Vốn dĩ hai người còn định nói thêm vài câu nhưng mà nghe được lời này liền im lặng không nói nữa, lúc nãy là không nhìn được chị mình là Xuân Hoa khóc, hiện tại đụng phải lợi ích bản thân trong nháy mắt không còn lời nào muốn nói nữa.
Đúng vậy, sau này bọn họ phải lập gia đình muốn cưới vợ, trong nhà không có tiền, thì bọn họ lấy cái gì cưới vợ.
Trần Gia Hán kia có tiền, Xuân Hoa gả qua nói không chừng so với trong nhà sống tốt hơn, bây giờ chắc là chưa tiếp nhận được mà thôi, chờ gả qua một thời gian lại quen là tốt rồi.
Xuân Hoa dần dần tuyệt vọng, gào khóc, đứng lên từ trên mặt đất, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Người đàn ông vội vàng đuổi theo, hét lên với hai anh em còn đang đứng đó: "Hai đứa còn đứng đó làm gì mau đuổi theo nếu nó chạy mất thì tiền cũng đừng hòng còn"
An Nhất đang vác cuốc từ ruộng trở về liền nhìn thấy dưới tàng cây vây quanh không ít người, An Nhất không phải là người thích góp vui, chắc là người nào đó ở trong thôn làm điều gì mới mẻ để mọi người nhìn.
Ngay khi cậu định đi thẳng về nhà thì một tiếng khóc thảm thiết truyền đến tai cậu, là tiếng của một cô gái.
An Nhất sửng sốt một chút, vội vàng đẩy đám người ra xem thử.
Chỉ thấy Xuân Hoa nước mắt dàn giụa quỳ trên mặt đất tay nắm góc áo cha cô cầu xin ông, thanh âm nức nở ức khàn khàn, thống khổ vô cùng: "Ba, êm không gả, êm không muốn gả, êm thi đại học rồi êm có thành tốt nhất định có thể vào đại học, học xong êm sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ công việc, êm nhất định sẽ cho ba tiền dưỡng lão, sẽ mua thêm đồ trong nhà cho tiền hai em trai cưới vợ, êm xin ba, xin ba mà, êm không gả, êm thật sự không muốn"
Người đàn ông không hề dao động nhìn cô mắng: " Bớt nói nhiều, ai biết mày đi rồi có còn trở về không, mày không gả thì ai gả, tiền đã nhận, mau chóng về nhà, đừng ở đây làm mất mặt tao nữa" Nói xong cuối người nắm tóc Xuân Hoa muốn kéo đi, cô lăn lộn trên đất đạp ông mất cái, người đàn ông trong cơn giận dữ quát với hai đứa em trai: " Thất thần gì nữa còn không mau tới đem nó về nhà ngại chưa đủ mất mặt hả?"
Nhìn nước mắt Xuân Hoa chảy ròng ròng, hai anh em khó xử, nhưng vẫn hành động bản tính con người đều là ích kỷ, vì lợi ích của mình, cho dù không đành lòng không nỡ nhưng cũng đều có thể xuống tay, dù sao ai cũng không phải là duy nhất.
Xuân Hoa gả đi lấy tiền, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tốt hơn.
" Êm không muốn, êm không muốn!!" Xuân Hoa sụp đổ giọng điệu càng ngày càng chói tai.
Khi Xuân Hoa bị kéo đi, ngẩng đầu nhìn thấy An Nhất đang tách đám người chen vào, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từng hạt lớn rơi xuống, ánh mắt trống rỗng vô cùng.
Nhìn gương mặt sưng húp vì bị đánh của Xuân Hoa, An Nhất nghe nói cha cô đã nhận hai nghàn tệ để bán con gái mình đi, cậu nắm chặt cuốc trong tay muốn bước về phía trước, ai ngờ còn chưa đi được mấy bước thì tai cậu đã đau trước..
An Bính Thăng vặn lỗ tai An Nhất kéo người từ trong đám người ra ngoài, cho dù dọc đường đi An Nhất đau đến nhe răng trợn mắt cũng không buông tay, một tay cầm bình rượu, một tay dẫn An Nhất về nhà.
