Đến khi hai người Đào Nhiên và Tiểu Dung chơi game xong đã đến giờ ăn trưa.
"Nhiên tỷ, em không ăn đâu, em muốn chơi thêm hai ván nữa." Thanh niên Tiểu Dung mới gia nhập làng game hừng hực tinh thần khiến cho Đào Nhiên phải nhìn bằng cặp mắt khác, nhưng nghĩ đến những biểu hiện trong game ban nãy của Tiểu Dung, Đào Nhiên thực sự không biết nên cười hay nên khóc, mà giờ nàng cũng không còn sức để cười.
"Thế em chơi đi, chị ăn cơm đây." Đào Nhiên nói xong, mặc đồ kín mít đi ra khỏi nhà.
Vừa đi nàng còn vừa nghĩ mong là Tiểu Dung không được im lặng trong lúc chơi đâu, nếu không khó mà thắng game được.
Đến lúc Đào Nhiên đã ăn uống no nê trở về, cô bé kia vẫn đang chơi rất hăng say, nàng đứng sau lưng Tiểu Dung nhìn qua một chút, bốn phía đều là cây, đang ở trong rừng rồi.
"Em chơi hơi kém, tuy không thể ăn gà nhưng cũng tiễn một vài tên đi trước rồi đó." Tiểu Dung có chút kinh nghiệm híp mắt nói.
"Có tiềm năng." Đào Nhiên vỗ vỗ vai Tiểu Dung: "Chơi hết ván này thì đi ăn cơm đi, chị đi ngủ trưa đây."
"Vâng." Tiểu Dung gật đầu.
Đào Nhiên nói xong không để ý cô bé nữa, quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Thế mà nàng lại mơ đến khoảnh khắc kiếp trước khi nghe tin Diệp Trăn và Phạm Giai đính hôn.
- ---
"Nhiên tỷ, đã liên hệ với đoàn phim rồi, ngày mai có thể đến thử vai." Tiểu Dung hiện không phải người mới nữa mà là trợ lý lâu năm.
"Ừm, chị biết rồi." Đào Nhiên lười biếng nằm nghiêng trên sofa, ánh mắt nhìn thấy trên màn hình đang đưa tin tức.
"...Theo các nguồn tin, Diệp ảnh hậu và Phạm tiểu thư ngày mai sẽ tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn Phúc Viên.
Cũng theo các nguồn tin thân cận, lễ đính hôn này vô cùng long trọng, đa số các gương mặt nổi bật của giới giải trí đều được mời..."
Nhìn thấy tin tức này, chiếc điều khiển TV tuột khỏi tay Đào Nhiên rơi xuống đất, ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn hai người trong TV đứng cạnh nhau.
"Nhiên tỷ, chuyện này....?" Tiểu Dung cũng không dám tin nhìn Diệp ảnh hậu và Phạm Giai đứng cạnh nhau, cả chuyện hai người đang công bố tin tức đính hôn.
Mấy năm qua đi theo Đào Nhiên, Tiểu Dung biết nàng yêu Diệp ảnh hậu, thậm chí từng có cuộc hôn nhân kéo dài ba tháng, chỉ là tại sao lại ly hôn thì Tiểu Dung không biết.
Điều cô chắc chắn chính là Nhiên tỷ vẫn yêu Diệp ảnh hậu.
Đã yêu người được mười mấy năm.
Hiện tại nghe thấy người mình yêu chuẩn bị đính hôn cùng người khác, Tiểu Dung sao có thể không lo lắng cho nàng.
"Nhiên tỷ, chị...chị có ổn không?" Tiểu Dung thấy Đào Nhiên không có phản ứng nào, vô cùng lo lắng, cẩn thận hỏi.
"Không sao, không có chuyện gì." Đào Nhiên chớp mắt, che đậy nỗi lòng dưới đáy mắt, môi nhếch lên.
Một Nhiên tỷ từng luôn thích tươi cười, sau khi cha mẹ qua đời, để thấy một nụ cười trên mặt nàng cũng hiếm có, lần nào cũng thấy khuôn mặt hờ hững lạnh như băng kia, Tiểu Dung nghĩ đã thấy đau lòng.
Tiểu Dung cảm thấy Nhiên tỷ vẫn còn kiên cường được là nhờ Diệp ảnh hậu.
Nhưng bây giờ, Diệp ảnh hậu sắp kết hôn cùng người khác rồi, cô không biết Nhiên tỷ sẽ thế nào nữa.
"Nhiên tỷ, ngoài kia còn nhiều người tốt, không có Diệp ảnh hậu thì cũng có hàng nghìn hàng vạn người tốt giống chị ấy." Tiểu Dung cố gắng muốn Đào Nhiên hết hy vọng với Diệp Trăn.
Trước đây, Diệp Trăn không có người yêu, vậy thì Nhiên tỷ còn có thể hi vọng.
Bây giờ, nếu một tia hy vọng cũng không có, vậy đương nhiên phải bước ra khỏi đầm lầy đó.
Nhưng mà Đào Nhiên, đã tiến vào thì chỉ có càng lún càng sâu.
"Nhưng ai cũng không phải chị ấy." Ánh mắt Đào Nhiên trống rỗng, nàng nỉ non một câu, sau đó ngồi dậy, cười với Tiểu Dung: "Chị đi ra ngoài chút."
"Nhiên tỷ, em đi cùng chị nhé." Tiểu Dung không yên tâm để cho nàng ra ngoài một mình.
"Chị muốn yên tĩnh một chút, không có gì đâu." Đào Nhiên nói xong, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Ban đầu nàng chỉ đi lung tung vô định trên đường, nhưng không biết thế nào đã đi đến khu nhà Diệp Trăn.
Sau khi người nọ ly hôn với nàng xong đã mua một căn biệt thự ở gần công ty.
Mỗi lần nàng muốn nhìn thấy cô đều sẽ đi đến đây.
Diệp Trăn chuẩn bị đi ra ngoài đương nhiên đã nhìn thấy Đào Nhiên quên trốn đi, ánh mắt cô không tự chủ được nhìn nàng, thấy dáng vẻ tiều tụy đó, khuôn mặt Diệp Trăn càng lạnh hơn.
Mà bàn tay cô, lúc Đào Nhiên không nhìn thấy, đã nắm chặt lại.
"Cô tới đây làm gì?" Diệp Trăn không thể không phá vỡ sự yên lặng hiện tại.
"Chị muốn kết hôn rồi?" Đào Nhiên lấy hết dũng khí, thốt ra một câu, sau đó lại nghĩ đến chuyện gì đấy mà ngậm miệng lại.
"Tôi kết hôn hay không thì liên quan gì đến cô?" Diệp Trăn khi nói ra câu này vẫn luôn nhìn khuôn mặt nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối Đào Nhiên cũng không thể hiện điều gì, khiến cho sắc mặt Diệp Trăn càng khó coi.
Đào Nhiên cho rằng Diệp Trăn tức giận với mình, dù sao năm đó là nàng sai nên mới khiến cho Diệp Trăn quyết định ly hôn.
Bây giờ, nàng có tư cách gì đến hỏi chuyện người ta nữa.
Nghĩ thế, Đào Nhiên ráng kiên cường, cười lên một cái thật rạng rỡ: "Chúc mừng chị, cuối cùng cũng tìm được một người yêu thương mình."
Nhìn thấy nàng không chỉ không để ý, còn cười rạng rỡ như vậy, Diệp Trăn hận không thể hỏi một câu, nàng thật sự không quan tâm gì cô sao?
Thiếu nữ năm ấy luôn miệng nói yêu cô, chẳng lẽ đã quên hết lời hứa rồi?
Những năm gần đây, từ khi mới ly hôn xong, Diệp Trăn đã muốn phạt nàng vì tội mười năm trước không chào mà đã biến mất, sau đó là các loại hành vi không đáng tin trong ba tháng kết hôn.
Nhưng ban đầu chỉ có mục đích phạt nàng, vậy mà Đào Nhiên không những không tỉnh táo lại, thậm chí còn sa đọa hơn, càng lúc càng nghiêm trọng.
Đào Nhiên như vậy, cô không quen một chút nào.
Diệp Trăn vì muốn kích thích đối phương, không thể không đồng ý đóng giả tình nhân với Phạm Giai, thậm chí là tin đính hôn giả ngày mai nữa.
Nhưng lúc này, cô không chờ được người kia tỉnh ngộ, ngược lại cảm thấy như nàng đã sớm buông bỏ cô, chỉ có cô vẫn còn tình cảm nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Cảm giác như vậy khiến Diệp Trăn khó chịu, cô lạnh lùng trào phúng: "Cũng mong cô tìm được một người yêu cô." Rõ ràng bình thường Diệp Trăn sẽ không bao giờ nói như vậy, nhưng một người không dễ tức giận như cô hiện tại đã bùng nổ rồi.
Diệp Trăn vô cùng giận dữ, nếu không bỏ đi, cô sợ sẽ nói hoặc làm gì đó không hay trước mặt nàng.
Vậy nên vừa dứt lời, Diệp Trăn quay lưng đi vào nhà, không một lần ngoảnh đầu lại.
Thế nên không thể nhìn thấy người vừa rồi còn tươi cười xán lạn, giờ phút này đã khóc như một con rối mất hết linh hồn.
Đào Nhiên cảm thấy Diệp Trăn đang trào phúng nàng, trào phúng việc năm đó khi kết hôn, đã cùng các tiểu minh tinh ám muội để dò xét cô.
Nghĩ đến đây, cay đắng dâng lên khiến nàng không nuốt nổi, chỉ có thể nghẹn ngào khóc lóc không ngừng.
Cuối cùng nàng không chịu được mà tới quán bar, ngồi ở quần bar, liên tục bảo phục vụ rót rượu cho mình.
Một chén lại một chén, cảm giác chỉ có như vậy thì trái tim của nàng mới tê liệt, không đau nữa.
Lúc nàng đang mơ mơ màng màng vì rượu, bên cạnh có hai cô gái đi đến ngồi xuông.
Ban đầu thì nàng không chú ý họ, nhưng nghe thấy bọn họ nhắc gì đó về Diệp Trăn, nàng không kìm được lòng quay đầu nhìn.
Hai cô gái nọ nhìn rất quen, nhưng trong thời gian ngắn ngủi thì nàng không thể nhớ đã gặp họ ở đâu.
Hai người nói chuyện, hiển nhiên là không để ý rằng Đào Nhiên ở gần đó.
"Cậu nói thật à? Hình nền điện thoại của chị Diệp Trăn là ảnh Đào Nhiên á?" Một cô gái tóc dài giật mình nói, rõ ràng cô gái vẫn chưa thể tiếp thu thông tin này.
Cô gái tóc ngắn bĩu môi: "Không chỉ vậy đâu, mình nghe trợ lý Tiểu Thiên của chị Diệp Trăn nói, chị ấy không hề yêu Phạm Giai, trái lại còn vô cùng chán ghét cô ta."
"Hả???" Tin tức này càng làm cho người ta giật mình, cô gái tóc dài sợ đến không thốt lên lời.
Một lúc sau cô mới lấy lại tinh thần, hạ giọng hỏi: "Vậy sao lại đính hôn? Cậu nghĩ tin này có đúng không?"
"Đương nhiên là đúng trăm phần trăm.
Có lần Tiểu Thiên nghe thấy chị Diệp Trăn nói chuyện điện thoại một người đàn ông tên Lâm gì đó, dường như nói đến ly hôn, rồi Phạm Giai cùng Tiểu Tuệ gì gì đó nữa cơ." Cô gái tóc ngắn chẹp một tiếng: "Chẳng phải có tin đồn Đào Nhiên và chị Diệp Trăn từng kết hôn rồi lại ly hôn còn gì.
Còn vì sao ly hôn, mình thấy chắc hẳn có liên quan đến Phạm Giai và cái người tên Tiểu Tuệ nào đó."
"Vãi chưởng, thế thì quá là shock luôn!" Cô gái tóc dài thốt lên xong không biết phải nói gì.
Đào Nhiên nghe trộm đến khúc này thì dạ dày đột ngột đau nhói.
Từ khi ly hôn với Diệp Trăn, Đào Nhiên bắt đầu thích uống rượu để có thể quên đi mọi thứ.
Nàng từng bị xuất huyết dạ dày, đặc biệt sau khi ba mẹ mất vì tai nạn xe năm năm trước, nàng còn uống rượu đến mức phải vào viện nằm một tháng.
Mà lần này, nàng cảm thấy mình sẽ không còn may mắn như vậy.
Cuối cùng, Đào Nhiên thấy trời đất quay cuồng, thứ duy nhất còn trong tầm mắt trước khi mất đi ý thức chính là trần nhà sáng lóng lánh của quán bar.
...
Đào Nhiên lập tức giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hà hổn hển, giống như không phải tỉnh lại khỏi giấc mơ mà như vừa chết đi sống lại.
Một lúc lâu sau, Đào Nhiên mới từ từ bình tĩnh lại, hô hấp ổn định, vào phòng rửa mặt, hất nước lạnh lên mặt mấy lần, vỗ vỗ cho bản thân tỉnh táo.
Nàng nhìn chính mình trong gương, nghĩ lại những chuyện cũ mới nhận ra có một số điều khác thường.
Được sống lại một lần, tinh thần thay đổi, đương nhiên góc nhìn của nàng cũng thay đổi.
Trước đây chỉ cho rằng Diệp Trăn thất vọng, ly hôn xong còn nói không muốn gặp lại mình, thế là Đào Nhiên bèn như rùa rụt cổ, không dám xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nhưng lần này, khi nàng mở lòng, dùng góc độ khác nhìn nhận, nàng phát hiện Diệp Trăn vẫn còn vô cùng quan tâm mình.
Lại nói trong mộng, khi hai người nói chuyện đính hôn, lấy góc độ khác nhì nhận thì vẻ mặt Diệp Trăn khi ấy là vừa tức giận vừa nhẫn nhịn, rồi đến chuyện nghe được hai người kia nói trong quán bar, nàng liền cảm thấy Diệp Trăn không hề như nàng nghĩ, không hề không muốn gặp mình.
Nếu không phải nghe thấy chuyện hôm nay Đồng Hòa nói, nàng sẽ không hề suy nghĩ gì về cuộc trò chuyện của hai cô gái trong quán bar.
Nhưng nghe được những gì Đồng Hòa đề cập rồi, nàng lại nghĩ lại, nháy mắt cảm thấy như mình đắc đạo rồi, chuyện gì cũng thấy hợp lý.
- ---------------------------
//
Tiểu Đào ngu ngốc -.-.