Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 146: phối hợp á?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thật ra Hang Đôn Hoàng không chỉ có 4,500 pho tượng Phật và hiển nhiên không phải khu vực nào cũng có đúng 300 pho tượng. A Điêu đã kiểm tra thông tin hang Đôn Hoàng trước khi kỳ thi bắt đầu, phát hiện nó có tổng cộng hơn 30,000 pho tượng, quy định bảo 300 pho tượng hẳn họ đã tìm ra một số tượng Phật có thể giải phóng được cuộn đề từ bên trong một đống tượng Phật.

Cần phải quan sát hoặc cảm ứng, tất nhiên còn cần nhìn vào may mắn. Có người gặp may sẽ có cơ hội đụng trúng bức tượng ngay khi đi vào, hoặc tượng Phật nhả ra cuộn đề ngay.

Tại thời điểm này, sau khi 998 người vào lỗ hổng đó, nhiều người tăng tốc và chạy trốn!

Phỏng chừng sợ bị người ta đánh ngã ngay tại cửa.

Dù có là gì thì khi mọi người đi ra ngoài, A Điêu cảm nhận được có những ánh mắt nặng nề, là ánh mắt của Trương Sinh Cáp đến từ Đông Lâm, thậm chí còn có một số người ở Đông Lâm. Đại khái nhìn thấy học sinh ở các Học phủ phía Bắc và phía Nam quá mạnh, trong khi Đông Lâm bị KO cho rớt một đám người từ sớm nên bọn họ sợ bị vây bủa thế là trước hết bay lên, ngặt nỗi không biết mõ ai hỗn trên bầu trời, cứ thế nói một câu: “Trần A Điêu, hy vọng lát nữa mày không gặp tụi tao, nếu không…”

Đoạn, họ bay đi mất.

Còn cả đám Học phủ phía Bắc và Nam nhìn nhau, không hề xuống tay. Bởi lẽ khi bên trường đại học chạy đi còn họ chiến đấu ở đây chỉ tổ gặp tổn hại trước, để bọn người kia có lợi toi công, đâm ra không thể đánh nhau chỗ này.

Cười gằn với nhau rồi, những người ở phía Bắc và phía Nam nhao nhao tản ra.

Khi Tiêu Ải bay đi, cậu ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua và trong lòng âm thầm nghi ngờ một chuyện: Vì sao bọn Tống Linh thoạt nhìn rất tốt với nhau, thậm chí còn được Trần A Điêu tặng bánh ngọt, mà lại chạy nhanh hơn cả bên Đông Lâm, như thể bỏ rơi Trần A Điêu trước đã. Kế đó mấy người bên Học phủ ở Đam Châu thấy thế bèn chạy theo.

Cậu ta mơ hồ cảm thấy trong chuyện này ẩn chứa gì đó nhưng không thể hiểu được trong lúc nhất thời.

Quên đi, tìm đề bài trước đã.

Lúc này, A Điêu nhìn đám người này chạy bay biến một vùng mà chẳng có phản ứng gì. Mắt cô đảo qua vách đá đất vàng cổ xưa trước mắt, trên đó ngập tràn các hoa văn hình vẽ đầy màu sắc về tình cảm văn hóa, thậm chí còn có rất nhiều phù điêu. Toàn bộ nhất loạt đến từ đời thứ nhất, trải qua hàng ngàn năm dải dầu sương gió, một thời lưu lạc giữa đào thải, hư hao và bảo tồn.

Đây chính là năm tháng.

A Điêu khẽ than thở, đoạn giẫm lên công cụ bay bay vào hành lang, ra chiều bay vòng qua một bên hang Phật. Thật ra cô không cần bay, cũng không cần làm động tác như đang tìm kiếm thế này, song cô lại làm vì cô biết chắc tất cả bọn cô đang bị giám sát và quay phát lúc bấy giờ.

(P1)

.....

Khi 20,000 người dự thi tràn vào hành lang tập thể, người trên khán phòng nhìn thấy màn hình lập thể khổng lồ từ quang não đang lơ lửng trên vòm trời hang Đôn Hoàng, gần như bao trùm tất cả các góc nhìn bên trong hang.

Họ thấy 15 lối vào vốn chỉ âm u một màu đen, kết quả một khu vực đầu tiên có người tấn công trước…

Đạo thuật oanh tạc.

Hơn 1,000 người tung bay ra cả một vùng, chỉ một số ít trúng chiêu nhưng không chết, cùng lắm là choáng váng và mù lòa mà thôi. Trong cơn thịnh nộ mắng chửi, có người tấn công người làm pháp, có người nhân cơ hội trốn thoát.

Ngược lại tên làm pháp thì hung hăng, một người tàng hình đằng sau cho rằng mình đã trốn thoát vậy mà hắn lại làm pháp lần thứ hai, sốt sột cố định những người tấn công ngược lại mình ngay tại chỗ. Một làn sóng như vậy qua đi có một trăm người bị hắn kiểm soát ở lối vào.

“Khuyển Liệt, đồ chó này, đừng để ông bắt được mày!”

“Mày không bắt được không bắt được!”

Người này làm mặt quỷ với mọi người rồi quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh hệt ăn trộm. Ngặt nỗi bóng ảnh chui đi thốt nhiên bị một đường roi lửa khủ ng bố quất trúng trong tích tắc. Tiếng vang ầm ầm, người này bị quất ngã xuống đất và bỏ chạy thẳng xuống lòng đất trong lúc hộc máu, thậm chí hắn còn tức giận nhiếc móc thành lời: “Má! Lạc Hà, mày chờ đấy cho ông!”

Chạy nhanh tột bậc. Cùng lúc trên bầu trời, người với cái tên ám chỉ nước nhưng bản thân lại bị nhấn chìm trong ngọn lửa hừng hực di chuyển như một con rắn, trông dũng mãnh tột cùng.

Tính cách người này cũng hung hãn: “Không nhịn được thì truyền tin, muốn đánh thì cứ liên lạc với tao, cho mày chọn nơi.”

Lần này Khuyển Liệt đâu dấm dắm dẳng vì có hai hơi thở khác đã tập trung vào hắn.

** má!

Chạy mau.

Khuyển Liệt coi như đáng gờm, có thể liên tục chui xuống đất chạy thoát hệt Thổ Hành Tôn*, rất nhanh thoát khỏi việc bị tập trung. Đồng thời tại lối vào, Bách Lý Nhàn Quân và Nam Cung Chước Liệt nhìn Lạc Hà đang bốc cháy hừng hực trên cao, ba người không lựa chọn khai chiến vì biết sức chiến đấu của người này dũng mãnh, hễ đánh là không dứt, cho nên…

*Thổ Hành Tôn: là nhân vật trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa đời Minh, đệ tử của Lưu Tôn trong mười hai tiên của Ngọc Hư, có dáng người thấp bé nhưng bản lĩnh cao cường, tài nghệ nhạy bén, lấy thuật độn địa (thuật chui xuống đất) xưng hùng chư thần.

Ba người hóa thành tia sáng bay vào lối vào hang đá khác.

Những người khác thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, dồn dập né ra, chỉ còn những người bị làm mù và cố định khóc cha chửi mẹ.

Đây là khu Cánh Đồng Hoa Cải Dầu Số 11.

Dùng một khu quan sát tất cả các khu, toàn bộ một nửa nhóm quái thai mạnh mẽ mỗi khu đều bùng nổ thực lực dũng mãnh, trong nháy mắt nốc ao một đám người chiếm lấy một khu trong hang Đôn Hoàng, khiến cho những người khác hoảng sợ né tránh.

Đánh đòn phủ đầu, đây là thủ đoạn hầu hết nhóm quái thai lựa chọn. Song vẫn có người mang tính hạnh lạnh nhạt khiêm tốn, không thích con đường này, cứ thế tự mình bay thẳng.

Gặp phải quái thai kiểu này, thí sinh cùng khu cảm thấy phần mộ tổ tiên của mình bốc khói xanh tới nơi.

“So ra mà nói, khu 13 hòa hợp nhất.”

“Ặc, bảo là khu con lười cũng không quá đáng.”

(P2)

“Không biết tại sao mà tôi cứ thấy khu 13 là lạ, nội bộ trông không hòa hợp, chả bằng các khu khác, dẫu gì mâu thuẫn giữa vùng duyên hải phía Bắc và Phía Nam rất sâu nặng, thế mà lại quái đản tới mức không đánh nhau.”

“Chắc vì trong đám người Ớt Xanh Da Hổ không có quái thai mang năng lực áp chế một đám người rồi. Có vẻ những người như Tiêu Ải và Liên Đình Bích đã lập đội lần thứ hai.”

“Đúng là lý lẽ này, cứ nhìn là được, các khu khác thật sự đáng gờm ghê. Mạnh quá, người xếp hạng nhất nọ đáng sợ vô cùng, cho đông cứng hơn non nửa người trong toàn bộ khu, thảm quá! Thuật Đông Cứng trên diện rộng đấy, đoan chắc đồ cao cấp, bằng không sao cố định được mấy thí sinh có danh tiếng khác.”

Những quần chúng thảo luận này toàn là người trong nghề, nói có sách mách có chứng.

Mấy hiệu trưởng ngồi thành một hàng. Sở dĩ họ chọn nơi này vì sát vách chính là phòng riêng của người nhà họ Trần, còn bên cạnh đó nữa là chỗ của anh em nhà họ Tiêu.

Cố ý?

Sao lại thế chứ, trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhất định là trùng hợp.

Đúng rồi, để tránh nhìn thấy học sinh của mình cư xử như chó trong lúc thi, họ chọn ở lại trong khu vực có giá trị nhan sắc cao để vui tai vui mắt. Cứ hễ nhồi máu cơ tim, không cần thuốc trợ tim nhanh chóng, chỉ cần quay đầu nhìn sang là được.

Có điều… mẹ Trần A Điêu ở phòng bên cạnh gợi cảm hết sức.

Lúc Giang Chu ghé vào bang công nhìn, ông ấy thấy mỹ nhân tuyệt trần này trưng ra khuôn mặt sống động, vốn còn mang theo tinh thần tĩnh lặng của năm tháng, vậy mà vừa mở miệng đã là…

“Điêu Điêu nhà tôi đâu rồi? Người nào tốt người nào xấu? Có phải họ đang âm mưu gì không?”

“Điêu Điêu nhà tôi nhu nhược bực này, sao họ đan tâm xuống tay.”

Từ Chiêu Ẩn: “Còn chưa xuống tay.”

Tạ Ngọc Khanh: “Ý là sẽ xuống tay thật?”

Hệt như đi xem phim với người mù phim, mù mặt mù kịch bản vẫn cần phải hỏi, nhưng đôi khi cũng đoán được chân tướng.

Dám cá Trần A Điêu đã bị nhắm trúng.

Nhưng bây giờ nó đang làm gì?

Người chú ý tới A Điêu phát hiện ra rất nhanh, Trần Dương bám vào lan can không nhìn người khác chỉ nhìn chằm chằm vào A Điêu và bất thình lình đưa tay chỉ, kích động kêu to: “Mẹ, mẹ, có rồi, chị ấy có rồi!”

.....

Khi A Điêu bay tới gần hành lang có bức bích họa thông với nhau, cô đã giải phóng toàn bộ 20,000 sợi tơ tinh thần, tính toán phạm vi của khu 13. Biết không có khả năng bao phủ toàn bộ, thế là cô chọn bao trùm một phần ba bề mặt khu vực theo hình quạt, cho một đám sợi tơ leo lên từ nơi này.

Với khả năng cảm ứng khủng khiếp như vậy, khi có mấy bức tượng Phật phun ra cuộn đề... A Điêu ngay lập tức nhìn thấy sự hiện diện của chúng, hơn nữa còn thấy được màu sắc.

Khoảng cách xa hơn cô một tí có cuộn đề màu đỏ, nhưng gần nhất lại là cuộn đề màu vàng. Cô rẽ qua một bên, tham khảo khoảng cách, A Điêu quyết định chọn cuộn màu vàng và công cụ bay dưới chân tăng tốc...

Xoạt!

Cô đến bên ngoài bức tượng Phật đầu tiên, thấy cuộn đề được phun ra hoàn toàn tới nơi, thậm chí linh năng còn giúp nó sinh ra hai cánh bay đi, thì bộp!

A Điêu chộp thẳng lấy nó rồi mở nó ra, câu hỏi hiển thị trước mắt.

Đồng thời góc máy nhìn lăm lăm vào cô cũng phóng to đề bài trên cuộn đề.

Hiển nhiên những người trong khán phòng cũng nhìn thấy câu hỏi.

“Mẹ, cái này là gì?”

(P3)

“Không hiểu, đây là toán học.”

“Mẹ giỏi thật.”

Giang Chu câm nín: Không phải đây là đề vậy lý à? Nhưng nói toán học cũng không sai.

Kế tiếp mấy người Giang Chu nhất loạt ngỡ ngàng bởi lẽ cứ hễ gặp phải con số và công thức tính toán, Tạ Ngọc Khanh đều nói là đề toán.

Không phải bảo bà ta ra vẻ hiểu biết hay mù chữ, mà vì… những câu hỏi này khó thật sự!!

Những người thường xuyên học tập lại trường đại học nhìn thấy đề màu vàng trong tay của A Điêu cũng nghẹn ắng.

Khó nhằn như vậy sao?

Họ còn đang trù liệu.

Thì A Điêu đã nhập câu trả lời. Ù, cuộn đề hiển thị câu trả lời đúng, dòng mã hóa xuất hiện, A Điêu dùng đồng hồ đeo tay xác nhận việc thông qua.

Điểm +10.

Nhưng bên dưới lại hiển thị một vật tổ mật mã ẩn trông như hoa văn, có điều sau khi giải mã lại nhận được dòng chữ thế này: Có thể sử dụng Thuật Hút Linh để lấy được thứ trong không gian.

Ý nó là gì?

A Điêu đăm chiêu, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, khóa chặt hơi thở đặc thù của cuộn đề, sau đó điều động Thuật Hút Linh khẽ hút về phía nhẫn trữ đồ của mình một cái.

Xoạt!

Quả nhiên cuộn đề bên trong nhẫn trữ đồ xuyên qua hàng rào không gian của cái nhẫn.

Nói cách khác, chiếc nhẫn trữ đồ chỉ có chức năng cất giữ cơ bản nhất, không có chức năng khóa an toàn, người khác chỉ cần sử dụng Thuật Hút Linh trên chiếc nhẫn trữ đồ của cô là có thể lấy mất cuộn đề.

“Đây là một quy định tiềm ẩn được tối ưu hóa cho quy tắc sắt không thể giết người, và để tạo điều kiện cho các thí sinh cạnh tranh với nhau.”

Sau khi hiểu được, A Điêu dùng điện thoại di động nhắn tin cho mấy người khác, đoạn, thử gửi tin cho thế giới bên ngoài.

Thất bại.

À, thế này là muốn cắt đứt gian lận nhờ viện trợ bên ngoài nhằm giải đề giúp, tất cả thủ đoạn sẽ giới hạn trong hang Đôn Hoàng.

Xác định được điều này rồi, A Điêu bắt đầu tìm kiếm các câu hỏi khác.

Trong khi đó, bởi vì đây là đợt ra đề đầu tiên, nhân viên của 15 khu vực đã di chuyển, đồng thời bảng xếp hạng trống không ban đầu đã bắt đầu dao động.

Xoạt một cái, top 100 thủ lĩnh trên bảng đều có… 100 điểm.

Đằng ấy nhìn thân phận đi, 8 9 phần đến từ ba Học phủ tại Kinh Đô và ba trường đại học nổi tiếng.

Giang Chu không dằn lòng nổi đã thở dài, đây là sự khác biệt trong việc dạy học, nhưng cũng có người cá biệt giết lên.

“Chu Dịch, Chu Dịch ở vị trí thứ 87!”

(P4)

“Tề Biệt Viện ở 75!”

“Từ Duệ hạng 99!”

Trên thực tế, bảng xếp hạng 100 bấy giờ không phân biệt thứ tự bởi lẽ ai nấy toàn 100 điểm, được sắp xếp theo trình tự trước sau.

Nhưng có thể giành được cuộn đề màu tím và trả lời đúng câu hỏi trong một thời gian ngắn như vậy đã rất mạnh mẽ rồi.

Lúc này A Điêu xếp hạng hơn 300, ngặt nỗi không ai hay cô ở vị trí đó, thay vào đó còn tưởng cô ở đâu đó hơn mười ngàn — bởi vì giờ đây Nhiêu Tuyết Nhã đang khoác lấy lớp da của cô rồi.

Song so với 20,000 người, chắn chắn cô cũng nằm trong làn sóng đầu tiên của những người được hưởng lợi. Ngặt nỗi bấy giờ bảng xếp hạng dao động quá nhanh, thứ hạng bị thay thế bất cứ lúc nào, cộng với sự kém trực quan gây ra bởi máy quay di động, về cơ bản không ai có thể nắm bắt thông tin mới nhất về thí sinh tham dự.

Chẳng bao lâu, Trần Dương, đứa mãi dõi theo A Điêu, cũng không thể tìm thấy cô, nó đành xem Từ Duệ.

Nhưng làn sóng ra đề đầu tiên vẫn chưa kết thúc.

A Điêu không vội vàng giải đề, giải cuộn đề màu vàng trước đây chỉ để làm rõ chế độ hoạt động của nó. Bây giờ hiểu rồi, cô trốn thẳng vào trong tường, tàng hình, đoạn, bắt đầu sử dụng sợi tơ tinh thần để nắm bắt một loạt các chuyển động của mấy cuộn đề trên phạm vi lớn.

Hiện nay bên trong mặt quạt có hơn 300 người phân bố, để tránh tốn thời gian chống lại những người này, cô sẽ không màng tới gì cả trừ phi đó là câu hỏi hai màu vàng kim và tím; và chỉ dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua lại bên trong vách cái hang… Chẳng qua cô chú ý tránh né máy giám sát vì không muốn phơi bày năng lực Tinh Thần Nhập từ sớm. Điều này sẽ mang đến cho Khúc Giang Nam và bản thân cô những rủi ro không cần thiết.

Nếu để cho người ta nhìn thấy hiện tại cô có thể tìm được phần lớn cuộn đề một cách chính xác, vậy thì đó chính là bằng chứng thép chứng tỏ cô có năng lực phóng sức mạnh tinh thần ra ngoài. Không biết người khác nghĩ thế nào, chứ đoan chắc người nhà họ Khúc không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức liên tưởng đến Khúc Giang Nam, và thế là tình cảnh Khúc Giang Nam càng hỏng bét.

A Điêu luôn luôn thận trọng, làm việc kín kẽ, và rất nhanh, cuộn đề bên trong nhẫn trữ đồ ngày càng nhiều.

Một cái, hai cái, ba cái.

5 phút sau, dựa vào vũ khí hủy diệt hàng loạt siêu cấp là sợi tơ tinh thần này, bên trong nhẫn trữ đồ của cô đã tích lũy được 28 cuộn đề, có cả màu đỏ, xanh dương và vàng, tuy nhiên chỉ có một cuộn màu vàng kim duy nhất.

“Gặp ma rồi, một cái màu tím duy nhất cách xa mình nhất, để cho Tề Biệt Viện lấy mất toi.”

A Điêu khó chịu nhưng cũng hết cách. Cô đoán chủ yếu cuộn đề màu tím chứa 100 điểm trong đợt này nằm trong 2/3 khu vực hình quạt còn lại của khu 13.

Chỉ có một mình cô ở bên này.

Dù sao sau khi thu thập một đợt cuộn đề này, tần suất phun đề của bức tượng Phật đã giảm, chỉ có mấy cái ngẫu nhiên ói ra một ít.

Lúc này có người dừng lại để giải đề nhưng A Điêu thì không. Ngay lúc cô ném cuộn đề thứ hai vào nhẫn trữ đồ, cô đã biết đây cũng là quy tắc ẩn của kỳ thi Văn.

Có thể tạm thời không giải đề mà cướp cuộn đề trước.

Rất tốt, đầu óc A Điêu nhanh nhạy tột cùng, nhanh chóng quyết định kế sách.

(P5)

.....

Ở khu 13, nếu A Điêu nắm giữ 1/3 mặt quạt, những tu sĩ và cuộn đề nhất loạt nằm trong tay cô, thì 2/3 mặt còn lại đã bắt đầu giết nhau đỏ cả mắt.

Tiêu Ải tự hỏi tại sao người ở Đam Châu lại chạy nhanh quá đỗi, không chỉ rời xa A Điêu, thậm chí còn rời tới chỗ tít mù xa, âu đó chỉ là việc trùng hợp mà thôi. Khéo sao họ lại tránh được khu vực quạt 1/3, nhưng cứ như vậy, bọn họ phải chống lại kẻ khác.

Liễu Thu Sơn, người số cực đỏ đã liên tục lấy được cuộn đề màu xanh da trời và vàng, nhìn thấy Điền Trung Dã xuất hiện và nở nụ cười trước mặt.

“Người phía Nam thật thú vị, tên quái nào cũng muốn cướp cuộn đề của tao.” Đặt cuộn vào nhẫn trữ đồ, hắn cười và xuống tay nhanh như chớp, ngỡ có thể trong nháy mắt bắt được người ta. Kết quả Điền Trung Dã ném một Bùa Phòng Ngự cấp 5 lên người mình, mở Kim Cương Kháng Thể của cơ thể.

Ù!

Lá chắn phòng thủ bị phá vỡ, Kim Cương Kháng Thể run rẩy, cơ thể mạnh mẽ và khôi ngô cường tráng bị đánh bay... Sau khi rơi xuống và lăn lộn trên đất, hơi thở của Điền Trung Dã run rẩy, đồng thời phun ra một bụm máu…

Quả nhiên hạng B như cậu ta không thể bì nổi Thầy Cấm Kỵ cấp hạ Ly Trần, nhưng cũng may cậu ta rành về phòng ngự, có thể xưng là trâu máu, thành ra cố sức lắm cũng ngăn được chiêu này.

Liễu Thu Sơn thấy ngoài ý muốn, mắt híp lại, ý thức được đối phương tới có chuẩn bị, có thể còn có người phục kích hắn!

Cười gằn một tiếng, dợm ra tay lần nữa... Trên đỉnh đầu có hơi thở dao động đã làm Liễu Thu Sơn tránh né cấp tốc, ngặt nỗi có hai sợi xích sấm sét quấn lấy tay chân hắn, cố định, tê liệt!

“Thực sự còn có đồng bọn! Cút đi!” Hắn phóng thích linh năng, bật xích sấm sét điện ra. Nó bắ n ra thật nhưng hãy còn làm hắn tê dại trong một giây. Tại một giây này, có con khỉ khổng lồ nặng năm trăm cân đập ầm ầm xuống đỉnh đầu.

Thái Sơn áp đỉnh!

Ầm ầm!! Áo giáp trên người Liễu Thu Sơn toác ra.

Chống chống chống!

Con khỉ nện cả người Liễu Thu Sơn xuống đất, vậy mà Liễu Thu Sơn chả nôn ra gì ngay cả máu. Hắn hoành hành đánh vỡ thân khỉ, nửa người nhảy ra khỏi mặt đất.

Tại khoảnh khắc nhảy ra, từ xa Điền Trung Hương đã cầm cung tên trong tay... ngón tay buông lỏng vào một giây trước khi Liễu Thu Sơn nhảy ra.

Một giây này canh vừa đúng, vút, cung tên xuyên qua không khí trong nháy mắt. Vào thời điểm nó găm vào người Liễu Thu Sơn, nó đụng trúng lớp phòng ngự áo giáp thứ hai của hắn. Dẫu sức mạnh yếu hơn đôi phần, song mũi tên này không phải là mũi tên tấn công chính mà là… tấm lưới dính lên và quấn lấy.

Phốc, cả người Liễu Thu Sơn bị dây lưới dính nhớp và có độc dính chặt trên mặt đất.

Liễu Thu Sơn nổi đoá, đang định xé toạc nó, bất thình lình có ngón tay bên đưa ra cạnh hắn… có người dùng Thuật Hút Linh.

Kéo một đợt!

Ba cuộn đề bên trong nhẫn trữ đồ của hắn bị hút thẳng đi mất. Cuốn được cuộn đề rồi, Nhiêu Tuyết Nhã đang tàng hình nhanh chóng trốn xuống dưới lòng đất, còn Trình Chương và Điền Trung Hương ở một bên đồng loạt phát ra một đợt đánh tầm xa, kế đó bèn chạy trốn theo sau.

Về phần Điền Trung Dã... đã chạy mất hút từ đời nào rồi.

Liễu Thu Sơn không biết mình gặp phải chuyện gì, cứ thế ngu cả người, và rồi thốt nhiên phản ứng lại: “Phía Nam, ông đây và tụi bây không đội trời chung!”

Ba cuộn đề đó! Aaaaa!

Hắn lao ra và đuổi theo điên cuồng không ngơi.

(P6)

Liễu Thu Sơn chịu thiệt một lần, tin tức truyền khắp nhóm phía Bắc. Nhận ra phía Nam đã có một nhóm nhỏ hợp tác, phía Bắc đoàn kết bị động, ai nấy đều lập nhóm và ở cùng một chỗ, ngay cả mấy thầy Đồ Cấm Kỵ cũng không dám ra ngoài một mình.

Người phía Nam sống chó, thậm chí còn sử dụng bùa cấp 5!

Tụi nó lấy bùa ở đâu? Không phải thứ này bị khu vực Kinh Đô độc quyền à?

“Hừ, xem ra biết hết quy tắc, người phía Nam dám xuống tay trước, vậy đừng trách chúng ta tàn nhẫn, liên thủ đuổi sạch tụi nó!”

“Động thủ trước đi, trước hết cướp cuộn đề của chúng, bao gồm cả bọn bên đại học luôn. Gì thì gì, ngoại trừ Học phủ năm châu phía Bắc, còn lại cướp tất!”

“Cướp!”

Những người khác ở năm châu phía Nam nhất thời chưa điều tra ra bèn chịu thiệt, thế là lúc này cũng kịp lập nhóm lại.

Vốn khu 13 hài hòa và tốt đẹp bỗng chốc nổ tung, có người nhanh chóng tranh thủ thời gian giải đề vì sợ bị cướp, có người không giải được đề ngay lúc ấy đành thu lấy cuộn đề rồi ẩn núp hoặc tìm người khác hợp tác.

Từng nhóm nhỏ được thành lập, từ nhóm nhỏ lại biến thành nhóm lớn… Các nhóm đang được tạo ra và chém giết nơi nơi.

Bọn Từ Duệ đã có vài lần tranh đấu quy mô nhỏ với người phía Bắc, nhưng với cấp bậc này, thực lực đôi bên chênh lệch không lớn là bao, khó lòng áp sát thân người cướp đi cuộn đề đã có, phần lớn vẫn là tranh đoạt cuộn đề bay ra ngoài.

Có thua có thắng, nhưng tổng thể phía Bắc đông đúc chưa kể Thầy Cấm Kỵ cũng nhiều, cho nên bọn họ đè ép người năm châu phía Nam.

Đợt thứ hai, đợt thứ ba, đợt thứ tư, sau 4 đợt phóng cuộn đề, ai đó nhận thấy bức tượng sẽ tung ra hai đợt trong một tiếng; bấy giờ đã trôi qua 4 tiếng, dẫu rằng tên trên bảng xếp hạng vẫn còn dao động nhưng họ đã kéo dài khoảng cách.

“Có phần đáng sợ, vậy mà tỷ lệ trùng thứ hạng trong top 50 của bảng xếp hạng lại tới 70%, hơn nữa người trong top 20 vẫn nằm trong top 20, tên không thay đổi, chỉ có thứ hạng đổi thay.”

“Nói cách khác, trong số những người xuất sắc trong kỳ thi sơ tuyển, sức chiến đấu và tu vi từng cá nhân vẫn xuất sắc.”

“Cũng đúng, loại trừ thật ít người có phong thái đặc thù và thiên phú về cách đấu, phần lớn mọi người có thể đạt được điểm cao dưới tình huống cấm tuyệt linh năng đã là minh chứng cho đầu óc + bản lĩnh. Trong đợt thi văn có ẩn đấu võ, vô tình gia tăng ưu thế của bọn họ.”

Mọi người bàn tán sôi nổi, không có ai để ý đến một người tên Trần A Điêu, cho dù có là đám Tiêu Ải vẫn không phải là nhân vật có độ hot rất cao khi phóng tầm mắt khắp 15 khu.

Ớt Xanh Da Hổ đã được công nhận là khu lười, không có lấy được đứa quái thai nào, người duy nhất có độ hot là nickname Lầu Dưới Lầu Trên gì đó nhưng giờ cũng không biết đã đi đâu.

Bên nhóm Trần Dương không biết Lầu Dưới Lầu Trên là ai, nó nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng tìm được cái tên Trần A Điêu.

“Ôi, chị đã được 40 điểm! Từ hạng 18 ngàn leo lên 15 ngàn!”

“Phải không? Quá tốt, quả nhiên con gái tôi là người giỏi nhất!”

“Nhưng chị hai đã leo tới hơn năm trăm rồi ạ.”

“Không sao, chị Điêu Điêu của con sẽ đuổi kịp!”

“Nhất định!”

Hai mẹ con vui mừng đến phát khóc, tràn đầy hy vọng vô hạn.

Một đám người hầu nhìn nhau.

Từ Chiêu Ẩn bật cười và nhìn bảng xếp hạng một cái. Theo queo quan sát của bà ấy, lúc trước khi tên Trần A Điêu thay đổi, bản thân Trần A Điêu đã xuất hiện trên màn hình nhưng vẫn chưa giải đề.

(P7)

Vì vậy... Chưa chắc tên và người đã ăn khớp.

Song bà ấy không ý định nói về việc cái tên Trần A Điêu có điều kỳ lạ cho hai mẹ con nghe.

Tránh cho họ lại vui quá mà khóc…

Chẳng qua A Điêu chân chính đang nằm ở đâu, đổi tên rồi?

Từ Chiêu Ẩn liếc qua bộ dáng bình chân như vại của Giang Chu nơi sát vách mà khẽ nhướng mày. Bà ấy nhìn tên trên bảng xếp hạng khu 13, mất chút thời gian tìm kiếm, cuối cùng chú ý tới mấy ID quái dị.

Cát Tường Như Ý xếp hạng không thấp, ở đâu đó 6-700, trái lại Lầu Dưới Lầu Trên kiêu ngạo nhất chỉ có 30 điểm.

Nghĩ đến thái độ quái đảng của học sinh Học phủ Đam Châu đối với A Điêu, cùng với ánh mắt của hai anh em Tiêu Cận khi cố tình chạy tới xem A Điêu, chẳng lẽ...

.....

Trong một phòng riêng khác, Tiêu Cận xác định A Điêu đang thu lấy cuộn đề, hơn nữa Thuật Tàng Hình Trốn Mất của người này đáng sợ đến cực hạn. Ngoại trừ người chuyên tâm quan sát nó, hoàn toàn không có mấy ai lưu ý tới hướng đi của nó. Đôi khi bị nhìn thấy thì người này toàn mang dáng vẻ bình thường ra vào hang động tìm kiếm cuộn đề.

Nhưng vào những thời điểm khác, nó hệt như biến mất.

Làm chủ không gian?

Nhìn Tiêu Khiết La: “Trước kia không biết anh kiên nhẫn thế đấy.”

Tiêu Khiết La: “Thì không có chuyện gì.”

Tiêu Cận: “Em còn tưởng anh sẽ nói tới vì A Ải, dù sao cũng là em trai ruột.”

Tiêu Khiết La: “Em muốn nói cái gì?”

Tiêu Đại Đô đốc kiểm tra lan can, nhìn xuống em gái nhà mình: “Anh tò mò thôi, đừng có rào trước anh nhu thế.”

Tiêu Cận cúi đầu bật cười, ngón tay tái nhợt vuốt v e cái cằm tinh xảo như đang nhào nặn một sự phán đoán nào đó.

“Hai người gặp nhau, một nam một nữ, nếu không cấu kết tất có chuyện thật giả. Nhưng anh tò mò tới vậy thì hiển nhiên bên trong chuyện thật này ẩn chứa điều gì kỳ bí lắm. À, anh còn nhìn mẹ người ta vài lần, chẳng lẽ...”

Thật ra một người thông minh đến cực hạn rất đáng sợ.

Tiêu Khiết La nếm thử nỗi sợ hãi của đám tù nhân khi bị em gái nhà mình điều khiển bộ não, ngón tay búng lên trán cô ấy: “Nó càng mạnh thì càng có lại cho hai ta, đừng có nghĩ nhiều.”

Tiêu Cận xoa trán, thốt nhiên cô ấy sững sờ vì đã qua năm tiếng, đợt cuộn đề 11 đã tới.

Đợt phóng cuộn đề lần này có phần dữ dội, bảy tám ánh sáng màu tím lóe lên cùng một lúc, và lại phân phối trong cùng một khu vực hình quạt.

Hình như bên kia là khu vực Trần A Điêu vừa lui tới.

.....

Mẹ kiếp, cuối cùng cũng bùng nổ trong khu vực của mình.

Từ đầu A Điêu muốn di chuyển sợi tơ tinh thần, ngặt nỗi cô phát hiện sau khi di chuyển qua sẽ mất một thời gian nhằm khóa lại vị trí tượng Phật. Chưa kể bên kia có đám Liên Đình Bích canh chừng, muốn đánh sang có vẻ phiền toái. Cuộn đề màu tím ít thì ít thật nhưng hai khu khác lại có nhiều cuộn màu tím, người đi sang đó cũng nhiều, trái lại đã làm cho bên này có nhiều cuộn đề màu vàng, cô lấy thêm vài cuộn đề màu vàng sẽ bù được đắp tổn thất. Đâm ra cô cân nhắc ưu nhược điểm, cứ thế trông coi khu vực hình quạt 1/3 ban đầu bất động.

Kết quả là... đột nhiên nổ tung?

(P8)

Mẹ kiếp, như Vương Bảo Xuyến* giữ gìn hầm lò lạnh lẽo hai mươi năm, Mạnh Khương Nữ khóc Vạn Lý Trường Thành, Đổng Vĩnh và Chức Nữ gặp nhau tại cầu Ô Thước, Trư Bát Giới cưới vợ ở Cao Lão Trang... Cuối cùng hy vọng cũng tới rồi!!!

*Tể tướng Vương Doãn có người con gái tên là Vương Bảo Xuyến, sinh ra đã duyên dáng yêu kiều. Sau này nàng kết hôn với một anh chàng nhà nghèo nhưng giỏi võ là Vương Bảo Xuyến, lấy một căn hầm trú ẩn trên sườn núi ở ngoài thành làm nhà mới. Về sau Vương Bảo Xuyến biết Tiết Bình Quý mang võ nghệ, có khát vọng rộng lớn, bèn khích lệ chàng vào kinh ứng thí. Vương Bảo Xuyến một mình ở trong căn hầm lạnh giá, mới đầu nàng thỉnh thoảng nhận được tin tức của chồng, nhưng sau đó thì chiến tranh loạn lạc, mọi thứ trở nên bặt vô âm tín và nàng sống như thế 20 năm.

Trước tiên cô cảm nhận được, nhưng sau khi kích động, đôi mắt chợt lóe lên.

Ồ, vì cuộn màu tím được đưa tới trước cửa, dùng kế hoạch sớm?

Dù sao cũng là tiếng thứ sáu rồi.

A Điêu bắt lấy một trong những cuộn màu tím, khán giả theo dõi khu 13 kích động.

“Rất nhiều cuộn đề màu tím đó!”

“** má! Nhiều như vậy, chín cái lận!”

“Vậy Trần A Điêu ngáp phải ruồi rồi! Có một cái bay qua trước mắt nó.”

“Mấy cậu nhìn đi, cậu ấy chạy rồi, ủa hình như cậu ấy đang gọi điện thoại?”

“Mẹ kiếp, óc bị nước vào rồi!”

A Điêu đang gọi điện thoại thật, hơn nữa còn thông báo cho người khác: “Tống Linh, các cậu mau tới đây đi, chỗ của tớ có thật nhiều cuộn vàng và tím, nhiều dữ lắm, một mình tớ không cướp hết được, mấy cậu mau tới đi!”

Khi cuộc gọi này được thực hiện, khán giả có góc nhìn tường thuật sốt sột nhìn thấy trong đám người ở các khu vực khác, có ba người làm cùng một động tác. Họ thốt nhiên nhảy lên công cụ bay, chạy với tốc độ nhanh nhất về phía khu vực của A Điêu.

Rõ ràng họ để lại một con mắt theo dõi hoặc Thuật Tìm Theo Tiếng trong khu vực ấy, và ngay lập tức chạy như bay đến sau khi nhận được thông tin tình báo.

Mà ba người này lần lượt là Trương Sinh Cáp, Tề Biệt Viện cùng với Cao Tàng Kiếm

Mắc gì lại chạy? Bởi lẽ sẽ có người đuổi tới!

Trương Sinh Cáp giẫm lên công cụ bay đuổi theo không rời, nhìn thấy người cướp đi cuộn đề màu tím là Trần A Điêu bèn vui vẻ, không nói dông dài đã gấp gáp đuổi theo.

Trần A Điêu, con nhóc tầm thường này không sợ y chắc? Sợ muốn chết thì có!

Chạy trốn điên cuồng.

(P9)

Nhưng nơi cô chạy tới cũng là chỗ có các cuộn tím khác bay múa, khá lắm, ngay lập tức có vài cuộn đề tím bay vào vùng khu vực của cô.

“Buông cuộn đề xuống!” Trương Sinh Cáp thấy mà đỏ cả mắt. Vốn mang tính tình tàn nhẫn bẩm sinh, y chuẩn bị công kích và tập trung vào A Điêu.

A Điêu sợ lắm bèn ném cuộn đề ra ngoài ngay: “Cho anh đó, đừng giết tôi!”

Đúng vào lúc này.

Tề Biệt Viện và Cao Tàng Kiếm tới, hai người xuống tay mãnh liệt, cùng lúc chộp tới cuộn đề; thậm chí họ còn sẵn tay dùng Thuật Vòng Xoáy hoặc Gió Hút bắt lấy những cuộn đề màu tím khác.

“Cút đi, tất cả là của tôi!”

Ba người chém giết nhau trong nháy mắt, nhưng cùng lắm chỉ được ba giây là đã có từng bóng hình bay tới.

Ít nhất một trăm người đuổi tới cùng một lúc, tất cả đều là các nhóm lớn nhỏ đằng sau lại có từng người chạy tới. Trông thấy một số cuộn đề màu tím màu đỏ và màu vàng bay đầy trời, ai nấy không nói hai lời đã điên cuồng vươn tay tranh giành.

Trong nháy mắt, một nhóm người chiến đấu trên bầu trời tới mức đủ đầy màu sắc, rực rỡ 7 màu.

Bấy giờ bọn Tiêu Ải và Âm Thương Hạc cũng tới, Từ Duệ nhìn A Điêu đang hoảng sợ rơi xuống đất mà có lòng nghi ngờ.

Nó mà cũng sợ à?

Có ma rồi.

Trừ khi... Cô ấy quan sát xung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn không có tí tiếng động của bọn Tống Linh.

Tống Linh là người rất mạnh, cô ấy có thể nhận ra một hoặc hai từ thái độ của Tống Linh đối với những thiên tài phía Nam như bọn họ: Người ta không coi bọn họ là kình địch.

Nhưng Tống Linh lại là đồng minh tuyệt đối với Trần A Điêu.

Một cơ hội tốt nhường ấy mà cô ấy không tới? Đâu phải không tranh lại.

Trừ khi có ma.

“Ngỡ ngàng cái gì đó, lên thôi!” Âm Thương Hạc hô to một tiếng, giẫm lên quan tài bay lên, Tiêu Ải chần chờ một chặp rồi vẫn lên theo.

“Rút lui!” Từ Duệ quyết đoán lui về phía sau, cấp tốc vọt vào trong không gian.

Hả? Dù gì Âm Thương Hạc và Tiêu Ải có hiểu biết rất sâu sắc về Từ Duệ, vừa nhìn thấy hành động này đã chần chờ trong nháy mắt thay vì vội vàng bay lên. Song đúng vào lúc này!

Hai bóng đen một trên một dưới bùng nổ cùng một lúc.

Ầm ầm!

Không phận trên dưới bầu trời bị phong tỏa.

Cả gió và không gian.

Chu Dịch đi ra cùng với một bóng đen khác, tất cả mọi người đều không kịp nhìn rõ bóng dáng đối phương, hai người này nhất loạt bùng nổ tu vi cấp trung Ly Trần.

Hợp tác tạo thành mắc xích giữa gió và không gian, hiệu quả nổ tung.

Những cuộn đề cuồn cuộn rời đi, các thiên tài kinh ngạc trong một giây bị không gian giam cầm xong bèn chung sức đánh mở không gian.

“Ai! Muốn chết à!”

“Nổ!”

(P10)

Ầm... Một mảng lớn các đạo thuật được tung ra và giải phóng đâm vào không gian, giống như hàng ngàn binh khí đánh vào màng mỏng của lớp bọt biển.

Nó đang nứt ra, song Chu Dịch và một cao thủ không gian khác rút lui ngay khi đang trên đà thắng. Họ lấy được tất cả cuộn đề toan chạy trốn nhưng…

“Ồ, thế là muốn đi rồi?”

“Tôi đã đồng ý?”

Một tiếng thánh thót, chực như tơ liễu khều vào trái tim, lại chực như Người Cá hát bên tai.

Tiếp đó bọn họ nghe được cô dùng một giọng nói nhẹ nhàng và hòa nhã hơn bảo một câu.

“Biến heo.”

Từ Duệ đang cố sức bỏ chạy có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí kh ủng bố phía sau, nó đang khóa chặt, đang lôi kéo, đang điều khiển...

Xoạt!

Trong mộ thoáng sắp bị gông cùm và trở thành đồ chơi của người ta, nơi mi tâm cô ấy chợt lóe, cơ thể lập tức hóa thành hoa hồng đỏ rực và tiêu tán trong không khí.

Ngay lập tức giải phóng tất cả các trạng thái tiêu cực.

Thoát khỏi thành công, nhưng trong khoảnh khắc lỉnh vào không khí hư vô ấy, có một bông hồng ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy người đã từng là bạn cũ của mình, người ngày xưa đối địch, hơn 300 người bắt mắt hay hẵng còn khiêm tốn kể từ khi bắt đầu đã…

Giải giáp, biến ảo, màu hồng, rơi xuống.

Rơi xuống đất là biến thành đạn thịt, thậm chí còn đàn hồi mấy lần.

Là heo đấy, toàn là mấy con heo mập phị, tiếp theo đó đủ đầy các áo giáp và trang bị ầm ầm rơi xuống từ bầu trời.

Cơn mưa to không đẹp cho lắm, trái lại… còn bi3n thái quái dị tột bậc.

Tất cả mọi người rơi xuống đất thành heo, trên trời cao chỉ có mỗi mình cô giẫm lên công cụ bay, tấm thân đứng đón gió, ống tay áo bay kêu phần phật, trông thanh tú nhưng không thể nói ưu tú và mạnh cỡ nào.

Một cây quyền trượng lấp lánh ánh sáng đen nguyền rủa bí ẩn, một tay mở ra, ngón tay thon dài như nắm giữ quyền lực và thậm chí hết thảy mọi thứ, tuy nhiên cô lại dùng bàn tay này để bóp cổ một con heo.

Con heo này trắng nõn, bốn cái giò heo vẫn còn nhúc nhích.

Xách heo lên giữa không trung, đáng lẽ phải rất buồn cười song cô lại cười gằn.

“Lấy Trần A Điêu này làm lá chắn lâu như vậy, tộc họ Gia Luật ở Đam Châu cao quý như thế nhưng xứng với Trần A Điêu tôi à?”

“Bạn Gia Nãi, cậu làm thế không sợ sẽ làm tổn thương trái tim tôi?”

Ngón tay thoáng dùng sức, cổ họng chú heo mập mạp ngay lập tức hộc máu. Dưới thương tích nghiêm trọng, lớp giáp chống bị hư hỏng, cơ thể chính đã lộ ra.

Đó là Giang Gia Nãi nhợt nhạt và xinh đẹp.

Giết cậu ta?

Không, cô muốn phá hủy cơ thể của cậu ta, để cậu ta không có bất kỳ sức chiến đấu nào trong kỳ thi này!

Đây chính là sự tàn nhẫn của Trần A Điêu!

Khi bị bóp xương và máu thịt, Giang Gia Nãi cố gắng hết sức để nói chuyện trong nỗi gian nan: “Năm tỷ, em có năm tỷ, xin vui lòng bỏ qua cho em!!! Em xin lỗi! Em không cố tình!”

Xin lỗi, đưa tiền, cậu ta thông minh, thật sự thông minh, nên mới biết rằng bày ra bất kỳ tình cảm gì cho người bạn cùng lớp này sẽ là điều vướng víu, chỉ có lợi ích chân thật nhất mới có thể làm người ta lung lay.

(P11)

Quả nhiên một giây sau, A Điêu mỉm cười, buông tay ra, vuốt v e mặt cậu ta: “Quẹt thẻ?”

“Chuyển khoản, em chuyển tiền!”

Giang Gia Nãi chủ động gọi ra nhẫn trữ đồ, lấy điện thoại di động và tất cả cuộn đề, còn nhiều hơn số lượng cậu ta đã cướp trước đó.

Thái độ nhận sai chân thành cảm thấy MAX, so ra còn thức thời hơn bọn Trung Xuyên Minh Tú.

Và kết cục là… ngón tay A Điêu buông lỏng khi lấy được cuộn đề.

Giang Gia Nãi yếu đuối rơi xuống đất, nhưng tại thời điểm này, những người biến heo đã thoát khỏi trạng thái biến thành heo. Họ vọt lên cùng nhau, một số muốn chống lại, một số muốn trốn thoát, nhưng khi họ vọt lên và cái mông cách mặt đất ít hơn một mét.

“Tôi để cho mấy người đi lên sao?”

Quyền trượng vung từ trên xuống dưới, cấp kỳ tung ra Thuật Sấm Sét trên diện rộng.

Trăm tia sấm sét nhỏ như ngón cái nhưng mật độ chằn chịt oanh tạc trong nháy mắt!

Bụp bụp… Tất cả mọi người quỳ xuống.

Cấp trung Ly Trần gì chứ, hiện tại cô tung ra tu vi là tới cấp thượng Ly Trần, hơn nữa sau khi biến heo đã tháo hết toàn bộ lớp giáp của họ, ai có thể địch nổi đạo thuật phát cấp kỳ thêm tấn công trên diện rộng?

Dẫn điện tập thể thế này, những thiên tài ở năm châu phía Bắc phía Nam giống như một tấm bán dẫn.

Giang Gia Nãi đã đưa tiền và Tiêu Ải vừa mới khôi phục đã được đối xử nồng hậu, người trước và người sau đều ngồi trên mặt đất tái nhợt, trước mắt là một vùng điện quang nóng bỏng.

Tại thời điểm này, nhận thức của họ đã nổ tung.

Giang Gia Nãi nghĩ đến cảnh nửa năm trước mình mang theo gánh nặng phục hưng gia tộc tiến vào Học phủ Đam Châu, đạt thành hiệp nghị cùng với Giang Chu. Dù gì khi ấy tố chất của cậu ta thật sự xếp hạng nhất, vượt xa tất cả mọi người phía sau, Giang Chu không nói tới lui.

Nhưng sau đó... mãi tới bây giờ.

Giang Gia Nãi mới hay vì đâu mình thấy bất an trong khoảng thời gian này.

Trần A Điêu chính là ai ách lớn nhất của cậu ta.

Sau khi A Điêu chém những người này, cô đưa tay dùng Thuật Hút Linh trên diện rộng.

Tất cả cuộn đề của mọi người vào tay cô hết.

“Mỗi người bỏ 100 triệu để mua tự do, nếu không sẽ đánh gãy tay chân.”

“Trả tiền giờ đi.”

“Nhưng mà, hai người...”

A Điêu thốt chỉ quyền trượng vào hai người.

(P12)

“Có thể ra khỏi trường thi sớm rồi.”

Sét đánh, trong nháy mắt chém đứt tay chân của Trương Sinh Cáp và Tề Biệt Viện, đồng thời thu đi nhẫn trữ đồ của bọn họ.

“Trần A Điêu, mày khinh người quá đáng!” Trông thấy hy vọng về cuộc thi bị cắt đứt tới nơi, Trương Sinh Cáp rống giận. Song, A Điêu nào có đoái hoài tới y, trái lại còn giẫm lên đầu Tề Biệt Viện, không đợi người này nói chuyện đã nói từ tốn: “Đối với việc bán tin tức của tao ra ngoài, làm bậy nhằm mưu đoạt lợi ích chính trị, thậm chí còn đẩy nghi ngờ đến trên người bọn Liên Đình Bích, cố gắng lấy được lợi ích đồng thời phân hóa những người khác cùng thuộc phía Bắc, một mũi tên bắn hai con chim, chơi loại chiến thuật cao cấp này có vui không?”

Thật đáng sợ, thật đúng là đáng sợ, Tề Biệt Viện táng đởm lắm, cậu ta muốn cầu xin sự tha thứ.

Nhưng A Điêu bảo: “Mày nên thấy may vì mình còn ổn trong kỳ thi.”

Xoẹt!

Cô giơ tay lên và dùng sấm sét bổ vào chân kia của người này.

Tay chân tàn phế hoàn toàn.

“Đồ chó má gì đây, dám mưu hại tao à.”

.....

Từ Duệ đã thoát khỏi khu vực đó, nhiều lần bỏ chạy đến khu vực xa, cô vịn bức tường và thở ra một hơi.

Khi đó, Từ Duệ đột nhiên nghĩ đến chuyện tấm bé, em gái ốm yếu và tiu nghỉu ngồi trên xe lăn cả ngày, trước mặt cha mẹ thì cười khanh khách với mình, yếu đuối đáng thương, nói cảm ơn chị em thích lắm.

Nhưng nó lại bí mật nhét con búp bê heo hồng do mình may vất vả lại vào trong hộp, đá vào gác xép nhỏ tối tăm không thấy đâu.

Sau đó nhìn thấy chính mình một lần nữa, chả thèm giả vờ một tí gì, chỉ đi tìm anh, chưa từng nhìn lấy người chị này một chặp.

Chẳng lẽ Từ Duệ cô đây còn thiếu một người em gái?

A Điêu này có cái gì đáng quý, hành xử khác thường còn thích diễn kịch, chả đáng yêu chút nào.

Cô ghét người này trong nhiều năm. Có điều nhiều năm sau, cô nghe theo lời mẹ tới bên ngoại, không bao lâu đã hay tin A Điêu được gửi đi. Cô vội vã về nhà mới biết được một việc từ miệng của mẹ mình.

Bệnh của A Điêu trở nặng, những thứ như bông gòn đi vào miệng và mũi có thể gây hen suyễn, hở một tí là tử vong.

Nó không thể chơi với những món búp bê đó.

Và sở dĩ A Điêu lấy lòng Trần Tốn chứ không phải cô có lẽ do cha cảm thấy nó không còn sống được bao lâu, muốn giam giữ nó ở sân sau, không cho ra ngoài, không cho đi học; và lúc đó chỉ có bà nội và Trần Tốn có thể giúp nó.

Nhưng cuối cùng nó vẫn rời đi, không lâu sau đó đã có tin về cái chết truyền về.

Gặp lại, A Điêu hãy còn là A Điêu, nhưng nó đã không cần ai nữa.

Mạnh mẽ, bí ẩn, tính toán lòng người, sau đó… nắm quyền kiểm soát tất cả mọi thứ.

Từ Duệ Ít thở dài một hơi nhưng lại thốt nhiên cười khẽ.

Cũng tốt, cuối cùng sẽ khác hồi bé, cái hồi như thể chạm đại vào là vỡ.

.....

Bên ngoài sân, linh hồn và cơ thể của khán giả gần như bị kiểm soát, ngay cả khán giả lúc đầu xem khu vực khác cũng ngớ người.

Sắc mặt Giang Chu tái nhợt, tay bưng trà khẽ run.

Bên cạnh, mấy người hiệu trưởng Thanh Châu lặng lẽ nhìn ông ấy, thầm chửi Chu Giang hệt như thầm chửi Trần Nhiên khi nãy: Mẹ kiếp, lão chó Giang này, vận may cứt chó gì đây, chưa kể mắt còn mù, vàng thau lẫn lộn cả.

Nhưng Giang Chu cảm thấy mình vô tội cực kỳ: Mẹ kiếp, bia đỡ đạn gì thế, rõ ràng bia đỡ đạn là Thác Bạt. Ông đây dùng một cái bia đỡ cho hai viên trân châu được không, đây mới là chiến thuật cao cấp siêu dữ dằn. Nhưng con mẹ nó, mình đâu biết Trần A Điêu không phải trân châu mà là con trai thành tinh ngàn năm! Giấu kín bực này! Khúc Giang Nam hại mình rồi!!!!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio