Ngày hạ táng Kiều Uất Nhiên, thời tiết rất đẹp.
Trời trong lại xanh, không một chút gợn mây, ánh mặt trời ấm áp, ngay đến gió cũng man mát dịu nhẹ.
Thời tiết như vậy, cậu ấy nhất định sẽ rất vui. Cậu ấy vốn luôn thích trời nắng.
Ngu Vân Tri nghĩ đến đó liền nhẹ nở một nụ cười. Trong nháy mắt, Ngu Vân Tri có cảm giác như Kiều Uất Nhiên vẫn chưa chết, mà cậu ấy vẫn đang lẳng lặng ngồi bên cạnh mình, mang theo nụ cười ấm áp.
Nhưng khi Ngu Vân Tri nghiêng đầu nhìn, bên người lại không có lấy một bóng người.
Ngu Vân Tri lại nhìn về phía trước mặt, chỉ có một cỗ quan tài lạnh băng đang được đặt dưới đất.
Đột nhiên tim của Ngu Vân Tri có chút nhói đau, cái loại đau đớn này sắc nhọn mà kịch liệt, khiến Ngu Vân Tri gần như không thể thở nổi.
Ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ bình thường, chỉ để lộ một chút bi thương.
Cứ như người đang được mai táng ở đây chỉ là một người bạn bình thường của mình.
Ngu Vân Tri rất tự tin không ai có thể nhìn ra sơ hở của mình, Ngu Vân Tri rất giỏi về khoản ngụy trang.
Chỉ là khi nhìn thấy lớp đất đang lấp trên quan tài của Kiều Uất Nhiên, ý thức được Kiều Uất Nhiên đã vĩnh viễn rời xa mình, Ngu Vân Tri cảm thấy mệt mỏi cực độ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, không muốn phải ngụy trang thêm nữa.
Ngụy trang thì có nghĩa lý gì? Người mà Ngu Vân Tri muốn lừa gạt được nhất đã nhìn thấu bộ mặt thật của Ngu Vân Tri rồi, điều mà Ngu Vân Tri càng nhận thức được rõ ràng hơn, đó chính là mọi chuyện mà Ngu Vân Tri đã làm trong quá khứ đều đã sai hết rồi, và rằng Ngu Vân Tri đã ích kỷ biết bao nhiêu.
Kỳ thật Ngu Vân Tri biết bản thân mình không hề có cảm giác đối với cái tính ích kỷ này. Ngu Vân Tri trời sinh vô tình, luôn hời hợt với tất cả mọi thứ, vì để đạt được mục đích mà bất chấp gây tổn thương.
Nhưng khi Kiều Uất Nhiên cười nhẹ nhàng, bao dung nói rằng, “Tôi không hận cậu, cho nên tôi hi vọng cậu cũng không cần phải cảm thấy áy náy với tôi. Sau khi tôi chết đi, cậu nhất định phải sống cho thật tốt. Nhất định phải sống thật hạnh phúc, biết chưa? Đây chính là nguyện vọng của tôi, giúp tôi hoàn thành nó, nhé?”, lúc đó Ngu Vân Tri chợt ý thức được mình quả là con người ích kỷ.
Thích một người không nên hành xử như vậy, không nên không từ thủ đoạn, thậm chí không ngại làm tổn thương người mà mình thích.
Ngu Vân Tri ý thức được mình đã sai rồi, nhưng lúc này có phải là đã quá muộn rồi không?
Kiều Uất Nhiên còn nói rằng, cậu còn không chắc là cậu có thật sự yêu Ngu Vân Tri hay không nữa.
Ngu Vân Tri cảm thấy rất đau khổ, đây là lần đầu tiên Ngu Vân Tri cảm nhận được sâu sắc tư vị đau khổ cùng hối hận đến vậy.
Mấy ngày sau, Ngu Vân Tri dần tỉnh táo lại mới ý thức được, câu trả lời không chắc chắn của Kiều Uất Nhiên, kỳ thật cũng là một loại đáp án.
Bởi vì, khi một người nói rằng không biết chắc là có yêu hay không, như vậy thực ra có thể chính là không yêu.
Sau khi biết những chuyện Ngu Vân Tri đã gây ra, Kiều Uất Nhiên đã không còn tin Ngu Vân Tri được nữa rồi.
“Hứa với tôi, phải thật sự đưa cho anh ấy, đừng gạt tôi nữa.”
Đây chính là câu nói cuối cùng mà Kiều Uất Nhiên nói với Ngu Vân Tri, chính câu nói này cũng khiến Ngu Vân Tri thực sự nhận ra được, Kiều Uất Nhiên không hề tin tưởng Ngu Vân Tri, thậm chí cũng có thể là…không còn tin tưởng nữa.
Ngu Vân Tri vì chuyện này mà thống khổ tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng thể cứu vãn được gì cả.
Bởi vì Kiều Uất Nhiên đã chết rồi còn đâu.
Ngu Vân Tri nhìn bia mộ của Kiều Uất Nhiên, trên bia mộ có ảnh của Kiều Uất Nhiên, vẻ mặt có chút ngây ngô, mang theo một nụ cười, ánh mắt dịu dàng.
Ngu Vân Tri nhìn chăm chăm vào tấm ảnh đó, một giọt nước mắt đột nhiên chảy xuống, thấm vào trong đất, biến mất không dấu tích.
Ngu Vân Tri vươn tay ra, cẩn thận chạm vào tấm ảnh, trong mắt là bi thương tuyệt vọng nồng đậm.
Uất Nhiên, vì sao cậu lại tàn nhẫn như thế? Dạy tôi biết yêu, rồi lại không chút lưu tình vứt bỏ tôi đi, lại còn muốn tôi phải sống thật hạnh phúc?
—-
Tống Tử Trác nhốt mình vào trong phòng, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ không ngừng uống rượu.
Trên người đầy thương tích, là do bị Ngu Vân Tri đánh. Ngu Vân Tri một chút cũng không nể mặt, còn Tống Tử Trác cũng chẳng hề giãy dụa, cho nên bị đánh rất nặng.
Nhưng Tống Tử Trác hoàn toàn không nghĩ tới việc phải đi điều trị.
Lời chất vấn của Ngu Vân Tri vẫn vang vọng bên tai Tống Tử Trác: “Cậu muốn thế nào hả? Hả? Phải nhìn thấy Kiều Uất Nhiên chết đi thì cậu mới cam tâm có đúng không hả?!!!”
Tống Tử Trác muốn nói không phải như thế. Chỉ muốn Kiều Uất Nhiên được sống vui vẻ mà thôi.
Nhưng Tống Tử Trác không nói nên lời.
Bởi vì chính Tống Tử Trác là người đã làm tổn thương Kiều Uất Nhiên. Biết rõ Kiều Uất Nhiên bị bệnh nặng, lại vẫn lên cơn ghen với Ngu Vân Tri, vì thế mới đưa tài liệu cho Kiều Uất Nhiên, kích thích cậu ấy, làm tình trạng bệnh trở nên trầm trọng hơn…
Tống Tử Trác cảm thấy mình chính là một tên tội nhân, vĩnh viễn không thể tha thứ được, ngay đến bản thân Tống Tử Trác cũng không tha thứ cho nổi.
Tống Tử Trác buồn rầu uống rượu, chỉ mong chất cồn có thể làm giảm bớt thống khổ của bản thân.
Lúc ý thức mông lung, Tống Tử Trác nghe được tiếng gõ cửa của quản gia, báo rằng hôm nay là lễ tang của Kiều Uất Nhiên.
Tống Tử Trác khóc.
Kiều Uất Nhiên chết?…Đã chết rồi?
Sao có thể chứ? Cậu ấy chẳng phải vừa mới ở bên mình, khuyên mình uống ít đi một chút, nếu không lão gia và phu nhân sẽ lo lắng đấy sao?
Tống Tử Trác cười, Kiều Uất Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh mình như thế, sao có thể chết được kia chứ?
…Mà cho dù Kiều Uất Nhiên đã chết đi chăng nữa, Tống Tử Trác cảm thấy bản thân mình cũng chẳng có tư cách để tham dự lễ tang. Kiều Uất Nhiên không muốn gặp mặt Tống Tử Trác.
Nghĩ đến điiều này, Tống Tử Trác lại càng thêm thống khổ. Tống Tử Trác lại nốc rượu, lại đem mình chôn xuống vực sâu.
“Uất Nhiên, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Cho nên, cậu quay trở về bên tôi, được không?”
—–
Trịnh Khải Anh mở thư ra, nghe nói đây là thư Kiều Uất Nhiên gửi cho anh.
Chữ trong thư rất rõ ràng lại rất đẹp, chữ như người vậy.
Anh mỉm cười, bắt đầu đọc thư.
[Gửi tới Trịnh Khải Anh:
Thấy chữ cũng như gặp được người.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nhớ tới anh. Ước định của tôi với anh, tôi đã hoàn thành rồi, thành phẩm hiện đang ở căn nhà trong thôn, tuy rằng vẫn còn lỗi, cũng không được đẹp, nhưng tôi đã dùng tất cả tâm huyết để bện nên, cho nên mong anh sẽ thông cảm.
Tôi luôn học tập theo sự vô tư của anh, nhưng rốt cuộc tôi lại không thể làm được. Hai chúng ta vốn dĩ là nên chân thành với nhau, không nên giấu diếm nhau cái gì, nhưng thật ra tôi vẫn luôn giấu anh một chuyện. Nhưng hiện giờ, tôi đã quyết định sẽ nói hết mọi chuyện với anh.
Đầu tiên là, lúc anh đọc được thư này thì chắc tôi cũng đã chết rồi.
…]
Trịnh Khải Anh cẩn thận đọc thư, nụ cười trên môi dần biến mất, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.
[….Đây là chuyện tôi muốn xin lỗi vì đã giấu anh.
Còn nữa, nói ra có chút buồn nôn, nhưng anh thật sự là ánh mặt trời ấm áp trong thời gian cuối đời của tôi, tôi chân thành cảm tạ trời vì đã cho tôi gặp được anh.
Mong cho anh cả đời bình an, suôn sẻ, mọi chuyện đều được như ý.
Kiều Uất Nhiên.
Ngày X tháng X năm XX]
Đọc xong, Trịnh Khải Anh cảm tưởng tờ thư mỏng manh trong tay giống như nặng ngàn cân, ngay cả cầm cũng không cầm nổi.
…Kiều Uất Nhiên mắc bệnh nan y? Đã chết rồi?
Trịnh Khải Anh bệch mặt, không thể tin được, chạy ra ngoài như điên, muốn xác nhận tin tức này là thật hay giả.
…Thế mà lại là thật. Kiều Uất Nhiên đã chết rồi. ngày trước đã hạ táng.
Trịnh Khải Anh vẫn không dám tin. Anh tới đứng trước mộ của Kiều Uất Nhiên.
Trên bia mộ là một tấm ảnh tươi tắn, nụ cười dịu dàng quen thuộc như một cây châm nhọn đâm thật sâu vào trong lòng anh.
Anh vốn định sau khi xử lý xong chuyện ở Kyoto sẽ đi tìm cậu ngay lập tức.
Anh cũng chẳng tha thiết gì với quyền thế cho lắm, trở về cũng chỉ là vì gia đình thật sự đang cần mình.
Nhưng anh không ngờ vận mệnh lại thay đổi vô thường đến vậy. Cũng chỉ là một tháng vội vã, thế mà đã sinh tử cách biệt.
Trịnh Khải Anh nhẹ đặt một chùm hoa cát cánh ở trước bia mộ, ánh mắt bi thương, miễn cưỡng nhếch môi lên, “Em đã lừa tôi lâu như vậy, nếu muốn có được sự tha thứ của tôi, em phải chính miệng nói ra lời xin lỗi đối với tôi.”
Xung quanh mộ vẫn yên tĩnh, không có ai đáp lại lời của anh, chỉ có gió mát khẽ lướt qua tóc cùng má anh.
Ý cười trên môi Trịnh Khải Anh nhạt dần, hóa thành nỗi chua sót.
“Tôi còn chưa kịp nói lời ‘yêu em’ mà…”
— Hoàn toàn văn —