Việc mẹ Tiêu yêu cầu mình giao ‘tình nhân’ ra đây, Tiêu Tĩnh coi như không nghe thấy, cô có thể đoán được, một khi mình giao tình nhân ra, trừ phi người ta đã kết hôn, nếu không mẹ Tiêu nhất định sẽ nghĩ biện pháp xách mình đưa lên cửa cho người ta làm con dâu. Mặc dù Tiêu Tĩnh cắn chặt hàm răng, không nói cái gì, lỗ tai bị liên lụy theo, lúc trước cô ly hôn trở về nhà, lần này mẹ Tiêu nhất định sẽ tìm ông chồng thật tốt cho cô. Ngày trước muốn cho cô một ít thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, kết quả lại thành ra tin tức ‘hình nhạy cảm trong thang máy’, mặc dù xóa đi kịp thời, sau khi mẹ Tiêu giải thích, mọi người không còn chỉ chỏ mẹ Tiêu nữa, nhưng không chừng không biết trong lòng nghĩ như thế nào về Tiêu Tĩnh, vì thế mẹ Tiêu cho rằng, việc cấp bách bây giờ là ngay lập tức tìm cho Tiêu Tĩnh một người chồng. Hơn nữa người chồng kia nhất định phải tốt, chỉ có như vậy, Tiêu Tĩnh mới không bị người khác chỉ chỏ.
"Mẹ, thanh giả tự thanh, từ khi nào thì mẹ để ý ánh mắt của người khác rồi? Lại nói, con không ra cửa, bọn họ muốn chỉ chỏ thì sẽ không tìm được người, hơn nữa đầu năm nay tin tức nổi nhiều lắm, không đến mấy ngày mọi người sẽ quên đi thôi." Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ tẩy não cho mẹ Tiêu, nếu không tẩy não, cô sẽ bị mẹ Tiêu đồng hóa.
"Hừ, con nói rất dễ nghe, con không ra khỏi cửa không sợ người khác chỉ chỏ, mắt không thấy, tâm không phiền, nhưng mẹ và con không giống nhau, mỗi ngày mẹ đều phải ra khỏi cửa, bây giờ nhìn mọi người cảm giác mình thấp đi một đoạn, con không có việc gì thì giống mẹ làm gì?"
"Mẹ cho rằng con muốn có khuôn mặt trẻ con giống mẹ, không xinh đẹp một chút nào, cha có gương mặt và mái tóc còn đẹp hơn mẹ." Tiêu Tĩnh nghe xong khó chịu phản kháng, trước kia ai cả ngày lẫn đêm khoe khoang mình và con gái giống như chị em sinh đôi, vừa xảy ra chuyện liền quăng sạch sẽ, cô sẽ không để cho mẹ như ý đâu.
Quả nhiên, nghe xong Tiêu Tĩnh nói, mẹ Tiêu lập tức giơ chân, kêu gào con gái không ra gì, tức giận muốn đánh người, may mắn cha Tiêu kịp thời xuất hiện, kéo mẹ Tiêu đi, lúc này mới ngăn cản được mẹ Tiêu đang cố gắng động tay động chân, tránh khỏi trong nhà xảy ra huyết án.
"Mẹ nhất định tìm cho ra ‘tình nhân’ kia." Mẹ Tiêu càng nói càng hăng, Tiêu Tĩnh càng cự tuyệt nói người đàn ông kia là ai, bà lại càng muốn biết hắn là ai.
Tính cách Tiêu Tĩnh ở một mức độ nào đó rất giống mẹ Tiêu, quyết định việc gì, rất khó thay đổi, cô đã quyết định không nói cho mẹ Tiêu biết là ai, bất luận mẹ Tiêu có cưỡng bức dụ dỗ như thế nào, cô vẫn không để ý.
Cha Tiêu lúc này như nhân kẹp bánh quy, thật lòng cảm thấy, ngày ngày khổ sở, một bên là người vợ yêu quý, một bên là con gái thân yêu, ông giúp ai đều là sai, điều duy nhất có thể làm, chính là phòng ngừa trong nhà xảy ra huyết án, từ sau khi sự việc ‘hình nhạy cảm trong thang máy’, trong nhà mỗi ngày đều xảy ra tranh chấp, vợ và con gái như muốn lật tung cả nhà lên, cha Tiêu cảm thấy nếu chuyện cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi, vì vậy lặng lẽ đề nghị con gái.
"Tiểu Tĩnh, con đi ra ngoài tránh mấy ngày, cha thấy tính cách mẹ con gần đây rất nóng nảy, có lẽ là do đến thời kì mãn kinh rồi, con là con gái ngoan, cho mẹ con một chút không gian, con tìm một chỗ đi du lịch? Cha bỏ tiền như thế nào?"
Cha Tiêu đề nghị thỏa đáng đánh trúng lòng của Tiêu Tĩnh, ngày ngày so chiêu cùng mẹ, cô rất mệt mỏi, đang suy nghĩ có nên đi nơi nào chơi không, kết quả cha Tiêu khéo hiểu lòng người đề nghị chủ ý này.
"Cha, vẫn là cha tốt nhất, nể mặt cha, con sẽ không so đo với mẹ."
Cha Tiêu yên lặng lau mồ hôi lạnh, nếu nói trên thế giới này có cái gì ông không thể giải quyết được, thì vợ và con gái tuyệt đối đứng thứ nhất, may mắn mình dự đoán được thừa dịp vợ đi vào phòng vệ sinh liền thương lượng cùng con gái, nếu để cho vợ ông nghe được mấy câu con gái nói, chắc chắn sẽ lại bùng phát một cuộc đại chiến, từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ.
"Trong này có mấy vạn, mật mã là ngày sinh nhật của con, cầm dùng đi, nếu không đủ, nói cho cha biết."
"Cám ơn cha, cha, đây là quỹ đen của cha sao?" Tiêu Tĩnh vui mừng nhận lấy thẻ, dùng đầu ngón chân cũng biết, cha lén lút cho mình thẻ như vậy, khẳng định tiền này mẹ không biết.
"Không nghĩ tới cha có quỹ đen, con nói, ngoại trừ cái này ra, cha không có gì khác gạt mẹ con chứ? Không có làm chuyện gì có lỗi với mẹ chứ?"
Khóe miệng cha Tiêu co giật, "Nhà chúng ta bề ngoài chi tiêu cái gì đều là mẹ con trông nom, nhưng trên thực chất nắm quyền kinh tế trong gia đình là trên tay cha, cái gì mà quỹ đen, nói khó nghe như vậy, mẹ con sẽ không rảnh rỗi để ý trong nhà còn có bao nhiêu tiền đâu, con biết bệnh lười từ đâu tới không, chính là di truyền từ mẹ con."
"Ác, hoá ra là như vậy." Tiêu Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều điều không biết về mẹ, cô lớn như vậy, mà lần đầu tiên biết, thì ra là kinh tế trong nhà phần lớn lại do cha trông coi, còn nữa, bệnh lười của mình là di truyền từ mẹ, thể hiện ý tốt vỗ vỗ lồng ngực cha Tiêu.
"Cha, con thấy cha ở phần năng lực này rất tuyệt vời, con sẽ không nói cho mẹ biết cha chê mẹ lười.”
Cha Tiêu: ". . . . . ."
Vì trả thù con gái không có lương tâm, cha Tiêu trực tiếp gia hạn cho Tiêu Tĩnh trong nửa giờ ra khỏi nhà, vì vậy, sau nửa giờ, Tiêu Tĩnh làm bộ đáng thương đứng ở cửa nhà, trong tay chỉ có một túi xách, bên trong có hai bộ quần áo, và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, cha tuyệt đối là trả thù, trả thù cô bắt nạt vợ ông, nói những lời dễ nghe kia đều là lý do, cuối cùng không đành lòng nhìn cô chọc tức vợ ông khiến ông đau lòng, có một người vợ nô lệ, mẹ không phải là đối thủ của cha, dụ dỗ mẹ mấy lần, đã khiến cho mẹ đứng cùng cha trên một chiến tuyến, bọn họ cứ như vậy chung một chiến tuyến, đáng thương cho chính mình bị ném ra khỏi cửa.
Tiêu Tĩnh buồn bực ở cửa máy rút tiền tự động kiểm tra xem cha Tiêu cho mình bao nhiêu, số dư quả thật không ít, coi như cha có lương tâm, không có thật sự vứt con gái đi, số tiền kia đủ cô tiêu sài một trận, vốn là muốn đi ra ngoài chơi, kết quả đứng ở dưới ánh mặt trời một lát Tiêu Tĩnh liền thay đổi chủ ý, vẫn nên tìm một khách sạn ở lại, h điều hòa nước nóng, thật thoải mái, cần gì chạy ra ngoài chịu khổ.
Hạ quyết tâm, Tiêu Tĩnh chuẩn bị đi đến khách sạn gần đây, vừa đúng Lý Hiểu từ phòng khám bệnh không có việc gì ra ngoài mua chai nước uống, đi ra siêu thị thì thấy trước mặt một bóng lưng rất nhìn quen mắt, vừa nhìn, đó không phải là Tiêu Tĩnh sao, tự lần trước sau khi tách ra ở siêu thị, có một lần Tiêu Tĩnh gọi điện thoại sau đó hai người chưa có liên lạc lại, Lý Hiểu không biết Tiêu Tĩnh có tức giận hay không muốn gặp mình, dù thế nào đi nữa sau khi anh nghe giọng nói Tiêu Tĩnh ở trong điện thoại khiến anh rất nhớ, mấy ngày nay đều muốn lấy một lý do chính đáng để gọi điện thoại cho Tiêu Tĩnh, không nghĩ tới ngay ở chỗ này gặp mặt.
"Tiêu Tĩnh."
Nghe được có người gọi tên mình, Tiêu Tĩnh quay đầu lại, thấy Lý Hiểu, lập tức nghĩ tới anh chính là người đầu sỏ gây nên chuyện hại mình và mẹ ngày ngày cãi nhau, nhất thời như nhìn thấy kẻ thù tám đời, vọt lên ném túi xách ném đến chỗ Lý Hiểu.
"Yêu nghiệt, giao mạng ra đây!"