Yến Tử Tu có một thói quen xấu, một khí hắn tức giận hoặc là cảm thấy sợ hãi, trong tầm tay có cái gì liền sẽ ném cái đó.
Đây là khi hắn còn bé lưu lạc ăn xin ở trên đường, bởi vì bị khi dễ hình thảnh phản ứng tự vệ, nhưng từ khi được sư phụ nhặt về thì tốt hơn rất nhiều.
Khi hắn 7 tuổi, tam sư huynh trêu chọc hắn nhiều bị hắn đập một hòn đá vào đầu, từ đó về sau hắn liền hoàn toàn sửa lại.
Không nghĩ tới hôm nay, cái thói quen này thế nhưng bị Cảnh Thiệu Từ một lần nữa kích ra.
Tuy cú ném không làm Cảnh Thiệu Từ bị thương nhưng Cảnh Thiệu Từ đã sửng sốt, thậm chí cả con chó Hắc Hắc cũng sửng sốt, sau khi ngao ô một tiếng liền trực tiếp ôm lấy chân Cảnh Thiệu Từ.
"Cậu dám dùng chó đánh tôi?"
Yến Tử Tu sinh khí không nhẹ: "Là anh mắng tôi trước, tại sao tôi lại không dám."
"Ngao ô--"
Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Yến Tử Tu cậu đừng có không biết tốt xấu"
"Nếu Cảnh tiên sinh có thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng quan tâm nhiều hơn tính mạng chính mình."
"Ngao ô"
Cảnh Thiệu Từ và Yến Tử Tu đồng thời cúi đầu:
"Đừng la nữa!"
Ngay khi Cảnh Thiệu Từ kéo Hắc Hắc ra khỏi chân, Lê Phong Trí vừa chạy lại đây.
"Hắc hắc, lại đây!"
Hắn ngồi xổm trên mặt đất mở hai tay ra, Labrador chạy như điên về phía hắn.
Khi Cảnh Thiệu Từ nghe được tên Hắc Hắc, trên mặt rõ ràng cương một cái chớp mắt.
Này cẩu tên Hắc Hắc? Vừa rồi Yến Tử Tu là..
tìm cẩu?
Sau khi trấn an Hắc Hắc, Lê Phong Trí mang vòng cổ cho nó rồi đi tới:
"Tử Tu, cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được Hắc Hắc" - Yến Tử Tu mặt không đổi sắc, nói: "Không có gì"
Lê Phong Trí cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, vì vậy anh ta lập tức quay sang Cảnh Thiệu Từ nói:
"Cảnh ca, tại sao anh lại ở đây?"
Cảnh Thiệu Từ dùng khóe mắt liếc nhìn Yến Tử Tu, nhưng không nói gì.
Lê Phong Trí thấy hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi vài lần, sau đó do dự hỏi
"Không bằng..
Đến nhà tôi ngồi một lát"
"Không cần, đa tạ."
Yến Tử Tu đầu tiên cự tuyệt, sau đó bước chân dài đi về hướng cổng tiểu khu.
Cảnh Thiệu Từ gật đầu với anh ta một cái, rồi cất bước đi theo.
Lê Phong Trí ôm Hắc Hắc nhìn hai người đi xa, thần sắc lập tức trở lên phức tạp.
Trước khi ly hôn, Hai người không thân thiết, gặp nhau như người xa lạ, nhưng sau khi ly hôn thỉnh thoảng lại gặp nhau, chẳng lẽ muốn tái hôn sau.
Sau khi đi đến cổng tiểu khu, Cảnh Thiệu Từ gọi Yến Tử Tu lại.
Yến Tử Tu làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại.
Cảnh Thiệu Từ thấy vậy, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Xem ra cậu không cần phí dịch vụ lần trước."
Vừa dứt lời, Yến Tử Tu đột nhiên dừng lại.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới lời sư phụ từng nói---
"Lẽ ra ta có thể sống được thực tiêu sái, là bần cùng hại ta không khoái hoạt"
Cảnh Thiệu Từ thấy hắn dừng lại, khóe môi nâng lên một độ cung không rõ ràng.
Trước khi Yến Tử Tu quay đầu lại, hắn đã đi về phía trước xe thể thao Bugatti bên đường.
Một phút sau, Yến Tử Tu đi tới gõ cửa kính xe.
Cảnh Thiệu Từ ấn nút, nhưng tầm mắt như cũ nhìn phía trước.
"Trả tôi phí phục vụ lần trước."
Hiện tại, hắn có cảm giác rằng mình đang cãi nhau với mẫu thân, nhưng lại phải xin tiền tiêu vặt.
Cảnh Thiệu Từ đặt tay lên vô lăng, sau khi nghe câu này, ngón tay thon dài nhàn nhã gõ hai lần.
"Sự tình lần trước chưa có hoàn toàn giải quyết, cho đến khi giải quyết hoàn toàn, tài khoản của cậu sẽ không được chuyển một đồng nào cả."
Yến Tử Tu nhìn vào khuôn mặt anh ta, con ngươi vốn đen láy bỗng chốc chuyển sang màu xanh đậm.
"Anh có biết hay không, thiếu tiền những loại người như chúng tôi, kỳ thật rất nguy hiểm."
Cảnh Thiệu Từ vẻ mặt lạnh nhạt khỏi ngược lại: "Cho nên?"
Yến Tử Tu hít sâu một hơi, ánh mắt lại bỗng nhiên khôi phục bình thường
"Mở cửa."
Cảnh Thiệu Từ ấn xuống cái nút, cánh cửa xe bên phải bỗng chốc được nâng lên.
Trên đường về đến biệt thự, Yến Tử Tu luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chả thèm liếc mắt nhìn ghế lái.
Khi Cố Thời Diệc thấy Yến Tử Tu, trong lòng hắn cảm thấy bối rối khó tả.
Thành thật mà nói, hắn đã từng rất khinh thường Yến Tử Tu.
Hiệp ân báo đáp, cố tình làm ra vẻ, nói dối luôn mồm-nhưng cố tình là người như vậy, cứu mạng hắn.
"Yến Tử Tu, sự việc lần trước.." Ngữ khí Cố Thời Diệc có chút biệt nữu
"Cảm ơn"
Yến Tử Tu rũ mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói:
"Cậu không cần cảm ơn, trả tiền là được rồi."
Cố Thời Diệc lập tức ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp như vậy.
Lúc này, Cảnh Thiệu Từ bỗng nhiên mở miệng:
"Sau khi sự việc được giải quyết, tôi trả gấp ba"
Yến Tử Tu cười lạnh một tiếng, quay đầu đi
"Gấp mười lần."
Vừa dứt lời, Yến Tử Tu lập tức nhìn về phía Cố Thời Diệc nói:
"Đi xem chỗ ở cũ của ngươi."
Cố Thời Diệc từ nhỏ đã đi du học, vốn định kế thừa công ty nhà mình sau khi trở về Trung Quốc, nhưng vì cãi vã lớn với Cố Kiến Phong, nhất thời giận dỗi liền đi tìm Cảnh Thiệu Từ, trở thành trợ lí đặc biệt của anh ta.
Sau khi dọn ra khỏi nhà, hắn thuê một căn hộ hai phòng ngủ bên ngoài đường vành đai thứ hai, cách tổng bộ Ly Vân Thăng một khoảng.
Sau khi ba người bước vào, Yến Tử Tu lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài một chút.
Vốn dĩ, cảm giác cơ thể thay đổi một độ rưỡi này không rõ ràng, nhưng ngũ quan hắn khác với người thường nên lập tức có thể nhận ra,
Yến Tử Tu dạo qua bên trong một phòng sau đó nói: "Phòng ở này là chính cậu tìm?"
"Là một người bằng hữu".
Cố Thời Diệc nhìn vẻ mặt của hắn, thử hỏi: "Phòng ở có vấn đề gì sao?"
Yến Tử Tu nhìn chiếc gương treo cao trên bức tường phía sau phòng khách, bình tĩnh nói: "Nếu không có bồn hoa khô héo trước cửa, cậu nhẹ thì ngày ngày thân hư thể nhược, nặng thì cũng bất quả là có tai ương lao ngục mà thôi"
Mà thôi?
Khóe miệng Cố Thời Diệc giật giật, không biết nên trả lời thế nào.
"Nếu tôi đoán không nhầm, từ khi cậu vào ở nơi này, có phải hay cảm thấy bộp chộp, nóng nảy, cảm thấy đói khát với chuyện nam nữ?"
Những gì hắn nói là nghiêm túc, nhưng người liên quan lại hơi xấu hổ.
Lúc này, Cảnh Thiệu Từ liếc nhìn Yến Tử Tu, ánh mắt mang theo ý vị cổ quái.
Yến Từ Tu từ khóe mắt cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại nói:
"Anh hâm mộ hắn phóng túng vô độ?"
Cảnh Thiệu Từ híp mắt lại, giữa mày hiện lên một tầng sương lạnh.
"Cũng phải, anh cả đời này cũng sẽ không cùng ai có thú vui giường chiếu, tự nhiên không hiểu ý tứ trong đó." Yến-mang thù Từ Tu cố ý nói.
Cảnh Thiệu Từ tức quá hóa cười, mở miệng nói:
"Yến Tử Tu, cậu muốn khiêu khích tôi?".
Tiên Hiệp Hay
Yến Tử Tu mặt vô biểu tình hỏi ngược lại "
" Tôi khiêu khích anh có ích lợi gì? "
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn một lúc.
" Đương nhiên là muốn tôi chạm vào cậu, để cậu có thể danh chính ngôn thuận ở lại Cảnh gia.
"
Yến Tử Tu hiếm thấy cười một tiếng
" Cảnh Thiệu Từ, bằng anh cũng xứng lấy nguyên dương*của tôi "
(Tác giả để là: Yuanyang mình tra thì nó có nghĩa là nguyên dương, trong ngữ cảnh này nó cũng có nghĩa" yuanyang "ở đây có thể ám chỉ đến hình ảnh hai người cùng nhau trên giường, tượng trưng cho sự gắn bó, thăng hoa và hòa hợp trong mối quan hệ tình d*c của họ)
" Đừng quên "-Cảnh Thiệu Từ tiến lên một bước.
" Chữ ký của cậu trong đơn ly hôn là giả, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp "
Cố Thời Diệc không hiểu ra sao, nhìn cảnh hai người giương cung bạt kiếm.
Bọn họ là như thế nào mà họ có thể từ chủ đề không phù hợp đến trẻ em nói đến ly hôn.
Nhìn thấy Yến Tử Tu xắn tay áo, Cố Thời Diệc đầu óc nóng lên, hắn vội vàng hét lên:
" Tẩu tử, đừng động thủ.".