Thứ hai,
Đào Nhiên sáng sớm đã bị trợ lý Tiểu Dung gọi dậy, thay quần áo, trang điểm, sau đó lên xe đến địa điểm đã hẹn.
Đào Nhiên lúc này có chút mệt mỏi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
"Đào tỷ, chị ăn bánh bao không?" Tiểu Dung ăn bánh bao, hai bên má phồng lên.
Đào Nhiên hơi mở mắt nhìn Tiểu Dung một cái, phất tay nói: "Không ăn, mùi nồng lắm."
Lát nữa cần quay phim, người khác dựa vào mà ngửi đến một thân mùi bánh bao thịt, vậy liền lúng túng, nhưng nghĩ đến không được ăn sáng, lát sau sẽ đói bụng, nàng liền lấy hộp sữa vừa cắm ống hút vào trên tay Tiểu Dung uống.
Tiểu Dung đành phải lấy hộp khác.
Các nàng vừa đến trường quay, ảnh hậu Dương Ưu đúng lúc cũng đến.
Đối với vị ảnh hậu này, đời trước Đào Nhiên cũng có tiếp xúc qua, đối phương là cùng hàng ngũ với nữ thần nhà nàng, cao lãnh.
Nhưng nàng cảm thấy, ảnh hậu Dương Ưu còn cao lãnh hơn cả nữ thần nhà nàng.
Cửa xe bên kia mở ra, đầu tiên là trợ lý Dương Ưu đi xuống, một vị trợ lý đã bên cạnh Dương ưu nhiều năm, rất chuyên nghiệp nhanh nhẹn, trợ lý nhìn thấy Đào Nhiên liền nhàn nhạt chào hỏi.
Sau đó đỡ Dương Ưu xuống xe.
Đào Nhiên biết, nàng đã bị trợ lý kia ghét bỏ, nghĩ vậy nàng lúng túng sờ mũi.
Dương Ưu xuống xe, chuyển mắt liền thấy Đào Nhiên, đi tới chào hỏi nàng.
"Trăn tỷ đều nói với chị rồi, có gì không hiểu em có thể hỏi chị."
Dương Ưu tuy cao lãnh nhưng làm người cũng hiền lành, đối với nghệ sĩ cùng công ty tự nhiên sẽ không keo kiệt mà sẽ trợ giúp một chút.
"Cảm ơn Dương tỷ." Đào Nhiên mỉm cười.
Vị ảnh hậu này, đời trước nàng cũng từng đóng phim chung với cô, tự nhiên biết thái độ làm người của đối phương.
Dương Ưu vẫn đảm nhiệm vị trí đại ngôn, lần này mời thêm một vị chính là vì muốn làm đại ngôn cho một loại mỹ phẩm giống nhau về màu sắc dáng vẻ, chỉ khác cách đóng hộp thôi.
Đến phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đã vào vị trí, lúc này đang chỉnh máy ảnh.
Đào Nhiên và Dương Ưu được dẫn đến phòng hóa trang phía sau.
Dương Ưu đại diện cho màu xanh lam còn Đào Nhiên đại diện màu hồng nhạt.
Nàng mặc váy xòe hồng nhạt, với một người tuổi tâm hồn đã như Đào Nhiên mà nói, có chút không thoải mái.
Nhưng cũng chỉ là nhất thời, sau đó nàng buông váy, rồi lại nắm lại, theo yêu cầu của vị nhiếp ảnh gia mà làm.
"OK, hai người sát vào chút." Nhiếp ảnh gia nói.
Đào Nhiên dựa vào ảnh hậu, cảm giác áp lực, thầm nghĩ sao ảnh hậu cao vậy, cùng đi giày cao gót đối phương lại vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu, thế là mỗi lần nàng đều mặt không biến sắc hơi kiễng chân.
Sau khi quay chụp xong xuôi, Dương Ưu còn vỗ vỗ vai nàng: "Em được đó, cố lên nhé!"
Mãi đến khi đối phương lên xe rời đi, nàng mới lấy lại tinh thần.
"Đào tỷ, Dương tỷ khen chị kìa." Tiểu Dung cao hứng như thể Dương Ưu khen mình.
"Biết rồi, đi thôi." Mặt Đào Nhiên có chút hồng, tuy đời trước nàng đóng phim chung với Dương Ưu nhưng thật ra cả hai vẫn như hai đường thẳng song song, trong phim thì là bạn tốt nhưng ở ngoài không nói với nhau câu nào, nàng càng không được đối phương để vào mắt.
Đương nhiên những câu khích lệ như này càng không có.
Có lẽ bởi vì sống lại, những chuyện đời trước dường như có chút sai lệch.
Nữ thứ chính phim Dung hợp bị nàng cướp lấy, đời trước vốn là của Phạm Giai, mà đại ngôn này, đời trước cũng không phải nàng.
Là ai nhận đại ngôn này nàng cũng quên rồi, chỉ biết người kia cũng không phải minh tinh tiếng tăm gì.
—————————————
Cái chương này nó ngắn dễ sợ ấy nên up luôn:.