Hoắc Bắc Hành để cảnh sát tiến lên kiểm tra an nguy của mình, sau đó vỗ vai đối phương: "Vất vả rồi, đồng chí cảnh sát. "
Anh cứ tùy ý và thản nhiên như vậy bước ra khỏi hiện trường vụ án và đến trước mặt An Nhất đang sững sờ ở một bên.
"Bà xã, đi thôi, về nhà."
An Nhất nhìn người đàn ông đầy mưu mô trước mặt mà cảm thấy đau lòng, như thể Hoắc Đại Bảo ngây thơ hồn nhiên đã bước vào giai đoạn nổi loạn.
Vừa rồi cậu thật sự bị dọa sợ, cho rằng Lý Thủ Quyền sẽ làm tổn thương đối phương, đến hiện tại sắc mặt còn có chút trắng bệch, trên trán toát ra chút mồ hôi.
Nhưng Hoắc Bắc Hành đang vì không cần ly hôn mà đắc ý.
Mẹ kiếp.
Không cần ly hôn, không khí trong lành.
An Nhất đưa tay nhéo bắp thịt trên cánh tay Hoắc Bắc Hành.
Gần như là dùng toàn bộ sức lực, muốn vặn thịt đối phương xuống.
Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn cắn răng chịu đựng.
An Nhất rất tức giận: " Lúc nãy anh làm gì vậy hả? Anh đang đùa giỡn với mạng sống của mình à?"
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận tới đỏ lên của An Nhất, không dám đắc ý nữa, vội vàng cúi đầu: " Tôi nắm chắt mà, em đừng tức giận"
An Nhất bẻ đầu Hoắc Bắc Hành nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên cổ đối phương thật sự không có vết thương, lúc này mới yên tâm.
Vừa rồi Lý Thủ Quyền đặt đao lên cổ Hoắc Bắc Hành, giống như nắm chặt trái tim cậu trong tay vậy.
Trong đầu cậu trống rỗng, chỉ muốn Lý Thủ Quyền thả Hoắc Bắc Hành ra, để cậu đi đổi cũng tốt.
Trong lòng cậu biết, cậu sẽ không gặp được một Hoắc Bắc Hành nào nữa.
Người đàn ông luôn ủng hộ cậu, tin tưởng cậu, luôn luôn đứng về phía cậu.
Nhìn bộ dáng áy náy của An Nhất, Hoắc Bắc Hành kéo An Nhất ra khỏi đám người, đi tới dưới một gốc cây.
Cây này tên là sung, nhưng đối với "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" thì đây lại là một cây liễu.
1
Những tin đồn về Hoắc Bắc Hành trước đây nói anh đào hoa đến mức không thể nào đào hoa hơn nữa, thế nhưng thực tế lại là người chưa từng nói chuyện yêu đương, lần này đúng là anh hơi quá đáng. Dáng người Hoắc Bắc Hành cao lớn cúi người đi bên cạnh An Nhất.
Bốn chữ tay chân lúng túng viết rõ lên trên người Hoắc Bắc Hành.
An Nhất lẩm bẩm: "Tôi sẽ ly dị anh, cuộc hôn nhân của tôi đầy lừa dối."
Hoắc Bắc Hành một trăm lần không đồng ý, sao có thể chấp nhận vợ đến tay còn có thể bay: "Không được. "
"Dựa vào cái gì không được."
Hoắc Bắc Hành trong nháy mắt thay đổi khí thế, cúi người tới gần An Nhất, trong đôi mắt đào hoa mang ý tứ dò xét: " Em muốn gạt người? "
An Nhất bị nhìn có chút chột dạ.
Hoắc Bắc Hành: "Lừa gạt người trước mặt cảnh sát, không sợ người ta bắt em? "
An Nhất: "Anh..."
Hoắc Bắc Hành kéo tay An Nhất, quay đầu: "Đồng chí cảnh sát ơ..."
An Nhất vội vàng đưa tay che miệng anh lại: "Không ly, không ly"
Bộ dáng kia hận không thể đem Hoắc Bắc Hành nặn lại đi nhét vào thùng rác.
Chó chết!!!
Nghe thấy chưa, chó chết! 🙂
Hoắc Bắc Hành nhướng mày, nửa khuôn mặt che ở trong bàn tay An Nhất, đôi mắt mang theo ý cười.
Nhưng vẫn là quy củ nhận sai với An Nhất: " Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa"
Cực kì thành khẩn, cũng cực kì vui vẻ thoát khỏi thân phận người đàn ông kết hôn lần hai.
Ngày hôm sau, khi An Nhất đi ghi bản tường trình, từ trong miệng cảnh sát biết được Lý Thủ Quyền đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
An Nhất ngạc nhiên: "Hiện tại chưa tỉnh? "
Hoắc Bắc Hành chỉ tặng cho đối phương một cú ném qua vai, nghiêm trọng như vậy sao?
Đồng chí cảnh sát gật gật đầu: "Người nhà của anh có chút tài năng đó"
An Nhất:?
Đồng chí cảnh sát: " Suýt ngã thành người thực vật." "
An Nhất:...
Khi người đưa đi, ngoại trừ vết thương ở gáy, cổ tay bị gãy, một bên vai trật khớp.
Cộng thêm hai lần đánh nhau trước, vết thương trước đó vẫn còn mới tinh, ngay sau đó liền lại lấp đầy vết thương mới, mới thêm mới, giống như xếp chồng buff vậy.
Khi Lý Thủ Quyền tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tiếp tục, giờ đây Lý Thủ Quyền không chỉ phải đối mặt với nhà tù mà còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
Đối phương phải trả một phần tiền phạt vi phạm hợp đồng, nhưng lúc trước dự án hợp tác kí kết không chỉ có một, số tiền cộng lại trở nên khủng bố, hiện tại công ty quản lý cũng tiến hành truy tố Lý Thủ Quyền.
Bởi vì đối phương mạo danh người khác, cảnh sát cũng bắt giữ người liên quan lúc này, cậu của Lý Thủ Quyền, đối phương hiện tại đã gần năm mươi tuổi, làm hiệu phó trường ở huyện, vốn định nghỉ hưu sớm sau vài năm nữa. Nhưng mà hiện tại bị bắt, sự việc đã lan truyền trong thị trấn nhỏ, khí tiết tuổi già khó giữ, trên xe biết mình phải ngồi tù ông ta ngất lên ngất xuống mấy lần. * cuộc sống nhàn nhã khi về hưu đó mấy bà.
Lúc nhìn thấy An Nhất, hắn liền quỳ gối trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, cầu xin An Nhất tha cho mình, hắn sắp năm mươi tuổi, vất vả cả đời, gần có thể hưởng thụ nửa đời sau.
Bây giờ danh tiếng đã bị hủy hoại, nửa đời sau cũng kết thúc.
Hắn cầu xin An Nhất, An Nhất là cọng rơm duy nhất có thể giúp hắn.
"An Nhất cầu xin cậu, tha cho thầy đi, thầy nhớ cậu là một đứa trẻ ngoan"
"Thầy không thể ngồi tù, thầy đã đến tuổi này rồi."
" Là thầy có lỗi với trò, xin lỗi! Thầy xin lỗi"
An Nhất không đến gặp người.
Hắn bị đánh cắp không chỉ là đại học, còn có cuộc đời bằng trình vạn dặm.
Tội của đối phương xứng đáng với những gì đã gây ra, nhưng những thứ cậu bị lấy cắp sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Cậu không chỉ bị đánh cắp đại học mà còn cả cuộc đời với một chặng đường dài phía trước.
An Nhất từ cục cảnh sát đi ra, cảm nhận bầu không khí nóng rực bên ngoài, đứng trước cửa cục cảnh sát hồi lâu.
Cậu hiện tại mới hiểu được, cho dù cậu trốn tránh hồi ức trước kia, nhưng nó vẫn như là một bóng ma vẫn sẽ đeo bám cậu, mãi cho đến bây giờ hắn mới cảm thấy, thứ vô hình đè trên vai mình biến mất.
Sự oán giận của cậu, không cam lòng của cậu.
Nhưng phần cố chấp trong lòng cậu, có thể cả đời đều không bỏ xuống được trong suốt quãng đời còn lại, thời gian sẽ không quay ngược, có một số việc cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Trường đại học và khởi đầu của cuộc đời quả thực đã bị hủy hoại.
Đây là làn sương mù mà cậu sẽ không bao giờ thoát ra được, không ai háo hức ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài hơn An Nhất mười tám tuổi.
Mang trong mình niềm hy vọng lớn lao, ngày đêm mong chờ, là mục tiêu sống, là bình minh của cuộc sống, cậu cho rằng mình đã nhận được sự cứu rỗi của cuộc đời.
Nhưng mọi thứ đều bị hủy hoại.
Cho dù hiện tại Lý Thủ Quyền phải trả giá và đưa ra xét xử, cũng không cách nào lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu.
Vùng đất hoang trong lòng hắn sẽ không bao giờ nở hoa nữa.
Ngay khi An Nhất chuẩn bị bắt taxi về nhà thì trên điện thoại di động đột nhiên có một tin nhắn mới.
Là tin nhắn xuyên đại dương, An Nhất sững sờ trong giây lát, nó thuộc về một học viện thiết kế nổi tiếng quốc tế, nội dung đại khái là để cậu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào nửa năm sau.
Ếch xanh nhỏ cảnh giác.
Không phải là thông tin lừa đảo chứ?
Cậu nhìn lại đồn cảnh sát phía sau mình.
Đối phương làm sao dám chứ?
Nhưng nhìn tên học viện phía trên, An Nhất có chút khao khát, học viện thiết kế nổi tiếng, cậu thường xuyên nhìn thấy trên tạp chí và tin tức.
Cậu buồn rầu đứng ở nơi đó, lỡ là thật thì sao?
Không có khả năng, cậu không đủ điều kiện để đăng kí.
Nhất định không phải là sự thật.
Ếch xanh nhỏ không phải là một con ếch xanh nhỏ chỉ biết tưởng tượng.
Năm phút sau.
An Nhất: "Yeah, Trines. "
Cậu đã sử dụng tiếng Anh Trung của mình, miễn cưỡng nói chuyện với người nước ngoài ở đầu dây bên kia.
Đối phương đang giúp cậu tìm kiếm tin tức, kết quả cuối cùng là: "Chuẩn bị tốt cho kỳ thi, rất mong được thấy cậu nhập học."
Ếch xanh nhỏ ngốc lăng tại chỗ!
wow!
"Ghế dựa dày? Ghế dựa dày?! "
"Ừ, dầu ghế, dầu ghế!"
"oh~brother~"
"Yeah~brother~~"
An Nhất kích động cúp điện thoại, quả nhiên là cậu mà!
Ghế dựa dày!!
Hoa nở rồi! Nở hoa, vùng đất hoang thực sự nở hoa!!
Ếch xanh nhỏ có chút lâng lâng vốn ban đầu chỉ định nhảy ra khỏi đáy giếng nơi đang vây khốn cậu, thế mà hiện tại trực tiếp cất cánh bay ra ngoài.
Cậu ngồi trên xe taxi, không giấu được sự vui sướng trong lòng, ngồi cười cười một lát tấm mắt liền dần mơ hồ, sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa ngồi trên xe ôm mặt khóc nức nở.
Giấc mơ của cậu.
Giấc mơ năm mười tám tuổi của cậu.
An Bình Thăng sẽ hạnh phúc như thế nào nếu biết được bây giờ cậu có cơ hội đi học đại học.
Đối phương đối với cậu mà nói, không phải là một người cha tốt, nhưng trong lòng An Nhất vĩnh viễn để lại cho ông và mẹ nuôi một vị trí, thậm chí so với An Thiều Phong và Trần Lâm còn nhiều hơn rất nhiều.
Cậu thay đổi đường đi, mua hai chai rượu trắng, đi tới nghĩa trang, sau khi cậu đến thành phố liền đem tro cốt của hai vợ chồng An Bình Thăng dời đến nơi này.
Cậu lấy điện thoại ra đọc nội dung một lần, sau khi cảm xúc bi thương đi qua còn lại là tràn đầy vui sướng.
Nhưng cậu cũng biết, phần thông báo này, không có khả năng là đột nhiên xuất hiện.
Cậu trở về nhà, Hoắc Bắc Hành đang ở trong phòng bếp lấy ba chai rượu vang đỏ mà anh mang từ trong nhà tới, hiển nhiên muốn ăn mừng điều gì đó cho tối nay.
An Nhất ban đầu định đến Hoắc gia tìm người, nhưng ngẫm lại dựa theo suy nghĩ tùy tâm sở dục của đối phương, hiện tại hẳn là vẫn còn ở trong căn hộ của cậu.
Quả nhiên.
Hoắc Bắc Hành nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, "Em về rồi à?. "
An Nhất gật gật đầu, do dự một hồi: "Hoắc Bắc Hành, Em có chuyện muốn hỏi anh. "
"Chuyện gì?"
"Hôm nay em nhận được thông báo thi tuyển của học viện thiết kế, là anh giúp em làm sao?"
Hoắc Bắc Hành không giấu diếm: " Một phần thôi"
An Nhất:?
Hoắc Bắc Hành đặt rượu vang đỏ xuống: " Chủ yếu là do tác phẩm của em vượt tuyển chọn, bằng không cũng không có cách nào?"
Đôi mắt của An Nhất sáng lên.
Hoắc Bắc Hành rũ mắt nhìn cậu: "Vui vẻ sao? "
An Nhất: "Vui vẻ! "
Hoắc Bắc Hành giơ rượu vang đỏ lên: "Ăn mừng một chút? "
An Nhất gật đầu, sau đó đi vào phòng thay quần áo, một lát đi ra ăn cơm.
Hoắc Bắc Hành nhìn bóng lưng vui vẻ của An Nhất, trong mắt mang theo ý cười, cúi đầu nhìn rượu trong tay.
Anh cố tình chọn nó.
Chọn loại có nồng độ tương đối cao.
Buổi tối tốt lành bắt đầu từ hôm nay, An Nhất ngồi trên sô pha xem TV, Hoắc Bắc Hành đặt đồ ăn từ khách sạn mang tới, xong rồi vào nhà vệ sinh tắm một hồi, sau đó giống như con công xòe đuôi đi ra.
Lên kế hoạch vượt qua một đêm tuyệt vời này.
An Nhất cầm chai rượu vang đỏ, thấy Hoắc Bắc Hành đi ra nói: " Uống chút rượu không?"
Không nghĩ tới đối phương tự mình bán mình.
Loại cơ hội này không thể bỏ qua, Hoắc Bắc Hành cầm đồ khui rượu tới, mở rượu cho người ta.
Nhưng mà sau khi uống rượu qua ba lần, Hoắc Bắc Hành có chút thống khổ dựa vào ghế sopha, đầu ong ong từng cơn.
Tửu lượng của anh không thấp, rượu vang đỏ tác dụng chậm, hai người uống hết hai chai, cơn say của Hoắc Bắc Hành tới rồi nhưng mà An Nhất lại như không có chuyện gì.
An Nhất nhìn gương mặt đẹp trai hơi say của Hoắc Bắc Hành: "Anh không uống nữa sao? "
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất tươi tỉnh, bật cười.
An Nhất giống như người chiến thắng thì thầm bên tai anh: "Hoắc Bắc Hành, tửu lượng của anh không được rồi. "
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của đối phương, thích không chịu được.
"Trước kia em cũng uống rượu sao?"
An Nhất: "Có uống một đoạn thời gian, tửu lượng là lúc đó luyện ra. "
Hoắc Bắc Hành: "Uống bao lâu? "
An Nhất: "Chưa đầy một tháng đi. "
Chưa đầy một tháng? Theo lý mà nói, tửu lượng sẽ không tốt như vậy.
Hoắc Bắc Hành: "Em uống rượu gì? "
An Nhất: "Rượu xái" *
*Đầu nồi thứ hai là một loại rượu lúa miến
*Đầu nồi thứ hai là một loại rượu lúa miến. Đối với một trong những loại rượu vang Trung Quốc, nguyên liệu là lẩu, được chưng cất bằng nồi. Bởi vì chỉ có chất lỏng thu được từ chưng cất thứ hai, nó được đặt tên. Được yêu thích bởi người dân Bắc Kinh, do thương hiệu và bao bì khác nhau, có một số cách gọi bỏ qua, chẳng hạn như: "Tiểu Nhị", "Ngưu Nhị", "Sao Đỏ", v.v. Độ đầu nồi thứ hai cao hơn một chút so với rượu vang trắng ở phía nam, nhiều hơn 44-56 độ
+
"......"
~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
1
Hoắc Nhị: Răng đều cắn nát rồi.
Editor: Hoắc Nhị định mượn rượu thịt con nhà người ta ai ngờ há há.