Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một thời gian dài, Điền Chỉ Lam cảm thấy cô như sống trong một mộng cảnh không chân thực.
Cô ngày đó lấy lui làm tiến, Hoắc Chí Từ lại nghe lọt, đồng ý làm theo. Đường đường là nhị thiếu gia Hoắc gia, thực sự hạ mình làm tình nhân bí mật của cô.
Hai người hẹn hò với nhau khoảng một hoặc hai lần một tuần, Hoắc Chí Từ sẽ lái xe đến con đường cách khách sạn hai hoặc ba dãy phố để đợi cô, chọn một số nhà hàng có phòng riêng để tránh gặp người khác, buổi tối sẽ dính lấy muốn về chung cư của cô, nếu như cô kiên trì không chịu cũng sẽ lưu luyến không rời rời đi.
Sau vài lần, khiến cho cô cảm thấy mình như người phụ nữ cặn bã, chỉ nói về tình dục nhưng không có cảm xúc, có thể bỏ rơi người khác bất cứ lúc nào.
“Không sao, anh không ngại.” Hoắc Chí Từ thế mà còn có vẻ hài lòng nói: “Ai bảo anh nhìn trúng phụ nữ như em chứ? Ủy khuất một chút cũng không sao.”
Giọng điệu này, Điền Chỉ Lam nhất thời nghĩ không ra lời gì đến phản bác anh.
“Nếu đau lòng anh, vậy sớm một chút đem anh chuyển qua chính thức.” Hoắc Chí Từ tiếp tục cười toe toét.
“Ai đau lòng anh l?” Điền Chỉ Lam không nói nên lời: “Không biết xấu hổ”.
Hoắc Chí Từ đột nhiên ngừng cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, ánh mắt ôn nhu: “Chỉ Lam, anh biết em không nguyện ý tin tưởng anh, em không tin trên đời này có chân ái, không sao anh sẽ chờ em, từ từ chứng minh cho em, chờ em đồng ý.”
Trái tim Điền Chỉ Lam run lên, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của anh, đáy lòng hiện lên một tia áy náy. Đúng vậy, cô quả thực không đủ dũng cảm, muốn tránh xa mọi thương tổn có thể xảy ra.
“Không nói chuyện này nữa.” Hoắc Chí Từ sợ cô không thoải mái, lập tức đổi chủ đề: “Anh có tự giác của một tình nhân bí mật, đến đây, hôm nay anh hầu hạ em, đừng làm bẩn tay của em.”
Anh bóc một con tôm, đưa cho Điền Chỉ Lam, ra hiệu cô mở miệng.
Những người ở các bàn bên cạnh hội trường nhìn sang với ánh mắt khác nhau.
Điền Chỉ Lam bị da mặt dày của anh dọa sợ: “Anh chờ chút... Tôi có tay...”
“Cơ hội này cũng không cho anh sao? Vậy anh thật thương tâm.” Hoắc Chí Từ nửa thật nửa giả nói.
Nhìn thấy những ánh mắt xung quanh ngày càng trở nên kỳ quái, Điền Chỉ Lam đành phải há miệng ra, cắn con tôm một cái.
Cả bữa tối, Hoắc Chí Từ đi theo làm tùy tùng phục vụ chu đáo, anh bóc tôm, rót rượu, cắt bò bít tết... Cuối cùng, Điền Chỉ Lam đành phải cầu xin tha thứ: “Anh có thể bình thường được không?”
Hoắc Chí Từ lại gần khàn giọng hỏi: “Vậy buổi tối tới chỗ của em?”
“Được được được, anh nói cái gì đều được.” Điền Chỉ Lam không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Nhà hàng rất gần với chung cư của Điền Chỉ Lam, Hoắc Chí Từ dứt khoát không có lái xe, hai người đi dọc theo vỉa hè. Tiết trời đã có chút lạnh, Điền Chỉ Lam nâng cổ áo khoác lên, huơ tay lần nữa.
Hoắc Chí Từ nắm lấy tay cô để làm ấm, rồi lại nhét vào trong túi của mình.
Một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay lan đến đáy lòng.
Đột nhiên, phía sau có tiếng động cơ, bấm còi inh ỏi hai cái, Điền Chỉ Lam nhìn lại, lập tức rút tay ra khỏi túi của Hoắc Chí Từ. Hoắc Chí Từ ngơ ngác một chút, nhìn lại, là chiếc xe việt dã phách lối kia.
Cửa sổ xe mở ra, Quý Dư Hoan từ bên trong thò đầu ra: “Chỉ Lam, anh nhìn từ phía sau cảm thấy rất giống em, sao em lại ở đây?”
Mặt Điền Chỉ Lam đỏ bừng, may mà ánh sáng vào ban đêm quá mờ nên không ai có thể nhìn ra. Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Em tăng ca, phục vụ cơm nước cho khách hàng vừa xong.”
Hoắc Chí Từ sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Quý Dư Hoan nửa tin nửa ngờ, nhìn từ trên xuống dưới Hoắc Chí Từ: “Nhà tư bản, sao cậu lại nghiền ép em gái tôi như vậy? Có phải nên trả lương gấp đôi hay không?”
Hoắc Chí Từ vừa định nói, Điền Chỉ Lam lập tức ngoan cố chấp nhận: “Quý Dư Hoan, đừng nói lung tung, đến lúc đó anh ấy làm khó dễ em, anh sẽ tới cứu chứ? “
Quý Dư Hoan cười như không cười nhìn cô một cái: “Ừ, em gái yêu của anh, em thành thật như vậy từ bao giờ vậy? Còn có thể để cậu ta giày vò em?”
“So với anh thành thật hơn chút.” Điền Chỉ Lam không khách khí trả lời.
“Được rồi, chớ hà tiện, lên xe đi, tan làm ròi sao lại đi theo ông chủ làm gì?” Quý Dư Hoan chỉ tay vào ghế lái phụ chép miệng “Đi, anh đưa em về.”
Điền Chỉ Lam nhìn Hoắc Chí Từ, cắn đầu lên xe.
“Hoắc nhị thiếu, sắc mặt của cậu có vẻ không được tốt lắm?” Quý Dư Hoan trêu chọc: “Tôi đắc tội cậu, cậu cũng đừng trách đến trên đầu em gái tôi, đại nhân có đại lượng.”
Hoắc Chí Từ cười cười: “Tôi nào dám. Chỉ Lam, gặp lại sau.”
“Hả?” Quý Dư Hoan nhìn Điền Chỉ Lam một chút.
Điền Chỉ Lam trấn định nói: “Được, ngày mai gặp lại, tiểu Hoắc tổng.”
Chiếc xe lao đi như bay, Quý Dư Hoan lề mề chậm chạp, quan tâm đến thái độ của Hoắc Chí Từ đối với Điền Chỉ Lam, liên tục căn dặn, nếu Hoắc Chí Từ bắt nạt cô hoặc có bất kỳ ý nghĩ xấu nào đối với cô, nhất định phải nói cho anh ấy biết, bảo đảm ra mặt cho cô.
Điền Chỉ Lam đau đầu cực kì, bà ngoại nhà cô đời này chỉ có duy nhất cô là cháu gái, các anh họ đều coi cô là bảo bối mà che chở, đặc biệt là Quý Dư Hoan.
Không biết có phải là nhàn rỗi không, sau khi đưa Điền Chỉ Lam về, Quý Dư Hoan đi lên ngồi một lúc, ngồi đến khi có điện thoại gọi đến nói có một người bạn đang tìm anh ở quán bar, sau đó Quý Dư Hoan mới chịu đi.
Nhìn vào điện thoại, đã hơn chín giờ, Wechat có hai tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Hoắc Chí Từ pgửi hơn một tiếng trước, hỏi cô và Quý Dư Hoan còn ở chung không.
Điền Chỉ Lam vội vàng trả lời: Giờ tôi mới thấy tin nhắn của anh, anh ấy vừa mới đi.
