Edit: Packha
Hai người không tính là quen biết, cùng coi trọng một chiếc caravat, khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.
"Chị dâu, chị cũng thích chiếc caravat này sao?"
Tề Duyệt không phải là người thích tranh đoạt đồ của người khác, nhưng vì tránh tình tiết cẩu huyết khi Thẩm Mục Thâm nhận được quà sinh nhật, tuy rằng Helen không nhất định sẽ tặng quà sinh nhật cho Thẩm Mục Thâm, nhưng cô vẫn quyết định nói một tiếng cho cô ấy biết.
"Tôi tính toán mua cho đàn anh cô."
Helen rút tay về, cười cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
"Đã là quà chị dậu tặng cho đàn anh, tôi mà tranh đoạt có vẻ không hay cho lắm."
Tề Duyệt nắm lấy caravat, rũ ánh mắt nhìn về phía chiếc caravat xem xét, dung ngữ khí bình thường lãnh đạm nói, "Helen tiểu thư đã muốn như vậy, kêu người bán hàng đem cái khác đến là được rồi. Dù sao cả cửa hàng này cũng không phải có duy nhất một chiếc caravat này."
Helen cười nói, "Không cần đâu, tôi lựa chọn món đồ khác là được rồi."
Chưa xong, liếc nhìn chiếc caravat trong tay Tề Duyệt, nói, "Chiếc caravat này nếu là màu đen thì rất hợp với phong cách của đàn anh. Nhớ lúc trước khi còn ở học viện, chỉ thấy đàn anh mặc đồ đen trắng, chưa từng mặc đồ màu sắc khác."
Tề Duyệt:...Cái giọng điệu này đúng là làm cho người ta không mấy dễ chịu.
Nghe thế nào cũng thấy dụng tâm kín đáo, giống như cô hiểu lầm cô ta mua chiếc caravat này tặng quà sinh nhật cho Thẩm Mục Thâm.
"Quả thật anh ấy thích màu đen trắng đơn giản. Rất nhiều người đều nói anh ấy nên thay đổi màu sắc khác. Tôi cũng đang tính toán lựa chọn màu sắc khác cho anh ấy." Lời nói của cô nàng dường như muốn châm ngòi quan hệ giữa cô và Thẩm Mục Thâm, nhưng có lẽ Helen không đoán ra được cô xuyên sách tới, cũng xem qua một số tình tiết.
Kịch bản này, lại nói Helen cũng không tính là nữ phụ, một chữ Tề Duyệt cũng không tin.
"Vậy chị dâu không phiền nếu tôi thay chị dâu chọn một món đồ chứ, có lẽ tôi sẽ đưa ra được một ý kiến không tồi."
Tề Duyệt bỗng nhiên có chút không hiểu rõ Helen, cô ta thật sự sẽ đối với Thẩm Mục Thâm không quên được tình cũ chứ?
Tuy rằng quan hệ đàn anh thời đại học, nhưng hiện tại Thẩm Mục Thâm cũng đã tốt nghiệp được sáu năm. Cho dù vài năm nay có liên hệ, nhưng cũng không thể tiến thêm một bước quan hệ, chẳng lẽ trong lòng cô Helen này mãi không quên được Thẩm Mục Thâm? Tề Duyệt không nghĩ tới ngoại trừ cô vẫn có thể có người khác thích anh. Tề Duyệt cảm thấy bản thân dâng lên chút ý thức nguy cơ, cô không sợ Thẩm Mục Thâm sẽ thay đổi tình cảm, mà chỉ sợ người thích anh, da mặt dày, lại sử dụng ám chiêu, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Lòng người khó dò, huống chi là một người cô không quen thuộc.
Tề Duyệt lắc đầu, "Sợ làm phiền cô rồi, tôi cũng đàn anh cô kết hôn đã nhiều năm. Tôi biết anh ấy thích cái gì."
Nụ cười Helen dần phai nhạt, nhìn thoáng qua bảo mẫu đang ôm Tiểu Mộ Tề, hỏi, "Tôi nghe người khác nói, đàn anh và chị dâu đã ly hôn. Hiện tại...hai người đã phục hôn sao?"
Giọng nói Helen giống như là tò mò.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn chuẩn xác, lời nói ám chỉ trong câu nói của Helen, làm sao Tề Duyệt có thể nghe không hiểu.
Nhân viên cửa hàng trùng hợp đi tới, Tề Duyệt đem caravat đưa cho cô ấy, nói, "Phiền cô đem chiếc caravat này gói lại cho tôi. Một lúc nữa nếu không mua cái gì khác thì tôi sẽ thanh toán."
Tề Duyệt đem chiếc caravat đưa cho nhân viên cửa hàng, khoé miệng Helen khẽ cười nhẹ, không chút dấu vết hiện lên chút cười lạnh, sau đó từ trong tủ chiếc kẹp từ trong tủ đựng caravat.
Sau khi nhân viên cửa hàng cầm chiếc caravat đi, Tề Duyệt quay đầu nhìn lại về phía Helen phía sau, mang theo ý cười nhàn nhạt, trả lời, "Chúng tôi tính toán yêu đương trước, nhìn biểu hiện của anh ấy thế nào, mới quyết định phục hôn."
"Nói như vậy, đàn anh đã làm chuyện gì có lỗi với chị dâu, cho nên mới ly hôn?"
Trong ánh mắt của Helen có một chút buồn cười, tuy rằng chỉ chợt loé lên rồi biến mất, nhưng Tề Duyệt vẫn nhìn thấy rõ ràng. Rõ ràng Helen đã biết chuyện gì đó, ví dụ như chuyện cô thay thế thân phận của Tề Noãn lừa Thẩm Mục Thâm kết hôn.
"Không nói những điều này, tất cả đều là chuyện của quá khứ. À đúng rồi, tớ nhớ là Mục Thâm sáu năm trước đã tốt nghiệp. Nếu như hai người gặp nhau trong trường đại học, tính ra cô tốt nghiệp cũng được bốn năm. Tốt nghiệp ở trường danh giá, có bốn năm kinh nghiệm công tác, nói thế nào cũng là một nhân tài của đất nước. Sao phải chạy tới công ty nhỏ vừa thành lập nhận phỏng vấn chứ?"
Tay đang chọn chiếc kẹp caravat hơi ngừng lại.
"Đất nước đâu đâu cũng có nhân tài ở khắp các công ty lớn. Tuy tôi kém một chút, nhưng công ty vừa thành lập, cơ hội sẽ cao hơn một chút, chỉ là..." Trong biểu cảm lộ ra chút tiếc nuối, "Chắc có lẽ năng lực của tôi chưa được đàn anh đánh giá cao, cho nên cuộc phỏng vấn không được thông qua."
"Ồ, vậy à, tôi đối với công ty đàn anh cô cũng không rõ ràng lắm. Chuyện của công ty anh ấy tôi chưa bao giờ hỏi đến." Tề Duyệt trợn mắt nói dối, tuyệt đối không kém hơn Thẩm Mục Thâm. Trong biểu cảm hơi giật mình, giống như hiện tại mới biết được chuyện này.
Ngày đầu tiên Helen đến, Thẩm Mục Thâm cũng đã nói chuyện rõ ràng với cô. Nói sẽ không tuyển dụng Helen, điểm này Tề Duyệt đã biết trước.
Helen thu liễm khoé miệng, xoay người đưa cho nhân viên cửa hàng chiếc kẹp caravat, nói, "Đóng gói cho tôi."
Lúc xoay người đó, đối với lời nói của Tề Duyệt, trên mặt lộ ra biểu cảm khinh miệt châm chọc. Nhưng lúc xoay người lại, biểu cảm khinh miệt châm chọc đã hoàn toàn thay đổi.
"Vậy thật sự có khả năng năng lực của tôi còn chưa đủ để đàn anh tán thành. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, đến lúc sẽ không làm cho đàn anh thất vọng. Tôi không quấy rầy chị dâu nữa, tôi đi trước."
Helen khẽ vuốt cằm, sau đó rời đi.
Bảo mẫu đứng bên cạnh nhìn bóng lưng của Helen, nghi hoặc nói, "Cảm giác đúng là vô cùng kỳ quái."
Tề Duyệt thu hồi tầm mắt, đem Tiểu Mộ Tề ôm lấy trong lòng, nhàn nhạt nói, "Đúng là vô cùng kỳ quái."
Kỳ lạ nhất chính là trong ấn tượng một năm trước, thật đúng là chưa từng thấy anh cùng người phụ nữ khác ôn hoà nói chuyện. Helen một câu đàn anh, hai câu đàn anh, đến cuối cùng quan hệ giữa Thẩm Mục Thâm và cô ta có bao nhiêu chặt chẽ?
Helen bước ra khỏi trung tâm mua sắm, biểu cảm hoàn toàn khác với biểu cảm khi vừa ở trong cửa hàng.
Từ trong túi lấy di động ra, bấm gọi tới một dãy số.
"Này, tôi tin cô, đàn anh thật sự đã bị hoa ngôn xảo ngữ của cô ta lừa. Tôi có cảm giác chính là cô ta đang dùng đứa nhỏ để trói chặt đàn anh. Rõ ràng là đã ly hôn vẫn còn muốn dây dưa, khẳng định là vì tiền của Thẩm gia."
"Nhưng mà, tại sao cô muốn nói với tôi chuyện này?"
Ở đầu dây bên kia, tươi cười trên môi Tề Noãn trong nháy mắt ngưng trệ, biểu cảm hơi hoảng loạn, nhưng cực lực giữ vững giọng nói bình tĩnh của bản thân, "Tề Duyệt lợi dụng thân phận của tôi để tiến vào Thẩm gia, lại cố ý lừa hôn, chính là có âm mưu bất chính, cố tình Thẩm gia vẫn tiếp tục bị cô ta lừa bịp. Tôi nghe người khác nói, Thẩm tiên sinh lúc ở Mỹ thân quen với cô nhất. Vừa khéo lúc trước gặp được cô, tôi nhất định phải nói với cô, không muốn ông Thẩm tiếp tục bị cô ta lừa bịp."
Tề Noãn tuyệt đối sẽ không nói cho Helen biết rằng cô ta cố ý đi tìm cô. Cô ta vẫn luôn lo lắng Tề Duyệt, cho nên mới nhớ tới trong tiểu thuyết từng xuất hiện nữ phụ đi đối phó với Tề Duyệt.
Helen chính là người trong tiểu thuyết khiến cho Tề Duyệt phát điên, bởi vì Thẩm Mục Thâm đối với vị đàn em này có chút khách khí. So với "Tề Duyệt" còn khách khí hơn, điều này khiến cho "Tề Duyệt" ghen tị đến mờ mắt, làm ra những loại chuyện thiếu đạo đức.
Tề Duyệt hình như cũng giống như cô ta biết được kịch bản, cô ta không tin, sau khi gặp được Helen, Tề Duyệt có thể nhịn được.
Vì để tránh nghi ngờ, sau nhiều lần gặp mặt với Helen, cô ta mới khiến cho Helen tin tưởng cô ta.
Sở dĩ Helen tới công ty của Thẩm Mục Thâm phỏng vấn, chính là do Tề Noãn cung cấp cho Helen tin tức.
"Tôi cảm giác được, tâm cơ cô ta rất xấu, đàn anh rõ ràng công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không loại tôi. Với năng lực của tôi, tuyệt đối có thể phỏng vấn thành công, nhưng từ vòng đầu tiên đã bị loại, nhất định có Tề Duyệt bên trong gây rối."
Helen hít một hơi thật sâu, cô ta thế nào cũng không nghĩ ra được, một người thông minh như đàn anh, sao có thể bị Tề Duyệt nắm trong lòng bàn tay.
Tính cả lần trước, đây chính là lần thứ hai Helen gặp Tề Duyệt, nhưng có ý niệm từ trước, luôn dễ dàng bóp méo tư tưởng của một người.
- --
Trước sinh nhật, có thể cùng tổ chức với người nhà, đương nhiên có thể trải qua cùng với bạn bè.
Mà Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt quan hệ mới hoà dịu lại không lâu, bà Thẩm và Thẩm lão gia cũng không muốn phá huỷ đi không khí náo nhiệt của hai người.
Đối với sinh nhật, bản thân Thẩm Mục Thâm cũng không nhớ rõ, nhưng Tống thư ký lại cầm một phần chuyển phát nhanh tới, nhìn thoáng qua, chính là một chiếc kẹp caravat.
"Ai đưa?" Thẩm Mục Thâm liếc nhìn qua món đồ chuyển phát nhanh, cũng không nhìn thấy ký hiệu định danh của ai, chỉ thấy trong hòm thư món quà sinh nhật.
"Sinh nhật vui vẻ, tôi?" Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày, nhìn lịch trên bàn, mới phát hiện ra thật sự là sinh nhật của bản thân.
"Ông chủ, hôm nay không bận, ngài có muốn tan tầm sớm một chút không?"
Thẩm Mục Thâm ngước mắt nhìn về phía Tống thư ký, không hiểu, "Tại sao lại muốn tôi tan tầm sớm?"
Vốn dĩ Tống thư ký đang mỉm cười, ánh mắt ái muội nói, "Hôm nay là sinh nhật của ông chủ, Tề tiểu thư không chừng đã ở nhà chuẩn bị cho ngài một kinh hỷ lớn."
Thu hồi ánh mắt, Tống thư ký còn hỏi thêm, "Cho nên ông chủ, ngài có muốn tan tầm sớm không?"
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, bỗng nhiên có chút chờ mong quà tặng của Tề Duyệt. Nói anh nghĩ muốn quà gì nhất, anh hy vọng đó chính là Tề Duyệt có thể đóng gói mình đem tặng cho anh.
Tốt nhất là thoa lên một chút sắp mật ong, nằm trên giường chờ anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh hương diễm, khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Tiện tay đem chiếc kẹp caravat ném tới một bên, so với chiếc kẹp caravat này, Thẩm Mục Thâm tương đối chờ mong món quà Tề Duyệt đưa tặng anh thì hơn.
Bốn giờ rưỡi chiều, Thẩm Mục Thâm bước về nhà cũng đã hơn năm giờ.
Về đến nhà, Tề Duyệt không có ở trong phòng khách, ngôi nhà lạnh tanh.
Thẩm Mục Thâm có chút sững sờ, đi vào phòng ngủ, tìm lướt qua thư phòng, cũng không có phát hiện ra Tề Duyệt và Tiểu Mộ Tề đâu.
Đi tới trong phòng khách, hai tay chống nạng, mày gắt gao nhíu lại, Tề Duyệt rốt cuộc đi đâu?
Chẳng lẽ vì muốn cho anh một kinh hỷ, nên ẩn nấp đi rồi?
Thẩm Mục Thâm suy nghĩ, lại cảm thấy chuyện này vô cùng có khả năng, dứt khoát đi tắm rửa, chuẩn bị tốt tinh thần nhận quà tặng.
Tắm rửa xong, cạo râu cẩn thận, đứng ở trước gương thưởng thức ngũ quan thâm thuý và đường cong cơ bắp hoàn mỹ.
Toàn thân cao thấp, khắp nơi đều trần đầy hoocmon nam tính, Tề Duyệt không có lý do gì chống lại mị lực của anh.
Nhưng theo từng phút giây trôi qua, hơn một tiếng qua đi, Thẩm Mục Thâm bắt đầu có chút sốt ruột.
Hơn chín giờ tối, toàn thân Thẩm Mục Thâm bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lo lắng không phải tính cách của Thẩm Mục Thâm, nhưng thật sự lúc này anh không thể nào không lo lắng được.
Chuyện này không giống như tác phong của Tề Duyệt, cô có chuyện riêng của cô, nhưng sẽ đều nói cho anh biết. Bình thường đi sớm về trễ sẽ đều thông báo, nhưng đến tận bây giờ, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì không nên xảy ra?
~ Hết chương ~