Sau khi nhận được phiên bản đặc biệt của tạp chí Mãnh Nam, ếch xanh nhỏ đi vào thư phòng, trước mặt Hoắc Bắc Hành, đặt quyển sách này ở vị trí dễ thấy nhất.
Hoa nhà đè bẹp một đám hoa dại.
Hoa nhà dẫn đầu không đối thủ.
An Nhất quay đầu lại nhìn Hoắc Bắc Hành, giống như đang thể hiện tình yêu của mình, nói với anh: "Êm phong cho nén hạng nhất!"
Mặt Hoắc Bắc Hành không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng.
Chuyện xuống biển cũng đã xong, ngày hôm sau Hoắc Bắc Hành liền muốn lấy lại chuyện đưa đón An Nhất từ tay Hoắc Tiêu.
Ai ngờ Hoắc Tiêu lại không chịu.
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Anh mày bận xong rồi. "
Hoắc Tiêu nuốt nước miếng, kiên trì: "Em biết, nhưng em vẫn muốn đưa đón anh An Nhất đi học. "
Gần đây An Nhất đang bận rộn làm nhẫn cho Hoắc Bắc Hành, ngay từ đầu đối phương biết lúc Hoắc Tiêu thay Hoắc Bắc Hành đến đưa đón, vui vẻ vô cùng. Lớp học và giờ làm việc của An Nhất đều cố định, Hoắc Bắc Hành đưa đón cậu, giờ tan tầm bị đối phương chiếm cứ, căn bản không có bao nhiêu thời gian để cậu chạy ra ngoài, đi vào cửa hàng trang sức tham gia vào quá trình làm nhẫn.
Mà đổi thành Hoắc Tiêu tới đón, cậu liền có đủ lý do cùng thời gian đi cửa hàng trang sức, ví dụ như về trễ, liền nói cùng Hoắc Tiêu đi ăn cơm.
An Nhất làm nhẫn, Hoắc Tiêu cũng biết.
Loại chuyện này chính là bí mật bất ngờ, nào có thể bị bên kia phát hiện trước.
Hai người làm chiến hữu, đều giấu Hoắc Bắc Hành một thời gian dài như vậy, hiện tại chiếc nhẫn sắp hoàn thành, cũng không thể đến cuối cùng xảy ra sai sót.
Hoắc Tiêu: "Anh Bắc Hành, anh đừng để ý nữa, để em đưa đón anh An Nhất là được rồi. "
Hoắc Bắc Hành càng nghe càng không thích hợp.
Bảo thằng nhóc này đón vợ hai ngày, nó còn nghiện à?
" Đón em ấy để làm gì? Em ấy là vợ của tôi"
Hoắc Tiêu: "Nhưng anh ấy là anh dâu em. "
Hoắc Bắc Hành đột nhiên đứng lên: "Tiểu tử cậu muốn cùng tôi ăn sủi cảo?" * cạy góc tường á.
Hoắc Bắc Hành vai rộng chân dài, đứng dậy khiến Hoắc Tiêu giật nảy mình, giống như ngay sau đó sẽ rút thắt lưng ra khỏi hông đánh người vậy.
Hoắc Tiêu kiên trì: "Không phải, anh Bắc Hành, em không có biến thái như vậy! "
Hoắc Tiêu hoàn toàn quên mất cảnh tượng biến thái khi yêu cầu An Nhất đánh mình trong lần gặp đầu tiên ở Hoắc gia.
Hoắc Tiêu kêu anh ấy đánh.
Thế mà
An Nhất đánh thật.
Hoắc Tiêu bịa ra một lời nói dối: "Gần đây em yêu đương, nên muốn nói chuyện để hỏi ý kiến của anh ấy!"
Ánh mắt Hoắc Bắc Hành nhìn hắn trở nên phức tạp.
" Em nói chuyện với em ấy?"
Hoắc Tiêu trợn tròn mắt: "Sao... Có chuyện gì vậy? "
Hoắc Bắc Hành nhớ tới người vợ không có gốc rễ tình yêu của mình: " Chính em ấy cũng không có hiểu rõ"
Hoắc Tiêu:...
Cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của Hoắc Tiêu, đạt được tư cách đưa đón An Nhất.
Hoắc Tiêu cầm lấy ly nước uống một ngụm nước, thật sự là vì chuyện của hai người mà rầu thúi ruột.
Mười tám tuổi, phải làm hiệp sĩ bảo vệ tình yêu.
Hoắc Tiêu lại đưa đón gần mười ngày, mắt thấy sắp khai giảng, nhưng cũng không thấy tiểu tử này đi.
Hoắc Bắc Hành và An Nhất đang ngồi xem " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?", thì mở miệng nói: "Ngày mai tôi đi đón em!"
An Nhất hì hục gặm dưa hấu, nghe thấy sau đó nâng đầu lên: "Không cần, có Tiểu Tiêu. "
" Tôi đón em không được?"
"Vẫn là Tiểu Tiêu đi."
"Tại sao?"
An Nhất trầm mặc một lúc lâu: " Bởi vì cậu ấy là một nam sinh viên đại học trẻ tuổi."
Hoắc Bắc Hành:...
Em ấy thích nam sinh viên đại học?
Chết tiệt, sớm biết thế lúc trước không nên tốt nghiệp đại học.
An Nhất nhìn TV, nữ chính trong đó ăn bánh ngọt ăn ra một chiếc nhẫn, ánh mắt sáng ngời, mông dịch đến bên cạnh Hoắc Bắc Hành: " Lãng mạn quá!"
1
Hoắc Bắc Hành nhìn lướt qua, ừ hử một tiếng.
" Anh có cảm thấy lãng mạn không?"
Hoắc Bắc Hành vuốt ve tóc An Nhất: "Lãng mạn. "
An Nhất yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Ngày hôm sau, An Nhất và Hoắc Tiêu đến cửa hàng trang sức, lấy chiếc nhẫn đã làm xong.
Hoắc Tiêu ở một bên nhìn: "Anh An Nhất, đều là do anh tự anh thiết kế rồi làm cho anh Bắc Hành? "
An Nhất gật gật đầu: "Đẹp không? "
Hoắc Tiêu: "Đẹp lắm. "
" Anh ấy lớn lên xinh đẹp, cho nên phải mang thứ xinh đẹp"
Hoắc Tiêu sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người hình dung Hoắc Bắc Hành như vậy.
Diện mạo của Hoắc Bắc Hành là nhan sắc nồng đậm cực kỳ có tính công kích, nhìn một lần liền không thể quên, cực kì ưu việt, phong lưu tiêu sái, lời khen ngợi rất nhiều nhưng xinh đẹp như trong lời An Nhất thì vẫn là người đầu tiên.
Nghe có vẻ kỳ lạ và đặc biệt.
Hoắc Tiêu đứng sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ đây là... Tình yêu?!
Để có kế hoạch tặng nhẫn hôm nay, An Nhất đã đặt trước một tuần tại một nhà hàng cao cấp.
Hoắc Bắc Hành từ công ty đi tới, đi vào nhà hàng thì thấy nơi này đã được bao trọn.
Nhìn thẳng về phía trước, nhìn thấy An Nhất đứng cách đó không xa mặc vest, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương.
Hoắc Bắc Hành híp mắt, trong lòng huýt sáo.
Nhưng cũng không hỏi gì, để cho An Nhất dẫn mình đi.
An Nhất cực kì khẩn trương, động tác không tự nhiên cùng Hoắc Bắc Hành ngồi xuống.
"Có gì muốn ăn không?"
Hoắc Bắc Hành tùy tiện gọi món, vốn tưởng rằng bữa cơm này sẽ phát sinh chút gì đó, trong lòng ôm chờ mong.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra trong suốt bữa ăn cho đến khi gần xong.
Nghệ sĩ violin bên cạnh, dây đàn đều muốn kéo khói.
Hoắc Bắc Hành:...
Chờ món tráng miệng đưa lên, cảm xúc trong mắt An Nhất khác đi, Hoắc Bắc Hành bắt được, nhìn bánh anh đào trước mặt.
Làm anh nhớ đến " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu" mà hai người xem trước đó.
Con đường tình yêu, chính là ở trong đó.
Hoắc Bắc Hành làm bộ như không thèm để ý, nhưng lúc ăn bánh ngọt lại rất cẩn thận, nghĩ đến việc phát hiện ra chiếc nhẫn, làm sao trưng ra vẻ mặt hạnh phúc đến chết được.
Anh vẫn có niềm tin vào khả năng diễn xuất của mình.
Còn không phải anh giả vờ ngốc trong một thời gian. Mà không bị phát hiện sao?
An Nhất khẩn trương liếm môi, chờ Hoắc Bắc Hành kinh ngạc.
Nhưng mà đợi đến khi Hoắc Bắc Hành ăn đến miếng cuối cùng, hai người đều trầm mặc.
Nhìn miếng bánh cuối cùng trên nĩa.
Hoắc Bắc Hành:...
Hoắc Bắc Hành giương mắt nhìn An Nhất.
Em có để quên cái gì đó không?.
An Nhất:...
Cậu cũng không ngờ Hoắc Bắc Hành không ăn được nhẫn, không nên nha, nhẫn là cậu tự mình bỏ vào trong bánh ngọt mà.
Nó nên ở trong bánh mới đúng.
An Nhất có chút mất mát, múc một miếng bánh ngọt của mình.
Lộp cộp.
An Nhất:...
Chiếc nhẫn thực sự ở trong bánh, chỉ trong bánh của cậu.
Nhìn chiếc nhẫn bị chôn vùi trong bánh ngọt, An Nhất khó tránh khỏi mất mát, kế hoạch lãng mạn của ếch xanh nhỏ đã thất bại.
Hoắc Bắc Hành nhìn động tác cứng ngắc, vẻ mặt phức tạp của An Nhất, chỉ thấy đối phương lấy ra một chiếc nhẫn từ trong bánh ngọt.
" Là cho tôi sao?!"
Nghe được giọng điệu vui vẻ của đối phương, An Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, mở to hai mắt: "Ừm. "
Chỉ nói một chữ, cậu liền đỏ mặt.
Trái tim An Nhất đập nhanh, khẩn trương hít sâu một hơi, lúc trước cậu vì hành động lãng mạn lần này, bản thân đã chuẩn bị một đống lời thoại, nhưng hiện tại một câu cũng không nhớ ra, chỉ thấy cậu vươn tay cầm nhẫn: "Hoắc Bắc Hành, em yêu anh, anh có thể... Anh có thể sống cả đời với em không? "
Hoắc Bắc Hành không nói gì, trực tiếp đưa tay qua.
An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành, lại nhìn bàn tay đối phương duỗi tới, vội vàng lấy khăn ăn lau sạch kem trên nhẫn, mang lên ngón tay áp út của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành giơ tay lên nhìn hồi lâu, ý cười khóe miệng không che giấu được.
"An Nhất, cám ơn em, đã chọn tôi."
An Nhất ngượng ngùng cúi đầu: "Anh khách khí ghê. "
Hoắc Bắc Hành cười lắc đầu, liếc mắt nhìn nghệ sĩ violin bên cạnh một cái, người nọ cực kì thức thời rời đi.
An Nhất còn tò mò khúc nhạc của đối phương vừa kéo được một nửa, sao lại đi, giây sau liền bị Hoắc Bắc Hành hôn tới.
Chờ hai người từ phòng ăn đi ra, miệng đều có chút sưng lên.
Hành động lãng mạn của ếch xanh hỏ, vô tình chứa một cái gì đó vàng vàng.
Miệng bây giờ giống như ăn ớt, bây giờ vẫn còn cảm thấy nóng và nóng.
Hiện tại đang là mười giờ tối, trên đường phố vẫn náo nhiệt phồn hoa như cũ, đêm hè thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, xua đuổi khô nóng, Hoắc Bắc Hành thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhẫn, giơ lên giơ xuống, đi một đoạn đường ngắn, nhìn chiếc nhẫn không dưới mười lần.
An Nhất ôm lấy anh: "Thích không? "
Hoắc Bắc Hành: "Thích. "
"Vậy anh nhất định phải đối xử tốt với em đó."
Hoắc Bắc Hành kéo tay đối phương, "Được. "
An Nhất nở nụ cười vui vẻ.
"Em cũng nghĩ như vậy"
Chờ đi tới hiệu sách trước đó mua tạp chí Mãnh Nam, An Nhất bất giác quay đầu nhìn lại.
Cậu lắc lắc cái tay hai người đang nắm tay nhau, "Lần sau chúng ta đến đây mua sách đi. "
Hoắc -hoa nhà- Bắc Hành thấy mọi thứ không đơn giản: "Mua sách gì?" "
An Nhất chớp chớp mắt: "Anh biết mà "
Hoắc Bắc Hành mặt nghiêm túc: "Không mua. "
"Không mua, chồng em mua."
Hoắc Bắc Hành cúi người, gió đêm thổi xào xạc lá cây: "Chồng em khó tính sẽ không mua cho em đâu? "
An Nhất mặt mày nhướng lên, cố ý hù dọa anh: "Anh không sợ em đổi chồng sao? "
"Vậy em cũng không có cơ hội." Hoắc Bắc Hành giơ tay trái lên, chiếc nhẫn dưới ánh trăng rạng rỡ, chỉ nghe đối phương đắc ý nói: "Chúng ta phải ở bên nhau cả đời. "
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn chính văn.
Cám ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ mị trong suốt thời gian qua.
Hẹn gặp lại!!