Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 38: đố kỵ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Hạc tâm tư muốn giữ Tấn Viễn qua đêm, bởi vì như vậy cậu có thể cùng anh ở chung nhiều hơn một chút, nhưng mặc dù thanh âm nói chuyện của cậu và Phùng Du đều đã đè nén lại, vẫn đánh thức anh dậy.

Tấn Viễn mờ mịt mở mắt từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn thấy Phùng Du đang nói chuyện với Giang Hạc còn ngẩn người, một hồi lâu suy nghĩ trở lại, thấy hai người đang nói chuyện nhìn về phía anh, anh cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, nghiêm túc xin lỗi nói: "Thật ngại quá, ngủ quên rồi.”

"Không có việc gì," chợt nhìn thấy Tấn Viễn tỉnh lại, Giang Hạc trái tim hoảng hốt nhảy dựng lên một chút, lập tức lắc đầu, "Nếu chưa tỉnh ngủ, cứ ngủ thêm một lát nữa đi.”

"Đã ngủ đủ rồi." Tấn Viễn nhìn thời gian trong điện thoại, anh cũng thật không ngờ hôm nay anh có thể ngủ lâu như vậy, từ mười giờ sáng cư nhiên ngủ đến ba giờ chiều, ngay cả tỉnh giữa chừng cũng không tỉnh một chút.

Vừa nghĩ đến anh ở lại bồi Giang Hạc, không những không ở bên cạnh người ta, ngược lại chính anh ở một bên ngủ đến là ngon, lúc này cũng có chút ngượng ngùng: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi về trước. ”

Nghe Tấn Viễn nói, Giang Hạc có loại cảm giác quẫn bách bị người ta chọc thủng, tiếp theo là cảm giác không nỡ nồng đậm, hôm nay cậu còn chưa cẩn thận ở chung với Viện Viện, một ngày lại cứ qua như vậy, lần đầu tiên cậu cảm giác thời gian trôi qua nhanh đến thế, há miệng giữ lại nói: "Còn sớm, nếu không ăn cơm tối rồi đi, tôi thấy cô cơm trưa cũng không có ăn, không đói sao?”

"Không cần," Tấn Viễn còn chưa quên mình đến thăm bệnh nhân, nào có đạo lý bệnh nhân mời anh ăn cơm, "Tôi không đói, cơm tối tôi trở về tự mình làm là tốt rồi. ”

Phùng Du làm trợ lý cho Giang Hạc nhiều năm, vừa nhìn thấy tình hình này lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy ra một quả táo từ trong túi trái cây mình mang tới, đưa cho vị bà chủ tương lai xinh đẹp quá mức này: "Không có ăn cơm trưa bây giờ thế nào cũng đói, cô hỗ trợ chiếu cố ông chủ chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để cho cô bụng trống trở về, cho dù không ở lại ăn cơm, cũng ăn một quả táσ ɭóŧ bụng trước phải không."

Những lời này của cô nói đến trí phải, không cho Tấn Viễn cơ hội phản bác, hơn nữa lúc này Tấn Viễn vừa vặn có chút đói bụng, bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận táo của cô nói một tiếng cảm tạ.

Tấn Viễn buông áo khoác tây trang không biết từ lúc nào bị anh ngủ vò thành một cục, cầm táo đi vào phòng vệ sinh rửa, thuận tiện rửa mặt ngủ chưa tỉnh táo, một lần nữa buộc lại dải ruy băng trên cổ để che yết hầu, kiểm tra các chỗ trên người không có sơ hở gì, lúc này mới chậm rãi gặm táo ra khỏi rửa.

Phùng Du đang báo cáo công việc cho Giang Hạc, anh cũng không dám đến gần lắm, cầm quả táo đi đến cửa sổ cách giường bệnh khá xa, vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xuất thần, vừa từng miếng từng miếng gặm táo.

Phùng Du báo cáo công việc cho Giang Hạc, nhưng cô phát hiện Giang Tổng căn bản không có tâm tư nghe chuyện công việc, ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn về phía cô gái dáng người cao gầy đứng bên cửa sổ, tốc độ nói chuyện cũng dần dần chậm lại.

"Giang Tổng, nếu không tôi đi nói với bác sĩ, bảo ông ấy nghĩ biện pháp để cô gái này ở lại cùng giường đi." Là cấp dưới, phỏng đoán tâm tư của cấp trên là phải được luyện ra, cô thấy Giang Hạc luyến tiếc cô gái này rời đi như vậy, nhỏ giọng thương lượng với Giang Hạc.

"Không cần." Giang Hạc lắc đầu, giữ được người không giữ được lòng thì có ích lợi gì, hơn nữa nếu cậu thật sự làm như vậy cũng quá đê tiện rồi.

Giang Hạc suy nghĩ một chút, nói với Phùng Du: "Như vậy, cô đi lấy một chiếc xe lăn, tôi đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện đi.”

"Được." Phùng Du lên tiếng thở dài, vẫn cảm thấy Giang Tổng bọn họ quá thân sĩ, bình thường thân sĩ thì thôi, lúc theo đuổi con gái không sử dụng chút thủ đoạn, như vậy là không được, nhưng Giang Hạc tâm ý đã quyết, cô cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ đành theo phân phó đi làm việc.

Phùng Du lấy xe lăn, Tấn Viễn một quả táo cũng vừa vặn ăn xong, thấy Giang Hạc đã tự mình ngồi trên xe lăn, ngẩn người hỏi cậu: "Em muốn ra ngoài sao? ”

"Ừm," Giang Hạc đáp một tiếng, cười nói với anh, "Ở trong phòng bệnh chán rồi, vừa lúc đi ra ngoài tản bộ, không ngại cùng tôi đi một đoạn đi. ”

"Không ngại." Tấn Viễn lắc đầu, nhấc hộp giữ nhiệt anh mang đến, đi tới phía sau xe lăn Giang Hạc, dễ dàng đẩy xe lăn của cậu.

Lúc sắp ra khỏi phòng bệnh, Giang Hạc đột nhiên lên tiếng: "Dừng trước tủ một chút. ”

Tấn Viễn dừng xe lăn của Giang Hạc trước tủ quần áo trong phòng bệnh, Giang Hạc mở tủ quần áo từ bên trong lấy ra mấy cái hộp tinh xảo đưa cho Tấn Viễn: "Đây là kẹo hôm nay cho cô ăn, tôi thấy cô còn rất thích ăn, vừa vặn bây giờ tôi sinh bệnh cũng không ăn được, cô mang về ăn đi. ”

Tấn Viễn vừa nhìn bao bì kẹo liền biết rất đắt, vội vàng cự tuyệt nói: "Quá quý trọng, tôi không thể nhận. ”

"Không đắt, đều là người khác đến thăm tôi tặng." Giang Hạc mở to hai mắt nói dối, "Hiện tại tôi cũng không ăn được, nếu cô không lấy, tôi chỉ có thể vứt đi. ”

Tấn Viễn hồ nghi, đầu năm nay người đến thăm bệnh nhân kia không có mắt hay sao mà lại tặng kẹo cho bệnh nhân bị dạ dày như vậy, bất quá anh cũng không tiện nghĩ rõ, chỉ đành giả bộ hồ đồ: "Vậy tôi liền nhận, coi như em cho tôi tiền công thức.”

Giang Hạc thấy anh nhận liền vui vẻ, cũng mặc kệ anh lấy danh nghĩa gì nhận lấy, đây là lần đầu tiên ngoài hoa hồng anh nhận đồ cậu tặng.

Tấn Viễn đẩy xe lăn của Giang Hạc đi thang máy, dọc theo đường đi Giang Hạc cũng không nhàn rỗi, luôn sáng suốt âm thầm hỏi thăm sở thích của Tấn Viễn: "Bình thường ngoại trừ đi làm cô đều thích làm cái gì? ”

Tấn Viễn cũng không có gì để giấu diếm: "Ở nhà ngủ." Khi không ngủ, thì toàn nói chuyện với em.

Giang Hạc nhíu nhíu mày: "Ngoại trừ ngủ thì sao? ”

"Chơi máy tính."

"Không có hoạt động giải trí nào khác?"

Tấn Viễn lắc đầu: "Không còn nữa, tôi rất khô khan. ”

"Không đâu." Giang Hạc cảm thấy kỳ quái, "Tôi thấy có lẽ trước đây cô thích nhiều hơn.”

Tấn Viễn biết cậu nói là chuyện lần trước gặp mặt: "Cái gì cũng là chuyện lúc đi học thích. ”

Giang Hạc khó hiểu: "Bây giờ sao lại không thích nữa. ”

Đôi mắt Tấn Viễn tối sầm lại: "Có thể đột nhiên thoáng cái cảm thấy không có ý nghĩa đi.”

Trước kia anh rất thích chơi một ít đồ điện tử, vì muốn hiểu được chúng, anh có thể ngày đêm chơi ở những nơi như phòng trò chơi, tiệm net, thậm chí rảnh rỗi còn có thể đến một số phòng triển lãm xem mấy thứ robot, cho nên anh rất thích máy tính, cảm thấy chúng rất thần kỳ, rõ ràng chỉ là một chuỗi mã, lại có thể sáng tạo ra thế giới muôn màu muôn vẻ.

Anh cũng luôn chờ mong một ngày nào đó có thể gặp được một đồng bọn cùng chí hướng giống như mình, có thể cùng anh nghiên cứu, thăm dò, sáng tạo ra thế giới phong phú hơn.

Khi đó là lúc Cao Tân Vũ tới tìm anh, anh cho rằng đã gặp được đồng bạn cùng sở thích nghề này, anh ôm một tấm lòng chân thành cùng hắn ta viết hệ thống, vì thế anh cự tuyệt lời mời dự thi các phương diện, thậm chí còn nghỉ rất nhiều tiết học, ngày đêm ngâm mình trong tầng hầm bọn họ thuê viết thuật toán, dốc sức nỗ lực trả giá một năm, anh cho rằng anh sẽ cùng đồng bọn hưởng thụ niềm vui thành công, nhưng chờ đợi anh lại là cái đầu bị giội một chậu nước lạnh.

Chậu nước này tưới lên ngọn lửa trong lòng anh, đồng thời cả người anh cũng phong bế lại, có thể là do lúc trước được gia đình cùng bạn bè bảo hộ quá tốt, sau lần này anh đột nhiên có chút không tìm được ý nghĩa của cuộc sống.

Nếu như không phải ngày đó vừa vặn đụng phải Giang Hạc, rất có thể từ nay về sau anh không gượng dậy nổi, cho nên anh cam tâm tình nguyện đi làm ở công ty có cường độ cao như khoa học kỹ thuật Hạc Thành, chính là vì thỉnh thoảng có thể giống như cái hộp thần kỳ gặp được Giang Hạc.

Giang Hạc cảm giác được Tấn Viễn sa sút, nghiêng đầu nhìn anh, rồi lại nhìn thấy trên mặt anh ý cười lấp lánh như tỏa ra hào quang, lập tức khàn giọng, không quá cao hứng hỏi: "Cô lại nhớ tới ông chủ của cô sao?”

Tấn Viễn mang theo ý cười đáp: "Ừm.”

Giang Hạc: "..."

Giang Hạc cảm giác cậu đang tự làm tự chịu, lúc này hỏi lung tung cái gì, vốn thời gian cậu và cô ở bên nhau cũng không nhiều lắm, cô còn không ngừng giúp cậu nhớ lại sự ngọt ngào của cô và ông chủ, cậu ăn đủ.

Tức giận muốn tự mình đẩy xe lăn đi, nhưng mà có thể do bọn họ đang đi trên con đường trải đầy lá rụng, khả năng bánh xe bị kẹt, khiến cho cậu nhiều lần không có động lực.

Tấn Viễn phục hồi tinh thần phát hiện xe lăn khác thường, vội vàng ngồi xổm xuống: "Em đừng nhúc nhích, tôi nhìn xem, hẳn là chỗ nào kẹt lại.”

Tấn Viễn người cao lớn, ngồi xổm xuống muốn thấy rõ tình huống dưới xe lăn vẫn có chút khó khăn, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất: "Phía dưới có một nhánh cây bị kẹt, tôi lấy ra là được."

"Ai, váy của cô...."

Giang Hạc vốn định nhắc nhở anh, kết quả liền nhìn thấy anh thản nhiên nằm sấp trên mặt đất, cũng mặc kệ có làm bẩn quần áo trên người hay không đi giúp cậu nhặt cành cây trên khung gầm xe lăn.

Lần này, Giang Hạc nhìn cô gái nằm sấp bên cạnh cái gì cũng không để ý, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ý niệm rất đáng sợ trong đầu.

Mà ý niệm này cũng đã lấy cành cây ở xe lăn mà Tấn Viễn cầm ra, từ trên con đường trải đầy lá rụng nâng người lên đỉnh điểm.

Trời tháng bảy, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây, loang lổ rải rác trên con đường rợp bóng cây của bệnh viện, một cô gái mặc váy màu xanh nhạt từ trong bụi lá rụng đứng dậy, trên người còn dính mấy chiếc lá xanh vàng, giống như một tinh linh trong rừng, lập tức đem trái tim Giang Hạc đều câu đi.

Tấn Viễn đứng dậy, lấy lá cây dính trên người, vỗ vỗ bụi bặm trên người, hỏi Giang Hạc: "Vừa rồi em muốn nói cái gì?”

"Không có gì." Giang Hạc thấy anh lại đem váy phủi sạch sẽ, vốn định nói cẩn thận váy cũng nói không nên lời.

"À," Tấn Viễn cũng không để ý lắm, anh thấy đã đẩy Giang Hạc đến cổng bệnh viện, nhấc hộp giữ nhiệt vừa đặt ở một bên cùng hộp kẹo Giang Hạc đưa cho nói, "Vậy tôi liền đi trước, em gọi trợ lý của em tới đẩy em trở về đi, hôm nay rất nóng, đừng ở bên ngoài lại phơi nắng thêm bệnh."

"Được," Giang Hạc gật gật đầu, "Tôi gọi cô ấy lại đây." Nói xong Giang Hạc liền gọi Phùng Du tới.

Tấn Viễn nhìn Phùng Du đến gần, lúc này mới phất phất tay với Giang Hạc ngồi trên xe lăn: "Giang Hạc, tạm biệt.”

Giang Hạc cũng phất phất tay với anh: "Tạm biệt.”

Nhìn Tấn Viễn đi ra khỏi cổng bệnh viện, bắt taxi rời đi, Giang Hạc đột nhiên mở miệng với Phùng Du bên cạnh: "Tiểu Du, cô có biết cảm giác ghen tị với một người không? ”

Phùng Du ngẩn người: "Cái gì?”

"Bây giờ tôi điên cuồng ghen tị với một người." Giang Hạc nắm tay vịn xe lăn chặt lại, "Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức tôi cảm thấy mình không bình thường.”

Nhìn một cô gái mảnh khảnh gầy yếu như vậy, nội tâm lại kiên cường thích một người như vậy, trong lòng cậu như thiêu đốt.

Phải, cậu thừa nhận cậu đang ghen tuông, cậu ghen tuông đến nỗi phát điên!

Giang Hạc đẩy xe lăn trở về bệnh viện, nội tâm giống như rốt cục đã đưa ra quyết định gì đó, hướng trợ lý Phùng Du bên cạnh nói: "Tiểu Du, tìm người đi điều tra đi.”

"Tôi muốn biết đến tột cùng là người như thế nào làm cho cô động tâm như vậy."

Giang Hạc vẫn cho rằng hai người yêu nhau phải để lại đủ không gian tín nhiệm cho đối phương, cho nên cho dù Viện Viện chưa bao giờ nói địa chỉ công ty của cô với cậu, cậu cũng không truy cứu, bởi vì cậu vẫn luôn chờ cô chủ động nói ra tình huống của cô với cậu. Nhưng mà cậu hiện tại không muốn chờ nữa, ghen tị cũng sắp đem cả người cậu bao phủ, nếu như cậu lại không biết đối thủ của cậu đến tột cùng là ai, cứ như vậy cả ngày suy nghĩ lung tung, khắp người liền sắp phát điên!

Nếu như nói trong lúc đó, Viện Viện cự tuyệt cậu, cậu sẽ thương tâm sẽ khổ sở, nhưng qua một đoạn thời gian liền không sao nữa, nhưng hiện tại Viện Viện đột nhiên một chút cũng làm cậu bơi ra không nổi, bất kể là cô hấp dẫn cũng tốt, hay là cô săn sóc thâm tình cũng tốt, cậu cả hai người đều rất thích, cậu không muốn đem một người như vậy nhường cho người khác.

Cậu muốn có được Viện Viện, cậu muốn chiếm hữu cô, cậu muốn triệt để có được cô, cậu thậm chí còn nghĩ rằng thể xác và tinh thần của cô vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về cậu.

Cậu muốn cướp cô.

----------

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio