CHƯƠNG
Cô ta cười, lời nói có ý tứ khác, nhưng cô ta biết rằng chưa chắc Tề Uyên đã có thể hiểu được.
Người đàn ông tặng chiếc đồng hồ này, quả thực cũng hợp với cô ta hơn.
Tề Uyên hoảng loạn thu tay về, vì không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, nên cô ta càng không biết nên làm thế nào, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không thể tìm được bóng dáng của Thượng Điền đâu.
“Anh ta đến đây, hơn nửa thời gian dùng để đi xã giao, cho dù cô có nhìn thấy anh ta thì cũng không thể dễ dàng qua đó làm phiền đâu.” Tống Nhiễm nói không nhanh không chậm, bàn tay còn lại đặt trên quầy bar khẽ gõ vào thành ly rượu vang.
“Cô Tống…” Trước khi vẻ lạnh nhạt lười biếng cùng với khí thế áp bức của Tống Nhiễm nuốt chửng chút lí trí và sự bình tĩnh cuối cùng của mình, Tề Uyên nhanh chóng thu tay về, rồi kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Cô ta ngước cằm lên: “Tôi rất tò mò, rõ ràng cô rất ghét tôi, tại sao vẫn có thể nói chuyện cùng tôi như vậy? Tại sao có thể nhẫn nhịn mãi mà không gây phiền phức cho tôi? Cô không muốn li hôn là vì chứng minh cô còn yêu Thượng Điền, không phải sao?”
Nhìn gương mặt dần ửng đỏ kia, Tống Nhiễm hơi ngơ ra, ngay sau đó lập tức bật cười, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
“Tôi không ghét cô lắm, cô cũng không đáng để tôi lãng phí nhiều thời gian đối phó. Tôi đến đây chỉ để khuyên cô một câu, nếu cô đã lựa chọn qua lại với xã hội thượng lưu, vậy thì đừng có nghĩ người khác ngây thơ như thời sinh viên của cô, chú ý vào một chút sẽ có lợi với cô.”
Ý trong lời nói này vẫn không được rõ ràng, lúc Tề Uyên vẫn còn đang nghi hoặc chưa hiểu ra làm sao, Tống Nhiễm đã rời khỏi quầy bar, đi qua người phụ nữ trước mắt, bước thẳng đến hội trường bên cạnh.
Lúc vai hai người lướt qua nhau, bên tai Tề Uyên chợt vang lên một tiếng “hừ” lạnh lùng đầy khinh bỉ: “Tôi không đồng ý li hôn, là anh ta nói với cô như vậy sao?”
Lúc cô ta run rẩy quay người lại thì Tống Nhiễm đã cất bước rời đi, chỉ có ánh sáng vàng kia là dao động trong đám người, rồi dần dần biến mất trước mắt cô ta.
Cô ta mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, nghe âm nhạc êm dịu truyền đến từ bên hội trường, cô ta đang định rời đi, lại chợt cảm thấy có một sức lực ổn định truyền đến từ vùng eo, cô ta hoảng loạn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Thượng Điền.
“Em sao vậy?” Anh ta dùng giọng điệu trầm thấp ân cần hỏi han.
Tề Uyên lắc đầu, một tay ôm lấy cánh tay anh ta, ra hiệu đi về phía hội trường: “Em không sao, đi thôi.”
Tống Nhiễm quay về chỗ ngồi của mình, dặn dò trợ lý bên cạnh: “Hủy việc cô đã liên hệ với bên kia đi, mọi chuyện tôi đã làm ổn thỏa rồi.”
Trợ lý chớp chớp mắt, trông có vẻ kinh ngạc, lúc phản ứng lại thì liền cúi người đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại xong trở về báo cáo: “Đã xong rồi.”
“Được.” Cô ta nhìn chằm chằm vật nhỏ đang được đấu giá trên sân khấu phía xa, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Đến những nơi như này góp vui, thường thì đến cuối cùng đều sẽ mua thứ gì đó trở về để bày tỏ thành ý, nhưng thực tế cũng không cần thiết phải giống như Thượng Điền, gần như lần đấu giá nào cũng đi, năm món đồ đầu tiên anh ta có thể mua đến hơn ba món.
Khoảng nửa thời gian đầu, anh ta đã xem như là thể hiện hết sức, thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu lại nhìn anh ta một cái, xem anh Điền mà được MC thường xuyên nhắc đến tên và số hiệu là ai, mà mọi người cũng chỉ nhìn thấy được đó là một người đàn ông áo quần bảnh bao, còn người phụ nữ bên cạnh anh ta dung mạo đoan chính, giơ bảng giá lên.
Sau khi nhận được nhiều ánh mắt nhìn tới như vậy, Tề Uyên cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, dùng bảng giá để che mặt mình lại, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, khẽ nhìn sang Thượng Điền: “Không cần mua nhiều đến vậy chứ, thể hiện chút lòng không phải là được rồi sao?”