"Biết mệt rồi sao?"
Diệp Quân Vũ vừa lái xe vừa cười hỏi.
Sáng nay sau khi chạy bộ về, hắn nghe người hầu bàn tán chuyện Tố Cầm và Ngôn Cảnh Huyên, ban đầu hắn cũng không lo lắng bao nhiêu vì biết Ngon Cảnh Huyên sẽ xử lya được, nhưng khi nghe Lý Nghê Thường cũng bị gọi đến thì tâm trạng của Diệp Quân Vũ mới trở nên thấp thỏm, vội vàng chạy về phòng xem tình hình thế nào.
Mẹ hắn là người nghiêm khắc, bình thường bà sẽ không đối đầu với Tố Cầm đâu.
"Vừa không thể ngủ, vừa bị tạt nước lại còn ầm ĩ cãi nhau, anh nói xem, nếu là anh thì anh có mệt mỏi không? Nhà họ Diệp đúng là phiền phức, chẳng trách Ngôn Bách Hào lại không dám gả Ngôn Cảnh Vân."
Ngôn Cảnh Huyên hậm hực.
Khi Tố Cầm giận dữ đi khỏi, cô đã bị Lý Nghê Thường giáo huấn một trận, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, đại khái là kêu cô đừng đối chọi trực diện với bà ta, lần sau có chuyện tương tự thì hãy tìm mẹ chồng để bà ra mặt thay cô...!Ngôn Cảnh Huyên nghe xong đầu óc cũng choáng váng, may mà Diệp Quân Vũ kịp thời xuất hiện cứu nguy, bằng không không biết chừng nào cô mới có thể đi thay quần áo khác.
Miếng bánh ngon nhà họ Diệp này cô không có phúc đức để hưởng thụ.
"Cô cho rằng cuộc sống hào môn dễ chịu lắm sao? Nếu tôi không ưu tú thì e là cổng sau của nhà cũ cũng không thể vào.
Mẹ con Tố Cầm là tấm gương đó, dù địa vị là bà lớn nhưng không hề có tiếng nói trong nhà." Diệp Quân Vũ chuyên chú lái xe đồng thời dùng một tay bấm điện thoại: "Chuyển khoản cho cô rồi đó.
Số tiền gấp đôi xem như bù đắp tổn thất tinh thần cho cô!"
Diệp Quân Vũ vừa dứt lời, tin nhắn điện thoại của Ngôn Cảnh Huyên đã vang lên.
Số tiền được chuyển đến là hai mươi triệu.
"Cảm ơn tổng giám đốc Diệp, anh hào phóng quá.
Nếu vẫn có chuyện tốt thế này thì tôi chịu thêm vào thau nước lạnh cũng được."
Ngôn Cảnh Huyên cười hề hề đáp.
Số dư trong tài khoản của cô lại tăng lên, với số tiền này, cô có thể mua thêm vài bộ quần áo đắt tiền để dự sự kiện sắp tới của nhãn hàng cô đang làm đại sứ thương hiệu.
"Ham tiền đến mức điên rồi à? Cô nghĩ mình là mình đồng da sắt hay sao? Chịu thêm mấy thau nước nữa thì xuống âm tào địa phụ nhận trợ cấp nhé!"
Diệp Quân Vũ hừ lạnh.
"Anh không nghe câu "Có tiền khiến quỷ xay cối" à, xuống âm tào địa phủ cũng được, miễn là tôi có tiền thì mọi thứ đều có thể giải quyết "
Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ.
"Không phải lúc nào tiền cũng có thể giải quyết được vấn đề đâu."
"Đúng vây, nhưng khi anh không có tiền thì dù là chuyện nhỏ nhặt như mua chai nước tương hay cân gạo cũng không làm được.
Tôi từng sống nghèo khổ nên tôi biết mà."
Ngôn Cảnh Huyên đếm đi đếm lại con số trên màn hình mãn nguyện nói.
"Tôi cũng từng sống khổ.
Tuy nhiên tôi không ham tiền như cô."
Diệp Quân Vũ khinh khỉnh đáp.
"Chúng ta không giống nhau, anh không phải là tôi nên không biết tôi cần tiền đến mức độ nào đâu.
Trước mắt là tôi phải gom đủ ba tỷ để trả lại cho nhà họ Ngôn phí nuôi dưỡng và ăn ở."
Ngôn Cảnh Huyên dẹp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ vu vơ nói.
Năm mười lăm tuổi, cô được nhà họ Ngôn nhận nuôi vì có nét giống với Ngôn Cảnh Vân, mục đích là để gả thay cô ta vào nhà họ Diệp.
Suốt mười năm sống trong ngôi nhà đó, Ngôn Cảnh Huyên làm rất nhiều việc để khấu trừ chi phí ăn uống, nghỉ ngơi, đi lại.
Ngay cả tiền học cũng tính với cô.
Bọn họ xem cô như món đồ được nuôi dưỡng để sau này trở thành cay ATM di động sau khi gả vào nhà họ Diệp để bòn rút.
"Nhà họ Ngôn đối xử tệ với cô lắm à?"
"Đâu chỉ có tệ, họ hoàn toàn xem tôi là người ở, tôi chỉ có hư danh cô hai nhà họ Diệp, còn cuộc sống thật chính là người giúp việc không công cho nhà họ.
Ngày mai đến lượt chúng ta về nhà họ Ngôn, thế nào họ cũng tìm cách moi tiền của anh cho xem."
Ngôn Cảnh Huyên vươn vai nói.
"Bố nuôi của cô sẽ không có lá gan đòi tiền tôi đâu.
Lúc gả cô, ông ta bị tôi vạch trần chuyện cô là con nuôi và bị ép nhả ra mấy vụ làm ăn lớn.
Chính vì vậy nhà họ Diệp mới tưởng đó là hồi môn của cô nên đứng ngồi không yên."
Diệp Quân Vũ tường tận giải thích.
"Chẳng trách lúc làm lễ, ông ta cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.
Mà sao anh lại biết chuyện tôi là con nuôi vậy? Chuyện này nhà họ Ngôn giấu kỹ lắm đó?"
"Cây kim trong bọc còn có ngày lòi ra, trên đời này không có chuyện gì tôi muốn tra mà không tra được."
"Quả nhiên là thế lực tư bản, tầng lớp vô sản như tôi làm sao dám đối chọi với mấy người nên cuộc đời mới bị tùy ý sắp đặt."
Ngôn Cảnh Huyên thở dài.
"Muốn trở thành tư bản cũng dễ lắm, cứ bám vào cái danh bà Diệp của cô là được."
"Tôi đang hưởng lợi từ cái danh đó đây.
Chỉ tiếc là hạn sử dụng chỉ hai năm.
Quá date thì tôi lại trở về là cô bé lọ lem nghèo khổ."
"Sao nào? Bây giờ muốn trở thành bà Diệp lâu hơn một chút rồi sao?"
"Vừa có tiền, vừa có thế ai mà không muốn chứ.
Nhờ phước của anh nên tôi nhận được thêm mấy hợp đồng quảng cáo nè.
Còn có hai bộ phim mời tôi đóng nữ phụ tuyến hai."
Ngôn Cảnh Huyên đắc ý.
"Vậy thì cô tận dụng cho tốt đi.
Đừng làm lãng phí danh hiệu bà Diệp và cũng đừng mang tai tiếng về cho tôi."
Diệp Quân Vũ tỏ ra không quan tâm nói.
"Chuyện scandal tôi không nói trước đâu nha.
Giới giải trí phức tạp lắm."
Ngôn Cảnh Huyên lười biếng đáp.
"Giữ trong sạch trong bùn là nghĩa vụ của cô.
Nếu tôi bị liên luỵ thì đừng trách tôi làm cô cút khỏi giới giải trí."
Diệp Quân Vũ nghiêm túc cảnh cáo.
"Nghe sợ quá cơ! Vậy thì tôi không dám tùy tiện xào cp với ai rồi, kẻo ông chồng tư bản của tôi ghen lên thì chết!"
Ngôn Cảnh Huyên đùa cợt.
Diệp Quân Vũ nghe xong sắc mặt càng trầm xuống, hắn phanh xe lại, đậu vào lề đường, bật đèn xi nhan, rồi đưa tay nắm chặt cằm của Ngôn Cảnh Huyên lạnh nhạt:
"Tôi không phải đang ghen, tôi không muốn thanh danh của mình bị vấy bẩn vì ai.
Cô còn ăn nói nhảm nhí thì tôi sẽ đá cô xuống xe ngay lặp tức!".