Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 209: chíu chíu chíu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Mặc Dư Ngã chém chết Bạch Tương Thủ chẳng khác nào chặt rơi thủ lĩnh của đám cao thủ đang bao vây Tống Linh. Tất nhiên người bên đối phương vẫn còn nhiều, song có thêm một Mặc Dư Ngã đã làm chênh lệch thực lực giữa hai bên không còn lớn.

Chẳng qua đám người Hàm Đan Cực Đạo nhìn Mặc Dư Ngã, lại nhìn Tống Linh, phát hiện bọn họ thật sự không thể kháng cự Trần A Điêu được nữa.

Người con gái này là ma quỷ.

Cô ta cố tình.

.....

Đồng Tước xuyên qua từng lớp không gian không ngừng, y tu luyện chuyên về gió và không gian, tốc độ thậm chí có thể sánh bằng một ít tiểu Linh Vương không thiện về tốc độ. Được trời ưu ái là thế nhưng y nhanh chóng phát hiện tốc độ Trần A Điêu phía sau đuổi giết mình còn nhanh hơn.

Khoảng cách đang được rút ngắn.

Không gian bị xé rách không ngớt vì hai người truy đuổi, sự dao động của không gian đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Chung quy có là tiểu Linh Vương cũng có khả năng vùi thân trên cái đảo này, nào có ai dám náo loạn tạo ra động tĩnh lớn ngần ấy.

Tại một nơi trên hòn đảo, nhóm người bên phía vương tộc Ma La nhận ra.

“Là Đồng Tước và Trần A Điêu? Người đằng sau đó là Trần A Điêu sao? Không thấy rõ.”

“Hai người này...”

“Thiếu quân ở phía trước, đi qua mau, chớ để cho bọn họ ảnh hưởng Thiếu quân.”

“Bên đó là bên ngoài lớp ngăn cấm có tiểu Linh Vương tụ tập, bọn họ đều đang là mũi tiến công chính vào lớp ngăn cấm. Cho dù nhất thời thoát thân để đi giết Trần A Điêu thì họ vẫn bị ám sát một khi khoảng cách giữa Trần A Điêu với bọn họ được rút ngắn... Chẳng lẽ Đồng Tước kia muốn dẫn cô ta đi tới lớp ngăn cấm? Bên kia cũng có người Lộc Sơn nhưng số lượng tiểu Linh Vương không chiếm ưu thế.”

“Trước tiên bảo vệ Thiếu quân, thông báo cho mấy đại nhân tiểu Linh Vương khác.”

“Phái một người ẩn mình đi theo.”

Những người này phản ứng thật nhanh.

Trên hòn đảo được chia thành ba vùng.

Hạch tâm là khu có ngăn cấm, đến bây giờ ngay cả tiểu Linh Vương còn không vào được. Ở giữa là khu nguy hiểm, bình thường phải là cao thủ đại Tông Sư trở lên mới có sức trà trộn vào, chung quy nơi này có kha khá yêu vương cấp 20, ma quỷ vô số, không thể đếm xuể số cao thủ ẩn nấp khắp nơi đến từ Tam Quốc.

(P1)

Khu thứ ba là khu bên ngoài, là nơi nhóm Tống Linh náu mình. Chốn này là khu vực lớn nhất, hỗn loạn nhất, nhưng bọn họ lập nhóm, ít nhiều gì vẫn có sức hòa mình vào, tấn công lẫn nhau, vừa lăn lộn kéo tài nguyên vừa mài giũa chính mình. Nó cũng là khu vực tập trung tinh anh cốt cán của các thế lực hiện nay.

Có điều hiển nhiên người thừa kế vương tộc Ma La, Thiếu quân Ma La, đã tiến vào khu nguy hiểm.

Những người này có hành động, cũng có nhân viên theo đuôi.

Ở một bên khác, trước tiên Đoan Mộc Biệt Tuyết nhận được truyền âm của Đoan Mộc Thanh Ương thì liếc mắt nhìn thành viên vương tộc cách đó không xa, và vẫn chọn truyền tin tức cho Trâm Xanh.

Trâm Xanh: “Đã biết, cảm ơn nhiều.”

Sau khi Trâm Xanh nhận được tin tức, ánh mắt cô ấy đảo qua tiểu Linh Vương ở đây. Hiện tại đi sang không thích hợp, sẽ khiến cho tiểu Linh Vương nơi này đều đi sang hết. Những gì bọn cô có thể làm là kiềm chế những tiểu Linh Vương này ở đây. Khốn nỗi trước giờ Đồng Tước kia xảo quyệt, chỉ sợ đã bố trí xong đâu ra đó từ sớm.

A Điêu xảo quyệt hơn, hẳn đã biết, vì sao nó còn dám đi?

.....

Vút vút, hai tia sáng lần lượt lao từ khu bên ngoài vào khu nguy hiểm, trong khu nguy hiểm có đông đảo đại Tông Sư, người nhận được tin đều nhìn thấy hai tia sáng này.

“Hai tên phải gió, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, muốn chết à?”

“Đúng là đang tìm chết, Đồng Tước này điên rồi, chúng ta tránh đi kẻo bị tai bay vạ giá. Đám yêu vương kia không giỡn chơi đâu.”

“Đồng Tước là nhân vật hô mưa gọi gió vào cuối đời đầu tiên, lúc đó danh tiếng y tại Tam Quốc không hề thua kém Trần A Điêu ngày nay, được gọi là Đôi Xinh với Thánh nữ Bách Việt Linh Tê của Vu Sơn. Nhưng 300 năm trôi qua, thời đại của bọn họ đã qua đi, số vận thời nay tập trung vào bọn Trần A Điêu. Họ mới ngủ được 300 năm đã mất đi vinh quang thì sao cam tâm cho được, thành ra e rằng muốn cưỡng ép giết Trần A Điêu...”

Vừa thốt xong lời này, ầm!

(P2)

Trong khu nguy hiểm, rốt cuộc A Điêu đã đến gần Đồng Tước, song, cô vẫn liếc nhìn dòng sông rộng lớn đang cuốn nước chảy xiết bên dưới.

Dòng sông đen hù, chảy xiết và mãnh liệt.

Ấy vậy hãy còn rất nhiều ma quỷ dưới nước, chúng nghe được động tĩnh đã ngoi lên mặt nước, tưởng chừng không có gì bí ẩn giấu bên trong.

Có điều đồng tử của A Điêu chợt lóe lên quỷ quái, Hoàng Tuyền nhìn xuyên qua... vừa liếc nhìn đã dời tầm nhìn. Bỗng đâu cô cố tình khóa chặt lấy Đồng Tước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích rồi chợt nhảy bổ nhào xuống tập kích. Sau khi rơi xuống mặt nước, Đồng Tước thoáng cái đã hiện ra ở chỗ khác, hai tay y mở ra, khởi động trận pháp.

Vốn dĩ đây là một khúc sông nối liền khu hạch tâm với khu nguy hiểm, rộng tới ba trăm mét. Hệt sông Hắc Thủy bên trong Tây Du Ký, là khu vực lão yêu quái sinh hoạt.

Khi trận pháp bắt đầu, dòng sông này tỏa ra những gợn sóng bí ẩn, ngay sau đó là cột nước dâng lên tạo thành 24 trụ rồng lập thể, đan kết với nhau vây chặn. Vậy khúc sông kia có thể vây chặn cái gì?

Xì xì xì, toàn bộ những thứ bí ẩn trong dòng nước biến thành những tinh thể trong suốt có mật độ đáng sợ, thẳng thừng nhốt bọn cô vào trong.

Và trong quá trình này có muốn lao ra ngoài đã không thể, Đồng Tước thiện không gian nên đã phong tỏa không gian, bởi vậy A Điêu giơ tay ném một tia sấm sét về phía Đồng Tước, cố gắng làm gián đoạn quá trình khởi động trận pháp của y.

Nhưng đã muộn.

“Lên!” Đồng Tước quát giận dữ, trời đất cuồn cuộn âm khí, dòng nước đen ngòm trong khúc sông bị điều khiển hoàn toàn, mặt phẳng vặn vẹo từng tấc một, vật chất đen trong đó không ngừng bị kéo ra, hóa thành những sợi chỉ đen và rồi ngưng tụ thành hình một bộ xương khô.

Ngục hàn băng chín khúc, sống lại, nuốt chửng và mai táng.

“Mẹ kiếp, là Trận Tái Sinh Chín Khúc!!”

“Mau chạy đi!”

“Thằng khùng, thằng khùng!”

Người bình thường không thể hiểu được khi bọn họ không ngừng dùng tài nguyên số gắng đạt được tu vi thì trong thế giới của thiên tài, đối với thiên tài mà nói thực chất linh năng và tu vi không phải là yếu tố duy nhất.

Thành ra Trần A Điêu có thể không ngừng chém giết người hơn cấp.

Chẳng qua rất nhiều người đã quên tại 300 năm trước, những người như Đồng Tước oai phong một cõi đâu nhờ vào tu vi đại Tông Sư, bọn họ từng giết cả cường giả hơn cấp.

Nhờ vào đâu?

(P3)

Thì ra Đồng Tước này giỏi trận pháp, hơn nữa còn nắm giữ trận Tái Sinh Chín Khúc, một kỹ năng giế t chết sạch mà chỉ có người cấp tiểu Linh Vương mới nắm giữ được.

Trên vách núi dốc đứng phương xa, một số tu sĩ vốn đang chiến đấu với ma quỷ đã tới đây trốn nhằm tránh cuộc chiến giữa hai người Trần A Điêu, họ đã than thở khi thấy cảnh này.

“Ba vương tộc Tam Quốc, ba Tông hoàng Tam Quốc, ba vương tộc dị tộc, hợp lại thành chín đỉnh, chín đỉnh tranh đoạt số vận khắp nơi, thiên hạ là của bọn họ còn quái thai mỗi một phe đều là đối tượng được trời thưởng cho số vận. Tôi còn tưởng đâu Đồng Tước muốn lấy mình làm mồi nhử, dẫn Trần A Điêu vào khu hạch tâm để tiểu Linh Vương tàn sát, nào có ngờ chính y xắn tay áo lao lên. Đồng Tước này đủ tàn nhẫn.”

Bọn họ không thuộc bất kỳ bên nào được xưng là thế lực chín đỉnh hiện nay, họ là tán tu, từng là nhân vật quát tháo gây mưa gió trong đời đầu tiên. Mỗi tội giờ đây tán tu xuống dốc, bọn họ vừa thức tỉnh đã cùng quyết đoán né tránh thế lực chín đỉnh, để mình giàu to trong im lìm. Nhưng hễ bọn họ né tránh như thế nào vẫn nhìn thấy “nhân vật đỉnh cao” của thời đại này.

Quái thai chém giết quái thai.

Một người lau máu bẩn dính trên lưỡi đao trong tay, nhìn khối tinh thể đóng chặt khổng lồ ở nơi xa, cũng nhìn sang Đồng Tước hô hô mưa gọi gió bên trong, thở dài cho hay: “Từ sớm Đồng Tước đã phát hiện trong sông Hắc Thủy, một địa điểm chém giết năm đó, chôn vùi vô số cường giả, thân thể và máu thịt của bọn họ hòa quyện với nhau trong khúc sông, không ngừng tuần hoàn trong hòn đảo, còn vật chất màu đen chính là oan hồn biến thành. Cho nên hắn khảo sát phong thủy, chỉ sợ còn dùng thủ đoạn khác để che đậy khi chọn đặt trận Tái Sinh Chín Khúc ở chỗ này, ngay cả chúng ta còn không cách nào nhận ra nơi đây là khu vực trận pháp. Nhưng lúc hắn đối mặt với Trần A Điêu thì Trần A Điêu thiện trận pháp bùa chú, sẽ không dễ lừa gạt, bởi vậy hắn mới nô dịch một mảy ma quỷ cho chúng trà trộn vào khúc sông, làm bộ như trong khúc sông bình thường, lúc này mới khiến Trần A Điêu mắc lừa.”

Một ông lão lắc đầu: “Không phải bị lừa mà là nắm bắt được tâm thế tranh đấu của những quái thai như bọn họ. Hắn không chịu mượn sức tiểu Linh Vương giết Trần A Điêu chỉ đơn giản vì số vận, nhưng ngược lại, sao Trần A Điêu lại không muốn tự mình giết hắn cơ chứ, âu cũng vì số vận. Cho nên hai bên đều mạo hiểm, xem ai có thể sống sót.”

Bây giờ xem ra Trần A Điêu đã rớt trúng cống ngầm rồi?

Trong Trận Tái Sinh Chín Khúc, mục đích oan hồn xuất hiện dưới sông không phải để giết Trần A Điêu.

Tốt xấu gì Đồng Tước cũng từng điều tra kỹ về Trần A Điêu, biết đứa bi3n thái này mạnh nhất ở phần tinh thần, hơn nữa tố chất phần tinh thần không ngừng mạnh lên, giới hạn rất cao. Y cẩn thận, thà rằng đối xử phần tinh thần của nó như đó là phần tinh thần cấp tiểu Linh Vương. Như vậy trận Tái Sinh Chín Khúc y điều khiển sẽ cần trực tiếp giế t chết phần tinh thần của một tiểu Linh Vương. Tuy nhiên y sẽ không điều khiển nổi dẫu rằng số lượng oan hồn trong sông có đủ, có khi bản thân y còn bị cắn trả, thành ra y không làm được việc này.

(P4)

Tái sinh nhằm kiềm chế phần tinh thần của Trần A Điêu, khiến nó không tài nào dùng phần tinh thần công kích y.

Mà đã không có lợi thế mặt phần tinh thần, nó lấy gì để chống lại y?

Sau khi Đồng Tước khởi động trận pháp đã gọi ra ngay một cây thương dài trong cơ thể, kết cấu cây thương dài bằng đồng thiếc này mang lại cảm giác phía trên có vô số đường vân cánh chim. Theo đà đầu ngón tay y gảy, xoát!

Cây thương lao ra, nó phá vỡ không khí và biến thành lông vũ.

Cảnh tượng này rất đẹp.

Vô số sợi lông đồng thiếc, khó lòng phân biệt đâu là ảo ảnh là thực thể, như thể một con chim sẻ bằng đồng thiếc tan rã trong không gian, những chiếc lông vũ sống dậy. Đó là một đòn phép thuật, đòn phép thuật thay đổi thành hàng ngàn hình thái đã bao quanh A Điêu.

Không gian tinh thể trông như trong suốt nhưng vì oán khí gào thét nên người bên ngoài thật sự không nhìn thấy được tình trạng của A Điêu bấy giờ, chỉ biết cô bị lông vũ bao vây.

Hai tay Đồng Tước chồng lên nhau, vô số lông vũ bao quanh A Điêu bắt đầu cắt vào trong… Đại khái biết A Điêu có thân Ứng Long cho nên trên những chiếc lông đồng thiếc này còn rèn thêm một loại vật chất có ảnh hưởng lớn nhất cũng như tương khắc với Ứng Long – lông Chúc Phượng.

Đây là một loại lông độc sinh ra từ đầu cánh của Chúc Phượng, tính ra là chí bảo cấp Linh Vương, có thể xếp hàng trong đám bảo vật hàng đầu trong kho tàng bí mật của ba vương tộc và ba Tông hoàng Tam Quốc. Đồng Tước từng là Thủ khoa, lại là hậu duệ dòng chính của người sáng lập với lý lịch gia đình rất tốt, bởi vậy y có sức điều động bảo vật nhiều hơn hẳn A Điêu.

Tất nhiên, truyền thống của Lộc Sơn lại khác: keo kiệt, keo kiệt theo một cách cao cấp, được lấy cái tên mỹ miều là rèn luyện người thừa kế.

Có là gì thì thứ này ghê gớm lắm, dù là thân thể Ứng Long còn không gánh nổi.

Đóng chặt không gian + áp chế tinh thần lực + ảo giác + quần công + hợp nhất với độc, quả là nước cờ hiểu rõ A Điêu và đóng kín đường lui toàn phương diện, muốn đuổi tận giết tuyệt.

Có điều ngay trong tích tắc ấy, trận lớn Tái Sinh Chín Khúc tự dưng chấn động, tiếp theo trận bàn rung động kít kít. Chỉ thấy sâu dưới nước có con rồng cuộn vẫy đuôi quất lấy, toàn bộ trận lớn chấn động, oan hồn bị điều khiển bên trong đã hỗn loạn bơi tán loạn trong nhất thời. Phần tinh thần bị áp chế nay thoát khỏi việc kìm hãm, A Điêu thẳng thừng phóng ra hàng ngàn sợi tơ tinh thần... kiểm soát được lại cánh lông đồng thiếc?

Không xong, nó phóng Ứng Long ra từ trước sao?

Ứng Long ở bên ngoài trận pháp!

(P5)

Đúng rồi, trước đó nó đột nhiên rơi xuống tập kích. Chỉ sợ khi rơi xuống mặt nước đó nó đã phóng Ứng Long vào nước bằng chân. Kế tiếp khi y khởi động trận lớn, Ứng Long đã vào sâu trong khúc sông và ẩn nấp bên ngoài trận pháp.

Đồng tử Đồng Tước run lên, đành phải thu phát phần tinh thần kiên định của mình nhằm giành quyền điều khiển lông chim đồng thiếc. Đám lông chim đang ở trong trạng thái trì trệ vì đôi bên đang giành quyền kiểm soát. Chỉ ba giây hít thở, Đồng Tước không ngừng thu phát, trận Tái Sinh Chín Khúc sắp khôi phục lại bình thường, vậy mà A Điêu lại khẽ nhếch miệng, Ứng Long dưới sông Hắc Thủy cũng mở miệng.

Rồng gầm.

Sông Hắc Thủy cuồng bạo, toàn bộ vùng nước trong khúc sông bùng nổ, thẳng thừng dập vào trận bàn.

Ông!

Trận bàn bị đánh nứt tả tơi.

Phụt, Đồng Tước hộc máu.

“Lớn tuổi rồi mà còn thích nghịch nước?”

Ứng Long cưỡi sóng cuộn phóng lên tận trời, A Điêu giẫm lên đầu rồng với quyền trượng trong tay, làm một loạt hết các động tác này và nhao xuống.

Sấm sét như cột trời đánh thẳng xuống.

Cấp độ lực lượng của nó đã vượt qua đại Tông Sư đỉnh, thẳng đến mức nửa bước tiểu Linh Vương.

Tốc độ tấn công quá nhanh, không rực rỡ được bao nhiêu, cứ bổ thẳng xuống, đập ngay vào Đồng Tước.

Người này không cách gì né tránh.

Năng lực tác động cứ vậy lan ra ngoài, khiến khu vực mười dặm bên ngoài đã bị lóa mắt bởi sấm sét.

Nhưng… tương tự như vậy, người ta cảm thấy sức nện đập này không mang theo sức hủy diệt, thay vào đó lại là: đón đỡ!

Nhóm tán tu nơi xa trên vách núi đều dùng bí thuật Nhìn Rõ quan sát trận chiến này. Họ nhìn thấy A Điêu giết ngược lại ngay, phá trận và cho sét đánh Đồng Tước, Đồng Tức gần như bị giế t chết tươi.

Có điều ngay sau đó, biểu hiện của họ lại phức tạp dữ lắm.

“**!”

“Má nó!”

“Mặt Vua Đồng Thiếc của Thanh Đồng Sơn? Siêu phàm cấp thượng...”

“Không phải coi như bật hack rồi à?”

(P6)

Ba Tông hoàng đều có tuyệt học, có chí bảo nổi danh trong đời đầu tiên.

Thanh Đồng Sơn: Chí bảo No.1 bảo vệ tông-giáo Chuông Đông Hoàng, ba chí bảo lần lượt là Mặt Vua Đồng Thiếc, Kiếm Thanh Hoàng Ba Sao, Kiếm Linh Thanh Điểu.

Vu Sơn: Chí bảo No.1 bảo vệ tông-giáo Cờ Cửu Vu, ba chí bảo lần lượt là Chung Vạn Độc, Đinh Tan Hồn Bát Môn, Ma Mị Mê Tình.

Lộc Sơn: Chí bảo No.1 bảo vệ tông-giáo không biết, ba chí bảo lần lượt là??

Được rồi, không biết Lộc Sơn có chí bảo gì, hình như đồ truyền thừa của Côn Luân không nhiều lắm, các đời Sơn trưởng cũng không thích dùng. Cực ít người có thiên phú kỹ năng ở mặt chế tạo vũ khí giống như ông già Ngư, thành ra ông toàn tự cung tự cấp, còn mấy người còn lại có rất ít món, cho nên phải công nhận Lộc Sơn không có bảo vật gì.

Có lẽ từ thế hệ Côn Luân đã có truyền thống như vậy.

Vì vậy có khi không phải kiệt xỉn mà là nghèo thật?

Chung quy giờ phút này Đồng Tước vừa để lộ ra Mặt Vua Đồng Thiếc với uy lực đáng gờm đã mạnh mẽ cản được sấm chớp, chỉ để cho Đồng Tước lui về phía sau một bước.

Tâm trạng của đám tán tu sụp đổ, bấm ngón tay tính số bảo vật siêu phàm mà Đồng Tước đã dùng cho đến nay.

Ba cái, mà toàn mà món từ cấp trung trở lên.

Má!

Tâm trạng của A Điêu cũng muốn sụp đổ, biểu hiện đầy chán chường, trợn trắng mắt chửi um: “Ta nói sao anh lại phách lối tới vậy, thì ra là con hưu mang theo cặp sừng đi ra ngoài, nhất quyết không chịu để cặp sừng mọc trên đầu đúng không?”

Lời mắng này thật ác.

Sắc mặt Đồng Tước khẽ biến đổi, y lạnh lùng đáp lời: “Tôi tự nhận mình không bằng cô, nhưng bảo vật cũng là một dạng thực lực, chỉ trách Lộc Sơn cô không thấm gót Thanh Đồng Sơn tôi.”

Tức là mắng Lộc Sơn nghèo hay tôi nghèo?

A Điêu nuốt không trôi cục tức này, giẫm lên đầu rồng được sấm sét bao phủ và mỉm cười: “Anh Đồng Tước nói thế là sai rồi, anh đâu đánh tôi tới đường cùng, làm sao biết tôi có bảo vật hay không. Giống như tôi không đánh anh tới dạng này thì đâu thấy được anh đeo lên cái mặt nạ xấu xí tới vậy.”

(P7)

Tâm tính của Đồng Tước cũng giỏi, y không tức giận, trái lài còn cười: “Thật ra sớm biết không dễ đối phó cô, vì để kế sách sách vẹn toàn nên tôi mới mượn được bảo vật này từ Sơn trưởng, chung quy nó cản được 20 lần tấn công của tiểu Linh Vương, không sợ chết dưới tay cô nương A Điêu. Vả lại nó cũng giúp tôi vật lộn với cô một hồi, chờ những người khác tới nữa.”

Ngay sau khi thốt ra câu này, y thấy biểu hiện A Điêu hơi thay đổi.

Giây tiếp theo.

“Các vị, chuyện giết rồng là hành động vĩ đại của thời đại này. Chúng ta vốn là con cưng của trời, dĩ nhiên sau khi ngủ say đã trở thành cụ già của 300 năm trước. Nếu không chiêu đãi ngài long vương A Điêu này, chỉ sợ ngày sau sẽ không còn lúc cho chúng ta oai phong nữa.”

“Còn chưa xuống tay?

Dứt lời, ba người từ ba hướng khác lần lượt xuất hiện, hình thành một vòng phong tỏa bốn phương với Đồng Tước.

Hết vòng này đến vòng khác, Đồng Tước này làm được, nếu một mình không giải quyết được liền mời một đám người chuẩn bị đi giết rồng.

Co được dãn được, là người làm việc lớn.

Người đầu tiên bước ra chính là một thanh niên vận áo choàng đen trông cao lớn hoang dã, tay đeo vòng có hoa văn Chó Ba Đầu. Với khí thế hung hãn và đồng tử đỏ tươi, người này giơ cánh tay đang cầm một thanh giáo đang cháy đỏ rực với sấm chớp. Tới khi nhắm vào A Điêu, gã tạo ba lượt dấu ấn bay đi, phong tỏa một vùng không gian.

Tiếp theo là một người con trai mặc áo trắng như tuyết, trông thì nhã nhặn nhưng nơi mi tâm lại có một dấu ấn vàng diệt sát, tô điểm thêm vẻ ma mị trên toàn khuôn mặt. Huyết huyết thống cơ thể chính của hắn là quạ vàng, cao quý và mạnh mẽ, và hắn mỉm cười nhìn A Điêu. Không gian nơi hắn hiện diện rực sáng và chói lóa, đốt cháy cả vùng.

Cuối cùng... là một cô gái có áo choàng đỏ, mũ đã được kéo xuống từ lâu, trên trán cô ta có một món trang sức của vùng đất nào đó đầy phong tình. Dưới váy đỏ để lộ một phần eo trần, eo thon tinh tế như rắn, trên đó có trang sức rườm rà nhưng tươi đẹp ma mị tột cùng.

Như thể những thứ xa xỉ này chỉ nhằm mục đích kìm hãm sự quyến rũ của chính cô ta chứ nào để tôn lên vẻ quyến rũ.

Tuy nhiên mặt mũi người này sáng sủa, phong thái hơi thở đoan trang, hoàn toàn khác với lớp trang điểm bên ngoài, cực kỳ ấn tượng.

Tướng của yêu nữ Medusa còn phẩm chất lại thuộc về người bảo vệ đức tin đầy khổ hạnh.

Trong thực tế, người này chính là người mạnh mất trong ba người xuất hiện ngay cả khi cô ta không để lộ bất kỳ sức mạnh nào.

Phỏng chừng có thể xử tiểu Linh Vương.

(P8)

Chẳng qua ánh mắt của cô ta hết sức ác nghiệt, chực như đang kiên định phòng bị điều gì đó.

Đúng, là cái nhìn của người bảo vệ đức tin nhìn thấy hoa khôi.

Bồn Cầu: “Không hiểu sao cô sử dụng rất nhiều tính từ với cô ta như vậy, cô tính làm gì?"

A Điêu: “Tôi có một ý tưởng tuyệt vời để thử xem sự hợp tác của họ có bền chặt đến thế không.”

Phía dưới là cường giả đi theo những người này, riêng đại Tông Sư đã có ít nhất 20 người.

Là ai có thể khiến nhiều đại Tông Sư ủng hộ đi theo như vậy?

A Điêu nhìn quét sang: “Thiếu quân Ma La và Thiếu quân Thái Hạo? Mấy người cũng muốn quản lý chuyện của ba Tông hoàng? Tới vì giết rồng thật ư?”

Thiếu quân Thái Hạo mỉm cười: “Điện hạ Thiếu tông đừng nghe Đồng Tước nói bậy, chẳng qua tôi tới vì Thánh nữ Nam Tấn của chúng ta mà thôi. Tôi đây vẫn luôn ngưỡng mộ Thánh nữ.”

A Điêu nhìn về phía Thiếu quân Ma La: “Hiểu rồi, vậy anh thì ngưỡng mộ Đồng Tước?”

Đồng Tước và Thiếu quân Ma La suýt nữa nghẹn họng vì logic ma quỷ này, còn Thánh nữ nhìn A Điêu, phát hiện mình không nhìn rõ được cô gái này.

Thật kỳ lạ, làm thế nào hình ảnh người ấy cứ mãi giấu trong sấm sét.

Chẳng lẽ có gì quỷ quái?

Khi Thánh nữ nghi ngờ, A Điêu chẳng chờ Đồng Tước trả lời đã quay đầu hỏi cô ta: “Chị yêu à, đây có phải là ba người theo đuổi gây phiền nhiễu mà chị nói không? Đúng là ba củ khoai lang già không đẹp như em không có tư chất tự nhiên cao như em, bảo sao chị thấy phiền tới nỗi không ngần ngại hợp tác với em gi ết chết bọn họ.”

“Nhưng cứ như vậy xem ra mối quan hệ giữa chị và em bị lộ. Chị bằng lòng thật ư?”

Chờ đã, cái quái gì đây?

Bồn Cầu: “!”

Tới rồi tới rồi, bản văn thơ tình yêu ngắn ngủi được tự dựng lên từ Trần A Điêu.

Bách Việt Linh Tê: “???”

Bách Việt Linh Tê lười dông dài, thẳng thừng gọi ra con bướm yêu đỏ tươi trong cơ thể. Trong nháy mắt vô, quanh thân cô ta như có vô số hoa mạn đà la nở rộ, chỉ nhìn thoáng qua đã làm người ta đi vào cảnh ảo... Quả thật không gian đang biến ảo, ba người còn lại vốn đã nhìn ra A Điêu đang ra vẻ giả dối, Đồng Tước ra lệnh một tiếng: “Bắt đầu giết rồng, xử lý nó!”

(P9)

Đương nhiên y tỏ tường đây là mánh khóe của Trần A Điêu nhằm chia rẽ bọn y.

Có điều nếu Bách Việt Linh Tê đồng ý hợp tác, sự hợp tác này tất có lợi ích riêng.

Họ không muốn để cho những Tiểu Linh Vương hỗ trợ vì số phận sẽ bị chia cắt, thà rằng để bốn người chia sẻ còn hơn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là thật sự giết được Trần A Điêu.

Ván cờ này không được có sai sót, nếu không Thanh Đồng Sơn được một mất mười.

Bốn người đều ở đỉnh cao đại Tông Sư, hơn nữa Bách Việt Linh Tê và Đồng Tước có Mặt Vua Đồng Thiếc có thể miễn cưỡng đối chọi với một tiểu Linh Vương, phía dưới còn có 20 đại Tông Sư giải quyết, đừng nói giết Trần A Điêu, trên lý thuyết nhiêu đây đã đủ sức gi ết chết một tiểu Linh Vương.

Trong chớp nhoáng ấy đám tán tu chuẩn bị rút lui bởi lẽ một khi Trần A Điêu bị gi ết chết, cam đoan hòn đảo Quy Khư sẽ bùng nổ đại chiến giữa các cấp Linh Vương của chín đỉnh.

Họ không thể bị liên lụy.

Ngặt nỗi vừa muốn rút lui, đột nhiên màng họ nhĩ rung lên.

Rồng gầm lên.

Tiếng gầm này thật kỳ lạ, nghe như chồng chéo lên nhau, lại tựa có hai con rồng cùng gầm một lúc?

Suy cho cùng trong tích tắc ấy, đừng nói tới đầu bọn họ ong ong, chính cả nhóm Đồng Tước còn choáng váng.

Ngẫn ngờ, họ theo bản năng cùng hợp sức tấn công có một người - Trần A Điêu!

Có điều ngay khi đòn tấn công của 4 người lao ra, cả 4 người đều nhận ra có chuyện không ổn… Mi tâm Bách Việt Linh Tê lóe sáng, rửa sạch ảnh hưởng tiếng rồng gầm, bướm đỏ tươi trên người xé rách không gian, thẳng thừng chặn đứng ảnh hưởng năng lượng vào không gian này, đồng thời nó cũng ẩn vào một mảnh không gian khác.

Đồng Tước có Mặt Vua Đồng Thiếc trợ giúp, trực tiếp mở ra lớp phòng ngự... Song, y đã đoán sai.

Một tai nạn không ổn đã đến nhưng nó không nhè vào y.

Cùng nhau tấn công một nơi ắt sẽ có người bí mật đâm sau lưng.

Người đâm sau lưng này hóa rồng, đầu rồng khổng lồ phà hơi rồng táp về chỗ Thiếu quân Ma La không hề có chuẩn bị.

(P10)

Cái gọi là hơi rồng là rồng phải có long đan mới có hơi rồng chân chính.

Trước đây rất nhiều người đâm hoảng trước việc A Điêu sáng tạo ra huyết thống Ứng Long, nhưng sau đó lại cảm thấy may mắn. Bởi lẽ suy cho cùng đó chỉ là vật tổ huyết thống mà không phải cơ thể chính như dị tộc, không có long đan, vật tổ chỉ là vật tổ.

Nhưng bây giờ nó đã có, vừa có long đan âm dương vừa có hơi rồng.

Chỉ cần hà hơi, hơi thở âm dương đen trắng đan xen kèm sấm đã bao phủ Thiếu quân Ma La.

Khoảnh khắc đó Thiếu quân Ma La hét lên đau đớn, cơ thể chính hóa thành một con Chó Ba Đầu. Mỗi tội con chó còn chưa kịp chạy thoát, không kịp phản kháng, cơ thể chính đã bị hủy diệt thành than.

Cảnh tượng này làm ai nấy rúng động.

Còn cơ thể Trần A Điêu được bốn người hợp tác vây công… đã vỡ nát, đoạn, nó hóa thành tia sáng chui ngay vào cơ thể chính là con rồng này.

Rõ ràng đã thứ có sức đánh Đồng Tước tới nỗi y phải gọi ra Mặt Vua Đồng Thiếc chỉ là cái phân thân mà thôi.

Trần A Điêu chân chính có thể gi ết chết tươi Thiếu quân Ma La.

Tại sao cô giả vờ yếu đuối?

Bởi vì muốn dụ bọn họ tới cửa.

Muốn giết rồng đoạt số vận? Không muốn mượn lực lượng tiểu Linh Vương trong nhà?

A Điêu tức giận về chuyện này phải biết.

Có ô dù mà không mượn, não úng nước ha gì?

Cơ mà như thế cũng tốt.

Giờ phút này Ứng Long chiếm cứ nơi đây đã xé rách không gian, bay trên không nuốt chửng sấm chớp mây đen: “Vừa rồi là ai nói muốn giết rồng? Cái con chim nhỏ chít chít này, giọng điệu lớn lối thật.”

Từ Đồng Tước +3 sao!

“Tê Tê, chị đừng có tức giận vì em, mau tránh ra nào, em muốn phóng chiêu lớn. Đừng làm mình tổn thương, nếu không em sẽ đau lòng lắm.”

“Cô đang nói bậy gì vậy!” Bách Việt Linh Tê oai phong trong đời đầu tiên đã lâu, tính tình điềm tĩnh, phong thái đoan trang, phẩm chất tót vời, đùa bỡn cổ độc trong lòng bàn tay, nhưng cô ta tuyệt đối chưa từng gặp phải cái thứ ma cà bông thế này. Vốn không ưa tranh luận với lời nói của kẻ địch, thành ra cô ta sững sờ và rồi kìm nén cơn tức điên.

Từ Bách Việt Linh Tê +3 sao!

Còn chưa kịp trả lời, A Điêu phun ra nuốt vào mây đen sấm sét đã hạ cánh.

Một cấp trung Linh Vương + năm đạo bia tiểu Linh Vương — mẹ nó, toàn là sấm sét!

Được nhiều đạo bia thêm vào, Thác Sấm ba ngàn sấm sét đổ.

Cộng thêm Điểm Binh Triệu Tướng! Đánh trên diện rộng và liên tiếp vào một đám đại Tông Sư bên dưới!

(P11)

Oanh tạc!!

Cô quá mạnh, mạnh tới nỗi làm người run rẩy vì sợ.

“Có long đan, cô ta đã là Ứng Long chân chính, thậm chí tố chất còn áp đảo hơn hẳn ba vương tộc dị tộc. Nhưng vì đâu cô ta có thể kiểm soát đạo bia cấp Linh Vương? Vượt qua nhiều tầng lớp thế này, chẳng lẽ phần tinh thần của cô ta bì được với trung Linh Vương? Thật đáng sợ!”

Đồng Tước không thể không dùng Mặt Vua Đồng Thiếc toàn lực ngăn sấm sét, còn Thiếu quân Thái Hạo với cơ thể chính đang là quạ vàng đã gào lên để ánh sáng che lấy cơ thể…

Chỉ có Bách Việt Linh Tê không bị công kích, không chỉ không bị tấn công mà đám sấm sét này còn lách qua cô ta, lách qua thì thôi, thậm chí còn bẻ thành một trái tim khổng lồ.

Đó là một trái tim lớn lắm, hầy đúng là anh trai mạnh mẽ có trái tim mềm yếu.

Từ Bách Việt Linh Tê +5 sao!

Từ...

Từ Đồng Tước +3 sao!

Từ...

“Là lỗi của em, em sai rồi, em có lỗi với chị. Tê Tê, chị đừng tức giận mà, nhìn trái tim yêu thương của em này, bắn chíu chíu chíu ~~~”

“!!!”

Bấy giờ không bàn tới Đồng Tước và Thiếu quân Thái Hạo nghĩ lệch lạc, cho dù Bách Việt Linh Tê cũng là có miệng khó cãi, tâm trạng cô ta muốn sụp đổ tới nơi.

Trần! A! Điêu!

Xảo quyệt vô sỉ đê tiện bẩn thỉu, hừ!

Người lớn nói đúng, Đường Tống không có một ai tốt! Cả nam lẫn nữ đều như nhau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio