Sau khi luật sư rời đi, An Nhất cũng bắt đầu cảm thấy bối rối.
Dù sao bây giờ ngày ly hôn cũng sắp đến, nội dung ký kết thỏa thuận kết hôn lúc trước cũng bắt đầu có hiệu lực, cho dù Hoắc Bắc Hành không ký, bọn họ cũng nhất định phải ly hôn.
An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành rầu rĩ không vui, cảm xúc trong lòng nói không nên lời.
Thật ra vừa rồi Hoắc Bắc Hành lưu luyến không muốn ly hôn, khiến trong lòng có vài phần vui vẻ cũng có chút không còn mặt mũi nhìn thấy người khác.
Cậu vui vẻ Hoắc Bắc Hành quan tâm đến cậu, cần cậu và không muốn buông tay cậu.
Trong lòng cậu len lén mừng thầm đồng thời, lại không khỏi phỉ nhổ cảm xúc của mình.
Cậu không nên có những suy nghĩ và cảm xúc như vậy, ít nhất là như một người bình thường.
An Nhất không ngừng giãy dụa giữa việc ly hôn với Hoắc Bắc Hành hay là bị lên án đạo đức.
Những điều giáo viên trong núi dạy cậu học được gì?
An Nhất nhìn vóc dáng to lớn đang ôm mình, đưa tay ôm lấy đối phương.
"Hoắc Bắc Hành, tôi thích anh."
Bên tai Hoắc Bắc Hành tê dại, ngực giống như nước sôi không ngừng nóng, ôm chặt người vào trong ngực.
"Bà xã, tôi cũng thích em."
Đây là lần đầu tiên An Nhất và Hoắc Bắc Hành yên tĩnh ở bên nhau như vậy sau khi kết hôn, cậu cảm thấy hai năm này là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Sở dĩ con người được gọi là con người bởi vì họ có lý trí và khả năng suy nghĩ, cậu luôn quyết tâm trở thành một người xuất sắc từ khi còn ở trong núi và hiện tại cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ đó. Cậu không muốn trở thành một người trơ trẽn không biết xấu hổ.
Cậu thừa nhận tình cảm của mình nhưng cũng không lấy đó làm lý do để tiếp tục.
Nhưng mà lúc này Hoắc Bắc Hành đang vì một câu thích của An Nhất lại cảm thấy có chút hưng phấn
Mẹ kiếp, coi như để cho anh chờ được.
Chỉ cần luôn cố gắng nhất định có hồi báo.
An Nhất ôm Hoắc Bắc Hành qua, sau khi nói ra miệng, cảm thấy cũng không có gì tiếc nuối, dù sao lời tỏ tình cũng nói ra, ôm cũng ôm rồi, cậu cảm thấy rất thõa mãn.
Ếch xanh nhỏ có thể cầm được buông được, cậu đây sẽ đi tìm một cái ao khác.
Ngay khi Hoắc Bắc Hành gọi điện thoại mua pháo, An Nhất mang dép lê lên lầu bắt đầu thu dọn hành lý.
Quần áo và đồ đạc của cậu rất nhiều, hai năm nay Hoắc Bắc Hành mỗi lần đi ra ngoài thấy đồ chơi gì lạ mắt mới mẻ đều mang về cho cậu.
Hắn đem những mảnh vụn kia bỏ vào vali, sau đó lại
Cậu đem những thứ lặt vặt đó vào vali, sau đó nhờ người giúp việc mang mấy thùng carton chuyển nhà tới, sau khi cất quần áo và đồ chơi nhỏ mà Hoắc Bắc Hành mang về cho mình, cậu cố ý khóa cửa phòng thay đồ, hành lý bên trong ngày mai sẽ được chuyển đi lúc Hoắc Bắc Hành đi học bơi.
Đi tới tủ đầu giường trong phòng ngủ, An Nhất định lấy chứng minh thư và hộ chiếu của mình ra, ai ngờ vừa mở ngăn kéo thấy mười căn nhà móc trên một sợi xích.
An Nhất:...
Quả nhiên bất luận nhìn bao nhiêu lần, trứng bồ câu đều lớn dọa người.
Trên thỏa thuận kết hôn nói trong thời gian kết hôn Hoắc Bắc Hành tặng cho cậu trang sức hay tài sản cậu đều có thể mang đi, ngoài ra còn có một khoản tiền cấp dưỡng ly hôn lên tới mười triệu.
Nhưng những An Nhất này cũng không có ý định đòi, quá mức quý trọng, đến lúc đó cậu tùy tiện lấy một tấm thẻ nhỏ của Hoắc Bắc Hành mang đi là được. Đó coi như là tiền cấp dưỡng cũng sẽ không làm khó luật sư.
Chờ thu dọn xong hết thảy An Nhất nằm xụi lơ ở trên sopha.
Quả nhiên thu dọn hành lý là một công việc tốn nhiều sức, trong lúc đó cậu còn không ngừng lo lắng lỡ Hoắc Bắc Hành đột nhiên xuất hiện thì cậu sẽ giải thích cho anh như thế nào.
Chuyện ly hôn đã đến bước này, cậu đã không còn ý định nói trực tiếp với anh nữa, dù sao hành động thực tế vẫn tốt hơn là chỉ suy nghĩ.
Nếu lần sau ký thỏa thuận ly hôn còn xảy ra cảnh tượng như hôm nay, vậy khẳng định cậu vẫn không thể hạ quyết tâm được.
An Nhất quyết định ngày mai mình sẽ đi, như vậy không nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Hoắc Bắc Hành, cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý, có thể tiêu sái rời đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Bắc Hành đeo túi thể thao muốn ra ngoài, An Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Hoắc Bắc Hành có chút ngạc nhiên: "Làm sao vậy? "
Kỳ thật há mồm đòi tiền An Nhất vẫn có chút ngượng ngùng.
"Chính là..."
Hoắc Bắc Hành: "Cái gì? "
An Nhất quên chuẩn bị bản thảo trước nhưng rặn mãi cũng ra được một lý do: " Mấy ngày nữa tôi phải chơi với bạn, nghĩ đến anh..."
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cậu: "Tôi? "
An Nhất nhắm mắt lại: "Nghĩ xem anh có thể cho tôi ít tiền tiêu vặt hay không. "
Hoắc Bắc Hành nghe xong liền bật cười, nhìn vẻ mặt khẩn trương của An Nhất, anh tưởng có chuyện quan trọng gì đó.
Anh đưa tay lấy ví đựng thẻ ra đặt trong tay An Nhất, "Hiện tại tất cả tiền của tôi đều ở trong này"
Cả cổ phần bên công ty nữa.
" Bà xã, em có thể tiêu thoải mái, muốn xài như thế nào thì cứ xài"
Hoắc Bắc Hành tiến lên một bước, ghé vào tai An Nhất nói: "Tiêu xong, tôi sẽ lại kiếm về cho em. "
An Nhất có chút nóng mặt, dù sao lấy tiền Hoắc Bắc Hành cũng giống như lừa gạt tiền mừng tuổi của con nít vậy.
An Nhất mở ví đựng thẻ ra, lấy ra một cái thẻ vừa không phải thẻ đen cũng không có viền vàng, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, hạn mức chắc là nhỏ.
Sau đó trả lại ví đựng thẻ cho Hoắc Bắc Hành.
"Một cái là đủ rồi."
Hoắc Bắc Hành không nhận: "Vậy mấy cái kia em cứ giữ lại trước đi, tôi không cần"
An Nhất: "Tại sao?" "
Hoắc Bắc Hành: "Ngộ nhỡ có cướp thì sao? "
An Nhất:...
Cũng đúng!
"Vậy tôi bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường cho anh nha?"
Nói xong không đợi đối phương trả lời, liền xoay người lên lầu, đến góc tường len lén đứng ở phía sau tường nhìn bóng lưng Hoắc Bắc Hành, chờ anh đi ra khỏi cửa, lúc này An Nhất mới trở về bắt đầu liên hệ với công ty chuyển nhà.
Chung bá nhìn công ty chuyển nhà cho người tới chuyển hành lý cho An Nhất, nước mắt giàn giụa.
An Nhất nhìn Chung bá đang khóc đến nghẹn ngào, mới đưa chiếc khăn tay ra.
Không nghĩ tới Chung bá còn rất cảm tính.
Chung bá trong lòng khổ a.
An Nhất đi rồi, sau này một mình đối phó với tên khốn Hoắc Bắc Hành này.
Thật là tàn nhẫn.
Sao anh có thể bỏ được một ông già như tôi phải chịu loại tội này?
Chờ nhân viên dọn hết hành lý của An Nhất, mọi thứ đã sẵn sàng, An Nhất ngồi lên xe của công ty chuyển đi.
Chung bá vội vàng đi đến bên cửa sổ xe, lưu luyến không rời nói: "Còn có thể gặp lại nhau sao, An Nhất thiếu gia? "
An Nhất và Chung Bá nói lời tạm biệt, cảm ơn ông hai năm nay đã chăm sóc cậu, tài xế khởi động xe.
Mùa hè ngọt ngào và công chúa Lily đột nhiên chạy ra khỏi sân, đuổi theo xe của An Nhất.
"Gâu Gâu Gâu!!."
" An Nhất, không có anh thì em biết sống như thế nào?."
2
"An Nhất!!"
"Không có anh, tản bộ cũng không còn là tản bộ nữa!!"
An Nhất không nhìn thấy hai chú chó Dormand đang chạy theo, cậu ngồi trên xe quay về căn hộ mà An gia mua cho mình ở thành phố.
Mặc dù hơn hai năm không trở về, nhưng mỗi tháng đều có dì giúp việc gia đình đến dọn dẹp.
Biết An Nhất gần đây sắp ly hôn, Trần Lâm liền bảo cho người làm của nhà và nhân viên vệ sinh làm chăm chỉ thêm một chút, ba ngày đi một lần.
Để bất cứ khi nào An Nhất trở về, nhà cũng vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Căn hộ bốn trăm mét vuông, An Nhất trở về ngồi trên sopha, rõ ràng căn hộ không lớn bằng Hoắc gia, nhưng yên tĩnh hơn Hoắc gia rất nhiều.
Yên tĩnh quá cậu có chút không quen.
Nếu đổi lại là bình thường, Hoắc Bắc Hành đã không ngừng ở bên cạnh rủ cậu chơi cùng.
——
Hoắc Bắc Hành từ bể bơi trở về, vừa mở cửa liền đối diện với gương mặt phóng đại của Chung bá ngay cửa.
Hoắc Bắc Hành:...
Có chút ngoài ý muốn.
Trong ánh mắt Chung bá nhìn Hoắc Bắc Hành có chút thương hại nhưng cũng không có ý định đi giúp.
Dù sao Hoắc Bắc Hành trước kia đào hoa cỡ nào, bên cạnh lúc nào cũng không thiếu người, nếu không thay đổi bản tính thì An Nhất thiếu gia ở bên cạnh tên này cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Có một số người có một số thứ nhìn nhưng không giữ được mới là tốt nhất.
Hoắc Bắc Hành thay giày xong không để ý tới Chung Bá, mà trực tiếp lên lầu trở về phòng.
Lúc đầu anh chỉ cho rằng An Nhất là đi ra ngoài làm việc, anh nhớ rõ An Nhất gần đây tham gia một cuộc thi gì đó hiện tại cũng đã hoàn thành tiến độ nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Đi vào phòng thay đồ, Hoắc Bắc Hành thấy tủ quần áo trống rỗng mất một nửa.
Hoắc Bắc Hành đứng tại chỗ sửng sốt vài giây.
Nhớ lại sáng nay An Nhất đã lấy một tấm thẻ nói rằng em ấy muốn đi chơi với bạn bè của mình.
Chơi này, có nghĩa là du lịch? Nhưng quần áo mang theo hình như có chút nhiều, Hoắc Bắc Hành lấy điện thoại gọi điện thoại cho An Nhất, điện thoại vang lên vài tiếng nhưng không có trả lời, ngay lúc cuộc gọi tự động kết thúc anh mới phát hiện toàn bộ đồ dùng bên đầu giường đều không thấy đâu.
Đèn đọc sách nhỏ, những sách thiết kế cần đọc, còn có vương miệng giấy mà khi mình ngốc gấp cho An Nhất nữa.
Những thứ này bình thường vẫn luôn đặt ở đầu giường, trong lòng Hoắc Bắc Hành đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, anh sải bước đi tới trước giường, đưa tay kéo ngăn kéo ngăng tủ của An Nhất ra, đây là nơi An Nhất hay đặt giấy tờ, bình thường anh sẽ không chạm vào, mà lúc này bên trong trống rỗng, đừng nói giấy tờ tùy thân, ngay cả một tờ giấy cũng không có.
Hoắc Bắc Hành sắc mặt khó coi, tay nắm chặt, hiển nhiên có chút tức giận, mở cửa đi xuống lầu, không còn giả vờ ngốc nữa.
"An Nhất đâu?!"
Những đường cơ trên cánh tay anh căng cứng, vẻ mặt đáng sợ như thể có ai đó đã cướp mất An Nhất vậy.
Chung bá nhìn thấy bộ dáng này của anh, cũng không có ngạc nhiên, chỉ chậm rãi mở miệng, "An Nhất thiếu gia hôm nay đi rồi. "
Hoắc Bắc Hành vừa nghe đối phương đi rồi, trong lòng nổi lên một cơn giận: "Lúc nào, vì sao không ngăn cản em ấy, sao lại không nói cho tôi biết. "
Chung Bá: "Thiếu gia, cho dù nói cho cậu biết, chẳng lẽ An Nhất thiếu gia sẽ không đi sao? Cậu có thể lừa An Nhất thiếu gia nhất thời, nhưng có thể lừa An Nhất thiếu gia cả đời? "
Hoắc Bắc Hành im lặng.
Sáng nay khi hắn ra ngoài, đối phương rõ ràng nói là cùng bạn bè đi chơi, nhưng mà hiện tại hắn trở về lại được thông báo rằng đối phương đi rồi, không trở về, không cần hắn nữa.
Chung bá: "Giữa thiếu gia và An Nhất thiếu gia vốn là liên hôn, hiện tại An Nhất thiếu gia rời đi..."
Bên tai Hoắc Bắc Hành nghe Chung bá đang không ngừng nói lý do của việc An Nhất phải rời đi: "Chúng tôi còn chưa ly hôn đâu! "
Bốp!
Chung bá theo bản năng giơ tay đánh Hoắc Bắc Hành một cái.
" Cậu làm lão già này sợ muốn chết!"
Hoắc Bắc Hành:...
Trong mắt Hoắc Bắc Hành đối phương là trưởng bối, cho nên đối với hành động này, hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ việc An Nhất rời đi làm cho hắn bối rối.
Chung bá ở một bên nhàn nhã pha một chén trà đen, "Thiếu gia cho cậu. "
Hoắc Bắc Hành cầm lấy, đổ hết vào miệng.
Chung bá sửng sốt: "Thiếu gia vừa mới pha mà"
Phụt!
Hoắc Bắc Hành:...
Quên đi.
Chung bá nhìn bộ dáng như nội mất hồn của Hoắc Bắc Hành: "Thiếu gia nếu thật sự thích An Nhất thiếu gia thì đi tìm là được rồi, tôi thấy ngày mai không tệ, ngày mai đi đi. "
Hoắc Bắc Hành đang có ý này, hôm nay trước tiên cho người đi tìm hiểu xem An Nhất về An gia hay đi đâu, dù sao chuyển nhà cả một ngày, hiện tại hắn đi, đối phương căn bản không có sức lực đón hắn.
Hoắc Bắc Hành lên lầu, người giúp việc đi đến bên cạnh Chung bá.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của người nọ, Chung Bá: "Có cái gì muốn nói thì nói đi"
Người nọ: "Tôi cảm thấy ngày mai liền đi tìm đối phương có chút quá nhanh, hiện tại Bắc Hành thiếu gia cùng An Nhất thiếu gia vừa mới tách ra, tâm trạng khẳng định sẽ không quá tốt, đáng lẽ nên để cho hai người họ bình phục tâm trạng trước, chờ tỉnh táo lại rồi đi nói chuyện không tốt hơn sao?"
Chung bá: " Anh không hiểu đâu." "
Người nọ:?
Chung Bá: "An Nhất thiếu gia chỉ có thời điểm không lý trí, mới có thể ở cùng một chỗ với thiếu gia. "
Ếch xanh nhỏ tỉnh táo và tự do.
Trưa hôm sau, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" tổ chức teambuiding ở một quán cà phê, Cố Linh Linh bởi vì đường tắc đường nên đến trễ một chút.
Lúc An Nhất tới Lâm Cứu đang loay hoay với thực đơn món tráng miệng, không biết nên ăn gì, thấy An Nhất tới liền giơ tay gọi đối phương đến.
An Vừa ngồi xuống, hôm nay cậu mặc vô cùng giản dị, áo hoodie cùng quần thể thao, nhìn qua giống như một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, dù sao ngày hôm qua chuyển nhà hao phí rất nhiều sức lực. Cả một buổi chiều hôm qua mới đem hết đồ đạc ra, hôm nay thức dậy tay cũng không nhấc lên được.
Lâm Cứu nhìn bộ dáng mệt mỏi của An Nhất.
"Cậu gặp hồ ly tinh?"
An Nhất:"Hồ ly tinh nào?" "
Lâm Cứu: "Vẻ mặt cậu bây giờ như bị hồ ly tinh hút sạch dương khí!"
An Nhất:...
"Không có, chỉ là ngày hôm qua tôi ly hôn."
Lâm Cứu: "Cậu ly hôn rồi à? "
An Nhất gật đầu.
Trước đó An Nhất đã kể về đối tượng kết hôn của mình với Lâm Cứu, đại loại là đầu óc không được tốt lắm.
Lâm Cứu hỏi: "Cậu ly hôn với anh ta là vì anh ta ngu ngốc sao? "
An Nhất suy nghĩ một chút: "Coi như vậy đi. "
Đối phương ngốc, cậu lại nổi lên tâm tư không nên có, cho nên nhất định phải ly hôn.
Lâm Cứu: "Vậy nếu anh ta không ngốc thì sao? "
Thế còn không phải là một hoa công tử chính hiệu.
An Nhất: "Vậy thì càng không thể ở bên nhau." "
Dứt lời, An nhất định cảm thấy trên vai trầm xuống, đỉnh đầu bị một bóng đen bao phủ.
Hoắc Bắc Hành rũ mắt nhìn cậu.
"Luôn miệng nói yêu tôi, lại lừa tôi tiêu vặt?"
~~~~~~~~*
Editor: Hế lồ,