“Anh đi mua đồ ăn đây, anh sẽ về sớm thôi.”
Giải Biệt Đinh đổ ly nước ấm cho Mộc Dương rồi lại mở video cho cậu xem, trên bàn nhỏ còn đặt hai đĩa trái cây.
Mộc Dương cúi thấp đầu: “Đi đâu là tự do của anh, không cần nói với tôi.”
Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác khủng hoảng vào buổi sáng của mấy ngày trước.
Cậu tỉnh lại trong ánh nắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui cười trong khu nhà, hỉ thước kêu to, mùi thơm của bữa sáng…… Chỉ là không có Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương cứng đờ ngồi ở trên giường, qua thật lâu mới nhẹ giọng gọi Giải Biệt Đinh, nhưng không nhận được câu trả lời nào.
Vốn nên vui vẻ mới đúng.
Cuối cùng Giải Biệt Đinh cũng đi rồi.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Mộc Dương lại là hoảng hốt vội vàng xuống giường, bởi vì chân đang bó thạch cao nên bị ngã trên mặt đất, đau đến mức tê dại cả người.
Cậu cho rằng Giải Biệt Đinh đi rồi.
Nhưng Giải Biệt Đinh chỉ đi mua đồ ăn.
Khi Giải Biệt Đinh nhíu mày bế Mộc Dương từ trên mặt đất lên thì ngay sau đó ngực anh bị đau âm ỉ.
Nói chuyện với bác sĩ không phải là không bổ ích, ít nhất anh đã biết đau lòng là gì.
Giải Biệt Đinh vâng theo bản năng ôm Mộc Dương trong ngực rồi vỗ nhẹ, trấn an một lát thì muốn đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, toàn bộ hành trình Mộc Dương đều không nói câu nào, chỉ là nắm chặt ống tay áo của anh, cả người cứng đờ.
Mấy ngày sau, dù Giải Biệt Đinh làm gì, kể cả là đi ra khỏi khu nhà để vứt rác thì cũng sẽ báo cho Mộc Dương một tiếng.
Giải Biệt Đinh cong lưng, giúp Mộc Dương kéo cổ áo: “Em ngoan một chút, có việc gì phải gọi điện cho anh.”
Mộc Dương im lặng, Giải Biệt Đinh đã quen với dáng vẻ này của cậu, trong lòng lại không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng, cũng không biết đang thở dài vì điều gì.
Chờ đến khi trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, Mộc Dương mới ngước mắt ngơ ngác mà nhìn về phía Giải Biệt Đinh rời đi.
Bọn họ đã ở trong căn phòng nhỏ này gần một tuần, mỗi ngày ngoại trừ nằm trên giường thì Mộc Dương đều bị Giải Biệt Đinh ôm tới ôm lui để giải quyết các vấn đề về sinh lý.
Cảm giác khi mình không làm được gì, chỉ có thể bị người khác chăm sóc cũng chẳng dễ chịu là bao.
Mà cuộc sống như vậy phải tiếp diễn trong một tháng rưỡi, thạch cao trên đùi cậu mới có thể dỡ bỏ, bắt đầu những ngày tháng chống nạng.
“Reng ——”
Bỗng điện thoại rung lên, Mộc Dương nhìn cái tên trên thông báo —— Tiêu Thừa Mặc.
“Mộc Dương, chuyến bay ngày kia của chúng ta ấy, cậu định đi cùng sân bay với chúng tôi hay là gì?”
Mộc Dương im lặng hồi lâu, Tiêu Thừa Mặc thử hỏi lại: “Mộc Dương? Còn nghe không?”
Mộc Dương khàn giọng nói: “Có…… Xin lỗi, tôi không thể đi được.”
Tiêu Thừa Mặc hơi kinh ngạc: “Đang tạm thời có việc à?”
Mộc Dương nhắm mắt lại: “Xương đùi bị gãy.”
Tiêu Thừa Mặc hỏi liên tục: “Có nghiêm trọng không? Hiện giờ còn nằm viện không? Bệnh viện nhà ai vậy? Tôi với lão Thuỵ đi gặp cậu.”
Mộc Dương lắc đầu, ngay sau đó mới nhớ ra là đối phương không thấy được: “Không cần đâu, tôi không ở thủ đô.”
Tiêu Thừa Mặc nhạy bén mà nhận ra cảm xúc không phù hợp của Mộc Dương, cậu ta dừng một chút rồi nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì thì cậu cứ nói cùng chúng tôi, đừng tự kìm nén một mình.”
Mộc Dương ừ một tiếng thật nhỏ: “Thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tiêu Thừa Mặc cười mắng: “Sao lời này nghe chẳng dễ chịu gì thế? Cậu mau tĩnh dưỡng đi, lần này đi nửa tháng là trở lại rồi, chờ chân cậu tốt là kịp đi lần sau, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau.”
Mộc Dương hạ khóe miệng: “Được.”
Mộc Dương rất muốn thoát đi ngay lập tức, thoát khỏi hoàn cảnh hỗn loạn này, bỏ mọi thứ rồi cứ thuận theo ý mình……
Nhưng hiện giờ cậu lại bị trói buộc.
Tin nhắn của Kiều Viện xuất hiện ngay sau đó, đã rất nhiều ngày hai người không liên hệ, bỗng nhiên cô lại gửi voice tới: “Anh rời khỏi đây rồi à?”
—— không.
—— muốn đi chụp mặt trời lặn không?
Lời mời này rất đột ngột, Mộc Dương nắm thật chặt tay: Chắc là không được, tôi bị gãy xương đùi.
Camera cũng hỏng rồi.
Bên Kiều Viện vẫn hiện là đang nhập tin nhắn, qua một hồi lâu mới gửi voice tới: “Là bởi vì đất đá trôi trước đây vài ngày à?”
Cô nói quá chắc chắn, Mộc Dương chỉ có thể đồng ý.
—— ừm.
—— đã xuất viện chưa?
—— xuất viện rồi.
—— có xe lăn thì cũng có thể ra ngoài đi dạo được, ở khách sạn đợi không chán à?
Mộc Dương vốn định từ chối, ngay sau đó thì Kiều Viện lại gửi một tin nhắn: Ở đây cảnh mặt trời lặn rất đẹp, mãi tới giờ tôi mới phát hiện đấy, không cần leo núi đâu.
——…… Tôi hỏi người trong nhà đã.
‘ Người trong nhà ’ là xưng hô mà Mộc Dương phải do dự hồi lâu, xoá đi gõ lại liên tục.
Hiện giờ quan hệ giữa cậu và Giải Biệt Đinh khá lúng túng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gọi đối phương như nào.
Kiều Viện: Được, tôi chờ anh trả lời.
Buông điện thoại ra, Mộc Dương sững sờ một lát, sống trong căn phòng nhỏ nhiều ngày, vậy mà cậu lại có cảm giác như một ngôi nhà.
Có lẽ là phòng quá nhỏ nên dễ tạo thành cảm giác ấm áp, hoặc là bởi vì Giải Biệt Đinh luôn bên người.
Nhưng cảm xúc vẫn cứ hỗn loạn khó kìm chế, cậu không biết rốt cuộc là Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn muốn làm như nào, cũng vẫn không rõ Giải Biệt Đinh muốn làm gì.
Có lẽ cậu đã biết, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
năm thất vọng đã đủ nhiều rồi, chỉ cần không ôm chờ mong, như vậy thì đến lúc gặp thẩm phán sẽ không đau khổ.
Tình thân là vậy, tư tình cũng vậy.
Nhưng thuyết phục chính mình như nào, Mộc Dương vẫn không nhịn được mở máy tính bảng ra, tìm những tin tức liên quan về chứng khuyết thiếu cảm xúc, nhưng ví dụ thực tế khá ít, nghiên cứu của giới tâm lý đưa ra thì lại đếm được trên đầu ngón tay, đến phương pháp trị liệu cũng chỉ là một khái niệm.
Thậm chí dưới góc nhìn của nhiều người, đó không được gọi là bệnh, chỉ là bản tính lạnh lùng vô tâm sẵn thôi.
Mộc Dương hạ khóe miệng, từ góc độ của người qua đường, thì sáu chữ bản tính lạnh lùng vô tâm khá hợp với Giải Biệt Đinh.
Đáy mắt xẹt qua vẻ mệt mỏi, đang định tắt máy tính bảng đi thì Mộc Dương lại bị comment đầu tiên vào hai ngày trước hấp dẫn sự chú ý.
Người comment tên là Lục Loan, là một cố vấn tâm lý khá trẻ nhưng lại rất có năng lực.
Lời đầu tiên, anh bác bỏ quan điểm chứng khuyết thiếu cảm xúc là bản tính lạnh lùng trời sinh, cũng nói thẳng ra đây là một loại bệnh tâm lý, là khuyết thiếu nhưng chữa được.
Không ai sinh ra đã vô tâm, có lẽ gien đã chiếm một phần nhân tố, nhưng khi con người được sinh ra, màu trắng trên giấy vẫn chiếm phần lớn, mà bước đi tiếp theo của cuộc sống sẽ hướng về cha mẹ, cùng một nhịp thở với những người xung quanh.
Những tình cảm cảm nhận được thuở nhỏ sẽ ảnh hưởng lớn nhất đến tính cách của một người, cũng chính là hoàn cảnh trưởng thành, trong đó cha mẹ là nhân vậy quan trọng nhất.
【 gần đây tôi gặp được một người bệnh mắc chứng khuyết thiếu cảm xúc, tôi xin phép gọi anh ấy là A, người bạn đời của anh ấy là B.
Người bị bệnh này sẽ rất khó để tự phát hiện ra, nhưng A lại thành ngoại lệ.
Bạn đời của anh ấy bị bệnh, cũng yêu cầu ly hôn với anh ấy, rất ghét anh ấy, nhưng A lại không muốn cho đối phương rời đi.
Khi hỏi những người trên mạng thì A được giải đáp một phần, có người nói cho anh ấy là anh ấy không thể một mực cho là đúng rồi giữ đối phương lại, mà là phải cho đối phương đúng thứ mà họ cần.
Khi tôi hỏi bạn đời của A muốn gì, anh ấy tạm dừng thật lâu mới trả lời: “Có lẽ từng muốn tôi đáp lại lời yêu của em ấy.”
Tôi hỏi hiện tại thì sao? Anh ấy nói anh ấy không biết, không biết B còn cần hay không, nhưng anh ấy muốn thử một lần.
Anh ấy là trường hợp đầu tiên tự muốn chữa khỏi bệnh trong số những người bệnh của tôi.
A có một gia đình cực kỳ phức tạp, tôi không thể đề cập cụ thể về vấn đề riêng tư ở đây, nhưng bố của anh ấy là người có tính kiểm soát rất cao, mẹ của anh ấy phải cùng cực cả đời để cố gắng vượt qua bóng ma mà chồng bà để lại.
Ở trong một gia đình như vậy, đứa con sẽ dễ bị bỏ qua nhất, bởi vì đứa trẻ không được đến từ tình yêu, mà là thủ đoạn khống chế của người cha đối với người mẹ.
Sau khi cha mẹ ly hôn, A phải sống một mình trong nhiều năm ( mẹ bận làm việc, đa số thời gian thì A đều ở nhà một mình).
Anh ấy từng trải qua một tháng không nói chuyện, bởi vì không ai có thể nói chuyện.
Mười hai tuổi năm ấy A gặp phải chuyện ý muốn, anh ấy bị người ta bắt cóc, cần vạn tiền mặt nếu không sẽ giết con tin.
Nhưng lúc đó mẹ anh ấy lại đi công tác ở đại dương bên kia, đến khi biết được tin đã là ba ngày sau, A ở trong căn nhà nhỏ tối om, không có nước, không có đồ ăn, không có tiếng người, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, vào ba ngày sau khi đã kề cận cái chết thì mới thấy ánh mặt trời.
Tuy rằng không biết người bắt cóc kia là ai, A cũng chưa từng nói về cảm nhận của anh trong ba ngày đó, nhưng có thể phỏng đoán rằng giờ không thấy ánh mặt trời kia chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc anh tự cô lập mình.
Người mẹ yêu quý tới muộn đã bị anh tự cô lập chắn ở thế giới bên ngoài, anh không nghe được âm thanh của thế giới.
Không phải là bọn họ lạnh nhạt, chỉ là họ không cảm nhận được tình yêu.
Bởi vì nhận được quá ít nên người bệnh không có cảm giác với tình cảm, tựa như là hệ thống tình cảm bị phong bế, không biết yêu ghét lo sợ, không biết hỉ nộ ái ố, chỉ lạnh lùng nhìn thế giới ồn ào này.
Thế giới không ban cho anh dịu dàng, thì sao phản hồi được? 】
Áng văn này không dài, kể cả có giấu tên, Mộc Dương vẫn nhận ra dấu vết trong cuộc đời của Giải Biệt Đinh.
Cậu sững sờ một hồi lâu, cũng không nhớ ra tin gì về việc Giải Biệt Đinh từng bị bắt cóc.
Lúc này Mộc Dương mới ngẩn ngơ nhận ra rằng, hiểu biết của cậu về Giải Biệt Đinh thật sự quá ít.
Cậu không biết việc Giải Biệt Đinh dị ứng với hoa hồng, cậu cũng không biết nguyên nhân gây ra nhịp tim không đều, ngay cả sự việc quan trọng như này cậu cũng không biết.
Kể cả trong lòng chỉ còn lại một mảnh hoang vu, nhưng vẫn nổi gió lốc vì Giải Biệt Đinh, đau lòng đến mức khó có thể diễn tả thành lời.
Mộc Dương run rẩy thở ra một hơi, đầu ngón tay dừng lại trên bàn phím hồi lâu, vẫn tìm những từ ngữ mấu chốt về vụ án bắt cóc của Giải Biệt Đinh, nhưng không có tin tức hữu dụng nào.
Vụ án bắt cóc trọng đại với vạn tiền chuộc mà không hề gây ảnh hưởng gì tới dư luận, thậm chí sau khi Giải Biệt Đinh thành danh cũng chưa bị lộ ra……
Mộc Dương mím môi dưới, muốn hỏi Diêu Diên nhưng không biết nên mở miệng như nào.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, tay Mộc Dương run lên, máy tính bảng trực tiếp rơi xuống đất, cậu luống cuống nhặt máy lên, trước khi Giải Biệt Đinh đi tới thì rời khỏi giao diện tìm kiếm rồi click mở Weibo.
Giải Biệt Đinh đỡ lấy Mộc Dương đang lệch nửa người về phía mặt đất, mày nhíu lại, trong đáy mắt là sự lo lắng mà đến anh cũng chưa phát hiện: “Bị thương chỗ nào rồi?”
Mộc Dương chậm rãi lắc đầu: “…… Máy tính bảng rơi trên mặt đất, tôi không sao.”
Giải Biệt Đinh ôm lấy Mộc Dương giúp cậu ngồi thẳng: “Lần sau chờ anh trở lại hẵng nhặt, ngã thì làm sao bây giờ?”
Mộc Dương chầm chậm ừ một tiếng, muốn chuyển đề tài: “Hôm nay ăn gì?”
“Tôm cùng canh rau đậu hũ.”
Vẫn là món ăn Mộc Dương thích.
Mộc Dương đã quen với việc bị Giải Biệt Đinh ôm ra khỏi nhà vệ sinh, hiện tại đã là hừng đông, nhóm Tiêu Thừa Mặc đi chuyến bay sớm nhất đến hải đảo trước, cậu ta vừa nhắn tin cho Mộc Dương.
Cậu xuất thần mà nhìn giữa không trung, cho đến khi Giải Biệt Đinh nói muốn đi ra ngoài một chuyến mới nắm chặt lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn nằm.”
Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại: “Chỗ mua đồ ăn nhiều người lắm.”
Dù nói như vậy nhưng khi đối điện với ánh mắt khổ sở và bất lực của Mộc Dương, Giải Biệt Đinh vẫn ôm Mộc Dương vào trong lồng ngực, thay cho cậu bộ quần áo thường ngày.
Mộc Dương có thể tự mặc áo trên, quần thì không vì không thể cong cái chân đang bó thạch cao được.
Quần ở nhà rộng thùng thình được cởi ra từ bên hông, trong lúc lơ đãng đã chạm phải nơi mềm mại nào đó, cả người Mộc Dương run lên, trực tiếp mềm nhũn trong lồng ngực của Giải Biệt Đinh.
Cậu gian nan quay mặt đi: “Đừng chạm vào nơi đó.”
Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn một cái: “Nơi này à?”
Mộc Dương muốn phát điên rồi.
Cậu không rõ là Giải Biệt Đinh thật sự không biết hay đang cố ý như thế, chỗ mẫn cảm của cậu không ở lỗ tai hay eo lưng giống người khác, nơi mẫn cảm nhất của Mộc Dương là hai chỗ dưới eo.
Đến mức mà thỉnh thoảng cậu đụng phải cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy chứ đừng nói tới người đụng là Giải Biệt Đinh.
Cảm giác tê dại bắt đầu từ xương cụt rồi lan ra toàn thân, từ ngực truyền đến đại não, Mộc Dương gắt gao nắm chặt ống tay áo Giải Biệt Đinh, cậu nằm trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, giọng nói run lên: “Đừng chạm vào!”
Tuy rằng rất hung hăng, nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
Giải Biệt Đinh chậm rãi dời tay, quần ngủ rơi xuống, rồi bắt đầu mặc quần ngoài kéo từ chỗ mắt cá chân, lúc xách lưng quần lại đụng phải.
Mộc Dương run run nhìn Giải Biệt Đinh, đôi mắt không tự chủ được mà trừng lớn hơn chút, nhưng trông có sức sống hơn hẳn.
Giải Biệt Đinh: “Xin lỗi.”
“……”
Mộc Dương không nghĩ nơi Giải Biệt Đinh mua đồ ăn lại là chợ bán thức ăn, nhưng vẫn là bán trong nhà, lầu một chủ yếu là thịt, lầu hai thì bán rau quả là chính.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vào một nơi mua sắm ồn ào hỗn loạn như này, hai người vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của đại đa số người, có ai ngồi xe lăn tới mua đồ ăn cơ chứ?
Chắc do đã lâu rồi không ra ngoài, Mộc Dương không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Cậu bắt lấy cái tay đang nắm xe lăn của Giải Biệt Đinh: “Tôi muốn trở về……”
Mộc Dương nói năng lộn xộn: “Bị chụp thì không tốt…… Tôi ngồi xe lăn, quá nhiều người……”
Giải Biệt Đinh nhẹ nhàng đè lại tay Mộc Dương: “Không có gì là không tốt, bị chụp cũng không sao.”
Giải Biệt Đinh đeo khẩu trang, tuy rằng không thể che nhiều lắm, cho dù có người mơ hồ nhận ra thì cũng sẽ không nghĩ Giải Biệt Đinh thật sự xuất hiện ở đây, trà trộn trong nhóm bác gái mua đồ ăn.
Nhưng đưa theo Mộc Dương thì lại không giống.
Vẻ ngoài của Mộc Dương quá thu hút ánh nhìn, điều đó khiến Giải Biệt Đinh cũng phải đón nhận nhiều ánh mắt.
“Không được…… Bị chụp thì sẽ ——”
Mộc Dương bỗng im bặt, Giải Biệt Đinh nắm lấy tay cậu.
Đây không phải là một tư thế thuận tiện cho lắm.
Giải Biệt Đinh vừa đẩy xe lăn, vừa nắm tay cậu đi vào bên trong, giọng nói trầm ổn mà thong dong: “Đừng lo lắng quá, em có đeo khẩu trang và mũ thì sẽ không có người nhận ra đâu.”
Đôi môi Mộc Dương khẽ khép mở: “…… Nhưng anh sẽ.”
Giải Biệt Đinh vừa nhìn đồ ăn trên hai quầy, vừa hỏi một cách bình tĩnh như thể anh chỉ đang hỏi hôm nay ăn gì: “Mộc Dương, em muốn công khai không?”
Mộc Dương triệt để im lặng, môi răng va chạm một lúc mới trả lời một cách cứng ngắc: “Công khai cái gì?”
“Quan hệ giữa chúng ta.”
Cậu yên tĩnh lại, sau một hồi lâu mới nhẹ giọng nói với không khí: “Chúng ta muốn ly hôn.”
Cái tay của Giải Biệt Đinh đang nắm lấy Mộc Dương bỗng dùng lực mạnh hơn, sau đó chậm rãi buông ra, không được tự nhiên lắm mà chuyển đề tài: “Hôm nay em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Mộc Dương nhẹ nhàng rút tay mình ra, khi gặp phải trở ngại thì rút mạnh hơn.
Giải Biệt Đinh nhìn lòng bàn tay trống rỗng, tạm thời không nói gì.
Mộc Dương rất khổ sở, so với lúc ký đơn thỏa thuận ly hôn thì còn khổ sở hơn.
Nước mắt rơi xuống theo gương mặt, có khẩu trang che đậy nên người khác không nhìn ra được.
Không ai biết, thiếu niên đang ngồi xe lăn này chật vật như nào dưới lớp khẩu trang.
Nước mắt từ bên miệng rơi vào cổ, mang tới cảm giác lạnh lẽo.
Giải Biệt Đinh đang thử thích cậu, chỉ là nếm thử mà thôi.
Nếu đã không thể rồi thì sao cứ phải giữ chặt lấy cậu đang kề cận nơi vách đá, để chờ tới sau này lại buông tay lần nữa, ngã đau hơn à?
Rất nhanh thôi Giải Biệt Đinh đã nhận ra sự khác thường của cậu, đẩy cậu tới chỗ rẽ của cầu thang, hơi luống cuống nói: “Anh……”
Giải Biệt Đinh muốn ôm Mộc Dương, rồi lại cố gắng kìm chế, hô hấp không chịu khống chế mà dần dồn dập: “Mộc Dương……”
Anh nhíu lông mày, điều chỉnh hô hấp của mình: “Đừng khóc…… Ly hôn cũng được, nhưng em phải thật tốt, anh ——”
Trong lúc nhất thời Giải Biệt Đinh không nói nên câu, anh từng không thèm để ý điều gì, bây giờ rõ ràng là muốn nhiều hơn nhưng chỉ có thể yêu cầu em sống tốt là được.
“Không thích anh cũng không sao ——” Giải Biệt Đinh xem nhẹ sự tê dại nơi đầu ngón tay, chậm rãi nói nhỏ: “Tương lai em sẽ gặp được người đáng giá để em thích…… Đừng từ bỏ chính mình.”
Trong nhất thời bầu không khí có chút an tĩnh.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Dương ửng hồng, trống rỗng mà nhìn anh: “Là anh không cần em trước.”
Trước đây lúc chưa kết hôn, Mộc Dương từng tỏ tình với Giải Biệt Đinh rất nhiều lần, nhưng chưa từng được đáp lại.
Sau khi kết hôn cậu lại không dám nói lời yêu, sợ Giải Biệt Đinh nói không yêu cậu, sợ cuộc hôn nhân này thật sự trở thành một câu chuyện cười.
Cuối cùng Mộc Dương cũng là một câu chuyện cười, cha mẹ không phải là cha mẹ, chồng cũng chưa từng là chồng.
Cuộc hôn nhân năm hữu danh vô thực đã lấy đi tất cả dũng khí để hướng về phía trước của cậu, Giải Biệt Đinh cũng chưa từng muốn cậu, một tháng ngắn ngủn có thể thay đổi được gì?
Trong quá khứ cậu không đáng giá để Giải Biệt Đinh nhìn, hiện giờ cậu càng không thể tìm thấy điểm nào để Giải Biệt Đinh có thể thích cậu.
Có lẽ trách nhiệm chiếm phần lớn, chỉ là muốn cậu tồn tại, không quen nhìn cậu bỏ mặc bản thân.
“Không phải không cần em.” Giải Biệt Đinh không tự chủ được mà nhíu mày, mười ngón đều cực kì tê mỏi, hô hấp anh hơi gấp rút mà lặp lại một lần nữa: “Không phải không cần em.”
Đầu ngón tay Mộc Dương khẽ nhúc nhích, giờ cậu mới muộn màng nhận ra Giải Biệt Đinh không ổn.
“Anh từng làm một giấc mộng……” Giải Biệt Đinh nửa cụp mắt, có chút hoảng hốt, “Thấy em nằm ở trên giường bệnh…… ngừng hô hấp.”
Bắt đầu từ ngày đó, lòng anh không thể vững vàng như trước, như là có dao cùn trộn lẫn trong tim, mỗi một phút mỗi một giây chưa từng ngừng đau đớn.
Khoảnh khắc gặp tai nạn xe cộ kia, vụ nổ mạnh phóng hẳn lên trời, anh nhìn chiếc nhẫn chưa được tháo xuống trên ngón áp út, nỗi lòng lạnh lẽo bỗng được trộn lẫn với sắc màu —— nếu có thể, anh muốn vào kiếp sau sẽ được gặp Mộc Dương một lần.
Không phải bạn đời cũng không sao, không kết hôn cũng không sao, chỉ cần có thể để anh nhìn thấy Mộc Dương đang cười, đang hô hấp là được.
“Bắt đầu từ ngày đó…… Nơi này liền bắt đầu đau.”
Giải Biệt Đinh hơi cúi người, rồi lại kìm chế không ôm cậu mà chuyển sang lau nước mắt của Mộc Dương, khẽ chạm vào ngực Mộc Dương.
Mộc Dương sững sờ ngước mắt, nhất thời không phân biệt được thật giả.
Chẳng phải giấc mộng kia chính là chuyện đã xảy ra vào đời trước hay sao?
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, nguyên nhân nhịp tim Giải Biệt Đinh không đều hay bị quặn đau có liên quan đến cậu
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đang mờ mịt: “Vào ngày em để lại đơn thoả thuận ly hôn thì còn một tờ giấy khác.”
【 Em đi rồi thì…… anh sống tốt nhé.
】
Đương nhiên Mộc Dương còn nhớ rõ lời từ biệt do chính cậu viết.
“Nhưng anh đã nghĩ rất lâu ——” Cuối cùng Giải Biệt Đinh vẫn không nhịn được mà ôm cậu vào trong lồng ngực, “Nếu em rời đi có lẽ anh sẽ không thể sống tốt được.”
Lực ôm không chặt, nếu Mộc Dương muốn thì có thể đẩy ra bất cứ lúc nào.
Giải Biệt Đinh cũng không muốn giống ba, dùng cưỡng cầu để đổi lấy an tâm.
Khi ở bên anh, Mộc Dương luôn có quyền được lựa chọn cùng tự do.
Mộc Dương thong thả mà nâng cánh tay lên, khẽ run chạm vào vòng eo Giải Biệt Đinh thì chợt nghe một tiếng “Bang ——”.
Hai người nghiêng đầu nhìn qua, một vị phụ nữ trung niên đang khiếp sợ đứng trên thang lầu, đồ ăn trong tay rơi trên mặt đất, một quả táo lăn theo bậc thang xuống đến bên xe lăn.
Kiều Viện nghe tiếng mà đến: “Mẹ —— làm sao vậy?”
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của người phụ nữ kia, Mộc Dương bắt đầu run rẩy, tựa như cậu đánh mất khả năng để hành động, đến giơ tay cũng thật khó khăn.
Câu chữ bật thốt từ trong cổ họng một cách đau đớn: “Đi, đừng ở đây…… Về, về nhà……”.