Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 57: nhóc nguyên bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khúc Giang Nam vẫn bình thản tự nhiên như cũ: “Xem ra có liên quan đến thể chất.”

A Điêu không hiểu: “Thể chất là thực thể, chẳng lẽ có luôn khả năng tránh né như của giáp bảo vệ?”

Khúc Giang Nam: “Tất nhiên không có, cũng không phải là giáp máy bảo vệ cơ thể, không phải nhân vật ảo nốt. Thứ tôi nói là thể chất trải qua quá nhiều lần rèn luyện, bên trong huyết nhục xương cốt đã thấm đầy linh khí hoặc linh năng, giống như thể chất em thay đổi mấy ngày nay. Chỉ có thể nói rõ tỏ thân thể huyết nhục của em ẩn chứa càng ngày càng nhiều năng lượng, năng lượng chính là lớp chống đỡ tốt nhất.”

Nói cách khác, ngay cả khi kẻ mạnh mẽ chả làm cái gì vẫn miss ánh mắt nối tơ của cô thật hoàn hảo.

Đệt, cái này trông như gân gà.

Từ biểu hiện của A Điêu có thể nhìn thấy sự thất vọng của cô, Khúc Giang Nam bật cười.

“Cái này mà còn tham lam nữa? Trong quá trình khai thác thiên phú, rất nhiều chiêu pháp mang theo mức độ hiệu quả cao thấp khác nhau. Ở giai đoạn đầu không phải là em muốn có chiêu pháp gì sẽ có cái đó. Đầu tiên phải dựa vào hệ thống học tập, thứ hai là dựa vào thiên phú phát triển và đào tạo, nhưng chủ yếu vẫn là cái thứ hai. Những gì chúng tôi có thể dạy cho em chỉ là kiến thức và kinh nghiệm cho loại thứ hai, nhưng giai đoạn đầu là thời kỳ phát triển vàng để tích lũy tài nguyên. Lấy được năng lực có ích trước mới là lợi thế lớn nhất. Em có hai lợi thế, thứ nhất nó chả cần dựa vào hai tay hai chân vận động, chỉ dùng ánh mắt là được, đúng không?”

Ghê gớm, ánh mắt rất độc, nhìn một lần là đọc ra liền.

A Điêu rất chắc chắn bấy giờ Viên Thuật còn chưa rõ kỹ năng điều khiển của cô như thế nào, nhưng Khúc Giang Nam không có mặt tại hiện trường, chỉ cần nhìn video chiếu lại đã biết.

“Dạ.”

“Trong ba hệ, bên được công nhận làm người khác e dè nhất chính là hệ tâm linh. Nguyên nhân chính bởi vì em rất dễ dàng xuống tay trước hạn chế hai tay Viên Thuật, cắt đứt chiêu pháp của em ấy là thế, nhưng lại khó đoán trước để kiểm soát hệ tâm linh. Em có tin không nếu vừa rồi đổi lại là em tấn công Tống Linh, dù em ấy còn chưa nắm giữ linh năng, chưa chắc em thắng dễ dàng như vậy, thậm chí còn có khả năng thua — bởi vì em ấy sẽ khởi động băng sương tâm linh trong nháy mắt làm cho ý thức của em chậm chạp, đến lúc đó tốc độ tung ra chiêu pháp chậm lại một bước, còn phải tiêu hao linh khí để tự phòng ngự. Đồng thời em ấy lại tấn công hết toàn lực.”

Điểm này A Điêu đã nhìn ra từ phản ứng đám người Chu Giang Trình Chương hôm đó, tuy rằng điểm thiên phú của Tống Linh thấp hơn cô nhưng họ càng e dè Tống Linh hơn.

“Vậy hệ tâm linh là vua? Trừ phi linh năng chúng em cao hơn hệ tâm linh mới chống lại và thắng nổi?” A Điêu tò mò.

(P1)

Khúc Giang Nam lắc đầu: “Cũng không phải, một số kỹ năng hệ tâm linh tệ lắm, không thể bàn một lần, cũng không thể bàn bằng sạch, phải xem cách em vận dụng năng lực. Thoạt nhìn hôm nay em khống chế được Viên Thuật trước, nhưng lần sau em ấy có chuẩn bị, chiêu pháp này của em chỉ có tác dụng hạn chế với em ấy. Phải không ngừng thăng cấp, không ngừng tăng cường điều khiển, mới có thể mãi duy trì ưu thế. Có thể sắp tới chiêu pháp này của em mang đến cho em lợi ích không nhỏ, còn tặng em sự tăng trưởng trong sức mạnh, là một loại chiêu pháp biến ra từ hệ bi3n thái khác của em? Không cần vẽ bùa nữa?”

Không phải chứ, đôi mắt của cô giáo độc quá đi.

Cú đấm nhỏ là kỹ năng bị động.

“Ừm, không cần, đây không phải là đạo pháp, xem như là một loại năng lực thiên phú.”

Khúc Giang Nam tỏ vẻ hơi khác thường, sau đó mới nói: “Bình thường Thầy Cấm kỵ nắm giữ linh năng rồi, tất cả chiêu pháp đều phân ra thành hai loại kỹ năng thiên phú và đạo pháp. Nếu kỹ năng thiên phú là một cái cây thì giai đoạn đầu nó mọc ra rất ít quả. Sở dĩ đạo phái mạnh mẽ vì nó bù được chỗ này, họ dùng đạo pháp gia tăng chiêu số. Mà đa số người có tố chất đều có thể tu đạo pháp phụ trợ, chẳng qua đạo pháp của mỗi người có sức hiểu biết (ngộ tính) bất đồng mà thôi. Giống như em… sức hiểu biết về đạo pháp của em không kém cạnh.”

“Không phải đâu cô ơi, em đã học được điều này từ khi còn nhỏ, có tí cơ sở.”

Chôn nó luôn đi cô ơi, A Điêu hơi sợ hãi cô giáo chủ nhiệm đầy phong thái văn nhân này. Dẫu gì mắt cô ấy có độc, nếu cứ nhìn chằm chằm vào mình, lỡ có lúc tâm huyết dâng trào muốn kiểm tra tố chất của mình mà mình còn chưa giấu được khối tròn có linh khác, chẳng phải sẽ thành đồ BBQ luôn sao.

Khúc Giang Nam không nói nhiều: “Được rồi, sắp tới tu luyện thật tốt, đừng làm cái gì khác, qua mấy tiết học nữa tôi sẽ bắt đầu dạy đạo thuật.”

Trước khi A Điêu đi ra ngoài, Khúc Giang Nam bỗng nhiên nhớ tới: “Dưa chua của em có cố định không? Hay do em cố ý làm ra?”

Sức mạnh không lớn như bình thường.

A Điêu bày vẻ mặt vô tội: “Cái gì ạ? Nó tự kèm theo đó chứ em có muốn đâu cô ơi.”

Còn lâu ấy, cô cố tình lên mạng tìm loại dưa chua thối nhất tệ nhất, là cái loại mà sinh ra siêu nhiều vi khuẩn. Lúc cô mua còn làm cho chủ cửa hàng tưởng cô ở bên Cục Quản lý Chất lượng đến gài bẫy, lần đó còn không muốn bán.

Khúc Giang Nam: “...”

Sau khi A Điêu đi ra ngoài, cánh cửa còn chưa đóng, cô thấy ngay Trung Xuyên Minh Tú. Người này đang chờ cô trong khi Viên Thuật đang nhìn lăm lăm vào cô với cõi lòng đầy hận ý.

Ồ, đánh thằng oắt là ông lớn tới.

(P2)

Trung Xuyên Minh Tú còn muốn mở miệng, A Điêu nói ngay: “Cô giáo mắng tôi, nói tôi là gà mờ, chưa tạo ra khối tròn có linh đã bắt chước người ta đánh nhau, không sợ mất mặt xấu hổ là gì. Cho nên kế tiếp tôi phải nghe lời cô giáo, tu thân dưỡng tính, kiên quyết không động tay động chân với người khác. Xin hỏi bạn Trung Xuyên có chuyện gì à?”

Với Trung Xuyên Minh Tú? Đầu óc cô vào nước mới đánh nhau với y, đừng nói là chưa nắm giữ được linh năng, ngay cả khi nắm giữ rồi, cô chắc chắn không thể đánh bại y trong tương lai gần.

Bởi vì cô vừa mới thử… Ồ, ánh mắt nối tơ không hiệu quả, có nghĩa là người kia đã sử dụng linh năng để bảo vệ mắt.

Kỹ năng và năng lượng linh năng vượt xa khả năng của cô.

Bồn Cầu: “Kỹ năng này được dùng để cô kiểm tra thực lực à?”

“Ai bảo tôi vừa mới hiểu được chỗ đặc biệt của nó. Chẳng hạn lúc tôi khởi động nó, dường như Khúc Giang Nam không ý thức được sự khởi động này. Chứng tỏ khi kỹ năng này được kích hoạt, động tĩnh không đáng kể, dù sao do ánh mắt phát động.”

Cánh cửa còn chưa đóng, giọng A Điêu không nhỏ, Khúc Giang Nam đang làm việc bên trong nghe vậy bèn nhìn thoáng qua bên ngoài, Trung Xuyên Minh Tú lập tức cúi đầu thu lại ý chiến đấu và cười khẽ: “Không có việc gì, chẳng qua cảm thấy phòng tu luyện quá hôi thối, ảnh hưởng đến các bạn khác tu luyện. Bạn A Điêu, cậu không định dọn dẹp sao?”

Trong phòng làm việc, giọng nói của Khúc Giang Nam đột nhiên truyền ra: “Trần A Điêu, trước khi tan học nhớ dọn phòng tu luyện.”

A Điêu: “...”

Ngon, Trung Xuyên Minh Tú này âm hiểm hơn Viên Thuật nhiều lắm.

A Điêu sờ mũi, chỉ có thể ngồi xổm ngoan ngoãn dọn dẹp. Lúc trước cô khí phách hiên ngang cỡ nào trên người Viên Thuật, hiện tại cô có bấy nhiêu đớn đau. A a a, thối quá!

Nhưng khi cô dọn dẹp, ba người Điền Trung Hương cũng đến giúp đỡ.

Ngay cả Tống Linh lạnh lùng là thế mà còn lúi húi giúp, còn những người khác chỉ nhìn...

Đột nhiên A Điêu cố ý nói: “Ôi trời, liên lụy đến các bạn rồi. Không được không được, ngại quá, mọi người chỉ là bạn cùng lớp mà thôi. Huống chi sợi dưa chua này có phải do tôi muốn đâu, nó hay mất kiểm soát thế đấy… Nhưng có thế nào vẫn không rơi vào người mấy bạn đâu, tôi đâu phải loại người như thế.”

Hay mất kiểm soát?

Trình Chương chợt đứng dậy: “Toàn là bạn với nhau, tôi tới giúp… mau lên…”

Cậu ta còn chưa nói xong đã thấy Nhiêu Tuyết Nhã đã lấy khăn mặt và bình xịt trước một bước, im lặng lau chùi.

Ghê thật, người này quả nhiên là kẻ thù lớn nhất của mình trong quá trình lôi kéo chỗ dựa.

Trình Chương bực bội nhìn Nhiêu Tuyết Nhã, ấy nhưng cậu ta vẫn quả quyết lấy ra một cái khăn lớn hơn.

Ánh mắt Hứa Lạc chợt lóe, thế là mở lời: “Tôi đi lấy thùng rác, các cậu chờ một chút.”

(P3)

Cậu ta đã giác ngộ từ lâu, người mạnh mẽ hung tàn trong nhân gian quá nhiều, cần cúi đầu cứ cúi đầu, hèn mọn phát triển!

Nhìn Hứa Lạc cao ngạo là thế mà còn thức tỉnh, những người khác nào có ngốc. Toàn bộ 10 người từ đợt thi triệu tập ngoại trừ Bạch Hà bắt đầu động đậy, một bức tranh về tình bạn thực sự giữa những người bạn cùng lớp la lên “tôi tới, tới đây”.

Bạch Hà cau mày thờ ơ nhìn sang, Trung Xuyên Minh Tú thì phiền lòng, lần nữa bực bội nhìn Viên Thuật: “Mày tới phòng y tế đi.”

“Em...”

“Đôi mắt của mày cứ như cái bóng đèn, xấu quá, cút nhanh lên.”

Cục diện tốt là thế lại bị hắn không kìm được cơn giận bèn thất bại trong gang tấc, phí công để cho Trần A Điêu giẫm lên hắn lôi kéo lòng người; hơn nữa người này xảo trá, sẽ không đánh cùng hắn trong thời gian ngắn là chắc.

Ôi, đau đầu thật.

Viên Thuật tự thấy mình bị A Điêu lừa thành như vậy, kết quả còn bị đại ca chửi, trong lòng hắn khó chịu cùng cực. Thế là trước khi đi hắn lại hung dữ trừng bộ A Điêu.

A Điêu thấy được.

Úi chao, còn dám trừng mình.

....

Dọn dẹp thun thút, mọi người lại gấp rút tiến vào trạng thái tu luyện.

Một tiết học là một ngày, kết thúc lúc bốn giờ rưỡi, giữa chừng có thể ra vào tùy ý, dù có muốn về sớm cũng chả sao, đó là tự do của học sinh. Song nào có ai chịu rời đi bởi lẽ Trung Xuyên Minh Tú và những người khác nắm vững linh năng nên nắm bắt cơ hội trước nhất, và họ đã trao đổi để sử dụng phòng trọng lực và phòng phản ứng ý thức.

Họ có điểm tích lũy trước bèn xếp hàng để sử dụng, và 4 cái phòng là đã đủ. Thế nhưng khi 40 người khác dần dần nắm vững linh năng, sẽ có hàng chục người xếp hàng, và việc chờ đợi là vô cùng mệt mỏi.

Tuy nhiên người bên ngoài có thể cảm nhận được sự thay đổi của đám Trung Xuyên Minh Tú mỗi lần ra vào.

Đổ mồ hôi toàn thân nhưng tinh-khí-thần thay đổi rõ rệt.

Hiệu quả rõ ràng thế? Vậy bọn họ phải nắm giữ linh năng nhanh lên, hay là lấy linh hạch đổi điểm tích lũy?

Khi Chu Giang đưa ra năm viên linh hạch, A Điêu vẫn đang cố gắng tạo ra khối tròn có linh. Cô thấy thầy ấy tới bèn đi ra ngoài lấy linh hạch.

“Xem ra bọn Tống Linh đều sáng lập khối tròn có linh thành công?” Chu Giang hỏi thăm dò.