Lúc lâu sau Hoắc Chí Từ mới trả lời: Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đã nằm trên giường rồi.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, mấy ngày nay Hoắc Chí Từ không đến tìm Điền Chỉ Lam.
Điền Chỉ Lam hiểu, có thể hôm đó cô ở trước mặt Quý Dư Hoan né tránh quá mức, không trả lời tin nhắn, khiến cho Hoắc Chí Từ thương tâm.
Có nên chủ động cho Hoắc Chí Từ một bậc thang đi xuống không?
Cô nằm trên bàn làm việc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, tùy tiện tìm một phần văn kiện trên bàn làm việc, định lấy cớ ký tên đi lên nhìn Hoắc Chí Từ một chút.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, ở khu làm việc bên ngoài một vài tiểu cô nương tụ tập một chỗ, không biết họ đang nói chuyện gì, bỗng nhiên cả đám đều giật mình rồi cười đùa, đánh nhau mấy cái.
“Nói chuyện gì mà vui thế?” Điền Chỉ Lam thuận miệng hỏi.
“Quản lý Điền, chị đã thấy bạn gái tiểu Hoắc chưa?” Tiểu Lưu cười hỏi.
Điền Chỉ Lam sửng sốt một lúc: “Cái gì?”
“Hôm nay tôi mới thấy, bạn gái giám đốc dáng dấp thật xinh đẹp, vóc dáng rất cao, gần ,m.”
“Tiểu Hoắc tổng đối xử với cô ấy rất tốt, còn giúp cô ấy mở cửa xe, đặc biệt thân sĩ.”
“Thật ghen tị với bạn gái của tiểu Hoắc tổng, tiểu Hoắc tổng lại đẹp trai và giàu có, quả thực là người chồng hoàn hảo.”
“Tiểu Lưu vừa mới nói, nếu cô ấy có thể làm bạn gái của tiểu Hoắc tổng một ngày, cuộc đời này đều đáng giá.”
...
Điền Chỉ Lam nghe một hồi, vẻ mặt mờ mịt: “Bát quái đủ rồi thì đi làm việc đi, bị tiểu Hoắc tổng nghe được các cô ở sau lưng nói anh ta bàn tán, tất cả sẽ bị đuổi việc. “
Mấy người thè lưỡi, chạy tán loạn.
Ngón tay Điền Chỉ Lam nắm chặt tập tài liệu, bỗng nhiên không còn sức lực đến phòng tổng giám đốc, quay người trở về văn phòng.
May mắn, những ngày tiếp theo Điền Chỉ Lam bề bộn nhiều việc, không chỉ có nhiều việc trong khách sạn mà Tô Tân và Giản Diệc Thận sắp tổ chức hôn lễ, cô là một trong hai phù dâu, còn là bạn của Tô Tân, rất nhiều chuyện phải giúp.
Những chuyện liên quan đến Hoắc Chí Từ đều bị cô cưỡng ép bỏ ra.
Hôn lễ được tổ chức tại một resort trên đảo thuộc tập đoàn Hương Duyệt, vì Tô Tân có việc phải thay dổi chuyến bay, nên cô đã đến Sea Heart sớm hơn nửa ngày.
Chiếc thuỷ phi cơ lắc lư rất nhiều, lúc xuống cô hơi chóng mặt, ngồi xuống ghế trên cầu tàu một lúc lâu sau cô mới có thể bình tĩnh lại
Vừa mở mắt ra, một ly nước trái cây xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Hoắc Chí Từ.
“Cảm ơn.” Cô nhàn nhạt cảm ơn, nhấp vài ngụm.
Nước ép có vị chua chua ngọt ngọt, giúp xua tan cảm giác buồn nôn tức ngực do say máy bay.
Hoắc Chí Từ nhìn cô chăm chú, không biết nên tức giận hay nên ôm lấy cô hung hăng cắn vài cái, sau một thời gian không gặp, khao khát trong lòng anh mọc lên như cỏ dại.