Đến nhà trực tiếp ném An Nhất lên giường, lớn giọng cảnh cáo: "Thằng nhóc này, đừng có xen vào chuyện nhà người khác cho ông"
An Nhất phẫn nộ đứng dậy "Vậy trơ mắt nhìn Xuân Hoa bị bán cho người khác? Trần Gia Hán năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, vợ mới chết chưa được hai tháng trước đó biết bao người nói hắn đánh đạp vợ tàn bạo, Xuân Hoa mới mười tám thôi lấy một người đáng tuổi cha cô ấy, làm sao mà có thể được?"
Con gái tuổi này chưa gì đã phải chôn chân trong hôn nhân, An Nhất không nỡ cũng không muốn nhìn thấy cảnh như vậy.
Nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Xuân Hoa, hai tay nắm thành quyền, nhớ tới lời đối phương nói với mình lúc trước.
"Anh An Nhất, nén nói xem bên ngoài núi như thế nào, hình ảnh trong sách vẽ có rất nhiều tòa nhà cao tầng, anh nói nó có cao như núi của chúng ta không?"
"Anh An Nhất, em muốn đi ra ngoài xem thử, không phải anh vẫn luôn nghĩ sao, chúng ta cùng nhau đi."
"Anh An Nhất, thi đại học xong, chờ có thông báo chúng ta có thể học đại học, nghe người ta nói, đại học rất tốt"
An Nhất đứng dậy định đi ra ngoài, ai ngờ lại bị An Bính Thắng tát cho một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của con trai mình, An Bính Thăng lên giọng mắng: "Đi! Thằng nhóc này thực sự cho rằng mình đầu thai làm thần để cứu vớt tất cả chúng sinh sao? Người ta bán hay gả con gái hay không thì là đến lượt ngươi quản, nếu ngươi muốn quản có thể đưa ra hai ngàn tệ không? Muốn đóng vai là anh hùng à? Mi là ai mà đi lo việc nhà cho người khác?
An Nhất không phục: "Vậy thì trơ mắt nhìn Xuân Hoa gả đi sao! "
Sao có thể làm như vậy được, họ căn bản không quan tâm đến nguyện vọng của Xuân Hoa, một cô gái quỳ trên mặt đất cầu xin không muốn lập gia đình, cô còn muốn đi ra ngoài núi nhìn thế giới bên ngoài, cô đi học để có văn hóa cho dù không có cô cũng không nên cả đời bị vây khốn ở trong núi, giống như một con rối, lập gia đình làm vợ, sau đó mang thai rồi làm mẹ, cứ thế mà cán đáng cho một đại gia đình.
Đó là một cô gái tươi sáng và tràn đầy năng lượng chứ không phải một con rối vải không có cảm xúc.
An Nhất cắn răng nhìn An Bính Thăng: " Ba cả ngày chỉ biết uống rượu, thì ba biết cái gì?! "
" Tao không biết, tao cho dù không biết cũng là cha của mi, mi thành thật mà ở yên đây"
Nói xong quay người đi ra ngoài còn không quên khóa cửa phòng của An Nhất lại.
Đứa con trai này của hắn có tư tưởng có văn hóa, nhìn chuyện không vừa mắt liền lên tiếng nhưng mà trên đời này ai lại đi thích người hay xen vào chuyện của mình, An Nhất làm như vậy ngoại trừ tăng thêm kẻ thù cho mình thì không có chỗ nào là tốt cả.
Ngày sau rước họa vào thân, hắn cũng không phải là đại la thần tiên gì, có thể giúp An Nhất giải quyết được.
Xuân Hoa sau khi được mang về nhà đã bị nhốt ở phòng bên cạnh, cha cô bảo hai đứa em của Xuân Hoa thay phiên canh chừng, đêm hôm sau ép Xuân Hoa thay đồ cưới rồi cột tay cô trên cột đề phòng người bỏ chạy, sáng sớm người của nhà họ Trần sẽ đến đón người.
Trên đầu Xuân Hoa phủ một tấm khăn trùm đầu đỏ, nước mắt dưới tấm khăn không ngừng rơi.
An Nhất không muốn Xuân Hoa cứ như vậy cắt đứt tương lai của mình, đêm hôm sau khi trời đã khuya, cậu phá cửa sổ chạy ra ngoài một đường chạy đến thẳng nhà Xuân Hoa.
Đèn trong nhà Xuân Hoa đã tắt, nhưng trước cửa nhà em trai cô vẫn còn đang ngồi xổm canh giữ.
Thừa dịp trời khuya, An Nhất thấy đối phương đang ngủ say ở trước cửa liền nhẹ nhàng đi vào bên trong, toàn bộ quá trình cậu đều nín thở tập trung tinh thần, không dám thở mạnh sợ phát ra tiếng động sẽ đánh thức người bên ngoài dậy, lúc bước vào phòng An Nhất nhìn thấy Xuân Hoa đầu đội khăn voan đỏ khóc nức nở.
Cậu bước tới và kéo khăn voan đỏ xuống, khăn trùm đầu rơi xuống đập vào mắt Xuân Hoa là gương mặt tuấn tú của An Nhất.
Xuân Hoa cả đời này cũng không bao giờ quên được cảnh tượng này, An Nhất kéo khăn xuống ánh trăng phá tan đám mây xám xịt, xuyên qua ô cửa sổ màu đỏ của chữ hỉ hắt lên người An Nhất.
Ánh mắt An Nhất kiên định, không hề sợ hãi.
Anh An Nhất đến cứu cô, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu hình ảnh phản chiếu của anh.
"Xuân Hoa, là êm, An Nhất đây"
Cậu che miệng Xuân Hoa nhỏ giọng nói cho cô đừng lên tiếng, rồi bắt đầu cởi dây thừng cho cô.
Xuân Hoa khóc đến cả người xụi lơ, sau khi nhìn thấy An Nhất, cô nhìn chằm chằm An Nhất với vẻ mặt không thể tin được.
Anh An Nhất đến cứu mình.
Xuân Hoa nhìn An Nhất: "Anh An Nhất..."
An Nhất đỡ Xuân Hoa lên"Anh dẫn em đi. "
An Nhất mang theo Xuân Hoa, thật cẩn thận từ trong phòng đi ra, sợ đánh thức người đang ngủ trước cửa.
Hai người lưng tựa lưng, rón rén đi ra khỏi đại viện, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chó nhà hàng xóm liền sủa lên
"Gâu! Gâu!! "
Xuân Hoa bị dọa đến mức chân mềm nhũn, trong nháy mắt ngã xuống đất, tiếng chó sủa ầm trời, người đang ngủ say ở cửa bị đánh thức, mở mắt liền nhìn thấy cửa phòng đang mở.
Liền hét lớn: " Chạy rồi, Xuân Hoa bỏ chạy rồi!"
Cha cô và em trai vốn đang ngủ say trong phòng nghe thấy, vội vàng đi ra đuổi theo.
" Đâu đâu, cái đứa con gái chết tiệt kia chạy đi đâu!!"
An Nhất đỡ Xuân Hoa dẫn người chạy ra ngoài thôn, Xuân Hoa cực kỳ sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, dọc theo đường đi ngã không ít lần, ngã lại vội vàng run rẩy đứng lên, không dám nói chuyện, nước mắt không ngừng được, tay và chân đều bị trầy.
Cô không thể bị bắt lại, không thể bị bắt lại nếu bắt lại thì cả đời cô liền xong, phía sau là hang động ăn thịt người cô không cần trở về.
Khi lần nữa bị ngã xuống, hai người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập xa xa cùng đèn pin, có một số người trong thôn xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn cũng hỗ trợ đi ra tìm Xuân Hoa.
Xuân Hoa sợ tới mức ngồi lì trên mặt đất không dậy nổi, run rẩy không ngừng như thể giây tiếp theo cô sẽ ngất đi.
An Nhất thấy thế cúi người cõng người chạy ra ngoài thôn.
Tiếng khóc nức nở sợ hãi của Hoa Xuân vang lên bên tai, An Nhất mang theo người chạy nhanh.
