Lần đầu tiên, anh ta cho rằng Yến Tử Tu cố tình nói trong lúc tức giận, nhưng lần thứ hai anh ta cũng có thể nghĩ rắng bên kia đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta.
Nhưng trải qua sự việc lần này, Cảnh Thiệu Từ rốt cuộc ý thức được, Yến Tử Tu nói đều là nghiêm túc.
Hắn trong ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, mở miệng nói: "Cậu mong tôi chết đến vậy sao?"
"Mọi người đều có một lần chết".
Yến Tử Tu trả lời thập phần thản nhiên: "Diêm vương muốn anh canh ba chết, nhưng tôi có thể tận lực giúp anh kéo dài tới canh năm"
Cảnh Thiệu Từ bỗng nhiên phát hiện, hắn giống như chưa bao giờ hiểu biết Yến Tử Tu.
Ví dụ như hắn khi nào học huyền pháp đạo thuật, còn có vì cái gì nói chuyện chọc người khác sinh khí.
Nếu Yến Tử Tu trước nay đều như vậy, thì Cảnh Thiệu Từ chỉ có thể nói trước kia hắn ngụy trang quá tốt, liền đến anh ta cũng bị lừa gạt.
Nghe được ở bên trong tiếng khóc của Hạ Bội Lâm dừng lại, Cảnh Thiệu Từ bỗng nhiên ma xui quỷ khiến nói: "Tôi đưa cậu đi ăn cơm"
"Không cần" -Yến Tử Tu quyết đoán cự tuyệt
Không lên tiếp xúc quá nhiều với người đoản thọ, sẽ gây bất lợi với vận khí của bản thân.
Cảnh Thiệu Từ lặng lẽ hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc đặt trước đàn siêu độ"
Yến Tử Tu lập tức hai mắt tỏa sáng mở miệng nói: "Vậy chúng ta liền đi ăn gà ăn mày."
Hai người từ bãi đỗ xe bệnh viện đi lên xe, Cảnh Thiệu Từ và hắn cũng nhau ngồi xuống ghế sau.
Đây là trước khi chưa bao giờ có,
Trong quá trình xe chạy, Yến Tử Tu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề nhìn Cảnh Thiệu Từ lấy một lần.
Hòm sắt này so với hắn tưởng tượng còn thoải mái hơn, vừa không xóc nảy lại vô cùng mát mẻ, khó trách triều đại này người có bạc đều sẽ mua.
Bất quá vài phút sau, Yến Tử Tu liền không thoải mái.
Hắn đầu váng mắt hoa, dạ dày có chút khó chịu.
Mày hắn nhíu lại, suy nghĩ một chút liền đưa tay về phía Cảnh Thiệu Từ: "Lấy thuốc giải ra."
Cảnh Thiệu Từ vô cảm nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.
"Không nghĩ tới anh mệnh cách quý trọng, thế nhưng cũng sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi này." Anh không được, mạng anh đoản, anh bỉ ổi.
Cảnh Thiệu Từ có lý do hoài nghi, Yến Tử Tu một ngày không mắng mỏ anh ta miệng sẽ ngứa.
"Dừng lại!"
Tài xế vô thức đạp phanh sau khi nghe Cảnh Thiệu Từ nói
Sau khi xe đột ngột dừng lại, Yến Tử Tu cảm thấy độc tính càng thêm nghiêm trọng.
Hắn nhìn về phía Cảnh Thiệu Từ, ánh mắt lần đầu tiên mang theo vài phần oán giận; "Thả tôi ra"
Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng đánh giá hắn, thấy hầu kết Yến Tử Tu hơi di chuyển lên xuống, như thể đang cố kìm nén điều gì đó: "Cậu không được khỏe?"
Yến Tử Tu dùng tay trái nhéo nhéo ngón tay, lạnh lùng nói: "Anh biết rõ còn hỏi"
Tài xế quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Yến tiên sinh, ngài có phải bị say xe?"
Hơn 10 phút sau, hai người ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng.
Vành tai Yến Tử Tu ửng hồng, chăm chú nhìn vào tách trà trước mặt.
Cảnh Thiệu Từ vẫn im lặng, chỉ thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc hắn.
"Vừa rồi tôi hiểu lầm anh, xin lỗi."
Cảnh Thiệu Từ gõ ngón trỏ tay phải lên bàn điểm nhẹ một chút, qua vài giây mới trầm thấp "ân" một tiếng.
Hắn luôn biết Yến Tử Tu ham tiền tài danh lợi của Cảnh gia, nhưng lại không dự đoán được hắn chỉ vì ly hôn dẫn tới phương diện tinh thần xảy ra vấn đề.
Một khi đã như vậy, ngoại trừ sự cố của CốThời Diệc, chuyện khác đều có lời giải thích.
Nói đến cùng, Yến Quốc An năm đó cũng là đối Cảnh gia có đại ân.
Yến Tử Tu hiện tại điên đến loại trình độ này, hắn tự nhiên cũng không thể ngồi yên không nhìn đến.
Không quá một hồi, người phục vụ liền đem gà ăn mày cùng vài món đồ ăn bưng lên.
Yên Tử Tu cố tình đem đùi gà để lại cho Cảnh Thiệu Từ để biểu đạt lời xin lỗi.
Một con gà, ba món ăn, Cảnh Thiệu Từ ăn vài miếng liền đặt đũa xuống.
Yến Tử Tu thấy vậy nói: "Một cháo một cơm, kiếm được đến không dễ, không thể lãng phí cơm canh."
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình cầm lấy chiếc đũa.
Thật vất vả đem tất cả đồ ăn ăn xong, sau khi lên xe lần nữa Cảnh Thiệu Từ bảo tài xế mở một khe hở rộng bằng ba ngón tay ở cửa số sau.
Đến cổng bệnh viện, Yến Tử Tu quay sang nhìn anh ta sau đó nói: "Có người muốn mạng của Cố Thời Diệc"
Ánh mắt Cảnh Thiệu Từ khẽ động: "Là ai?"
Mặc dù hỏi như vậy nhưng trong đầu hắn đã có sẵn một ứng cử viên trong đầu.
Yến Tử Tu trả lời: "Cảm xúc của ai hôm nay kích động nhất, đó là ai"
Cảnh Thiệu Từ im lặng một lúc, sau đó nói: "Đã hiểu"
Sau khi Yến Tử Tu xuống xe, Cảnh Thiệu Từ cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.
Khi Lê Phong Trí nhìn thấy ghi chú trên cuộc gọi, hắn chớp mắt thật mạnh, sau đó nhanh chóng bắt máy: "Cảnh tổng, xin chào."
"Gần đây Yến Tử Tu.." dừng một chút mới nói "Có chuyện ngoài ý muốn sao?"
Hai ngày sau Cố Thời Diệc trở lại bình thường, đã được xuất viện.
Cảnh Thiệu Từ đặc biệt cử người đưa hắn đến một khu biệt thự tư nhân, hai người vừa gặp nhau, Cố Thời Diệc đã không chờ được mà hỏi: "Anh, ngày đó đã xảy ra chuyện gì?"
* * *
Lúc này Yến Tử Tu đang nhình Lê Phong Trí trước mặt hắn đang tận tình khuyên bảo.
"Lần này quay chụp MV, cậu nhất định phải dồn nhiều tâm huyết vào.
Dù không có nhiều cảnh quay nhưng cũng phải đọc ký kịch bản.
Đây là đ ĩa đơn đầu tiên của Quý Thiên Hậu, sau khi ly hôn trở lại, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm khối bánh này.
Nếu không phải Tạ tổng suy xét đến tình huống gần đây của Yến Tử Tu, công ty như nào cũng sẽ không đem cơ hội này đưa cho hắn.
Yến Tử Tu trong khoảng thời gian này đã đới với nghề nghiệp diễn viên hiểu biết được 7-8 phần, cứ việc như thế, hắn như cũ vẫn là giữa mày nhíu chặt.
Lê Phong Trí trong tay còn có các nghệ sĩ khác, buổi chiều còn công tác.
" 7h sáng mai tôi tới đón cậu, đêm nay cậu đừng ăn gì, bằng không thời điểm quay chụp sẽ bị sưng.
"
Yến Tử Thu khẽ gật đầu, biểu thị đã nghe
Sau khi Lê Phong Trí rời đi, hắn đọc toàn bộ kịch bản trước, sau đó ngồi trên ghế sofa bắt đầu trầm tư..
Mười phút sau Yến Tử Tu đúng dậy rồi đi vào phòng ngủ, một lúc sau hắn cầm một lá bùa đi ra ngoài.
Đến trước hiên nhà, hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt tấm phù chú, tay trái kết ấn quyết:" Quá thượng xá lệnh, âm dương chi gian, ngàn dặm hồn linh đến "
Vừa dứt lời, đèn phòng khách bỗng nhiên lóe một chút, bức màn cũng bị thổi lên.
Một lát sau, Yến Tử Tu rũ mắt nhìn mấy" người "trước mặt.
" Trong số các ngươi, khi còn sống ai là diễn viên "
Mười mấy đạo hư ảnh ngươi xem ta, ta xem ngươi, sau đó sôi nổi lắc đầu.
Yến Tử Tu trầm mặc một hồi, đang chuẩn bị vẫy lui chúng, đột nhiên có một người nhấc tay nói:" Đại nhân, nếu là diễn cảnh tình cảm với nữ nhân, có lẽ tôi có thể "
Yến Tử Tu tiến lên một bước, mở miệng nói:" Ngươi sinh thời làm công việc gì? "
" Tôi là host của câu lạc bộ Ranho "
Sáng sớm hôm sau, Lê Phong Trí mang theo trợ lí đến đón Yến Tử Tu.
Vừa lên xe, hắn trước tiên nhìn kỹ trạng thái đối phương, sau đó hỏi:" Kịch bản thế nào? Cậu thuộc lời thoại chưa? "
Lúc này, Yến Tử Tu nhìn hắn, khóe môi chậm rãi cong lên:" Tiểu chó sói của tỷ tỷ? Yên tâm đi, tôi giỏi nhất là diễn kịch.".