Đến Đường trạch, bởi vì là thứ bảy nên Đường Ký cũng ở đây, từ trước đến giờ ông đều là một người rất nghiêm túc, mặc dù thấy Ôn Noãn ông cũng rất vui, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị: “Lần này sao lại lâu như vậy!”
Trong đầu Đường Tử Khoáng thấy buồn bực nhưng vẫn im lặng, Ôn Noãn vội vàng trả lời: “Cha, là tại con ở bên ngoài làm việc, mới vừa bắt đầu nên bận rộn một chút.” Trước kia họ ít nhất thì hai tuần sẽ trở về Đường trạch một lần, nhưng khi cô cùng Đường Tử Khoáng ly hôn, ban đầu chỉ tạm thời không công khai, sau lại quên mất lệ cũ.
Sắc mặt Đường Ký dịu xuống, “Ừ, đi ra ngoài làm việc cũng tốt, nhưng con phải chú ý chớ để mệt mỏi.”
“Đi làm?” Lạc Phi vô cùng bất mãn, “Ôn Noãn bảo bối, có phải Thái Tử ngược đãi con không hả? Ở Đường gia chức trách rất rõ ràng, Vạn Tuế gia và Thái Từ phụ trách kiếm tiền, con và Bổn cung phụ trách tiêu tiền, làm sao lại phiền đến con chạy đi mệt mỏi như vậy!”
“Mẹ, Tử Khoáng không có ngược đãi con.” Ôn Noãn chột dạ không được tự nhiên nhìn Đường Tử Khoáng một cái, “Là con cảm thấy buồn bực vì ở nhà quá nhàm chán, mà nói ra thì công việc cũng không phiền hà gì ạ.”
Mặt Lạc Phi tràn đầy hoài nghi, thấy cô chắc chắn như vậy lại không thể không tin tưởng, ”Con làm ở công ty nhà nào vậy? Để Vạn Tuế Gia đánh tiếng chào hỏi, tính tình con quá tốt nên dễ bị người ta khi dễ, ta cũng không đồng ý nha!”
“Mẹ, con không muốn được chăm sóc đặc biệt như vậy sẽ cảm thấy mình rất vô dụng nha.”
“Vậy con đến công ty của Vạn Tuế Gia cũng tốt mà, làm sao lại cứ nhất định chạy ra ngoài bán mạng cho người khác!” Lạc Phi chưa từ bỏ ý định.
“Vậy thì con sẽ càng được chăm sóc đặc biệt hơn, con làm không tốt sẽ khiến ba và Đường Tử Khoáng mất thể diện.”
Lạc Phi thỏa hiệp, lại bắt đầu bất mãn trề môi la hét: “Mẹ còn muốn chừng nào con có thể sinh cho mẹ một đứa cháu béo tốt đấy, cái người này giờ đi làm sẽ còn tinh thần và thể lực sao?” Bà nhìn bụng bằng phẳng của Ôn Noãn rồi đưa tay ra sờ qua, “Này kết hôn cũng hay năm rồi, tại sao không có chút tăm hơi gì chứ!”
“À…….” Ôn Noãn lui về phía sau một bước, khuôn mặt đỏ bừng, cô thật sự không dám nói cô và Đường Tử Khoáng căn bản không có ý định trong khoảng thời gian ngắn sinh đứa trẻ, mỗi một lần làm đều làm các biện pháp.
“Mẹ, Ôn Noãn không phải là máy sinh con! Loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, mẹ cũng không phải không biết, thân thể Ôn Noãn luôn luôn không được tốt lắm!” Đường Tử Khoáng từ phía sau chợt bước lên ôm Ôn Noãn vào trong ngực, “Chúng ta còn nhiều thời gian, em gấp cái gì!”
Cái ôm trong ngực này thật ra cũng được tính là quen thuộc, nhưng Ôn Noãn cảm thấy không được tự nhiên, dù sao họ cũng đã ly hôn, cô như vậy không phải là bị sỗ sàng rồi sao? Mà Đường Tử Khoáng nói một cậu “Còn nhiều thời gian” kia làm cô thấy kinh ngạc, về sau cô hiểu ra là lời kịch diễn trò thì thấy thật tốt! Nhưng Lạc Phi và Đường Ký trước mặt lại không thể lỗ mãng mà tránh ra được.
Cũng may Đường Tử Khoáng chỉ kéo khoảng cách giữa cô và Lạc Phi rồi thuận tiện buông tay đang đặt ở eo cô ra, nhưng vẫn bảo hộ sau lưng cô như cũ, cô xấu hổ cười: “Vâng……Đúng vậy ạ, Từ Khoáng nói đúng, cứ thuận, thuận theo tự nhiên thôi ạ.”
Thấy con trai che chở con dâu như vậy, lúc này mặt mày Lạc Phi mới hớn hở.
Sau bữa cơm trưa, Ôn Noãn nói phải đi làm, Lạc Phi không chịu, Đường Ký không gật đầu, Đường Tử Khoáng cũng không đồng ý nên cô đành phải nhắm mắt ở lại, cuối cùng không thể không ngủ lại.
Trước kia, mỗi lần ngủ lại Đường trạch, Lạc Phi trước khi đi ngủ đều sẽ ở trước mặt đại gia Đường Ký nói: “Vạn Tuế Gia, tối nay Bổn cung không thị tẩm, ngài được ân chuẩn đi làng chơi.” Sau đó hướng Đường Tử Khoáng nói, “Thái Tử, tối nay Thái Tử Phi cũng không thị tẩm, nhưng ngươi không được phép ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, nếu không Bổn cung giết không tha!” Cuối cùng mới kéo tay cô, “Ôn Noãn bảo bối, tối nay Bổn cung gọi con thị tẩm, đi, hai mẹ con ta nhẹ nhàng nói chuyện đi.”
Khi đó Đường Ký luôn luôn nghiêm túc thường sẽ dở khóc dở cười, Đường Tử Khoáng thì buồn bực trợn trắng mắt nhưng tập mãi cũng thành quen, cô thì mặt toàn vạch đen lại cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô thích Lạc Phi. Mọi người đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn khó chung đụng, nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng, cho nên khi ban đầu Đường Tử Khoáng nói ly hôn thì cô cảm thấy khổ sở, một phần nguyên nhân trong đó chính là Lạc Phi sẽ không bao giờ là mẹ chồng của cô nữa, thật đáng tiếc.
Còn lần này, Lạc Phi không nói gì, chỉ phân phó Đường Tử Khoáng: “Khoáng, mang Ôn Noãn lên tầng nghỉ ngơi sớm một chút.” Giọng nói trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy.
Ôn Noãn hóa đá, lần này sao mẹ lại đứng đắn như vậy?
Đường Tử Khoáng đã đứng lên nhìn cô, “Đi thôi.”
Ôn Noãn chỉ đành nhắm mắt đứng dậy cùng Đường Ký, nói chúc ngủ ngon với Lạc Phi rồi lên tầng.
Phòng ngủ trước kia bọn họ vẫn hay dùng khi trở về ở giữa, chỉ là khi đó đại đa số cô đều cùng Lạc Phi ngủ chung, hiện tại cô rất lúng túng nhìn về phía Đường Tử Khoáng, “À……..”
“Anh ngủ ở thư phòng.” Đường Tử Khoang xoay tầm mắt, trong giọng nói khàn khàn khổ sở như không nên lời, hắn đi thẳng về phía thư phòng cùng hướng với phòng ngủ, bóng lưng vô lực, sa sút tinh thần.
Ôn Noãn thở phào một cái, thật ra Đường Tử Khoáng vẫn luôn hiểu lòng người. Cô cầm áo ngủ từ trong tủ ngăn kéo ra rồi đi vào phòng tắm thay, áo ngủ của cô vô cùng bảo thủ nhưng đều cất giữ một chút hơi thở thiếu nữ, sau khi đi ra khỏi phòng tắm thì điện thoại di động của cô kêu vang.
Điện thoại hiển thị tên người gọi là “Cố Dạ Thâm”, cô ấn nút nghe máy.
“Ôn Noãn, cô vẫn còn ở bên ngoài à?” Giọng nói của Cô Dạ Thâm trong điện thoại luôn có vẻ trầm thấp, từ tính.
“Vâng, đúng vậy. Tổng Giám đốc có chuyện gì sao?” Trực giác Ôn Noãn cho rằng Cố Dạ Thâm có công việc tìm cô.
“…………” Bên kia điện thoại mất mấy giây trầm mặc, “Không biết Tổng Giám đốc có chuyện gì mà muộn như vậy còn gọi điện cho nhân viên ạ.”'
“A, là……..”
“Cô không thường về muộn như vậy nên tôi hỏi một chút.”
“À! Đúng vậy, tối nay anh không cần để đèn cho tôi, bây giờ tôi đang ở…….. Ở nhà bạn, ngày mai mới trở về.” Trước kia khi cô ở lại công ty hoặc một mình đi dạo bên ngoài đến khi trời hoàn toàn tối mới về thì Cố Dạ Thâm đều bật một chiếc đèn ở phòng khách để cô vào nhà dễ dàng không bị tối.
“………..” Bên kia điện thoại trầm mặc.
“………..” Sau lời nói đó của Ôn Noãn cũng không nói gì.
Không khí không hiểu vì sao trở nên quỷ dị.
Ôn Noãn nghi ngờ, đang định tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng gọi cô: “Ôn Noãn.”
“Hả?”
“Về sau, nếu như buổi tối cô không trở về thì gọi điện cho tôi hoặc gửi tin nhắn được không?” Giọng nói của Cố Dạ Thâm cực kỳ thấp và dịu dàng, ”Tôi sẽ lo lắng.”
Ngày hôm sau, Ôn Noãn ăn sáng xong liền muốn rời khỏi Đường trạch, Lạc Phi không cho cô rời đi, cô đang không biết lấy lí do nào để thoái thác thì Hàn Triết đã lâu không gặp gọi điện đến nói cho cô biết mẹ Hàn mới trở về Phong Thành, bà rất muốn gặp cô. Cô liền lấy cớ lãnh đạo công ty tạm thời có chuyện tìm cô làm lý do, Đường Tử Khoáng có ý tốt che dấu, cuối cùng cũng có thể rời khỏi Đường trạch.
Ngồi trong xe Đường Tử Khoáng, cô nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe đều nhanh chóng lướt qua, lòng cô có chút buồn bã.
Trước kia khi trở về Đường trạch thì nhất định sẽ ở lại một buổi chiều, đến sau bữa cơm chiều ngày thứ hai mới trở lại, hiện tại cô sợ Đường Tử Khoáng không phối hợp sẽ bị Lạc Phi phát hiện ra dấu vết. Tuy nhiên ĐườngTử Khoáng sắm vai rất tốt, giống như bọn họ vẫn là vợ chồng, chưa từng ký thỏa thuận ly hôn vậy. Nhưng cô lại không làm được như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người một đường đi cũng yên lặng, Ôn Noãn ở trên xe chỉ nói một câu “Đi đường Hải Đường“. Trước kia hai người sẽ tùy ý tâm sự, xem tuyến đường đi một vòng như hóng gió, xem một chút cảnh đêm thành phố, không khí luôn luôn buông lỏng.
Mà bây giờ lại trầm mặc đến quỷ dị.
“Ôn Noãn.” Hồi lâu Đường Tử Khoáng chợt gọi cô một tiếng, giọng nói tương đối nặng nề.
“Hả?” Ôn Noãn quay đầu lại.
Đường Tử Khoáng hơi chần chờ, “Em…….Gần đây trôi qua có tốt không?” Hắn nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn cô.
“Cũng được.” Ôn Noãn cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng, “Em tìm được một công việc, cũng khá bận rộn.”
“…………Em oán trách anh sao?”
“À?”
“Cứ ly hôn như vậy với em …….Em oán trách anh sao?” Giọng nói của Đường Tử Khoáng đầy đau thương.