Nhìn nhân viên khách sạn chung quanh, anh nhịn một chút, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Em thật là nhẫn tâm, không thèm để ý anh nhiều ngày như vậy.”
Mũi Điền Chỉ Lam đột nhiên trở nên chua chua, thốt ra: “Cũng không bằng anh, mới được mấy ngày, đã có mới nới cũ, có mục tiêu mới.”
Hoắc Chí Từ ngẩn người, một lúc sau, trong lòng vui vẻ: “Em ghen à? Em thấy Thấm Thấm tới tìm anh?”
“Ai ghen?” Điền Chỉ Lam hoàn toàn không muốn để ý đến anh, bước nhanh về phía trước: “Anh đừng cảm thấy bản thân anh là tốt đẹp nhất, trên đời này có người không thể sống nếu thiếu ai đó sao?”
Hoắc Chí Từ đi theo cô, khóe miệng nở nụ cười, khuôn mặt u ám trở nên vui mừng rạng rỡ: “Là anh không thể sống nếu thiếu em. Em nhìn quầng thâm mắt của anh đi, đều mỗi ngày nhớ em, đáng thương cho anh ngày mai sẽ phải trở thành phù rể xấu nhất.”
Anh cố gắng đến gần Điền Chỉ Lam, để cô nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của anh.
Điền Chỉ Lam buộc phải nhìn, trong lòng càng tức giận hơn.
Cái gì mà phù rể xấu nhất, còn nhớ cô đến thâm mắt, tất cả đều là lừa dối.
“Để Thấm Thấm của anh xem đi.” Cô không nhịn được mà đâm một câu.
“Đừng tức giận.” Hoắc Chí Từ nghiêm mặt nói: “Cô ấy là em họ của anh, mới từ nước ngoài trở về, hôm đó cố ý đến thăm anh. Hiện tại anh có em rồi, làm sao có thể có mới nới cũ được?”
Điền Chỉ Lam không nói, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Em không tin? Nếu em không tin, đợi em ấy đích thân giải thích cho em.” Hoắc Chí Từ lấy điện thoại ra, gọi video.
Điền Chỉ Lam cuống quít ngăn lại: “Đừng làm loạn nữa, tôi còn có thể không tin được sao? Có người đến...”
Trên bãi biển có một chiếc ô tô chạy tới, Trình Tử Hạo và một vài người bạn vẫy tay trên xe: “Được lắm, sao cậu lại lẻn tới đây?”
“A, Chỉ Lam tới rồi sao, sao hai người gặp được nhau vậy?”
“Hai người không có mờ ám gì chứ?”
...
Bạn bè hí ha hí hửng trêu chọc một trận, cũng không ai nghi ngờ mối quan hệ của hai người, cùng nhau đi ăn tối ở nhà hàng.
Không cần một mình đối mặt với Hoắc Chí Từ, Điền Chỉ Lam thở phào nhẹ nhõm, cô lờ mờ phát hiện, cô coi “Tình yêu đồ ăn nhanh” này vượt quá tầm kiểm soát.
Cô sẽ vì Hoắc Chí Từ khổ sở, sẽ vì Hoắc Chí Từ ghen, thậm chí không thể kìm chế nỗi nhớ nhung trong lòng.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cô có chút sợ.
Buổi tối cô dâu Tô Tân cũng đến, mọi người cùng nhau tổ chức tiệc chia tay độc thân, làm bạn với Tô Tân nhiều năm như vậy, chứng kiến cuộc tình và cuộc hôn nhân đầy đắng cay của cô, hôm nay cuối cùng cô ấy cũng có được hạnh phúc, Điền Chỉ Lam trong lòng hạnh phúc thay cho bạn thân.
Sau buổi tối điên cuồng, cô cùng Tô Tân trở về phòng, khuê mật hai người tựa vào nhau thì thầm.
“Hôm nay có vẻ cậu không được bình thường, có tâm sự gì sao?” Tô Tân cẩn thận nhìn cô.
Điền Chỉ Lam mở miệng, rất muốn nói mối quan hệ của mình và Hoắc Chí Từ cho Tô Tân nghe, nhưng lại nuốt xuống.
Quên đi, ngày mai là ngày trọng đại của Tô Tân, đừng để chuyện này phân tán lực chú ý của cô ấy, chờ sau hôn lễ rồi nói.
“Không có gì.” Cô trả lời.
“Thật ra, tớ cảm thấy người nào cũng có chút không đúng” Tô Tân trầm ngâm: “Hoắc Chí Từ nhờ Diệc Thận đến nghe ngóng chuyện của cậu, cậu thích ăn gì, thích chơi gì, thích ngôi sao nào... Cái gì cũng muốn biết, anh ta để ý cậu sao?”
Tim Điền Chỉ Lam nhảy loạn xạ, cố tự trấn định: “Ai thèm quan tâm anh ta có ý tứ gì... “
“Cốc cốc”, cửa sổ thủy tinh bị gõ, Hoắc Chí Từ áp mặt vào kính, nhìn có chút biến dạng.
Điền Chỉ Lam giật mình, mở to mắt.
Hoắc Chí Từ nhìn cô vẫy vẫy tay, ra hiệu cô ra ngoài.
“Làm gì?” Cô cảnh giác nhìn anh.
Hoắc Chí Từ có chút sốt ruột, hai tay múa may loạn xạ, miệng há hốc như đang nói cái gì, Điền Chỉ Lam chần chờ không nhúc nhích.
Thân ảnh lay động, Hoắc Chí Từ đột nhiên biến mất ở trước cửa sổ, tiếp theo là một tiếng “Bịch” vang lên, giống như có thứ gì đó rơi xuống biển.
Điền Chỉ Lam kinh hô một tiếng, không chút do dự mở cửa lên sân thượng rồi lao ra ngoài.
Ngoài sân thượng là biển, gợn sóng trên biển vẫn còn đó, nhưng không thấy người đâu. Điền Chỉ Lam nhất thời hoảng sợ, bước nhanh xuống bậc thềm, lo lắng kêu lên: “Hoắc Chí Từ! Anh có sao không? Anh mau trả lời đi —— “
Một bàn tay vươn ra trong làn nước biển, nắm lấy bàn chân của cô khiến Điền Chỉ Lam loạng choạng rồi “Bịch” rơi xuống nước.
Cơ thể bị ôm, hai mắt Hoắc Chí Từ ánh lên tia sáng, mang theo ý cười nhìn cô chằm chằm.
“Đây là đang lo lắng cho anh sao?” Hoắc Chí Từ đặt lên mặt cô một nụ hôn.
Điền Chỉ Lam vừa thẹn lại giận, nhịn không được cắn một cái trên bả vai anh: “Anh cố ý làm tôi sợ! Mau buông tay!”
Hoắc Chí Từ “Ai u” một tiếng, không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa: “Đi, anh dẫn em đi xem một số thứ tốt.”
Sea Heart thuộc vùng nhiệt đới, nhiệt độ nước biển ấm áp, tựa như bàn tay người yêu khẽ vuốt trên da thịt. Hai người họ bơi đến trước một ngôi nhà nước, Hoắc Chí Từ lấy bộ đồ lặn trên sân thượng, giúp Điền Chỉ Lam mặc vào.
Điền Chỉ Lam cầm mặt nạ, không biết bắt đầu từ đâu: “Trước đây tôi chỉ lặn với ống thở, không phải cái này.”
“Không phải lo lắng, chỉ cần làm theo anh, anh đã có chứng chỉ huấn luyện viên lặn sâu.” Hoắc Chí Từ tự đắc nói: “Mặc dù quản lý kinh doanh không bằng anh trai anh, nhưng những môn thể thao này, anh giỏi hơn anh ấy.”
Điền Chỉ Lam không nói nên lời, người này suốt ngày so sánh mình với Hoắc Ninh Từ, không ngừng nói: “Đêm hôm khuya khoắt lặn xuống nước làm gì?”
“Em không hiểu, đêm khuya mới thú vị.” Hoắc Chí Từ thần bí cười cười.
Không lay chuyển được Hoắc Chí Từ, Điền Chỉ Lam đi theo học một số động tác lặn và phương pháp hô hấp, lặn xuống đáy biển.
Ngọn đèn trên đầu chiếu xuống biển, mang một vẻ đẹp mơ hồ, những con cá nhỏ đầy màu sắc bơi qua từng đàn, một số con vẫn đang nghịch ngợm qua lại trong tầm tay của cô.
Xa hơn một chút, nơi không có ánh sáng, có những ánh sáng trắng bơi từng cụm, thỉnh thoảng lại thay đổi hình dạng, rất đẹp mắt. Điền Chỉ Lam nín thở, chờ bọn chúng tới gần, hóa ra là một vài con sứa.
Thật đẹp.
Cô cảm thán trong lòng, không nhịn được quay đầu về phía Hoắc Chí Từ, hai người nhìn nhau, Hoắc Chí Từ đi tới, hôn cô qua mặt nạ.
Hai người tay nắm, tiếp tục bơi về phía trước.
Trong ánh sáng, một đám san hô đầy màu sắc dần dần hiện ra trước mắt, tảo trên rạn san hô khẽ đung đưa theo cách bơi của họ, tỏa ra một chút ánh sáng, khiến toàn bộ rạn san hô có một sức sống khác hẳn so với ban ngày.
Hoắc Chí Từ nắm tay cô đi đến phía bên kia của rạn san hô, sau đó vỗ vai cô, làm vài cử chỉ với cô.
Ngón út.
Ngón trỏ và ngón cái.
Ngón út cùng ngón cái.
Điền Chỉ Lam sững sờ một lúc, rồi chợt tỉnh lại, đây là ngôn ngữ ký hiệu của “I LOVE YOU”.
Cô còn chưa kịp đáp lại, hai tay của Hoắc Chí Từ đã mò tới trên ngực, anh nắm chặt thành quyền tay vươn ra rạn san hô, đột nhiên trở thành hình “trái tim”.
Điền Chỉ Lam tập trung nhìn vào, không biết từ lúc nào, trên rạn san hô đã treo một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hoắc Chí Từ tháo nhẫn ra, nắm ngón giữa của Điền Chỉ Lam, ánh mắt xuyên thấu qua mặt nạ, thâm tình rơi xuống mặt cô.
“Có được không?” Hoắc Chí Từ há to miệng, dùng khẩu hình hỏi.
Trong lòng dường như có một luồng điện ấm áp, lúc này, tình yêu bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát ra, cô cũng không kiềm chế được nữa.
Có lẽ nhiều năm qua do dự, bối rối, thương tâm đều là đang chờ giây phút này, bị tình yêu mãnh liệt này đánh tan.
Cô đưa ngón giữa về phía trước, đeo chiếc nhẫn vào.
Vì nỗi sợ hãi không tên mà từ bỏ một tình yêu đích thực, thật ngu ngốc.
Liệu tình yêu có tồn tại mãi mãi không, cô không biết, nhưng lúc này, hai người yêu nhau, muốn bảo vệ nhau là thật. Cô nguyện ý vì giây phút chân tình này, đánh cược một lần.
Chiếc nhẫn kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên ngón tay mảnh mai, cuộc sống tươi đẹp sắp bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn tất phiên ngoại nhỏ a, vung hoa, chúc tiểu ngọt ngào và tiểu Hoắc tổng ~
Togetheredit có lời muốn nói: Khúc cầu hôn hẳn sẽ có nhiều bạn thắc mắc tại sao lại đeo nhẫn vào ngón giữa mà không đeo vô ngón áp út nhỉ. Thì theo các nhà nghiên cứu phương Đông thì ngón tay chính giữa tượng trưng cho chính mình, vì vậy khi đeo vào ngón tay chính giữa có ý nghĩa là cô gái này đã có chủ, một sự đặt chỗ, hay khẳng định chủ quyền của các chàng trai muốn nói cho cả thế giới biết.