Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

chương 100: c100: chương 100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Còn sống là tốt rồi

*

Thương Nguyệt lắc đầu.

Nhìn thấy nàng phủ nhận, Vân Khê cũng không yên tâm.

Sự mong manh của con người trên thế giới này mang đến cho cô nỗi sợ hãi, cảnh giác và nghi ngờ vô hạn.

Có lẽ, cô giống như một con mèo nhút nhát ở thế giới loài người, sau khi gặp khó khăn, nhìn thấy một số động vật hai chân đi thẳng, phản ứng đầu tiên của cô là tránh né chúng thay vì cầu cứu.

Theo bản năng, cô sợ hãi những sinh vật lớn hơn mình, đặc biệt là những sinh vật trông giống con người nhưng không phải là con người, điều này càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong cô.

Điều này có thể được giải thích bằng hiệu ứng thung lũng kỳ lạ trong tâm lý học - khi ngoại hình và hành động của những sinh vật không phải con người đạt đến một mức độ giống nhất định với con người, chúng sẽ khơi dậy những cảm xúc tiêu cực trong con người. Ví dụ, trên đường phố trong thành phố, những hình nộm được đặt trước một số cửa hàng như ông lão già, người bà tốt bụng và những đứa trẻ hay cười, không chỉ khiến người khác cảm thấy thực tế mà thoạt nhìn còn có phần hơi khác thường, kỳ lạ và quỷ dị.

Sợ hãi là một trong những bản năng giúp con người cổ đại có thể sinh tồn, ở một mức độ nhất định, nó có thể ngăn cản con người rơi vào nguy hiểm.

Nếu đợt rét tiếp tục kéo dài, không những họ rơi vào khủng hoảng lương thực mà toàn bộ động vật trên cạn sẽ chiến đấu đến chết trong tình trạng đói lạnh, tất cả động vật có thể trở thành thức ăn.

Lúc này Vân Khê mới nghĩ đến Miểu Miểu.

Mấy ngày nay, vì đề phòng nên cô không dám lại gần.

Nó đã đi đâu?

Vân Khê đang nhìn chung quanh tìm kiếm mèo hổ lốm đốm, đột nhiên có tiếng rèm cửa bị kéo ở ngoài động.

Vân Khê mở rèm, nhìn tháng qua, chỉ thấy Miểu Miểu đi vào, trong miệng ngậm một con chuột núi gầy gò và teo tóp, đặt nó xuống đất, liếm chân, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cô như thể đang tranh công.

Một con mèo to béo, giờ chỉ còn da bọc xương.

Vân Khê ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu đầy lông của nó: "Cho em ăn à?"

Một khi người đói đã no bụng thì đạo đức và lương tâm đã khô héo của người đó cũng sẽ được lấp đầy.

Cô cảm thấy tội lỗi vì đã nhìn nó như cách nhìn thức ăn và lo lắng rằng nó sẽ ăn thịt cô.

Rõ ràng là nó luôn mang chuột đến cho cô, cố gắng cho một con người không biết săn mồi như cô ăn.

"Nó ăn rồi." Thương Nguyệt trả lời thay nó.

Ngay khi nàng kéo một nàng tiên cá đông lạnh khác và một con sói về hang, Miểu Miểu đã lao tới và ăn vài miếng thịt sói. Thậm chí, nó còn tưởng rằng nàng tiên cá đông lạnh là thức ăn nàng đi săn về, mở miệng định cắn nhưng sau đó lại bị nàng đuổi ra khỏi hang đi bắt chuột núi.

Vân Khê không muốn vứt bỏ con chuột núi này, nhịn đói hơn nửa tháng, cô hoàn toàn mất đi thói quen kén ăn trong thế giới văn minh, có thể ăn bất cứ thứ gì kể cả chuột, côn trùng, kiến, sống hay nấu chín, như miễn là cô có thể ăn bất cứ thứ gì không giết người.

Nhớ lại cảnh mình tàn nhẫn cắn nhai thịt sống của một con sói, Vân Khê lau khóe môi, nhìn Thương Nguyệt.

Sau hơn nửa tháng, Thương Nguyệt gầy đi hai vòng.

Vào mùa thu, giống như những loài động vật nhỏ khác, nàng cố tình làm cho mình béo hơn.

Hiện tại toàn bộ mỡ mùa thu tăng lên đã được sử dụng hết.

Cô kéo Thương Nguyệt sang một bên, nhìn nàng tiên cá gầy gò.

Một số vảy trên đuôi nàng tiên cá đã nứt ra do lạnh, có lẽ là do sương giá khi nàng đi săn một mình lần này.

Thương Nguyệt cũng nhìn Vân Khê, gương mặt Vân Khê phản chiếu trong con ngươi màu xanh lam, chiếc đuôi hơi đung đưa về phía sau, trong cổ họng phát ra tiếng a a như một con mèo, dường như đang bày tỏ sự vui mừng của mình.

Đói thành như vậy thì còn gì mà vui nữa?

Cá ngốc.

Vân Khê sờ sờ gò má hóp của mình, nghĩ rằng mình chắc chắn cũng cực kỳ hốc hác.

Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, gầy gò như một bộ xương được bao phủ bởi da người.

"Chắc bây giờ tôi xấu lắm." Cô lẩm bẩm.

Thương Nguyệt không biết hiểu được vẻ mặt chán nản của cô hay là vui mừng vì cô đã tỉnh táo trở lại, ôm cô vào lòng, quấn đuôi quanh chân cô, tiếng a a a a trong cổ họng càng ngày càng lớn, thậm chí còn gọi tên cô: "Vân Khê."

Nàng nhẹ nhàng gọi vài lần, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Vân Khê."

"Vân Khê."

Vân Khê không thèm nhìn bộ dạng của mình nữa, nghe nàng tiên cá bên cạnh nhẹ nhàng gọi tên mình, tim đập mạnh, lồng ngực căng phồng, tràn ngập cảm xúc chua chát và mềm mại.

Nàng tiên cá này không biết nói "yêu" bằng tiếng người nhưng Vân Khê lại cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và thuần khiết từ những tiếng gọi nhẹ nhàng.

Các nàng rúc vào nhau thật chặt.

Vân Khê vuốt ve gương mặt Thương Nguyệt vài lần, thấp giọng nỉ non: "Tôi không nghĩ nhiều nữa, chúng ta còn sống là tốt rồi... Không chết đói là tốt rồi..."

Chừng nào còn sống thì còn có vô số khả năng cho tương lai.

Biết đâu ngày mai, sương giá sẽ tan và mùa xuân sẽ lại đến?

*

Không có nhiều thời gian dành cho tình cảm nên cả hai phải tranh thủ thời gian để săn bắt, tìm củi khi bên ngoài đang nắng.

Nửa khối thịt sói do nàng tiên cá để lại có thể ăn được khoảng nửa tháng, số củi còn lại có thể đốt thêm nửa tháng nữa.

Nửa tháng sau, nếu gió tuyết không ngừng, chỉ có thể há mồm ăn tuyết.

Da mặt và tay của các nàng bị lạnh nứt nẻ, từ khi phát hiện ra tình trạng thiếu lương thực, Vân Khê không còn sử dụng dầu động vật quý giá để chăm sóc da nữa mà dùng tất cả làm thực phẩm để bổ sung nhiệt độ cho cơ thể.

Cô chạm vào lòng bàn tay nứt nẻ của Thương Nguyệt và nói: "Buổi tối tôi sẽ làm một ít dầu để bôi tay và mặt cho cô."

Nếu hôm nay các nàng bắt đủ thức ăn.

Cô đốt lửa đun tuyết rồi uống nước ấm, cả người đều ấm áp.

Sau đó, cô và Thương Nguyệt quấn mình trong lông thú dày, lấy dụng cụ và vũ khí ra ngoài kiếm thức ăn, đốn củi.

Sự phân công lao động vẫn như cũ, Thương Nguyệt phụ trách kiếm ăn, cô phụ trách kiếm củi.

Trên tuyết đầy những dấu chân còn mới do động vật để lại, dọc đường đi, Thương Nguyệt nhặt được rất nhiều xác chết đã bị động vật khác ăn mất một nửa.

Chỉ cần không có thối rửa, nàng sẽ nhặt hết vào thúng rơm.

Vân Khê để nàng nhặt xương, xương có thể dùng nấu canh, còn có thể bẻ tủy ra để ăn.

Đó là những chất béo quý giá.

Mùa xuân chưa đến, khí hậu chưa ấm áp, động vật ngủ đông chưa thức dậy, một số động vật có thể chết đói trong hang do không đủ năng lượng dự trữ.

Gấu ngủ đông tương đối nông, dễ bị đánh thức, có hàm răng và móng vuốt sắc nhọn, khi Vân Khê và Thương Nguyệt cùng nhau đi, Thương Nguyệt lo lắng gấu sẽ tấn công con người yếu ớt nên nàng thường không chủ động săn gấu.

Vào một ngày nắng hiếm hoi, khi gió và tuyết ngừng rơi, nhiều loài động vật chưa ngủ đông đã ra ngoài kiếm ăn, kéo lê thân hình đói khát.

Vân Khê nhìn bọn chúng từ xa, phát hiện bọn chúng cũng gầy rõ.

Thế giới này luôn mang lại cho cô ấn tượng về sự giàu có về vật chất, vì vậy các loài động vật trên đảo đều có đầy đủ thức ăn, nhìn chung lớn hơn nhiều so với động vật trong thế giới loài người.

Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy những con sói, lợn rừng và gà lôi gầy gò như vậy.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Thương Nguyệt nhìn thấy nó, tò mò bóp chặt con gà lôi không có thịt trong tay, dùng móng vuốt đào tuyết trên mặt đất, đào một ít rễ cỏ rồi nhét vào miệng con gà lôi.

Gà lôi bị nàng dọa đến không nhúc nhích được. Bị nàng nhét rễ cỏ vào miệng cũng không dám ăn.

Vân Khê vừa nhặt củi vừa nói: "Cô giải thoát cho nó đi, giết ngay đi."

Thế là Thương Nguyệt vặn gãy cổ nó.

Rất nhiều động vật vừa ngửi thấy mùi Thương Nguyệt đã lập tức bỏ chạy, có một số động vật nhỏ khi nhìn thấy Thương Nguyệt giống như chuột thấy mèo, sợ hãi theo bản năng, đứng yên tại chỗ, không dám cử động.

Trong quá trình kiếm củi, Vân Khê cũng sẽ gặp phải những loài động vật đi ra ngoài tìm thức ăn.

Lúc này cô sẽ nhanh chóng thổi chiếc còi đeo trên cổ, gọi Thương Nguyệt lại đây, cùng mình đuổi theo thú vật.

Hầu hết các loài động vật đều đói đến mức không còn sức lực, nhưng Vân Khê chỉ có thể bắt được một hai con gà rừng.

Nhưng nhiệm vụ chính của cô không phải là săn bắn mà là củi.

Củi cũng quan trọng không kém trong thời tiết lạnh giá, nếu không có lửa, các nàng sẽ chết cóng trong thời tiết cực lạnh như vậy.

Sau khi Thương Nguyệt đem con mồi về hang, nàng lập tức đến giúp cô chở củi.

Làm xong việc này, trước khi mặt trời lặn, Vân Khê lấy ba cái ấm lớn, bảo Thương Nguyệt cõng cô đến bờ biển.

Trên bờ biển thực tế có một lớp băng, băng biển trắng như tuyết có các lớp rõ rệt, bao phủ toàn bộ bãi biển, những tảng đá bị đóng băng trong băng.

Vân Khê cũng nhìn thấy cảnh tượng này lần đầu. Trong ấn tượng của cô, biển băng chỉ có thể nhìn thấy ở Bắc Cực và Nam Cực.

Cô đã sống lâu năm ở các thành phố ven biển, biết rằng nước biển có hàm lượng muối cao nhìn chung không dễ đóng băng, nhiệt độ đóng băng của nước biển thấp hơn nước ngọt. Một số vùng biển có hàm lượng muối thấp sẽ đóng băng ở nhiệt âm vài độ. Một số vùng biển có hàm lượng muối cao, sẽ không đóng băng ở nhiệt độ âm mười mấy độ C.

