Tô Tân đang ngồi trong văn phòng, mí mắt phải nhảy lên hai lần.
Cố Phi Nam đi đột ngột, cô ngẫm nghĩ một lúc liệu phương pháp của mình có hơi phiến diện hay không. Cố Phi Nam mới tuổi, là lúc tuổi trẻ dễ xúc động nhất, dễ bị tổn thương, lẽ ra cô nên nói chuyện cẩn thận và khéo léo hơn một chút.
Ở bên Cố Phi Nam lâu như vậy, mặc dù không sinh ra tình yêu nam nữ nhưng cô đã sớm xem cậu như em trai của mình, hi vọng cậu có thể thuận lợi đi qua đoạn tình cảm này.
Nhìn đồng hồ đã trôi qua hơn nửa giờ, Cố Phi Nam có lẽ đã bình tĩnh lại, Tô Tân mở Wechat ra nhắn cho Cố Phi Nam: Em không sao chứ? Đừng để chị lo lắng.
Sau khoảng mười phút, Cố Phi Nam nhắn lại: Em không sao, đang trêи đường trở về đoàn làm phim.
Tô Tân thoáng yên tâm một chút, nhắn cho Trịnh Vân, yêu cầu cô ấy để ý tâm trạng của Cố Phi Nam.
Mấy ngày kế tới ở công ty có rất nhiều việc, Tô Tân bận tối mày tối mặt, trong lúc rảnh rỗi liền hỏi Trịnh Vân về tình hình của Cố Phi Nam, Trịnh Vân biểu thị Cố Phi Nam trong đoàn làm phim rất bình thường, chỉ là khi diễn cực khổ hơn một chút, hi vọng có thể tranh thủ mau chóng bắt kịp thời gian diễn « Ác Mộng », khiến Tô Tân yên tâm.
Vừa đến cuối tuần, cuối cùng cũng có thể thư giãn một tí, Tô Tân về nhà thay một bộ đồ thể thao, đi đến phòng tập luyện tán đả một lát. Cô kiên trì luyện tập tán đả hai lần một tuần, mỗi lần nửa tiếng, sau một thời gian dài như vậy đã có kết quả, không những có thân thể dẻo dai, tính linh hoạt được nâng cao, khả năng miễn dịch của cơ thể cũng được cải thiện đáng kể, trước kia khi trời trở lạnh cô thường bị cảm lạnh và ho, năm nay cũng không có gì bất thường.
Sau khi tập ngả vai, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay.
Tô Tân ngước lên, Từ Đông Tô đã ở đó, đang đứng nhìn cô cười: “Lợi hại a tiểu Tân, sau này nếu cãi nhau với em, trước tiên anh phải tự cân nhắc một chút.”
Tô Tân vui vẻ: “Sợ sao?”
“Muốn nghe lời thật lòng?” Từ Đông Tô nghiêm nghị hỏi.
“Nói đi, em chịu được.”
“Không sợ, càng kϊƈɦ động ” Từ Đông Tô suy nghĩ một lúc sau mới nói “Thật ra, em diễn nữ chính « Ác Mộng » là thích hợp nhất, tức táp lại đẹp, còn có một loại khí chất đặc biệt, rất giống hình tượng Đồng Nhi trong lòng anh.”
Tô Tân bị lời nịnh hót này làm sửng sốt hai giây, vừa định nói, từ cửa truyền đến giọng nói quen thuộc: “U, không hổ là nhà văn, khen một người cũng thật cường điệu, thật khiến người ta kϊƈɦ động.”
Hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn, Trình Tử Hạo đứng cách đó không xa, khoát tay, tinh nghịch nhìn bọn họ.
Tô Tân lau mồ hôi, chào tạm biệt huấn luyện viên, đi về phía Trình Tử Hạo: “Tử Hạo, anh về rồi sao? Sau khi nhìn thấy thiết kế trang sức của người mình hâm mộ, có thu hoạch được gì không?”
“Đừng nói nữa, anh thật sự không nên đi ” Trình Tử Hạo nhe răng nhìn Từ Đông Tô “Đi nhiều ngày như vậy, thế mà bị đại văn hào đi đường rẽ vượt qua, thật sự là có tiếng là sát gái.”
“Nhân nhượng.” Từ Đông Tô khách khí chắp tay.
“Đừng tự đắc quá sớm, hươu chết vào tay ai chưa biết được ” Trình Tử Hạo xoa tay “Nhìn bộ dạng hai người, tính tập squash [] sao? Đến, chúng ta thi đấu một chút.”
[] Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trêи bốn vách tường của sân thi đấu.
Squash ở đầu kia của trung tâm thể ɖu͙ƈ. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Tô Tân vô thức nhìn xung quanh.
Trình Tử Hạo tới trùng hợp như vậy, cô không tin là ngẫu nhiên, cũng không biết có phải người kia sài lại chiêu cũ kéo Trình Tử Hạo tới quấy rối.
“Đừng tìm, hôm nay không liên quan tới anh ta.” Trình Tử Hạo cúi người, trầm giọng nói “Anh biết em cuối tuần sẽ tới tập, cho nên mới đến thử vận may, không nghĩ tới đại văn hào cũng ở đây.”
Bị nhìn thấu tâm sự, Tô Tân có chút lúng túng, đành phải che miệng cười: ” Anh thật có lòng, vừa về liền nhớ đến em.”
“Đương nhiên, ai bảo em là nữ thần của anh?” Trình Tử Hạo vẫn khoa trương như mọi khi.
“Anh suốt ngày mở miệng là một tiếng nữ thần, em hôm nay cuối cùng cũng hiểu tâm tư của anh.” Tô Tân nghiêm mặt nói.
Trình Tử Hạo không hiểu thấu: “Anh có thể có tâm tư gì? Không phải anh đang bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với em sao?”
“Em muốn anh khen em là nam thần của anh sao? Hay để anh là nam thần của em, được không? Có muốn đăng vòng bạn bè thông báo không?” Tô Tân làm bộ muốn lấy điện thoại ra.
Trình Tử Hạo cười lớn: “Tiểu Tân, em thật tuyệt vời, anh thích. Nếu em dám phát, anh cũng dám nhận, vừa lúc để người ngày ngày thăm dò vòng bạn bè của anh tức chết.”
Chủ đề này không biết tại sao lại tới trêи người Giản Diệc Thận, Tô Tân có chút bất đắc dĩ: “Anh có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Suốt ngày tức giận chết là có ý gì?”
“Rất thú vị” Trình Tử Hạo cười nói “Nhưng anh phát hiện, anh vì anh ta mà tức giận ba bốn lần, nếu em làm vậy, anh ta sẽ hoàn toàn tức giận, tuần trước em làm gì anh ta vậy? Xưa nay không phát vòng bạn bè, đột nhiên đăng một tấm ảnh đen kịt, bạn bè bên trong đều nổ tung, một hàng hỏi có chuyện gì.”
Tô Tân sửng sốt một chút, hời hợt nói: “Không có gì, chỉ khuyên anh ấy vài câu mà thôi.”
“Đâm chết trái tim của anh ta rồi? Nói em muốn yêu?” Trình Tử Hạo suy đoán hai câu, cười trêи nỗi đau của người khác “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.”
Đang nói, đã đến phòng tập squash, chủ đề cứ như vậy dừng lại.
Tô Tân chơi squash ở mức bình thường, sau một vài cú đánh thì đi ra ngoài, Từ Đông Tô kỹ thuật cũng không tệ lắm, hai ván đầu đều cùng Trình Tử Hạo đánh đến kỳ phùng địch thủ [], nhưng ván thứ hai thì bị mất sức, nên mới thua Trình Tử Hạo.
[] Kỳ phùng địch thủ. Người có tài lại gặp người ngang tài.
Cuối cùng, cả hai bắt tay và ôm nhau, tỏ ra khá ăn ý.
“Từ lão sư, không ngờ anh suốt ngày trạch ở nhà viết văn lại có kỹ thuật khá như vậy, là tôi đánh giá thấp anh.”
“Có vẻ như sau này tôi sẽ phải hẹn tiểu Tân ra chơi bóng mới được, Trình tổng kỹ thuật tốt như vậy, cũng đừng đến tham gia náo nhiệt.”
...
Đêm nay, ba người trôi qua rất vui vẻ, cuối cùng mọi người ở quán cafe uống trà nói chuyện phiếm, chớp mắt đã chín giờ. Nhà Tô Tân cách nơi này rất gần, đi mấy bước liền tới, vừa chào tạm biệt bọn họ ở cửa, Trình Tử Hạo đã đuổi theo: “Tiểu Tân, có chuyện quên nói cho em, buổi chiều anh ở cửa hàng tiện lợi, thấy tiểu thịt tươi nhà em, gọi là Cố cái gì nhỉ?”
“Cố Phi Nam?” Tô Tân nghi hoặc hỏi, Cố Phi Nam lẽ ra phải ở thành phố Ninh Châu quay phim, tại sao lại chạy đến đấy?
“Đúng đúng, là cậu ta, cậu ta cùng Lữ Thành Chiêu ngồi trong quán cafe phía đối diện nói chuyện, ngay từ đầu anh không nhận ra, thấy Lữ Thành Chiêu mới để ý một chút. Anh thấy có gì đó không ổn, em cẩn thận một chút.” Trình Tử Hạo nghiêm mặt nói.
Tô Tân cả đêm không ngủ được, luôn suy nghĩ về chuyện Trình Tử Hạo nói cho cô.
Tại sao Cố Phi Nam lại cùng Lữ Thành Chiêu gặp mặt? Thân là nghệ sĩ Tinh Hà, hẳn phải biết hai nhà xưa nay thù hận, Cố Phi Nam có thể cùng Lữ Thành Chiêu trò chuyện cái gì? Lấy thủ đoạn ti tiện của Lữ Thành Chiêu, chẳng lẽ muốn đem Cố Phi Nam đào đi? Nếu là như vậy, tại sao Cố Phi Nam không có nói cho cô?
Trong đầu có vô số nghi vấn xoay quanh, nhưng lại tìm không ra đáp án.
Cô không tin Cố Phi Nam có khả năng phản bội mình, phản bội Tinh Hà, nhưng nếu Cố Phi Nam thực sự bị Lữ Thành Chiêu thuyết phục và có ý định chấm dứt hợp đồng thì chuyện này đối với cô mà nói, không chỉ bị mất Cố Phi Nam mà còn mang tới tổn thất kinh tế rất lớn, tình cảm bị đả kϊƈɦ nghiêm trọng. Cô sẽ vô cùng, vô cùng thương tâm.
Ngày hôm sau, Tô Tân gọi cho Trịnh Vân.
“Tiểu Vương nói với tôi, hôm qua đoàn làm phim tạm thời điều chỉnh thông cáo vì nữ chính thay đổi lịch trình, buổi chiều không show và trở về An Châu, đêm đó lại chạy về, không làm chậm trễ việc quay phim ” Trịnh Vân thắc mắc hỏi “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không ” Tô Tân tạm thời đem chuyện này giấu đi “Nếu cậu ta rời đoàn làm phim phải thông báo cho tôi, tôi muốn biết hết mọi chuyện.”
“Được” Trịnh Vân nói thêm “Nhưng gần đây cậu ấy khá tốt, lần trước có truyền thông đến phỏng vấn và đặt vài câu hỏi, Cố Phi Nam cũng không có trở mặt, cuối cùng đem căn dặn của chúng ta đều nghe lọt được.”
Tô Tân cười khổ, cúp điện thoại.
Hi vọng Cố Phi Nam thực sự nghe lời, không phải giả vờ lừa gạt Trịnh Vân.
Thứ tư là ngày đoàn làm phim « Ác Mộng » ra thông báo chính thức, cuối cùng thì ban tuyên giáo, bộ phận quản lý, tổ hạng mục vào buổi sáng đã mở một hội nghị, đem các vấn đề cần chú ý sửa lại lần cuối cùng.
Địa điểm quay ngoại cảnh đoàn làm phim đã thảo luận tốt, địa điểm đầu tiên quay đã được nửa đoạn đường, thiết kế đã được hoàn thiện, bộ phận đã tiến vào giai đoạn chế tác. Theo kế hoạch tổng thể, nếu mọi thứ suôn sẻ thì có thể khởi công vào tháng sau.
Thông báo chính thức này là lần đầu tiên đoàn phim xuất hiện trêи mạng, lúc đó là : chiều, dụ ý đầy bí mật, Trần Khuông Minh cố ý chọn ngày giờ tốt, hắn vô cùng tự tin tuyên bố đây là ông trời ban cho hắn điềm báo vui « Ác Mộng » nhất định sẽ một đường đại phát.
Nhìn thời gian, Tô Tân luôn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn dội nước lạnh cho Trần Khuông Minh, thuận miệng cổ vũ vài câu.
Vừa ăn trưa xong, Trịnh Vân đã gửi cho cô một tin nhắn: Tô tổng, tôi hình như gặp phải quỷ, hai ngày trước vừa khen tiểu tử kia xong, hôm nay cậu ấy đá tôi một cái, tiểu Vương vừa mới nói cho tôi, cậu ấy lại xin nghỉ, sáng sớm hôm nay tự mình chạy về Ninh Châu.
Tô Tân bắt đầu lo lắng.
Đây đã biểu hiện không bình thường.
Cô nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới có thông báo chính thức, nếu như Cố Phi Nam thực sự bị Lữ Thành Chiêu thuyết phục, vậy nhân vật phản diện của « Ác Mộng » cũng không cần tuyên bố, triệt để cắt đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất, tránh khỏi phiền toái sua này.
Tô Tân suy nghi một lúc, định gọi cho Cố Phi Nam ngả bài, cửa lập tức bị bật ra, Cố Phi Nam thở hồng hộc chạy vào, theo sau là tiểu Lâu cầm y phục của cậu sốt ruột hô hào: “Cậu làm sao lại xông loạn như vậy, để cho tôi đi thông báo với Tô tổng một tiếng mới được vào!”
“Tôi có việc gấp!”
Tô Tân đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chị Tân ” Cố Phi Nam vội vàng nói “Em vừa gặp Lữ Thành Chiêu, hắn miệng đầy chuyện ma quỷ lừa gạt em chấm dựt hợp đồng với Tinh Hà, còn muốn hôm nay thừa dịp quan tuyên ra tay hố đoàn làm phim « Ác Mộng », em lừa hắn mấy ngày, cuối cùng cũng thấy được kế hoạch của hắn.”
Tô Tân sững sờ, hít một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên rơi xuống.
Cố Phi Nam không có ý phản bội cô, cô không nhìn lầm người.
Cố Phi Nam ngồi xuống, đem mọi chuyện nói cho Tô Tân.
Lữ Thành Chiêu dụ dỗ cậu chấm dứt hợp đồng, đưa ra những điều kiện vô cùng mê người, không chỉ hứa để cậu hợp tác với phòng làm việc và đoàn làm phim quốc tế, cho cổ phần truyền hình điện ảnh Gia Thành, còn cam đoan khi cậu giải ước phí bồi thường vi phạm hợp đồng Gia thành toàn bao.
Cố Phi Nam cùng hắn lá mặt lá trái mấy lần, giả bộ đáp ứng hôm nay sẽ đăng weibo công bố muốn cùng Tinh Hà giải ước, moi ra một chút tin tức.
“Dư Nhất Tùng bị hắn lôi đi ” cậu phẫn nộ nói “Hôm nay Dư Nhất Tùng cũng sẽ trêи weibo công khai tranh chấp hợp đồng với Tinh Hà, sau đó em sẽ nói vai nam chính bị Ngũ Thành Trác đoạt để kϊƈɦ động fan hâm mộ, nói Ngũ Thành Trác dùng tiền mua vai diễn, khiến dư luận đứng về phía em, yêu cầu chấm dứt hợp đồng. Chị Tân, chúng ta có đối sách gì không? Đến lúc đó em ở trêи weibo giải thích một chút là do em muốn diễn Kỷ Mạc Xuân, fan hâm mộ hẳn sẽ không bị kϊƈɦ động?”
Tô Tân cua mày.
Cái tên Lữ Thành Chiêu này đúng là âm hồn bất tán, âm hiểm thâm độc.
Bất quá, hiện tại Cố Phi Nam không bị hắn lôi đi, chỉ dựa vào một mình Dư Nhất Tùng, không tạo nổi sóng gió gì. Nhân vật của Cố Phi Nam và Ngũ Thành Trác trong chuyện này, cô biết fan hâm mộ sẽ có ý kiến, nên đã làm tốt công tác chuẩn bị.
“Hẳn là không có vấn đề gì ” Tô Tân suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói “Nhưng sau này em gặp phải Lữ Thành Chiêu, nhất định không được giao du với hắn, lòng hắn quá ác độc, em đấu không lại.”
Cố Phi Nam không phục lầm bầm một câu: “Emthấy hắn cũng chỉ có như vậy, bị em lừa quay vòng vòng.”
Tô Tân luôn cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra chỗ không đúng đó ở đâu, chỉ có thể Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm [].
[] Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm ( quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn) – 兵来将挡,水来土掩: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.
: chiều, weibo chính thức của « Ác Mộng » đúng giờ quan tuyên, đầu tiên đăng tác giả gốc và nam chính, nhân vật phản diện và nữ chính lên weibo, rồi đến chủ blog khác, « Ác Mộng » quan tuyên lên hot search.
Nửa giờ sau, có fan hâm mộ Cố Phi Nam tiến hành chất vấn, rõ ràng là Cố Phi Nam nổi tiếng hơn, vì sao lại diễn nhân vật phản diện, weibo « Ác Mộng » đăng video thử vai của các diễn viên, Ngao Đông, Tần Văn Uyên cùng nhóm diễn viên chính đều nói sự hiểu biết của mình về vai diễn, đồng thời cũng tiết lộ một chút về buổi thử vai.
Trong ống kính, là cảnh Cố Phi Nam ánh mắt rưng rưng âm tàn cười một tiếng.
“Là một diễn viên, tôi muốn thử thách bản thân bằng nhiều vai diễn khác nhau, để có thể khiến mọi người nhớ đến, không phải ở vị trí người hâm mộ, mà là nhân vật.” Trong cuộc phỏng vấn cuối cùng, Cố Phi Nam trong mắt chứa đầy sự chờ mong.
Cố Phi Nam thích cuộc phỏng vấn này trêи weibo.
Quan hệ công chúng thành công rực rỡ, chưa đến bốn giờ,một số nghi ngờ của người hâm mộ đặt ra cũng dần biến mất, chỗ Dư Nhất Tùng, bộ pháp vụ và bộ tuyên phát cũng đã chuẩn bị xong phương án ứng phó.
Mọi chuyện có vẻ diễn ra tốt đẹp, thần kinh căng thẳng của mọi người thả lỏng, Tô Tân lái xe đưa Cố Phi Nam về đoàn làm phim.
Vừa mới tiễn Cố Phi Nam đi, chuông điện thoại vang lên, Tô Tân xem xét, là Giản Diệc Thận gọi đến.
Cô chần chờ một chút, nhận.
“Tiểu Tân” Giản Diệc Thận nghiêm trọng nói “Cố Phi Nam bị lộ ra một đoạn ghi âm.”
“Cái gì?” Tô Tân ngẩn người.
“Cậu ta nói muốn chấm dứt hợp đồng với Tinh Hà, nói quay nhân vật phản diện trong « Ác Mộng » là do bất đắc dĩ ” Giản Diệc Thận trầm giọng nói “Anh phát hiện sớm, đã để người chặn lại, nhưng mọi người nên chuẩn bị sớm, rất nhanh sẽ chảy tới weibo, em tranh thủ thời gian xử lý đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thố ca: Giản tổng anh không phải bị tổn thương sao, không phải để ý tới người ta sao?
Thố ca: Sao lại nhịn không nổi tới đây?
Giản tổng: Ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi là câm!