Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 46: đau răng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tấn Viễn thẳng đến khi đi theo Giang Hạc tính tiền ra khỏi siêu thị, cũng không nghĩ rõ, vì sao cậu lại đột nhiên nhớ tới mua cái này.

Từ chiếc vòng tay vừa mới ở trên xe Giang Hạc tặng anh nam nữ cùng loại, kỳ thật cậu cũng đã biết thân phận thật sự của anh là một người đàn ông rồi, nếu cậu biết anh là một người đàn ông, vậy vì sao cậu còn muốn mua cái này, đã thế còn mua hai hộp!

Không phải là mua cho anh dùng chứ?

Tấn Viễn ngẫm lại cũng cảm thấy không có khả năng, từ Giang Hạc thường ngày dùng thân phận Viện Viện bạn gái của cậu bắt đầu, cũng đủ để nói rõ hiện tại Giang Hạc không có tiếp nhận thân phận nam nhân của anh, cậu chỉ không quên được Viện Viện, cho nên mới muốn dùng ngày hôm nay thỏa mãn chấp niệm của cậu.

Nhưng tất cả những đạo lý này đều tan thành mây khói theo hai cái hộp hình vuông kia.

Bởi vì khi Giang Hạc ở siêu thị mua hai hộp này, còn rất nghiêm túc lựa chọn, từ kích thước đến độ dày mỏng, thậm chí ngay cả hình dạng hương vị cũng so sánh qua mới bỏ vào giỏ hàng.

Nếu như nói cậu để cho anh hôm nay đi ra chỉ vì thỏa mãn chấp niệm của cậu mà nói, không khả năng sẽ làm đến loại trình độ này.

Lời giải thích duy nhất là, Giang Hạc trước mắt còn không biết anh là một thằng đàn ông, thật sự đối đãi anh như Viện Viện, muốn trực tiếp bắt anh vào ngày sinh nhật, cho nên trăm phương ngàn kế hẹn anh ra ngoài, còn bảo anh đến nhà nấu cơm cho cậu, trên thực tế chỉ vì muốn lừa anh lên giường, sau đó gạo nấu thành cơm, khiến anh rốt cuộc chạy không thoát.

Tư duy Tấn Viễn nhanh chóng xoay chuyển một vòng trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy sao lại giống như vậy, một trái tim không khẩn trương chợt khẩn trương lên.

Nếu như anh thật sự là một đứa con gái, cũng không sao cả, Giang Hạc có nhan sắc có tiền còn ôn nhu, đi theo cậu không chịu thiệt, nhưng mấu chốt là...

Anh là một người đàn ông, một người đàn ông hàng thật giá thật.

Việc này dần dần trở nên sợ hãi.

Tấn Viễn sợ tới mức vội vàng từ trong một túi kẹo vừa mua ở siêu thị tìm ra một viên kẹo nhét vào miệng đè nén kinh hãi, cảm thấy Giang Hạc lần này đầm rồng hang hổ, tuyệt đối không thể đi.

Giang Hạc xách theo một đống đồ vật đi ở phía trước, cảm giác tiếng bước chân của người đi theo bên cạnh cậu càng ngày càng nhẹ, cho đến cuối cùng không còn tiếng động, cậu dừng bước, xoay người nhìn Tấn Viễn cách cậu một khoảng thật lớn, trong tay xách một túi kẹo, Tấn Viễn đang dừng ở giữa đường, mím kẹo bất động, cười hỏi anh: "Sao lại xách túi kẹo, còn tụt lại phía sau."

Tấn Viễn đang suy nghĩ chạy trốn như thế nào, đột nhiên nghe thấy lời này của Giang Hạc, sống lưng cứng đờ, đứng tại chỗ, nhìn thẳng dung nhan nho nhã đẹp trai của Giang Hạc, lăn lăn yết hầu, ánh mắt không chớp nói dối: "Chân tôi đau, đi không nổi."

Vừa dứt lời, Giang Hạc liền vội vàng từ phía trước quay trở về, ngồi xổm xuống, nhìn bắp chân dưới làn váy của anh, ngẩng đầu hỏi: "Đau ở đâu?"

"Chỗ nào cũng đau." Tấn Viễn nhìn xuống, nhìn Giang Hạc đang ngồi xổm bên chân anh, không biết ánh mặt trời phơi nắng kiểu gì, tự dưng mặt liền nóng lên, nói ra cũng có chút không được tự nhiên, nhìn còn rất giống như sao chân đau.

Giang Hạc nghe xong, ánh mắt dạo một vòng quanh phụ cận, thấy trước cửa siêu thị bày một cái ô hóng mát, đứng dậy nói với Tấn Viễn: "Tôi đỡ cô đi qua ngồi một lát."

Tấn Viễn gật đầu, chỉ cần không cho anh đi nhà cậu, ở bên ngoài anh liền an toàn, kế hoạch thông suốt.

Giang Hạc đỡ Tấn Viễn đi đến dưới ô bên ngoài siêu thị, Tấn Viễn đang muốn thuận thế ngồi xuống ghế, lại bị Giang Hạc kịp thời ngăn lại: "Từ, chờ một chút."

Tấn Viễn khó hiểu nhìn cậu: "Làm sao vậy? ”

Giang Hạc không giải thích, chỉ khom người lấy tay sờ sờ ghế, lông mày nhíu lại: "Quá nóng."

Trời tháng chín còn chưa hoàn toàn hạ nhiệt, mặt trời thành phố S vẫn đỏ rực như lửa, hơn nữa bây giờ còn đang giữa trưa, mặt trời giống như lò sưởi nướng trên mặt đất, cho dù trên ghế có ô che nắng, vẫn như cũ không cản trở nó đem tất cả mọi thứ trên mặt đất phơi đến cháy.

Tấn Viễn tuy rằng hiện tại mặc nữ trang, nhưng bản chất của anh còn là nam nhân, không sao cả nói: "Không sao, có thể ngồi là được."

Giang Hạc lại không đồng ý, cậu cởi bỏ nút âu phục của mình, cởϊ áσ khoác âu phục xuống, đệm lên ghế nóng bỏng bị mặt trời nướng, nói với Tấn Viễn: "Bây giờ có thể ngồi."

Tấn Viễn nhìn áo sơ mi trên người Giang Hạc còn mang theo nơ, lại nhìn áo khoác được cắt may tinh xảo trên ghế, trái tim giống như bị nước sôi làm nóng, lập tức tất cả đều co rúm lại với nhau.

Ngồi trên áo khoác âu phục của Giang Hạc, Tấn Viễn nhìn thẳng Giang Hạc đứng trước mặt anh, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, nếu không chúng ta tùy tiện..." tùy tiện ở bên ngoài tìm nhà hàng ăn cơm là được.

Lời còn chưa dứt, Giang Hạc liền giơ tay ngắt lời anh: "Cô ở chỗ này ngồi chờ tôi một chút."

Nói xong cậu liền xoay người đi về phía lối vào siêu thị, Tấn Viễn đoán không ra cậu muốn làm cái gì, đành phải nhàm chán ở trên ghế chơi điện thoại di động, lại đang suy nghĩ đợi lát nữa tìm lý do gì để chuồn.

Tiểu khu nơi Giang Hạc ở này tính bảo mật rất cao, lúc mới lái xe vào, anh thấy Giang Hạc phải quét mặt, nếu anh muốn ra ngoài, phỏng chừng cũng phải như vậy, cho nên anh phải nghĩ biện pháp để Giang Hạc dẫn anh ra ngoài mới được, nhưng bây giờ đã đến trước cửa nhà, muốn thả anh ra ngoài phỏng chừng còn rất khó khăn.

Thực sự vào cửa dễ dàng, đi ra ngoài lại khó khăn.

Tấn Viễn cảm giác mình bị lừa, nhưng anh không có bất kỳ chứng cớ gì.

Tấn Viễn đang suy nghĩ tìm lý do gì để chạy trốn, một bên không biết từ nơi nào chui ra một thằng nhóc mười tám mười chín tuổi mặc một thân quần áo màu cam, trong tay còn ôm một quả bóng rổ, trên gương mặt tuấn tú bất kham đầy hơi thở thanh xuân treo đầy kinh ngạc, kinh ngạc gọi anh một tiếng: "Chị Tĩnh?"

Tấn Viễn đang chơi điện thoại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đuôi lông mày khẽ nhíu nhìn thằng nhóc trước mặt cả người đều mồ hôi, trẻ tuổi đến quá phận, khẽ đáp: "Ừ?"

Trong nháy mắt Tấn Viễn ngẩng đầu, cậu trai trẻ tuổi thấy rõ dung mạo của anh, sắc mặt vốn kinh hỉ nhanh chóng rơi xuống, khôi phục lại bộ dáng mày thâm mục thục không dễ chọc, hướng Tấn Viễn áy náy nói: "Quấy rầy, tôi nhận lầm người rồi."

Tấn Viễn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn bóng lưng hắn vỗ bóng rổ đi xa, rũ mi mắt xuống, nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, Giang Hạc tiến vào siêu thị đi ra, chứng kiến cảnh Tấn Viễn nói chuyện với thằng nhóc vừa rồi, tò mò hỏi: "Hai người quen nhau?"

"Không biết," Tấn Viễn phủ nhận, lại nói thật, "Nó đột nhiên chạy tới gọi tên người khác, sau khi nhìn thấy tôi, nó lại nói là nhận nhầm người, phỏng chừng đem tôi nhận thành người khác đi."

"Như vậy a." Giang Hạc gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Tấn Viễn nghĩ đến tiếng chị Tĩnh vừa rồi, bỗng nhiên hỏi Giang Hạc: "Em có biết cậu ta không?"

"Không biết," Giang Hạc cũng lắc đầu, dừng một chút lại nói, "Bất quá nhìn bộ dáng giống như một minh tinh, trước đó có từng thấy quảng cáo của nó trên TV."

"Minh tinh?." Tấn Viễn nghe được nghề này, nhíu mày càng sâu.

Anh đang suy nghĩ sự tình, Giang Hạc lại ngồi xổm xuống trước mặt anh, dùng bàn tay ấm áp bắt lấy mắt cá chân gầy gò của anh, nhẹ nhàng nhấc lên.

Tấn Viễn bất thình lình bị nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu nóng lên một chút, theo bản năng liền rụt chân về phía sau.

Giang Hạc giơ tay lên, giải thích với anh: "Đừng sợ, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp cô thay giày cao gót."

Lúc này Tấn Viễn mới chú ý tới, ở bên chân cậu không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày đế phẳng mềm mại, nói vậy vừa rồi Giang Hạc vào siêu thị giúp anh đi mua giày.

Giang Hạc thấy Tấn Viễn không kháng cự, tiếp tục dịu dàng bắt lấy mắt cá chân anh, cẩn thận giải cứu chân anh khỏi giày cao gót, thay cho anh đôi giày đế phẳng mới mua.

Lúc cậu làm những việc này, hết thảy đều tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như làm những chuyện này cho anh, không có một chút không kiên nhẫn, cũng không có một chút dáng vẻ nhà giàu kiêu hãnh, giống như thật sự chỉ là một người bình thường giúp bạn gái đổi giày vậy.

"Sớm biết hôm nay cô mang giày cao gót, tôi cũng không nên nói với cô như vậy." Giang Hạc cẩn thận mang giày cho Tấn Viễn, rất áy náy nói.

Một câu ngăn cản Tấn Viễn vốn muốn dùng đau chân trốn tránh đến nhà cậu, thế nào cũng không nói nên lời, anh ấn ấn mắt cá chân bị cậu nắm qua hơi nóng lên, sửa miệng: "Không có việc gì, đi quen thì cũng khá ổn."

Giang Hạc không nói gì nữa, cậu đứng dậy, đỡ Tấn Viễn: "Cô thử xem bây giờ chân còn đau không, còn đau tôi đi lái xe tới đây."

Chân Tấn Viễn nhiều nhất cũng có chút chua xót, đau còn chưa tính nữa là, hiện tại vừa thay giày đế phẳng, cả người càng thoải mái hơn, anh lắc đầu nói: "Hiện tại không còn cảm thấy đau nữa."

Giang Hạc thấy anh đi hai bước không có khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc lên một đống đồ vật đặt trên ghế, nói với Tấn Viễn: "Đi thôi, về nhà trước."

Tấn Viễn xách túi kẹo của anh, bước chân chậm rãi đi theo phía sau Giang Hạc, lý do đau chân không có tác dụng, anh còn phải tìm biện pháp khác mới được.

Lúc suy nghĩ sự tình, tay anh tự nhiên đưa vào túi kẹo trong tay, vừa sờ được một viên kẹo cầm ra, Giang Hạc cách nửa bả vai anh đột nhiên nghiêng người, nói với anh: "Viện Viện, tôi không phải không cho cô ăn kẹo, chỉ là cô ăn như vậy quá thường xuyên, đối với răng cùng khoang miệng đều không tốt, lát nữa lại ăn được không?"

Đột nhiên bị giáo dục, Tấn Viễn nhìn kẹo vừa lấy ra trong tay, không biết vì sao lại chủ động bỏ vào trong túi.

Giang Hạc thấy anh nghe lời như vậy, hơi nhướn mày, hình môi đẹp nhẹ nhàng cong xuống dưới, cười đến mặt mày đều đặc biệt sáng sủa.

An ổn đi một đoạn đường, mắt thấy tòa nhà nơi Giang Hạc ở không xa, Tấn Viễn không cam lòng mím môi một chút, bỗng nhiên nhớ tới lý do vừa rồi Giang Hạc không cho anh ăn kẹo, lập tức tựa như có sức mạnh, dừng bước, nói với Giang Hạc phía trước: "Giang Hạc, hình như tôi thật sự bắt đầu đau răng."

"Ai bảo cô bình thường không tiết chế ăn kẹo?" Giang Hạc dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, quay người lại, nhìn Tấn Viễn đứng tại chỗ không hành động nữa, hỏi anh, "Chỗ nào đau, cô cho tôi xem."

"Đau răng bên trái." Tấn Viễn tiện tay dùng ngón tay chỉ vào khóe môi bên trái, sau đó hơi mở môi cho Giang Hạc xem, chứng minh mình không nói dối.

Giang Hạc khẽ nhìn lướt qua môi anh, nhìn không ra nguyên nhân, suy nghĩ một chút hỏi anh: "Ngày thường cô ăn gì cũng phải theo thói quen dùng bên phải nhai, sao răng bên phải không đau trước, ngược lại răng bên trái bị đau trước."

Đau răng loại nói dối này cũng là Tấn Viễn lần đầu thử, không có kinh nghiệm, nghe Giang Hạc nói như vậy, cũng cảm thấy không hợp lý, vội vàng há một cái: "Bên phải cũng mơ hồ đau, có thể hai bên đều đau, đã không phân biệt được bên kia so với bên này chỗ nào đau hơn."

Giang Hạc cũng thuận miệng thăm dò như vậy, thấy Tấn Viễn vội vàng giải thích như thế, làm sao không biết những mánh khóe này của anh, mím môi nở nụ cười, nhìn gương mặt ra vẻ trấn định của anh, trầm giọng gọi anh một tiếng: "Tiểu lừa đảo."

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu rọi trên nụ cười sủng nịch của cậu, đâm Tấn Viễn không chỗ che giấu.

Tấn Viễn hiện tại tựa như một đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt, toàn thân đều lộ ra một cỗ kháng cự: "Tôi không có lừa em, tôi thật sự bắt đầu đau răng!"

"Được." Giang Hạc rất kiên nhẫn nghe anh nói xong, giống như rất tin lời anh nói, gằm mặt đồng ý: "Cô không lừa tôi, thật sự đang đau răng."

Vì vậy, em phải nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện để khám răng!!

Nhưng lời của Tấn Viễn còn chưa nói ra, mặt Giang Hạc cũng đã dán lên trước mặt anh, chóp mũi cậu khẽ chạm vào chóp mũi anh, hô hấp giao triền cùng một chỗ, còn không đợi anh phản ứng lại, trong nháy mắt tiếp theo, một xúc cảm mềm mại mà ấm áp phủ lên môi anh, kèm theo một tiếng dịu dàng nhẹ nhàng vang lên.

"Hôn nhẹ liền hết đau, được không nào?"

---------

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio