Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 26: kíƈɦ ŧɦíƈɦ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Động tác của Giang Hạc rất ôn nhu, ôn nhu đến lúc Tấn Viễn lên xe vẫn có thể cảm giác được bên môi bị cậu lau qua mang theo một chút ấm áp.

"Có thể là lúc ăn cơm không cẩn thận cọ vào." Tấn Viễn vừa lên xe liền cuống quít mở gương trang điểm trên ghế phụ, cuống quýt tìm son môi, để che dấu hành vi bất thường của anh, "Hôm nay lúc ra khỏi cửa quên mang theo gương.”

Vừa rồi lúc ăn cơm, hoàn toàn không nhớ tới chuyện son ở trên môi, lấy khăn giấy tùy tiện lau vài cái xong việc, có thể là lúc đó không cẩn thận dính vào bên môi.

"Không sao." Giang Hạc lên xe thấy Tấn Viễn không mang theo túi xách, là từ trong túi váy ngắn lấy ra son môi, săn sóc nói, "Tôi có thể làm gương của cô, tùy thời nhắc nhở cô. ”

Bàn tay trang điểm của Tấn Viễn khẽ run rẩy một chút, anh vội vàng tô son môi thúc giục Giang Hạc nói: "Chúng ta đi thôi.”

Giang Hạc khởi động xe, hướng Tấn Viễn hỏi: "Đi đâu vậy? ”

"Khách sạn An Thánh". Tấn Viễn thuận miệng báo địa chỉ, thu hồi son môi, thuận tiện lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo, lột vỏ, ném vào trong miệng ngậm.

Giang Hạc đang điều khiển xe nghe được tên địa danh, thiếu chút nữa đánh sai vị trí vô lăng, đụng vào lan can bên cạnh.

"Cẩn thận một chút," Tấn Viễn không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm giác được xe không ổn định, hoàn hảo nhắc nhở, "Nếu như hôm nay em cảm thấy lái xe không tiện, chúng ta bắt taxi qua cũng được.”

"Không cần, tôi rất thuận tiện." Giang Hạc ổn định tâm hồn, bình thản lái xe vào trong làn đường

Tấn Viễn cũng thuận miệng nói như vậy, không hiểu rõ Giang Hạc đang so sánh cái gì, không sao cả nhún nhún vai.

Sau khi xe đi vào quỹ đạo, Giang Hạc nhìn thời gian trên màn hình, còn chưa tới hai giờ, mím môi, giọng điệu hơi uyển chuyển hỏi: "Viện Viện, cô có cảm thấy bây giờ đến là hơi sớm một chút không?"

"Không còn sớm nữa," Tấn Viễn mút viên kẹo trong miệng, "Hôm nay thứ bảy, rất nhiều người, chúng ta đi sớm cướp vị trí, chơi đến sáu bảy giờ tối đi ăn cơm vừa vặn.”

Nghe Tấn Viễn an bài xong, Giang Hạc há miệng, lần nữa lên tiếng: "Kỳ thật cũng không cần vội vàng như vậy, tôi có thể gọi điện thoại cho bọn họ lưu lại cho chúng ta một vị trí, vừa ăn cơm xong liền đi chơi, đối với dạ dày không tốt lắm.”

"Thật xin lỗi." Giang Hạc nhắc nhở, Tấn Viễn chợt nhớ tới, "Quên là dạ dày của em không tốt lắm.”

Giang Hạc vô tình cười cười.

"Bất quá em cũng không cần tìm người cướp vị trí trước, loại chuyện này chính là bản thân mình cướp được vị trí mới vui, em tìm người đặt trước sẽ không có mùi vị kia." Tấn Viễn nhìn về phía trước, bỏ đi ý nghĩ Giang Hạc muốn tìm người đặt vị trí, "Nếu dạ dày em không thoải mái, em trước tiên ở một bên nhìn tôi chơi, chờ dạ dày em thoải mái một chút, chúng ta lại cùng nhau chơi.”

Giang Hạc: "..."

Đầu ngón tay cầm vô lăng của Giang Hạc căng thẳng: "Loại chuyện này còn có thể tự mình chơi? ”

"Đương nhiên có thể," Tấn Viễn rất kiên nhẫn phổ cập khoa học cho cậu: "Bên trong có rất nhiều cách chơi có thể lựa chọn, chế độ đơn, chế độ hai người, chế độ nhiều người, càng nhiều người chơi càng tốt.”

"Chính là hôm nay thứ bảy, người khẳng định rất nhiều," Tấn Viễn nói có chút khó chịu, "Không chỉ có nhiều người, còn rất có thể có không ít học sinh tiểu học và trung học, cùng bọn họ chơi đùa, kỹ thuật thối rữa không nói, chơi không tốt còn muốn khóc nhè, em cần chuẩn bị sẵn sàng trước."

Giang Hạc: "..."

Giang Hạc ngồi thẳng người, cậu cảm thấy cái chuẩn bị này, rất có thể cậu làm không tốt.

Một đường thấp thỏm lái xe đến khách sạn An Thánh, tìm chỗ đậu xe đậu vị trí tốt, Tấn Viễn vừa xuống xe liền khẩn cấp mang theo Giang Hạc đi đến hướng khách sạn An Thánh... Thành phố trò chơi điện tử ở một bên.

Thành phố trò chơi điện tử này nằm ở con hẻm bên phải khách sạn An Thánh, không có tên, nhưng toàn bộ con phố này đều là cửa hàng trò chơi điện tử, người đến đây báo địa chỉ thường báo địa chỉ khách sạn.

Giang Hạc đi theo Tấn Viễn vào con đường ồn ào huyên náo không dứt bên tai, sắc mặt rụt rè dần dần ổn định lại, hỏi anh: "Cô nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ chính là cái này? ”

Tấn Viễn tìm được một cửa hàng còn chưa có rất nhiều người, đi vào chào hỏi ông chủ, lấy WeChat đổi hai trăm đồng tiền trò chơi, nghe Giang Hạc hỏi như vậy, quay đầu, trong mắt nhuộm ý cười nhìn cậu: "Bằng không thì là cái gì?”

Giang Hạc bị anh nhìn đến co quắp, không thoải mái mà nghiêng tầm mắt ra ngoài cửa hàng, vừa lúc nhìn thấy một máy bán đồ dùng người lớn đặt ở góc, cậu lại cực kỳ xấu hổ thu hồi tầm mắt, rũ mi mắt xuống, mím chặt môi không nói lời nào.

Không bao lâu sau, chủ cửa hàng liền đưa cho Tấn Viễn một cái ly đựng hai trăm đồng tiền chơi game, Tấn Viễn bưng ly, đi theo Giang Hạc một bên giả bộ trầm mặc nói: "Được rồi, chúng ta đi tìm vị trí thôi.”

Giang Hạc lên tiếng: "Được.”

Tấn Viễn từ trong ly lấy ra mấy đồng tiền, cầm trong tay vuốt vuốt, một mặt hỏi Giang Hạc nói: "Biết chơi sao? ”

Giang Hạc quét mắt nhìn các loại máy chơi game đầy đủ sặc sỡ trong cửa hàng, thành thật lắc đầu: "Không biết.”

Tấn Viễn cảm thấy kỳ lạ, vậy mà còn có nam nhân không biết chơi máy game: "Gắp gấu bông cũng không sao? ”

"Biết chơi như thế nào." Giang Hạc nhìn hai hàng máy gắp gấu bày hai bên đường, gật đầu lại lắc đầu, "Nhưng chưa từng chơi qua.”

"Vậy thời trẻ trâu của em khẳng định rất nhàm chán," Tấn Viễn thổ tào một câu, sau đó cước bộ dừng ở trước mặt một cái máy gắp gấu, ném hai đồng tiền vào bên trong, nói với cậu, "Thử xem, hôm nay đem thời trẻ trâu của em bù lại."

Giang Hạc nghe thấy tiếng thổ tào trước mặt, cậu buông mắt xuống, vừa mới rũ xuống còn chưa được mấy giây lại nghe thấy câu nói phía sau của anh, chợt trái tim chợt co rút, đi về phía anh, nhìn gấu trong tủ kính, cười cười: "Được.”

Sợ cậu không có chơi qua quá xa lạ, Tấn Viễn còn đơn giản giảng cho cậu một chút quy tắc.

Bất quá gắp gấu này nhìn thì đơn giản, thao tác cũng không dễ dàng, Tấn Viễn tổng cộng ném cho Giang Hạc hai mươi đồng, hai mươi đồng đều trôi dạt, một con gấu cũng không bắt được.

Tấn Viễn còn muốn quăng nữa, Giang Hạc lại ngăn cản anh, bất đắc dĩ cười cười: "Quên đi, cô đi chơi của cô là tốt rồi.”

Tấn Viễn không đồng ý: "Vậy làm sao được, chúng ta đã đầu tư hai mươi đồng vào máy gắp gấu này, nếu như không gắp được một con chẳng khác nào lãng phí hai mươi tệ, quá thiệt thòi.”

Giang Hạc và anh bất đồng ý kiến: "Đừng tốn chi phí, phải biết dừng lỗ kịp thời, cô cứ tiếp tục ném như vậy, chẳng những có khả năng không trả lại được vốn, còn có thể làm tăng thêm tổn thất.”

"Không hổ là ông chủ a, ra ngoài chơi còn cho người ta đi học." Tấn Viễn nghe cậu nói nghiêm trang, cong môi cười cười, cúi đầu ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Ông chủ, em có biết hay không, trình tự bên trong có một từ gọi là bug, bug này, chỉ cần ai có thể tìm được nó, thì đều có thể đánh bại hết thảy thông thường.”

Tấn Viễn tiến lại gần, hơi nóng phả vào bên tai Giang Hạc, da thịt nóng rực ở chỗ kia đều nóng bỏng, nhất là tiếng ông chủ kia anh cố ý hạ thấp giọng một chút, rơi vào trong tai người ngứa ngáy, Giang Hạc đang chìm trong sương mù, bên tai liền truyền đến hai tiếng ném tiền trong trẻo.

Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, máy gắp gấu đã vang lên một tiếng, một con gấu xinh đẹp đã bị Tấn Viễn lấy ra từ lối ra của máy gắp.

Giang Hạc giật mình nhận ra: "Gắp được rồi!”

Tấn Viễn vốn muốn gắp con gấu này là đủ rồi, vừa đứng dậy, ánh mắt chạm đến nụ cười mang theo kinh hỉ rõ ràng của Giang Hạc, nhất thời cảm thấy trong miệng ngậm kẹo càng ngọt.

Anh đã nhìn qua rất nhiều mặt của Giang Hạc, duy chỉ có chưa từng thấy qua một mặt trẻ con như vậy, ngoài ý muốn cảm giác cũng không tệ lắm.

Tấn Viễn dựa vào cửa tủ kính máy gắp gấu, đưa con gấu trong tay cho cậu, lại hỏi: "Còn muốn không?”

Giang Hạc tiếp nhận con gấu, nghĩ đến câu nói trước kia của Tấn Viễn bên tai cậu, lập tức phản ứng lại: "Còn có thể gắp được sao? ”

Tấn Viễn nhíu mày: "Em muốn là có thể. ”

Giang Hạc nhéo nhéo con gấu trong tay, nhìn con gấu trong một chiếc máy gắp khác hỏi anh: "Cái kia cũng được sao?”

Tấn Viễn hiểu rõ cười nói: "Đương nhiên có thể."

Dung nhan yêu nghiệt của anh, giờ phút này ý cười tung bay, cho dù trên người mặc áo khoác tây trang không vừa người, cũng không che dấu được cỗ mị lực mê hoặc tùy ý tản mát kia.

Giang Hạc yết hầu lăn một chút, nói một chữ: "Muốn.”

"Không thành vấn đề." Tấn Viễn xắn ống tay áo âu phục trên người, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt, tự tin mà phô trương, "I zì."

Quả nhiên, không quá hai phút, Tấn Viễn liền đem gấu trong máy gắp này thành công gắp ra, không có lãng phí một phân tiền.

Giang Hạc hỏi anh: "Gắp cái này cũng cần kỹ xảo sao?”

"Muốn biết?" Xem ra Giang Hạc đã nhìn ra trọng điểm, Tấn Viễn rũ mắt xuống nhìn cậu, "Tôi có thể dạy em.”

Giang Hạc cũng không nghĩ nhiều: "Được. ”

Tấn Viễn tránh vị trí ra, để Giang Hạc đứng ở vị trí của anh, sau đó không chút khách khí từ sau lưng vòng quanh thắt lưng cậu, bàn tay trắng như ngọc trèo lên mu bàn tay cậu, cảm nhận được tứ chi dần dần cứng ngắc, nhẹ giọng: "Chuyên chú, tôi chỉ dạy một lần. ”

"Ừm." Giang Hạc thả lỏng dán vào lưng người phía sau, nín thở một lát, tận lực đem hô hấp bình tĩnh, yết hầu khẽ động một chút.

Tấn Viễn ném hai đồng tiền vào, nắm tay Giang Hạc đi tìm một chỗ mấu chốt rất nhỏ trên chuôi cầm, sau khi tìm được lập tức ấn nút rơi xuống, sau một khắc móng vuốt cơ giới của máy gắp gấu liền thành công bắt được một con gấu rồi vận chuyển đến lối ra của máy gắp.

Tấn Viễn buông tay đặt lên mu bàn tay Giang Hạc ra, nhanh đến mức khiến người ta không nắm được được mùi vị của anh, di chuyển sang một vị trí, hỏi cậu: "Học được không? ”

Trong không khí bên cạnh chỉ còn lại một mùi đường sữa nhàn nhạt, đầu ngón tay Giang Hạc không khống chế được run rẩy, hướng Tấn Viễn hơi cúi đầu: "Đại khái...... Được”

Tấn Viễn đưa tiền chơi game trong tay cho Giang Hạc: "Vậy em thử lại lần nữa. ”

Giang Hạc cầm đồng tiền trò chơi xoay người, chiếu theo phương pháp vừa rồi của Tấn Viễn dạy, có khuôn mẫu thực hành, lúc đầu vài lần bởi vì không quá thuần thục, lần lượt gắp không được, đến về sau dần dần nắm giữ được phương pháp, chậm rãi hai ba lần liền có thể một lần thành công, đến cuối cùng so với Tấn Viễn không sai biệt lắm, lần lượt không thất bại.

Ngày đầu hè, Giang Hạc mặc âu phục cũng không dày, ngược lại còn rất đơn bạc, áo khoác của cậu đưa cho Tấn Viễn, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cực kỳ đơn giản, thể hiện khí chất nho nhã vô cùng nhuần nhuyễn của cậu.

Vạt áo thu lại vào trong quần âu, kéo đến một đoạn eo thon thả đặc biệt tinh tế mê người, quần âu dưới eo cũng vừa vặn phù hợp với vóc người của cậu, miêu tả ra cái mông tròn trịa vểnh lên của cậu.

Lúc Giang Hạc gắp gấu, nửa người trên sẽ hơi khom xuống, đường cong lưng hơi căng thẳng uốn khúc đến mông, dưới phác họa của áo sơ mi trắng cùng quần âu bên người, không hiểu sao lại hút người.

Tấn Viễn thản nhiên nhớ tới lúc nãy anh vừa mới dán sát vào Giang Hạc, từ trên người cậu tản mát ra mùi vị thanh nhã kia, kẹo ngọt ngậm trong môi răng ngứa ngáy, anh không thoải mái thanh thanh cổ họng, đem tầm mắt đặt sai chỗ dời sang một bên, sau tai lặng lẽ tràn đầy màu phấn hồng.

----------

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio