Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 164: giới hạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

A Điêu ra ngoài rồi mới phát hiện mình đang ở tại một góc trong rừng hoa đào. Hơn nữa cô vừa nhìn vào lịch trình đã thấy quá ngon, cách lúc cô được dịch chuyển chỉ mới xong 3 tiếng. Nói cách khác giờ đây kỳ thi vừa kết thúc?

“Ra ngoài rồi? Cảm thấy thế nào…” Cô Ớt Xanh đi ra, hệt như bộ phận chăm khóc khách hàng VIP tận tâm cho người đứng hạng nhất, vừa đến đã cười nhẹ nhàng. Mỗi tội sau khi nhìn thấy tình hình của A Điêu, vẻ mặt cô ấy cứng đờ.

Mỹ nữ hồi nãy đâu? Sao lại có cục than đen ở đây?

A Điêu phủi tro trên người: “Trong lúc tìm hiểu tí vấn đề thì em bị cắn trả, bị sét đánh... Có nơi nào để em tẩm bổ không cô?”

Đồng Hồ: “...”

Cạy bia mộ trái quy định còn muốn tẩm bổ? Mơ đi, Lộc Sơn của tôi há để cô tranh thủ cơ hội tới vậy?

Một phút sau.

Từ Đồng Hồ + 6666666!

Cô Ớt Xanh pha trà với phong thái tao nhã, một lát sau đã thấy A Điêu ăn mặc chỉnh tề đi ra. Qua một hồi đánh giá, cô giáo đoan trang cười yếu ớt: “Rời khỏi giam cầm, tốc độ khôi phục của em nhanh thật. Có không ít bảo bối đấy.”

Tất nhiên một người xảo quyệt nhường này sao mà thiếu bảo bối, thế nên mới chữa lành hoàn toàn vết thương chỉ trong vài phút.

Đây là một cô bé biết quý trọng bản thân.

A Điêu cười đáp lại đôi câu. Hai người vốn định đi ra ngoài tham gia lễ kết thúc kỳ thi, chợt cô Ớt Xanh hớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, bên Địa Đàng Nhân Gian có một gói đồ gửi tới cho em, được mã hóa hạch tâm, gửi theo hình thức nhân viên Lộc Sơn đưa tới, gửi tới đúng lúc em đang đi nhận truyền thừa. Có lẽ do sư phụ em gửi đến với tư cách là giáo viên giám khảo dự bị. Vì bí rất quan trọng nên tôi đang tạm thời bảo quản.”

Cô ấy nói rồi bèn lấy món đồ ra.

A Điêu cầm lấy, tò mò lật xem mà trong lòng còn thấp thỏm: Khúc Giang Nam biết mình quỳ gối trước phần mộ người khác?

Gửi tới cây nến hay lưỡi dao?

Mở tờ thư ra xem, bên trong có một dòng chữ — chờ một tháng sau hãy mở ra xem, nếu không sẽ vĩnh viễn nghèo rớt mồng tơi không giàu lên nổi.

A Điêu: “...”

Bồn Cầu: “...”

Cớ sao phải vậy chứ sư phụ, em chỉ dối trá quỳ một tẹo, có thay đổi phe cánh đâu, sao cô lại tới mức này.

Mặt A Điêu đau khổ, nhưng về sau cô vuốt lấy gói đồ, cứ đăm chiêu.

Tâm tư người này luôn cẩn thận khôn cùng, giàu trí tưởng tượng, không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.

Cô Ớt Xanh sẽ không phỏng đoán suy nghĩ của dạng người này, cô ấy chỉ lặng lẽ đưa A Điêu trở về Trấn Hoa Đào.

(P1)

Sau khi vào thị trấn, A Điêu ngạc nhiên: “Em còn tưởng trên đường này sẽ có người ám sát em, thành thử mới cần cô đi kè kè theo bảo vệ.”

Không theo sát gì cả.

Cô Ớt Xanh cười xùy cho hay: “Không phải, mấy tên dấm dúi ấy hầu như đã bị chém giết bên ngoài rồi. Giả thử thật sự có tên dám giết người ở Đảo Hoa Đào, vậy nhất định sẽ có cấp đại Tông Sư.”

A Điêu: “Lỡ giết xong chạy mất thì sao ạ?”

Cô Ớt Xanh: “Thì chôn cùng thôi.”

A Điêu: “...”

Quá dữ quá dữ!

Cho nên dám cá nơi này có cường giả cấp đại Tông Sư của Lộc Sơn ẩn nấp.

Cụ tổ tiên sống sót từ 300 năm trước?

.....

A Điêu suy nghĩ, đoạn, vừa đi vào quảng trường Trấn Hoa Đào vừa kiểm tra thành tích trên đồng hồ.

Giờ phút này kỳ thi đã vừa kết thúc, cô đứng đầu bảng xếp hạng cửa thứ năm, hạng hai là Đàm Đài Kha, Nhiếp Viên Viên thứ ba, Thẩm Họa Kính thứ tư, Mặc Dư Ngã thứ năm, Hùng Trữ Mặc thứ sáu,...

Sở dĩ cô chú tâm tới 5 người này vì bọn họ đã vượt qua tầng thứ 7.

Trong 13,000 người cộng cả A Điêu mà chỉ có sáu người vượt qua tầng 7.

Phỏng chừng năm người còn lại cũng đều nhận được phần thưởng là cho hiểu đạo bia rồi.

Còn lại những người khác xếp hạng trước sau thế nào A Điêu cũng không bận tâm lắm. Có là gì thì top 30 khi trước vẫn ở trong top 30 tới giờ, duy chỉ có một ít dị chủng quật khởi rất nhanh.

Trong bảng xếp hạng chung, Tống Linh hạng 12 đã tới được tầng 6; đồng dạng ở tầng 6 còn có Từ Duệ với hạng 18; nhưng Hàn Trạc đứng thứ 55 lại không qua được tầng 6; mười mấy người bên Đoan Mộc Thanh Ương đều ở tầng 6; những người còn lại thì ở tầng 5.

Xuống chút nữa là nhóm Bách Lý Nhàn Quân khi dừng bước tại tầng 4.

Hả? A Điêu nhìn thấy Nguyệt Tinh Khê xếp thứ 22 trong khi có hai cái tên xa lạ lọt vào top 20, đẩy Xa Cảnh Ngôn và Nam Cung Liệt Hạc ra khỏi top 30.

Cả ba người này cùng ở tầng thứ 5.

“Đông Phương Văn Vũ, Quan Sâm.”

“Phân biệt là đại diện khoa của Đại học Minh Hải và Đại học Bắc Xuyên, đúng là tích lũy lâu dài sử dụng một lần, ghê đấy!”

Hai người này xếp hạng cao hơn Nguyệt Tinh Khê, nhất là Quan Sâm khi giết đến vị trí thứ 9 trên bảng tổng xếp hạng.

Vì vậy chỉ có ba sinh viên ở cấp đại học lọt vào top 30?

Thoạt trông ổn đấy nhưng… có vẻ như Học phủ xưng bá, các nhóm trường đại học bị đánh đập thành cái rây, về cơ bản tất cả vòng tròn thành tích đều bị gián đoạn.

Học sinh các Học phủ trên dưới 19 tuổi đã thống trị toàn bộ kỳ thi, nhất là những người ở Học phủ Kinh Đô. Chất lượng bên trong quá cao, hầu như chiếm hết vị trí ba trăm người đứng đầu.

(P2)

Ngay cả những người như Đàm Đài Kha cũng nằm trong độ tuổi này.

“Xem chừng ba người Nguyệt Tinh Khê đã che giấu tố chất, đi theo con đường đặc thù để vào cửa ba trường đại học lớn trong khi bên ngoài thì cứ làm bộ vào trường nhờ kỳ thi đại học vì muốn che giấu tai mắt người khác. Đại khái ngay từ đầu bọn họ tỏ tường chẳng qua nổi Học phủ, bởi vậy tốt xấu gì cũng lưu lại ba hạt giống trọng điểm phát triển. Khốn nỗi xem như lúc đầu tố chất của bọn họ không kém, tới cửa nuôi dưỡng vẫn phân ra chênh lệch.”

Ớt Xanh thấy A Điêu đi mua đồ gần đó bèn đi cùng. Có lẽ trong lòng cô ấy đã xem A Điêu là người của Lộc Sơn, thế là giọng điệu cũng thoải mái hơn trước rất nhiều: “Càng trẻ, đường cong tăng trưởng vàng càng rõ rành, hiệu quả nuôi dưỡng càng tốt. Thành thử mấy người Nguyệt Tinh Khê trông chỉ lớn hơn mấy em cùng lắm 1-2 tuổi, song họ vẫn ăn thiệt thòi lớn tại cửa ải này. Đó cũng vì mấy chấm sáng tủy xương thích phụ thuộc vào sinh mệnh người trẻ hơn. Với tố chất ngang nhau, chắc chắn chúng sẽ chọn người trẻ. Ở thời đại của chúng, tuổi thọ như vàng vậy, hoạt động của gen quan trọng cực kỳ.”

Không thể xem thường gốc gác của Lộc Sơn, bất kỳ giáo viên nào cũng biết nhiều điều hơn các giáo viên khác.

A Điêu rất hiếu học, tò mò hỏi: “Vậy lần này chỉ có mấy người tham gia kỳ thi này như chúng em mới trở thành thành viên của Lộc Sơn ạ? Em biết Lộc Sơn cũng đang tuyển dụng giáo viên, kỳ thi chỉ càng chặt chẽ hơn chúng em, nên thành viên của Lộc Sơn chính là hai nhóm người chúng em?”

Chả là trong lời nói có chỗ dò xét, ngặt nỗi cô Ớt Xanh không nghe ra, cứ thế trả lời: “Cũng không phải thế. Em có biết còn có tuyển nội bộ trong Học phủ không?”

Ý định ban đầu của A Điêu là thăm dò xem bên trong Lộc Sơn có nhiều mấy ông bà cụ còn sót lại từ 300 năm trước chăng, nào có ngờ được đột ngột nghe thấy “tuyển nội bộ” trong đó.

Mẹ kiếp!

Cô hãi hùng cùng cực. Không thể nào không thể nào, có hạng thiên tài đáng gờm tới mức thông qua chuyện xét tuyển nội bộ để được nhận? Vậy kỳ thi mấy ngày nay của bọn cô tính là cái gì chứ, hạng xoàng?

Xem như mình thi được hạng nhất đi thì cũng chỉ là phường hạng bét?

Có lẽ biểu cảm của A Điêu quá rõ ràng, Ớt Xanh giải thích: “Không phải có ý đó. Việc tuyển nội bộ này là dành cho những người kế thừa huyết thống còn sót lại từ nhiều thế hệ ở Lộc Sơn. Thông qua đợt tuyển chọn nội bộ nghiêm khắc, người đạt tiêu chuẩn sẽ kế thừa tư cách của người Lộc Sơn đời trước, ở lại Lộc Sơn. Nhưng em yên tâm, tố chất của bọn họ tuyệt đối không phải là dạng ‘đi cửa sau’ mà mấy em hằng tưởng.”

Vậy vẫn mang ý nghĩa khủng khiếp tương tự.

A Điêu suy nghĩ kỹ và tỏ tường. Đâu phải người Lộc Sơn không có hậu duệ, tất nhiên sẽ có đời sau. Mà từ cổ chí kim trong ngoài, thông qua hệ thống vòng tròn quan hệ, hiển nhiên người một nhà sẽ đáng tin cậy hơn. Huống chi hậu duệ của cường giả dùng huyết thống làm cơ sở di truyền, về bản chất chính là nguồn sinh viên ưu việt nhất. Đương nhiên bên trong cũng không thiếu đồ bỏ, ngặt nỗi tỷ lệ thành tài tổng thể cực cao, điều này không thể phủ nhận nổi.

(P3)

Bởi vì đây là một thế giới tu linh chứ không phải một sự thay thế trình tự gen thông thường.

“Nhưng bàn về địa vị, các em sẽ cao hơn họ, họ không cùng lớp với mấy em. Theo một nghĩa nào đó, các em là lớp chọn, được đích thân Sơn trưởng và một số tiền bối của Lộc Sơn dạy dỗ.”

Câu nói này của cô Ớt Xanh đã ổn định tâm trạng của A Điêu: “Tại sao? Dù gì thì bậc cha chú của họ… Thật ra bọn họ mới được xem như người Lộc Sơn chân chính.”

Cô Ớt Xanh mỉm cười: “Bởi vì Sơn trưởng cho rằng ngay từ đầu bọn họ đã nằm trong hồ nuôi dưỡng dồi dào nhất, được hưởng nguồn lực và giáo dục tốt nhất. Nếu tuyển chọn bằng độ khó như nhau để bọn họ ở lại, từ chất lượng bên trong mà xem tất nhiên họ không so được nhóm của các em. Bàn về đường cong tăng trưởng trung bình của các nhóm, các em sẽ cao hơn họ, và Sơn trưởng cũng đặt nhiều kỳ vọng vào các em hơn. Còn có một nguyên do khác là: từ trước tới nay ông ấy không vừa mắt huyết thống tuần hoàn trong nội bộ. Nó sẽ lạc hậu, mục nát, đến cuối phát ra mùi hôi thối.”

“Lộc Sơn, giống như tất cả các thế lực, cần dòng máu mạnh mẽ nhất, đây mới là sự thay đổi để có được thế hệ khỏe mạnh nhất.”

“Em biết dị tộc mà hả.”

“Dạ biết, trong sách có nói, nhưng có rất ít bài viết đề cập đến. Họ cùng dòng cùng nguồn gốc với nhân loại, tuy nhiên tại đời đầu tiên khi linh linh khí sinh ra sớm nhất, họ đã biến dị, và sau đó phân biệt với tộc Người bình thường.”

“Sơn trưởng cảm thấy bọn họ mới là tộc quần chân chính đáng sợ, chứ chỉ nhìn một mẫu ba phần đất trước mắt thì sẽ chết rất nhanh.”

Lúc ấy A Điêu chấn động, đồng thời nhanh chóng nhận ra chưa chắc bên trong Lộc Sơn đã hài hòa. Chuyện này không có gì lạ cả, phải biết rằng có là một tộc cùng huyết thống vẫn có tranh đấu bẩn thỉu bên trong nội bộ, huống chi là một quần thể lớn có cường giả tụ tập như Lộc Sơn.

Nhưng điều cô quan tâm là ngài CEO Lộc Sơn chủ đạo đợt thiết kế kỳ thi này có sự phóng túng không bị trói buộc, không thích tuân thủ chế độ cũ, là một nhà cải cách siêu phàm.

Ông ấy không hy vọng nhiều đời truyền thừa của Lộc Sơn sẽ góp nhặt tạo thành các thế lực nhỏ cho riêng mình, cuối cùng chia rẽ nội bộ Lộc Sơn.

Nó là một trường học, nên có sự phồn vinh muôn màu của học viện, chứ không phải vương tộc hóa, gia tộc hóa.

Thành thử có thể suy ra bối cảnh của người Sơn trưởng này. Nhất định ông ấy không phải người kế thừa của những người trong Lộc Sơn, mà đã từng là dòng máu mới, hung hăng hùng mạnh.

(P4)

Vì lẽ đó… việc mình cạy bia mộ bia đã được người ta ngầm đồng ý, lạng quạng rơi trúng điều người ta thiết kế vì muốn phát triển ra một người kế thừa ưu tú là mình mà thôi.

Vậy là mình bị gài bẫy?

Nếu đã vậy, sau này xin vui lòng tính kế thế này nhiều hơn nữa!

A Điêu vui vẻ thầm nghĩ, hoàn toàn không so đo được mất về mặt ân tình.

Giờ đây Bồn Cầu và Ớt Xanh cùng nhất trí thầm nghĩ: Sự mạnh mẽ của nó có dắt dây rất lớn với tính cách này. Tỉnh táo không bị cảm xúc chi phối là ý chí đáng sợ nhất.

Cô Ớt Xanh nhìn về các nhóm thí sinh náo nhiệt và khán giả phía trước. Như thể thấy A Điêu tới, họ yên lặng thật khác thường.

Với đôi mắt trừng trừng.

Cô Ớt Xanh âm thầm bổ sung một câu trong lòng: Đa số người mang lòng thờ ơ không bị những cảm xúc trần tục như tình thân tình bạn trói buộc cực kỳ dễ bị điều khiển bởi d*c vọng. Mà khi d*c vọng bị tổn hại, những cảm xúc bản thân mạnh mẽ hơn như oán hận, e dè, tức giận sẽ nảy sinh.

Đây là vòng luân hồi cảm xúc mà Phật gia nhận định, rất ít rất ít người có thể nhảy ra và li khai nó.

.....

Hiển nhiên các thí sinh trong trường thi không có năng lực nhảy ra vòng luẩn quẩn này.

Tình cảm của họ dành cho A Điêu mãnh liệt thật, mãnh liệt tới mức từng đợt năng lực niệm bùng nổ.

Nhất là khi nhìn thấy người này tay trái cầm thịt lừa nướng, tay phải cầm trà sữa, hơn nữa còn để một người rõ là giáo viên Lộc Sơn như cô Ớt Xanh xách cho một cái bọc đựng mấy ly trà sữa.

Gia súc, còn ăn, còn uống!

Mà uống nhiều ly tới vậy nữa!

Người ngoài có phẫn nộ đến đâu, cảm xúc phức tạp tới nhường nào, hiếm có ai chủ động tiếp xúc với A Điêu, ngoại trừ một... Hạ Tam Lộc.

Người này cũng cừ thật, mặt dạn mày dày chạy tới cười tủm tỉm hỏi mua trà sữa ở đâu, cậu ta cũng muốn uống.

A Điêu là người khi không liên quan đến xung đột lợi ích sẽ không bao giờ chủ động gây rắc rối, ngoại trừ miệng hơi đê tiện nhằm kéo năng lực niệm. Bởi vậy cô đã trả lời.

Hạ Tam Lộc: “Cảm ơn nha. Cơ mà cô nương A Điêu giỏi thật đấy, mấy người như chúng tôi thua xa cô.”

Tào Quyện Chi phong độ ngời ngời cũng đi tới, bảo: “Trước đó lúc thi là tình cảnh bất đắc dĩ. Nếu có mạo phạm, xin cô nương A Điêu thông cảm. Có điều cô đúng là đã gáy một tiếng là ai nấy đều kinh ngạc đó. Tất nhiên cô cũng là một giai nhân tuyệt sắc đã làm cho Quyện Chi tôi…”

A Điêu: “Tôn thờ tôi? Tôi có thể cho anh một cơ hội làm lốp xe dự phòng.”

Tào Quyện Chi: “...”

Kế đó nói tiếp thế nào được đây?

Đám Đam Châu cười như mếu, hệ thống lốp dự phòng lại tới?

(P5)

Hạ Tam Lộc nhịn cười mà dáng vẻ kệch cỡm làm sao. Cậu ra gắng lấy lòng… thì A Điêu đã hút một hớp trà sữa, nhìn về phía cậu ra: “Muốn kén rể? Có thể, trước tiên làm lốp xe dự phòng đã, tôi cần kiểm tra.”

Hạ Tam Lộc vừa mừng vừa sợ: “Thật sao? Cảm ơn cô nương A Điêu, kẻ hèn này thành tâm... Ôi, lòng dạ cô nương A Điêu thật rộng lớn, không cho rằng kẻ hèn này thấp kém, cứ độ lượng tới vậy. Thật sự làm cho người ta cảm động quá, đúng là tiên nữ đây mà.”

Cách đó không xa, Đoan Mộc Thanh Ương trong nháy mắt bị ánh mắt của vô số người bắn phá, cô ta: “...”

Chồng chưa cưới bị giật mất, tới con rể dự phòng cũng bị cướp?

Người ta còn là tiên nữ.

A Điêu lại hút một hớp trà sữa, đĩnh đạc mà rằng: “Không có đâu, tôi cũng cho rằng cậu thấp kém.”

Hạ Tam Lộc: “?”

A Điêu: “Nhưng có khi tôi còn thấp kém hơn cậu nữa.”

Sau đó, cô nhét giấy gói thịt lừa nướng vào tay cậu ta: “Cho cậu một cơ hội thể hiện nó đó, vứt nó đi.”

Tiếp đó tự mình đi mất.

Đi rồi.

Hạ Tam Lộc: “...”

Tào Quyện Chi: “...”

Muốn lợi dụng cô? Cô có thể đi theo con đường của dân chơi để dân chơi hết đường để đi, dùng hèn hạ đánh hèn hạ!

Hừ!

.....

Khi A Điêu Hạ đo ván hai ‘tiện nhân’, Thẩm Họa Kính và những người khác đã trở lại.

Thời gian cảm ngộ đã kết thúc, không thể nhìn thấy bất kỳ thu hoạch của riêng họ. Có là gì thì ai nấy đều rất bình tĩnh, bày ra phong thái Thái Sơn có sụp cũng không biến sắc.

Song lúc năm người này vừa xuất hiện, bầu không khí vốn yên tĩnh khi đối mặt với A Điêu đã lập tức dậy sóng.

Đàm Đài Kha này nhẫn nhịn giỏi lắm, hắn trông thấy A Điêu nhưng không nói lời chanh chua, không lá mặt lá trái. Thay vào đó hắn nín lặng đứng ở một góc, và thây kệ hắn đứng ở đâu, bên cạnh hắn đều có một đám người đùm túm.

Bao gồm cả Đàm Đài Dụ cũng nằm trong đám người.

Nhiếp Viên Viên bên kia lại có một đám tu sĩ giai cấp rễ cỏ.

(P6)

Sau đó là liên minh ẩn mình của Đoan Mộc Thanh Ương với nhà họ Tạ và nhà họ Triệu... Lại có cả thành viên không phụ thuộc nhóm nào từ các khu vực châu tỉnh như bọn A Điêu.

Ban đầu chỉ có mình cô, mỗi tội trong vô tình, các học sinh ở phía Bắc phía Nam và các tỉnh yếu thế đã đứng đằng sau cô.

Trái lại A Điêu không bận tâm, dường như không hay gì về chuyện này. Mãi cho đến khi giáo viên Lộc Sơn đến công bố kết quả thi.

Bảng xếp hạng ở ngay đó, cũng không cần bàn kết quả, thầy ấy đến để thông báo...

“Xếp hạng từ 3,000 trở đi đều bị loại. Ba ngàn thí sinh còn lại sẽ bước vào đợt thi võ nửa tháng sau.”

Mẹ kiếp! Thẳng thừng chém rụng 10 ngàn người!

Toàn trường chấn động!

Nhóm thí sinh cũng ồn ã một vùng.

Quá thảm khốc.

“Trong số 3,000 người, sẽ có phần thưởng riêng theo thứ tự xếp hạng, có thể trở về Địa Đàng Nhân Gian nhận lấy.”

Lộc Sơn tuyên bố xong, thí sinh bị loại đau lòng đầy bất đắc dĩ, có điều họ thấy vẫn ổn, đoán chừng đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho thứ hạng của mình.

Ít nhất là sau khi thi xong tố chất và cầm bảng điểm rồi, họ có thể đến các trường đại học nổi tiếng khác thử xem.

Phải nói rằng hiện tại những người từ các trường đại học nổi tiếng đã nói chuyện riêng với bọn họ.

Đông đảo thí sinh trúng tuyển cũng sẽ không đi về thẳng. Có là gì thì Trận Dịch Chuyển hãy còn ở đó, sự bảo vệ của Lộc Sơn vẫn còn, thế là họ đi gặp người nhà.

Ngặt nỗi ai nấy tản ra rồi, bỗng không Đàm Đài Dụ nói: “Trần A Điêu, lần này coi như cô giỏi, ngụy trang sâu quá, giẫm lên đầu mọi người lên ngôi. Nửa tháng sau gặp lại ở thi võ.”

Hắn cười gằn, tất cả mọi người đều biết hắn có cấp Sao Trời, cho dù hắn xúi quẩy ngã bổ nhào chết trong tay A Điêu thì hắn vẫn là Sao Trời, hơn nữa hắn còn vào được vòng thi võ.

Hơn 2,000 thí sinh khác có mặt tỏ ra căng thẳng nghiêm trọng, kha khá người nhìn về phía A Điêu.

A Điêu nhìn Đàm Đài Dụ, rồi đôi mắt đảo qua đám Kiều Lưu Thủy Hà Tự Kiếm cùng với Khúc Hãn Xuyên chết trong tay cô cách đó không xa. Tố chất đám người này mạnh mẽ, cho dù bị cô hạ đo ván nhiều lần thì vẫn dựa vào thành tích để vào được đợt thi võ.

Đánh không chết sẽ có cơ hội.

Đây cũng là lúc không thể làm gì được.

Khổ nỗi tâm trạng A Điêu không dao động gì mấy, chỉ cho hay: “Nói ngụy trang gì chứ, chẳng qua là mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà thôi.”

Mẹ kiếp, lời nói kiểu gì vậy? Logic đâu?

Đàm Đài Dụ bặt thinh, Khúc Hãn Xuyên âm u: “Cô biết tự bào chữa nữa đấy.”

Chả là họ nói không có lý lẽ gì cả, hầu hết các thí sinh đều biết đây là cuộc tranh tài, chỉ là thủ đoạn mà thôi. Thành thử trông thấy hai bên đều trở mặt là thế chứ cùng lắm chỉ hằm hè nhau.

Không có cách gì phẫn nộ.

(P7)

Song A Điêu đâu chịu thiệt, có là gì cũng đã gây hấn nhau rồi, không cần chơi trò làm người cần chừa lại đường lui. Thành ra cô ôm ly trà sữa với vẻ mặt vô tội: “Sao lại không chứ? Mọi người cùng nhau gặp nạn đấy. Về phần phúc... Trời đất, mấy người gặp được sắc đẹp của tôi như vậy mà không cảm thấy vinh dự á?”

Các ngón tay thon dài tuyệt đẹp mân mê gương mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt sâu sắc, vừa xinh đẹp diễm lệ lại ngông cuồng.

“Mỗi lần tôi mơ thấy một cô tiên như vậy là tôi chỉ ước gì mình ngủ thêm được mấy trăm ngàn lần đấy. Lần này hên sao được phẫu thuật thẩm mỹ mà lại y như ý sở cầu của tôi, thế là tôi lập tức chỉnh sửa cho mình thành bộ dạng này. Có điều cũng vì mong có phúc lợi cho mấy anh chị em thôi.”

“Sao nào, ngoài miệng đầy lời cay nghiệt thế chứ thật ra đôi mắt chân thật lắm đấy.”

Ngón tay dừng lại trên đôi môi đỏ, cô mỉm cười.

Để lại câu cuối cùng.

“Người tầm thường tốt hơn là không đối đầu với d*c vọng.”

“Bởi vậy hoan nghênh mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm tôi lúc thi võ. Nhìn nhiều lên, sau này không còn cơ hội đâu.”

Một câu hai ý.

Đoạn cô xuống xong trà sữa, đốt ly trà sữa trong lòng bàn tay thành tro bụi.

Tro rơi xuống từ kẽ hở đầu ngón tay, bay theo gió.

Không ai nói gì, lúc này tất cả mọi người đều bị người trước mắt thu hút, thu hút bởi vẻ đẹp rung động lòng người và phong thái tàn bạo sắc bén.

Cô đã quật khởi, còn ai dám tranh đấu với cô?

Bài thi ở cửa thứ hai về tố chất đã kết thúc.

Lúc này là phần kết thúc công việc.

Và tại thời điểm này tại quảng trường yên tĩnh của Trấn Hoa Đào có phần phồn vinh, rừng hoa đào thêm phần tĩnh mịch và duy mỹ, chỉ có những cánh hoa đào bay múa rải rác khắp trời đầy đa tình.

Nhưng từ lúc hoa nở tới khi úa tàn, nó chưa bao giờ làm vì tình ái chốn hồng trần nhân gian.

Hoa nở hoa tàn tự có mùa, khi mang hương thơm, tự có gió mát thổi sang.

Song chính vào lúc này, bất thình lình A Điêu cảm nhận được một ánh mắt sáng rực. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy có một người ở lối vào quảng trường bên kia. Cụ thể là một người phụ nữ cưỡi ngựa đen, vận áo bào đỏ với viền vàng trên nền đỏ, có thêu phượng hoàng ôm quấn, búi tóc trên đầu cài ngọc quan vàng, mang nét phụ nữ mặc đồ giả làm nam thật tiêu sái; nét mặt người ta cực đẹp, đẹp như chất kịch độc, một vẻ đẹp đầy tính công kích và ngạo mạn.

(P8)

Sự kiêu ngạo của cô ta hiện rõ từ nét quý phái thịnh vượng trên khuôn mặt.

Đó cũng là sự cao quý được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ bằng lòng kính sợ tới nỗi quỳ xuống nằm úp sấp của người khác.

Còn kia là một con ngựa ô vô giá, dưới chân là lửa đỏ nhưng vẫn giẫm đạp thật âm thầm, cũng bởi vậy nên nó không gây ra tiếng động gì khi tới đây.

Trong tay cô ta cầm roi ngựa làm từ gân giao long, mặt mày lười nhác, nhìn sang bên bọn A Điêu…

Có người thấy cô ta và không lâu sau đó, nhiều người đồng loạt hành lễ với cô ta.

Bao gồm Đàm Đài Thịnh, Đàm Đài Dụ cùng với các thành viên của dòng họ nhà vua.

Nhưng cách xưng hô của Đàm Đài Kha đối với người này lại khác. Y chắp tay, hành lễ với sự lúng túng: “Em chào chị.”

Đàm Đài Chúc Ảnh, Trưởng công chúa của Đế quốc Đường Tống, cũng là con nối dõi được Quân chủ sủng ái nhất, dung mạo cao quý sánh ngang người từng là Thái tử.

Cô ta có cùng cha khác mẹ với Đàm Đài Kha. Có điều thân phận mẹ đẻ của Đàm Đài Kha thấp kém, sau khi bà ta chết, y được được nuôi dưỡng bên Hi Quý phi được quân chủ yêu chiều nhất. Y kém Đàm Đài Chúc Ảnh mười lăm tuổi, nhưng cũng được cô ta giám hộ từ nhỏ tới lớn.

Thành thử cô ta cố tình đến để hỗ trợ em trai mình?

“Hạng hai?”

“Dạ...”

“Em cảm thấy sẽ được hạng hai?”

Đàm Đài Kha cúi đầu, nghiêm nghị cho biết: “Có lẽ ngay cả hạng hai còn không được, còn có hai người che giấu thân phận.”

“Sợ vương tộc chúng ta ám sát chứ gì.”

Đàm Đài Chúc Ảnh cười, nụ cười này đây xênh xang, dùng cái nhìn lạnh lẽo quét qua toàn trường... đột nhiên dừng lại trên người A Điêu.

A Điêu xấu hổ, cảm thấy ánh mắt của cái cô Trưởng công chúa này là lạ.

Cô ta nói: “Trông rất đẹp.”

A Điêu: “?”

Cô ta: “Có biết ta có nhiều trai lơ lắm không? Ta không ngại nam nữ.”

A Điêu: “!”

Đàm Đài Chúc Ảnh cười ha ha, ghìm dây cương, tuấn mã đạp vó: “Đùa cô thôi, hôm nay ta có việc chính.”

Cô ta vừa nói xong.

Bỗng đâu bầu trời thả xuống một màn hình ánh sáng khổng lồ.

(P9)

Phát sóng toàn quốc.

Màn hình ánh sáng này đến từ thiết bị Phòng không quốc gia, chiếu trực tiếp trên cả nước, cũng được truyền đến các thiết bị công nghệ của mọi người.

Phản ứng đầu tiên của A Điêu là: “Không phải chứ, mình vừa giả vờ làm X xong là bị quảng cáo trên toàn quốc? Mặt mũi lớn thế cơ à?”

Nhưng tiếp theo...

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Xưa nay thánh nhân trị thế đều dựa vào giáo dục cảm hoá. Quân thần hài hòa thì xã tắc yên ổn, quần chúng hài hòa thì thiên hạ ổn định, quân đội hài hòa thì vùng xa xôi bình yên. Từ khi Trẫm đăng cơ đến nay đều làm theo lời dặn của Tiên đế, được trời cao che chở; quân thần và bách tính hòa thuận ấm êm; thiên hạ yên vui thái bình an lạc, mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu, bá quan yên ổn, trong nước thái bình. Nay linh khí phục hồi cải cách, Trẫm quan sát và theo dõi tình hình trong nước, cảm ơn ơn trời bên trên đã cho Trẫm thấy được tà ma hưng thịnh, ma quỷ không dứt; hơn nữa thế cục hỗn loạn không sao tỏ bày cho hết. Được Thánh tổ báo mộng, cũng như để tiếp nối tình bạn như xưa giữa Đường Tống ta và tộc Thiên Linh, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau chung vui, thành lập hôn ước...”

Nghe vô cùng bài bản và đầy văn vẻ nhưng thực tế vào tai A Điêu rồi thì cô lại thấy cuối cùng thánh chỉ vừa dài vừa thối đã chịu kết thúc.

Cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Như vậy là Thái tử cưới phụ nữ tộc Thiên Linh làm Thái tử phi, hay lão Hoàng đế già cưới Quân hậu cho đất nước nhỉ?

Nhân tiện, ông già đó bao nhiêu tuổi?

Bồn Cầu: “88.”

A Điêu: “...”

A Điêu cảm thấy có lẽ lúc này tất cả mọi người trên quảng trường đều có cùng một suy nghĩ như cô, bao gồm cả bọn Đàm Đài Kha.

Hầu hết trong nội tâm chỉ có hai từ: ** má!

Nhưng cô nhanh chóng nhìn hết biểu hiện của những người này, sau cùng có suy đoán.

Tại sao đột nhiên thông báo rộng rãi như vậy?

Theo lý thuyết không cần phải chọn thông báo lúc Lộc Sơn đang thi, trông như tranh tí mặt mũi với Lộc Sơn. Vương tộc sẽ không đánh nhau giành thể diện như thế, trừ phi là loại thông báo này đi kèm với ý nghĩa chính trị nào đó. Cảnh cáo sao?

Cho nên có người không hy vọng chuyện này trở thành sự thật, từ đó làm gì đó, chẳng hạn như đánh úp Quân hậu mới của tộc Thiên Linh nọ. Như thế chứng minh rất có thể đối phương đã bị đánh úp. Cô Ớt Xanh từng nhắc tới những dị tộc này với giọng điệu tương đối e dè, hiển nhiên tộc Thiên Linh rất kh ủng bố, không có cách gì xuống tay thành công tại hang ổ của người ta.

Như vậy sẽ chọn làm trên đường.

Quân hậu mới của nước Đường Tống đang trên đường đến Kinh Đô thì từng kinh qua một lần bị tập kích.

Lúc này, bỗng nhiên Đảo Hoa Đào có rất nhiều hộ vệ ập đến, còn Đàm Đài Chúc Ảnh thì vung roi: “Về cung!”

Các hoàng tử có sắc mặt khó coi phải rời đi theo.

(P10)

A Điêu giật mình: Phải bị điều tra rồi. Một khi Quân hậu với xuất thân như vậy sinh con, đứa con vừa là con vợ cả vừa chiếm tố chất mạnh nhất của linh tu, 100% được xem như Thái tử. Bởi vậy tám chín phần mười bên tập kích đến từ hoàng tử và thế lực đằng sau bọn họ.

Tân Quân hậu này vừa đến, một khi mang thai, đến lúc đó Thái tử gì đó, hoàng tử gì đó, mẹ nó đều là thức ăn để qua đêm hết.

Tương đương với thao tác khai ngấy của lão Hoàng đế Đường Tống này đã xổ ra con vua nổ, hủy hoại tương lai của đám hoàng tử.

A Điêu cực kỳ sốc nhưng khóe miệng cứ nhếch lên.

Nói chung cô sẽ không cười, ngoại trừ… ha ha ha ha ha!

A Điêu, người đang chống nạnh cười điên cuồng trong nội tâm, nói thong thả một câu sau khi người bên vương tộc rời đi: “Các bạn đừng quên còn nợ di cốt của tôi đấy. Tôi nhớ kỹ danh sách lắm, hôm nay nhớ đưa ngay cho tôi. Hận tôi thì cứ hận tôi nhưng vẫn phải xì tiền, đạo đức làm người rất quan trọng.”

Sao trên trần đời này lại có người mặt dày xuất trần tuyệt diễm tới vậy.

Bọn Đàm Đài Dụ: “…”

Từ bọn người Đàm Đài Dụ +++!

A Điêu vừa nhìn vào bảng xếp hạng năng lực niệm.

Gần tới 100 tỷ rồi.

Như vậy Trận huyết thống căn bản sẽ có thể tăng tới cấp max.

.....

Tại nhà họ Khúc, gia chủ trở về đã lập tức đi ra phía sau núi, nói thật lâu trước một sơn động. Đoạn, bên trong sơn động truyền ra âm thanh.

“Kế hoạch sửa đổi một chút…”

“Dạ.”

Ở phía bên, vương tộc và các gia tộc lớn cũng có sóng gió.

Không chỉ vì mỗi Trần A Điêu, mà còn bởi vì đám người Nhiếp Viên Viên quật khởi đã tự lập liên minh với họ Đoan Mộc, tộc họ Tạ và nhà họ Triệu. Chả là những cục diện này đều là ván cờ thôi, chứ còn chuyện Quân hậu quan trọng nhất nữa.

Nó liên quan đến xu hướng tương lai của nước Đường Tống.

So ra Trần A Điêu chả là cái đinh gì.

.....

Tại Địa Đàng Nhân Gian, A Điêu trở lại nơi ở chờ phần thưởng.

Hạng nhất kỳ thi tố chất.

100,000 miếng di cốt và một túi tinh thể.

(P11)

A Điêu mở túi ra xem, phát hiện bên trong là một số đồng tiền pha lê hình tam giác màu vàng, dám chắc không phải là tiền tệ được phát hành có tác dụng như thông thường.

“Đây là Sao Trời Tệ lưu thông giữa các tu sĩ thời thời kỳ đầu tiên, bình thường là tiền tệ bắt đầu lưu thông ở cấp Sao Trời. Truyền thuyết kể rằng trong đời đầu tiên, tu sĩ đầu tiên sáng tạo cấp Sao Trời nọ tình cờ lấy được một khối thiên thạch ngoài hành tinh, từ đó tinh luyện ra một luồng tinh thần lực, nhờ vậy rộng hệ thống tu luyện. Sau đó thời đại phát triển, lãnh thổ Tam Quốc mở rộng ra ngoài vũ trụ, kiểm soát một ít tinh cầu khoáng thạch, thu thập được thiên thạch Sao Trời... Dưới việc khai thác, những thiên thạch Sao Trời chuyển động này được chế tạo thành Sao Trời Tệ, vừa có thể làm năng lượng tu luyện, vừa có thể làm tiền lưu thông giữa các tu sĩ cấp cao, dùng để giao dịch tài nguyên tu luyện ngang nhau hoặc cao hơn.”

Suy cho cùng đến cấp Sao Trời, cuộc sống dùng tiền tệ không có ý nghĩa nhiều đối với họ, mà nó cũng không có giá trị lưu thông, ngược lại Sao Trời Tệ thì được dùng chủ yếu.

Mà loại Sao Trời Tệ này có giá trị cốt lõi rất cao. Nguyên nhân là do không có nhiều mỏ quặng, bản thân nó mang năng lượng cao. A Điêu cầm một khối vậy thôi nhưng theo lý thuyết cô không có cấp Sao Trời, không cách gì hấp thu; nhưng nếu đã cho cô ắt sẽ hữu dụng.

“Có phải phần tinh thần mạnh và thể chất đủ lợi hại là hấp thu được?”

A Điêu hỏi Bồn Cầu.

Bồn Cầu: “Đúng vậy. Quy tắc chung được dành cho người bình thường, có điều một số thiên tài có tố chất mạnh mẽ đến một mức độ nhất định sẽ có thể bỏ qua các quy tắc, về mặt lý thuyết thì đó là Đàm Đài Kha hoặc Nhiếp Viên Viên. Nói chung nhóm người mấy cô đều có thể hấp thu Sao Trời Tệ.”

“Nó là năng lượng cao hơn linh hạch, hấp thu rồi là rèn luyện được tinh thần và thể xác ở mọi phương diện, tạo ra thân thể sánh bằng kết cấu cấp Sao Trời. Đây cũng là trọng điểm tu luyện của cấp Sao Trời.”

A Điêu hiểu rồi. Thành thử giả như Đàm Đài Kha kia cũng có cấp Sao Trời, hoặc cho dù y không phải, thì y cũng cực kỳ đáng sợ.

Như vậy chung quy ngay từ đầu y toàn nhún nhường trong lần kiểm tra sơ tuyển ban đầu và một số lần kiểm tra thể chất sau đó vì che giấu bản thân.

Lấy lớn bỏ nhỏ.

(P12)

Chỉ e rằng hai con cá lớn còn lại cũng y thế.

Bồn Cầu: “Cô có muốn kiểm tra danh tính của hai người đó không?”

A Điêu: “Không kiểm tra, phí sức. Trong 3,000 người ở lại, có hàng trăm người ẩn thành tích trong bảng xếp hạng. Chỉ có 2,600 người cho thấy là thế nhưng vẫn có một số người xếp hạng đằng sau vì không muốn lộ diện, thậm chí có ít người đang xếp hạng ở trên vẫn còn ẩn giấu.”

Bồn Cầu hiểu: “Vì vậy nhìn từ bên ngoài thì cô vẫn là cái bia ngắm lớn nhất.”

A Điêu nhấn mi tâm: “Trái lại tôi còn muốn ẩn nấp như họ. Có điều tôi tự hỏi làm thế nào họ trốn được. Tàng hình? Đổi khuôn mặt? Tất cả mọi người đều bị giam cầm, và lẽ ra họ phải biết điều đó khi leo lên tại vòng cuối cùng. Chẳng qua tầng thứ 7 có rất nhiều mây mù, không thấy người cũng không phải chuyện lạ… Chắc chắn không thể nào bọn họ cũng có bồn cầu. Hầy, không đúng!”

“Cậu nói xem hai người này có phải là dị tộc hay không? Bởi vì đó thiên phú của chủng tộc, tự nhiên có sẵn, không cần năng lượng khởi động, cho nên sẽ không bại lộ cũng không hứng chịu giam cầm.”

Thành thử cô Ớt Xanh nói những lời kia với cô cũng xem như đang nhắc nhở.

Bồn Cầu suy nghĩ về nó và cảm thấy khả năng cực kỳ cao: “Nếu vậy, cô phải cẩn thận. Giả dụ tố chất dị tộc ngang bằng với nhân loại, vậy sức chiến đấu và thủ đoạn của bọn họ nhất định vượt xa nhân loại. Đó là vì thể chất và giới hạn thiên phú của bọn họ càng gần với ma quỷ, là sinh linh hưởng lợi sớm nhất từ sự ra đời của linh khí trong đời đầu tiên.”

A Điêu gật đầu: “Tộc Thiên Linh trong dị tộc cũng thuộc về hoàng tộc, là một trong ba hoàng tộc. Chẳng qua tộc Thiên Linh kết thành đồng minh với Đường Tống qua nhiều thế hệ. Sau khi linh khí biến mất, những dị tộc này cũng biến mất, bây giờ mới xuất hiện. Thời đại thay đổi rồi, ngay cả sự tồn tại lớn mạnh như bọn họ cũng đang sắp xếp ván cờ.”

“Mà tôi… tôi lại đang đếm tiền.”

Chính xác mà nói là đếm xương cốt.

Bây giờ cô có tổng cộng 250,000 di cốt trong tay, có thể phát triển tốt một đợt. Chờ tới cuộc thi võ nửa tháng sau, hẳn gân mạch và sợi tơ tinh thần của cô sẽ tăng gấp đôi.

Bồn Cầu: “Dự đoán lần thi võ sẽ có mấy Sao Trời tới giết cô.”

Tuyệt đối không chỉ có mỗi Đàm Đài Dụ có cấp Sao trời trong số 3,000 người.

Dùng tố chất để cảm nhận tu vi, tình hình của cô thật sự hung hiểm tột cùng trong kỳ thi Võ thứ ba, bởi lẽ cô sẽ phải đối mặt với tất cả các cao thủ muốn ngăn chặn cô.

Cùng với lòng cừu hận tại năm vòng trong kỳ thi này, mối đe dọa của cô quá lớn.

Hai dị tộc nọ rất thông minh nên mới không lộ diện, vẫn để cô làm bia ngắm.

(P13)

“Đương nhiên rồi, nên giả như thực sự nguy hiểm, tôi sẽ cưỡng ép đột phá Vi Quang. Nếu còn chưa tới mức đó, đám cướp cạn này không đáng để tôi giảm giới hạn cao nhất của mình.”

Cô chuẩn bị chuyện huyết thống lâu như vậy, tuyệt đối không thể để đám cướp cạn này biến nó thành đầu voi đuôi chuột.

Họ xứng chắc?

A Điêu lấy ra đạo bia của tiểu Linh Vương, Tinh Thần Nhập đáng sợ nằm ở chỗ nó có thể nhập linh lực vào. Có điều nó không phải đòn công kích tinh thần thuần túy, A Điêu cần hoàn thiện nó, phát huy tối đa tố chất tinh thần của mình chẳng hạn.

“Truyền thừa của tiểu Linh Vương này có sáu đợt tiểu kiếp, là sấm kiếm tấn công vào tinh thần... Dùng sấm chớp phá vỡ giáp kháng thể, làm tê liệt cơ thể trong trạng thái suy yếu, kế đó cho phần hạch tâm tấn công trực tiếp phần tinh thần, hiệu quả tấn công rõ ràng.”

“Chả phải đó cùng một dạng tia sét đánh vào tôi lúc trước sao? Hình như nó đã giảm đi vô số lần, cùng lắm chỉ kiểm tra sức mạnh phần tinh thần của tôi mà thôi.”

“Mẹ ơi, đừng nói là hồn phách của ông ta vẫn còn đó đấy.”

“Thật đáng sợ.”

.....

Mưa phùn rả rít không ngớt, trong nhà gỗ, Khúc Giang Nam với đôi chân trần đang bôi xóa sửa đổi gì đó trên giấy, còn trên mặt đất và bàn ghế lại ngổn ngang những bức vẽ.

Phía trên có chi chít trận pháp và hoa văn bùa chú, quá cao siêu, là trình độ mà có là A Điêu hiện tại cũng không hiểu nổi.

Cô ấy đang làm gì? Đoán chừng nào ai hay, có điều ở đây rất yên tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy được ngôi mộ giữa đủ loại khóm hoa.

Bên cạnh là lũy tre xanh tươi tốt, hồ nước trầm tĩnh, hoa cỏ đan xen.

Gió đến thổi một sợi tóc màu mai bên tai cô ấy thật nhẹ nhàng, mang theo một làn hương hoa. Như thể cô ấy ngạc nhiên một lát, cứ thế ngẩng đầu nhìn một hồi mà không biết cô ấy đang nghĩ suy điều gì, mãi đến khi cô ấy nhìn thoáng qua một số thông tin hiển thị trên quang não.

Đại đa số là hai người Giang Chu và Tạ Kính Dư gửi tin sang, thỉnh thoảng còn có Tống Linh và các học sinh khác báo tin vui.

Cô ấy không trả lời, song chả có lấy một học sinh nào phàn nàn, tất cả đều âm thầm nhắn tin vào nhóm thông báo kết quả thi.

Cửa thứ hai đã loại rất nhiều người, có điều những người này cũng ở lại Kinh Đô chờ xem kết quả thi của bọn A Điêu Tống Linh.

Cô ấy im lặng tột độ, đoạn, cụp mắt, tắt quang não, ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt hơi khều nhẹ sợi tóc, tiếp tục bận bịu.

Trời đất hoàn toàn tĩnh lặng.

Nhưng khuôn mặt của cô ấy lại nhợt nhạt khôn cùng, nhợt nhạt không có máu.

(P14)

.....

15 ngày sau, đó là buổi sáng của hôm thi võ, 7:30.

A Điêu mụ mị trong việc tu luyện tới mức mấy ngày rồi còn chưa ăn cơm, cho nên đói gần chết, khéo sao đúng lúc đồng hồ nhắc nhở rằng hôm nay đã tới lúc tập trung cho kỳ thi. Mãi thành quen, A Điêu không chú tâm lắm, trực tiếp lết vào bếp làm chút đồ ăn. Chợt cô nghe thấy điện thoại di động rung tin tin.

Cô bối rối, cầm lên xem thử.

Là tin nhắn của Khúc Giang Nam, không có nội dung, chỉ có nhắc nhở.

Cô đã bị hủy kết bạn.

Nhắc nhở màu đỏ từ hệ thống.

A Điêu ngạc nhiên, chuyện gì đây?

Bồn Cầu: “Bị trộm nick rồi?”

A Điêu cầm bánh mì, mắt lóe ánh sáng: “Sai lắm, tình huống có gì sai lắm. Giả thử cô ấy chủ động hủy kết bạn hiển nhiên đã có chuyện xảy ra. Nhưng với tính cách của cô ấy, một khi bản thân có việc, tất nhiên sẽ biết hủy kết bạn với tôi chính là nhắc nhở tôi, cực kỳ dễ dẫn tôi đi sang. Điều này không phù hợp với tính cách và suy nghĩ của cô ấy, cũng dám chắc không nhắc nhở tôi gì đâu... Bởi vì thật chất bây giờ tôi đang ở bên Lộc Sơn là an toàn nhất. Trừ phi...”

“Cô ấy thật sự bị hack nick.”

Bồn Cầu: “?”

A Điêu chan nước sốt lên bánh mì, bình tĩnh nói: “Kẻ trộm nick của cô ấy cố tình gửi tin cho tôi vì muốn tôi nhận ra tình hình của cô giáo có chuyện bất thường, để tôi đi qua, cuối cùng mai phục gi ết chết tôi!”

“Tám chín phần mười là đám chó bên nhà họ Khúc.”

“Nghĩ tao ngu tới mức sẽ bị lừa?”

Ban đầu A Điêu nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến một khả năng.

Giả dụ là một vụ giết người kép thì sao.

Vây giết Khúc Giang Nam là thật, mai phục g iết chết cô cũng là thật.

Đột nhiên A Điêu nghĩ đến hai điều.

1. Vì cớ gì Khúc Giang Nam không chịu đến Kinh Đô, thế lực của nhà họ Khúc lớn đến mức này? Nhưng từ phản ứng của Cô Ớt Xanh có thể thấy được, hẳn Khúc Giang Nam đã thông qua kỳ thi, được xem như là nhân viên dự bị, có thân phận nhất định ở Lộc Sơn, cũng có thể nhận lấy sự bảo vệ. Bởi vậy cô ấy đến xem cuộc thi của Lộc Sơn sẽ không có một tí vấn đề gì, huống chi còn có nhóm người Tạ Kính Dư chờ ở đây, vậy tại sao cô ấy không đến? Hời hợt tới vậy à? Không biết sao chứ dám chắc cô ấy là một người có trách nhiệm, nội tâm chính trực, nội tại cũng đoan chính, hiển nhiên phải có tinh thần trách nhiệm đạo đức cao. Thành thử phải có một sự tồn tại làm cô ấy sợ hãi không dám đến Kinh Đô, hoặc cô ấy đang ở ngoài làm gì đó.

2. Ngày đó mình khiêu khích Khúc Hãn Xuyên mà hắn lại không thấy táng đởm, ngược lại tự tin và thâm độc, cảm thấy mình sẽ chết nhanh thôi, tại sao? Mình hoàn toàn có thể dễ dàng vào Lộc Sơn, dẫu cho có thất bại trong kỳ thi võ vì bị bọn họ bao vây, song mình dựa vào thành tích hiện tại đã vào được Lộc Sơn rồi vì tố chất quá mạnh dù có gì đi chăng nữa. Có điều Khúc Hãn Xuyên lại là... Dám cá hạng người này có chỗ dựa mới phách lối đến vậy. Bằng không thử nhìn xem người nhà họ Bách Lý có sát tâm với mình không? Vậy mà người ta vẫn khiêm tốn cỡ nào, về sau ngay cả Bách Lý Nhàn Quân còn không dám cằn nhằn, chính là vì người ta hiểu ẩn núp và cân nhắc ưu và nhược điểm. Còn Khúc Hãn Xuyên... Thành ra bên nhà họ Khúc hoặc có con át chủ bài đáng sợ gì đó, hoặc nắm chắc mai phục giế t chết được mình.

Theo lý do nhà họ Khúc bị mình tính toán trước đó tại phòng đấu giá Hắc Sơn, cộng thêm thành tích hiện tại của mình, hắn phải nhịn không dám ầm ã mới đúng, chung quy nhà hắn vẫn cần tập trung hơi sức phó với tình hình triều đình và quốc gia thay đổi.

(P15)

Tổng hợp hai điểm.

Trong đầu A Điêu có gì đó muốn lóe lên.

Đây là một trình tự.

1. Khúc Giang Nam làm gì đó ở đâu đó.

2. Nơi đó đã bị lộ.

3. Hôm nay nhà họ Khúc muốn bắt cô ấy, đồng thời bắt xong còn muốn tiếp tục trừ khử mình, dẫn mình ra khỏi Địa Đàng Nhân Gian.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, A Điêu cười gằn: “Tính toán rất tốt, nhưng tôi đi mới là thằng ngu.”

Miệng cô nói như vậy nhưng lại đặt bánh mì xuống, lấy gói đồ được chuyển phát tới.

“Không hiểu sao lại đưa tới cái này, lại còn bảo một tháng sau tức là nửa tháng nửa. Chẳng lẽ cô ấy đã sớm đoán ra được gì đó? Hôm nay phải làm những gì?”

A Điêu cau mày, sau đó cắn răng, quyết đoán mở gói đồ.

Và rồi... Cô ngẩn ngơ nhìn thứ đựng trong chiếc hộp thủy tinh lạnh lẽo óng ánh.

Đạo cụ bảo quản đặc biệt, món đồ đặc biệt được bảo vệ.

Bồn Cầu cũng ngây dại.

Cái này…

Huyết thống?

Khúc Giang Nam đưa một phần huyết thống tới.

Huyết thống của ai?

Mặt A Điêu đơ ra như khúc gỗ. Đến khi mắt cô nhìn sang, thấy được nước sốt trên miếng bánh mì đã loãng dần, tan ra, đổ thắm một mảng, và rồi chảy xuôi xuống mặt bàn đá trắng như tuyết.

Hệt như máu.

Cảnh này quá mơ hồ.

Cạch, A Điêu đóng cái hộp lại, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Não Khúc Giang Nam vào nước rồi!”

Huyết thống hồ ly, cô thấy nó trông ra làm sao!

Đây là huyết thống của Khúc Giang Nam, hoạt tính cao và gần như hoàn hảo tới mức thế này hiển nhiên là bị moi ra lúc còn sống.

A Điêu mắng xong, hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.

Còn 25 phút nữa.

Lộc Sơn liên quan đến tương lai và tính mạng của cô, còn Khúc Giang Nam chỉ một người qua đường trong cuộc sống cô.

(P16)

A Điêu theo bản năng cầm điện thoại di động muốn liên lạc với Giang Chu và Tạ Kính Dư, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến giờ đây vương tộc khác họ bị vương tộc coi là cái gai trong mắt, còn Giang Chu chỉ thành viên trong Liên minh Học phủ... Nếu bọn họ đột nhiên rời đi, đoan chắc những gián điệp nọ sẽ hay tin, xui sao còn có đợt ám sát thứ hai, tiếp đó đẩy hết lên người nhà họ Khúc, ngược lại nhà họ Triệu và họ Tạ đành phải nuốt trái đắng.

Tại sao Khúc Giang Nam cứ như gần như xa với bọn họ, cơn cớ nằm ngay đây.

Xưa nay người này không muốn liên lụy đến người khác.

Bây giờ nhà họ Khúc cố ý nhắc tới cô như thể biết rõ cô nhất định sẽ đi.

A Điêu hít sâu một hơi, đặt điện thoại xuống.

Trong phòng thật tĩnh lặng.

Ba giây sau, tại một nơi nào đó ở Địa Đàng Nhân Gian, có một ông già mở mắt ra.

“Lúc này chuồn ra ngoài?”

Ông ta thông báo cho Sơn trưởng tin tức này, ngón tay của Sơn trưởng gõ xuống bàn làm việc, trả lời: “Mỗi người cần đánh đổi cho hành động của mình, Lộc Sơn chỉ cần những thiên tài gánh nổi sức đánh đổi này.”

Ông ấy nhìn về phương xa với đôi mắt sâu xa.

Có thể cạy đạo bia, lại có thể ra vào Địa Đàng Nhân Gian gây ra chuyện ở phòng đấu giá Hắc Sơn.

Phần tinh thần hùng mạnh, có thiên phú không gian mạnh mẽ, có cả phân thân.

Có rất nhiều lá bài tẩy thế này, hẳn là nắm chắc mới đi.

Nếu đã như thế, ông ấy muốn xem rốt cuộc con nhóc này muốn làm gì.

Hoặc là nói người khác muốn làm gì nó.

.....

Bồn Cầu vốn những tưởng A Điêu cần hỏi Tạ Kính Dư hoặc Giang Chu về nơi Khúc Giang Nam có thể ẩn náu, nhưng không, hiển nhiên cô đã biết từ lâu.

Bởi vì không ai biết rõ chi tiết cuộc sống hàng ngày của Khúc Giang Nam hơn cô.

Một số đồ trang trí, sách, chăn cũng như thói quen ăn uống tại nơi cư trú của Học phủ Kim Lăng đều cho thấy người này có phần lệ thuộc về một nơi, cũng như nhớ nhung quá khứ. Quá khứ này liên quan đến một người phụ nữ lớn tuổi có quan hệ họ hàng. Tính toán tuổi tác hẳn không phải là chị của cô ấy, có khả năng liên quan đến mẹ của họ. Vả lại các ly cốc trưng bày thường được đặt theo kiểu ba cái đặt cạnh nhau thành một bộ.

Có lẽ là nơi yêu thích của hai chị em?

Có thể là quê hương của mẹ đẻ của hai người.

Có thể là...

Có là gì thì A Điêu cũng tập trung vào các khu vực này, tiếp đó dùng điểm cố định đơn giản của skill ‘Ghi chú không gian’ để định vị trận Dịch Chuyển nhỏ... Điều này gây tổn thương nặng tới phần tinh thần và năng lượng, suy cho cùng cô vẫn chưa đến cấp Vi Quang, nhưng cô vẫn làm.

(P17)

.....

Núi Hoa Quân ở Điền Nam, trong núi yên tĩnh, không khí khá ngột nhạt chực như trời sắp mưa.

Khúc Giang Nam dậy sớm rót một ly nước, nhìn nước trong ly khẽ dao động, cô nheo mắt…

Ngẩng đầu lên, những đám mây đen cuồn cuộn trên ngọn núi phía trước, và toàn bộ trong ngoài ngôi nhà đã bị khóa chặt.

Cô thấy một đám người mặc đồ đen xuất hiện đầy bí ẩn trong bầu không khí u ám và nồng nực.

Người cầm đầu kéo mũ xuống, đứng trong sân, mỉm cười với cô.

Ba Sao Trời, mười hai Vi Quang đỉnh cao.

Là nhà họ Khúc, phô trương thật lớn, cũng dành đủ sự quan tâm tới Khúc Giang Nam.

Gia tộc có con nối dòng dồi dào, tài nguyên nhiều, đào tạo được nhiều cao thủ; dù cho họ tới được cấp này do tài nguyên chất đống, tuy nhiên lực sát thương hãy còn bày ra đó.

Lần này là tình cảnh bắt buộc.

“Cháu gái Giang Nam của bác, cháu chơi bên ngoài lâu như vậy cũng đã tới lúc về nhà rồi. Coi như không về chả lẽ không muốn gặp cháu trai của mình một lần sao?”

Ông ta ngoắc tay, một thuộc hạ kéo một cậu bé năm tuổi trông thật xinh đẹp đi ra từ phía sau.

Khúc Giang Nam thấy được cậu bé cách lớp cửa sổ, thấy dung mạo của nó tương tự chị gái mình, cũng như huyết thống từ một nguồn cội trong cơ thể nó.

Uống một hớp nước, đặt ly nước xuống.

Một tiếng âm vang.

Sợi tơ tinh thần khủng khiếp phóng ra, thoát khỏi lòng đất, đâm vào não bộ của cậu bé.

Ông… phụp!

Đầu nó nổ tung.

Cơ thể chính đã xuất hiện, là một người đàn ông trưởng thành cải trang thành.

Khúc Giang Nam không nói gì. Bên ngoài, Khúc Dung với bộ nhai vàng khè nhìn thi thể trên mặt đất với cái nhìn tràn đầy ý tham lam, đây chính là bí pháp.

Loại tinh thần?

Quả nhiên đáng sợ.

“Hèn gì mày thu Trần A Điêu làm đồ đệ, xem ra đã truyền bí pháp cho nó rồi, đúng là cái đồ vô ơn.” Khúc Dung căn phẫn nhưng vẫn cười, cố tình dùng một câu kế tiếp làm dao động tâm trạng cô.

“Tuy nhiên nó cũng đang trên đường chạy tới đấy. Với trí thông minh của mình, dám chắc nó cũng đoán được. Chờ tới khi nó đến đã là một hồi lâu sau rồi, đến lúc đó… tao sẽ ở đây chờ nó.”

Khúc Giang Nam khẽ biến sắc, còn Khúc Dung nắm lấy cơ hội, quyết đoán vung tay lên.

“Bắt nó.”

“Đừng để nó chết, còn lại muốn làm sao thì làm.”

(P18)

Giọng điệu lạnh lùng và độc ác.

Một đám người đồng loạt tế ra vật tổ huyết thống. Một đám người, một đám huyết thống hồ ly, cùng nhau thúc đẩy trạng thái thôi miên với thiên phú huyết thống lớn mạnh, cố gắng kiểm soát cô trước. Vì phải bắt sống thành thử đó là lý do tại sao hầu hết những người tham gia đều là thành viên nòng cốt và có quan hệ họ hàng trong nhà họ Khúc.

Nhất định phải bắt sống!

Bộ não của Khúc Giang Nam dường như đã bị kiểm soát...

Hiệu quả kiểm soát tập thể của một đám người mang thiên phú nhà họ Khúc quá đáng sợ, một cấp Sao Trời đỉnh cao còn bị kiểm soát trong một cái loáng mắt.

Huống chi trong ba Sao Trời bên đối phương lại có 2 cấp Sao Trời đỉnh cao.

Trông thấy Khúc Giang Nam bị điều khiển tới nơi, Khúc Dung mừng quýnh, lại gần muốn bắt người...

Đột nhiên Khúc Giang Nam mở hai mắt ra, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao rực rỡ, vô số sợi tơ ánh sáng xé ra từ cơ thể cô.

Đồng thời cô khởi động 3 trận khế ước trong cơ thể.

Ông…

Một trận bàn bao phủ nhà cửa và sân vườn, một trận bàn bao trùm toàn bộ núi rừng.

Hai trận bàn đồng thời khởi động, đồng thời bùng nổ, trong khi cơ thể cô giải phóng hơi thở khủng khiếp và vượt trội.

Cô ấy đang đột phá cấp Sao Trời.

Nhưng quy mô đột phá mãnh liệt đến mức như đang đột phá cấp Tông Sư.

Bởi vì... Là người mang tố chất đỉnh cao đầy chính trực và ngập tràn ánh sao rực rỡ, một khi người thế này đột phá sẽ được Linh đạo tán thành. Lần trước hiệu trưởng Kinh Đô đã từng đề cập tới chuyện này sau khi ông ta biết được thân thế của Từ Chiêu Ẩn.

Cực hạn Sao Trời.

Cho dù có là top 100 con cưng hoàng kim của trời tại đời đầu tiên cũng chưa chắc đã có được tố chất được Linh đạo tán thành.

Nó được thể hiện trên Khúc Giang Nam, vì vậy tố chất của cô không chỉ dừng lại ở chuyện phần tinh thần có mỗi 300.

Đoán chừng cô có hơn cả 300.

(P19)

Chính xác thì có bao nhiêu người như vậy, e là chẳng ai hay, nhưng một khi cô đột phá... sẽ có thẳng sức chiến đấu mạnh nhất trong cấp Sao Trời, cho nên được ca ngợi là cực hạn Sao Trời.

Đám người Khúc Dung hoảng sợ, còn trong đầu Khúc Dung tại nháy mắt đó đã nghĩ đến điều kiêng kị qua bao thế hệ tổ tiên: nếu có phụ nữ mang tư chất tự nhiên cao ngất trong gia tộc ắt sẽ có tai họa.

“Giết nó!!!!”

Khúc Dung hét lên... Ai nấy cùng xông về phía Khúc Giang Nam.

Trong dao động đáng sợ của lực lượng Sao Trời, đám mây đen trên bầu trời quay cuồng, hé tỏ từng mảnh sáng sao trời vỡ vụn.

Cô đang đột phá, cùng lúc mượn sức mạnh của sấm kiếp thúc đẩy trận bàn toàn bộ khu rừng khởi động.

Cả ngọn núi xoay chuyển với linh năng khủng khiếp. Cô nhìn thoáng qua đám người Khúc Dung với khuôn mặt bình thản, đôi môi khẽ mím.

Nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phương xa một chút.

Con bé tới?

Vậy thì không thể kéo dài.

Khúc Giang Nam bỗng nhiên tiếc nuối, nhưng vẫn khởi động trận bàn thứ ba trong cơ thể không chút do dự.

Ông... Trận bàn sống lại, xuất hiện ở một ngôi mộ.

Ba trận bàn nối với nhau.

Phạm vi càng lúc càng lớn, động tĩnh càng ngày càng đáng sợ, toàn bộ Điền Nam đều cảm nhận được, kha khá tu sĩ khiếp sợ, cả ma quỷ đều táng đởm, còn người phàm thì mờ mịt...

Dữ liệu năng lượng được thiết bị đo được đã tăng vọt.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, có người đột phá?”

“Làm sao vậy!”

“Mẹ kiếp! Cường độ năng lượng này đã vượt qua cấp Tông Sư…”

“Mau tập trung vào!!!!”

Lúc này, A Điêu vừa dịch chuyển đến Điền Nam là đầu óc choáng váng, cơ thể buồn nôn, còn chưa ổn định đã cảm nhận được ngay dao động đáng sợ này. Cô ngẩng đầu nhìn sang, thấy bầu trời gầm rú, trường năng lượng của không gian xảy ra hiệu ứng tụ tập, giống như có người đang thúc đẩy trường năng lượng của Điền Nam...

“** má! Sư phụ phải gió của mình khùng mất rồi!”

Vừa chấn động trước tố chất kh ủng bố của Khúc Giang Nam, lại bất an trước động tĩnh như vậy, đây là đột phá chăng?

Sao thấy không phải thế này.

Giả dụ cô ấy muốn đột phá thì gửi huyết thống cho mình làm gì? Không biết như vậy rất dễ gặp cảnh đột phá thất bại sau đó bị sấm kiếp đánh chết à?

A Điêu mở sợi tơ tinh thần, rất nhanh cảm ứng được vị trí chính xác của ngọn núi. Thế là cô lấy ra một xấp Bùa Dịch Chuyển với khoảng cách tầm trung…

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!

Dịch chuyển liên tục.

(P20)

Bấy giờ ngôi nhà trong khu vực trung tâm được ba cái trận bàn kết nối đã hóa thành bột mịn, Khúc Giang Nam còn không di chuyển vị trí từ đầu đến cuối. Ly nước bị nghiền nát, bàn ghế bị hủy diệt, cô lạnh lùng nhìn người thân cùng huyết thống giãy giụa trong trận, bị cưỡng ép hấp thụ máu…

Tất nhiên chính bản thân cô cũng bị vậy.

“Trận Sơn Âm, trận Phệ Linh. Khúc Giang Nam, rốt cuộc mày muốn làm gì! Mày điên rồi! A!!!”

Cho dù có là Sao Trời hay Vi Quang, ai nấy đều như con ong cái kiến; họ muốn trốn thoát nhưng không có cửa để tồn tại.

Họ không chờ nổi để nghe được giọng nói của cô.

Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ nhìn ngôi mộ bốc lên khí đen kh ủng bố một chút, cúi đầu cười yếu ớt.

Đoạn đưa tay chạm vào tim, lòng bàn tay ấn xuống, đáp lại kế ước.

Tay kia đặt lên mi tâm.

Tất cả phần tinh thần được tập trung hoàn toàn.

Cô thì thầm một câu.

“Vùng đất vong linh, hàng triệu linh hồn hội tụ… Nguyện lấy Sao Trời hiến tế.”

“Nguyện cho chị gái… lại tới nhân gian.”

Cô ngẩng đầu, mắt đẫm lệ, nhưng vẫn mỉm cười.

Và sau đó...

Núi rừng sụp đổ, bề mặt khu vườn tuyệt đẹp ban đầu nứt toác, nhiều bộ xương trắng lộ ra dưới lòng đất sâu vài mét.

Đây từng là mồ mã bãi tha ma nổi tiếng ở Điền Nam.

Tại thời điểm này đám xương trắng và lớp đất đỏ đột nhiên tỏa ra khí đen... Hàng triệu oan hồn lệ quỷ bay lên…

Chúng tràn vào trong trận, xé toạc và nuốt chửng tất cả mọi người. Là người ở ngay trung tâm trận, chính cô cũng nằm trong số đó, thậm chí còn bị đám quỷ hồn đáng sợ này quấn lấy và cuốn lên trời cao.

Người hiến tế… sẽ bị quỷ hồn chia nhau ăn, và rồi cung cấp cả thảy, nuôi dưỡng ngược lại cho đối tượng cần hiến tế.

Tại thời điểm này chính cô đã bị xé nát.

Mà sấm kiếp vẫn giáng xuống như cũ.

Trời đất tối tăm, tiếng gầm gừ thê lương không ngớt chực kéo tất cả vào quá khứ xa xôi, vào quá khứ thảm khốc ấy.

Lúc ấy cô thấy một luồng ánh sáng đột nhiên lóe lên ở phía xa, xuất hiện rồi bay tới.

Cô nhìn thấy, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng rồi tầm nhìn nhanh chóng bị sấm sét và oán khí của đám quỷ bao trùm.

1, 2, 3.

Giây thứ ba.

Tất cả đã kết thúc, cô rơi xuống.

Một đứa đồ nhi keo kiệt nào đó nhanh chóng lao xuống từ không trung, dùng tốc độ nhanh nhất. Có điều giờ đây nó không còn bao nhiêu năng lượng để dịch chuyển, đành phải đuổi theo...

Nhẹ nhàng, Khúc Giang Nam rơi vào mặt hồ.

(P21)

Giây thứ tư, A Điêu xuống tới; trong bọt nước dao động, cô đưa tay ra để vớt người.

Bàn tay vừa chạm đến… toàn bộ đã vỡ nát.

Máu thịt be bét bị bọt nước chập chờn và dòng nước chảy cuốn lấy, pha loãng.

Giống như nước ép cà chua, chúng vào nước là tan ra.

A Điêu cho hai tay vớt lên chỉ thấy máu loãng, vụn thịt chảy xuyên qua cánh tay, quần áo và thậm chí cả đầu ngón tay.

Cô ngỡ ngàng một chút, rồi đổi lấy “Trận huyết thống căn bản” gần như ngay tức khắc.

Trao đổi, max cấp, khởi động.

Đầu đau âm ỉ, A Điêu vẫn nghiến răng kiên trì. Trận huyết thống căn bản này thật đáng sợ, dưới sự kích hoạt, nó đã ép đám thịt sắp pha loãng quay trở lại…

Nhưng chúng nó vẫn đang tan ra, A Điêu lập tức bỏ một phần huyết thống của Khúc Giang Nam vào.

Quay lại, quay lại, mau quay lại đi!

- -------------------

Editor có lời muốn nói: Có chương đầu nào đó tác giả có chia hệ thống tu luyện là Ly Trần, Vi Quang, Sao Trời, Thiên Tông, Ma Vương/Linh Vương, mỗi tội tới mấy chương này cho tới hết thì giác giả có thêm cấp Tông Sư/đại Tông Sư (thay thế cho Thiên Tông) mà không có thông báo đã đổi và Dịt cũng không thấy đề cập về Thiên Tông nữa, cho nên Dịt có quay lại chỗ phân chia và đổi Thiên Tông thành Tông Sư. Mấy bạn mà đọc truyện theo cùng tiến độ ra chương của mình thì lưu ý giúp mình chỗ này hen. Cảm ơn các bạn đã tiếp sức cho mình lấp cho xong hố này xoxoxo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio