Ôn Noãn đến nhà máy tốn mất hai giờ mới làm xong áo T shirt của nam và khăn quàng cổ của nữ, cô rất hài lòng với hoa văn in trên trang phục, mầu sắc so với tưởng tượng của cô cũng không khác mấy. Cuối cùng cô đã làm xong và kết thúc công việc, cô mang thành phẩm nhìn dưới ánh đèn mờ, càng xem càng hài lòng.
Cuối cùng sau khi chuẩn bị xong tất cả, Ôn Noãn cầm trang phục đã may xong ra khỏi nhà máy. Nhìn thời gian trên điện thoại lại phát hiện ra mình làm rơi chìa khóa ở phòng làm việc, cô đành ngồi taxi chở về công ty.
Đèn của phòng Thiết kế vẫn sáng, cô đi vào liền thấy Bạch San Ny ngồi trước máy vi tính nghiêm túc làm việc, “A, San Ny vẫn chưa về à?”
Bạch San Ny ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua chiếc túi ở trong tay cô, cô ta cười nhàn nhạt, mệt mỏi: “Tự nhiên tai họa giáng xuống bất ngờ, Usb chứa PPT cũng bị cướp rồi, tôi lại không phòng bị nên hiện giờ lại phải làm lại lần nữa, cái cô này sao muộn vậy còn tới đây làm gì?”
“Tôi đánh rơi chìa khóa ở đây.” Ôn Noãn tiện tay đem túi đựng trang phục vừa may xong đặt vào hộc tủ bên cạnh bàn làm việc. Cô lấy từ trong ngăn kéo ra chìa khóa rồi khóa lại, sau đó nói mấy câu ngắn gọn với San Ny rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn lại mất thời gian tới tận trưa mang hiện vật vào máy vi tính hoàn thiện xong nội dung Flash. Buổi chiều, tất cả mọi người dự thi đều đưa bản chính PPT hoặc Flashđến cho thư ký Tổng Giám đốc là Tang Lạc Vi lưu trong Laptop để cô phụ trách bảo quản. Ôn Noãn tin tưởng, chỉ cần cho cô một cơ hội, cô có thể vô cùng tỏa sáng.
Cuộc thi thiết kế bình chọn đúng hạn đến, bởi vì các thí sinh phải lên bục trình bày, giải thích tác phẩm của mình nên Ôn Noãn cố ý dạy sớm hơn so với bình thường, cô trang điểm hơi đậm một chút, còn lấy lô uốn tóc cuốn lấy tóc, thậm chí lúc chọn trang phục cô cũng chọn trang phục tốt hơn so với bình thường và mang một chút hiền thục. Lúc vào phòng làm việc, các đồng nghiệp đều không hẹn mà cùng nhìn cô nhiều thêm một chút.
Địa điểm bình chọn của tập đoàn T diễn ra ở sảnh, tập đoàn Thâm Khang luôn coi trọng thiết kế nhân tài, ngoài phòng thị trường còn ở các tỉnh thăm dò tình hình tiêu thụ không thể trở về kịp thì từ Tổng Giám đốc đến các bộ phận đầu não đều đến xem, chủ tịch Cố Ngao Diệc cũng đích thân tới hiện trường.
Giám khảo cuộc thi thiết kế bao gồm Tổng Giám đốc Cố Dạ Thâm, giám khảo phòng thiết kế bao gồm Giám đốc thiết kế Nam Phong Lâm, chủ quản đầu tiên của phòng thiết kế Tạ Trăn Sinh, chủ quản thứ hai của phòng thiết kế Kimi, chủ quản thứ ba của phòng thiết kế Trương Hạ Trân. Trừ ban giám khảo chuyên nghiệp ở trên còn mời năm thanh niên đang là học sinh của Phong Đằng làm giám khảo quần chúng, chủ trì cuộc thi giao cho Thư ký Tổng Giám đốc Tang Lạc Vi.
Bởi vì số lượng người tham gia khá nhiều, nên cuộc thi thiết kế có thời gian chuẩn bị hai ngày, Ôn Noãn được sắp xếp vào buổi chiều ngày thứ nhất.
Cô ngồi ở khán phòng nhìn mọi người dự thi biểu diễn, giải thích tác phẩm. Thời gian buổi sáng thật ngắn, dẫn ra hai người không lớn cũng không nhỏ, theo thứ tự là Kỷ Ngân Huân và Sở Hành đều là người mới vào công ty làm trợ lý thiết kế được hai tháng.
Chủ đề của Sở Hành là “Tình ca mùa Đông”, hơi thở mới, nổi bật, phi phàm, trang phục có phong độ của một đại tướng; Kỷ Ngân Huân lại thắng ở chi tiết, mà tác phẩm thiết kế của cô lại vô cùng rung động, làm người ngắm có cảm giác mới mẻ, sinh lòng kích động.
Sau khi bọn họ giải thích xong, các ban giám khảo cũng thảo luận một hồi, ngay cả Nam Phong Lâm cũng liên tục gật đầu. Trong khoảng thời gian ngắn đã truyền ra nghị luận Đệ Nhất Danh Tướng của bọn họ (Đệ Nhất Danh Tường là đứng thứ nhất).
Cứ đơn giản như vậy đã qua giờ cơm trưa, cuộc thi tiếp tục tiến hành. Buổi chiều Ôn Noãn là người đầu tiên ra sân. Cô cầm túi màu đen bên trong đựng trang phục cắt may lên đài, hơi cúi người hướng phía giám khảo cùng khán giả chào, khi cô nâng người lên thì vô tình chạm vào ánh mắt của Cố Dạ Thâm, cô ngẩn người khi thấy ánh mắt khích lệ của anh. Cô khẽ mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Nam Phong Lâm, thậm chí là cả Kimi, hắn cũng đang nháy mắt với cô.
Cô bình tĩnh từ từ cười nói: “Tác phẩm của tôi có liên quan đến một truyện cổ tích, câu chuyện này thích hợp với cụ già tám mươi tuổi, cũng thích hợp với đứa trẻ lên tám.” Cô đi tới Laptop đặt trước bàn: “Tôi chỉ lấy một đoạn trong đó, chủ đề về tình yêu.” Ngón tay của cô gõ nhẹ trên bàn phím, hình ảnh truyền thông bắt đầu phát trên màn ảnh lớn.
Hình ảnh lấy màu đen làm phông nền, có vô số ánh sao lấp lánh thật lóa mắt, đây là một bầu trời vô cùng rộng lớn, hình ảnh vừa kỳ lạ vừa mới mẻ độc đáo khiến mọi người không nhịn được bị hấp dẫn. Ban đầu có chút huyên náo ở sảnh biểu diễn giờ lại nhất thời yên tĩnh.
Trên màn chiếu hình ảnh dần thay đổi, giống như phim quay chậm từ xa đến gần, các ngôi sao từ từ lấp lánh, từ từ thay đổi biến thành lơ lửng ở trong vũ trụ hoặc các hành tinh lớn nhỏ đều theo quỹ đạo của mình vận hành. Dần dần, màn ảnh càng ngày càng nhanh giống như là một vệt ánh sáng xuyên qua bóng tối, thế giới đột nhiên sáng rõ một mảnh, hình ảnh dừng lại với một dãy số là tiểu hành tinh B-.
Song song với việc phát từng hình từng hình, Ôn Noãn ngọt ngào thỏa đáng kể: “……Ở nơi này đánh số là tiều hành tinh B- vì có một một vị Tiểu Vương Tử với mái tóc màu vàng kim, hắn có chút u buồn, có chút cô đơn, hắn thích ngày ngày ngắm mặt trời lặn, về sau có một hạt giống hoa hồng rơi xuống hành tinh của hắn, hắn bắt sâu, chắn gió…”
Cố Dạ Thâm ngồi chính giữa ban Giám khảo, mắt không chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người trên đài, cô thoải mái, nền nã, cô hơi nhăn mày cười yết ớt làm lòng anh bỗng dưng thấy xúc động: Trong bảy năm qua, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lộ ra nụ cười không có vướng bận. Quần áo, trang điểm ngày hôm nay cô cũng chưa bao giờ tán thưởng
Thật là, cứ như cách một thế hệ.
Sau khi cô thuật lại ngắn gọn một đoạn câu truyện cổ tích về “Tình yêu”, Ôn Noãn bắt đầu tổng kết: “Ở trong vũ trụ bao la, Tiểu Vương Tử yêu một đóa hoa hồng mọc trên ngôi sao, khi ban đêm chàng ngắm nhìn bầu trời sẽ cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ, bởi vì đóa hoa hồng độc nhất vô nhị (Độc nhất vô nhị: Có một không hai) thuộc về mình; Mà đối với hoa hồng, Tiểu Vương Tử cùng là thế giới duy nhất của nàng.”
Cô mỉm cười, ánh mắt sáng ngời tự nhiên, ánh sáng tĩnh lặng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô hết sức kiều diễm, động lòng người, “Chàng là hoàng tử duy nhất của thiếp, thiếp là hoa hồng độc nhất vô nhị của chàng, khi chúng ta ở giữa biển người mênh mong tìm kiếm, cuối cùng gặp được đúng người sẽ muốn độc chiếm (Độc chiếm: chiếm cứ một mình), hướng về phía người ngoài tuyên bố quyền sở hữu của mình, tất nhiên là không thể ồn ào, huyên náo được. Nhưng trang phục lại là một kiểu quảng cáo kín đáo, lại vô tình đi vào lòng người. Cho nên, tôi thiết kế tác phẩm chủ đề là….”
Đôi mắt cô lưu chuyển (Lưu chuyển: Quay vòng) rực rỡ, thản nhiên nhìn về phía màn ảnh truyền thông chờ ba chữ to “Trang phục tình nhân” xuất hiện. Vậy mà khi cô nhìn đến, trong nháy mắt đã ngây người, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô chỉ thấy trên màn hình nhảy ra một con heo nhỏ màu hồng đáng yêu. Bởi vì âm thanh máy tính đang mở nên tiếng hát trêu đùa của trẻ con đồng thời truyền ra ngoài: “Bao Lúa mạch, Bao Lúa mạch….”
(Lovenoo: Trang phục tình nhân trong tiếng trung là情侣装, ở hán việt là Tình Lữ Trang, nên mình vẫn để là ba chữ mà không sửa thành bốn chữ nhé)
Dưới đài mọi người đều ngơ ngác, sau vài giâycó người cười phá lên, xôn xao cả một mảnh. Có người phản ứng chậm một chút vì tưởng rằng đây là một phần của Flash, đến lúc có người chỉ điểm thì đều nở nụ cười khoa trương.
Ôn Noãn không cách nào hình dung một khắc kia cô khiếp sợ, hoảng hốt ra sao. Cô cuống quýt cầm con chuột để tắt đi quả bom bỗng nhiên xuất hiện. Nhưng con chuột vừa mới nhấn một cái liền nhảy đầy ra màn hình một loạt heo con như bao lúa mạch, tiếng hát Bao Lúa mạch cũng phát ra liên tiếp.
Cố Dạ Thâm ra lệnh, hướng về phía Tang Lạc Vi vẫn còn đang sững sở ở một bên: “Thư ký Tang, cô kiểm tra lại máy tính xem.”
Tang Lạc Vi lập tức bước nhanh về phía trước kiểm tra. Ôn Noãn đứng ở một bên cả người đổ mồ hôi lạnh, cô có cảm giác ánh mắt của mọi người đều đang bắn về phía cô.
“Tổng Giám đốc, máy vi tính không có vấn đề gì, hình ảnh của Flash là phát từ tài liệu của Ôn Noãn ạ.” Sau khi kiểm tra và dọn dẹp mấy Flash bắn ra xong, Tang Lạc Vi liền báo cáo.
Phía dưới bắt đầu có người nghị luận ầm ĩ: “Trời ạ, cô ta là đang đùa giỡn mọi người hay sao? Đùa giỡn thì cũng không nên làm như vậy nha!”
“Không hiểu biết về thiết kế thì cũng không cần tham gia, lãng phí thời gian của mọi người như vậy!”
“Cô ta cho rằng chỗ này là vườn trẻ chắc, giới thiệu là truyện cổ tích nhưng cuối cùng thành hoạt hình là sao chứ!”
Ngồi ở dưới khán giả, Chân Điềm Điềm chợt đứng lên lớn tiếng nói: “Có phải sai ở đâu hay không? Tôi đã xem qua Flash của chị Noãn, tôi khẳng định là không có ảnh hoạt hình này! Chi Noãn, chị có mang theo USB không?”
Ôn Noãn cảm kích liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng chỉ có thể lắc đầu, mũi cũng ê ẩm một hồi, mắt đã mờ mịt nước, nhìn không rõ ràng.
Không biết từ lúc nào, Cố Dạ Thâm đã tự mình lên đài kiểm tra máy vi tính, trình độ máy tính của anh cũng không kém nhưng cũng không tìm được nguyên nhân. Mở tài liệu ra lần nữa Flash phát đến hình heo con như bao lúa mạch thì đột nhiên dừng lại, lông mày anh hơi nhíu lại sau đó anh thở dài, nhìn về phía Ôn Noãn đang ngây người quả quyết mở miệng: “Ôn Noãn, cô trực tiếp giải thích tác phẩm đi!”
Hốc mắt Ôn Noãn hơi ướt, cô liếc thấy Cố Dạ Thâm xoay người tránh qua một bên dùng ánh mắt khích lệ cô. Trong lòng cô bình tĩnh lại đôi chút, Cô nhanh chóng ổn định tâm tình, mở túi màu đen đựng trang phục cắt may ra vậy mà, sau khi mở túi lấy trang phục cắt may ra cô lại lần nữa ngây người. Trang phục tự tay cô làm ra hoàn toàn chỉ là mấy trang phục tồi nhưhàng vỉa hè, hoa hồng, liễuxanh tươi đẹp đến tầm thường, chính là trang phục của các bác gái.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, cô bị người khác chỉnh cứ như vậy không thể giải thích được! Nhưng cô không hiểu, bình thường cô cũng không thể hiện tài năng của mình, không biết đến tận cũng là cô đắc tội với ai, gây chở ngại cho ai nữa. Đồng thời cô cũng tự trách móc mình không chịu kiểm tra cẩn thận một lần trước khi lên đài! Xem ra là cô đã quá tự tin rồi, cô mệt mỏi không quan tâm tới ánh mắt của mọi người dưới đài, cắn chặt môi, nhịn xuống nước mắt đang đảo quanh, từ từ đi về phía sau đài.
Dưới đài xôn xao một mảnh, mọi người dần dần cười ầm lên và giễu cợt cô. Lúc ÔnNoãn lấy ra y phục thì Cố Dạ Thâm vừa ngồi xuống cũng choáng váng, nhìn thấy bóng lưng cô run rẩy biến mất ở phía sau cửa đài anh mới phản ứng kịp. Hướng về phía Tang Lạc Vi, giọng nói trầm xuống anh phân phó: “Thư ký Tang, người tiếp theo.”
Tang Lạc Vi lập tức xoa dịu không khí, gọi người dự thi tiếp theo lên.
Bốn ngón tay Cố Dạ Thâm hơi cong lên, gõ nhẹ trên mặt bàn, anh nhìn như không chừng mười phút sau đó nói khẽ với Nam Lâm Phong ngồi bên tay phải: “Tôi đi ra ngoài một chút, nếu đến lúc chấm điểm mà chưa trở lại thì cô thay tôi giơ bảng tỷ số nhé.”
Nam Phong Lâm nghi ngờ nhìn anh lặng lẽ rời chỗ, miệng giật giật, cuối cùng không nói gì cả.