Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

chương 25: sô cô la

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng dép lê đập vào tủ vang phát ra khiến An Nguyên sợ tới mức run rẩy, lùi về phía sau hai bước rụt cổ nuốt nước miếng nhìn An Nhất.

Hắn không tin An Nhất sẽ đánh mình dù sao bên ngoài hắn cũng là người của An gia, hôm nay cậu từ Hoắc gia trở về gây chuyện không tốt.

Nhưng nhìn bước chân không ngừng đi về phía mình, An Nguyên đột nhiên hiểu được một đạo lý, con người đôi khi không nên quá tin tưởng bản thân mình.

An Nguyên: "Cậu... Cậu đang làm gì vậy?! "

An Nhất vẻ mặt thong dong "Cho cậu tình cảm cha con"

An Nguyên nhìn dép lê trong tay An Nhất, biết cậu muốn đến thật "Cậu đừng đùa nữa, tình cảm cha con thì lấy dép lê làm gì?"

An Nhất: "Tình cha như cái tát. "

An Nguyên:...

Cứu mạng!!

Năm phút sau, An Nguyên nhe răng trợn mắt quỳ gối trên thảm da, chỉ cảm thấy từ mông đến đùi một trận đau nhức bỏng rát.

Đệch! Này đâu phải là tình cảm cha con, cái này chính là bạo lực gia đình thì có.

Nhìn An Nhất cầm dép lê đi tới, trán An Nhất đổ mồ hôi hột hỏi: " Có phải vì những lời tôi vừa nói cậu không thích nghe, cho nên cố ý trả thù tôi không? "

An Nhất quay đầu nhìn An Nguyên lắc đầu: "Không, hôm nay trở về tôi vẫn luôn muốn cùng cậu sống hòa thuận vui vẻ"

An Nguyên sửng sốt một chút: "Vậy sao cậu còn đánh tôi nữa?"

Ếch xanh nhỏ xuất phát từ lịch sự: " Bởi vì cậu không thân thiện với tôi đó"

An Nguyên:...

An Nhất hôm nay tới đây không có ý định tính toán với đối phương cả, tuy rằng khi so sánh cuộc sống trong quá với An Nguyên trong lòng cũng có chút không thoải mái nhưng cho dù có sao đi nữa chuyện của hai mươi ba năm trước cậu cũng không có cách nào thay đổi, điều duy nhất có thể làm chính là nhìn về phía trước, cậu tin tưởng tương lai tốt đẹp sẽ đến với mình.

Nhưng mà đối phương lại thích lật nợ cũ ra tính toán làm cho cậu mất hứng, sau lại đòi cậu trả lại tình thương của ba đối với loại yêu cầu vô lí này, ếch xanh nhỏ vẫn luôn là có cầu thì cung thôi.

Vì vậy cậu cởi dép lê dưới chân ra, nắm trong tay, trên mặt có chút bất đắc dĩ nhìn An Nguyên, cũng không biết đối phương là có sở thích gì.

Thật sự là không có biện pháp với người này, thôi thì thỏa mãn cho đối phương vậy.

An Nguyên đau đến mức nằm trên mặt đất gần nửa ngày, lúc nãy An Nhất đánh hắn, đau đến mức suýt chút nữa là la làng nhảy dựng lên, nhưng lại sợ có người nghe thấy tiếng rồi phát hiện hai người bọn họ đang ở trong phòng âm nhạc. Nhịn đau đến mặt đỏ bừng cũng không dám kêu đau.

Chuyện hắn tìm An Nhất, nếu bị An Thiều Phong biết được liền toi đời.

An Nguyên: "Cậu đánh tôi là vì tôi không thân thiện với cậu? "

An Nhất đi đến cửa: " Không phải là cậu muốn tình thương của ba sao, đây là tình cảm mà tôi nhận được nên tôi trả lại cho cậu"

Dứt lời, An Nguyên nhất thời giống như bị ném vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, lúc trước não bổ ra An Nhất sống vui vẻ trên núi đễ thõa mãn cảm giác của mình, bây giờ toàn bộ hóa thành bong bóng, một lần nữa hắn lại chìm trong cảm giác tội lỗi và áy náy.

Hắn không muốn nợ An Nhất, hắn tưởng tượng những điều này có thể làm bản thân mình dễ chịu một chút nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

An Nhất đi ra khỏi phòng âm nhạc, không quay đầu lại nhìn An Nguyên, tình cảm của cậu dành cho cha nuôi cũng rất phức tạp, đối phương không phải là một cha tốt nhưng cũng là người cha của cậu hơn hai mươi năm, tư tưởng phong kiến trong khe núi rằng người con hiếu thảo được tạo ra dưới những trận đòn roi.

Khi còn bé cậu ham chơi, cha nuôi lấy đế giày đánh mông hắn, đợi đến khi hắn lớn hơn một chút mẹ nuôi qua đời, nhà ba người hóa thành bọt biển, tính tình cha nuôi càng ngày càng kém, cả ngày ôm rượu hồ đồ sống, tình cảm dành cho cậu cũng ngày càng nhạt nhẽo, giống như cha nuôi không có một ngày nào tỉnh táo, cả ngày ngây ngốc, dù cùng ở dưới mái nhà nhưng hai người mười ngày cũng không nói được một câu.

Sau khi An Nhất ra khỏi phòng, An Nguyên nằm trên mặt đất thêm một lúc nữa mới từ từ đứng dậy, lúc vặn nắm cửa muốn ra ngoài.

Không ngờ vừa mở cửa ra thì gặp một bóng người cao lớn.

Con ngươi An Nguyên co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Ba!

An Thiếu Phong sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay tát hắn một cái.

"An Nguyên, tôi nói với anh như thế nào!"

Cái tát này giáng xuống bất ngờ, An Nguyên đứng không vững, thiếu chút nữa bị cái tát này làm té ngã, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bên má bị tát sưng đỏ lên.

An Nguyên bị dọa đến mức mồ hôi lạnh toát ra, căn bản không nghĩ tới An Thiều Phong ở ngoài cửa. An Nhất vừa mới đi không bao lâu, nghe tiếng bước chân hiển nhiên là xuống lầu, nếu đi cáo trạng, An Thiều Phong đi lên cũng phải có tiếng bước chân lên lầu, nhưng vừa rồi hắn căn bản không nghe thấy tiếng.

Nói cách khác An Nhất căn bản không có cáo trạng, mà An Thiều Phong đã đứng ở ngoài cửa ngay từ đầu.

An Nguyên có chút hoảng hốt, vội vàng đứng thẳng: "Ba, con không cố ý, con chỉ là cảm thấy quá khó chịu, con không muốn mắc nợ An Nhất".

An Thiều Phong tức giận đến gân xanh trên trán đều nổi lên "Anh cái gì cũng không muốn nợ nó, cái gì cũng không muốn nợ nó, anh cùng An Nhất nói những lời này? Tôi sớm đã nói rồi, tất cả cổ phần tôi nắm giữ trong công ty đều thuộc về An Nhất, là nó xứng đáng với điều đó, anh nghe mà không hiểu à? Đầu anh bị lừa đá hay sao mà đi tìm nó làm gì?"

An Thiều Phong cho rằng lời nói của ông đã đủ rõ ràng, căn bản không nghĩ tới An Nguyên lại không có đầu óc mà đi tìm An Nhất, lòng tham như rắn muốn nuốt cả con voi, không được cũng không nhả ra, An Nguyên không hiểu đạo lý đó thì thôi đến cả đạo lý làm người cũng không hiểu.

Nhìn bộ dạng tức giận tức giận của An Thiều Phong, An Nguyên chắp tay lại nhìn ông: "Ba, con thật sự không phải cố ý, con thật sự quá sợ hãi, ba thiên vị An Nhất, dù sao cậu ấy vẫn là con ruột của ba, con sợ một ngày nào đó sẽ bị ba đuổi ra khỏi cửa, con sai rồi, con biết con không nên tham lam, con không nên tìm An Nhất, ba, con sai rồi, sau này con cũng không dám nữa, con cam đoan, sau này con sẽ không tìm An Nhất nữa. "

Nếu An Thiều Phong thật sự không niệm tình nghĩa, đuổi hắn ra ngoài, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ, An Nguyên nghĩ cũng không dám nghĩ, không nên xúc động đi tìm An Nhất.

Ganh tỵ đã làm mờ mắt hắn.

An Thiều Phong nhẫn nại đến cực điểm, "Trở về phòng, thu dọn đồ đạc. "

An Nguyên sợ tới mức chân mềm nhũn ngã xuống đất, "Ba, ba muốn làm gì?! "

An Thiều Phong: "Không phải anh muốn tình thương sao, anh đi tới chỗ An Nhất sống trước kia ở một năm, tôi sẽ cho người đón anh, không để anh chết đói đâu!"

An Nguyên trợn tròn mắt, đi nơi An Nhất từng ở sống một năm, cái nơi khỉ ho cò gáy kia ai biết có cái gì, đó đâu phải là nơi cho người sống.

An Nguyên mắt đỏ lên: "Ba! "

An Thiều Phong: "Anh còn muốn thế nào nữa, nói có người đón anh, để anh ở lại một năm còn chưa đủ?! "

An Nguyên còn muốn cầu tình, anh thật sự không muốn đi, cho dù có người đón, anh cũng căn bản không thể tưởng tượng được ở nơi như vậy anh muốn sống như thế nào, cho dù cho anh nguyên liệu nấu ăn anh cũng sẽ không nấu cơm, người đón cũng chỉ là hai tháng đến thăm anh một lần, cho tôi chút đồ ăn.

An Nguyên còn muốn cầu xin tha thứ, hắn thật sự không muốn đi, cho dù có người đón, hắn cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ở nơi đó như thế nào, cho dù được cho nguyên liệu nấu ăn cũng không biết cách nấu, người đón cũng hai tháng mới gặp một lần và đưa thêm đồ ăn.

An Nguyên: "Ba, cầu xin ba..."

An Thiều Phong hất tay An Nguyên ra: "Nếu anh không muốn cơ hội này, thì không chỉ một năm! "

An Nguyên vội vàng nói: "Muốn, muốn, ba, con đi. "

An Nguyên không dám ở lại lâu nữa sợ chọc giận thêm An Thiều Phong chỉ có thể trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Hắn nợ An Nhất cuộc sống của An Nhất không giống như hắn đã tưởng tượng, mãi đến khi An Thiều Phong buộc hắn phải đi tới núi nơi An Nhất sống trước kia ở lại một nam, An Nguyên mới hoàn toàn cảm nhận được sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu được cuộc sống trước đây của An Nhất có bao nhiêu khổ sở.

Nhưng một năm tới hắn phải sống như thế nào đây?

Hắn không tưởng tưởng ra, cũng không dám nghĩ An Nhất rốt cuộc là làm sao chịu đựng được suốt hai mươi ba năm.

5

——

Sau khi xuống lầu, An Nhất không đi tới phòng khách ngay mà dừng lại lầu hai quay về phòng cũ của mình ở lúc trước, lục lọi một hồi lôi ra được một cái túi vải màu vàng có in hình hoa hướng dương, định khi nào đi về sẽ dùng nó đựng tạp chí mãnh nam An Thiều Phong mới cho.

Nhìn những bông hoa trên túi vải, An Nhất rất hài lòng.

Mãnh nam là phải dùng hoa.

Xong xuôi An Nhất mới quay người xuống phòng khách ở lầu một.

Trần Lâm và Hoắc Bắc Hành ngồi trên sô pha, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, gương mặt đẹp trai không góc chết của Hoắc Bắc Hành tràn đầy vui sướng, trên bàn trà còn đặt bánh ngọt trà xanh chưa ăn xong.

Trên TV đang chiếu hoạt hình cậu bé làm vườn.*

Makabaca~

Ôi Sisidi~

Tuy không biết nội dung hai người đang nói là gì nhưng mà mắt Hoắc Bắc Hành sáng lên, giống như là nói đến chuyện gì khiến anh cực kì hứng thú, còn cười phụ họa nữa trông ngốc thôi rồi.

Trần Lâm thấy Hoắc Bắc Hành có hứng thú, cười vẫy tay với người giúp việc ở một bên, người giúp việc cúi đầu, Trần Lâm ở bên tai người ta dặn dò cái gì đó, sau đó chỉ thấy người giúp việc gật gật đầu, đi thẳng lên lầu ba.

An Nhất đi tới, Hoắc Bắc Hành thấy cậu trở về, vội vàng xê dịch sang một bên, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh An Nhất vài lần, sau khi không phát hiện thấy tên người lùn muốn nắm tay vợ trước đó, thì nụ cười ngây ngô lại xuất hiện.

Hoắc Bắc Hành đưa tay vỗ vỗ vị trí trống rỗng của anh, muốn cậu ngồi bên cạnh anh.

Nhưng mà sopha rất lớn, cho dù Hoắc Bắc Hành không duy chuyển thì vẫn có chỗ ngồi.

An Nhất không cự tuyệt ý tốt của Hoắc Bắc Hành, bọn họ ở chung rất tốt, điều này cũng có thể làm cho Trần Lâm không còn lo lắng cho cậu nữa.

Bằng không với cái tật hay suy diễn của Trần Lâm, không biết bà còn muốn tưởng tượng ra hình ảnh cậu bị tra tấn thế nào nữa, An Nhất muốn bà không cần phải lo lắng dù sao cậu ở Hoắc gia sống rất tốt.

Cụ thể là mười căn nhà mà hắn đeo trên cổ trước đó.

Bảo hiểm cho cuộc sống vinh hoa phú quý của cậu cả một đời.

Sớm biết Trần Lâm sẽ lo lắng cho mình như vậy, cậu liền mang vòng cổ trị giá mười căn nhà tới đây.

An Nhất ngồi xuống, hỏi hai người đã nói gì trước đó.

Trần Lâm cười nói: "Mẹ hỏi Bắc Hành có muốn xem ảnh chụp trước kia của con không, đứa nhỏ nói muốn, mẹ liền cho người đi lấy. "

An Nhất nghe xong liền sững sờ một chút, hai mắt mở to.

Những bức ảnh trước đây, không phải là cậu của một năm trước sao?!

Không cần người khác nói, cậu cũng biết bản thân mình lúc ấy đen như thế nào, dù chụp ảnh cũng không thể nào thấy rõ được gương mặt cậu trông như thế nào thứ duy nhất có thể nhìn thấy có lẽ là hàm răng kia.

Y chang cậu vào hầm đào than.

Trần Lâm: "Album ảnh vẫn để trong thư phòng ba con ở tầng ba, mẹ vừa rồi cho người lên đó lấy rồi"

Vừa dứt lời, An Nhất liền nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người giúp việc cầm trong tay một quyển album ảnh bằng da đi trở về.

Không biết vì sao, trong lòng An Nhất có chút kháng cự, không muốn cho Hoắc Bắc Hành nhìn thấy ảnh chụp trước kia của mình.

Lúc trước cậu đến Hoắc gia chỉ có mỗi Chung bá có ảnh của cậu thôi, ông nói ông còn chưa đưa cho Hoắc Bắc Hành xem nữa.

Vì sao không cho xem, An Nhất trong lòng tự hiểu rõ.

Lúc ấy cậu và Hoắc Bắc Hành không quen biết cũng chưa từng gặp mặt, khi anh chưa ngốc thì có bụi hoa nào anh chưa thấy qua dạng nào cũng có đương nhiên sẽ có gu thẩm mỹ riêng của mình, nếu cho anh xem ảnh chụp lúc trước của cậu không chừng đối phương làm ầm ĩ không chịu kết hôn cũng nên.

Dù sao tấm ảnh kia của cậu, thật sự không thể nói là đẹp chỉ có thể nói là miễn cưỡng nhìn được, ý là nhìn thấy hàm răng kia.

Lần đầu tiên cậu được An Thiều Phong dẫn đi tham gia bữa tiệc từ thiện cũng có tình huống như vậy, so với những người khác cậu giống như là vừa đào than xong trở về, không có lễ nghi hoàn toàn không thể du nhập vào giới thượng lưu.

Nhìn người giúp việc đưa album ảnh cho Trần Lâm, tiểu ếch xanh trong lòng giãy dụa một chút "Nếu không..."

Trần Lâm: " Con sao vậy Nhất Nhất?"

An Nhất sờ sờ đầu, nếu cậu nói hay là thôi đừng xem nữa thì Trần Lâm nhất định sẽ tôn trọng quyết định của cậu nhưng sở dĩ Trần Lâm muốn Hoắc Bắc Hành xem ảnh, cũng là xuất phát từ lòng tốt, bà muốn hai người ở chung thật tốt.

Trần Lâm cũng không cảm thấy ảnh chụp của An Nhất một năm trước có cái gì, bà cảm thấy cho dù An Nhất có đen như than, cũng là người đẹp nhất trên đời này, tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy An Nhất bà bị độ đen của cậu dọa đến sợ hãi hùng nhưng rất nhanh chuyển thành đau lòng, sau đó bà càng nhìn càng thấy đẹp hơn, mắt bà thêm bộ lọc tình mẹ con bởi vì cậu là con trai của bà nên cậu có như thế nào thì trong mắt bà cậu vẫn là đẹp nhất.

Nhưng Hoắc Bắc Hành thì khác, tuy rằng hiện tại anh ngốc, nhưng anh cũng có tiêu chuẩn thẩm mỹ bình thường hơn nữa trước kia anh có nhiều người như vậy có thể guu càng cao hơn.

An Nhất lúc trước đã tìm kiếm thông tin Hoắc Bắc Hành trên mạng có không ít người đã truyền tay nhau những người trong giới giải trí từng ở bên cạnh anh, có cả những sinh viên trẻ nổi tiếng và hoa khôi cũng từng có.

An Nhất thấy Trần Lâm không nói gì, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng quyết định không quấy rầy sự hứng thú của đối phương: "Không có gì con định nói gì mà quên mất rồi!"

Trần Lâm cười nhìn cậu: "Vậy con nhớ lại rồi nói với mẹ. "

Nói xong liền bắt đầu lật album ảnh trong tay, mấy tấm đầu đều là chụp vào mùa xuân năm nay, làn da của An Nhất lúc đó đã trắng nõn như bây giờ, chỉ là trước đó cậu không quen chụp ảnh nên đứng trước ống kính bộ dáng ngưỡng ngực cố gắng làm bản thân tự tin nhưng vẫn không giấu được vẻ ngại ngùng trong đôi mắt to đen sáng ngời lại ngây ngô kia.

An Nhất chăm chú nhìn biểu tình trên gương mặt của Hoắc Bắc Hành, rất nhanh bức ảnh lịch sử đen tối kia đập vào mắt An Nhất.

An Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Không phải là tranh trừu tượng, mà đó là một màu đen thực sự.

Chỉ thấy trong bức ảnh chụp vào buổi tối đó, làn da ngăm đen, ngũ quan thì không rõ ràng chỉ lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, cười xán lạn.

Hoắc Bắc Hành nhìn thấy, vẻ mặt sửng sốt một chút, mắt hoa đào cũng mở to một chút, hết sức tập trung nhìn An Nhất trong ảnh.

Trần Lâm cười mở miệng ở một bên, giống như hướng dẫn viên du lịch giải thích cho du khách: "Đây là Nhất Nhất, một năm trước vừa về đến nhà chưa được mấy ngày, ba dẫn đứa nhỏ này đi dự tiệc từ thiện chụp bên ngoài khách sạn, lúc đó da hơi đen. "

An Nhất nghĩ: Đâu chỉ là một chút.

Bộ lọc filter tình mẫu tử không biết làm da đen thui của An Nhất trắng lên bao nhiêu lần.

Nhìn Hoắc Bắc Hành hết sức chăm chú nhìn tấm ảnh, An Nhất mím môi, ngón tay trắng nõn nắm chặt bên quần.

Bức ảnh của cậu có chút...

"Sô cô la."

An Nhất ngạc nhiên đến há miệng nhỏ.

Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bắc Hành tràn ngập trước mắt, cúi người kề sát cậu, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại nhìn cậu: " Bà xã, lúc đó em ngọt như sô cô la vây!"

1

Tay An Nhất nắm quần run rẩy.

Thấy Hoắc Bắc Hành cầm album ảnh giơ lên trước mắt An Nhất, "Lúc ấy em giống như sôcôla vậy. "

An Nhất không thể tin nhìn Hoắc Bắc Hành, khó có chút đỏ mặt, quay đầu không để ý tới anh, không nói ra lời nào.

Nhưng hình như Hoắc Bắc Hành vô cùng thích tấm ảnh này, nhìn đã hơn mười phút cũng không lật sang trang khác, An Nhất cảm thấy mặt có chút nóng, đứng dậy định đi thư phòng lầu ba, thừa dịp Hoắc Bắc Hành xem ảnh, cậu đi lên lấy tạp chí mãnh nam.

An Nhất đang đi lên thì gặp An Thiều Phong đi xuống.

An Thiều Phong hỏi cậu: "Hai người xem album ảnh ở phòng khách à?" "

An Nhất lắc đầu, "Không có. "

Kỳ quái, vậy làm sao ông lại tìm không được album ảnh, vừa rồi ông về thư phòng thấy chỗ đặt album trên giá sách ảnh trống rỗng.

An Nhất: "Là mẹ và Hoắc Bắc Hành đang xem. "

Không có con.

Một con ếch xanh nhỏ trung thực.jpg

An Thiều Phong:....

Khi An Thiều Phong xuống lầu liền nghe thấy Hoắc Bắc Hành chỉ vào một tấm ảnh, vui vẻ hỏi Trần Lâm: "Bức ảnh này có thể cho con không? "

An Thiều Phong:!

An Thiều Phong đi qua, cúi đầu liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành chỉ vào bức ảnh kinh điển "Răng trắng nhỏ" của An Nhất.

Ông cũng rửa ra một tấm như vậy đưa qua cho Hoắc gia, còn lấy tấm ảnh gốc từ máy ảnh rửa ra để đây hiện tại lại bảo ông cho? Không được, không cho nhất quyết không cho!

An Thiều Phong ở một bên mở miệng: "Không thể cho. "

Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu nhìn ông trong mắt tràn đầy chữ muốn.

An Thiều Phong cắn răng, có một tấm thôi, muốn cũng không cho được.

Vốn tưởng rằng Hoắc Bắc Hành hiện tại tâm tính của con nít, sau khi bị cự tuyệt sẽ thương tâm khóc nháo, ai ngờ đối phương giống như một người không có việc gì, nói một câu "Vậy thôi. "

An Thiều Phong có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng đối phương sẽ có chút phản ứng cảm xúc, không nghĩ tới bình tĩnh như vậy: "Không cho con, con không buồn chứ?"

Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Đương nhiên là không, không sao. "

Một tiếng sau, An Nhất dẫn Hoắc Bắc Hành lên xe rời khỏi An gia.

Nhìn bóng dáng Hoắc Bắc Hành rời đi, An Thiều Phong vô cùng vui mừng, không nghĩ tới đứa nhỏ Hoắc Bắc Hành này tuy rằng ngốc, nhưng cũng là người nghe lời hiểu chuyện.

Ngay cả khi ông không cho cậu ta hình ảnh, đứa nhỏ này cũng không tức giận.

Tuy rằng danh tiếng lúc trước không tốt là một người đào hoa lãng tử nhưng hiện tại nhìn có chút thuận mắt.

Chuyện Hoắc Nhị làm, liên quan đến Hoắc Bắc Hành chứ.

Không cho ảnh thì ngay lập tức chấp nhận thực tế, nói không quan trọng, là một đứa nhỏ tốt.

An Thiều Phong cười mở album ảnh ra, định thưởng thức tác phẩm phong thần " Răng trắng nhỏ" của An Nhất lần nữa, ai ngờ lật đến trang kia, nơi vốn để ảnh "Răng trắng nhỏ" trống rỗng.

An Thiều Phong:.....

Trong đầu ông nhớ lại, Hoắc Bắc Hành sau khi ông nói không cho thì cậu ta chỉ nói không sao.

Không cho không sao, tôi có thể cướp.

2

An Thiều Phong nhìn album ảnh trống rỗng, không cho thì không sao.

Trần Lâm nhìn biểu tình đau lòng của chồng mình, tiến lên hỏi: "Làm sao vậy? "

Chỉ thấy An Thiều Phong hít sâu một hơi, "Cướp... Tên cướp. "

Thằng nhóc kia mẹ nó đúng là tên cướp mà!!

——

An Nhất và Hoắc Bắc Hành về đến nhà đã hơn mười giờ tối, sau khi nằm xuống giường, ếch xanh nhỏ liền lập tức đi hẹn Chu công, Hoắc Bắc Hành nghiêng người nhìn An Nhất, trong lòng yên lặng quyết định, sáng mai nhất định phải cùng bà xã làm chuyện này.

Đó là nụ hôn chào buổi sáng!

"Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?" hôm nay chiếu đến cảnh này.

Anh phải theo sát phim, như vậy mới có thể sớm chiếm được trái tim vợ, sau đó sinh một đội bóng.

Ôm ấp khát vọng tốt đẹp, Hoắc Bắc Hành rơi vào giấc ngủ say, sáng sớm hôm sau liền vội vàng nhìn sang bên cạnh, ai ngờ vị trí bên cạnh sớm đã không còn người.

Diễn viên giỏi phải biết tầm quan trọng của kịch bản.

Nam chính rời khỏi sân khấu, xuống hỏi Chung Bá mới biết An Nhất hôm nay có việc làm, sáng sớm đã ra ngoài.

Chung Bá: "An Nhất thiếu gia hình như là muốn đi show gì đó, đã đi từ sớm rồi"

Mở mắt ra không nhìn thấy người, nụ hôn chào buổi sáng cũng ngâm nước nóng, thế cho nên tâm tình Hoắc Bắc Hành ngày hôm nay ngay từ sáng đã cực kì xấu nhưng mà hôm nay còn có lớp học bơi phải học.

Đành phải xụ mặt đeo túi thể thao lớn, ra cửa.

Bởi vì tâm tình kém, hôm nay huấn luyện đặc biệt nghiêm túc, Hoắc Bắc Hành hết sức chăm chú, trên người toát ra dã tâm cũng lòng hơn thua thắng bại.

Gần như là dùng vận động để giải phóng cảm xúc của mình.

Bên ngoài bể bơi, có mấy người đang run rẩy núp bên bồn hoa cách đó không xa.

Tay săn ảnh số 1: "Tin tức ông nhận được có chính xác không, tin được không?! "

Tay săn ảnh cầm đầu: "Khẳng định đáng tin cậy, người đưa tin nói, Hoắc Bắc Hành thường xuyên đến nơi này, ngồi xổm ở đây là chính xác nhất. "

Tay săn ảnh số 2: "Lỡ xui không chụp được thì làm sao bây giờ, trong tay chúng ta bây giờ không có tin nào hót nữa cả, chỉ có nữ minh tinh đỉnh lưu lộ tin đồn hẹn họ với ngôi sao hạng ba thôi"

Tay săn ảnh số 3: "Dưa có thơm đến đâu,cũng làm sao mà đọ được với dưa của Hoắc Bắc Hành chứ, hai tháng một tiêu đề, không phải là tin bên lề mà là scandal tình yêu đó, còn là tình yêu ập mờ nữa cái nào có thể hót qua lại nó, không một cá nhân nào có được chỉ có mỗi Hoắc tổng mới vậy thôi"

Người bên cạnh phụ họa: "Đúng, tôi cảm thấy nếu tin Hoắc tổng đi ra, nhất định có thể ăn đứt tin của nữ minh tinh kia."

Tay săn ảnh trẻ tuổi nhất, mới vào nghề đưa ra câu hỏi: "Tôi có một vấn đề, chúng ta là tới chụp ảnh Hoắc tổng, nhưng nếu Hoắc tổng hôm nay không dẫn người ra thì làm sao bây giờ. "

"......"

"......"

"......"

Sau vài giây im lặng, Tay săn ảnh cầm đầu mở miệng, "Người đâu! Bịt miệng nó lại! "

" Há miệng ra nhanh!"

"Ban ngày, nói cái gì xà lơ!!"

"ông mau ưm ưm a, á!!"

Tay săn ảnh trẻ tuổi bị ép uống sữa đến nghẹn, thế mà lúc Hoắc Bắc Hành đi ra, bên cạnh thật sự không có một người nào cả.

Tay săn ảnh trẻ nuốt nước bọt: "Đệch tôi làm nhà tiên tri được nè." "

"......"

Đệch! Má nó!

Nhìn Hoắc Bắc Hành đơn côi lẽ bóng, mấy người có chút đau đầu.

Tay săn ảnh số 1: "Bây giờ phải làm sao bây giờ, bên cạnh đối phương căn bản không có người. "

Tay săn ảnh 2: "Không ai thì chúng ta tạo cho có chuyện!" "

Tay săn ảnh số 3: "Làm thế nào để tạo cho có chuyện?! "

"Từ chụp lén thay thành phỏng vấn."

"Làm thế nào để thay đổi?!"

Dứt lời, chỉ thấy tay săn ảnh cầm đầu mang theo máy ảnh và thẻ phóng viên của mình đứng dậy.

Một tiếng nổ lớn vang giữa không trung và các phóng viên chính nghĩa xuất hiện.

"......"

Quả nhiên là xông pha ra ngoài chiến trường, xứng đáng là lão đại.

Tay săn ảnh cầm đầu quay ra chào hỏi người đeo máy quay, từ trong túi lấy ra micro nhỏ, rồi tiến về phía Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành đối với phóng viên giải trí và tay săn ảnh bọn họ mà nói chính là kpi đỉnh cấp, chỉ cần chụp được hình ảnh của đối phương, thì chưa bao giờ thiếu đề tài đưa lên.

Scandal của anh trong giới giải trí, từ ảnh đế đến đỉnh cao, từ nhỏ đến tiểu hoa, ai nhìn mà không đọc.

Huống chi bối cảnh và thân phận của anh là hàng đỉnh, doanh nhân trẻ tuổi giàu có, gia thế vững chắc, chỉ có là hơi đào hoa, nhưng có quá nhiều ảnh chụp đều là phỏng đoán, giới giải trí người qua đường đều ship CP người hâm mộ CP lung tung, không biết bao nhiêu người gia nhập vào đảng các CP của anh nữa.

Nguyên nhân chủ yếu cũng là, Hoắc Bắc Hành có một gương mặt đẹp trai trời cho, cộng thêm với xuất thân lai lịch, ưu thế của thiên kiêu chi tử, trong làng giải trí không gì có thể thay thế được.

Cho dù đối phương không phải người trong giới, lưu lượng cũng cao kinh người, fan lại càng không cần phải nói.

Đông như quân nguyên.

Tại sao ư đó chính là sự quyến rũ của một playboy.

Hoắc Bắc Hành lúc này mang cái mặt bí xị từ hồ bơi đi ra, tóc ướt chải ngược ra sau, cằm hơi khuất sau cổ áo thể thao màu đen, đôi mắt phong lưu mang theo sự thô bạo, dáng người cao lớn cao ngất, vai rộng Thái Bình Dương, mặc đồ thể thao sau lưng mang theo túi thể thao lớn, không cần phải nói đây chính là cái móc treo đồ tiêu chuẩn, nhìn tay săn ảnh đột nhiên vọt tới trước mắt, lông mày sắc bén nhíu lại một chút, gương mặt toát ra sự xâm lược.

Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, không có thời gian để ý đến họ.

Huống chi anh cũng không biết bọn họ.

Hoắc Bắc Hành hiện tại tâm tình cực kém, trên người tản ra áp suất cực thấp, tay săn ảnh thấy Hoắc Bắc Hành nhíu mày, sợ tới mức lùi lại một bước, bọn họ cũng không dám chọc anh, dù sao cũng không có lá gan, cũng không có bối cảnh như ai kia.

Thế nhưng tư liệu vẫn phải lấy, nếu bên cạnh đối phương không có người, thì trực tiếp hỏi cho ra.

Tuy rằng làm như vậy cực kì liều mạng nhưng vì có thể lấy được tin tức cùng mấy tháng vinh hoa phú quý, cho dù sợ hãi cũng phải liều chết tiến lên phía trước.

Dù sao gan lớn thì no chết, nhát gan thì đói chết.

"Hoắc tổng, có thể phỏng vấn một chút tình hình cuộc sống gần đây của anh không?"

"Hoắc tổng, gần đây có chuyện gì mới mẻ chia sẻ với mọi người không?"

"Hoắc tổng, đã lâu không lộ diện, có thể chào hỏi mọi người một tiếng được không?"

Hoắc Bắc Hành bị đám người trước mắt ầm ĩ đến đến đầu, lại ngại chiều cao của anh, nên khi anh bước đi mấy người nọ cũng không dám đứng ra ngăn cản, chỉ có thể bước theo miệng thì liên tục hỏi mấy vấn đề, hy vọng có thể đào ra chút tư liệu, để bọn họ trở về công ty trong huy hoàng.

Tài xế từ trên xe xuống đón Hoắc Bắc Hành nhìn thấy một màn này, vội vàng xông lên.

Người lái xe tiến lên ngăn chặn tay săn ảnh: "Xin lỗi, chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn." "

Dù sao chuyện Hoắc Bắc Hành ngốc, cũng chỉ là người trong giới biết, không có ai lan truyền ra bên ngoài, nếu bây giờ bị đưa tin Hoắc Bắc Hành ngốc, vậy thì tiêu đời.

" Chỉ là trả lời một số câu hỏi, rất nhiều người quan tâm đến cuộc sống của Hoắc tổng."

Người lái xe:...

Có gì để quan tâm?

Anh ta có nhiều tiền như vậy, đến lượt cần người khác quan tâm à?!

Các người có quan tâm Hoắc tổng không?

Các người quan tâm đến bạn của Hoắc tổng thì có.

Đừng nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấy tâm tư của mấy người.

Tay săn ảnh theo đuổi không rời, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội: "Hoắc tổng có thể trả lời ngắn gọn một chút không? "

"Hoắc tổng, Hoắc tổng..."

Hoắc Bắc Hành mới mặc kệ những người đó, đen mặt sải bước đi về phía trước.

"Hoắc tổng gần đây anh có người mình thích sao?!"

Hoắc Bắc Hành dừng bước, tài xế phía sau nhanh chân lẹ mắt liền nhích sang bên cạnh để tránh đụng vào người anh.

Hoắc Bắc Hành quay đầu lại nhìn tay săn ảnh trẻ tuổi kia "Cậu nói cái gì vậy? "

Nhìn gương mặt đẹp trai cực kỳ có tính xâm lược nọ và sự tích thô bạo của Hoắc Bắc Hành, tay săn ảnh trẻ tuổi có chút không dám mở miệng, có phải mình đã hỏi sai hay không, hỏi chuyện không nên hỏi.

Căng thẳng nuốt nước bọt, không dám hỏi lại.

Tay săn ảnh cầm đầu vội vàng kéo đối phương ra sau lưng, "Hoắc tổng thật ngại quá, cậu ấy mới tới, không hiểu quy củ, thật xin lỗi. "

Tuy rằng công việc chủ yếu là chuyên đi săn ảnh các người nổi tiếng nhưng hiện tại vỏ bọc bên ngoài là phóng viên nghiêm túc, Hoắc Bắc Hành suốt ngày vướng lùm xùm, dù muốn đào tư liệu nhưng mà trực tiếp hỏi đến đời sống riêng tư của đối phương như vậy là chọc thẳng đến đối phương như vậy không tốt lắm.

Hoắc Bắc Hành vẫn nhìn tay săn ảnh trẻ tuổi kia, lại lặp lại: "Cậu vừa nói gì?! "

Một câu này quả thực là đánh hắn vào địa ngục, thấy trốn không thoát, tay săn ảnh mặt rơi lệ, không nghĩ tới vừa mới vào nghề đã mất việc.

Cuối cùng tay săn ảnh trẻ tuổi chỉ có thể kiên trì nói: "Hoắc tổng gần đây có người thích sao? "

Tay săn ảnh trẻ tuổi nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đi rất yên bình, không cần nhớ, tạm biệt không lâu, kiếp sau liền gặp lại.

Hoắc Bắc Hành: "Có. "

Tay săn ảnh trẻ sửng sốt " Sao cơ? "

Không riêng gì hắn, những người còn lại cũng đều kinh hãi, căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời.

Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành từ trong túi lấy ví ra, đem tác phẩm phong thần "Răng trắng nhỏ" của người mình thích nhắm ngay máy ảnh.

4

Nụ cười rạng rỡ, lộ răng nanh, khoe: "Thế nào, đẹp không, giống y như sô cô la."

~~~~~~*

Tác giả có lời muốn nói:

Người qua đường: Đen như than.

Ếch xanh nhỏ: Đen như than.

An Thiều Phong: Răng trắng là được

Hoắc Đại Ngốc: Vợ tui là sô cô la!!

*Tình cha như cái tát: là câu chế bắt nguồn từ clip này nha bà con

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio