An Nhất từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được người khác cõng như vậy, giống như lần trước trong bể bơi đối phương đặt cậu lên vai, loại động tác vô cùng phổ biến giữa hai cha con khi còn bé, An Nhất cũng chưa từng có, lúc đầu mỗi buổi sáng Hoắc Bắc Hành đều khiêng cậu đi ăn sáng, An Nhất có chút không quen, nhưng thời gian lâu dần cậu cũng thích ứng được, có người tình nguyện làm xe cho cậu còn miễn phí nữa cho nên An Nhất lúc này nằm trên vai anh ngủ không biết trời chăng mây gió là gì.
Hoắc Bắc Hành khí lực lớn, cõng An Nhất tựa như cõng một cái túi trên người, sau đó trước con mắt ngỡ ngàng của người Hoắc gia, cõng người đi.
"Con nuôi An gia cũng có chút bản lĩnh."
"Tình cảm của bọn họ rất tốt."
"Hiện tại tốt, không có nghĩa là sau này Hoắc Bắc Hành bình thường lại, cũng tốt như vậy."
"Đến lúc đó ai cũng ai mà biết được như thế nào."
Hoắc Tiêu đi ra liền nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt mang theo thưởng thức cùng ngưỡng mộ, trong gia tộc ai cũng tuân thủ quy củ lại cứng nhắc này, có thể tùy ý làm bậy chỉ có một mình Hoắc Bắc Hành, bất luận tâm trí của Hoắc Bắc Hành như thế nào, vẫn như cũ không thay đổi, vĩnh viễn sống thật với chính mình.
Từ nhà lớn Hoắc gia trở lại đã một hai giờ sáng, An Nhất cố gắng tỉnh táo thay quần áo, lại đi tắm sau đó mới ngã mình lên giường lớn ngủ say.
Cảm thấy một đêm ở nhà họ Hoắc, so với sống ba ngày còn mệt hơn, cho dù tắm cũng không có đuổi đi được cơn buồn ngủ, ếch xanh nhỏ dính giường tiến luôn vào mộng đẹp.
Ngay khi An Nhất đang gặp lão già Chu công này, thêm một lúc thì có một khúc nhạc dương cầm vang lên.
An Nhất nhìn về phía Chu công một thân cổ trang, cười ha hả, nói: "Anh Chu, rất hợp thời trang nhaa, còn nghe cả nhạc hiện đại nữa. "
Chu Công:...
Ngay khi An Nhất chờ đối phương trả lời như thế nào, Chu công chậm rãi mở miệng: " Kia mẹ nó là điện thoại của cậu. "
Và rồi... Sau đó, cậu liền tỉnh.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên bên tai, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lại duỗi đầu nhìn bầu trời bên ngoài chỉ vừa sáng thôi.
An Nhất 🙂
Đã chết.
Bây giờ là năm giờ sáng, An Nhất sợ làm ồn đến giấc ngủ Hoắc Bắc Hành, cầm điện thoại di động đi vào phòng tắm, màn hình điện thoại di động hiển thị người gọi là "Đại mỹ nữ vũ trụ".
An Nhất híp mắt có chút mơ màng, nhận điện thoại.
Bên kia truyền đến một giọng nữ: "An Nhất, hai giờ chiều nay tuyển chọn thương hiệu đừng quên tới, nhớ mang theo bản thảo thiết kế, tôi đã nhờ Lâm Cứu làm ra bản áo mẫu rồi, đây là lần đầu tiên phòng làm việc của chúng ta có được cơ hội như vậy, tuy rằng có rất nhiều đối thủ tham gia cạnh tranh nhưng mà tôi có lòng tin. "
Đối phương tràn đầy nhiệt huyết, An Nhất cũng dần dần tỉnh táo lại, thanh âm kích động: "Tự tin nổi bật? "
Cố Linh Linh" Không, tự tin không phải là người cuối cùng. "
An Nhất:...
Tâm lý vẫn tốt.
Nữ sinh đối diện tên là Cố Linh Linh, là một trong những nhân vật chủ chốt trong phòng làm việc của An Nhất, phòng làm việc tổng cộng có ba nhân vật, theo thứ tự là Cố Linh Linh, Lâm Cứu và cậu, bởi vì tổng cộng chỉ có ba người bọn họ mà thôi nên ai cũng là quan trọng.
Người nghèo ngay cả nhân viên dọn dẹp cũng thuê không nổi 🙂
Ba người lúc đầu thành lập phòng làm việc là hai tháng trước, đều là người trẻ có hoài bão thích ngành thiết kế, ba người đầu óc nóng lên... Không đúng, mà là ba người ăn ý với nhau liền lập tức quyết định mở một phòng làm việc, vì ước mơ của mình không ngừng phấn đấu tiến lên.
Tuy rằng An gia có thể cung cấp cho cậu rất nhiều nhân mạch và tài nguyên, nhưng An Nhất cũng không muốn dựa vào An gia đi đường tắt, cậu muốn dựa vào bản lĩnh của mình, đường hoàng chính chính đi thực hiện lý tưởng của mình.
Cho dù là cậu dựa vào An gia có thể thăng tiến trong giới thiết kế, nhưng An gia không cho kiến thức và kinh nghiệm thức tế được, giống như một viên sôcôla đắng chát, cho dù cậu đem nó đóng gói thành xinh đẹp cỡ nào thì bản chất bên trong vẫn là đắng, có vài thứ cậu không đi tự mình trải nghiệm, đời này có thể đều không hiểu được, cho dù là khó khăn phức tạp cậu cũng không muốn đời mình là một trang giấy trắng.
Một phần An Nhất không muốn giống như con trai của trưởng thôn, dựa vào thế lực trong nhà để bày mưu cướp đoạt của người khác. Sự nỗ lực của mọi người đều nên được công nhận, nhưng quyền lực có thể lấy đi tất cả, cậu ghét điều này và từ đáy lòng không thể tiếp nhận.
Đó là cơn ác mộng của cậu, và cũng là cơn ác mộng của rất nhiều người.
Nếu cậu lấy thân phận con trai của An gia bước vào giới thiết kế, hiện giờ lại có hậu thuẫn Hoắc gia, con đường phía trước sẽ bằng phẳng đến mức nào nhưng cũng chính là bởi vì thuận lợi như vậy mà không dựa trên năng lực bản thân có được cho nên An Nhất cũng không muốn.
Ba người đảm nhiệm chức vụ khác nhau trong phòng làm việc từ chủ tịch đến nhân viên vệ sinh, mọi thứ đều cân tất, trong đó chủ tịch thì theo ca, thứ hai, tư, sáu là Cố Linh Linh đảm nhiệm, thứ ba, năm, bảy là An Nhất, còn Lâm Cứu có chút không đáng tin cậy, cho nên chỉ có chủ nhật.
Lâm Cứu lúc này đã tỏ vẻ kháng nghị, hai người đều là ba ngày, dựa vào cái gì mà cậu ta chỉ có một ngày!
Cố Linh Linh bày tỏ: "Có cho cậu là tốt rồi, ban đầu một ngày còn không có, cậu có biết vì sao một ngày đó cậu có thể làm chủ tịch không? "
Lâm Cứu: "Tại sao? "
Cố Linh Linh: "Bởi vì lòng tốt của tôi. "
Lâm Cứu:...
Cô ta tổn thương tui trầm trọng.
Sau khi nhận được đơn thông báo của bên nhãn hiệu, ba người kích động một thời gian dài và ngay lập tức bắt tay vào thiết kế quần áo theo thông điệp mà thương hiệu đưa ra, cuộc tuyển chọn sẽ được tổ chức ngay trong tòa nhà của thương hiệu vào buổi chiều nay.
An Nhất cầm điện thoại trong tay: "Biết rồi, tôi sẽ không đến trễ, chúng ta gặp nhau ở đâu trước?" "
Cố Linh Linh: " ở trước một quán cà phê, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu. "
Sau đó cúp máy.
An Nhất vừa nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, năm giờ mười, một ngày bắt đầu vào buổi sáng, dậy sớm như vậy có rất nhiều việc có thể làm.
An Nhất đẩy cửa phòng tắm ra, đi đến bên giường vén chăn lên nằm vào, vô cùng êm ái.
Tỷ như ngủ nướng.
An Nhất: Ếch xanh nhỏ thanh thản.jpg
Có thể hôm qua Hoắc Bắc Hành vì xã giao cũng mệt mỏi, hôm nay thời gian dẫn An Nhất xuống ăn sáng được lùi lại, mãi đến chín giờ sáng mới khiêng người từ trên lầu xuống.
Trên bàn ăn, An Nhất nói ngắn gọn với đối phương, buổi chiều cậu sẽ đi ra ngoài một chuyến.
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất, tò mò hỏi: "Đi đâu vậy? "
An Nhất cắn một miếng bánh sandwich rồi nói, "Đi làm á, buổi tối sẽ về."
Hoắc Bắc Hành à à, chiều nay anh cũng có lớp học quyền anh, vốn còn muốn dẫn bà xã đến phòng tập, anh thấy có nhiều người đều mang theo bạn gái hoặc vợ đến để xem họ đánh nhau, anh cũng muốn bà xã mình đi xem, nhất thời trong lòng có chút mất mát xem ra chỉ có thể lần sau.
Ăn sáng xong, An Nhất trở lại phòng làm việc sắp xếp bản thảo thiết kế, đến hơn một giờ chiều mới đi ra, mặc quần áo xuống lầu, liền thấy Hoắc Bắc Tinh đang xem TV và vẫn là bộ phim "Bà xã ngọt ngào chạy đi đâu?"
Nam chính tà mị cuồng luyến, nắm tay cùng nữ chính chạy nhảy trên bãi cỏ, sau đó chạy đến một cánh đồng hoa hồng, giọng giống như bệnh quai bị phát tác làm ra vẻ "Thích không, đây là hoa hồng anh trồng vì em".
Người phụ nữ kích động che miệng, trìu mến nhìn đối phương, "Trời ơi, lãng mạn quá, em quả thực là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, cám ơn anh đã tặng hoa hồng cho em, em chưa từng thấy hoa hồng. "
An Nhất yên lặng từ một bên hiện lên, nhìn Hoắc Bắc Hành đang ngồi trên sopha nhìn chăm chú, ếch xanh nhỏ tiến lên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đối phương.
Hoắc Bắc Hành thoát ra khỏi sự lãng mạn của phim MarySue, đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn An Nhất.
An Nhất ho khan: "Cái đó, tôi sẽ đi làm ở bên ngoài, anh có gì muốn không, tôi sau giờ làm việc mang về cho anh. "
Lần trước đối phương ra ngoài mang về cho cậu một thân thích ếch xanh lớn, có qua có lại, lần này cậu đi làm đổi lại là cậu mang về cho đối phương vài thứ.
Hoắc Bắc Hành: "Tôi muốn một bông hồng."
An Nhất giật giật khóe mắt.
Hoắc Bắc Hành: "Tôi chưa bao giờ thấy hoa hồng. "
An Nhất:...
Vườn hoa trong nhà có phải là giả không?!
Nhưng nếu đối phương đã nói đồ mình muốn, An Nhất cũng không từ chối, chờ tan tầm đi cửa hàng hoa mua cho đối phương.
An Nhất thay giày: "Vậy tôi đi đây."
"Bà xã!" Hoắc Bắc Hành gọi đối phương lại.
An Nhất quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?" "
Hoắc Bắc Hành có chút lo lắng nhìn An Nhất, giọng điệu dặn dò: "Đừng uống nước bẩn nha. "
Mấy ngày trước trong phim " Bà xã ngọt ngào chạy trốn nơi đâu?" nam chính vì uống nước bẩn phải vào ICU.
An Nhất:...
Ai mà thèm uống nó!
Dưới sự cam đoan lặp đi lặp lại của An Nhất, Hoắc Bắc Hành mới yên tâm cho đối phương ra ngoài, sợ An Nhất uống nước bẩn, anh sẽ không còn bà xã nữa.
An Nhất bắt xe đến địa điểm Cố Linh Linh gửi cho cậu, vừa xuống xe liền thấy Cố Linh Linh đứng ở ven đường vẫy tay với cậu, sau khi trả tiền xe, An Nhất cầm bản thảo xuống.
Hôm nay Cố Linh Linh mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen dày làm xoăn gợn sóng lớn, mặt trang điểm tinh tế, trông rất chững trạc.
Nhưng trong mắt lại có vài đường tơ máu nhỏ hiển nhiên là đã bận không ít chuyện cho hôm nay.
An Nhất đi tới, nhìn trái nhìn phải, hỏi "Lâm Cứu đâu? "
Cố Linh Linh: "Vừa rồi tôi hỏi cậu ta rồi, tới liền giờ. "
An Nhất gật đầu đứng chờ Lâm Cứu đồng thời lấy ra bản thảo thiết kế cùng Cố Linh Linh xem.
Ngay khi trao đổi được một nửa, hai người nhìn thấy trên mặt đường trước mặt có thêm một đôi giày, chắc là Lâm Cứu tới, hai người cùng nhau ngẩng đầu, một đầu cầu vồng đập vào mắt thiếu chút nữa làm mù luôn mắt chó của hai người.
Đờ cờ mờ, từ đâu chui ra tên sặc sỡ này!
Lâm Cứu lưng đeo túi hàng mẫu, một đầu bảy màu cầu vòng, nhìn hai người trước mặt: "Tôi tới rồi. "
Cố Linh Linh: "Ai, ai đang nói chuyện. "
An Nhất: "Không biết á. "
Lâm Cứu: "Này!! "
Lâm Cứu nhỏ hơn An Nhất một tuổi, năm nay hai mươi hai tuổi, cao 1m81, không tính là thấp.
Nhìn tạo hình trẻ trâu của đối phương, thật sự rất muốn tỏ ra không biết cậu ta, màu tóc của Lâm Cứu quá chói mắt, người đi đường đi ngang qua đều tò mò nhìn về phía bọn họ.
Cố Linh Linh nhìn Lâm Cứu, hận không thể đem bộ tóc này của cậu ta lột xuống: "Sao cậu lại nhuộm tóc như vậy? "
Lâm Cứu sờ sờ tóc, giọng điệu tự nhiên: " Không phải nghệ nhân trên đầu đều có chút màu sắc sao?"
Cố Linh Linh: "Trên đầu nhà ai có bảy màu a! "
Nhất thời Cố Linh Linh tức giận đến mức đau cả đầu, Lâm Cứu không đáng tin cậy nhất ngoại trừ bệnh trung nhị của đối phương, còn lại chính là quá mức tùy tâm sở dục, hôm nay tình huống quan trọng như vậy mà lại nhuộm một quả đầu cầu vòng tới, không biết còn tưởng rằng phòng làm việc của họ đi theo phong cách nổi loạn nữa!!
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc cãi nhau, bọn họ lập tức phải đi đến chỗ tuyển chọn.
Ba người hơi cúi người, cánh tay đặt lên vai đối phương, hình thành một vòng tròn nhỏ, đầu chạm đầu, mặt hướng mặt đất, Cố Linh Linh nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của chúng ta tham gia tuyển chọn..."
Nghe thấy cái tên đầy sự quê mùa này, Lâm Cứu ngắt lời: "Chờ đã, "trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" là gì? "
Cố Linh Linh nhìn cậu ta như nhìn một đứa ngốc: "Đương nhiên là tên của phòng làm việc chúng ta. "
Lâm Cứu nhảy dựng lên: "Không thể nào! Rõ ràng là "phòng thiết kế ngầu nhất vũ trụ" mà"
Cố Linh Linh tiến lên một bước: "Cái gì mà nhóm ngầu nhất vũ trụ rõ ràng là trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng"
An Nhất: " Các cậu không cần đánh nhau nữa, không cần đánh nữa"
" Là phòng thiết kế ngầu nhất vũ trụ!" Lâm Cứu nhìn về phía An Nhất: "An Nhất, cậu nói tên phòng làm việc của chúng ta là gì. "
An Nhất trầm mặc vài giây, phun ra mấy chữ: "... Đại bàng lớn tự do bay lượn"
Cố Linh Linh:...
Lâm Cứu:...
Một phòng làm việc ba cái tên, ba người mỗi người một cái vốn tưởng rằng ai trong số họ cùng đều biết nhưng cũng không biết, nói bọn họ ăn ý hình như lại có chút không ăn ý, không ăn ý nhưng lại giống như ăn ý.
Cuối cùng bởi vì trong thư giới thiệu Cố Linh Linh chuẩn bị viết là trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng, cho nên tên phòng làm việc được định là trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng.
Cố Linh Linh nhìn hai người An Nhất và Lâm Cứu, phát hiện ra thứ là lạ, mở miệng hỏi: "Đồ hai người đeo trên người là thật sao?"
Ám chỉ đồng hồ trên cổ tay An Nhất và vòng cổ với bông tai trên người Lâm Cứu, đều là hàng hiệu đắt đỏ.
An Nhất giật mình, vội vàng nói: "Không, là giả đó."
Nói xong vội vàng tháo ra, thiếu chút nữa là bại lộ, Lâm Cứu cũng vội vàng cởi vòng cổ cùng bông tai xuống, ho khụ: "Của tôi cũng vậy. "
Cố Linh Linh nhìn hai người, kiên nhẫn dặn dò: "Lần sau cũng cũng không được đeo nữa, trong giới kiêng kị nhất chính là hàng lậu và hàng giả. "
Hai người ngoan ngoãn gật đầu như con gà con.
Nhất định.
Thống nhất tên xong và sửa sang lại quần áo, An Nhất cùng hai người bắt đầu đi về phía tòa nhà thương hiệu nằm ở con đường bên khu phố trung tâm bên kia.
Cố Linh Linh hiển nhiên có chút khẩn trương, dọc theo đường đi thở ngắn thở dài mấy lần: " Chúng ta có thể được chọn không nhỉ?"
An Nhất mở miệng an ủi: "Không có việc gì, không được chọn cũng không sao, cũng không phải chỉ có một cơ hội này"
Đúng lúc này nhìn thấy một ông lão đeo kính tròn màu đen ngồi trong bóng râm bên đường, trước chân ông lão có một mảnh vải đỏ, trên đó những ký tự màu đen viết dày đặc chỉ đọc được mấy chữ: Bói mù
Lâm Cứu nhìn thấy liền hứng thú, " Hay là chúng ta thử tính vận hôm nay đi!"
Coi như là một an ủi tâm linh.
Nói xong liền chạy tới, ông lão nói có thể dùng rút xăm để tính vận, chỉ cần mười tệ.
Lâm Cứu lúc này đưa ra mười tệ, Cố Linh Linh tỏ vẻ cứ tính vào chi tiêu của phòng làm việc, chờ kiếm được tiền thì trả, sau đó Lâm Cứu cầm ống tre bắt đầu lắc lắc.
An Nhất và Cố Linh Linh cũng theo bản năng khẩn trương, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm ống tre, nhìn xem khi nào quẻ rớt ra
Chẳng bao lâu một cây tăm tre rơi ra, đại cát.
Lâm Cứu vội vàng cầm lấy lên, vẻ mặt kích động: "Đệch! Đại Cát, vận khí hôm nay của chúng ta ngon nghẻ! "
Ngay khi Lâm Cứu muốn đứng dậy, vô tình đụng phải ống tre, ống tre ngã xuống tăm trúc bên trong theo đà rơi ra.
Đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát đại cát...
Trên mặt đất toàn là đại cát, không có một que nào có chữ khác.
Ba người:...
An Nhất: Bọn họ bị lừa rồi phải không?
Lâm Cứu nhìn đại cát trên mặt đất, lúc này bùng nổ: " Ông là lão già xấu xa lừa gạt người..."
An Nhất vội vàng tiến lên ngăn cản, ôm sau lưng Lâm Cứu: "Thôi bỏ đi, bỏ đi"
Ông lão mò mẫm thu dọn đồ đạc, tập tễnh bỏ đi.
Nhìn bộ dáng của đối phương nhất định sẽ không trả lại tiền, nếu làm lớn chuyện, bọn họ cũng không có thời gian ở chỗ này cùng người khác lý luận, An Nhất: "Bỏ đii, đối phương lớn tuổi lại là người mù coi như làm từ thiện. "
Ai ngờ ông lão thuần thục dừng lại ở ngã tư đèn đỏ còn ba giây, đèn xanh bật sáng, bước đi như bay qua đường.
An Nhất:...
An Nhất: "Lừa đảo! Trả lại tiền đây! Trả lại 10 tệ đây!!!"
Lâm Cứu vội vàng ôm An Nhất ngăn lại, " Bỏ đi! Bỏ đi!"
Cứ như vậy, phòng làm việc còn chưa có lợi nhuận, đã mất mười tệ.
Ba người trong giây lát đều trợn tròn mắt, 10 tệ luôn, một số tiền lớn nha.
Cố Linh Linh: "Tiền cũng không bị lãng phí"
Lâm Cứu và An Nhất:?
"Cái này không đủ biết vận khí hôm nay sao?" Nói xong ngửa đầu nhìn trời: "Xui xẻo đến nhà rồi. "
"......"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Đại Ngốc: Nếu bà xã tôi uống nước bẩn thì làm sao bây giờ
editor: Giống miêu tả ếch xanh nhỏ không mấy bà??