Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 150: giao long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ở khu 1, Đàm Đài Thịnh chưa bao giờ chú ý đến những chuyện này. Đại khái chuyện có thể chân chính ảnh hưởng vị hoàng tử trẻ tuổi thuộc hoàng tộc này chỉ có tố chất và thi võ của các thí sinh. Vả chăng mỗi phủ của hoàng tử đều có cơ quan chuyên môn giúp bọn họ kiểm tra xử lý về chuyện vặt vãnh bình thường, chỉ khi có việc mang giá trị đáng chú ý mới được đẩy lên.

Giống như Trần A Điêu, mặc dù nhiệt độ của cô cực cao nhưng khi nhóm cố vấn kiểm tra thực lực của cô, họ phát hiện cần chú ý đến quỷ kế và tâm tính của cô thật, tuy nhiên còn lại không đến mức khiến điện hạ bận tâm.

Đây là việc làm của nhóm cố vấn, mà chuyện quan trọng nhất trước mắt Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh là tu luyện.

Hắn có nhiệm vụ.

Trước khi linh khí sống lại, hoàng tộc đã biết tin tức này nên chuẩn bị dồi dào, thế hoàng tộc cũng biết chuyện thi cử của Viện Lộc Sơn chăng?

Tất nhiên biết, trí thông minh bình quân của nhóm cố vấn phục vụ hoàng tộc không thấp hơn các ông lớn của Viện Nghiên cứu Khoa học, người nào người nấy khôn khéo.

Nhưng có người thuộc nhóm tinh anh này, cái nhóm cũng mang tính tình xảo trá nhạy cảm hệt A Điêu, vẫn đưa ra lời dị nghị đối với loại hàng hóa lệch lạc như cô và để Thất hoàng tử chú ý. Vậy mà chuyện này vẫn bị những người khác bác bỏ.

“Không phải cảm thấy người này không có uy hiếp, có điều với chức quan và gia tộc của Trần Nhiên, tất nhiên nhà Từ phu nhân kia có tiền, ngặt nỗi bà ta lại không có tiền đầu tư vào Trần A Điêu. Chúng ta tra xét vốn liếng dưới tay được Trần Nhiên đầu tư cho ba đứa con và dù đã cố gắng hết sức nhưng chúng ít đến đáng thương vì ông ta không có tiền. Tổng thể mà nói, Trần A Điêu phát triển nhanh như vậy với lai lịch và tài nguyên không bắt nguồn từ nhà họ Trần. Chúng ta tạm thời suy đoán do Khúc Giang Nam và Giang Chu đưa cho. Có điều hai người này thuộc dưới trướng Liên minh Học phủ, bên chúng ta không cách nào truy xét tài khoản, trừ phi được Liên minh Học phủ đồng ý. Song chuyện này không quan trọng, sức uy hiếp của cô ta còn chưa tiếp cận bọn Bách Lý Hóa Việt.”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất của điện hạ là áp chế quyền quý, dòng họ nhà vua, phe cánh Đạo gia, đủ nhóm người; ổn định hạng nhất, bảo về quyền uy hoàng tộc, tiến vào Viện Lộc Sơn với vị trí thứ nhất. Còn thứ khác đều là việc tép riu không đáng kể.”

“Thật ra cửa ải này chú trọng thi Văn, không có một ai trong nhóm mấy quái thai cần chú ý hồi trước để lộ ra năng lực ẩn giấu, trước mắt chỉ tỏ tường về hiểu biết sâu sắc và tốc độ, chưa từng đánh sống chết chính diện với người khác bởi vì dễ lãng phí tinh lực... Cho nên sức mạnh tổng thể của bài thi không liên quan tới tố chất.”

(P1)

“Vẫn nên chú ý đám người Đoan Mộc Thanh Ương, Bách Lý Hóa Việt, Khúc Hãn Xuyên, Mặc Kì Kiến Ai, Hà Tự Kiếm cùng với Tạ Tam thuộc tộc họ Tạ ở Trần Quận. Kỳ quái, vậy mà người này lại là quân cờ biến động, thốt nhiên nổi lên và lập tức nhảy lên trước bảng xếp hạng thế này. Xem ra hoặc người này mua cuộn đề thông qua Tống Linh và Trần A Điêu, hoặc cố tình không nộp đáp án như bọn Trần A Điêu, chờ đến sau chót mới quét mã lấy thứ hạng.”

Người bất thình lình nộp danh sách tại 10 phút trong đợt sau cùng không chỉ có mỗi A Điêu. Anh bảo đứa này cố tình móc nối à, không phải đâu, trong mối quan hệ của A Điêu không có người này.

Mà rất nhiều con cưng của trời đều nhận ra điểm có thể lợi dụng ấy. Nhằm tránh để người ta xoi móc được số lượng cuộn đề bản thân nắm giữ dựa vào thứ hạng và điểm tích lũy trên bảng xếp hạng, ai nấy đều âm thầm viết câu trả lời lên cuộn đề nhưng không nộp lên.

Sở dĩ Trần A Điêu công khai làm cuộn đề tím và đưa lên lấy điểm tích lũy vì lòng dạ cô đen, cố tình dùng chính mình làm mồi nhử để lừa tiền.

“Ngoại trừ nhất định phải áp chế Tạ Tam của tộc họ Tạ có xuất thân quái dị; cũng cần lưu ý luôn Triệu Phật Thú. Người này thi Văn không giỏi nhưng tố chất và huyết thống thiên phú mãi là điều bí ẩn. Trong bốn môn phái thuộc Đạo gia, tộc họ Triệu khiêm tốn nhất, giành kết thông gia với tộc họ Tạ trước hoàng tộc, là bên gian xảo. Thanh danh bên ngoài Triệu Phật Thú này bê bối là thế nhưng chỉ sợ đang giả heo ăn hổ.”

“Còn về đám người có xuất phát điểm là bên nhà nghèo, Mặc Dư Ngã và Hạ Tam Lộc đáng để ý.”

Những người này liên tục trao đổi tình báo, so ra họ càng e dè các vương tộc và nhóm quyền quý khác vì họ dễ đe dọa hoàng tộc Đường Tống nhất. Còn đối với con cháu nhà nghèo, chiến lược của họ là lôi kéo.

Dạng không có căn cơ, mối quan hệ thưa thớt, gia đình quan văn kinh điển tới dòng thứ còn chết hết như nhà họ Trần, chưa kể Trần Nhiên vừa giữ mình trong sạch, lá gan nhỏ, cả tham ô còn không dám, một gia đình nghèo từ trên xuống dưới, vậy thì họ sẽ không kiêng nể, ngược lại còn thấy yên tâm.

Người cố vấn bảo A Điêu quan trọng đã nhìn thấy mấy người khác xếp tên Trần A Điêu vào danh sách có thể lôi kéo tạo căn cơ. Dù hắn lo lắng song không lay chuyển được bắp đùi người ta.

Ý tưởng của hắn là áp chế người này từ trước, nếu không nghe theo thì cứ đi theo con đường uy hiếp nhà họ Trần. Gì thì gì căn cơ nhà họ Trần yếu kém, lại ở trong triều đình nên rất dễ đe dọa, vậy là nắm thót dễ dàng.

Vậy mà… không ai quan tâm, vậy thì không còn cách nào khác.

Suy nghĩ kỹ thêm, có lẽ hắn nhạy cảm rồi.

Trần A Điêu này trông trí trá là thế nhưng đâu ra tay độc ác, đâu cắt đứt triệt để con đường thi cử của bọn Bách Lý Nhàn Quân, chắc trong lòng nó vẫn mang nỗi sợ.

Nếu không đã diệt cỏ tận gốc rồi.

Anh nhìn đi, thật ra xếp hạng của bọn Bách Lý Nhàn Quân không bị ảnh hưởng quá nhiều, hơn nữa còn gián tiếp giúp hoàng tộc ngăn chặn đà leo lên của bọn họ.

Cũng bởi vì điều này, cố vấn nghĩ rằng mối đe dọa của cô gái này không lớn.

Tuy nhiên điều tra thì vẫn phải điều tra, người cố vấn này sử dụng quyền hạn của mình.

(P2)

.....

Bồn Cầu cảm thấy A Điêu biết tính toán lắm. Đằng ấy cho rằng cô không muốn tiêu diệt bọn Bách Lý Nhàn Quân sao?

Nhổ cổ tận gốc, giải quyết triệt để họa về sau.

Mỗi tội người này hiểu được việc nhìn sắc mặt để nói chuyện từ khi còn tấm bé, cân nhắc lợi và hại. Trong cuộc thi của Viện Lộc Sơn có bảo vệ đấy nhưng chỉ bảo vệ an toàn cho cá nhân hiện tại của cô mà thôi. Mặc dù cầm chắc mình sẽ vào được Lộc Sơn, song cô nào có hay về những đãi ngộ đặc biệt của Viện Lộc Sơn dành cho những thí sinh này.

Hiển nhiên hạng nhất nhì ba nổi trội nhất sẽ được người ta xem như đồ quý. Ngặt nỗi ví bằng chỉ ở mức bình thường, liệu Viện Lộc Sơn có chống lại sự uy hiếp của những gia tộc Bách Lý và Nam Cung cho học sinh bình thường hay không?

A Điêu cảm thấy... không cần chống lại. Mấy gia tộc này không dám trở mặt vì sẽ không đánh cược vận mệnh cả gia tộc chỉ vì một đứa con cháu cùng huyết thống. Suy cho cùng họ đâu có giống tộc họ Hàn khi chỉ có thằng độc đinh, hay chỉ có một đứa con trai có thể dùng được như Trần Nhiên.

Bên A Điêu thật sự đề phòng chính là hoàng tộc.

Khi hoàng tộc đối đầu, Viện Lộc Sơn vẫn cho mặt mũi, bằng không Viện Lộc Sơn sẽ không để cho hai tên hoàng tộc và một đứa con cháu dòng thứ thuộc dòng dõi nhà vua mang họ Đàm Đài tham gia kỳ thi.

Không phải như vậy tương tương để hoàng thất dùng hao lông cừu của Viện Lộc Sơn à?

Trước kia cô không suy nghĩ kỹ bởi lẽ còn chưa đạt tới trình độ này. Lúc leo tới Học phủ Kim Lăng, cô chỉ nghĩ sớm thi đậu đại học vào ba trường top là OK, để rồi thoát khỏi nhà họ Trần và cất cánh, đi lên đ ỉnh cao của cuộc đời làm chị gái giàu có xinh đẹp. Ấy vậy mà càng đi lên, đứng trên nền tảng càng cao, cô càng thấy cơ cấu quyền lực phức tạp của thế giới này.

Cô đành phải thay đổi nhiều lần kế hoạch tương lai mình.

Đi một bước và nhìn ba bước, bây giờ A Điêu đang nhìn trước tận mười bước.

Giới hạn cuối của mười bước này là ở Viện Lộc Sơn và hoàng tộc.

Đầu tiên, hoàng tộc là bên cô hoàn toàn không thể đối phó ngay bây giờ. Cho nên cô phải tránh rủi ro từ mặt này trước, vì chỉ cần tham khảo cụ thể Khúc Giang Nam ắt sẽ biết kết quả.

Người ta không mạnh? Thực lực bản thân mắc kẹt ở trình độ cường giả cấp Vi Quang, phỏng chừng rất nhanh sẽ lên tới Sao Trời; có Tinh Thần Nhập, sức chiến đấu dữ dội, sau lưng có Giang Chu và Liên minh Học phủ chống đỡ, thậm chí còn có mối quan hệ của hai nhà Tạ -Triệu, và vốn liếng giao thiệp với dạng thủ lĩnh như anh em nhà họ Tiêu. Song, Khúc Giang Nam vẫn tránh né mũi nhọn, không dám xuống tay với nhà họ Khúc vì cô ấy e dè hoàng tộc.

Người ở dưới mái hiên đành phải cúi đầu.

Vậy A Điêu cũng đành kiểm soát nguy hiểm, hạ đo ván bọn Bách Lý Nhàn Quân lấy tài nguyên nhưng không thể trở mặt, thậm chí vẫn phải tuân theo trật tự N0.1 hiện tại của hoàng tộc để chơi đùa, tốt nhất còn làm sao để phù hợp với lợi ích của người ta.

Thành ra khi A Điêu nhìn thấu mưu toan chính trị của những kẻ cai trị khi hoàng tộc lợi dụng quyền quý và bên dòng họ nhà vua nhằm đối đầu phe cánh Đạo gia và Liên minh Học phủ, đồng thời hãy còn lo lắng quyền quý và dòng họ nhà vua trèo lên quá cao, cô đã có tính toán ngay.

Trước mắt xem ra còn ổn, người bên hoàng tộc không tìm cô chứng tỏ tạm thời hoàng tộc vẫn yên tâm về cô.

Chỉ không biết liệu họ có thám thính ra cái gì không.

“Lại nói tiếp, lão khốn Trần Nhiên này vẫn hữu dụng. Ông ta là điển hình của tầng lớp trí thức quan lớn bảo thủ, ứng cử viên mang lý lịch tốt cho các bộ trong triều đình; bản thân ông ta không có năng lực tu luyện, thành viên trong gia tộc không nhiều, thậm chí không có mối quan hệ thông gia rắc rối, năng lực quản lý địa phương khá ổn, hiểu ánh mắt người ta, không thiếu suy nghĩ tới mức lấn lên lằn ranh đỏ của triều đình và hoàng tộc. Về cơ bản ông ta là người làm công với lý lịch được người đương quyền thích nhất.”

(P3)

A Điêu nhìn tới nhìn lui, lão khốn Trần Nhiên chỉ có tí công dụng thế thôi.

Nhưng cô dự đoán sau khi thi xong, rất có thể Viện Lộc Sơn sẽ rời xa nhà họ Trần. Dù sao cô rất phiền lòng trước chuyện không biết lão tổ nhà họ Trần làm việc thiếu đạo đức gì tới nỗi bị nguyền rủa.

Trong khi A Điêu đã cân nhắc xong tình hình hiện tại, nghĩ rằng có thể yên tâm chờ đợi Viện Lộc Sơ gửi phần thưởng, lại có điện thoại đến.

Vừa xem đã thấy của lão Vương lái xe.

A Điêu nhướng mày, hiện giờ tài xế lão Vương đang dựa vào nhà tổ Kim Lăng. Mặc dù đó là người trong mạng lưới chính của cô, song vì cô cất cánh quá nhanh trong khi lão Vương không có căn cơ tu luyện, cho nên chú ta không xử lý được rất nhiều việc. Là một người tự hiểu thông bản thân, và biết xác định vị trí của mình rất khá, chú ta chỉ phục vụ công việc của A Điêu ở nhà họ Trần. Hiện tại cô đang ở Kinh Đô, nếu có việc, người này sẽ thông qua lão quản gia ở Kim Lăng để từng bước truyền lời, sẽ không làm chuyện vượt quá thân phận.

Vì vậy đoan chắc người sử dụng điện thoại của chú ấy để liên hệ trực tiếp với mình… là Trần Nhiên.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, giờ đây lão khốn này không dám gọi cho cô. Vì là một người khôn khéo, Trần Nhiên biết bản thân ông ta đối xử với cô chả ra làm sao cả nên sợ A Điêu mạnh mẽ trả thù. Như vậy không tiếp xúc có nghĩa bình an vô sự, lợi ích gia đình vẫn còn có sự thống nhất, một khi tiếp xúc sẽ có nguy cơ vì đó là do ông ta chắc chắn không thể dự đoán tâm tính và dự định hiện tại của A Điêu.

Cho nên mắc gì giờ lão khốn này chủ động gọi cho cô? Thậm chí còn lén dùng điện thoại của lão Vương?

Trừ khi... đây là một cuộc gọi cần thiết.

A Điêu nheo mắt, cố tình nhìn nó vang lên một hồi trong sự lạnh lùng rồi mới chịu bắt máy.

Không nói lời nào, chờ Trần Nhiên mở miệng trước.

Cô cần phải đánh giá ý nghĩa của cuộc gọi này.

Giọng nói của Trần Nhiên truyền tới: “Này, Điêu Điêu à…”

Vừa nghe cách xưng ra vẻ hô mềm mại vừa khách sáo này, A Điêu biết ngay có vấn đề.

Lão khốn đang nhắc nhở cô.

Tâm tư đi một vòng, A Điêu nói đầy hời hợt: “Có việc?”

“Đầu tiên, cha thật sự rất hạnh phúc vì giờ đây con quá mạnh mẽ, biểu hiện lần này thật ngoạn mục, cha cảm thấy vinh dự. Nhưng cha phải nhắc nhở con ví bằng có mấy người lộn xộn nào đó tới tìm con, kêu con gia nhập gì đó, thì đừng đồng ý.”

“Cha nói nhà họ Khúc? Nhà họ Khúc liên lạc với con thật, Khúc Hãn gì đó.”

A Điêu cố ý nhắc đến nhà họ Khúc, thêm mắm thêm muối cho bọn họ vì đoan chắc điện thoại của bọn cô đang bị hoàng tộc nghe lén lúc bấy giờ.

Trần Nhiên: “Khúc Hãn Xuyên, là con trưởng của gia chủ nhà họ Khúc.”

Trần Nhiên quả nhiên nhạy bén hiểu ý, lập tức bổ sung chi tiết, và nói cho A Điêu hay: Ông ta biết tình huống thi cử tại Lộc Sơn, bởi vì hay thành ra dám cá cú điện thoại này liên quan đến nguy cơ tiềm ẩn trong đó.

Giả dụ như…

A Điêu: “Giỏi thế cơ à, thảo nào giọng điệu lớn lối như thế, còn bảo con đổi ID.”

Trần Nhiên: “ID đó của con đúng là...”

A Điêu: “Cha con đang đổ lỗi cho con? Con không làm vậy thì sao hấp dẫn Viện Lộc Sơn chú ý đây. Trước kia con đã bị gia tộc Bách Lý ám sát, thiếu điều xanh cỏ, may sao cô Khúc cứu con, nhưng giữa chừng bên cô Khúc có phiền thức với nhà họ Khúc… Là đồ đệ, con không thể một mực rũ sạch được. Bây giờ đến Kinh Đô tất nhiên con hãi hùng rồi, đành đề cao thanh danh của mình lên. Càng nổi danh, độ chú ý càng cao, nhà họ Bách Lý và nhà họ Khúc mới không dám ám sát con.”

Trần Nhiên: “Không tệ, đúng là có lý lẽ như thế. Mấy nhà quyền quý đó… Thật đáng hận khi chức quan của cha quá thấp, không thể che chở cho con.”

A Điêu: “Hầy, cha ra công nhiều thế thì kiểu gì cũng đi lên, nhưng bên anh cả có liên lụy tới cha không?”

(P4)

Trần Nhiên: “Không biết, tạm thời bất ổn, quá phức tạp, cha đành phải cẩn thận.”

A Điêu: “Cho nên con mới phải thi ra thành tích tốt, nếu không một khi cha gặp chuyện không may trong khi anh cả lại như vậy, xem như con thành cá thịt mặc người xử. Hơn nữa có vẻ bên nhà họ Khúc và Tam hoàng tử...”

Trần Nhiên: “Nói cẩn thận! Điêu Điêu, con của cha, con tuyệt đối không được liên quan đến những hoàng tử này. Là người nhà quan, kết bè kéo cánh là điều tối kỵ, lúc này trung nghĩa với quân quyền mới là điều quan trọng, những thứ khác đều là con đường bất chính! Nhớ lấy nhớ lấy!”

A Điêu: “Nhưng... Quên đi, cho nên con mới phải vào Viện Lộc Sơn, kế tiếp nếu có chuyện thông gia gì đó, ngàn vạn lần cha nhớ đẩy đi giúp con. Con đã chú ý tới những thầy cô tại Viện Lộc Sơn này, tựa hồ bạn đời của họ hiếm khi dắt dây tới hoàng tộc thậm chí là dòng dõi nhà vua. Nói chung họ không muốn quấy nhiễu quyền lực nhà vua. Vì thế con cũng không thể như vậy.”

Trần Nhiên: “Cha cũng có ý này, chỉ sợ hoàng tử nào chú trọng con.”

A Điêu: “Con cũng cho rằng như thế, trừ khi hoàng tử này có... hy vọng kia.”

Trần Nhiên táng đởm biến sắc, giận dữ mắng mỏ: “Làm bậy! Điêu Điêu!”

A Điêu: “Quên đi, không đề cập đến nữa, cha còn có chuyện gì nữa không?”

Trần Nhiên: “Còn nữa, vì cha vô cùng tò mò bọn Hà Máu của con là?”

A Điêu: “Cái này chính là bí thuật mà nhà họ Khúc muốn trong tay cô giáo, sẽ gây hao tổn lớn đối với phần tinh thần. Nếu không cần thiết, con tuyệt đối không dám dùng.”

Trần Nhiên: “Thì ra là như vậy, thảo nào nhà họ Khúc lại hùng hổ dọa người cỡ này. Có gây ảnh hưởng tới căn cơ?”

A Điêu im lặng trong một thời gian dài trước khi nói: “Sẽ ảnh hưởng đến... đường sinh con.”

Trần Nhiên: “Cái gì!!!”

A Điêu: “Mô phỏng mã gen của Hà Máu, thay đổi trình tự, mỗi lần khởi động...”

Cô giải thích nguyên lý đại khái, đương nhiên người không biết tu luyện như Trần Nhiên sẽ không thông cho lắm nhưng vẫn biết chỗ mấu chốt: “Cho nên sau khi thay đổi loại gen này nhiều hơn, nó sẽ ảnh hưởng đến số liệu gen di truyền, trở nên rối loạn?”

A Điêu: “Vâng, mới đầu cô giáo không muốn để con học, cơ mà không phải lúc ấy con gây sự với nhà họ Bách Lý à. Bảo vệ cái mạng vẫn quan trọng hơn khả năng sinh sản.”

Trần Nhiên: “Chuyện vậy mà giờ con mới nói cho cha hay…”

A Điêu: “Bên con cần một ít bảo vật sửa chữa gen bị hư hại nhưng không thể mua được từ con đường thông thường, cần phải dựa theo mối quan hệ bên cha để mua lấy từ cửa hàng mua sắm dành cho nội bộ gia đình quan trong triều đình. Giả mà đầu tư lớn, nói không chừng có thể chữa trị được trong tương lai.”

Trần Nhiên giật mình: “Hèn gì con muốn tống tiền... à không phải, muốn hợp tác giao dịch được nhiều tiền như vậy. Chính vì cái này?”

A Điêu im lặng.

Trần Nhiên: “Cha hiểu rồi, nhà họ Khúc kia không biết việc này?”

(P5)

A Điêu cố ý cười gằn: “Cô giáo không nói nhưng con nghĩ thế tất không hay, bằng không với nguy cơ tiềm ẩn lớn như vậy trong khi nhà họ trọng nam khinh nữ nhất, lấy đi rồi làm được gì nữa? Chẳng phải sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao? À không đúng! Con biết bọn họ muốn làm gì!”

Trần Nhiên: “Làm gì?”

A Điêu: “Có phải… có phải vì muốn ép buộc các cô gái trong gia đình bọn họ học không? Triệt để nghiền ép giá trị của các cô ấy, xem các cô ấy là con lừa để sử dụng. Đã không có con, họ đành bám vào gia tộc, ra sức vì gia tộc.”

Thật ra còn lâu mới phải, cô nghĩ nhất định các lãnh đạo bên tổ chức tình báo đang nghe lén này sẽ nghĩ đến một tầng sâu xa hơn.

Trần Nhiên lập tức bặt thinh, như thể nghiền ngẫm trong nỗi sợ hãi và rồi nói đầy gượng gạo: “Điêu Điêu, con yên tâm, cha có giở quẻ cũng không dám…”

Cụp! Điện thoại bị A Điêu cúp máy.

Lúc này, tổ chức tình báo dưới tay Thất hoàng tử, nhóm cố vấn hoàng tộc, cũng nghe thấy điện thoại cúp máy.

Trí nhớ của nhóm cố vấn vượt trội, họ đã ghi lại tất cả các nội dung giao tiếp của hai cha con và nhanh chóng đưa ra phán đoán sau đây.

1. Trần Nhiên là kẻ khôn ranh trong chốn quan trường, biết rằng điện thoại của mình và A Điêu sẽ bị nghe lén cho nên cố tình đổi sang điện thoại của người hầu, vì vậy cú điện thoại này mang độ tin cậy cao, không phải hai người thông đồng với nhau. Cẩn thận kiểm tra, thấy rằng hai cha con chưa bao giờ có bất kỳ đợt trao đổi thông tin chính diện hoặc dùng có phần mềm xã hội khác, không có khả năng thông đồng từ trước. Phán đoán toàn diện là: đáng tin cậy.

2. Nhà họ Bách Lý và Trần A Điêu có thù thật, Trần A Điêu sầu lo trước chuyện này, có hành vi quái đản như thế vì tự bảo vệ mình, cũng tổng hợp ưu nhược điểm, muốn vào Viện Lộc Sơn giữ mạng và vì tương lai.

3. Nhà họ Khúc có mục đích bí thuật đối với Trần A Điêu, tất nhiên biết nội dung bí thuật, nhưng không muốn dùng bí thuật trên người nữ giới trong gia tộc vì trước mắt nhà họ Khúc tính dùng các cô con gái trong nhà để kết tình thông gia, lung lạc quyền lực, hơn nữa còn muốn để họ làm vợ chính... Vậy vì sao xem Khúc Giang Nam là đồ lễ dâng lên cho Tam hoàng tử? Tam hoàng tử đã nói rõ ý nguyện muốn để Khúc Giang Nam làm vợ cả. Dù gì có là xuất thân huyết thống hay năng lực, thậm chí là sức hấp dẫn của người khác giới, Khúc Giang Nam vẫn là lựa chọn tốt nhất của Tam hoàng tử. Nếu nhà họ Khúc biết bí mật này, chẳng phải... sẽ cắt đứt khả năng Tam hoàng tử có con trai trưởng? A, rất có thể phía được nhà họ Khúc đầu tư thật sự nào phải Tam hoàng tử mà chính là hoàng tử khác! Nhà họ Khúc này hai mặt quá, chẳng qua tin này rất có giá trị. Nó có thể được xem như một cây đao, khiến nhà họ Khúc và Tam hoàng tử trở mặt thành địch, có lợi cho căn cơ của Thất hoàng tử.

4. Nhưng nhằm vào sự hoài nghi ở mục 3, trước tiên cần phải xác định chắc chắn rằng bí thuật đó có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, không phải do Trần A Điêu này bịa đặt.

Thế là người cố vấn này đã đi sâu vào kênh mua hàng của A Điêu, phát hiện rằng một tháng trước và gần đây, người nọ ít nhiều gì mua rất nhiều dược liệu, một số trong đó thật sự có liên quan đến gen.

Đó là khi trước, không thể ngờ được điều đó lót đường cho các sự kiện này hôm nay, nhờ vậy có thể đánh giá ở mức đáng tin.

Tổng hợp bốn điểm, cộng thêm cố vấn từng tra xét bí mật nhà họ Trần từ lâu, biết Trần A Điêu có khúc mắc với Trần Nhiên và nhà họ Trần, đi sâu vào phán đoán tính cách hai người.

Kẻ làm cha là ngữ xu nịnh, tính kế mưu toan, vậy mà bạc đãi con gái nhỏ có tương lai nhất, cho nên nơm nớp lo sợ.

(P6)

Khi qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, người con gái ích kỷ hời hợt nhưng vẫn chú trọng lợi ích và hiện tại có khuynh hướng biết leo lên vị trí cao, tự cao tự đại. Nó chỉ muốn lấy hoàng tử có năng lực thành Thái tử tương lai và làm vợ cả, thế là nóng lòng chữa trị bộ gen vì muốn sinh nở được. Tuy nhiên nó không cam lòng bị Trần Nhiên lợi dụng bèn dùng những lời cuối cùng để cảnh cáo Trần Nhiên.

Kết luận: Nội bộ nhà họ Trần sụp đổ, quan hệ giữa các thành viên trong gia tộc không tốt, tất cả đều dựa vào lợi ích ít ỏi và sự an toàn để chèo chống. Gia tộc như vậy có uy hiếp nhỏ. Chưa kể Trần A Điêu ma lanh ích kỷ tham lam, cay nghiệt vì thiếu tình cảm, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng vì không muốn làm đứa con bất hiếu nên nó đành buộc chắc quan hệ với Trần Nhiên. Tổng hợp phán đoán, người này có thể lợi dụng tuy nhiên không nên trọng dụng lôi kéo, không nên nhận vào làm người phụ nữ của hoàng tử, nếu không dã tâm bừng bừng. Chưa kể nó dám giấu giếm khuyết điểm sinh sản, trái lại sẽ bị người bên ngoài rình mò nghĩ hoàng tử ngấp nghé hoàng quyền, rước lấy họa lớn.

Tên cố vấn cầm bút, sau cùng đã yên tâm. Kế đó hắn lại nghe lén để có được tin tình báo mới.

Trần Nhiên buồn bực, tiếp đó gọi điện thoại cho Từ Duệ, man trá làm ra vẻ một phen y thế, nhưng không có nhiều bí mật qua lại như A Điêu. Song tên này vẫn nghe ra người con gái thứ hai qua loa cho có đối với vị trí đầu tiên, thái độ còn không dối trá bằng Trần A Điêu.

Đoạn, Trần Nhiên cũng giỏi, quay đầu trao đổi với một số cấp trên cũng như đồng nghiệp của mình với bộ dáng của một người cha trí thức có vai vế, mang thái độ người ăn trên ngồi chốc đối xử với hai đứa con gái.

Tên cố vấn: “...”

Lão chó này, mạng tốt thật, nhưng cũng chó má lắm. Chẳng qua dạng tên quan già không có đứa con nào trông cậy được thì không có gì đáng đe dọa.

.....

Ở phía bên kia, tại văn phòng Đô đốc, Trần Nhiên mang tâm trạng hậm hực. Uống xong hai tách cà phê, kế đó ông ta chạy tới nhà vệ sinh không có máy giám sát. Tới khi nhìn thấy mình trong gương, Trần Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Tính là lừa xong rồi.

Nhưng ông ta thấy nhẹ nhõm à?

Không.

Vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Bởi vì sự e dè và cẩn thận của ông ta dành cho hai đứa con gái của mình là sự thật.

Ông ta quá hiểu hai đứa con gái, tụi nó càng thông minh càng giỏi giang sẽ càng để lộ ra hành vi ngày xưa của bị hai đứa nó ghét cay của ông ta. Giả mà ông ta ngu thật thì thôi, hết lần này tới lần khác ông ta ý thức được lỡ như hai đứa con gái đánh ngược lại sẽ làm cho ông ta và gia tộc tan thành tro bụi.

“Đáng hận khi thằng Tốn bị người vu khống, còn Dương Dương…”

Nghĩ đến kết quả kiểm tra tố chất của Trần Dương, huyết áp Trần Nhiên tăng cao. Bởi lẽ ngay cả xem như trong nhà chỉ có một con chó, chỉ sợ tố chất tu luyện của con chó còn ngon hơn Trần Dương.

Quá khổ, tại sao ông ta lại khổ thế này!

Chẳng lẽ đời này đều phải kiếm ăn dưới bóng ma của hai đứa con gái kh ủng bố?

Làm sao cứ thấy thời gian trôi ngược?

Cũng bởi vì trước kia ông ta chèn ép lạnh nhạt chê trách hai đứa con gái, để rồi giờ đây bị tụi nó chèn ép lạnh nhạt chê trách… nhưng không phải mấy nhà khác cũng thế sao?

Tại sao ông ta lại xui xẻo như vậy!

À, chắc chắn vì gen của bọn ông quá tệ, không sinh ra một cô con gái ưu tú cỡ này.

Gả ra ngoài là tốt ngay?

Mỗi tội không được đâu, hai đứa con trai đã không còn dùng được, coi như thằng con cả thoát được một kiếp vẫn không cách gì tu luyện, sức uy hiếp không đủ.

(P7)

Thằng con út được cưng nhất thì thôi, cứ cho nó làm đề thi mấy trường trung học phổ thông cho rồi, chỉ sợ nó còn không lên được trường trung học phổ thông, trình độ chỉ ở mức vào nhà máy vặn ốc vít.

Thành ra phải tạo điều kiện thật tốt cho hai đứa con gái, về sau cân nhắc tới ở rể, tuyệt không thể để nhà khác chiếm của hời. Nếu không sự hưng suy của gia tộc sẽ ra sao?

Quá khó khăn!

Khuôn mặt buồn bã Trần Nhiên không cần ngụy trang, đồng hồ sức khỏe trên cơ thể truyền ra âm thanh.

“Tít tít tít, Trần đại nhân, huyết áp và van nhịp tim của ngài đã vọt tới giới hạn nguy hiểm, xin hãy nhanh chóng dùng thuốc trợ tim có dụng nhanh, nếu không dễ bị bại não đột quỵ trúng gió... Và xin nhấn mạnh vào việc nhắc nhở rằng mỗi khi ngài về nhà, hoặc khi ngài đối mặt với hai cô con gái, mức độ sức khỏe thể chất và tinh thần của ngài toàn kém nhất.”

Trần Nhiên: “!”

Ông ta xông ra khỏi nhà vệ sinh và tìm thuốc.

Tên cố vấn: “...”

Nhà họ Trần này có độc à? Nhưng... Không hiểu sao lại thấy sảng khoái thật.

.....

Bên kia, mặc dù chôn mìn cho họ Bách Lý và Khúc, cũng như đặt nền móng cho bí thuật của Khúc Giang Nam, giải vây cho mình, thậm chí còn lợi dụng thuộc tính dược liệu cần thiết để xây dựng thân thể trước kia và cho kế hoạch dự tính hiện tại để ngụy trang, tâm tình của A Điêu khó chịu hệt Trần Nhiên.

Mỗi tội tâm trạng của cô bắt nguồn từ nỗi oai thán của con gái.

Trong khi Trần Nhiên chỉ đơn thuần thấy đại nghịch bất đạo mà thôi.

“** má, tôi mới ló đầu ra tí mà đã có đủ loại điều tra. Ví bằng tôi có lý lịch như Tạ Kính Dư thì hắn dám không? Tất nhiên là không rồi! Nhưng nếu tôi đã không có xuất thân như vậy, thế cứ phải vĩnh viễn ở dưới sự điều khiển và kiểm soát của nó. Sao cam chịu được!”

“Không phải vì là hoàng tử sao, đổi lại giả như tài nguyên tương đương, không biết ai ghê gớm hơn đâu. Tố chất Trần A Điêu này siêu phàm, thông minh tuyệt đỉnh... A!”

“Mỗi tội nhằm giải quyết tình huống khó khăn thế này… chỉ còn lại một con đường, không phải thì xây dựng ra…”

Đột nhiên A Điêu nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã đạt đến một mức độ nguy hiểm nhất định. Cô nheo mắt, mỉm cười và niệm mấy lần Kinh Đạo Đức.

Bộ dáng thanh tâm quả dục tột cùng.

Bồn Cầu: “...”

Nhưng Bồn Cầu biết người này là một con quỷ biết nói láo diễn trò với cả Tổ sư Tam Thanh của Đạo gia cũng như Như Lai bên Phật gia mà mặt không đổi sắc.

Bây giờ càng có vẻ thanh tâm quả dục chứng tỏ d*c vọng tại nội tâm của cô càng nặng, tâm tư càng kiên quyết gian ngoan.

Bồn Cầu: “Nghĩ theo hướng tối, ít nhất bây giờ cô đã lợi dụng việc thăm dò của hoàng tộc cho Trần Nhiên để che giấu huyết thống mình.”

Cuộc gọi này cũng được coi là một mũi tên trúng n con chim, tiện thể làm dịu đi mục đích của cô khi lấy nhiều tiền như vậy, nó sẽ làm nền cho chuyện sau này.

Sau này không cần cô làm bậy, cơ quan tình báo tự đại biểu cho lợi ích của Thất hoàng tử sẽ lợi dụng tin tức này xử nhà họ Khúc, đồng thời ngăn chặn họ Bách Lý tiếp xúc với A Điêu.

(P8)

“Chọn ra sô cô la trong đám cứt thôi.” Cảm xúc của A Điêu dao động rất ít, cái gọi là hệ thống quân-thân-sư khá cực đoan dưới sự đàn áp của quyền lực nhà vua và cực đoan rất tai hại. Cho nên khi không thể kháng cự Quân, cô không thể bại lộ lòng bất chính chống lại cha, nếu không sẽ bị Quân cho rằng tai họa ngầm quá lớn.

Ngàn người ngàn mặt, vẫn còn e ngại, bây giờ cô phải xây dựng thành một người mà vua hằng muốn.

Bồn Cầu: “...”

“Vậy cô nhìn vào số dư tài khoản, cộng thêm tiền Tống Linh bán đồ cho Tạ Tam giúp cô, đợt này cô kiếm được 400 tỷ đấy. Ngoài ra, phần thưởng đã đến cửa.”

.....

Cộc cộc, có người đến ngoài cửa.

Người của Viện Lộc Sơn đến giao đồ.

A Điêu vừa mở cửa, trong nháy mắt nhận thấy nhân vật hệt nhân viên chuyển phát nhanh này... lại có cấp Vi Quang.

Lộc Sơn dữ thật, nhân viên chuyển phát nhanh toàn là Vi Quang? Ấy nhưng có lẽ vì phần thưởng này quá quan trọng nên mới để cấp Vi Quang đưa đến cửa.

“Đã gửi, xin vui lòng chọn xác nhận.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Sau khi người ta rời đi, A Điêu mở hộp gỗ lim vuông vức có điêu khắc theo phong cách cổ xưa này với nỗi chờ mong ngập tràn.

Lọt vào trong mắt.

Một dây quấn tóc màu đỏ tươi tuyệt đẹp.

Trông bình thường nhưng ẩn chứa hơi thở rối loạn.

A Điêu: “? Dây trói chơi SM?”

Bồn Cầu: “???”

Khoảnh khắc A Điêu cầm dây trói lên, nó bị k1ch thích, thế là linh tính kết nối ngay với phần tinh thần.

Linh tính thật mạnh mẽ, thẳng thừng áp chế Thiên Cẩu và hai Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp là Tụ Linh cổ.

Thực Thể Gieo Linh thượng hạng cấp Giáp – Gân hóa thạch của giao long đỏ mang điện đã tiến hóa phân nửa thành rồng cấp 15.

Má! Gân giao long do Thực Thể Gieo Linh biến thành?!!!

Cấp 15, nó đã đạt đến trình độ ma quỷ giao long đỉnh cao cấp Sao Trời và nửa bước thành rồng tại đời đầu tiên.

Gân giao long, quá mạnh!

A Điêu và Bồn Cầu mừng húm vì cả hai đã nghĩ đến công dụng của thứ này. Gân rồng chứa huyết thống chính của loài ma quỷ giao long.

“Hiển nhiên Viện Lộc Sơn tặng tôi phần thưởng này khi đã khảo sát được tình huống huyết thống của tôi bị nguyền rủa. Mặc kệ họ có chú trọng tới tôi hay không, hoặc có thấy giá trị của tôi giảm một nửa vì giới hạn tu luyện của tôi thấp xuống hay không, họ tặng quà thế này vì đã cân nhắc đến một mặt nhu cầu của tôi. Lộc Sơn này không tệ, có thể chung sống.”

(P9)

“Tế luyện nó, có thể tạm thời thay thế vấn đề huyết thống tại cấp Vi Quang, phát huy ra bí thuật huyết thống của cấp Vi Quang. Vả chăng huyết thống của Giao Long Đỏ Mang Sấm Điện cấp 15 đã đủ dùng, thậm chí vượt xa huyết thống nhân loại bình thường của các tu sĩ Vi Quang khác.”

Quá mạnh.

Hạng ba có giá trị dữ quá.

Nhưng A Điêu nhanh chóng nghĩ tới: “Tôi có thiệt thòi không? Chỉ vì muốn có được 400 tỷ này mà làm bậy. Thật ra tôi có hy vọng được hạng nhất.”

Bồn Cầu: “Không đâu. Đầu tiên nếu làm thế sẽ quá mức, chạm vào lằn ranh đỏ hoàng tộc trước, cho nên cô không lỗ. Chưa kể không phải mục đích chính của cô là năng lực niệm à? Còn nữa, trước mắt kế hoạch huyết thống nọ của cô cần tiền, không có tiền không làm được.”

Cũng đúng, A Điêu biết với sự tồn tại của đám tài nguyên này, khi nào cần là cô làm ngay, tức thì mới mang lại hiệu quả lớn nhất.

Vấn đề to nhất của cô bây giờ là giải quyết được huyết thống và đột phá tới Vi Quang, cuối cùng lội ngược dòng.

“Tuy nhiên món này thật sự còn có hiệu quả hơn kế hoạch huyết thống của tôi. Có nó, tôi có thể từ bỏ kế hoạch huyết thống, sử dụng nó trực tiếp, bớt lo bớt việc; nhưng cũng có một con đường khác - thăng hoa kế hoạch của tôi và nâng lên thêm 3 cấp.”

Đôi mắt của A Điêu hiện lên ý cười, và cô bắt đầu chuẩn bị.

Những thứ cần thiết trong danh sách kế hoạch được chia thành ba phần.

Một phần liên quan đến sửa chữa gen, đi theo con đường bên Trần Nhiên.

Một phần liên kết với các loại dược liệu hàng đầu, đi theo con đường phía ngân hàng Hoa Diệu.

Một phần ngay cả ngân hàng Hoa Diệu còn chẳng có, A Điêu đành phải đi tìm phòng đấu giá cao cấp nhất Kinh Đô.

“Danh sách ban đầu có thể đi theo con đường bên ngân hàng Hoa Diệu. Nhưng nay có thêm gân hóa thạch Giao Long Đỏ Mang Sấm Điện thì đổi kế hoạch, lại tăng thêm hai cấp, thay thế vật liệu, đổi thành trình tự cấy ghép tim của ngàn dây leo cấp tông sư và viên đan hóa thạch của giao long cấp 15. Tuy nhiên ngân hàng Hoa Diệu không có vật liệu tôi muốn vì đã bị người ta mua mất.”

Cả hai đồ quý này đều thuộc loại bảo vật mà những ai cấp tông sư mới tiêu thụ được, hiện tại xem như cô tiêu thụ quá mức và vượt cấp.

Nhưng hết cách rồi, cô thiếu huyết thống.

A Điêu kiểm tra hồ sơ giao dịch tại trung tâm mua sắm dành cho VIP hạch tâm của ngân hàng Hoa Diệu, thấy hai thứ này bị người ta mua đứt. Thế là cô bất đắc dĩ đành phải tham khảo ý kiến của Tổng CEO của ngân hàng Hoa Diệu trong khu vực nước Đường Tống.

Tổng CEO: “Hai loại cô muốn đã được một vị VIP hạch tâm tại nước Liệt Tần mua ba ngày trước, bây giờ tạm thời không có hàng tồn kho. Ví bằng cô thật sự cần nó, tập đoàn của chúng tôi có thể lấy được nhưng cần chờ một tháng.”

A Điêu: “Tôi e là không chờ nổi.”

Tổng CEO: “Vậy thì có hai cách. Hiện nay có hai nơi vẫn còn hai món này, một là phòng đấu giá Hắc Sơn trong nước Đường Tống. Họ có mỗi tội có khi đang chuẩn bị dùng để bán đấu giá. Cô có thể theo con đường quan hệ nội bộ để mua được, chỉ cần thêm một số tiền nhất định, rút ngắn đợt đấu giá. Hai là phòng đấu giá Hắc Sơn tại nước Nam Tấn, nhưng e rằng sẽ không thích hợp cho cô. Trước nhất vì khu vực địa lý, tiếp đó là thời gian sẽ vào nửa tháng sau. Tổng hợp cân nhắc, nơi đầu tiên phù hợp với cô hơn.”

A Điêu: “Vậy chọn nơi đầu tiên đi, cầm VIP Hoa Diệu trong tay là có thể vào?”

Tổng CEO: “Đúng, tôi sẽ viết thư giới thiệu, chỉ cần cô đủ khả năng chi trả. Giá đề cử tại của tôi sẽ bao gồm giá tâm lý nâng lên khi đấu giá nội bộ cho hai món bảo vật cộng lại là 300 tỷ, tuy nhiên cô muốn cắt ngắn thì có lẽ cần thêm 50 tỷ. Nếu cẩn thận thỏa thuận có khi chỉ 30 tỷ là đủ, tùy thuộc vào cô thỏa thuận làm sao.”

Tức thị nhiều nhất sẽ tốn 350 tỷ.

(P10)

A Điêu hiểu rõ trong lòng, song cô vẫn hỏi thêm một câu: “Bối cảnh phòng đấu giá Hắc Sơn là gì?”

Giả như bảo hạng người như Chu Dịch đã là tinh anh hàng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của một quốc gia, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng tới khi có được vị trí cao, bằng năng lực cá nhân và lý lịch đã có thể điều tra những thiên tài chỉ có gia tộc che chở như Bách Lý Nhàn Quân, như vậy Tổng CEO, người vững vàng phụ trách tập đoàn tài chính của một quốc gia này, lại có thể treo Chu Dịch lên đánh thoải mái. Nhờ vậy anh ta hiểu được ý của A Điêu.

Tổng CEO: “Thuộc liên minh các môn phái trong Đạo gia, và nhóm này cũng là tồn tại có tài nguyên dồi dào nhất. Có rất nhiều bảo vật lưu thông giữa bọn họ cho nên có thể tránh được sự do thám của hoàng tộc các quốc gia thậm chí là Liên minh Học phủ. Quan hệ của bọn họ tốt tột cùng với dạng thánh địa quốc gia như Viện Lộc Sơn, như thể chân tay.”

A Điêu tỉnh ngộ.

Tập đoàn Hắc Sơn có phòng đấu giá đại diện và tập đoàn Hoa Diệu được đại diện bởi ngân hàng Hoa Diệu đều thuộc về thế lực tổng hợp hàng đầu trải dài trên Tam Quốc, họ không phục vụ hoàng tộc của các quốc gia, và có mối quan hệ chặt chẽ với các thánh địa của các quốc gia như Viện Lộc Sơn.

Vậy thì càng đừng nói đến dòng họ nhà vua và quyền quý bên dưới.

Vậy cô yên tâm được rồi.

A Điêu: “Vâng, cảm ơn.”

Tổng CEO: “Khách sáo, thuận tiện thông báo rằng Chu Dịch là một trong những người em khóa dưới của tôi, mối quan hệ cũng ổn. Cậu ta biết quy tắc kinh doanh nên đã ghi chú thông tin trước với tôi, nhưng tôi và cậu ta chỉ có mối quan hệ cá nhân, không ảnh hưởng đến giao dịch kinh doanh giữa cô và tôi. Xin cô yên tâm cho, ghi chú về mối quan hệ này cũng đã được ghi vào vào quy tắc tiêu chuẩn trong giao dịch VIP hạch tâm. Nếu có bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào, nó sẽ được xem xét và điều tra theo quy định.”

Đây là điều A Điêu không ngờ tới nên thốt giật mình, nhất thời cảm thấy dạng phục vụ đến từ thế lực lớn này làm cho người ta thoải mái. Họ thông qua các con đường giao dịch thành ra biết thân phận của cô nhưng lại xem như không biết, chưa kể họ còn tuân theo chuẩn mực. Rồi đằng ấy nhìn hoàng tộc thử đi, cứt!

Bồn Cầu: “Hoàng tộc hung hăng cỡ đó, có bao giờ cô tự hỏi phải làm gì tiếp theo trong kỳ thi? Chẳng lẽ thật sự chịu làm kẻ dưới.”

A Điêu nheo mắt, vậy mà còn cười,:

“Viện Lộc Sơn tặng cho tôi cái này chính là đưa ra một ám chỉ. Tôi nghi phần thưởng họ tặng cho năm mươi người đầu toàn là thứ tốt. Họ không hy vọng họ Đàm Đài tiến vào Viện Lộc Sơn.”

“Vừa dính vào tài nguyên hoàng tộc, vừa muốn tưởng nhớ tới lợi ích của Viện Lộc Sơn, lấy đâu ra chuyện tốt nhường đó. Việc tôi phải làm là nâng giá trị bản thân lên mức cao nhất, kẹp lấy điều khiến Viện Lộc Sơn động lòng. Đều sẽ đạt được hết thảy những thứ nên có.”

“Hơn nữa những hoàng tử này về sau hung hăng chống các phe phái là thế chứ thật ra chính họ đang bấp bênh đấy.”

(P11)

“Tình cảnh chưa chắc đã tốt hơn tôi.”

Với sự tồn tại của hoàng tộc, có quá nhiều bug lợi dụng được.

A Điêu đang suy nghĩ, đồng hồ tích một tiếng, nó nhắc nhở: kỳ thi thứ hai về kiểm tra tố chất dự kiến diễn ra sau 3 ngày nữa, sau 3 ngày sẽ có thông báo.

Thế nên ba ngày này là thời gian cho khán giả cả nước du lịch đến Đôn Hoàng?

A Điêu khẽ cười.

Cô đã vỡ lẽ từ lâu, Lộc Sơn móc nối với tuyến du lịch bên hang Đôn Hoàng... Viện Lộc Sơn sâu cay thật, không biết cầm được bao nhiêu lợi ích từ đó.

Thu hút đầu tư vào quảng cáo hấp dẫn hàng đầu quốc gia, e rằng lợi ích vượt xa 400 tỷ của cô đấy.

.....

Ngày hôm sau, A Điêu ngoan ngoãn tu luyện ở Viện Lộc Sơn, nhưng lại có một người bình thường mặc áo sơ mi hoa và quần đùi đỏ trông như giẻ cùi tốt mã ngồi trên thuyền quan Đô đốc Thanh Châu bay đến Kinh Đô.

Sau khi A Điêu xác nhận, Địa Đàng Nhân Gian thả cho Triệu Đô đốc Triệu Nhật Thiên đi vào, hai người có chỗ gặp nhau đầy trang nghiêm, đảm bảo Trần A Điêu hãy còn ở Địa Đàng Nhân Gian.

Có điều thật ra khi Triệu Nhật Thiên vừa vào cửa đã đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng vô danh có 100 tỷ và một lượng lớn tài nguyên linh hạch và tài liệu. Đây toàn là thu nhập của cô khi phụ trách tiêu diệt các loại tội phạm cũng như hố đất trong toàn bộ năm châu.

Trong đó nguyên liệu dược liệu đều do thân phận Triệu Nhật Thiên lấy được bằng đủ cách dựa theo nhu cầu của A Điêu, như vậy có thể tránh được dò xét một cách hiệu quả.

Tổng hợp lại, A Điêu có trong tay 500 tỷ; 12,000 viên linh hạch cấp 6 và một số linh hạch cấp 7; cùng với một đống dược liệu mà cô cần.

Hiện tại đang thiếu hai bảo vật của phòng đấu giá Hắc Sơn.

“Đáng tiếc không thể phân thêm một phân thân nữa, bằng không tuyệt đối không có sơ hở nào. Cũng do tu vi quá thấp, phần tinh thần đủ dùng còn tu vi lại không.”

A Điêu thở dài. Song, cô vẫn quét lấy thi thể của một người nước ngoài mà Triệu Nhật Thiên giao dịch được, tiếp đó biến thẳng thành người này. Cô cầm tư liệu về thân phận của hắn, khởi động năng lực của Ghi chú không gian tập 2 – dịch chuyển theo điểm đánh dấu xác định không gian tới.

Ù, bản thân A Điêu biến mất trong không khí còn Triệu Nhật Thiên thì ăn và tu luyện tại nhà A Điêu.

Vút, A Điêu xuất hiện ở trạm tàu vũ trụ Kinh Đô được Triệu Nhật Thiên đánh dấu, tàng hình đi vào một phi thuyền sang nước Liệt Tần. Sau khi đến nước Liệt Tần, cô công khai dùng thân phận người nước Liệt Tần của hắn và rồi bắt phi thuyền bay đến Kinh Đô.

Đến phòng đấu giá Hắc Sơn ở Kinh Đô vào giấc chiều cùng ngày.

Mặc dù bảo phòng đấu giá Hắc Sơn đáng tin cậy, có thể lẩn tránh hoàng tộc, song A Điêu vẫn chuẩn bị hai tay.

Lỡ như gặp người quen ở đây thì sao?

.....

Tại phòng VIP bí mật của phòng đấu giá Hắc Sơn, A Điêu đeo khẩu trang màu đen, cầm thư giới thiệu của CEO để nói chuyện trực tiếp với người đứng đầu phòng đấu giá.

Người ta quyền cao chức trọng, đương nhiên không so đo người cầm thư giới thiệu có thân phận gì. Ông ta hiểu quy tắc ngành nghề, có thư giới thiệu + tiền đã đủ, làm mua bán mà anh còn quan tâm tới thân phận của người ta, có bị lòi dom lâu chưa làm gì?

Ban đầu ngài tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn này còn muốn quanh co bày giá một tí.

Hạn mức cuối là thêm 30 tỷ để mua đứt, ông ta muốn đẩy lên cao hơn, tốt nhất là 40 tỷ... Như vậy ông ta sẽ có tỷ lệ ăn chia cao hơn nhiều.

(P12)

“350 tỷ mua đứt, tôi làm việc thay cho người khác và muốn hoàn thành việc này. Nếu như ông không đồng ý được, nửa tháng sau chúng tôi đến bên khác, lấy được thành tựu chỉ cần một lời.”

Thuận miệng đã từ bỏ 20 tỷ lợi nhuận, tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn ngạc nhiên, lại nâng cấp của khách hàng này lên một bậc, thầm nghĩ chẳng lẽ người này là thân tín được hoàng tộc dòng họ nhà vua hoặc mấy vị quyền quý trên đỉnh phái ra bên nước Liệt Tần?

Bởi vì nước Liệt Tần thiếu dạng vật liệu này cho nên cố tình sang Đường Tống để mua nhưng không muốn bại lộ thân phận, dù sao cũng là đi qua quốc gia khác.

“Ngài Lý Tứ thật thẳng thắn, được, tôi lập tức nộp đơn lên lấy giao dịch này, lát nữa có thể đảm bảo giao dịch thành công.”

Hợp đồng chờ đợi đã sẵn sàng từ lâu, suy cho cùng ông ta đã được Tổng CEO Hoa Diệu liên lạc trước.

Mười phút, xong từng quá trình với tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng xác định giao dịch, tiền sang sổ vật tới tay.

Chưa đầy 20 phút kể từ khi A Điêu đến phòng đấu giá Hắc Sơn.

Cô thà chi thêm 20 tỷ mua đứt tất cả rủi ro, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì. Người bên nước Liệt Tần cũng mua vật liệu này chứng tỏ bảo vật huyết thống đỉnh cấp khan hiếm, ít nhất hiếm thấy bên nước Liệt Tần, đặc biệt là loài ma quỷ giao long. Qua cơ hội này chắc gì đã có cơ hội khác, lỡ như Viện Lộc Sơn và một nhóm thí sinh thi nào đấy bất chợt cần y thế thì sao?

Mọi thứ đã hoàn thành làm A Điêu yên tâm, sẵn sàng rời đi. Tuy nhiên tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn mời cô tham gia cuộc đấu giá tiếp theo, còn đưa cho cô một vẻ VIP hạch tâm.

Tiện ích tương tự bên Hoa Diệu.

Thật ra hiện tại vật liệu cho kế hoạch huyết thống mà A Điêu cần cũng như nguyên liệu cho công thức cấp Ất đã đầy đủ; song trong tay cô hãy còn 150 tỷ, cô suy nghĩ cần chi tiêu ra làm sao.

Có vẻ như nâng cấp Bồn Cầu được, có thủ đoạn mới gì hay không? Lỡ như có tài liệu cần thiết thì sao, chả lẽ lại phải chạy tới phòng đấu giá hoặc chờ chuyển phát nhanh bên tập đoàn Hoa Diệu, ngó bộ phiền toái dữ.

A Điêu ra chiều nhận điện thoại, đi tới nhà vệ sinh, chuyển hóa linh hạch Triệu Nhật Thiên lấy ra thành năng lượng và cộng thêm 600 triệu điểm năng lượng, nhưng cô vẫn còn thiếu hơn 100 triệu. Thế là cô vét sạch linh hạch trong tay mình, khó khăn lắm mới gom đủ 2 tỷ điểm năng lượng.

Ban đầu cô hãy còn muốn dùng những linh hạch này làm bùa chú, hiện tại đã sạch bách.

Cấp độ: Cấp 14 (mức năng lượng hiện tại 0 tỷ / 10 tỷ năng lượng, cần thêm 200 triệu điểm năng lượng để lên cấp 15. Lưu ý: cấp 14 còn có một không gian lưu trữ 100,000 mét khối. Cấp 14 có thể tự động hấp thụ linh khí trong môi trường đổi lấy tất cả các kỹ năng tăng lên +30 cấp.)

Năng lực niệm: 13 tỷ.

Cùng lúc giải phóng linh khí: 200,000 sợi.

Kỹ năng đã đổi:

Chế độ tấn công tự tạo ra từ dung hợp Thực Thể Gieo Linh, Điểm Binh Triệu Tướng và tất cả các kỹ năng khác như 101, 202, 303… Toàn bộ có max cấp tại cấp 30 cuối.

Kỹ năng chuyển đổi:

1: Trận huyết thống căn bản (thức tỉnh huyết thống thiên phú, có thể gia tăng sức mạnh huyết thống, hình thành trận đồ huyết thống tương ứng, trận căn bản cụ thể ra sao sẽ tham khảo tố chất của loại huyết thống cụ thể. Để đổi cần 10 tỷ, mỗi 50 cấp sẽ lên cấp 1 lần.)

A Điêu: “???”

Bồn Cầu chó má, đúng là căn cứ vào cơ sở năng lực niệm của mình để tạo ra đồ, nhất định phải móc rỗng năng lực niệm mới được. Nhưng vì đâu muốn mình khóa chặt huyết thống chưa có để để tung ra bí pháp đáng gờm như vậy?! Chưa kể không còn gì nữa hết, chỉ có một cái!

Mẹ mày!

Không có huyết thống thì có thức tỉnh đồ kia cũng là đồ vô bổ.

Không mua, không mua, mua cứt chứ mua!

A Điêu còn đang kích động để rồi giờ đây bị dội cho gáo nước lạnh, tỉnh cả người. Cô ra ngoài đã muốn chào tạm biệt với tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn ngay. Chợt có một người cấp dưới đi tới, nói với tổng giám đốc về một nhóm di cốt.

A Điêu: “?”

Mẹ kiếp!

Thứ này mà cũng có?

Mồ mả tổ tiên tại di tích nào bị moi ra?

Vậy coi như mình không thể đi rồi.

Nghĩ đến gân mạch và sợi tơ tinh thần trong cơ thể mình, A Điêu cảm thấy mình chưa khai thác cực hạn phần tinh thần... dùng 150 tỷ làm một đợt đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio