Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 17: chương trình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Người ta cũng là khách hàng, giờ ngăn lại thang máy đang định đóng lại, đồng thời cười áy náy với A Điêu. Đoạn, gã dùng thẻ căn cước quét một cái.

Gã đi đến nhà hàng trên tầng hai.

Phải, bây giờ tới bữa tối rồi.

A Điêu không nhìn gã bởi lẽ bất lịch sự, chẳng qua trong lòng cảm thán: Thành phố đúng là thành phố, khác hẳn huyện nhỏ, tố chất của người này còn nhỉnh hơn Bộ đầu Phong Đình.

Vậy.. Có muốn lấy hảo cảm của anh ta không đây?

A Điêu không biết lúc này Chương Trình cũng đang suy nghĩ: Trùng hợp như vậy, có nên giết nó ngay bây giờ không? Dọn dẹp dấu vết trong khách sạn thì phiền toái, nhưng có được Thực Thể Gieo Linh rồi rồi rời đi cũng dứt khoát lưu loát. Nhưng mà.. có camera giám sát trong thang máy.

Những con số trên thang máy đi xuống từng tầng từng tầng, ở tầng thứ ba, Chương Trình chuẩn bị xuống tay do gã vừa mới cúi đầu, camera giám sát không quay được mặt gã. Chưa kể với độ cao tầng 3, chỉ cần gã thành công bèn lập tức từ cửa sổ bên cạnh nhảy ra sân sau rời đi là được. Huống chi lần này gã dùng thân phận giả, quan phủ có kiểm tra hệ thống khách sạn cũng vô ích.

Nếu như thế… Chương Trình đang muốn trượt đồ cắt móng tay sắc nhọn khỏi tay áo.

Con mồi của gã đột nhiên mở miệng.

“Chú ơi, có phải khóa quần của chú chưa được kéo đàng hoàng không?”

“!”

Từ Chương Trình +1.

Hơ, người này tên là Chương Trình?

Nhưng cô vừa mới vô ý liếc qua tên ghi trên thẻ phòng của người ta rõ ràng là Lý Tứ.

Bỗng nhiên kiểm tra được thân phận thật giả của người ta là năng lực của bồn cầu.

Tuy nhiên người này là đối tượng cấp thấp hẳn hoi, thông số kỹ thuật cao hơn so với những người trước đó, dưới sự tập kích đột ngột như vậy của cô mà chỉ có +1.

Hệ thống phán đoán không sai lầm, chỉ có thể nói rõ tâm tình đối phương siêu ổn định.

Đây cũng không phải là nhân vật tầm thường.

A Điêu bỗng nhiên có lòng nghi ngờ, thần thái trên mặt không thay đổi, cứ vừa lúng túng vừa ngượng ngùng trong lúc quan sát phản ứng của người ta.

Chương Trình thực sự ngạc nhiên, nhưng chẳng phải ngạc nhiên vì cô nói cái gì mà do cô bỗng nhiên… Gã gặp tai nạn, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Từ lời kể của Tưởng Xuân, gã đại khái nhìn ra được con bé này là người như thế nào.

Hoặc thật đơn thuần, hoặc thật xảo quyệt.

Chẳng lẽ nó nhìn thấu chính mình?

“À, không có, cô nói bậy cái gì đó?!” Chương Trình cúi đầu nhìn khóa quần của mình, ra vẻ tức giận.

A Điêu lại càng kinh hãi.

Đối với một nhân vật được đánh giá cao hơn hẳn Phong Đình, cảm xúc năng lực niệm +1 dao động tính là cái gì, chẳng khác nào không có.

Rõ ràng tâm tình không có dao động lại có thể làm ra bộ dáng phẫn nộ như vậy, có cần phải cẩn thận đối với một người bình thường như cô không?

Người đàn ông này có chỗ không đúng, tất có toan tính!

(P1)

A Điêu cảm giác nguy cơ tỏa ra. Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong thang máy đột nhiên quái dị, mơ hồ có loại... hết sức căng thẳng… Sát ý?

Lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi mà chẳng lý giải nổi.

Tinh... Thang máy đột nhiên dừng lại.

Tầng hai đến rồi.

Đám người vừa cơm nước xong xuôi chen vào như ong vỡ tổ.

Thấy A Điêu bị một đám người chen vào trong góc, do vóc người cô thấp bé nên ngay cả đầu cũng không nhìn thấy.

Nhưng vẻ mặt Chương Trình bình tĩnh, lảng tránh đám người đông đúc, cúi đầu dùng đồ cắt móng cọ sát vào móng tay, thần sắc không dậy sóng tí gì.

Lầu một đến, mọi người đi ra khỏi thang máy. Chương Trình còn tưởng rằng A Điêu sẽ chạy trốn, kết quả lại chẳng thế. Nó còn đỏ mặt xin lỗi gã: “Xin lỗi anh, hồi nãy em… Chẳng qua em thấy anh đẹp trai, muốn nói với anh vài câu thôi, ha ha.”

Bên cạnh còn người đến người đi, cô nói xong cũng thẹn thùng quay đi, kế đó đến sảnh chính bên kia thông báo mình ra ngoài và không để nhân viên vệ sinh tiến vào quét dọn.

Sau đó cô không quay đầu lại, đi ra ngoài khách sạn.

Nỗi nghi ngờ của Chương Trình đã phai nhạt, dù sao nếu người ta thật sự nhìn ra thân phận của mình âu không tới mức to gan như vậy đâu.

Gã cũng đi ra ngoài, chỉ thấy A Điêu quẹt thẻ đi xe đạp dùng chung bên ngoài khách sạn.

A Điêu đạp xe rời khỏi khách sạn, vừa tính toán số lượng nhân viên được bồn cầu nhắc nhở tăng hay giảm, là đã thấy người này rời xa.

Không đuổi theo à?

Đơn giản như vậy đã buông tha, không nên chứ, chẳng lẽ cô lo lắng quá nhiều?

A Điêu tạm thời gạt suy nghĩ này sang một bên, chuyên tâm đi theo lộ tuyến đã tính toán ổn trước đấy.

Sở dĩ đi xe đạp là vì cô lợi dụng bồn cầu cảm ứng theo dõi các phần tử khả nghi ẩn nấp trong khu vực mà cô dự đoán.

Tuy rằng lúc trước suy đoán tai họa do con người mà chằng phải ma quỷ, nhưng những người này đang ngụy trang thành ma quỷ gây án không thể nghi ngờ gì. Họ dùng cái này che dấu thân phận của mình, cho nên phạm vi tập kích của bọn họ vẫn sẽ bao trùm trong vòng này.

Chờ A Điêu đạp xe đến khu vực đích, bồn cầu rất nhanh cho cô nhắc nhở, đối tượng có thể tiến công với cấp thấp có tận bảy người!

Ngay bên trong cửa hàng nhỏ phía trước, có rất nhiều khách hàng đang ăn cơm.

Dày đặc như vậy? Chẳng lẽ là những hung thủ nọ sao?

Không đúng, cũng có thể là sai nha ngụy trang.

Đương nhiên bọn họ cũng đề phòng ma quỷ chạy ra bắt con nít lần nữa.

Mà thời gian xảy ra vụ án chủ yếu vào giấc đêm, hiện tại chính là lúc bọn họ nên vào chỗ.

“Vậy mình phải loại trừ những nhân viên chính thức này, nhưng làm sao phân biệt được đâu là tội phạm hay là sai nha.”

A Điêu suy nghĩ tỉ mỉ xong, cảm thấy loại công việc này còn phải giao cho lão khốn Trần Nhiên kia xử lý.

(P2)

Hiện tại lão khốn Trần Nhiên vừa mới xong một đợt liên lạc, thế nhưng cú điện thoại này lại chẳng giống bình thường, giọng điệu của ông ta cũng khác.

Tựa hồ càng hung hăng hơn nhưng nhưng cũng thân cận hơn, mặt mày ít tính kế.

Nguyên nhân cụ thể, đại khái có thể nghe ra từ lời nói của người bên kia.

“Cha, người này cung cấp manh mối cho người có ích thật nhưng giữ đó, đừng thăm dò quá nhiều. Lấy cục diện hiện tại, Thứ sử Triệu Du bên kia sứt đầu mẻ trán, ông ta có ngu hơn cũng không phân tâm thả một người như vậy xuống gài bẫy người. Dù sao ông ta thật sự chống đỡ không nổi. Từ đầu ông ta có năng lực đẩy người lên phía trước gánh vác trách nhiệm lớn nhất.”

Sau lưng Thứ sử Triệu Du có người, nếu không Trần Nhiên không bị đè ép tính kế. Mấy năm nay bè lũ xu nịnh tới đối phó, nếu không phải Trần Nhiên giảo hoạt, giờ đây nhà họ Trần đã thua.

“Nếu người nọ chịu bàn mưu tính kế, ngược lại có thể tin được. Lần nguy cơ này còn phải dựa vào một mình cha ngăn cơn sóng dữ, con đang đi học tại Học phủ, vô dụng khôn cùng, vất vả cho cha rồi.”

Trần Nhiên vô cùng đánh giá cao người con trai lớn của mình. Ông ta nghe thế bèn bảo: “Con đi học cho tốt đã là sự giúp sức lớn nhất cho cha rồi.”

Hai người kết thúc cuộc điện thoại, trong ký túc xá đơn độc của một Học phủ ở Kim Lăng nào đó, một chàng trai trẻ áng chừng 19 tuổi đặt điện thoại di động ở bên cạnh, nhưng vẫn chưa đặt sổ xuống mà cứ cầm lấy nó và đưa bút viết. Đến khi niêm phong sổ lại, cậu để thư đồng đưa quyển sổ thật dày ra ngoài.

“Đại công tử...”

“Đưa đi, tình cảm đồng môn, hỗ trợ ôn tập chuẩn bị thi cũng là chuyện nên làm.”

Sau khi thư đồng rời đi, chàng trai trẻ thoáng nhìn qua một bản đồ vẽ khác trong tay, gần giống như những gì Trần Nhiên chuyển cho cậu xem. Nhưng anh không nói cho ông biết mình cũng vừa vẽ một bản.

Anh đứng lên mở cửa sổ, nhìn bóng đêm đã vào khuya, gió mát lạnh thổi tới, ngón tay anh gõ lên cửa sổ.

“Mặc dù là tai họa, nhưng cũng là thời cơ.”

Anh nắm chắc năng lực của cha mình. Câu nói kia của ông nhắc nhở chính anh: thật ra trong trường học của anh có rất nhiều mối quan hệ có thể lợi dụng.

Cho nên anh đưa tập ôn bài cho đứa con trai duy nhất của một vị quan hết sức quan trọng nào đó của Kim Lăng.

Nhưng như thế sẽ làm cho người ta đưa tay giúp đỡ sao?

Chưa chắc.

.....

Trần Nhiên kết thúc cuộc nói chuyện, dợm điều động nhân mã thì di động có tin nhắn tới, ông ta lập tức cầm lấy xem xét.

Quả nhiên vẫn là người kia.

Phía bên kia gửi một bản đồ phân bố.

Các chấm đỏ dày đặc

Thoạt trông còn tưởng rằng phát sinh nhiều vụ án, nhưng trong lòng Trần Nhiên hiểu rõ nơi xảy ra vụ án. Lúc này ông ta biết điểm đỏ này không phải đánh dấu vụ án mà là... địa điểm sai nha ngụy trang.

(P3)

Trong đó có mấy điểm do lính lác ông ta kiểm soát, về phần rất nhiều những vị trí khác chỉ e là sai nha do phủ Thứ sử an bài bên kia.

Từ đầu Trần Nhiên cảm thấy người này thông minh gian xảo, là một người ngoài, có thể nhảy khỏi vòng tròn tranh đấu lẩn quẩn của ông ta và Thứ sử, và lấy góc độ cao cấp hơn đi dò xét vụ án này. Người này đáng giá lợi dụng.

Nhưng giờ phút này trong lòng Trần Nhiên đã nổi sóng chập trùng: Người này có thủ đoạn gì lại nhận ra được chi tiết kiểm soát của tất cả cao thủ chính thức ở Lăng Thành chính xác như thế! Những người này đều là tinh anh lại bị người ta tìm ra hết!

Ông ta còn chưa suy nghĩ sâu xa, người ta đã gửi tới lời sau.

“Chắc ngài đã nhìn ra những điểm đỏ này là điểm kiểm soát của ngài và phủ Thứ sử. Nhưng tôi phải nói cho ngài biết, tôi không quen lắm nhóm người của các ngài.”

Ánh mắt Trần Nhiên chợt lóe, nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của tin nhắn này.

Không quen thuộc lại điều tra ra được hết, chứng tỏ người này chỉ điều tra cao thủ.

Cao thủ, là người của ông ta, cũng là người của phủ Thứ sử, nhưng cũng có thể là...

Hơn nữa vị trí chấm đỏ này bao quanh vòng ngoài thứ 8 của cộng đồng Kiếm Nam, cũng chính là khối đất mà bọn họ dự đoán sẽ có làn sóng tập kích tiếp theo.

“Bạn bảo tôi điều tra đội ngũ hai bên, loại bỏ những người này thì còn lại chính là băng đảng hung thủ thật?”

Lão khốn quả nhiên nhạy bén.

“Đúng.”

Trần Nhiên: “Bạn có chắc không? Chẳng lẽ bạn có thể dò xét ra 100% tất cả cao thủ ẩn giấu ở khu vực đó?”

Hoặc thực lực bản thân người này vượt xa những cao thủ đó, hoặc trong tay người này có Đồ Cấm Kỵ hoặc Thực Thể Gieo Linh đặc thù cao cấp tương quan.

“Ngài có thể tìm ra toàn bộ cao thủ dưới trướng phủ Thứ sử?”

Ngon, mẹ nó còn sắc bén hỏi ngược lại.

Mặt mày Trần Nhiên sa sầm, không có ý định thử thăm dò: “Lần này giá cả bao nhiêu?”

“Chờ Trần đại nhân thoát thân ra rồi thì tính một lượt.”

Trần Nhiên có vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hiểu ý của đối phương: Hiện tại không cần tiền, có nghĩa là người ta kiên định giao dịch với ông ta. Đó là chỗ đứng, cũng muốn nhắc nhở ông ta không cần thử thăm dò nữa, thậm chí đó còn là một loại đầu tư.

Một khi ông ta thoát thân khỏi nguy cơ này, đến chừng ấy thù lao không phải là cái giá hiện tại.

Thứ này không quan trọng, thực sự có thể thoát khỏi, âu ông ta cũng không tiếc lòng hào phóng.

Trần Nhiên bắt đầu tiến hành điều tra những chấm đỏ này, nhưng trong lòng ông ta cảm thấy khác thường: Hình như người ta đoán được mình nhất định có thân tín ở phủ Thứ sử.

.....

A Điêu quá quen thuộc với sự giảo hoạt thâm độc của Trần Nhiên. Có thể đấu với phủ Thứ sử nhiều năm như vậy mà không bại, nhìn thấu được mọi chuyện trước mỗi lần Thứ sử Triệu Du ném đá giấu tay, tất ông ta sẽ có một người thân tín giấu ở trong đoàn đội của Triệu Du.

Cũng có thể nói trong phủ Thứ sử hiện tại có một bên nội gián của Trần Nhiên, và một bên nội gián của băng đảng hung thủ.

A Điêu nhìn thoáng qua 13 điểm kiểm soát mà mình ghi chú trên bản đồ, trong đó có mấy chỗ hung thủ ẩn núp với xác suất rất lớn.

Tuy nhiên cô dùng bồn cầu cảm ứng cẩn thận và điều tra, xác định số liệu không sai mới gửi cho Trần Nhiên.

Làm xong những việc này, cô chuẩn bị trở về khách sạn ăn cơm. Cô tính toán hiện tại cũng hơn bảy giờ.

A Điêu không muốn tự nhiên phá đám, dợm rời đi, bỗng nhiên... hệ thống nhắc nhở: “Lưu ý, đối tượng có thể tiến công với cấp thấp đang trên đường đến.”

Kỳ quái, sai nha di chuyển? Lúc này tùy tiện đi tới lui trong điểm kiểm soát không phải là hành động sáng suốt, hay là phủ Thứ sử và Trần Nhiên điều động gây ra biến động?

A Điêu tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả thiếu chút nữa hồn vía lên mây.

Mẹ kiếp, Chương Trình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio