Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 141: huyết thống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ngay lúc A Điêu hãy còn nghĩ suy, cô thốt cảm nhận được dao động trong không phận gần đó nhưng cô chỉ nheo mắt và không lên tiếng. Còn hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu bên kia lại cục cựa, ông ta điều khiển phi thuyền thả xuống thứ gì đó trong khoang sau.

Ù ù ù, chỉ thấy những khối kim loại nặng nề bay ra khỏi cửa khoang, biến ngay thành một đám chiến sĩ cơ khí kim loại với đôi cánh sau lưng. Chúng bay lưng trời hệt tia sáng, dẫn đầu tấn công dữ dội và đánh tan những chiến hạm đang mai phục.

Tiếng động bên ngoài quá lớn làm ai nấy ghé vào cửa sổ để xem.

“Tấn công chúng ta?” Xích Trình có phần ngạc nhiên, “Chúng ta chỉ đi tham gia cuộc thi thôi, cần thiết không?”

Hàng Tú Kim đăm chiêu: “Theo lý thuyết, xác suất thi đậu là rất thấp, đừng nói chỉ đơn thuần muốn giết chúng ta?”

Thật ra trong lần đi này có hơn một trăm người, trông phấn khích thế thôi nhưng trong lòng ai nấy đều có dự tính; người mang hy vọng chiếm rất ít, chung quy đây là một cơ hội để làm việc tỉ mẩn, để xem thế giới, thế đã có lợi.

Mỗi tội theo như bọn họ nghĩ, bên có hy vọng nhất là ba tên quái thai của Học phủ Thanh Châu. Nghe đâu ba quái thai có hành trình riêng, tịnh không ở cùng một chỗ với họ, thế thì mắc gì người ta lại xuống tay?

A Điêu nhai bánh bao chiên, đoạn uống trà sữa dằn chúng xuống. Cô đoán được nguyên nhân: Hoặc vì chuyện của Tống Linh và Tạ Kính Dư bị lộ, hoặc chuyện của Trần A Điêu là mình bị lộ, hoặc...

A Điêu liếc nhìn Giang Chu ở đâu đó, khóe miệng cong lên.

Xì!

.....

Bên tộc họ Tạ tại Trần Quận, Tạ Kính Dư vừa tiễn Tống Linh về Đam Châu chưa được mấy ngày đã thấy Khúc Giang Nam đến.

“Báo danh?”

Khúc Giang Nam gật đầu: “Rồi, chờ nó thông báo.”

Tạ Kính Dư thở phào nhẹ nhõm: “Viện Lộc Sơn không chỉ nhận học sinh mà còn có cả giáo viên, ngặt nỗi yêu cầu càng nghiêm khắc hơn. Nếu cậu thi vào được, vậy Tam hoàng tử chả là sự uy hiếp gì cho cậu.”

“Ừ, hy vọng có thể vào chứ độ khó rất cao.” Khúc Giang Nam thở dài. Cô ấy toan nói tí chuyện về Tống Linh cùng Tạ Kính Dư, bỗng nhiên hai người cùng nhận được tin tức về cái chết trong cung Trung và họ có biểu hiện khác nhau.

Không tính là ngạc nhiên mỗi tội không thấy mừng vui.

“Tuy nói khắp nơi trong lãnh thổ Tam Quốc hỗn loạn vì linh khí sống lại, quyền lực thống trị của hoàng gia sẽ được tăng cường, nhưng cục diện Đường Tống của chúng ta là tồi tệ nhất. Đế vương cao tuổi, Thái tử yếu đuối bất ổn, gặp thêm cái chết tại cung Trung, hoàng tử thì nhiều mà ai nấy lại cường tráng với dã tâm bừng bừng. Như vậy nếu hoàng tộc không có năng lực áp chế quyền quý, mà quyền quý lại không chịu bó tay chịu trói...”

Rõ ràng Tạ Kính Dư cảm giác được từ sau khi linh khí hồi phục, đã có rất nhiều nhóm người đánh chủ ý làm ba ông vua khác họ.

Là thủ tiêu hay hủy diệt thì kiểu gì cũng không có ý tốt, ngay cả hoàng tộc còn ước gì nhổ tận gốc 3 vương tộc.

(P1)

“Lúc dựng nước khí phách cỡ nào, tới đương thời chưa được một phần. Thói đời này đúng là chán ngán.” Tạ Kính Dư biết nếu phụ huynh gia tộc không tranh thủ thương lượng với cô ấy trước một bước, quyết định thông gia với nhà họ Triệu nhanh như chớp, nói không chừng hiện tại cô ấy không bị ép lấy mấy hoàng tử kia thì cũng bị người của gia tộc quyền thế khác theo dõi.

Khúc Giang Nam cụp mắt, nói thản nhiên: “Tớ nhận được tin tức, hồi trước trong nhà để tớ lựa giữa lấy Tam hoàng tử và tiến cung.”

Tạ Kính Dư kinh ngạc, sau đó nghĩ đến điều chi mà mặt tái xanh: “Mấy người bên cha cậu điên hết rồi à?”

Biểu hiện Khúc Giang Nam đầy ý sâu xa: “Không, đây mới là chỗ giỏi giang của họ. Bọn họ biết dù có là gì đi chăng nữa tớ sẽ không bao giờ chọn Tam hoàng tử. Kính Dư, cậu phải thừa nhận rằng trên đời này có nhiều ngữ tiểu nhân tính toán tột cùng và lợi ích mới là thứ lớn nhất. Nếu tớ tiến cung, thứ nhất Đế vương đã cao tuổi, không thể sinh thêm con, vậy thì tớ chỉ đành hao tổn sắc đẹp thổi gió bên gối, là trợ giúp trong cung đối với hoàng tử mà nhà họ Khúc lôi kéo. Thứ hai lỡ như Đế vương mượn chuyện linh khí sống lại dùng mấy loại thuốc, còn có thể sinh sản, như vậy lỡ như có việc gì thì cũng là chuyện người ít trông yếu nhưng lại có họ hàng mạnh, bọn họ sẽ có chỗ tốt cực lớn.”

Tạ Kính Dư cười gằn: “Bọn họ không sợ cậu phản bội?”

Vẻ mặt Khúc Giang Nam thản nhiên, cô ấy nhìn về phía phương xa: “Ai biết được, có lẽ trong tay bọn họ còn có nhược điểm gì đó cho rằng bắt thóp được tớ không chừng.”

“Cậu đừng có mà nghĩ bậy, dù có là nhược điểm gì đi chăng nữa cũng đừng mắc lừa, có việc thì nói với tớ trước.” Vừa nghĩ đến cái chết của chị cả nhà họ Khúc, Tạ Kính Dư ghê tởm nhà họ Khúc lắm. Cô ấy không nhắc lại nữa mà bảo: “Không biết kế tiếp Vương thượng sẽ lập ai làm Hoàng hậu, dám cá giờ đang tranh nhau tới mức cô chết tôi sống.”

Nếu dưới gối có hoàng tử làm người kế vị, vị hoàng tử đó sẽ lập tức trở thành con trai trưởng. Xét về lễ nghĩa, người này sẽ có phẩm giá cao quý để cạnh tranh với con trai cả là Thái tử.

“Không biết, so ra mà nói thì tranh cãi lớn nhất bấy giờ vẫn là chuyện kết hôn của đám hoàng tử này.”

Khúc Giang Nam nghĩ đến một số chuyện bèn nhíu mày: “Nghe nói gần đây trắc phi chính phi trong phủ hoàng tử chết ngoài ý muốn khá nhiều.”

Từ đầu cô ấy còn phỏng đoán Tam hoàng tử vốn có vợ cả, một mực tới trêu chọc cô chỉ đơn giản vì không cam tâm bèn tới rửa nhục, nào ngờ đâu trong lòng y muốn vậy thật.

Có điều nào phải là chân tình chi đâu.

Đàn ông trong hoàng gia đâu có chân tình gì. Khúc Giang Nam liếc mắt nhìn linh nguyên nhảy múa trên đầu ngón tay rồi lại nhìn về phía Tạ Kính Dư.

Mắt Tạ Kính Dư sáng lên, không nói lời nào nữa.

Hết thảy nằm trong điều không nói.

....

Bây giờ đã quá tháng 10, vào thu, chính là thời gian bón phân mùa thu. Tuy nhiên linh khí của Kinh Đô thịnh vượng, hoàn toàn không thấy cảnh vạn vật xác xơ khi thu sang, trái lại càng thấy rực rỡ.

Sau khi phi thuyền của Học phủ Thanh Châu vượt qua sông Thiên Vũ Lưu, phương hướng di chuyển lại không định vị tới đô thành Kinh Đô, ít nhất thiết bị của mọi người đều nhắc nhở đã đi chệch khỏi tuyến đường. Có người hỏi và hiệu trưởng Thanh Châu trả lời trong sự thong dong: “Ai nói với các em rằng kỳ thi Viện Lộc Sơn sẽ diễn ra ở Kinh Đô?”

“Nhóm thí sinh mấy em đã đăng ký trực tuyến nhưng vẫn cần phải đến một điểm cố định để đăng ký, chọn đồng hồ nhận dạng của mình, sau đó bước vào kỳ sát hạch. Song chỉ còn hai ngày nữa mới đến đợt sát hạch, không cần phải vội vàng đi ngay bây giờ. Dựa theo kế hoạch, trước tiên chúng tôi sẽ đưa 108 các em đến một nơi trước.”

(P2)

Tống Nhị Hồ: “Nơi này có quan trọng không?”

Hiệu trưởng Thanh Châu: “Rất quan trọng.”

Giang Chu: “Liên quan đến chuyện liệu các em có vượt qua được kỳ kiểm tra không.”

** má! Thật hay giả? Một nhóm người tò mò khôn cùng.

Mỗi tội A Điêu lại có phần mất tập trung, cứ thế vắt chân nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ vì phần tinh thần thay đổi quá nhiều trong khoảng thời gian này nên độ nhạy bén của cô càng ngày càng cao.

“Nghe nói tinh thần càng cường đại thì dù không phải người hệ tâm linh cũng có cảm ứng cực mạnh, mạnh đến một trình độ nhất định còn cảm nhận được lành dữ. Vậy tôi được xem là lành hay dữ?”

Bồn Cầu: “Hãy tự tin lên, không thể nào là lành được.”

Mẹ kiếp!

A Điêu thấy được bên trong khu vực não bộ của mình. Trước đây, kế hoạch cô lập cho bản thân dựa trên sự hiểu biết của mình về phần tinh thần ban đầu. Khốn nỗi cô vẫn đánh giá thấp ảnh hưởng của phần tinh thần sau khi sợi tơ tinh thần bóc tách tăng vọt. Chúng vượt chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí đạt đến hơn 10,000 sợi dây tinh thần, cộng với những ngày di chuyển bằng phương tiện giao thông, bây giờ chúng đã đạt đến 20,000 sợi.

Đúng dịp này cô bèn cải tạo lại 20,000 sợi tơ tinh thần để xây dựng một mạng lưới cá voi mạnh hơn, phần tinh thần đã có thể tự do phòng thủ thụ động chống lại tất cả các cuộc tấn công tinh thần của người hệ tâm linh từ cấp Vi Quang trở xuống.

Đây cũng được coi là kỹ năng kháng giáp của phần tinh thần.

Theo lời của Bồn Cầu, đây là bí thuật độc nhất, người khác có muốn sao chép cũng không thể.

Bởi vì không chỉ cần có một phần tinh thần siêu mạnh mẽ như cô mà còn cần cả Tinh Thần Nhập, cho nên đây là chuyện viễn vông.

“Ôi, quên đi, thế cục Kinh Đô chuyển vần khó lường, tôi thông minh đến đâu vẫn không đoán được lành dữ. Cứ đọc sách trước đã.”

Đối với kế hoạch tu luyện đã quyết định khi trước, tuy bảo về cơ bản cô đã đạt được những thứ khác, công tác luyện Tinh Thần Nhập quan trọng nhất phát huy siêu thường, thậm chí có được thân phân, nhưng A Điêu tịnh không ngờ trận Waterloo* mà mình gặp trong mục tiêu nhỏ thứ ba lại là huyết thống.

*Trận Waterloo năm 1815 ở Waterloo, Bỉ đã dẫn đến sự sụp đổ của đế chế Napoléon

“Sao có thể chứ, tố chất tôi mạnh mẽ cỡ này mà không có huyết thống nào hiện ra.”

Trong những ngày qua A Điêu cố gắng lợi dụng bí tịch Lửa Máu của tộc họ Hàn cùng với “Đan Nguyên Lỏng” nhằm nghiên cứu hai thi thể + truyền thừa Huyết Thống Hóa Mắt cho Vua Tuyết Yêu cấp 13. Thông qua chuyện nghiên cứu huyết thống giữa cường giả tộc người và tộc ma quỷ, tổng hợp những kiến thức trong đám bí tịch, cô sẽ vận chúng lên huyết thống trên người mình. Nhờ vào thành công của mạng lưới cá voi, cô cho rằng mình có thể tạo ra sự khác biệt trong lĩnh vực này.

Kết quả!

Thành tích bằng 0!

(P3)

Còn phá hư luôn một cái xác quý giá, hao phí hơn một ngàn mảnh di cốt.

A Điêu nhức nhối thấu trời. Tiếp đó cô còn phải bỏ ra tinh thần, thể lực, cũng như thời gian để luyện Tinh Thần Nhập, ngặt nỗi giờ ngẫm lại vẫn làm cô khó mà yên lòng được. Đây cũng là nguyên nhân bọn Tống Linh thấy mắt cô thâm quầng.

Phân thân Triệu Nhật Thiên đi ra ngoài bắt nội gián diệt trừ dị đảng khắp nơi, nhiều công tác bí mật cỡ đó còn không làm cô đau đầu nổi, trái lại cô còn phấn khởi. Suy cho cùng cô thích nhất khi ngấm ngầm đâm chọt hại người, ặc, là khi diệt trừ phần tử suy đồi.

Nhưng chuyện kia thật sự đã làm cho não cô ong ong.

Chẳng lẽ cô thật sự không có huyết thống đáng gờm gì?

Ông trời thưởng cho cô tố chất trâu bò như vậy vì muốn cổ vũ cô làm trâu một đời à? Đừng hòng ngấp nghé chuyện ăn bám?

.....

A Điêu vừa càm ràm đọc sách vừa vắt óc làm nghiên cứu huyết thống, song rất nhanh cô đã nhận được nhắc nhở.

Phi thuyền dừng lại, mọi người đi ra xem xét.

Non xanh nước biếc, thâm sơn Phật địa, đẹp quá mức chân thật, nhưng khuôn mặt vốn đầy mong đợi của mọi người đã sụp đổ.

Giang Chu vui rạo rực: “Thế nào, quan trọng đúng không, quỳ lạy dập đầu từ dưới chân núi tới đỉnh núi, chúng ta ở một ngày thì ít nhiều gì cũng có ba nén hương. Than ôi, Phật tổ sẽ bị các em làm cho xúc động.”

Mọi người: “...”

Thật ra A Điêu đã đoán được từ sớm, mỗi tội nhìn thấy ngôi chùa tại vùng thâm sơn này đã làm cô nhớ tới đạo quán lâu đời kia theo bản năng. Cô cụp mắt dời tầm nhìn, đi tới chân núi mua một hộp đậu phụ thối và chú ý tự động bò lên.

Đám người Thác Bạt nhìn cô như vậy bèn lập tức đuổi theo.

Trần A Điêu không bao giờ chịu thiệt thòi, đi theo nó là đúng đắn!

Những người khác trong mấy Học phủ thấy mà bối rối lắm. Đến cùng... đến cùng thì người đứng đầu tại Học phủ Đam Châu là ai? Chạy theo nó cũng thôi, mắc gì còn cùng nhau mua đậu phụ thối?

Xưa nay Giang Chu của Học phủ Đam Châu man trá, có mối giao thiệp rộng lớn trong Liên minh Học phủ. Thực lực Trần A Điêu không bằng ai sờ sờ ra đó mà lại vênh vang thế này vì ôm được đùi Khúc Giang Nam. Phải chăng nó có được bí mật gì đó, dính líu tới cuộc thi?

Hiệu trưởng Thanh Châu thu dọn phi thuyền bên này, mấy hiệu trưởng khác thì nói ra những sắp xếp kế tiếp. Họ vừa quay đầu đang muốn dặn dò học sinh nhà mình bỗng thấy ngay cảnh một đám người xông tới mua sạch đậu phụ thối của người ta.

Làm cho khách du lịch khác rất tò mò, cho rằng nó phải ngon tới cỡ nào, thế là họ cũng xếp hàng theo.

Phía trước, Tống Linh đi theo A Điêu nhìn bốn phía: “Hương khói ngọn núi này không tệ nhưng vẫn không được xem là thịnh vượng, không hiểu sao mấy người hiệu trưởng chọn nơi này. Tóm lại có thâm ý rồi.”

A Điêu: “Có vẻ là không. Chẳng qua kẹt thời gian, cảm thấy bọn họ không muốn tới nơi dự tuyển sớm như vậy. Xem chừng cục diện bên kia rất hung hiểm nên họ tránh đi, hoặc họ cảm thấy chúng mình không chịu nổi những cú nện từ đám thiên tài đã ở nơi thi tuyển.”

(P4)

Tống Linh ngạc nhiên, nhưng nghĩ về chuyện này xong là cô ấy bình thường lại: “Tớ đã từng gặp những thiên tài đó ở bên tộc họ Tạ. Một trong những người ưu tú nhất đã có cấp Vi Quang tại tuổi 19. Người này một mực ở Học phủ mạnh nhất Kinh Đô, ru rú trong nhà. Tớ cũng từng nghe gã nói về người bên Học phủ của bọn họ, những người hệt như gã có không dưới mười người.”

A Điêu cảm thấy đậu phụ thối không còn thơm ngay lập tức.

Đất tại nơi Kinh Đô ma quái này đã từng được khai quang à? Thế thì sao mà tu luyện nữa?

Hiện tại gieo neo lắm chính cô mới có thể mắc kẹt ở đỉnh Ly Trần, không phải không thể đột phá lên cấp Vi Quang, đơn giản vì cô muốn đào ra cho được huyết thống rồi mới nhảy lên Vi Quang. Cấp Ly Trần sẽ chuyên về tạo linh đan và gân mạch, Vi Quang lại làm huyết thống, và đây là công tác tu luyện chủ yếu của mỗi tầng lớp. Nếu như không có huyết thống, cấp Vi Quang của cô sẽ yếu hơn những người mang cấp Vi Quang có huyết thống rất nhiều.

Dè đâu huyết thống chỉ là một mảng trống không.

Không phải chẳng thành cường giả nổi nếu không có huyết thống. Có một số cường giả đỉnh cao khơi khơi sửa lại một đời huyết thống thuộc về mình, người như thế đã ghê gớm rồi. Có điều cơm của tổ tiên cũng thơm lắm, A Điêu không muốn phí hoài bản lĩnh đó, nói gì thì nói cô không có nhiều tài nguyên để hao phí ở đây.

Tiến độ tu luyện bị kẹt sít sao, bấy giờ cô đã có phần dao động — dù sao nếu như những quái thai đứng đầu Kinh Đô đều có cấp Vi Quang, chỉ sợ cô đành phải đột phá tới Vi Quang. Bằng không cô sẽ chịu thiệt lắm, thậm chí còn không thể ảnh hưởng đến thứ hạng.

Tống Linh nhìn má cô phồng lên không kịp nuốt đậu phụ thối mà bật cười: “Nhưng nói thật ra Quận chúa không đáng sợ như vậy. Những người như bọn họ vốn ở trên đỉnh, vững vàng vào Viện Lộc Sơn, sẽ không tranh mất suất. Tớ cầm chắc sẽ tranh với những người cấp trung và cao; còn cậu lại muốn tranh thứ hạng, càng cao càng tốt. Viện Lộc Sơn rất thực tế, họ không cho học sinh đi vào một nền tảng thống nhất, càng mạnh sẽ được bồi dưỡng ngày đêm khác biệt, địa vị cũng chênh lệch rất lớn.”

Những thông tin này rất hữu ích cho cô, A Điêu nuốt đậu phụ thối: “Trong nhà những người đó đều có rất nhiều di hài và di cốt, có luôn hóa thạch huyết thống, nhưng hẳn cũng sẽ có những quái thai xuất thân từ con nhà nghèo.”

Tống Linh gật đầu: “Đúng, có quái thai kiểu đó nhưng ít. Phổ biến toàn những người có gia tộc giúp sức, và phía trên cùng những gia tộc đó lại có rất nhiều tài nguyên như vậy. Thứ chúng ta chờ đợi là một cái xác, một ít di cốt, người ta vừa sinh ra là nắm giữ cả mảng di tích, thậm chí còn là số nhiều. Ví dụ như bên dòng họ nhà Vua, từ đầu họ đã nằm trong biển tài nguyên. Cho nên thường không chỉ có một người mạnh mẽ, về cơ bản là một nhóm người cùng nhau mạnh mẽ, từ tổ tiên bậc cha chú tới bọn họ... Chỉ nhìn lấy đường cong phát triển sẽ thấy đoan chắc thế hệ những người trẻ tuổi như bọn họ có triển vọng hơn. Viện Lộc Sơn chính là minh chứng tốt nhất, trên 25 tuổi không có cơ hội trừ phi đi thi với tư cách là giáo viên cho Viện Lộc Sơn. Ngặt nỗi như thế khó tột cùng, độ khó còn cao hơn so với đợt chúng ta thi.”

Người bình thường dùng linh hạch tu luyện, nhưng ngay từ đầu người ta lại dùng linh nguyên bên trong di cốt tạo căn cơ, dùng các loại huyết thống hóa thạch k1ch thích huyết thống, làm sao bạn bì được người ta?

(P5)

Cùng một vạch xuất phát mỗi tội phương tiện giao thông lại khác.

Cơ mà Viện Lộc Sơn còn nhận giáo viên? Thốt nhiên A Điêu nghĩ đến Khúc Giang Nam. Song, đó là cuộc sống của người ta, cô không tiện làm việc thay người ta. Suy nghĩ chợt lóe, cô gật đầu: “Vừa nghe đã thấy đáng sợ, nhưng có phải cô ấy còn nhắc nhở cậu cái gì nữa không? Cậu đang rào trước chuyện gì?

Tống Anh bặt thinh một lát rồi mới cho hay: “Kinh Đô có nhiều tên ăn chơi trác táng.”

A Điêu: “...”

Lời này vừa dứt, đồng hồ của hai người truyền đến tin tức cùng lúc.

Tạ Kính Dư và Khúc Giang Nam đồng thời truyền tin cho hai cô và nội dung chỉ có một: Tránh né đám con cháu quan lại. Một khi bị dây dưa hoặc cảm nhận bị đối phương chú ý, trước tiên đi đến bên cạnh mấy hiệu trưởng rồi báo cho các cô ấy.

Biểu cảm của A Điêu đúng là một lời khó nói hết. Trái lại cô thấy vẫn ổn, vẻ ngoài của cô chỉ trẻ tuổi thanh tú, cục mịch, mấy tên ăn chơi trác táng bình thường chả thèm đếm xỉa tới. Song, thật khó cho Tống Linh, cậu ấy có chồng lên người cái bao tải vẫn không che đi được dung mạo, cho nên cậu ấy phải vô cùng cẩn thận.

Tuy nhiên tình hình ngày xưa cũng không khác là bao, lúc trước đám ăn chơi trác táng này đâu tém lại, vì sao bây giờ lại gấp gáp nhắc nhở bọn cô như vậy?

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong nháy mắt cùng nhận ra.

Hoàng hậu chết, các hoàng tử cần sự giúp đỡ mạnh mẽ hơn, và một người con gái có xuất thân tốt và tư chất siêu mạnh giúp được bọn họ chỗ nào?

Con nối dõi mạnh hơn.

Có khi nào cái chết của Hoàng hậu cũng đại biểu cho một âm mưu nào đó? Ví dụ như bà ấy chết rồi mới làm cho chuyện trong tương lai phát sinh...

Vậy thì không chỉ đơn thuần là chuyện dâm ô mà còn là sự xâm lược chiếm hữu mạnh mẽ hơn và không thể từ chối, hơn nữa sự kết nối của người phụ nữ về mặt gia đình sẽ tạo thành một giao dịch ổn định được gọi là hôn nhân.

Hầy, một thế giới như vậy, một hệ thống quyền lực như vậy.

Nhưng có bao nhiêu người phụ nữ trên thế giới sẵn sàng phản kháng, có thể phản kháng, và phản kháng thành công?

Số người chọn nghe theo gia tộc nhiều hơn hẳn.

Thật ra nếu đối phương không tệ, ví dụ như Tạ Kính Dư xuống tay trước chiếm lợi ích trước bèn liên kết nhà họ Triệu, vậy thì cô ấy rất thư thái. Chỉ sợ gặp trúng cái ngữ cặn bã như Tam hoàng tử mà thôi.

Sợ nhịn tới nỗi ba ngày ăn một bữa riết làm người ta ung thư dạ dày.

Tống Linh tỏ vẻ ghét cay ghét đắng cùng cực, A Điêu thì cười gằn.

“Tớ đoán rồi tụi mình sẽ biết danh tính của Điện hạ mới tại cung Trung thôi.”

Cô không nói suy đoán cho Tống Linh hay: Nhất định Điện hạ ở cung Trung này rất trẻ trung, rất xinh đẹp, cao quý cực hạn, hơn nữa tố chất còn siêu phàm, cho nên mới làm cho lão Hoàng Đế hài lòng. Vì khi linh khí phục hồi không chỉ mang đến linh khí mà còn là trường thọ, còn là tuổi trẻ.

Không phải nguyện vọng thống nhất của mỗi Đế vương trước khi chết là mượn trời thêm năm trăm năm nữa sao?

(P6)

.....

Để thể hiện mình thành tâm, các thí sinh không dùng linh năng, ai nấy đều siêng năng leo lên đ ỉnh núi. Song vừa leo tới nơi đã phát hiện A Điêu tới từ hồi nào, hơn nữa còn chọn phòng tắm rửa xong. Hiện tại cô đang cầm đậu phộng rang cay nhận được từ sa di* trong chùa, vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Nhiêu Tuyết Nhã.

*Sa di: cách xưng hô của Phật Giáo đối với người xuất gia trên 7 tuổi và chưa đủ 20 tuổi.

A Điêu: “Hả? Cái gì? Tớ chỉ thấy người tới trước thì được chọn phòng trước thôi.”

Nhiêu Tuyết Nhã: “Không phải có gì bí ẩn à? Thế mà cậu còn mua đậu phụ thối!”

A Điêu: “Ăn chứ sao, không ăn thì tớ mua làm gì.”

Nhiêu Tuyết Nhã: “Vậy còn chuyện cậu đi từng bước một lên đây?”

A Điêu: “Tớ đâu thể nào bay lên trời để ăn đậu phụ thối, ăn xong tớ mới bay cơ mà. Nếu không thì sao tớ chọn lấy phòng tốt nhất được.”

Nhiêu Tuyết Nhã: “Chắc cú cậu cố ý! A Điêu thối! Gian trá!”

Từ Nhiêu Tuyết Nhã + 177777!

Từ...

Một đám bạn cùng Học phủ đã bị kéo ra một đợt năng lực niệm, đó là chưa đề cập tới các Học phủ khác.

Bọn Tống Nhị Hồ thấy bị sỉ nhục, thế là họ kéo Thác Bạt âm thầm chọc chọc vào cậu ta và hỏi: “Nó xấu tính vậy sao cậu còn không đánh nó? Đâu phải đánh không lại.”

Thác Bạt chỉ có thể nói đầy sau kín rằng đánh con gái là không tốt, chứ thật ra cậu ta vừa quay mặt đi là khuôn mặt hiện ngay vẻ không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống này.

Đánh không lại thì chết.

Đánh thắng lại bị chúc mừng có được người vợ trẻ mang miệng lưỡi độc địa.

Đằng ấy chọn cái nào?

(P7)

.....

Tuy nhiên lúc cả bọn A Điêu nói chuyện với nhau, còn định vào Phật điện bái Phật, vậy mà họ lại thấy có hai người lính trang bị tận răng ở bên ngoài cửa điện lớn.

Và không thấy có ai ra vào.

A Điêu nhạy bén bèn lập tức dừng lại, ra hiệu cho người sau lưng, ý bảo bọn họ lui về phía sau. Một học sinh Học phủ Thanh Châu nhướng mày, làm gì có chuyện nghe theo A Điêu. Thế nên người này vẫn muốn đi sang mỗi tội lại bị Thác Bạt nhanh chóng giữ lại phía sau và che chắn.

Không bao lâu sau có người đi ra khỏi điện. Dưới sự đồng hành của một đám tăng lữ, mấy đứa con quan mặc đồ lộng lẫy đi ra, có to có nhỏ đâu đó mười mấy hai mươi tuổi, khí phái tự nhiên, vừa hống hách vừa cao ngạo. Có một công tử đang phẩy quạt trong đó nhìn lướt sang, thoáng nhìn thấy bọn A Điêu bèn nheo mắt lại và cười hỏi một câu: “Gần đây người đến thi vào Lộc Sơn thật nhiều, lại thấy nữa.”

Một nhà sư già cúi đầu: “Mắt Thế tử thật sắc sảo, đây là nhóm người thứ ba trong hôm nay.”

“Rất tốt, cũng không biết có bao nhiêu người thi đậu, cầu xin Đức Phật che chở, có thể thành bạn học cùng với ta.”

“Miệng mồm anh thế đấy, cứ tự tin thi đậu thế à?”

“Lấy may mắn thôi. Đừng trì hoãn, nếu không sẽ trễ hội Nhã Cư bên nhà họ Bách Lý, tiếc lắm đấy.”

“Ha ha, em thấy anh sợ để vụt Bách Lý Nhàn Quân thì có.”

“Cần em nhiều chuyện à!”

Tình cảm anh em sâu đậm, chứ thế trò chuyện vui vẻ, còn những kẻ hèn mọn khác đành đứng bên ngoài điện cúi đầu chờ đợi, cứ khúm núm không dám thu hút sự chú ý.

Người này nhìn bộ dáng bình thản và ngoan ngoãn của bọn A Điêu, cảm ứng được năng lượng không mạnh, cao nhất chỉ cách cấp hạ Ly Trần, y không để ý nữa và nhanh chóng dẫn người rời đi.

Khi họ rời đi, A Điêu ngẩng đầu lên và nhìn vào phi thuyền của họ bằng đôi mắt hờ hững.

Đề cập đến nhà Bách Lý? Xem ra có quan hệ không tầm thường với gia tộc Bách Lý.

Ngược lại Trình Chương ở phía sau không nhịn được nữa bèn nói lạnh căm với học sinh Học phủ Thanh Châu nọ: “Não vào nước rồi? Không thấy cách hộ vệ bọn họ sắp xếp theo kiểu nhà có chức tước công-hầu à? Người như vậy mà ra ngoài thì ít nhất cũng có cấp Sao Trời che chở. Hơn nữa bấy giờ chúng ta đều là dân đen, lỡ mà xung đột thật, tới lúc bị đánh chết thẳng cẳng cũng không cần báo quan. Cho dù sau này Học phủ Thanh Châu mấy cậu muốn tìm phiền toái, đối phương chỉ cần tặng chút quà bồi thường coi như xong việc, còn làm dữ hơn nữa là bị trả đũa.”

“Cậu không sợ chết nhưng Đam Châu chúng tôi thì có!”

Trước đó gia tộc Bách Lý phái người ám sát Trần A Điêu, sau đó chả có cức trách nhiệm gì, tặng chút quà là xong việc, chuyện này đã cho bọn họ khai sáng và để lại bóng ma thật lớn.

Đây mới là hình dáng chân chính của thế giới.

(P8)

Nhìn nhà quan chức công-hầu hôm nay đi, đâu yếu hơn gia tộc Bách Lý, thiếu chút nữa bọn họ đã gặp nạn.

Con mẹ nó bị dọa túa mồ hôi cả người.

Viên Thuật sờ mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến mấy ngày trước ông cha nhà mình dặn dò mấy chục lần một ngày, bảo hắn làm người sao cho khiêm tốn, chớ gây hấn với người khác. Hắn nhìn Trần A Điêu theo bản năng.

Lúc ấy cha hắn nói thế này:

“Hiện tại lớp học của con thuộc về Trần A Điêu có lai lịch mạnh nhất. Tống Linh mạnh thì mạnh thật nhưng suy cho cùng nó không thuộc dòng huyết thống chính, nội bộ nhà họ Tống vẫn có sự bài xích nó còn nó cũng không thích lợi dụng nhà họ Tống để làm việc. Chỉ có Trần A Điêu, cha thấy dù nó Trần Nhiên không có tình nghĩa cha con, nhưng khéo sao lại có thể bàn chuyện điều kiện, thường khi lợi dụng quyền lực của Trần Nhiên mưu đoạt lợi ích, thậm chí còn mang đến quyền lực lớn hơn cho nhà họ Trần. Tài năng dạng này đáng sợ tột cùng. Nhiều lần con gây hấn với người ta, người ta không coi ra gì vì hoài bão người ta ở chỗ khác, không để chuyện nhỏ nhặt này vào mắt, nhưng người ở Kinh Đô thì không. Cha nói thế này, con đi trên đường, ngựa của người ta nhìn thấy con bèn bị lật móng ngựa, người ta vẫn cảm thấy đó là lỗi của con, có thể đánh chết con chết trên đường chỉ trong vài phút.”

“Con của ta, thế giới này rất hung hiểm, cần biết sợ, bảo vệ mạng sống.”

“Chờ con thi xong ở Lộc Sơn chắc chắn con sẽ không được nhận, nhưng thành tích cứ tốt một chút thì nói không chừng còn được trường tốt nhận sớm, tiếp nhận được sự giáo dục cao cấp hơn trước khi thi đại học, vài năm nữa giết về Đam Châu làm quan lớn. Tương lai lên từ từ, khi đó con mới có vốn liếng nhất định làm cho người ta không thể thẳng tay đánh chết con.”

Viên Thuật thầm than khổ trong miệng, đúng là cha từng trải có tầm nhìn xa trông rộng, vùng đất Kinh Đô này thật đáng sợ.

Không đúng, còn chưa tới Kinh Đô nữa!

Đại khái học sinh Học phủ Thanh Châu này biết tốt xấu, chẳng qua không vứt được mặt mũi, thế là còn đỏ mặt vẫn muốn tranh luận thêm gì đó, tuy nhiên sau cổ người này bị Tống Nhị Hồ bóp chặt.

“Lần sau lại liều lĩnh làm liên lụy tụi tao thế này, ông giết mày luôn!”

Buông tay ra, Tống Nhị Hồ nói lời cảm ơn A Điêu vì đã nhắc nhở.

A Điêu nhìn gã và khách sáo y thế: “Không phải do tôi nhắc nhở mà vì những nhà sư kia nhắc nhở chúng ta.”

Cô liếc mắt trông thấy được ánh mắt của nhà sư bên cạnh hộ vệ.

Lúc này ai nấy mới ý thức được nhà sư già kia đối xử đối khách sáo hiền lành với người ta nhưng trong lời nói đã ngăn cản hơn phân nửa sự chú ý của bọn họ.

Nhưng tại sao lại cẩn thận như vậy?

Tống Linh: “Chứng tỏ trước đó có người đụng trúng và chết vì tình huống tương tự, nhà sư già không muốn thấy có ai chết nữa mà thôi.”

Ngay từ đầu cô và đám con gái bên Hàng Tú Kim đã được Điền Trung Dã cao lớn chắn lại ở phía sau.

Khi đó Hàng Tú Kim còn ngạc nhiên. Đến khi ngẩng đầu nhìn Điền Trung Dã cao lớn khôi ngô thật thà và nói lời cảm ơn sẽ sàng, cô ấy lại thấy đối phương thuận miệng nói không có việc gì, chẳng nhìn lấy cô ấy, cứ thế vội vã chạy tới nhập bọn với nhóm Điền Trung Hương và cướp đậu phộng ăn.

Hàng Tú Kim: “...”

Người tại Học phủ Đam Châu... toàn là nhân tài hết.

(P9)

.....

Tuy nói những vương công quý tộc này đã gặp qua vô số mỹ nữ, đoan chắc không đói khát như vậy. Ngặt nỗi lúc đối mặt với tình huống không rõ ràng thì cẩn thận phòng bị sẽ không chịu thiệt thòi. Chung quy thói đời nhóm vương quyền như thế, không phải các cô la hét bất công là sẽ thay đổi được, trừ phi... các cô đủ mạnh, người che chở các cô cũng đủ mạnh.

Đám người Cố Vân Đường có lòng thăm dò thế là đi tìm nhà sư già hỏi xem, sau chót mới biết đúng là nhà quan chức công-hầu.

Nhà họ Tào tại phủ Thừa viễn Quốc công, cha truyền con nối vĩnh viễn, trong nhà còn có tấm bài miễn tử.

Một con quái vật khổng lồ cùng cấp với gia tộc Bách Lý.

Người đến là thiên kim công tử trong nhà, trong đó người thanh niên là Thế tử gia, Tào Quyện Chi, học sinh hạng nhất tại Học phủ Kinh Đô.

Vì là Thế tử, là Thừa viễn Quốc công tương lai, thân phận của người này còn cao hơn cả Bách Lý Nhàn Quân.

Trên lý thuyết ngoại trừ một Thiếu Hầu gia như Hàn Trạc, những người khác đều là con kiến hôi trong mắt y. Cho dù có là anh em Lý Nguyên Khải, họ vẫn không có giá trị quá lớn khi không phải là người thừa kế.

Có điều kẻ giết người không thuộc nhà họ Tào. Có một người thuộc hoàng tộc tới hôm qua, có mấy học sinh không biết tình huống bèn ầm ĩ chọc cho người ta phiền chán. Sau khi bị chửi, một học sinh không phục, thế là bị đánh chết ngay.

Đám người im bặt như tờ trong chốc lát.

Cảm thấy học sinh chết đi ngu quá, đồng thời vẫn cảm nhận sâu sắc được điều đáng sợ của quyền lực.

“Các đầu cuối của quyền lực thường ở tầng cao nhất và thấp nhất, tầng giữa thường sống trong khu vực vừa đủ. Nhưng chỉ cần đi vào một trong những khu vực này, các em sẽ cảm giác sâu cay được nó khủng khiếp cỡ nào.”

“Bây giờ mấy em đang đi vào khu vực này có nghĩa là các em đã trưởng thành.”

Giang Chu và những người khác đi lên và hay được tình hình bèn nhắc nhở cả bọn.

Thật ra A Điêu chẳng để tâm tới chuyện này quá mức. Hiện tại cô và Tống Linh đều không phải là người không có con át chủ bài, chẳng qua nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà thôi.

Thật sự chọc tới cô, cô có thể chôn sống triệt để một nhà người ta trong ngôi chùa cổ này trong một hơi, tiếp đó trốn ra nước ngoài, lăn lộn trong quân đội nước ngoài, chờ vài năm sau mang lính giết trở về diệt sạch cả nhà người ta.

Quốc gia? Ôi!

(P10)

.....

Phật tổ? Ôi!

Liên tục lắc được hơn mười mấy quẻ xăm mà toàn là quẻ hạ hạ, bọn Thác Bạt đều phá lên cười. Vốn A Điêu không tức giận, nhưng nhìn thấy Hàn Trạc bên cạnh mới lắc một cái đầy lạnh lùng và khinh thường là đã có quẻ xăm thượng thượng.

Người này còn cau mày, nói hời hợt: “Dễ dàng như vậy? Đoan chắc không chính xác, quá tẻ nhạt, chỉ có mấy người như các cậu mới để ý.”

Triệu Nhật Thiên không có ở đây, Hàn Trạc vẫn là Thiếu Hầu gia cao quý tuyệt mỹ và lạnh lùng.

A Điêu chìa ra khuôn mặt lạnh như tiền, chuẩn bị dạy bảo Hàn Trạc một phen nhưng lại thấy Tống Linh đi tới sau khi dâng hương xong.

Hàn Trạc nở nụ cười: “Chị ơi.”

A Điêu nheo mắt lại, lập’ tức ngã ngồi trên bồ đoàn, cúi đầu thở dài: “Tôi biết ngay mình là một người bất hạnh...

Bọn Thác Bạt nổi da gà cả người.

Tống Linh nghe vậy bèn nhìn A Điêu một cái, đoạn cô ấy lấy ra toàn bộ quẻ thượng thượng, loại trừ tất cả mấy loại quẻ xăm xác, và rồi đưa ống xin xăm cho A Điêu.

A Điêu lắc lắc.

“Hả, là một quẻ thượng thượng! Trời đất, hôm nay tôi là cô gái hạnh phúc nhất thế giới!”

A Điêu vui vẻ đưa Tống Linh đi.

Hàn Trạc: “...”

Cố Vân Đường đăm chiêu: “Tôi nhớ lúc ở trên phi thuyền, cậu ấy cho Trần A Điêu rất nhiều đồ ăn, chắc là đồ mua bên Hải Thiên Nhất Sắc rồi.”

“Hình như là thế. Tôi còn tự hỏi tại sao cậu ấy vẫn chưa ăn xong, té ra là cố tình mua cho người khác.”

“Hiện tại tôi mới biết được cái gì gọi là chị đại cưng chiều vợ trẻ.”

Lý Nguyên Khải: “Còn cả một đời yêu sâu đậm.”

Nhờ vào nền tảng văn học xuất thần nhập hóa của anh trai họ Triệu, những con cháu thế gia này cho rằng những tác phẩm văn học có ích cho họ trong việc xử lý các tình huống khủng hoảng tương tự, thế là họ bổ sung thật nhiều, thành ra giờ đây họ đã có thể mở miệng thành văn.

Từ Hàn Trạc + 388888!

Bấy giờ họ có một sự hiểu biết chi tiết hơn về Trần A Điêu, người đứng vị trí thứ hai ở Học phủ Đam Châu: Bình thường, quê mùa, ăn hàng, thỉnh thoảng độc miệng, tiếp tục khúm núm cẩn thận, thích tham lam chiếm món lợi nhỏ (ví dụ như cướp phòng), được cả lớp chú ý thậm chí là nuông chiều như cô vợ bé.

Nhìn chung đó là một cô gái trẻ hơi đặc biệt, nhưng chỉ có thế mà thôi.

Nhưng những gì họ không biết là sau khi A Điêu và Tống Linh rời đi, Tống Linh hỏi cô Phật điện có gì khác thường.

“Giờ tớ đã biết vì đâu mấy người hiệu trưởng dẫn chúng ta tới đây.”

“Hả?”

“Bên trong tượng Phật là một thi thể tông sư đời đầu, chắc là tu sĩ Phật gia, dưới lớp vỏ pháp tướng có lớp màng ngăn cản cho nên không sợ có người tới tấn công. Nhưng gốc gác chùa Phật này không nhỏ đâu. Có khi hiệu trưởng đề cập tới lòng chân thành vì nó có khả năng hình thành suy nghĩ và nhận thức. Cậu có rảnh thì sử dụng nhiều phần tinh thần phù hợp đi thờ cúng, có lẽ sẽ nhận được một chút thu hoạch về cảnh giới.”

Cô đâu muốn xin quẻ, trên thực tế cô đang cảm nhận thi thể bên trong bức tượng Phật. Trong mơ hồ cô còn chạm vào được ý của Phật tồn tại trên người đối phương.

Cũng coi như có thu hoạch.

Nhưng hẳn có rất nhiều Phật ý như vậy trong ngôi chùa Phật giáo này.

Phật ý và Đạo ý tương tự nhau, đều là một loại ý, cảm ngộ nhiều hơn cũng không thiệt thòi gì.

(P11)

.....

A Điêu tới bức tượng Phật bái lạy, mỗi lần làm còn phải giấu diếm, cứ bày ra bộ dáng sùng đạo, sau đó đến một trong những bức tượng Phật nhỏ hẻo lánh nhất trong cùng.

Bức tượng Phật nhỏ này thoáng trông thật khó coi, bị người ta dùng tay thô để đắp nặn. Nó không chỉ đơn giản, tự nhiên mà còn rất xấu. Có điều A Điêu lập tức cảm nhận được pho tượng Phật nhỏ này là một trong những bức tượng Phật mạnh nhất trong ngôi chùa cổ.

Bên trong ẩn giấu cái gì, cô xem chẳng hiểu, chung quy phần tinh thần cũng không cảm ứng được, thế nhưng cô vẫn quỳ lạy.

Không tính là thành tâm, chẳng qua phóng thích một lượng lớn sợi tơ tinh thần và thẩm thấu vào trong đó. Trong nháy mắt cô đã nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, hơn nữa các ánh sao trong tinh không sáng lên và phảng phất như kết nối thành thân thể với các mạch máu của một người.

Cô thấy tất cả các chấm điểm và đường nối.

Lúc ấy suy nghĩ đầu tiên chính là: Chẳng phải đây là bản đồ phân bố huyết thống sao? Nhưng vì sao toàn bộ những điểm huyết thống này bị mạch máu bao lấy và ẩn đi?

Chẳng lẽ...

A Điêu suy ngẫm trong một thời gian dài, cuối cùng giác ngộ.

Mẹ kiếp, có khi không phải mình không có huyết thống, mà huyết thống của mình đã bị phong ấn?

Sau khi A Điêu vỡ lẽ, cô ghi nhớ toàn bộ chấm sáng cũng như mạch hoàn chỉnh bên trong người, kế đó cô mới đứng dậy. Khốn nỗi vừa xoay người, cô lập tức giật nảy mình và suýt nữa đã tấn công ngược lại theo vô thức, nhưng cô không làm thế mà chỉ để lộ biểu hiện kinh ngạc.

Vì phía ngoài hang nhỏ đặt tượng Phật trước mặt là hành lang treo lơ lửng vắt ngang vách núi xa xa, bên dưới hành lang là thác nước chảy từ sâu trong hẻm núi và lan can bên cạnh ướt nhẹp bởi hơi nước từ thác nước cách đó khá gần. Ẩm ướt là thế mà lại có một người đứng trên lan can.

Vận áo choàng trắng thêu gấm bạc, dùng quan ngọc* buộc tóc, đứng thẳng tắp như viên ngọc đẹp đẽ, bội kiếm vắt bên eo nhỏ, cả người như thể bị hơi nước sương mù từ xa xôi ôm lấy. Hơn nữa khéo sao đây là thời điểm mặt trời chiếu sáng tốt nhất, ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ trên thế giới và giấu đi tuyệt sắc trong nhân gian.

*Quan ngọc là một mảnh ngọc được trang trí trên mũ của các quan chức và quý nhân quan lớn ở Trung Quốc cổ đại, dân gian gọi chung là “mũ chính”.

Trong lúc nhất thời, thậm chí A Điêu không thể phán đoán được đây là nam là nữ, chỉ cảm thấy người này rất cao, quanh thân là lịch sự, là tao nhã, là lạnh lùng bủa vây.

Tự bản thân có phong thái quân tử đoan chính.

“Đó là huyết thống nguyền rủa, chớ thăm dò quá nhiều, bất lợi cho sự tu luyện của cô.”

Giọng nói này cứ như tiếng suối từ thung lũng trống vắng, chẳng qua có phần lạnh lùng. Hơn nữa A Điêu mãi cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình thật lạ, vừa như chán ghét lại như rối rắm.

Nói xong lời này, anh ta không đợi A Điêu phản ứng đã xoay người hóa thành ánh sáng và biến mất.

A Điêu: “?”

Thần tiên hạ phàm?

(P12)

....

A Điêu nắm chắc phần tinh thần của đối phương tránh được cảm ứng của cô, chứng tỏ người ta rất mạnh, mạnh đến nỗi chí ít đã là cấp Sao Trời, hơn nữa lại còn là một cấp Sao Trời mang phần tinh thần siêu cường.

Anh ta nhìn cô bao lâu rồi? Có phải nhìn ngay từ lúc đầu?

A Điêu táng đởm tới nỗi đổ mồ hôi ướt sũng cả người. Cô quay đầu lại nói bóng nói gió với Giang Chu.

“Trong ngôi chùa cổ vùng núi này có dáng dấp thần tiên gì thế kia. Với phong thái siêu việt, một người đẹp trai có tu vi tót vời lại hệt cây tuyết tùng trên núi Thương Sơn lúc rời đi vậy cà?”

A Điêu tự nhận mình đã mô tả rất cẩn thận.

Giang Chu nhíu mày: “Em cầu tìm được nửa kia với Phật tổ? Yêu cầu cao thế.”

A Điêu: “Không, em đang nói về cao nhân sống ẩn dật ấy ạ.”

Giang Chu: “Cao nhân sống ẩn dật không kết hôn, em đừng suy nghĩ tới nữa. Ngày qua ngày cứ mơ gì đâu đâu. Đừng tưởng rằng cô Khúc em không có ở đây là em sẽ nhẹ nhõm rồi ngoan ngoãn bái Phật cầu xin đàn ông gì đó!”

A Điêu: “!!!

Cô muốn giải thích, kết quả nhiều người nghe thấy cô điên cuồng bái Phật và mỗi lần đều lẩm bẩm cầu duyên.

Yêu cầu còn nhiều, thành ra mỗi lần bái Phật cũng thật lâu, còn thành kính hơn cả một người phụ nữ giàu có cầu xin mụn con.

Giờ đây đã không còn ai tin cô.

....

Nhưng A Điêu xác nhận được nhóm Giang Chu không biết thật. Tiếp đó cô lại thử thăm dò nhà sư già, người này cứ luôn miệng bảo thí chủ cứ việc cầu, dù sao Phật tổ có tặng cho cô người đàn ông hay không cũng phải xem ý trời.

Không biết nhà sư già không hay thật hay cố tình che giấu. Trái lại khi A Điêu hỏi lịch sử của ngôi chùa này, miệng lưỡi nhà sư già liến thoắng hẳn, bắt đầu khoe khoang từ 300 năm đời đầu tiên, bảo là nơi nữ thần Thần tộc giáng trần, tượng Phật ở đây đều cho người tự bóp nặn.

A Điêu: “???”

Thứ lỗi cho người thô lỗ này, nữ thần làm gì không được mà đi nặn tượng Phật, rồi có thẩm mỹ kiều gì mà nặn ra tượng Phật xấu xí như vậy?

Quên đi.

A Điêu chỉ đành đè nén sự tò mò, đành phỏng đoán thần thái vào giọng điệu của anh đẹp trai thần tiên khi anh ta đề cập đến huyết thống nguyền rủa.

Có vẻ như người nọ ghét điều này, hoặc ghét cô.

Cho nên huyết thống của cô đã bị nguyền rủa?

Cái quái gì đây?

A Điêu không dằn lòng nổi bèn đi điều tra chuyện của tổ tiên nhà họ Trần... Thậm chí không tiếc liên lạc với Trần Tốn.

(P13)

.....

Viện Nghiên cứu Khoa học, Trần Tốn ấn mi tâm thốt thấy tin nhắn thì ngỡ ngàng và sáng cả mắt. Anh chẳng nói chẳng rằng sau khi mở tin nhắn ra xem.

Nhóc A Điêu: “Xin hỏi có tổ tiên nhà họ Trần nào làm chuyện trơ tráo tới nỗi bị người ta nguyền rủa sao? Vì lý do này mà thậm chí danh tiếng đã bị phá hủy, không được ghi vào gia phả...”

Vẻ mặt Trần Tốn nặng nề cùng cực, anh đâu ngờ được A Điêu đã sục sạo được tới chuyện này.

Ngón tay vuốt v e tay áo trong vô thức, có điều anh vẫn nhanh chóng trả lời.

Trần Tốn: “Không rõ lắm, nhưng mấy đời con nối dõi nhà họ Trần tàn lụi là chuyện có thật, có khi bị trời phạt cũng nên. Nhưng em đừng sợ, đến thế hệ này cha lại có thể sinh bốn đứa con thì cũng coi là không tệ.”

Trong lời nói lộ vẻ chế giễu đấy.

Nhóc A Điêu: “Vậy ngộ nhỡ nhờ sức của mẹ mấy đứa nhóc thì sao? Cha chỉ được thơm lây thôi, lỡ như huyết thống nhà họ Trần cứ mãi xui xẻo thì sao?”

À, Trần Nhiên thấy được lời này thì đừng có tức chết.

Trần Tốn: “Có thể. Nếu là bên mẹ của đứa nhỏ, trước sau gì cũng thừa hưởng huyết thống bên mẹ rồi, suy cho cùng bốn đứa con khác ông ta hết. Em cảm thấy thế nào?”

Nhóc A Điêu: “Cũng đúng, xấu có xấu, thông minh có thông minh, không có vụ vừa ngu vừa xấu.”

Trần Tốn: “...”

Em gái tôi giỏi đâm dao thật sự, hệt mọi khi.

A Điêu thấy Trần Tốn chỉ trả lời một câu.

Trần Tốn: “Trong mắt anh, em vẫn luôn rất dễ thương.”

Bồn cầu nghĩ rằng A Điêu sẽ cảm động, kết quả người này chỉ sửng sốt một hồi chực có điều suy nghĩ: Không phải nói mình xấu sao?

Bồn Cầu: “...”

Người này đầy thành kiến và ngăn cách với người nhà họ Trần mười năm như một thế kia, khối lượng dự án hâm nóng lại em gái A Điêu của Trần Tốn không nhẹ nhàng thế đâu.

Nhưng bọn họ không biết Trần Tốn gửi tin nhắn xong ở bên kia đã chỉnh lý tư liệu trong tay, mở cửa, bị người ta hộ tống áp giải rời đi.

Khuôn mặt bình thường có sự ung dung bức người.

Khi qua một con đường, một thanh niên kiêu căng khoanh tay trước ngực, nhìn anh và cười tủm tỉm: “Trần Tốn, như tao đã từng nói khi trước, tao sẽ cho mày lăn khỏi Viện Nghiên cứu Khoa học. Hiện tại tao nói được là làm được.”

“Còn nữa, chúc mày tương lai như gấm, nhưng mà nghĩ tới đã thấy khó lắm, nói kiểu gì thì huyết thống nhà mày... ha ha ha!”

(P14)

.....

A Điêu cảm thấy Trần Tốn có chuyện đang giấu mình nhưng không phải cố tình giấu diếm, cũng coi như nhắc nhở cô.

E rằng tổ tiên nhà họ Trần có chuyện xảy ra thật, để đời sau bị hố.

Không chừng Trần Tốn không thể tu luyện cũng dính líu với chuyện này. Khốn nỗi anh ta không nói rẽ rọt chính vì muốn cô đừng để ý, cảm thấy sẽ không ảnh hưởng đến cô?

Nhưng xác thực là cô không có cách gì moi ra huyết thống cho được.

Đến cùng Trần Tốn còn biết cái gì nữa? Tại sao luôn luôn che giấu cô, không dám nói cho cô hay.

Nhà họ Trần chó má này, có thể để cô bớt lo một chút không.

Giả sử huyết thống bị nguyền rủa thật, cô phải thử xem liệu còn phá vỡ lời nguyền được hay không. Nếu không, cô sẽ đột phá thẳng lên Vi Quang.

Nhưng cô không cam lòng!

.....

Ngày hôm sau, A Điêu mang theo nỗi lo lên phi thuyền rời khỏi chùa cổ, mất hai tiếng là tới được điểm chuẩn bị thi.

Đây là một vùng ngoại ô, được quy hoạch thành các điểm dừng phi thuyền khác nhau. Nó là một khu vực trống trải to lớn, không có cảnh náo nhiệt hỗn loạn vì xung quanh có binh sĩ với đầy đủ trang bị canh gác, có cả những con chim cơ khí bay ngang tuần tra. Hễ có người đáng ngờ sẽ bị bắn chết.

Người của Viện Lộc Sơn đã ở đây, thoạt trông rất mộc mạc, áo xanh thắt lưng đen. Người này giơ loa hô: “Hoan nghênh các vị tham gia kỳ thi tuyển đã tới điểm thi thứ nhất của Viện Lộc Sơn, điểm thi số 13 – Ớt Xanh Da Hổ. Hiện tại những người tham gia sát hạch đi hết vào trong vòng, các giáo viên hộ tống đi ra ngoài vòng tròn, chờ một giờ nữa sẽ cấp cho đồng hồ thân phận. Có thể gây rối, có thể kiếm chuyện, nhưng không thể ra tay. Nếu không chúng tôi không màng tới mấy bạn là ai hay hủy bỏ tư cách khảo hạch của các bạn, mà chính là cho mấy bạn quay về dưới hình hài cái xác. Phí mai táng do Viện Lộc Sơn chúng tôi bao trọn gói.”

Mọi người: “...”

Ai dám gây sự chứ?

Học sinh năm châu ngoan ngoãn đi vào vòng tròn, mặc dù không gây rầy rà tuy nhiên họ vẫn quan sát xung quanh và nhanh chóng dậy lên gợn sóng.

Nhiều thế hệ của hùng ưng năm châu ven biển phía Nam không hợp với năm châu ven biển phía Bắc

Hôm nay xui làm sao lại cùng gặp mặt tại một điểm thi; càng xui hơn khi ngoài top 3 bên năm châu không còn ai trong top nữa trong khi cao thủ phía Bắc nhiều như mây. Thật nhiều người nhìn nhóm năm châu phía Nam và cười gằn, châm chọc cũng như khiêu khích.

Thanh thế đối phương một mực to lớn, mấy người mạnh nhất nghiền ép luôn bọn Tống Nhị Hồ.

A Điêu: “...”

Đây là thời gian không thể chiến đấu nhưng miệng lại thành pháo được?

Chẳng lẽ muốn tôi ra sân moi một đợt?

A Điêu đang nóng lòng muốn thử, bỗng đâu cô chợt cảm giác được một luồng không khí lạnh âm u, tiếp đó là tiếng chuông quỷ dị ập đến.

Quay đầu và đoái trông, có một chiếc quan tài đang bay trên trời, trên vách quan tài có người ngồi, xung quanh người này còn có thật nhiều người giấy nhỏ màu vàng đang bay.

Từng trận gió lạnh, hơi thở ma quỷ nặng nề, tuyệt đối là nhân vật tới từ cõi âm ty.

Bồn Cầu: “Người này cướp mất sự phô trương của cô rồi.”

A Điêu: “...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio