BIÊN TẬP: Củ Cải Ngâm Đường
Hoa cỏ bên trong vườn lẳng lặng lung lay, tắm một chút nắng chiều ấm áp, bầu không khí tràn ngập một loại hơi men chân tình.
Cuối cùng, Âu Dương Khiêm yên lặng thu hồi mắt, thấp giọng cười nói: "Đi thôi, nếu tiếp tục nói nữa, cậu sẽ chê tôi nói thích giảng đạo lý mất."
Rõ ràng thấy được trong mắt Âu Dương Khiêm loé ra một chút mất mác, Tạ Ninh cũng không thể vào lúc này cho Âu Dương Khiêm một câu trả lời.
Tạ Ninh thừa nhận, tại trong nháy mắt đó, cậu quả thật có chút động tâm. Nhưng cậu biết, chút động tâm của cậu cùng tình cảm của Âu Dương Khiêm nhiều năm qua, căn bản không cùng một tầng đẳng cấp để so sánh.
Tình cảm này, Tạ Ninh không dám đưa ra hứa hẹn ngay lặp tức —— cậu cũng không dám đem tình cảm của Âu Dương Khiêm ra làm trò đùa.
Cũng may là sau đó Âu Dương Khiêm cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Tạ Ninh thấp thỏm một trận, nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ lại sau ót.
Mấy ngày sau đó, Tạ Ninh sẽ ở lại Tạ Trạch, ăn ăn uống uống, sau đó nghiên cứu một chút tư liệu hạng mục điện ảnh.
Nguyên Trạm cũng không tới làm phiền cậu.
Ai, xem ra là lần trước bị thái độ của cậu chọc giận, lúc này đang vội vàng đi lấy lòng Tô Lăng nhở ?
Tình cờ nhớ tới Nguyên Trạm, Tạ Ninh còn có chút hơi nuối tiếc, nhưng chỉ có chút xíu thôi.
Tính ra là, cậu càng muốn gặp Tô Lăng hàng thật giá thật hơn.
Đây đúng là tuyệt đại mỹ nhân đó nha !
Khà khà khà.
Những ngày thư thái trôi qua rất nhanh, không bao lâu, Tạ Ninh đã nhận được thông tin khai máy của đoàn phim.
Tạ tổng kêu Tạ Ninh đến làm trợ lý sản xuất cho đoàn phim, nhưng không cấp cho Tạ Ninh cương vị đặc biệt gì cả, ý là muốn Tạ Ninh vừa làm vừa học hỏi, dù sao công việc trợ lý cũng có đa dạng, cũng nắm rõ tình hình của đoàn và cương vị của tưng người.
Để phòng cánh truyền thông suy đoán lung tung, khi xuất phát Tạ tổng vẫn là sắp xếp cho Tạ Ninh đi cùng với Nguyên Trạm.
Thời gian trôi qua nhiều ngày, Tạ Ninh cùng Nguyên Trạm lại một lần nữa gặp mặt.
Nguyên Trạm mặc âu phục màu xám khói, cà ra vát màu xanh đen, vóc người vẫn là thon dài rắn rỏi, vai rộng chân dài.
Chỉ có điều gương mặt đẹp trai lại hơi thon gầy đi mấy phần, cũng may tinh thần không tệ.
Mà Tạ Ninh bên này, vì đến đoàn phim nên cố ý ăn diện một chút, áo len màu cà phê phối với khăn choàng cổ đỏ thẫm, phía dưới là quần bò màu trắng kết hợp với giày boot, tóc tai dùng chút keo vuốt đánh hơi rối, mang theo vài phần khí chất lười biếng. Trên lỗ tai còn đeo một cặp khuyên tai màu đen bạc.
Cả người thoạt nhìn điệu thấp nhưng lại không thiếu sự cá tính, bên ngoài đẹp đẽ bướng bỉnh bên trong cởi mở, còn có ba phần bất cần.
Lúc trước Tạ Ninh chỉ diện trắng đen, quần áo đơn giản kín đáo, cho nên khi hiện tại Tạ Ninh đột nhiên xuất hiện trước mắt Nguyên Trạm, hắn bị đứng hình mất giây.
Nguyên Trạm hơi nhíu đôi mày —— xem ra Tạ Ninh cũng thật là thích làm mấy trò phí công vô ích.
Đáng tiếc, hắn không hề thích, Tạ Ninh xem như là uổng phí tâm cơ.
Lúc Tạ Ninh nhìn thấy Nguyên Trạm, bởi vì trong lòng đã hoàn toàn không còn khúc mắc, nở một nụ cười xán lạn hỏi thăm.
Nguyên Trạm thấy thế, càng khẳng định suy đoán của mình, liền khẽ "Ừ" một tiếng.
Tạ Ninh nhìn thấy cái bộ dạng ấy của Nguyên Trạm, liền biết não hắn lại bum la bum cái gì rồi, cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không quan tâm, gật gật đầu, sau đó chui vào trong xe trước.
Nguyên Trạm cũng sau đó khom lưng theo vào.
Xe khởi động, Tạ Ninh liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.
Nguyên Trạm giống như trước giờ, ngồi nghiêm chỉnh, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến sân bay một đường bình an, dù sao thái độ của Nguyên Trạm đối với Tạ Ninh vẫn luôn là như vậy, Tạ Ninh cũng lười cùng một người có chứng vọng tưởng tiếp xúc, thong dong đeo tai nghe chơi game.
Nguyên Trạm nhìn như nhắm mắt lại, thật ra trong lòng có ngàn con sóng đang mãnh liệt dâng trào.
Tạ Ninh lại chẳng đến gần hắn ?
Tạ Ninh là muốn lấy game để giả bộ che giấu ?
Ha ha, cái đồ ngu ngốc, đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ nhìn cậu thêm một cái !
Cùng lúc đó, Tạ Ninh đang cùng bạn trong game trò chuyện.
Tạ Ninh: Mau mau nhanh, đại ca liếm em một cái !
Đồng đội A: Gà cay sao cậu không bật mic lên !
Tạ Ninh: Mẫu thân đại nhân đang ở kế bên, hiểu hông ~
Đồng đội A: Cậu không phải bảo cậu đã thành niên rồi sao? !
Tạ Ninh: Người trưởng thành không thể có mẹ hả ?
Đúng, đây là trò chơi chiến trường mô phỏng mà Tạ Ninh đang chơi, lúc mới đầu chơi cậu dùng giọng thật của mình, hơn nữa cũng không che giấu thân phận Omega của bản thân, kết quả là thường chỉ chơi được một nửa đã dừng ——
Đồng đội A: Chỉ đùa chút thôi ?
Đồng đội B: Suất ca, cậu có rất nhiều ID WeChat ?
Đồng đội C: Đến đến đến, Biên ca ca mang chú mày bay ~
Tạ Ninh:...
Hết cách rồi, vì muốn chơi game, Tạ Ninh chỉ có thể ngụy trang thành một Alpha mới lên đại học, nói mình mới vừa phân hoá, giọng vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, lúc này mới tránh né được bọn họ.
Có thể là sau khi đổi thành Alpha, cậu liền mất đãi ngộ đặc biệt dành cho Omega, không chỉ đi liếm cẩu đồng đội, mà còn phải thỉnh thoảng tặng trang phục mới cho đồng đội, mới có thể ôm chân bình an.
Vì vậy, Tạ Ninh cũng hiểu ra ——Omega ở thế giới này cũng thật là loài quý hiếm nha.
Đến sân bay, vào phòng chờ khách quý, Tạ Ninh hoàn vẫn luôn ôm điện thoại di động chơi game, Nguyên Trạm thật sự không nén được bục mình —— tài xế cùng trợ lý đều nhìn thấy, Tạ Ninh lại ở trước mặt mọi người làm lơ chồng mình (mặc dù chỉ là trên danh nghĩa ) hung hăng chơi game,cùng không cần mặt mũi nữa ?
Vì vậy Nguyên Trạm liền tối sầm mặt lại hơi ho khan một tiếng nói: "Đừng chơi nữa, sắp lên máy bay rồi."
Tạ Ninh đôi mắt nhìn lướt qua góc trái bên trên màn hình, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Còn sớm mà, còn tận hai tiếng nữa, chờ tôi đánh xong trận."
Nguyên Trạm:...
Tài xế cùng trợ lý cùng không có biểu hiện gì —— thật ra chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ sớm đã học cách chủ động coi như không có gì.
Ngược lại là Nguyên Trạm, yên lặng tức giận thành con cá nóc.
Tạ Ninh cũng thật sự là không nể mặt ? !
Dám trước mặt tài xế và trợ lý làm hắn bị quê !
Cậu ta tuyệt đối là cố ý !
Cố ý!
Tạ Ninh bên này ở trong game đang ngồi trên xe cùng đồng đội, có chút thời gian rảnh rỗi, liền tùy ý nhìn Nguyên Trạm một cái.
Kết quả chỉ nhìn có cái...
Tạ Ninh: ?
Nguyên Trạm tức giận ?
Trừng mắt nhìn, Tạ Ninh thấy buồn cười nói: "Anh làm sao vậy?"
Nguyên Trạm nghe kiểu nói chuyện của Tạ Ninh, cổ cứng ngắt, lạnh lùng nói: "Tôi nói là đừng chơi nữa, sắp lên máy bay rồi."
Tạ Ninh híp mắt một cái, im lặng hai giây: "Anh giận hả?"
Nguyên Trạm thấp giọng bực mình nói: "Im miệng!"
Chuẩn, chắc ăn như bắp là Nguyên Trạm đang giận rồi.
Tạ Ninh lo lắng ở nơi công cộng, không muốn cùng Nguyên Trạm làm cứng, liền thật nhanh cùng đồng đội xin lỗi —— mẹ tui gọi tui đi ăn cơm.
Sau đó cậu liền thoát game, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Trạm vô tội nói: "Ầy, không chơi nữa."
Nguyên Trạm vốn là muốn mắng Tạ Ninh hai câu không có tim không có phổi, nhưng nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tạ Ninh, lời đã đên khóe môi liền nuốt xuống.
Cuối cùng Nguyên Trạm cũng không biết sợi dây nào trên đầu mình bị chập cheng rồi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Cậu chơi trò gì mà có thể tập trung như vậy?"
Tạ Ninh vốn đang chờ mưa to gió lớn của Nguyên Trạm, kết quả không nghĩ tới chờ được câu hỏi như vậy.
Ngay lập tức ——
"Ồ?" ánh mắt giật giật Tạ Ninh, lập tức cười nói: "một trò chơi mô phỏng chiến đấu, vui lắm, có muốn chơi chung không? Tôi đoán thời gian ở đoàn phim sẽ rất chán, chúng ta không có chuyện gì có thể cùng nhau tổ đội đi chiến —— "
"Không có hứng thú." Nguyên Trạm lạnh lùng đánh gãy Tạ Ninh.
Tạ Ninh: "Ồ."
Nguyên Trạm nghe Tạ Ninh nói, sửng sốt một giây, trong lúc nhất thời cũng hơi có chút hối hận —— hắn thật ra cũng không muốn nói như vậy, nhung chuiaw kịp suy nghĩ đã nói ra mất rồi.
Lời đã nói ra, cũng không có ý thay đôiỉ, chỉ có thể tiếp tục làm bộ cao lãnh, kìm nén.
Sau khi ăn được cái đinh mềm, Tạ Ninh liền trở nên yên tĩnh, cũng không chơi game, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, tră lời một vài tin nhắn.
Nguyên Trạm thấy vậy, mấy lần muốn nói hai câu nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn cùng đâu làm gì sai?
Dựa vào cái gì phải cúi đầu?
Tạ Ninh một bên trả lời tin nhắn, một bên vui vẻ gặm bánh quy trong phòng chờ cung cấp, căn bản không thèm để ý tên trứng thúi kia.
Lại qua nửa tiếng, Nguyên Trạm phiền não trong lòng, ngồi không yên, liền yên lặng đứng lên, chuẩn bị đi ra một lát.
Kết quả Nguyên Trạm bên mới vừa đứng dậy, trợ lý liền vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi tới nói: "Nguyên tổng, chuyến bay của chúng ta bị hoãn."
Lần này đừng nói Nguyên Trạm nhíu lông mày, Tạ Ninh cũng ngẩng đầu lên.
Nguyên Trạm ánh mắt trầm trầm, nói: "Lùi lại tới khi nào?"
Trợ lý lúng túng hai giây, nói: "Tới mười một giờ đêm..."
Nguyên Trạm:...
Trợ lý lúc này liếc mắt nhìn Tạ Ninh đang ngồi trên ghế, lại nhìn Nguyên Trạm, nơm nớp lo sợ địa uyển chuyển nói: "Nguyên tổng sức khỏe không tốt, bác sĩ cũng đã nói không nên thức đêm, bằng không vẫn hủy chuyến bay này, đặt sáng mai đi? Đêm nay ở khách sạn gần sân bay nghỉ ngơi một đêm."
Nói xong, trợ lý liền nhìn Tạ Ninh bằng ánh mắt cầu viện.
Nguyên Trạm hơi nhướng mày, vừa định từ chối, Tạ Ninh liền chủ động mở miệng nói: "Vậy thì đặt sáng mai đi."
Trước khi Nguyên Trạm phát hỏa, Tạ Ninh vừa vội gấp giải thích: "Đêm nay mười một giờ cất cánh, đến bên kia cũng đã hừng đông, chắc chắn vẫn phải là ở lại. Hơn nữa tôi nhớ tới sân bay cách địa điểm đoàn phim cũng xa, hơn nửa đêm để đoàn phim phái xe tới đón cũng không tốt. Đúng hay không?"
Nói xong, Tạ Ninh còn cùng Nguyên Trạm cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng noãn đẹp đẽ .
Tạ Ninh nói rất có lý, Nguyên Trạm căn bản cũng không khoảng trống phản đối, cuối cùng Nguyên Trạm cắn răng, cũng chỉ có mặt đen nói: "Làm phiền cậu vậy."
Trợ lý vừa nghe lời này, liền biết Nguyên Trạm đồng ý, quăng cho Tạn Ninh một ánh mắt khâm phục.
Tạ Ninh khẽ mỉm cười, biểu thị không có chi.
Nguyên Trạm tính cách rất xấu, nhưng cũng không phải là người không thể hoàn không thể thương lượng. Hơn nữa Tạ Ninh cũng phát hiện, nếu như việc gì phiền phức đến bản thân, quá nửa là tình nguyện chịu oan ức, cũng không muốn phiền phức người khác, Nguyên Trạm chỉ có thể thỏa hiệp.
Đây chính là lý do vì sao vừa nãy Tạ Ninh muốn đổi cách thuyết phục khác.
Trợ lý bên này thở phào nhẹ nhõm, vội vàngđi đặt khách sạn cho Nguyên Trạm cùng Tạ Ninh.
Chờ trợ lý đi, Nguyên Trạm lấy cặp công văn trên ghế, nhàn nhạt nói: "Buổi tối tôi có thói quen ngủ sớm, cậu tốt nhất là đừng có làm phiền."
Tạ Ninh nhìn thấy động tác này của Nguyên Trạm, bỗng nhiên nhận ra, cũng yên lặng đứng lên nói: "Phải đi?"
Nguyên Trạm:...
"Đi khách sạn !"
Hai người đến khách sạn, trợ lý đã đem gian phòng chuẩn bị đâu ra đó, đây là phòng tổng thống, có phòng khách riêng.
Không khí trong phòng rất tốt, mở rèm ra là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy toàn thành phố vào ban đêm.
Bố trí cũng rất trang nhã, trong phòng còn tản ra một luồng hương thơm của chanh kết hợp với bơ hạt mỡ.
Trên bàn có hoa quả tươi, tiểu trong tủ lạnh cũng có đồ uống miễn phí.
Vừa vào phòng, chuyện thứ nhất chính Nguyên Trạm làm là đem hàn lý của Tạ Ninh đẩy vào phòng, lạnh lùng nói: "Cậu làm chuyện của cậu đi, tôi phải làm việc."
Tạ Ninh cũng không phản đối, nhún nhún vai đem hành lý kéo qua, cởi giày xong liền ngã trên chiếc giường lớn xa hoa.
Giường đôi hai mét, đệm chăn mềm mại thơm nức, nằm ngủ thì cả người liền chìm sâu trong giường, Tạ Ninh cầm điện thoại lăn qua lăn lại rồi vui vẻ mở game.
Trước khi chơi game, Tạ Ninh lặng lẽ đánh giá một chút khoảng cách bên trong cùng bên ngoài.
Cuối cùng cậu cảm thấy mình phải nhỏ giọng một chút để không quấy rầy Nguyên Trạm, lặng lẽ lấy ra tai nghe.
Vừa vào game, Tạ Ninh lập tức bắt đầu thấp giọng hưng phấn gọi bằng hữu.
Tạ Ninh: Ca ca ca ! Mang em đi với ! Em lại tới nữa rồi!
Đồng đội A: Cậu thật không phải là học sinh cấp hai chứ ? Tại sao mẹ cậu quản cậu chặt thế ? Giọng thì như con gà bệnh ?
Tạ Ninh: Em thật không phải là học sinh cấp hai a, em thành niên rồi QAQ
Đồng đội B: Tôi mới vừa sắp xếp xong trận, một hồi đến?
Tạ Ninh: Được được được, đại ca mang em bay ~
Tạ Ninh bên này âm thanh tuy rằng hạ đến mức rất thấp, nhưng Nguyên Trạm bên ngoài vẫn nghe được.
Nghe Tạ Ninh gọi người ta một tiếng ca, gọi thẳng thắn dứt khoát, nịnh nọt vô cùng, trên mặt Nguyên Trạm liền lộ ra ba phần nghi ngờ, không nhịn được ngờ vực —— Tạ Ninh đang làm gì?
Nghĩ xong, hắn liền lấy lại bình tĩnh, không nhịn được chú ý nội dung đối thoại bên kia của Tạ Ninh.
Mà Tạ Ninh tai nghe, Nguyên Trạm không nghe được nội dung đồng đội cậu nói chuyện, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy ——
Tạ Ninh: "Đạ mấu, ca anh thật lợi hại! Soái soái soái!"
Tạ Ninh: "Ca ca ca, liếm em liếm em liếm em, Moah a a a liếm em đi em sắp chết rồi !"
Tạ Ninh: "Ca ~ các người tại sao lại vứt bỏ em, em một mình rất cô đơn, sắp chạy hết nổi rồi..."
Nguyên Trạm:...
Nguyên Trạm cắn răng không thể không hiểu lầm.
Tạ Ninh đây là đang lẳng lơ trên mạng đó hả ? ? ?