Giọng An Nhất hổn hển: "Đừng sợ, anh nhất định có thể đưa em ra ngoài. "
Nhìn con đường phía trước tối đen như mực, giọng An Nhất vang lên bên tai cô "Xuân Hoa, em còn muốn học đại học, còn phải ra ngoài xem nhà cao tầng, rất nhanh, anh rất nhanh sẽ dẫn em ra ngoài! "
Xuân Hoa rơi lệ nhìn thiếu niên cõng mình chạy trốn.
Thiếu niên cõng người không ngừng chạy tiếp, vầng trăng tròn trên đỉnh đầu là ánh sáng duy nhất của họ, dù xa xôi nhưng luôn luôn chiếu theo từng bước chân của bọn họ.
"Xuân Hoa, đừng sợ."
An Nhất từng câu an ủi nhưng mà bước chân chưa hề dừng lại.
"Bọn họ ở đó!!"
Cách đó không xa có người đuổi theo gần tới, Xuân Hoa sợ tới mức rung rẩy, muốn quay đầu lại nhìn.
An Nhất: "Đừng nhìn! "
Xuân Hoa lập tức cứng đờ trên lưng An Nhất.
An Nhất cắn răng, cổ họng giống như một thanh sắt bị rỉ sét, đến một ngọn đồi nhỏ dùng tay ôm chặt Xuân Hoa, cúi người lăn xuống, nơi đó có một đường tắt nhỏ bọn họ hay dùng đi học, trong thôn ít người đi học nên con đường này cũng rất ít người biết.
An Nhất thả Xuân Hoa xuống, hai tay nắm chặt vai cô, mở miệng nói: "Xuân Hoa, bây giờ em dọc theo con đường này đến ký túc xá của giáo viên tìm cô Sở, cô ấy nhất định sẽ giúp em. "
Cô Sở là một giáo viên tốt hy vọng học sinh mình có một tương lai tốt đẹp, biết tình hình của Hoa Xuân chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Nói xong nhanh chóng lấy từ trong túi ra năm trăm tệ, đây là tiền lúc trước cậu để dành khi nào lên đại học sẽ dùng, cậu nhét tiền cho Xuân Hoa, "Cầm tiền, đi, đi càng xa càng tốt, chờ qua vài ngày thư thông báo trúng tuyển đại học tới, em liền đến trấn nhỏ ngồi xe khách đi, đừng trở về nữa. "
Xuân Hoa cầm tiền, "Vậy anh An Nhất thì sao? "
An Nhất: "Không sao đâu, anh sẽ không có việc gì, Xuân Hoa, em ra ngoài học đại học cho thật tốt, anh sẽ ra ngoài tìm em. "
Nói xong đem Xuân Hoa xoay người đẩy đi, "Chạy! Xuân Hoa! Chạy đi! Đừng nhìn lại! Anh ở đây! "
Xuân Hoa cảm thấy nước mắt vì đón gió mà nhanh chóng khô lại trên mặt, cô cắm đầu chạy về phía trước không dám quay đầu lại, không dám quay đầu lại...
Ánh trăng ở trên đầu dõi theo từng bước chạy về tương lai của cô.
Nhìn Xuân Hoa chạy xa rồi, An Nhất đứng dậy lên dốc, chạy đến một hướng khác hấp dẫn sự chú ý của mấy người trong thôn, rất nhanh liền bị người ta bắt được.
Người đàn ông tiến lên nhìn Xuân Hoa không có ở đây, một tay xách cổ áo An Nhất lên, "Xuân Hoa đâu?! Tao hỏi mày Xuân Hoa nhà tao đâu?! "
An Nhất nhìn ông: " Không biết!"
" Bớt nói láo, lão tử nhìn thấy mày dẫn người chạy"
An Nhất đã bị hai hai em trai của Xuân Hoa và người trong thôn xem náo nhiệt vây quanh.
" Xuân Hoa chạy đi đâu rồi? Nói mau! Nói mau!"
" Con gái nhà tao gả chồng liên quan gì đến mày, nó chạy mất ngày mai nhà họ Trần đến mi kêu tao phải làm sao đây?"
An Nhất cắn răng "Vậy chú liền đem tiền lễ vật trả lại cho người ta!! Cái danh bán con gái gán vào đầu thật sự dễ nghe sao, trong thôn có bao nhiêu người chờ xem chuyện cười nhà chú đó! Người khác cho đều lấy đề tài này làm chuyện phiếm trên bàn ăn, chú cho rằng hiện tại bọn họ đi ra tìm Xuân Hoa giúp chú sao? Không bọn họ chẳng qua là tới đây góp vui xem chuyện cười của nhà chú thôi"
Nói xong nhìn về phía hai em trai của Xuân Hoa, "Xuân Hoa thường ngày vì hai đứa các ngươi tiết kiệm chi phí, mọi chuyện đều vì các ngươi suy nghĩ, thế mà hai người các cậu lại đối xử với chị mình như vậy, sao các cậu có thể làm như vậy với chị mình?"
Hai anh em bị An Nhất nói cho đỏ mặt, bởi vì lời trong miệng đối phương nói là sự thật, nhưng hiện tại bị chọc thủng, hai người chẳng những không có một tia áy náy, ngược lại thẹn quá hóa giận.
" Câm miệng, anh câm miệng!!! cho tôi".
Xuân Hoa gả đi, nhà bọn họ mới có thể có tiền, bọn họ mới có thể cưới vợ, bằng không tiền này lấy đâu ra, dựa vào mảnh đất hoa màu kia?!
Người đàn ông giơ tay lên cho An một quyền, An Nhất định phản kháng lại bị hai anh em của Xuân Hoa đè xuống đất, mấy người trong thôn đứng bên cạnh không tiến lên ngăn cản mà ở một bên góp chuyện vui.
Ba người đàn ông trong nhà Xuân Hoa đè An Nhất, cậu giãy dụa phản kháng vung nắm đấm về phía đối phương, lúc này một người trong đó đỏ mắt, cầm lấy một tảng đá trên mặt đất ném về phía An Nhất.
Ngày hôm sau tờ mờ sáng, An Bình Thăng dạo quanh hồi lâu trên một sườn đồi đất nhỏ cách cửa thôn hai cây số một hồi lâu mới nhìn thấy An Nhất nằm trên mặt đất.
An Nhất nằm sõng soài trên đất, nửa bên mặt dán vào đất vàng, một bên mặt mày đầy vết máu đã khô bám trên mặt, cậu nằm sấp trên mặt đất đau đến không nhúc nhích được, trên mặt cũng là một khối tím.
Người đàn ông đi tới bên cạnh An Nhất, từ trên cao híp mắt nhìn người thở hổn hển trên mặt đất, người đàn ông cũng giống như bình thường, trong tay cầm một chai rượu trắng, nhưng rượu trong chai rượu hôm nay lại một chút cũng chưa vơi đi.
An Bình Thăng: " Nói không phép mi xen vào chuyện nhà của người ta, giờ thì hay rồi, đáng đời mi"
Dứt lời, mở nắp chai ra, đem rượu trắng đổ hết lên mặt An Nhất.
Mắt An Nhất bị rượu xối không mở ra được, vết thương trên mặt bị rượu trắng đâm đến đau đến thấu tim gan.
Ném cái chai rỗng đi, An Bính Thắng khom lưng cõng An Nhất lên, đi về nhà.
Sau khi đi vài bước, An nhìn thấy con dốc nhỏ bên kia mỉm cười.
Xuân Hoa đã đi rồi.
An Bình Thăng cõng con trai cũng biết việc này An Nhất làm được, cười mắng: "Mi còn cười cái gì, bị đánh thành như vậy, cũng còn sức mà cười hả"
An Nhất nhìn sườn núi nhỏ bên kia: "Ba, êm êm vui vẻ "
" Êm vui vẻ quá"
~~~~~~~~~~*
editor: Sau bao nhiêu ngày cuối cùng cũng coi được bộ phim " Khi tôi và ma qủy trở thành người nhà" rùi mấy bà.....