Sau khi tiễn đi liên tiếp ba nhóm người, lại còn cống hiến tất cả bánh bao của mình, nhưng cô cũng lấy được thẻ chứng nhận lập án của quan sai.
Những đồng lõa của hai tên trộm trong thôn rất nhanh cũng sẽ bị mang đi thẩm vấn, ít nhất mấy ngày nay sẽ không có người tìm cô gây sự.
Mà lúc này trời đang chuyển sáng.
Dù bụng đói đến kêu vang nhưng A Điêu lại cực kỳ hưng phấn, sau khi xác định xung quanh không có kẻ nào nhìn trộm, cũng chẳng có phi thuyền tuần tra gần đó, cô liền chạy đến phòng sách lựa một đống sách văn hiến về linh khí và thời sơ khai rồi trốn vào hầm nơi lưu trữ rau củ cho mùa đông.
Cô đóng cửa kỹ lại, sau đó mới lấy bồn cầu ra.
Bồn cầu vẫn là cái bồn cầu đó, nhưng lúc này trên nắp bồn cầu hiện lên một hàng giá trị.
Giá trị niệm lực: .
Chà, như vầy liền xoát đủ? Xem ra muốn kiếm điểm niệm lực cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
A Điêu ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt ve bồn cầu, bên trên lập tức hiện ra lời nhắc nhở: Bạn có xác định khấu trừ niệm lực để kích hoạt sử dụng hay không?
Đương nhiên là chắc chắn rồi.
Sau khi xác định, niệm lực bị trừ còn , rồi sau đó bồn cầu phát ra tiếng lạch cạch, chậm rãi tự động mở nắp ra.
Con mẹ nó, cái này cảm giác như đang thực hiện một nghi thức nào đó, nhưng dù sao nó cũng là một cái bồn cầu khiến A Điêu luôn cảm thấy kỳ quái, không được tự nhiên, nên cô liền đứng lên thay vì ngồi xổm.
Ừm, đứng dậy liền cảm thấy khá hơn nhiều.
Cô quả nhiên vẫn là một người có tôn nghiêm, phẩm giá.
Sau khi hoàn toàn mở ra, đáy bồn cầu tuyết trắng liền lọt vào trong tầm mắt.
Không có nước cũng chẳng có thứ gì khác, miệng lớn như cái chén, rất nhanh sau đó, nó liền phóng thích ra một sợi khí màu vàng kim lượn lờ mà mắt thường có thể thấy được.
Đây là linh khí?
Trời ạ!
Cô nên làm sao để hấp thu nó?
Vừa thiếu kinh nghiệm lại thiếu kiến thức, rốt cuộc thì không một ai nói cho cô biết một ngày nào đó linh khí sẽ bay ra từ miệng bồn cầu.
Lúc ấy, trong khoảng thời gian ngắn, A Điêu liền thay đổi vài cái tư thế.
Đứng, dựa lên, bò, ngồi xổm… Quỳ.
Đúng vậy, cô cuối cùng vẫn phải quỳ xuống, nếu mở miệng hút vào thì nghe có vẻ không thích hợp cho lắm, vậy nên cô dùng cái mũi mà hít vào…
Thế nhưng cách này nghe cũng chẳng hợp lý hơn tý nào.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Có linh khí, mẹ nó chứ quỳ cô cũng đã quỳ rồi mà còn không hấp thu được gì.
Chính là khi cô hô hấp đơn thuần thì lại hít vào đợt linh khí đầu tiên.
Cô cảm thấy bản thân mình không khác gì một con mồn lèo vô tình hít phải bạc hà mèo…
Aaa, cái cảm giác say mê này.
Xong cả người cô bị tê liệt.
Trước khi nằm liệt, cô nhanh tay đóng chặt nắp bồn cầu, bởi vì bồn cầu đang hiện lên bảng nhắc nhở —— mỗi một phút sẽ tiêu hao điểm niệm lực.
Chết tiệt thật!
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Xem ra cô vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Phía trước cô còn cảm thấy điểm niệm lực thật dễ kiếm, hiện tại xem ra là suy nghĩ của cô vẫn còn quá non.
Với điểm niệm lực cô đang có thì cũng chỉ có thể hấp thu linh khí trong giây.
Nhiêu đó đủ để cô làm gì được?
À, hút một ngụm nhưng thật ra lại khiến cô cả người vô lực nằm liệt tận mười phút.
“Tuy rằng thời gian hút được có một chút, nhưng linh khí có tác dụng đối với thân thể quả nhiên là rất lớn.
Dù chỉ tiếp xúc qua với linh khí trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng miệng vết thương trên người không còn cảm giác đau cũng chẳng còn ngứa nữa… Nếu hút nhiều, chỉ sợ thương thế mình dù nặng mấy cũng có thể khôi phục thực nhanh, càng chưa kể tới trong sách còn nhắc tới việc nó có thể thay đổi thể chất.”
Linh năng là vận dụng loại năng lượng cùng kỹ xảo, nhưng tác dụng đơn giản trực quan nhất của linh khí đối những sinh linh trong giai đoạn đầu chính là thay đổi thể chất.
“Tuy đây chẳng phải phương pháp tốt nhất có thể đạt được hiệu quả tối đa.
Nhưng những phương pháp tu luyện có nguồn gốc từ ba trăm năm trước còn sót lại đều được những thế lực hoặc gia tộc cất giữ.
Nếu không thì nó cũng thuộc quyền sở hữu của triều đình hay những trường cao đẳng đại học hàng đầu.”
Tầng lớp bình dân áo vải như cô không có cách nào chạm tay đến những thứ này.
Aizz… Uổng thật, có bồn cầu làm vật dẫn linh khí mà không dùng được.
Nếu chỉ trực tiếp hít vào thì thật là một sự lãng phí lớn, vì đa phần linh khí sẽ phiêu tán mất, hơn nữa những linh khí tiết ra ngoài sẽ khiến cô dễ dàng bị bại lộ, đưa tới họa sát thân.
A Điêu đau đầu, liền nhanh chóng quyết định đem bồn cầu thu vào trong cơ thể.
Với những chuyện không biết thì cô có thể tìm trong sách.
Cô lại dùng mấy tiếng để lật xem mấy quyển sách đó lần nữa, rốt cuộc thời điểm gần giữa trưa… Cô phát hiện một quyển văn hiến có ghi chép rằng:
“Hóa ra, thời sơ khai khi việc tu luyện đang thịnh hành, có người ở nhà tu sửa cấm linh thất và sáng tạo một ít vật cấm kỵ chuyên dùng cho việc phong bế linh khí tại nhà để hỗ trợ việc tu luyện, phần lớn gia tộc quan liêu hoặc là phú hộ đều có các thủ đoạn như vậy, nhưng với tình huống của bản thân mình hiện tại thì đây cũng là điều xa vời không thực tế.
Tuy nhiên, trong văn hiến này cũng nhắc đến một phương pháp khác mà bình dân có thể sử dụng.”
Thời điểm A Điêu nhìn đến đoạn nội dung này liền hưng phấn không thôi, tràn đầy chờ mong lật xem tiếp.
“Bí kíp thở? Nghe có vẻ giống như là trò đùa trẻ nhỏ vô tri vậy, này không phải cũng là dùng miệng mũi hô hấp thôi sao… Ủa, hình như có chút khác biệt.”
A Điêu tiếp tục xem tiếp, phát hiện bên dưới còn có tranh vẽ chỉ đạo.
Chân trái bước lên trước, chân phải duỗi về sau.
Tay phải chĩa về phía trước mặt, lòng bàn tay hướng lên trời, còn tay trái chỉ thẳng lên trời, ngửa cổ ngẩng đầu, mũi và miệng duy trì nhịp thở phù hợp với tần số của luồng khí được phóng ra.
Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, ngược lại, tư thế này lại trông rất giống những động tác tập dưỡng sinh mà các bà cụ tập hằng ngày trong thành.
Mà cô còn phải mặt đối mặt với bồn cầu hít vào thở ra… đây thực sự là một cảnh quá đẹp khiến cô không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại —— đối diện với bồn cầu mà hô hấp, con mẹ nó dù cô có bày ra tư thế gì đi nữa cũng không thể nào nhìn tao nhã được.
Dù sao cũng sẽ chẳng có ai nhìn thấy, A Điêu tự nhủ với chính mình như vậy.
Vì thế cô mở nắp bồn cầu một lần nữa, nhưng lần này cô muốn kiếm thử xem nó có chốt điều khiển hay không.
Nói cách khác, cô có thể thử mỗi lần thả một sợi linh khí ra để hấp thu rồi luyện hóa nó, sau đó mới thả sợi thứ hai ra, như vậy cô có thể đạt được hiệu quả tốt nhất lại có thể tiết kiệm thời gian sử dụng linh khí.
Mở, đóng, mở!
Chuyện này vậy mà thật sự có thể khả thi?! Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mơ hồ cảm thấy bồn cầu này nhất định không phải phế phẩm.
Đừng nhìn bộ dáng nó phóng thích số lượng linh khí ít mà lầm, tuy trước mắt cô cũng không có tài liệu gì để tham khảo, nhưng ít nhất cô có thể thông qua việc kiên trì xoát điểm niệm lực rồi làm nó bảo trì việc phóng thích linh khí liên tục, chỉ như vậy thôi cũng khiến nó có thể xếp ngang hàng với Linh Môn.
Hơn nữa, điều tuyệt vời nhất hiện tại là cô có thể tự do thao tác chốt mở rồi phối hợp bí kíp thở để nâng cao hiệu quả.
Lúc ban đầu, vật dẫn chính là dùng để phóng thích linh khí, tuy nhiên số lượng linh khí lưu trữ không phải là vô hạn nên việc sử dụng liên tục sẽ khiến vật dẫn dần bị hao mòn rồi tan biến.
Nhưng nếu muốn sử dụng cần gạt đóng mở trong quá trình phóng thích một cách hoàn hảo, thì cô cần phải nắm giữ bí pháp tu luyện linh năng mới được.
Tuy không thể so sánh được với lượng lớn tài nguyên do các thiên chi kiêu tử sở hữu, nhưng ít nhất so với những người nắm giữ tài nguyên tầm trung, thì cô có ưu thế hơn khi có thể tự do khống chế khí linh để đạt thành ‘ích lợi lớn nhất’.
Quá đã, cô đại khái đã nghĩ tới tương lai chính mình sẽ trở mình từ một con cá mặn biến thành cao thủ, dựa vào lần kỳ ngộ này mà kiếm rất nhiều tiền.
A Điêu trong lòng vui vẻ không thôi, rồi bắt đầu lần đầu tu luyện bí kíp thở.
Thở ra… Hít vào… Thở ra… Hít vào…
Thành bồn cầu liền hiện ra trước mắt, vẻ mặt A Điêu lại không chút gợn sóng, bởi vì cô đã thành công thôi miên chính mình rằng đây không phải là bồn cầu, mà là rương kho báu.
Dù sao bản thân cô tin là được.
Sau khi liên tục nhấn chốt mở đóng mười mấy lần, niệm lực của cô bị hao tổn chỉ còn lại có điểm, sau cùng cộng lại bồn cầu phóng thích linh khí được một phút.
A Điêu thật sự chịu không nổi, giống con cá mặn quỳ rạp trên mặt đất, một trận buồn ngủ bỗng ập tới, khi cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Cô đã ngất đi tận ba tiếng đồng đồ?
Bụng A Điêu đói đến kêu vang, sau khi thu hồi bồn cầu, cô trở lại trong phòng bếp làm mì thịt thái sợi.
Thời điểm nấu mì, cô phát hiện cái muỗng hình như nhẹ đi một tí.
Chà? Linh khí quả nhiên không giống người thường, những vết thương trên người cũng không còn đau nữa, nhất là cái trán bị đụng đến chảy máu.
A Điêu chạy đến trước gương soi, phát hiện vết sẹo đã phai nhạt đi rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được, đột nhiên, lúc này bồn cầu hiện ra nhắc nhở.
Nhận được từ Tưởng Quảng + + +…
Nhận được từ Tưởng Xuân + + +…
Hai người liên tục truyền cho cô đến một đợt niệm lực.
A Điêu có chút kinh ngạc: Cha con Tưởng Xuân? Ủa, đây là hảo cảm hay là ác cảm vậy?
Nếu là điểm hảo cảm, thì cái giẻ chùi chân kia thật là vật dẫn linh khí, còn nếu là ác cảm, thì đó chính là…
Lúc này ở huyện thành, hai cha con Tưởng gia cảm xúc dao động rất lớn, bởi vì sau trải qua giám định, giẻ chà chân trước mặt không chỉ là một miếng vải chà chân bình thường mà nó cũng không phải vật dẫn linh khí.
“Vật dẫn phế linh? Đây là cái thứ gì, ông nói cho rõ ràng coi!” Tưởng Xuân cho rằng chính mình sinh ra ảo giác.
Người phụ trách giám định kỹ thuật nghe thấy giọng điệu của hắn không tốt, nên không nói chuyện nữa, nhưng Tưởng Quảng tức giận nói: “Chính là vật dẫn vô dụng, nó trống rỗng!”
“Nhưng kiểm tra đo lường là đèn xanh, điều đó chứng tỏ là nó có ẩn chứa linh khí, không phải sao?” Tưởng Xuân cảm thấy thực sự không cam lòng.
Người giám định cười khổ, “Cậu Tưởng, cậu có điều không biết, cái đám linh khí rất láo cá, gian xảo nhưng cũng có lúc chúng nó trở nên hồ đồ.
Thậm chí một số đã tìm cho mình vật dẫn linh khí để dung hợp đâu đó xong xuôi cả rồi, nhưng nếu tìm không đúng thì sẽ bị xem là phế phẩm, rác rưởi.
Cái định nghĩa về vật dẫn tồn tại là do hiện tượng một lượng lớn linh khí tập trung lại lựa chọn một vật rồi tiến hành dung hợp dẫn đến biến dị.
Nếu chỉ dung hợp được một ít khiến hàm lượng linh khí không đủ, đây được gọi là vật dẫn phế linh trong truyền thuyết, nó lại không có công dụng của vật dẫn, nhưng trong tương lai, cao thủ có thể dùng để tinh luyện ra linh khí.”
Cái gì mà tìm không đúng, tìm trúng rác rưởi à?
Hắn luôn cảm thấy cái tên giám định này đang nói giảm, nói tránh.
Tưởng Xuân trầm khuôn mặt, “Tinh luyện nó như thế nào?”
Người giám định ngượng ngùng lặp lại từ mấu chốt: “Cao thủ.”
Tưởng Xuân: “…”
Nếu Tưởng gia bọn họ có cao thủ, cần gì phải hao tâm tổn trí như vậy?
Tưởng Xuân muốn tức giận, nhưng lại bị cha ruột cho một cái ánh mắt cảnh cáo, nên chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Tưởng Quảng quay đầu hỏi người giám định, “Vật dẫn phế linh cũng có thể được D- cảm ứng rồi phát ra đèn tính hiệu?”
“Nói như thế nào nhỉ, trong tình huống bình thường chuyện này sẽ không xảy ra.
Thế nhưng, D- này đã trải qua nhiều thập kỷ, máy đã cũ rồi, độ nhạy của nó có thể không được tốt lắm.”
Huống chi, thứ này vốn dĩ chính là máy cảm ứng cấp bậc thấp nhất.
Cha con Tưởng gia nghe vậy liền hiểu, so với Tưởng Xuân không cam lòng, thì Tưởng Quảng hiển nhiên lão luyện hơn nhiều, hỏi Tưởng Xuân: “Con xác định trên người con bé kia không có vật dẫn linh khí nào?”
“Xác thật không có, trên người cô ta chẳng có đồ vật nào, chỉ có quần áo, con cũng đã kiểm tra cô ấy nhưng D- không có phản ứng với cô ấy, ngược lại nó có phản ứng với miếng vải chà… Cái vật dẫn phế linh này.”
Tưởng Quảng đa mưu túc trí, như suy tư gì, hỏi giám định sư một loại khả năng khác: “Con bé kia có khả năng đem vật dẫn linh khí dung nhập vào cơ thể hay không?”
Người giám định kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng, đầu óc của kẻ có tiền toàn chứa những ý nghĩ kỳ lạ, vì vật dẫn linh khí mà không tiếc đưa ra bất kỳ giả thiết viển vông mờ mịt, mà độc ác nào.
Tuy nhiên, Tưởng Quảng xưa nay làm người ra tay hào phóng, đã cầm tiền của người ta rồi nên người giám định cũng không muốn chọc giận hai cha con bọn họ, liền vắt óc suy nghĩ: “Trong tình huống bình thường chuyện này không có khả năng xảy ra.
Thế nhưng cũng có xác suất nhỏ thành công, chỉ là muốn thỏa mãn ba điều kiện.
Thứ nhất, muốn đem vật dẫn linh khí làm vật dẫn bản mạng, thứ hai cái vật dẫn này phải có cấp thật thấp, thứ ba nếu theo tuyến thời gian trong lời kể của cậu Tưởng, nếu cô ấy có thể đem vật dẫn dung nhập vào cơ thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngoài thỏa mãn hai điều kiện trước thì bản thân cô ấy cũng phải rất đặc biệt.”
Biểu tình của người giám định thật thận trọng: “Rất có thể, tổ tiên nhà cô ấy có người từng là cấm kỵ sư, hơn nữa cấm kỵ sư này đã từng tế luyện qua rất nhiều vật dẫn.
Thế nên, cô cũng được kế thừa một phần huyết mạch này, khiến vật dẫn linh khí theo bản năng mà thân cận, khiến việc dung hợp cũng dễ dàng hơn, bằng không cho dù có sử dụng bí pháp đặc thù để tế luyện bản mạng, cô nhóc đó cũng không có khả năng nhanh như vậy đã dung hợp nó vào cơ thể.”
Cái gọi là cấm kỵ sư chính là những người có thể nắm giữ linh năng.
Nói như vậy, Tưởng Xuân lại không cho rằng những lời này là đúng.
Cấm kỵ sư đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, dù là ở thời kỳ linh khí phong phú dày đặc lúc sơ khai, cấm kỵ sư cũng không có quá nhiều, huống chi là một tế luyện sư lợi hại như vậy, chưa kể con cháu họ còn phải kế thừa một phần huyết mạch nhất định đã được truyền thừa xuống tận năm sau.
Mà tiểu đạo cô kia?
Tưởng Quảng tựa hồ cũng cho rằng như vậy, cho nên phất tay khiến người giám định lui xuống, nhưng ngay khi đám người kia vừa rời đi, ông hỏi Tưởng Xuân: “Con từng nói cả người con bé kia bị thương?”
Tưởng Xuân sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, “Ý của cha là…”
Tưởng Quảng không nói lời nào, thưởng thức chuỗi Phật châu, ánh mắt hướng ra ngoài ra cửa sổ nhìn nhà lầu san sát nhau trong huyện thành, vẻ mặt mơ hồ.
Ba giờ sau, người Tưởng gia phái ra lén lút lẻn vào núi Kỳ Sơn, đến gần đạo quán cũ nát kia, thì lại thấy A Điêu đang xảy ra tranh chấp với một đám người ở trong sân.
Sau khi dùng thiết bị thu âm vô tuyến cẩn thận nghe xong, người này lập tức cầm lấy điện thoại để hội báo với Tưởng Xuân.
Tưởng Xuân: “Ý anh là lão đạo sĩ kia chạy rồi?”
Cấp dưới: “Đúng vậy, người tới là người sòng bạc đen trong huyện.
Thảo nào, lão đạo sĩ kia muốn sống muốn chết mà hét giá lên trời, hóa ra là thích đánh bạc, lại còn thiếu một đống nợ, người của sòng bạc đến đòi bọn họ năm vạn tinh tệ, muốn tìm lão đạo sĩ đòi nợ, nhưng lão đạo sĩ không ở.”
Tưởng Xuân đối với chuyện này cũng chỉ là thoáng kinh ngạc, nhưng lại càng để ý đến chuyện khác, vì thế đánh gãy lời báo cáo của cấp dưới, hỏi thẳng: “Vết thương trên người cô ta như thế nào, có khôi phục gì nhiều không?”
Nếu khôi phục nhiều, chắc chắn trăm phần trăm là đã hấp thu linh khí, gián tiếp chứng minh cô ta đang sở hữu vật dẫn linh khí, và ngày hôm qua là cô đang diễn một tuồng kịch để qua mắt bọn họ.
Cấp dưới lại cẩn thận quan sát, từ trong túi lấy ra một con ong mật bằng kim loại, nhấn vào nút trên mông nó một cái, ong mật liền bay lên, hai mắt của nó được trang bị chức năng camera, hắn dùng điện thoại điều khiển con ong bay đến gần chút.
Camera đem hình ảnh quay chụp được phát sóng trực tiếp cho Tưởng Xuân, Tưởng Xuân liếc mắt một cái liền thấy được bộ dáng chật vật của A Điêu bị đám người sòng bạc tra hỏi.
Chật vật, hai từ chỉ chính là hoàn cảnh, cũng là bề ngoài của cô lúc này.
Đệch! Mặt cô ta so với ngày hôm qua sưng lên càng to hơn, dưới lớp nước thuốc màu nâu, vết bầm tím hiện lên càng thêm đáng sợ.
Thực hiển nhiên, vết thương của cô ta chưa có khôi phục.
Chẳng lẽ cô ta thật sự không có vật dẫn linh khí?.