước chân anh đi lúc nãy cũng rất vững vàng, nào đâu có giống bộ dáng của một người bị thương nặng chứ.
Điều này khác xa so với những thứ cậu đã tưởng tượng.
Cũng không phải trong lòng cậu mong Chu Niệm Viễn bị thương, chỉ là trong mấy tiếng vừa qua, trái tim của cậu vẫn cứ luôn bị treo lơ lửng trên cao, không lúc nào cậu dám thả lỏng.
Cuối cùng lại phát hiện cái phần quan tâm lo lắng này của cậu là dư thừa rồi.
Điều này khiến cậu cảm thấy có chút sửng sốt, nhất thời không biết cư xử sao cho được.
Chu Niệm Viễn im lặng mà nhìn cậu vài giây, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Cậu vẫn tốt chứ?”
Quan Phán trấn định lại tinh thần một chút, mới khàn khàn giọng hỏi lại anh: “Anh… không có việc gì sao?”
Chu Niệm Viễn cảm giác giọng điệu khi hỏi của cậu có chút kỳ quái.
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “A Cảnh đã nói những gì với cậu?”
Quan Phán lặp lại những lời mà Hạ Cảnh đã nói với cậu: “Cậu ấy nói anh bị thương nặng nên muốn gặp tôi lần cuối.”
Chu Niệm Viễn suy nghĩ một chút liền hiểu hết mọi chuyện.
Khẳng định là do Hạ Cảnh tìm đại một cái lý do nào đó lấp lửng cho qua chuyện, mới khiến cho Quan Phán hiểu lầm rằng anh đang gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
… Cái tên Hạ Cảnh này, suốt ngày chỉ biết tìm thêm rắc rối cho anh mà thôi.
Anh đương nhiên là muốn tìm Hạ Cảnh tính sổ chuyện này nhưng điều quan trọng trước mắt chính là phải trấn an lại Quan Phán, khiến cho cậu yên lòng hơn.
Chu Niệm Viễn nghĩ một chút rồi nói: “Tôi lúc trước đích thực là có bị thương nặng nhưng hiện tại đã không sao rồi… Cậu ngồi xuống đây, uống ngụm nước, ăn miếng bánh, rồi tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho.”
Quan Phán cứ như máy móc mà nghe lời anh ngồi xuống.
Trong lòng cậu thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Cái dây cung phải căng chặt suốt mấy tiếng đồng hồ trong lòng cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, kéo theo sau đó là từng cơn mệt mỏi lũ lượt.
Cậu đến bây giờ ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, trong lòng suốt quãng đường đi đều là lo lắng nhớ nhung về người đàn ông trước mắt này.
Cậu lặng lẽ ngồi trên sô pha, lẳng lặng mà nhìn Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn vẫn giữ bộ dáng cũ, ngũ quan anh tuấn, lãnh tĩnh âm trầm.
Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không ra, nếu như Chu Niệm Viễn đã khỏi bệnh rồi, thì còn gọi cậu đến Hải Thành làm gì?
Trong lòng Quan Phán mờ mịt.
Người hầu trong nhà mang thức ăn còn nóng hổi lên cho cậu, Quan Phán cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm nhưng lại chẳng thấy cơm có mùi vị gì cả.
Cậu rất đói, nếu là bình thường thì cậu đã ăn ngấu ăn nghiến rồi.
Đặc biệt là lúc ăn cơm trên công trình, do thời gian gấp gáp, cậu chỉ cần vài ba đũa là đã ăn hết một chén cơm rồi.
Cũng chẳng phải cậu muốn giữ hình tượng đẹp đẽ trước mặt Chu Niệm Viễn làm gì, cậu cũng chỉ là một người tầm thường, lại còn xuất thân từ nông thôn… những cái tiểu tiết như này, bản thân Chu Niệm Viễn cũng đã biết rõ từ lâu rồi.
Sở dĩ lúc này cậu cảm thấy không yên lòng là vì cậu đang chờ đợi Chu Niệm Viễn nói chuyện.
Cái bóng đèn to trong phòng khách đã được điều chỉnh lại ánh sáng, bây giờ trong phòng đã nhìn rõ như ban ngày.
Chu Niệm Viễn ngồi ở phía đối diện với cậu, anh nhìn cậu dịu dàng rồi sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu cũng biết đi, tôi là con riêng ở bên ngoài của nhà họ Chu.”
Quan Phán giương mắt lên nhìn anh.
Dưới ánh đèn, vùng giữa hai hàng lông mày của Chu Niệm Viễn khẽ nhíu.
Không biết tại sao, chỉ dựa vào một câu này của Chu Niệm Viễn cậu liền có thể tưởng tượng ra những năm tháng qua cuộc sống của anh nhất định không phải dễ dàng gì cho cam.
Nói thật, nghe anh nói lòng cậu có chút đau đớn.
Sau đó Chu Niệm Viễn liền từ từ nói rõ lý do tại sao anh lại tìm gặp Quan Phán.
Mấy năm gần đây anh dần nắm quyền điều hành gia tộc trong tay, nhưng trong nhà vẫn có người ngoài sáng trong tối tìm cách hạ bệ anh.
Cách đây không lâu anh còn được trải nghiệm việc có người cố ý muốn ám sát mình, lúc ấy trên người bị thương nặng, nhà vợ tương lai lại không hề xem trọng anh, liền cưỡng ép vị hôn phu của anh phải xuất ngoại rồi xóa bỏ hôn ước giữa hai người.
Sau một hồi tranh đoạt, anh đã nắm được vị trí đứng đầu gia tộc.
Vậy mà người của Chu gia lại suốt ngày ở mọi nơi tìm cách làm khó dễ anh.
Bọn họ miễn cưỡng chấp nhận cái vị trí người đứng đầu của anh, nhưng lại đưa ra hai điều kiện, một là anh phải cưới một người đàn ông, hai là sau này không được phép có con nối dõi.
Quan Phán đang chậm rãi nuốt một ngụm cơm, nghe anh nói vậy cậu liền ngẩng ra.
Chỉ số IQ của cậu cũng không phải là thấp, năm đó còn đứng trong top của lớp, chỉ cần nghe một chút cậu liền hiểu được ý của Chu Niệm Viễn.
Thậm chí còn suy ra được chuyện tại sao Chu Niệm Viễn lại tìm đến cậu.
Cậu nuốt ngụm cơm trong miệng rồi giương mắt nhìn Chu Niệm Viễn.
Người đàn ông dưới ánh đèn này cũng đang ngắm nhìn cậu, con ngươi sâu thẳm tựa như hồ sâu không thấy đáy.
Hai người cứ nhìn chăm chăm nhau trong chốc lát.
Sau đó Chu Niệm Viễn liền cúi đầu thật thấp rồi mới mở miệng: “Tôi muốn cậu giúp tôi một việc, đó là cùng tôi kết hôn.”