Cuối tuần Lương Hạnh vừa đến cửa thì không ngoài dự đoán nhận được điện thoại của Viên Tổng, cô nghe anh ta chậm rãi nói rõ nguyên nhân thì cười cười nói: “Không sao đâu Viên Tổng, anh cứ xử lý công việc của mình đi, anh phái một cấp dưới đáng tin làm việc với tôi là được.
”
Cô dừng một chút, kiên nhẫn nghe xong vấn đề bên kia rồi lại nói: “Cũng không có gì, chỉ có một ít vấn đề về số liệu muốn hỏi lại anh một chút, việc này vốn là tin tức nội bộ bên kia, nhưng dù sao Viên Tổng cũng là khách hàng quan trọng của tôi--”
Cô nói xong thì cúp điện thoại, khóe môi như có như không cong lên, quay đầu lại nhìn phòng bếp một chút: “Mẹ, con đến siêu thị mua rau, trưa nay mọi người muốn ăn gì?”
Mẹ Lương nghe vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc, bà còn chưa mở miệng thì thấy dì vội vàng đi tới: “Cô Lương, không phải cô nói lát nữa đi gặp khách hàng sao? Chuyện mua đồ ăn giao cho tôi là được.
”
Lương Hạnh cười nhạt, cô đã đi giày chuẩn bị ra cửa, cô mở cửa rồi quay đầu chỉ vào túi mua hàng bên cạnh: “Vẫn còn kịp, dì đưa túi mua hàng cho tôi.
”
Sau đó cô nhận lấy túi mua hàng từ trong tay dì đang do dự, sau đó cô mở cửa đi ra ngoài, khoảng một tiếng sau cô mang theo túi đầy rau dưa quay về, lại vào phòng dặm lớp trang điểm một lần nữa mới ra ngoài.
Lúc Lương Hạnh đến nơi hẹn thì đã hơn mười giờ sáng, cô vén rèm cửa đi vào, tầm mắt lập tức tối sầm lại, người phục vụ mặc kimono đi tới, Lương Hạnh khẽ xua tay một cái: “Phòng đã đặt trước, họ Lương.
”
Lễ tân nghe vậy thì kiểm tra trên máy tính một chút, cuối cùng tươi cười thân thiện dặn dò người phục vụ bên cạnh Lương Hạnh: “Số , đưa cô Lương qua đó.
”
Người phục vụ đi guốc gỗ đi bước nhỏ, Lương Hạnh đi theo sau lưng, sau khi đi chỗ rẽ thì trong tầm mắt xuất hiện một hành lang hẹp dài, hai phòng được ngăn cách bằng gỗ vuông, trong không khí nhàn nhạt mùi khói thuốc, ngọn đèn trên đỉnh đầu được cố ý làm mờ đi, lộ ra vẻ lười biếng nhàn hạ.
Cuối cùng bọn họ dừng trước cửa một căn phòng, Lương Hạnh cười nhạt chờ người phục vụ rời đi, lúc này cô mới cởi giày ở cửa.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, cô đi vào phòng riêng rồi kéo cửa sau lưng, lúc cô ngẩng đầu lên thì đáy mắt dịu dàng đối diện với người phụ nữ ngồi xếp bằng tạo nên sự đối lập.
“Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, để cô đợi lâu.
” Lương Hạnh cười nhạt, ngồi xuống đối diện cô ta, cụp mắt nhìn chén trước trên bàn, nụ cười ngày càng sâu: “Chắc cô Tề đói bụng rồi, tôi đã chọn món, lát nữa sẽ mang lên.
”
Ánh mắt Tề Hàm khiếp sợ, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, sắc mặt cũng trắng bệch, gần như cắn răng nói mấy chữ: “Lương Hạnh, sao lại là cô?”
Lương Hạnh lật chén trà sứ men xanh trước mặt, rót cho mình một chén nước, không quan tâm uống một ngụm mới chậm rãi ngước mắt lên: “Viên Tổng phái cô đến làm việc với tôi, trước đó cô chưa chuẩn bị gì nên kinh ngạc là chuyện bình thường.
”
Lúc này Tề Hàm miễn cưỡng bình tĩnh lại, ít nhất trên mặt giữ vẻ bình tĩnh, khí thế ngang sức ngang tài với Lương Hạnh, cô ta nở nụ cười châm chọc nói: “Cho nên cô cố ý kéo dài thời gian để tôi đợi cả buổi sáng?”
“Đúng vậy.
” Lương Hạnh cũng không hề che giấu, cô thản nhiên làm cho Tề Hàm kinh ngạc, không khỏi nhíu mày lại.
Tề Hàm nhanh chóng đè xuống sự tức giận, khóe miệng tràn đầy châm chọc mang theo sự khinh thường: “Cô Lương, tôi cũng không ngại chờ thêm một chút, dù sao đây là công việc của tôi, nhưng cô lại dùng thủ đoạn trả thù ngây thơ hèn hạ như vậy, có phải cô quá trẻ con hay không?”
Cô ta nói đến đây thì vẻ mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên mặt khôi phục lại sự lạnh lùng kiêu ngạo: “Với trình độ của cô thì sợ là tôi không cần làm gì, sớm muộn gì Triệu Mịch Thanh chơi chán cô rồi cũng vứt bỏ mà thôi, vậy thì uổng phí tôi nhọc lòng.
”
“Ngây thơ hèn hạ? Trẻ con?” Lương Hạnh không khỏi nở nụ cười, hai tay chống lên mặt bàn gỗ lim trước mặt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cố ý ép bức Tề Hàm: “Cô Tề làm việc thật là hết lòng hết dạ, cô đến Viên Thị bao lâu rồi? Khoảng ba tháng đúng không?”
Ánh mắt Lương Hạnh truyền đến từng trận lạnh lẽo, con ngươi của cô run rẩy, vô cùng tinh tế quan sát đến từng biểu cảm trên mặt Tề Hàm giống như sợ bỏ lỡ điều gì.
Tề Hàm theo bản năng rụt người lại, ánh mắt trở nên vô cùng cảnh giác: “Lương Hạnh, chẳng lẽ cô vẫn luôn theo dõi tôi?”
Người phụ nữ nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, cô lùi lại, ngồi thẳng người lên, cô đang muốn nói chuyện thì có người mở cửa sau lưng ra, người phục vụ vén rèn cửa đi vào, đặt đồ ăn xuống bàn.
Lương Hạnh nhân cơ hội này cố gắng kiềm chế tâm trạng, cô thấy sự tức giận trong mắt Tề Hàm dần dần hóa thành lo lắng khó có thể nhận ra, lúc này mới nói: “Tôi không có thời gian rảnh rỗi theo dõi cô, nhưng có lẽ cô không biết quan hệ của tôi và Viên Tổng không tệ lắm.
”
Cô nói xong thì đưa tay điều chỉnh vị trí món ăn trước mặt theo ý mình, sau đó lắc lắc bình rượu: “Rượu gạo ở đây là chính tông, cô có muốn uống một chút không?”
Tề Hàm thấy Lương Hạnh không chờ mình trả lời đã rót đầy rượu gạo vào chén rượu ở trước mặt mình, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra, cô ta nhìn chằm chằm gợn sóng trong chén rượu trước mắt: “Lương Hạnh, tôi đã không còn quan tâm đến chuyện của cô nữa.
”
Tiếng rót rượu chậm rãi dừng lại, Lương Hạnh trầm giọng nhìn chén rượu được rót đầy, lúc này cô mới đặt bình rượu xuống cũng không ngẩng đầu lên, nhưng nụ cười càng sâu hơn.
“Cô không còn quan tâm đến chuyện của tôi bởi vì cô đã đạt được mục đích của mình, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu quan tâm đến cô, cô Tề phải kiên nhẫn chờ đợi.
”
Lời nói tràn đầy uy hiếp và nhắc nhở, con ngươi Tề Hàm co lại, ngẩng đầu quan sát Lương Hạnh vẫn luôn nhàn nhã: “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì.
” Cô cười nhạt, cầm chén rượu lên khẽ ngửi một chút, vẻ mặt lộ ra hài lòng rồi mới chậm rãi nhấp môi: “Tôi nghe nói mẹ cô bị bệnh, chi phí phẫu thuật không nhỏ đúng không?”
Tề Hàm nghe vậy thì bỗng nhiên đập bàn, đứng lên nói: “Lương Hạnh, quả nhiên cô đã điều tra tôi!”
Lương Hạnh cố tình nói mỗi thứ một chút nhưng không nói rõ chuyện gì, cô nhìn Tề Hàm đang không ngừng nghi ngờ và lo lắng, mọi cảm xúc cố che giấu cũng phơi bày ra.
Cô không phủ nhận cũng không nói tiếp, chỉ thu lại đề tài: “Tôi suýt nữa quên mất, hôm nay chúng ta đến đây nói chuyện công việc, nếu cô Tề cảm thấy nói chuyện với tôi rất tốn sức thì không bằng làm chính trước.
”
Tề Hàm nghe vậy thì không muốn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn sự không thích trong lòng ngồi xuống, hiện tại công việc vô cùng quan trọng với cô ta, cô ta không thể dễ dàng mất đi.
ngôn tình hay
“Cô Lương, cô nói đi.
” Cô ta chỉnh sửa mái tóc xoăn sau lưng, miễn cưỡng khôi phục cảm xúc: “Viên Tổng nói có một ít số liệu cần phải bàn bạc lại, làm phiền cô nói cho tôi số liệu tương ứng, tôi sẽ truyền đạt lại.
”
Lương Hạnh nghe vậy thì mở túi xách sau lưng, lấy một phần tài liệu đưa cho Tề Hàm, ánh mắt trở nên có chút sâu xa: “Cô Tề nên xem trước rồi nói sau.
”
Lời nói sâu xa này làm cho tay Tề Hàm khẽ run lên, cô ta cầm tài liệu xong thì vội vàng mở ra, cô ta mới lật hai trang thì sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, thân thể mềm nhũn dựa vào đệm êm sau lưng, tài liệu rơi lác đác xuống dưới chân.
Lương Hạnh giả vờ không biết: “Cô Tề sao vậy?”
Tề Hàm phản ứng lại, sau đó nhặt từng tờ tài liệu, gom lại bỏ vào túi tài liệu: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo lại cho Viên Tổng.
”
Lương Hạnh thu lại ánh mắt, hơi gật đầu, không bao lâu lại khẽ nhíu mày: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, tôi cũng sẽ tự mình gọi điện thoại báo cho anh ta, nhân tiện tôi sẽ hỏi xem anh ta có hài lòng với trợ lý mới do tôi giới thiệu hay không.
”
“Cô nói cái gì?” Giọng Tề Hàm không khỏi cao lên một chút.
.