Băng biển có kết tủa muối, khi tan chảy sẽ trở thành nước ngọt. Cô không thể cắt băng lấy về được nên phải băng qua tảng băng, đổ đầy ba bình nước biển để mang về.

Nước biển mới đổ đầy có vẻ hơi đục, vì vậy Vân Khê dự định để yên một đêm, ngày mai mới dậy tinh chế muối.

Cô mơ hồ nhớ rõ lúc đi biển ở thế giới loài người, cô đào một xô trai múc ra một xô nước biển để nuôi, đêm đầu tiên nước biển vẫn rất đục, nhưng sau khi lắng xuống, nước trở nên trong và sáng đến mức thoạt nhìn tưởng chừng như không tồn tại.

Vào cuối ngày, bàn tay của các nàng loang lổ máu vì lạnh.

Trở lại hang động, mặt trời cũng lặn, sau khi Vân Khê vào hang, cô nhanh chóng đốt lửa sưởi ấm cho nhau.

Sau khi cơ thể ngừng run rẩy, Vân Khê kiểm kê lại những vật dụng thu thập được ngày hôm nay, âm thầm ước tính lượng thức ăn sẽ đủ cho các nàng trong bao lâu.

Một con vật có nửa đầu giống chó sói, chỉ một phần ba số lợn rừng bị động vật vô danh ăn thịt, năm con ếch đông lạnh thành băng, ba con gà lôi, hai con rắn đông lạnh, hai con cá biển và nhiều mảnh xác động vật khác.

Không có trái rừng và khoai lang, các nàng chỉ có thể ăn thịt.

Tất cả thịt được nấu thành súp, uống cùng với súp sẽ giúp no hơn.

Theo cách ăn uống chỉ duy trì cơm ăn áo mặc cơ bản thì các nàng đủ ăn trong một tháng.

Sau tháng ba, tháng tư, cô không tin tháng năm sẽ có bão tuyết.

Buổi tối, Vân Khê nấu một nồi canh gà đặc, ăn bữa cơm no nê đầu tiên sau hơn nửa tháng.

Canh nóng hổi đổ vào bụng, khi bụng dần phình ra, một ít nước mắt cũng trào ra từ khóe mắt.

Vân Khê lau đi như không có chuyện gì xảy ra.

Hạnh phúc lúc này trở nên rất đơn giản, ăn no mặc ấm.

Cô nhìn nàng tiên cá và mèo hổ trong hang rồi đặt tay lên bụng từng người một, cảm thấy bụng họ dần thay đổi từ teo sang đầy.

Bụng là bộ phận dễ bị tổn thương nhất trong tất cả các loài động vật, nhưng hai loài động vật này đã giúp cô tự tin khám phá, mang đến cho cô niềm tin lớn nhất.

Thương Nguyệt thậm chí còn kêu a a khi Vân Khê chạm vào mình.

Vân Khê cầm lòng chẳng đặng cười trêu: "Cô thật sự là một cỗ động cơ chuyển thế."

Mỗi lần chạm vào nàng, nàng lại kêu a a như vậy.

Thương Nguyệt không hiểu cô trêu, nhưng nàng có thể cảm giác được tâm trạng vui vẻ của cô, cho nên nàng a a càng to hơn.

Ăn xong, cơ thể và tâm trạng của cô trở nên vô cùng thoải mái, Vân Khê tính toán bắt một con rắn đun dầu để chữa vết tê cóng trên tay cô và Thương Nguyệt.

Đánh giá tình hình mấy tháng nay, bọn họ ít nhất sẽ không thể nhìn thấy mặt trời trong mười ngày nửa tháng, chỉ có thể sống trong hang động.

Trong mười ngày nửa tháng này, Vân Khê không có ý định ngày nào cũng đói.

Nếu cả hai tiếp tục ăn như trước, hai ngày một bữa, ba ngày một bữa, cơ thể sẽ không thể chịu nổi.

Vì vậy, tiếp theo cô nên nghỉ ngơi lấy lại sức, ăn uống điều độ, chờ đợi ngày nắng tiếp theo.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Bạn đời nhìn tôi, a a a a. Bạn đời xoa mặt tôi, a a a a. Bạn đời sờ mặt tôi, tay lạnh lắm, nhưng vẫn muốn a a a a.

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio