Chương
Dụ Linh là một trong những công ty tổ chức đám cưới nối tiếng nhất cả nước.
Lần trước, Lâm Triệt Ngôn biết đến cái tên này bởi vì một minh tinh tổ chức đám cưới xa hoa, lãng mạn treo trên hotsrearch.
Cậu còn nhớ, hình như mình còn đăng một bài trên weibo rằng, nếu sau này mình kết hôn cũng phải thuê bên Dụ Linh.
Lúc ấy chỉ nói chơi vậy thôi, nhìn qua giá thành, cho dù nhà họ Lâm cũng không chi nổi.
"Chào cậu Lâm.
Trước đây đã nghe thấy Tùy Thâm nhắc đến cậu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, quả nhiên rất đẹp trai."
Lưu Lân mở mienegh phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng làm việc, nói xong định bắt tay với Lâm Triệt Ngôn.
Lại bị người đàn ông bình tĩnh ngăn lại.
"Người của tôi tất nhiên là phải đẹp rồi."
Lâm Triều Ngôn: "..."
Cậu nhìn bàn tay vừa mới đưa ra liền bị Du Tuy Thâm nắm lấy, lúc này mười ngón tay hai người đang đan xen vào nhau.
Người của tôi tất nhiên phải đẹp?
Lưu Lân bị dáng vẻ đó làm cho nổi da gà, chậc chậc một tiếng: "Vân thấy khó mà tin được, loại người lạnh lùng như anh cũng có ngày thích người khác." Hắn nháy mắt với Lâm Triệt Ngôn, "Cậu có biết không, tôi đã rất sốc khi anh ta nói với tôi sẽ kết hôn đấy."
Lâm Triệt Ngôn đang suy nghĩ mấy chữ kia.
Đây là lần đầu Du Tùy Thâm khen cậu thẳng thừng như thế, không ngờ đến là sẽ khen nhan sắc của mình.
Trước đây có người khen cậu đẹp, hay nhận được thư tình cậu còn cảm thấy vui.
Cái gì mà như công tử trong tranh, may mắn gặp được đào hoa.
Nhưng cậu thấy không có gì xúc động cả, giống như sự giả đôi và sáo rỗng.
Chẳng qua chỉ là sự xu nịnh.
Nhưng lời nói của Du Tùy Thâm có chỗ nào đó không giống như thế, còn không giống chỗ nào Lâm Triệt Ngôn chưa nghĩ ra, giống như một sông băng gặp được gió xuân bắt đầu tan ra, mỗi một từ đều làm trái tim cậu tê dại.
"Cậu Lâm?" Giọng nói của Lưu Lân kéo cậu ra khỏi sự kích động.
Không biết từ khi nào, trong tay đối phương có thêm một sấp tài liệu dày.
"Xin chào Lưu tổng." Lâm Triệt Ngôn hít một hơi nhẹ, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Không phải chỉ một câu khen thôi sao! Cũng không phải lần đầu! Hít một hơi thật sâu, dùng dáng vẻ giao tiếp hàng ngày của mình, mỉm cười và nói: "Chào ngài, nếu không phiền thì cứ gọi thẳng tên tôi là được."
"Vậy cậu cũng gọi tôi là anh Lưu thôi." Lưu Lân mỉm cười, không cảm thấy ngạc nhiên, "Tôi và Tùy Thâm là đối tác, góp sức với nhau vài năm, cậu ta cũng có một phần cổ phần trong Dụ Linh đấy."
"Đây là bản thảo mấy năm nay của Dụ Linh và một số hình ảnh trang trí, cậu xem có thích hay không, hoặc là có thể đưa ra vài lời gợi ý cũng được."
Lâm Triệt Ngôn nhìn tập tài liệu dày cộp, theo bản năng quay sang nhìn Du Tùy Thâm, không biết có nên nhận hay không.
Một gây sau, tập tài liệu đã bị người đàn ông đẩy về.
Thì ra là tự mình đa đình.
Lâm Triệt Ngôn rầu rĩ nghĩ.
May mà chưa nhận, nếu không sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
Đột nhiên người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Đừng dùng mấy cái này để đối phó cho có lệ, tôi muốn bản thảo mới."
Lưu Lân: "..."
Dường như hắn bị hành động của DU Tùy Thâm làm cho tức giận, cố gắng nói, "Anh à, có biết đây là bản thảo chúng tôi vắt óc suy nghĩ đến sắp trọc đầu mới nghĩ ra hay không, tôi còn không dám cho người khác xem.
Tôi đảm bảo sẽ không tìm thấy cái nào tốt hơn nữa đâu!"
Hắn dám gọi Du Tùy Thâm là anh Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn đột nhiên nghĩ đến, thì ra không phải có mình cậu gọi Du Tùy Thâm là anh.
"Không phải là có tốt hay không." Du Tùy Thâm nheo mắt lại, "Tôi không muốn sao chép đám cưới của người khác."
Lưu Lâm nghẹn lại, "Nhưng mà anh chỉ cho chúng tôi có một tuần, có một tuần mà bắt chúng tôi phải tạ ra một đám cưới thế kỷ? Anh không nghĩ là anh quá khó tính à?"
Thấy Du Tùy Thâm không phản ứng, Lưu Lâm thở dài, "Tôi hứa sẽ tạo ra một đám cưới chưa từng có cho hai người.
Lễ đính hôn là phần quan trong nhất, chỉ có bạn bè, người quen gặp mặt, ba mẹ hai bên sẽ không đến, lại phải đề ra phương án mới là rất lãng phí thời gian và nhân lực."
Du Tùy Thâm: "Tôi thiếu chút tiền đó à?"
"Chờ đã!"
Thấy hai người sắp cãi nhau, Lâm Triệt Ngôn vội vàng ngắt lời hai người, đầu óc vẫn hơi mơ hồ.
"Lễ đính hôn gì?"
Bầu không khí trở nên lúng túng.
"Cậu không biết à?" Lưu Lân mở to hai mắt, chuyển sang nhìn Du Tùy Thâm, "Mẹ nói, chuyện lớn như này mà anh không nói cho người ta à?"
Vẻ mặt Du Tùy Thâm bình tĩnh, "Buổi sáng hơi vội, quên mất.
Bây giờ nói cũng không muộn."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cái gì mà không muộn, cậu bị ngốc rồi à? Việc tổ chức đám cưới cũng đã đủ quá khoa trương rồi, không ngở Du Tùy Thâm còn bày ra lễ đính hôn nữa!
Ai mà chịu được!
Vẻ mặt Lưu Lân như thấy quỷ, chỉ tay về phía Du Tùy Thâm, "Tối báo phục, với tích cách này của anh mà có thể theo đuổi được vợ á."
Lâm Triệt Ngôn yên lặng gật đầu trong lòng.
Du Tùy Thâm: "Cho nên mới phải nhanh chóng kết hôn nếu không người ta chạy mất."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy hai ngày hôm nay không ngừng khiến cậu có cái nhìn khác về Du Tùy Thâm.
Mấy lời này không giống như được nói bởi Du Tùy Thâm.
Diễn có phải quá nhập tâm như thế này không? Mấy lời này...
Nói như này rất dễ làm cho mọi người hiểu lầm đó.
Lưu Lân thở dài, dường như không còn cách với Du Tùy Thâm.
Hắn thương hại nhìn Lâm Triệt Ngôn.
"Triệt Ngôn có yêu cầu gì khác với lễ đính hôn không? Ví dụ như phong cách hay địa điểm gì đó, cậu cứ nói yêu cầu của mình, tôi sẽ tìm cách thay đổi."
Lâm Triệt Ngôn không có yêu cầu gì cả.
Dù sao đây cũng là thứ ngoài dự tính của cậu.
"Tôi thấy sao cũng được."
"Không thế thể được." Du Tùy Thâm rất nghiêm túc, dường như không hài lòng với câu trả lời của Lâm Triệt Ngôn, ánh mắt di chuyển xuống cổ cậu.
Thần kinh nhạy cảm bị ánh mắt làm cho phát đau, Lâm Triệt Ngôn theo phản xạ kéo khăn quàng cổ.
Lưu Lân nhìn đối phương quá cứng đầu, sờ mũi nói, "Như thế này đi, hai người thảo luận đi, sáng mai thông báo lại cho tôi.
Nếu chúng ta dùng bản thảo cũ thì không có gì phải vội, còn nếu có ý tưởng mới phải thông báo trước chín giờ sáng mai cho tôi."
Hắn cảm thấy đau đầu, "Du Tùy Thâm, tôi vì anh mà đẩy bản thảo đám cưới của Tần Thương Thời, anh nợ tôi một ân tình."
Tần Thương Thời là siêu sao quốc tế, mới thông báo kết hôn gần dây, làm cho nền tảng nào đó bị sập.
Lâm Triệt Ngôn không quan tâm đến giới giải trí, nhưng vẫn biết đến Tần Thương Thời, không ngờ hắn cũng tìm đến Dụ Linh.
"Những gì cậu muốn tôi sẽ cho cậu." Du Tùy Thâm lạnh nhạt nói.
Sau đó Lâm Triệt Ngôn thấy Lưu Lân chỉ cười một cái rồi rời khỏi phòng làm việc.
Cũng không biết Du Tùy Thâm đã đồng ý với Lưu Lân chuyện gì.
Phòng làm việc của Du Tùy Thâm rất rộng, lúc mới bước vào vì có Lưu Lân ở đây, và nhận tin tức quá sốc nên cậu chưa nhìn kỹ.
Bây giờ mới phát hiện phong cách bày trí giống hết ở nhà, chỉ có hai màu trắng đen.
Cho dù là sàn nhà hay mặt bàn, đừng nói giấy vụn ngay cả bụi cũng không nhìn thấy.
Trên bàn làm việc sắp xếp rất gọn gàng, còn có vài bản hợp đồng chưa ký.
Chỉ có một mình tủ sách sau bàn làm việc là có màu sắc sáng, trên dưới đều xếp đầy sách, chỉ có mình ngăn giữa là không có, chỗ đó đặt các mô hình nhân vật trò chơi của SY.
Còn có rất nhiều bản in cũ nữa.
"Muốn xem thử không?"
Người đàn ông thấp giọng nói.
Lâm Triệt Ngôn gật đầu.
Trước đây cậu rất thích sưu tầm mô hình, nhưng vì phải rời nhà họ Lâm quá gấp, không kịp mang theo.
Sau này có ý định mua lại, nhưng vì quá đắt nên đành từ bỏ.
"Tôi có thể xem nó không?"
"Tất nhiên là có thể." Câu đồng ý hiếm có.
Nhưng một giây sau, người đàn ông liền lộ bản tính, "Nhưng cậu phải nói cho tôi ý muốn của cậu về đám cưới và lễ đính hôn trước đã."
Lâm Triệt Ngôn: "...Tôi chưa đến tuổi hợp pháp."
"Thì cứ lên kế hoach trước đã." Du Tùy Thâm nghiêm túc nói.
Lâm Triệt Ngôn nhớ đến câu nói lúc nãy, muốn nhanh chóng kết hôn để tránh người chạy mất, đột nhiên muốn cười.
"Nhưng người thân hai bên sẽ không tham dự lễ đính hôn." Dừng lại một chút, Lâm Triệt Ngôn phân tích, "Còn đám cưới, nếu quá hoành tráng sau này ly hôn sẽ bị ảnh hưởng xấu."
Lâm Lập Đức và mẹ cậu cũng như thế, đám cưới năm đó hoành tráng bao nhiêu, khi dính vào lùm xùm con riêng thì tổn thương bấy nhiêu.
Mặc dù không biết ai tung tin ra ngoài, gần một tháng sau đó, giá cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rớt thảm hại.
Đây có thể là nguyên nhân vì sao Lâm Lập Đức muốn gả Lâm Tư Giai cho Du Tùy Thâm.
Có hai mươi triệu kia, nguồn vốn thiếu của nhà họ Lâm tạm thời đã được bổ sung.
Nhưng Du Tùy Thâm không để ý chỗ này.
Hắn nheo mắt lại, trông giống như đang tức giận.
"Cậu muốn ly hôn?"
Lâm Triệt Ngôn: "??? Sau khi tôi giúp anh thoát hoàn toàn khống chế của nhà họ Du chẳng lẽ không phải nên rời đi sao?"
Rõ ràng đến lúc đó mình mới là người bị vứt bỏ mà, sao Du Tùy Thâm lại tức giận?
"Không được đi." Du Tùy Thâm lạnh lùng nói, "Tôi nhắc cậu một câu, đừng bao giờ có suy nghĩ đó."
Trong khoảng khắc đó, đột nhiên Lâm Triệt Ngôn rất muốn hỏi không được đi có phải là muốn sống cả đời với cậu hay không.
Đúng lúc điện thoại Du Tùy Thâm vang lên.
Người đàn ông nhận điện thoại, không nói gì cả, nhưng nhìn vẻ mặt có lẽ rất quan trọng.
Du Tùy Thâm: "Cậu ở đây chờ tôi, sau khi xử lý xong việc, hai chúng ta cùng về nhà."
Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, đúng thật bầu không khí không phù hợp để hai người ở cạnh nhau.
Suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy anh đi sớm về sớm."
Người đàn ông lại dừng bước chân.
"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm bất đắc dĩ, hắn rất ít khi lộ ra dáng vẻ nhường nhịn như lúc này.
Lâm Triệt Ngôn: "Có chuyện gì thế?"
Sau đó, cậu bị ôm lấy.
Sự ấm áp truyền đến từ chỗ hai cơ thể tiếp xúc với nau.
"Tôi là một người chủ nghĩa hoàn hảo.
Đính hôn và đám cưới tôi sẽ tổ chức cho cậu.
Tôi muốn cho cậu nhưng thứ tốt đẹp nhất trên đời này."
Hắn nhìn Lâm Triệt Ngôn đang ngẩn người trong lòng, đột nhiên muốn cắn cậu một cái.
Nhưng lại biến thành nụ hôn triền miên dịu dàng.
Rõ ràng người nói thích mình muốn chế là đối phương, nhưng bây giờ...
Thở ra một hơi nhẹ nhàng.
"Tôi không muốn trong tương lai cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối khi nhớ lại.
Cậu cũng không nên lúc nào cũng đẩy tôi ra xa.".