Vừa mới nhìn thoáng qua, khá lắm, trong 40 người có mấy người đang nén linh khí.

Nhưng rõ ràng Trần A Điêu không ở trong đó.

Cái này không nên.

“Đúng vậy đó thầy, Tống Linh và Bạch Hà sắp hoàn thành bước thứ hai, có thể thấy được sẽ ép ra linh năng trước khi tan học rồi.”

“Vậy còn em…”

“Em bị bệnh lao phổi, hiệu suất không ổn.”

Chu Giang: “...”

Ông mà tin mi ông chết liền, vừa rồi Viên Thuật được đưa đến phòng y tế, bấy giờ toàn trường đều biết nó bị em nện thành chó.

(P4)

Nhưng tâm tính của Trần A Điêu này tốt dữ lắm, thầy ấy nhìn ra được con bé quả là không màng tới chuyện người ta nhanh hơn.

Sau khi Chu Giang rời đi, người trong phòng tu luyện chẳng ra khỏi cửa, chẳng ăn cơm trưa. Một mực tu luyện cho đến khi tan học.

Nhưng ngay cả khi chưa tan học, bọn Tống Linh không thể trực tiếp ngưng tụ linh năng, 30 học sinh còn lại không ai làm được. Tổng cộng mười hai người bị kẹt ở bước thứ ba, mà bọn Điền Trung Hương bị kẹt ở bước thứ hai.

Thật ra hiệu suất này cũng bình thường, có nghĩa là năm người trong nhóm Thác Bạt và Trung Xuyên Minh Tú đã thành công trong ngày đầu tiên, dựa trên số liệu do thiết bị kiểm tra đưa ra.

Phần còn lại thì thành công khi màn đêm buông xuống hoặc ngày hôm sau.

Nhưng A Điêu lại bình chân như vại dù đang mắc kẹt ở bước đầu tiên, cứ như con trâu già kéo máy cày đất, thong thả là thế, tâm lý này dữ dội tột cùng.

Ngại chiến tích tàn nhẫn đánh ngã Viên Thuật trong mấy giây của cô, đám người nào còn dám tái phạm chuyện coi khinh đầy ngu xuẩn ấy. Không ai khinh thường cô, ngược lại hoài nghi khối u ác tính này đang kìm lấy đại chiêu.

Reng reng reng, tan học rồi!

Ngay sau giờ học, A Điêu giống như một con ngựa hoang thoát cương, làm cho Nhiêu Tuyết Nhã muốn nói chuyện với cô cũng không được. Nhưng… tinh tinh, yêu cầu kết bạn tới.

Vừa xác định, bộp một cái có 500 ngàn tinh tệ bay tới.

Không có từ nào khác.

Nhiêu Tuyết Nhã: “!!!!”

Không, tôi muốn tiền à? Tôi đang cố gắng tham gia đội của cậu mà!

Nhưng tiền thực sự rất nhiều... cô ấy cho nhiều lắm.

Bề ngoài Nhiêu Tuyết Nhã tĩnh trí là thế, quay đầu ra khỏi lớp đã nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mẹ.

“Ba mẹ ơi, con kiếm được 500 ngàn!”

500 ngàn là thu nhập trong ba năm của ba mẹ cô ấy hợp lại, cô ấy muốn khóc quá.

“Thật đấy, con kiếm được tiền bằng bản lĩnh thực sự!”

Lời này vô cùng hùng hồn không e ngại.

Bạch Hà ra khỏi lớp đã thấy có người chặn đường phía trước ngay góc đường, xử cậu ta à?

Trung Xuyên Minh Tú mỉm cười với cậu ta.

“Muốn thắng Trần A Điêu chỉ sợ rất khó. Sau lưng nó có Trần Tốn, mà Trần Tốn là học sinh đầy kiêu hãnh của hiệu trưởng. Dẫu cho hiệu trưởng chính trực thì Trần Tốn ở Viện Nghiên cứu Khoa học vẫn có thể giúp đỡ nó rất nhiều. Huống chi nói như thế nào nó còn là con gái của Thứ sử và bấy giờ Trần Nhiên đang ỷ vào ưu thế của con cái. Chưa kể lần sát hạch công tích quan này vô cùng quan trọng, dễ thường các quan chức cấp cao trọng yếu của Kim Lăng sẽ được thăng chức không lâu sau, chân chính trở thành quan viên cấp tỉnh nắm giữ thực quyền, đứng ngay trung tâm quyền lực của Kim Lăng. Nhà nó không bì được với Tống Vương Thôi nhưng chỉ đứng sau bọn họ. Cậu có biết gia tộc của quan nhận bổng lộc có đặc quyền lớn cỡ nào không?”

(P5)

“Mà cậu chỉ là con của dân bình thường, muốn thắng nó khó như lên trời. Cho dù hiện tại cậu đã nắm giữ linh năng, nhưng cậu thấy được Tống Linh và Trình Chương nắm giữ được linh năng ngay hôm nay là thế mà chả dám xem thường Trần A Điêu. Đó là do bọn họ cũng ở trong gia tộc quan lại, biết ưu thế của mình lớn nhường nào.”

“Chỉ có cậu là không có ưu thế gì.”

“Đúng rồi, nhân tiện nói cho cậu biết, sau lưng tôi không yếu hơn Tống Vương Thôi, thậm chí còn mạnh hơn.”

Bạch Hà nhìn chằm chằm vào y.

Người kia đang chào mời cậu ta và cậu ta khó mà từ chối cho được.

Bạch Hà đồng ý xong, nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, khuôn mặt Trung Xuyên Minh Tú ẩn dưới cành hoa chả có được bao nhiêu ý cười, thay vào đó lại nặng nề kiểm soát suy tư một hồi. Đến khi y liếc thoáng qua lời mời nói chuyện riêng từ Thôi Lương trên điện thoại, trong mắt y mới mất tập trung.

Anh khóa trên Thôi Lương này là một người tài giỏi thật, bởi vì đã vào Đại học Kinh Đô đâm ra tài nguyên bên kia tự thêm phần cường đại, trưởng thành nhanh hơn bọn y, cho nên muốn từ trên xuống dưới mời chào những đàn em từ Học phủ Kim Lăng này... Song, anh ta đánh giá sai một điều.

“Trung Xuyên Minh Tú tôi của tôi há cam chịu ở dưới trướng người khác?”

Con trưởng nhà họ Thôi như ánh tà dương lặn ở phía tây, có thể lấy việc bám càng vào thế lực trung ương Kinh Đô làm nhà mình kéo dài hơi tàn. Sao gia tộc Trung Xuyên từng là danh môn ngàn năm ở Đam Châu có thể bỏ qua cơ hội tái quật khởi này.

Cái gì mà Tống Vương Thôi, sau này đều phải cúi đầu trước Trung Xuyên.

Mà cục diện tuyệt vời hiện nay của Học phủ Kim Lăng là — hai thiên tài ưu tú nhất nhà Tống Vương đều tụ tập ở khóa trên, thi đại học rồi sẽ rời khỏi Học phủ Kim Lăng, đến lúc đó Học phủ Kim Lăng một lần nữa được thanh tẩy.

Thác Bạt lẻ loi không màng tới sự tình, đôi tình nhân kia chỉ biết yêu, đây là cơ hội của y…

Lôi kéo bọn học sinh tiềm năng này, tạo ra đội ngũ tốt nhất, như vậy tương đương với việc cắt giảm nhóm của bọn Thác Bạt. Đương nhiên áp chế Trần A Điêu tạm thời chỉ là chuyện tiện tay.

Tất nhiên bản thân nó còn chưa đủ đe dọa tới y, chẳng qua chính gia tộc y cũng muốn vị trí mà Trần Nhiên muốn điều hành mà thôi.

.....

Nhiêu Tuyết Nhã là người địa phương, tạm thời không ở trong trường, cứ thế đi thẳng về nhà. A Điêu và anh em nhà họ Điền đều ở lại, nhờ vậy bọn họ… cuối cùng gặp nhau trong căng tin.

Khá lắm, chạy nhanh là thế chỉ vì muốn ăn cơm.

Ba người trước sau đưa chân chạy đến căng tin lại thêm một trận ăn cuồng uống điên, mãi tới khi Tống Linh khoan thai tới chậm, bọn họ đã ăn được phân nửa cơm.

Nhưng về cơ bản gần như ăn cùng nhau, bởi vì Tống Linh ăn ít còn ba người còn phải ăn thêm.

(P6)

Dũng sĩ diệt mồi là người giản dị tự nhiên thế đó.

Lúc ăn uống nói chuyện, họ mới biết Tống Linh cũng ở trong trường.

“Cậu không về nhà họ Tống sao?” A Điêu tò mò.

Tống Linh phủ nhận: “Trường học có nhiều tài nguyên, về phần tài nguyên của gia tộc thì ngày nghỉ về nhà dùng đã đủ, tốt hơn nên ở lại trường trong giờ học.”

Thế là sau khi chương trình học về tu luyện linh khí được đưa ra, bây giờ có rất nhiều giặc cướp sống trong trường. Ngoại trừ học sinh ở nơi khác được phân phối, rất nhiều người địa phương không thể nộp đơn xin ở ký túc xá bèn ép dạ cầu toàn mua hoặc thuê nhà gần khu trường học vì muốn tiết kiệm thời gian.

Trong khi ba người A Điêu đang chuẩn bị thêm đồ ăn, màn hình căng tin đột nhiên hiện ra thông báo.

Thông báo thi đại học đã đến.

Bảy ngày sau.

Tất cả mọi người đặt bát đũa xuống, lặng lẽ nhìn vào những gì hiển thị trên màn hình.

Ngoài việc công bố thời gian thi đại học, Bộ Giáo dục cũng công bố nội dung thi đại khái.

Bài thi Văn (điểm số chiếm 30%, thi 7 môn) + thi Võ (điểm số chiếm 70%, thi tiềm năng + thành tích).

Nội dung không nhiều, nhưng mấu chốt nằm ở đây. Trên đó có những người mang tri thức trong lĩnh vực giáo dục phân tích và tính toán. Bọn A Điêu chỉ cần chờ giáo viên hướng dẫn là được, chẳng cần nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả thảo luận vẫn rất ít.

Dù sao ba dũng sĩ diệt mồi không bằng lòng để khẩu vị bị ảnh hưởng, còn Tống Linh lại là một khối băng, có thể nói ra cái gì?

Cơm nước xong xuôi, bốn người đi tới khu ký túc xá. Trên đường ba người đều nhìn thấy A Điêu lấy điện thoại ra, dùng giọng điệu bâng quơ của ông chú dắt chó đi dạo sau khi ăn uống no đủ để khiếu nại với Chu Giang một chuyện: Báo cáo! Viên Thuật kia không đi quét bồn cầu! Theo quy định của trường, ngay cả khi cậu ta bị thương nặng vẫn nên làm tốt công tác báo cáo, thông báo cho giáo viên chủ nhiệm và nạn nhân là em. Nhưng cậu ta không làm, cho nên cậu ta vi phạm nội quy, đề nghị bộ phận an ninh xử lý nghiêm khắc cậu ta!”

Sau khi cúp máy, cô tiếp tục với chủ đề khi nãy: “Mấy cậu đã mua thùng rửa chân chưa? Mua rẻ ở đâu? Có loại mười đồng được ba cái không?”

Ba người: “...”

Ở phía bên kia, Viên Thuật trong phòng y tế đang được dược lý loại bỏ vi khuẩn từ dưa chua mà cứ thấy mình quên gì đó. Song một lòng lửa giận bốc lên, hắn liên hệ với gia tộc để điều tra Trần A Điêu, thuận tiện chuẩn bị cho hắn thêm tài nguyên. Hắn nhất quyết phải treo Trần A Điêu lên đánh trong một thời gian ngắn, bằng không khó mà tiêu tan cơn tức trong lòng.

Tất cả mọi thứ vừa được sắp xếp sẵn sàng, hắn đã gặp ngay người trong bộ phận an ninh. Người ta tới đòi nợ bởi vì hắn không dọn bồn cầu, cũng không báo cáo công việc, theo nội quy của nhà trường phải phạt tiền … Suy cho cùng, trường học không có nhiều nhà vệ sinh cho hắn dọn như vậy.

(P7)

Phạt bao nhiêu?

Lại là 10 viên linh hạch cấp 1.

Nhân viên bộ phận an ninh nhìn hắn bằng ánh mắt như thấy đồng tử đưa tiền ngu ngốc. Lấy được linh hạch rồi, đột nhiên anh ta nhớ lại điều gì đó bèn cho hay: “Đúng rồi, người báo cáo cậu bảo tôi thuận tiện nói cho cậu biết tên cô ấy là Trần A Điêu. Cô ấy đặt kỳ vọng vào cậu dữ lắm, hy vọng cậu cải tà quy chính, sau này tiếp tục tìm cô ấy so đấu, còn nữa, chuẩn bị sẵn tiền.”

Viên Thuật: “...”

Khinh người quá đáng! Trần A Điêu, tao và mày thề không đội trời chung.

.....

Từ Viên Thuật +4444!!

Học phủ Kim Lăng chiếm diện tích rất lớn, khu ký túc xá cũng rộng rãi, nhưng A Điêu nhìn tên ký túc xá mà mình được phân phối đã thấy không giống người ta cho lắm.

Sơn Trúc Cư.

Bên kia trồng cả măng cụt* à? Là cái loại măng cụt ăn được ấy à? Ngọt không?

*Sơn (山) Trúc (竹) Cư (居): trong đó nếu hai chữ sơn trúc (山竹) đi chung với nhau sẽ có nghĩa là trái măng cụt. Nữ chính hiểu cái tên này thành “Nhà măng cụt”

Tống Linh nhìn cô vài lần, cười vui: “Cậu cứ đi là ắt biết, trường học sẽ không lừa cậu.”

A Điêu luôn cảm thấy cô ấy biết điều gì đó.

.....

A Điêu nhanh chóng biết được.

Hai bên hàng trúc thanh nhã, ngẫu nhiên có mấy cây mai và quế điểm xuyết trong đó. Các loài hoa cỏ khác ít lắm, nhà gỗ thấp thoáng ở giữa, xuyên qua ngọn trúc vểnh lênh, ta thấy được sự yên tĩnh từ mái hiên màu gỗ. Song, chỉ có thế mà thôi, còn lại dần phai nhạt. Này một chút nhã nhặn ẩn chứa nỗi đơn côi, này ẩn chứa một sự sắp đặt đầy tĩnh lặng xen lẫn khó nắm bắt, tựa như phong cách của người cư ngụ.

A Điêu đẩy cửa viện nhỏ ra, vào cửa đã thấy ngay bên cạnh là dòng nước làm ta tĩnh tâm. Nước chảy qua ống trúc, đổ xuống đầm nước, đầm nước thoai thoải chảy qua khe suối, thấm ướt từng cây trúc, vài con cá nhỏ chui lọt giữa kẽ đá và khe suối xung quanh sân trước sân sau khu nhà.

Một nơi tốt như vậy lại là ký túc xá của cô?

Dường như A Điêu hiểu được điều gì đó. Quả nhiên, vừa vào nhà cô đã nhìn thấy bên trái là giá sách chất đầy sách và phòng tu luyện để không, còn bên phải là phòng khách.

Cô vẫn đang tìm kiếm ai đó, chợt quần bị kéo xuống, cô giật mình bèn nhìn xuống.

Nhìn thấy một con robot với một cái đầu tròn đang tạo ra tiếng cộc cộc, lớp vỏ nó béo ị, đã được nhân cách hóa, còn màu sắc... toàn vàng vàng vàng, là một con robot báo vàng.

Bộ dạng nó đặc biệt giống như đi ra từ một bộ phim hoạt hình nào đó... Con báo mập hút trà sữa?

“Xin chào, tôi là quản gia ở đây, nhóc Nguyên Bảo, sau này cô chính là chủ nhân của tôi.”

A Điêu: “?”

Ngày đó hình như Giang Triều đã nhắc đùa tới cái này, cho nên bề ngoài anh ta lãnh đạm đoan trang là thế mà còn lén lút làm một con báo béo như vậy?

(P8)

Còn cố tình để lại cho cô.

“Chủ nhân ban đầu của mi đâu?”

“Nguyên Bảo không có chủ nhân ban đầu, là hàng gốc mới ra lò, chỉ có một chủ nhân là cô. Từ ngoại hình đến màu sắc của tôi đều do người sáng tạo căn cứ vào sở thích của chủ nhân để chế tác, xin hỏi cô có thích không?”

Là con báo vừa béo vừa có màu vàng của tiền đó trời.

Má nó, cứ như cô yêu tiền lắm vậy.

“Tạm được, rất đáng yêu.” A Điêu không dằn lòng nổi bèn búng cái lỗ tai mập mạp của nó. Nhóc Nguyên Bảo lập tức bịt tai lại, hai chân bịt kín, cúi đầu lộ ra đầu mèo con tròn vo, giọng nói như trẻ con bi bô: “Cấm đùa giỡn, trừ phi cho tiền.”

Động tác này phong cách này… hình như cô đã từng làm thuở bé.

Người anh già đó luôn thích sử dụng đầu bút để chọc cái trán và lỗ tai cô.

Khi ngồi trên xe lăn, cô đã bịt tai giả vờ đáng yêu như vậy… A Điêu kịp thời dừng lại hồi ức.

Nếu cái này mô phỏng lại bản thân tôi, anh trai của tôi à, e rằng anh đang móc mỉa tôi đó.

.....

Nguyên Bảo là robot mô phỏng mang trí tuệ nhân tạo. A Điêu nghiên cứu một hồi, phát hiện trí thông minh của nó cao tột cùng, hơn nữa còn được trang bị hệ thống vũ khí, ít nhất có thể san bằng ngôi nhà này. A Điêu lập tức cảm thấy cấp bậc của nó còn nhỉnh hơn con ong béo. Như vậy tính ra, chẳng khác nào Trần Tốn đưa ngay cho cô mấy triệu tinh tệ.

“Thưa chủ nhân, tôi có một bức thư được lưu trữ ở đây, cô có muốn đọc nó không?”

“Mở ra.”

Là một đoạn giọng nói của Trần Tốn, nội dung rất đơn giản, ngữ điệu đều đều: “Anh đã đến Viện Nghiên cứu Khoa học báo cáo, nhưng đồ nhiều quá, không chuyển hết sang được bèn yêu cầu Học phủ giữ nó lại một năm, vừa đúng lúc em muốn ở lại thì tiện thể giữ nó giúp anh. Quản gia đã cho người dọn dẹp nhà cửa và thay thế tất cả những thứ cần thiết hàng ngày thành đồ trong nhà. Nếu em thực sự không thích có thể nói với nhà trường, đổi sang ký túc xá khác. Nhưng chỗ này của anh nằm trong khu chính của Học phủ, gần Vườn Phù Tương, cũng gần nơi ở của những giáo viên nọ, cường độ linh khí tương đối cao và an ninh mạnh, sẽ tương đối có lợi cho em. Tất cả mọi thứ trong phòng bây giờ thuộc về em, tùy em xử lý.”

Sau đó không còn gì nữa.

Từ lâu A Điêu đã biết địa vị của Trần Tốn ở Học phủ không tầm thường, ít nhất nếu như anh ta bị Viện Nghiên cứu Khoa học bí mật đưa vào phạm vi khảo sát ngay hồi học lớp 10, Học phủ chắc chắn hay tin, hiển nhiên sẽ cho anh ta sự bảo vệ và đãi ngộ tốt nhất. Cho nên nơi ở này nào có phải hạng xoàng, nếu không Trần Tốn sẽ không để lại cho cô.

Mặc kệ người này đối xử với cô mang theo ý gì, trái lại có chỗ tốt thật.

Từ chối sao?

Dường như không thể làm được. A Điêu lia mắt nhìn khắp, khi cô nhìn thấy một số tên sách đã sinh lòng khác thường — những cuốn sách này đều là những điểm kiến thức cô nhận ra mình thiếu hụt trong lúc làm bài thi viết.

(P9)

Rút một bản trong đó ra, cô thấy bên trong còn có mấy mục nhận xét ghi chú của Trần Tốn.

Người này vẫn luôn rất mạnh.

A Điêu đang lật, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giang Triều. người này vừa mở miệng đã là: “A Điêu, chắc bây giờ em đang ở trong nhà của anh trai mình. Anh nói cho em biết, về sau thây kệ là ai, ra giá gì hoặc uy hiếp dụ dỗ, em đừng có bán hoặc cho mượn sách bên trong, những cuốn sách này và lời ghi chú của anh em rất có ích cho em đó.”

A Điêu: “?”

Có lẽ Giang Triều nhìn ra quan hệ lạnh lùng giữa cô và Trần Tốn bèn nói với nỗi chua xót: “Sợ là em còn chưa biết, anh trai em là cuồng ma giải đề khủng khiếp nhất từ khi Học phủ Kim Lăng sáng lập đến nay. Mấy năm nay anh thi toàn nhờ cậu ta cứu mạng, còn em Linh đạt được hạng nhất lúc thi viết cũng do học được mấy cái ghi chép cậu ta cho cho trước đó, vì vậy mà gia tộc anh bỏ ra tận 10 triệu tiền lương. Hiện tại cậu ta tặng hết cái đám này cho em rồi.

A Điêu: “...”

10 triệu, là trộm đề thi để bán à?!

Hèn gì lời nói của Tống Linh có ý nghĩa sâu xa như vậy.

A Điêu nhìn cả phòng sách và ghi chú, lập tức đổi chúng thành vô số $$$$...

Nếu biết anh ta giàu từ trước, cô nên giả vờ gọi anh ta là “anh cả ơi”, lỗ quá lỗ quá!

.....

Trên một chiếc phi thuyền tiến về Kinh Đô, Trần Tốn nhìn vào cảnh đêm với những vì sao mà rơi vào dòng suy nghĩ nặng nề, một bàn tay cầm bút máy.

Không biết bút di chuyển cố tình hay vô ý trên giấy mà ban đầu là một bản thiết kế kỹ thuật năng lượng phức tạp, nhưng giờ đây đã có một nơi biến thành hình vuông ngay ngắn, bên trong lại có từng cái từng cái vòng tròn nhỏ rơi ra.

Cây bút của anh đang vẽ vòng tròn.

Nếu A Điêu ở đây, nhất định sẽ trong nháy mắt nhận ra anh trai tâm cơ nặng nề này đang mông lung.

Ngay ngắn là một bên tung ra ván cờ, vòng vòng là quân cờ, anh là người cầm cờ hay lại là một trong những quân cờ?

Nhưng trên điện thoại đặt trên bàn rõ ràng có dấu hiệu chờ nhập ký tự, văn bản đã được gõ trông như thế này – Tiểu A Điêu, anh hứa với em phải viết thư cho em thường xuyên, anh đã viết nhưng toàn bộ thư đều quay về. Anh đã đi tìm em, tìm lâu lắm, nhưng mỗi địa chỉ toàn trống không. Tiểu A Điêu, anh trai không lừa dối em… Anh…”

Văn bản bị mắc kẹt ở đó, không thể gửi đi được, cứ như đang e dè điều gì đấy.

Cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài thật sâu, xóa toàn bộ chữ, cầm bút bắt đầu tính toán dữ liệu phức tạp một lần nữa.

Mà ở một nơi bí ẩn nào đó, một ngón tay mảnh khảnh chạm vào và búng một phát, nhiều dấu vết trong nhà đã tự biến mất đầy bí ẩn. Song trên mặt đất, khuôn mặt trên cái xác của một ông già ăn mặc tồi tàn đã bắt đầu thối rữa, quần áo của ông ta rách tả, trên cơ thể có nhiều dấu vết tra tấn hỏi cung nặng nề.

Mùi thối hăng dần giải phóng.

Chẳng bao lâu sẽ có người phát giác.

Người ngày đi ra nhưng không có tiếng bước chân, thậm chí không có bóng lưng mà con người nên có, như là ma… Ông ta bay ra ngoài.

Âm u xảo quyệt vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio