Tấn Viễn đang chuẩn bị mở mắt từ trên giường ngồi dậy, sau một khắc, cạnh giường lún sâu xuống dưới, cả người anh rơi vào trong vòng tay tràn ngập tươi mát thanh nhã, sau lưng cứng ngắc phủ lên một đôi tay, ôn nhu giúp anh thuận lưng, bên tai truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp: "Đừng sợ, tôi cái gì cũng không làm, liền ôm cô một cái."
Tấn Viễn mở mắt ra, cảm nhận được trái tim đang đập trong lồng ngực của người ở phía sau lưng, run rẩy: "Em..."
"Làm cô sợ sao?" Giang Hạc nghe Tấn Viễn lên tiếng, cười nhẹ hỏi một câu.
"Cũng không có." Tấn Viễn rũ mắt xuống, nói bị dọa đến cũng không phải, anh chính là hiện tại không rõ Giang Hạc đến tột cùng muốn làm cái gì, trong lòng thấp thỏm lợi hại.
"Tiếp tục ngủ đi." Giang Hạc vỗ vỗ lưng Tấn Viễn, âm cuối cũng mang theo chút buồn ngủ, "Vừa lúc tôi cũng ngủ một lát."
"Thật sự chỉ là ôm một chút?" Tấn Viễn giương mắt nhìn hai cái hộp nhỏ cạnh giường bị Giang Hạc đặt ở trên tủ, đồ đạc cậu đều mua, cậu cũng không nghĩ tới làm cái gì khác sao?
Đôi mắt trên nửa đóng của Giang Hạc lại mở ra, trong đôi mắt từ trước đến nay ôn nhuận cũng nhiễm một chút dục niệm, nhưng ngọn lửa này rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí bên trong đôi mắt còn bốc lên một chút tức giận, cậu lại nhắm mắt, mạnh mẽ đem chút tức giận kia đè xuống, lúc mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục bộ dáng ôn hòa thường ngày, đầu ngón tay ôm chặt thắt lưng Tấn Viễn một chút, giọng nói khàn khàn cười: "Ôm một chút đã là trừng phạt cô tùy tiện lên giường người khác rồi."
Lúc này đầu Tấn Viễn tỉnh táo lại: "Đây là phòng của em? ”
Ánh mắt Giang Hạc lại nhắm xuống, khuôn mặt tựa vào trong hõm vai Tấn Viễn, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
Tấn Viễn ngước mắt lên, tầm mắt lại dạo quanh căn phòng không có bất kỳ thiết bị nào, nào có người bố trí phòng mình giống như một phòng khách.
Nhưng người vào nhầm phòng là anh, anh cũng không cách nào chỉ trích Giang Hạc cái gì, giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên: "Tôi đi phòng bên cạnh ngủ."
"Ngay tại đây đi," Giang Hạc ôm eo anh không buông, "Ở lại với tôi một lát."
Tấn Viễn không thể tránh khỏi vòng tay Giang Hạc, hơn nữa anh cũng không muốn tránh ra, nghe Giang Hạc nói như vậy, lại thuận thế nằm một chút, nhắm mắt lại, thuận theo nói: "Được, tôi nghe bạn trai tôi."
Giang Hạc khẩn cầu anh hôm nay làm bạn gái một ngày của cậu, cảm giác cứ như anh không cho người ta làm bạn trai vậy.
Nếu giữa bọn họ không có một tầng ngăn cách giới tính kia, vậy thì hiện tại bọn họ đã là một đôi người hạnh phúc nhất thiên hạ rồi.
Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn, trên thế gian sẽ không có chuyện thập toàn thập mỹ, tựa như ông trời cho anh một bộ dung mạo đẹp đến sống mái khó phân biệt lại sẽ không cho anh một thân thể hoàn hảo, giữa anh và Giang Hạc chung quy bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Tấn Viễn mông lung ngủ thiếp đi, lúc ý thức không quá tỉnh táo, anh cảm giác có người nắm lấy tay anh, có thứ gì đó rất mềm mại ở trên mu bàn tay anh nhẹ nhàng trêu chọc một chút, sau đó chính là một chuỗi cảm giác dòng điện quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến, còn không đợi anh cẩn thận hồi tưởng đó là cái gì, người nọ lại gạt sợi tóc trên mặt anh, nhéo nhéo vành tai đeo bông tai, thanh âm lưu luyến trầm thấp: "Sau này không thể tùy tiện lên giường nam nhân khác."
Tấn Viễn đang muốn trả lời, thanh âm lưu luyến kia trong nháy mắt trở nên lạnh như băng: "Quên đi, dù sao sau này anh cũng sẽ không lên giường người khác nữa."
Tấn Viễn nghe được câu trả lời này mới cảm thấy chính xác, xoay người tiếp tục ngủ, chờ anh tỉnh lại, toàn bộ phòng ngủ tối tăm không thôi, chỉ có nửa tấm rèm cửa sổ mở ra, ngoài cửa sổ có một chút ánh hoàng hôn chiếu vào, người nằm bên cạnh anh giờ phút này đang đứng trước rèm cửa sổ mở ra nhìn cảnh sắc ngoài phòng yên lặng xuất thần, hoàng hôn đem bóng dáng của cậu phản chiếu thật dài, nhìn qua có chút cô tịch.
Tấn Viễn từ trên giường đứng lên, cảm giác trên ngón áp út tay phải đeo một thứ, đưa tay nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương nữ sáng chói mắt.
Giang Hạc nghe thấy động tĩnh trên giường, nhìn về phía anh: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừ." Tấn Viễn đáp lại một tiếng, nâng nhẫn kim cương trên tay phải hỏi cậu: "Đây là?"
Giang Hạc nhìn lướt qua bàn tay xinh đẹp hơn chiếc nhẫn kim cương, cười một chút: "Là quà tặng cho bạn gái."
"Cái này có chút quý trọng, tôi không thể nhận." Tấn Viễn vừa nhìn chiếc nhẫn kim cương này liền cảm giác giá cả không hề rẻ, hơn nữa anh nhận thứ này cũng không thích hợp.
"Đeo đi, hôm nay một ngày còn chưa qua, bây giờ cô vẫn là bạn gái tôi, bạn gái không thể cự tuyệt thứ bạn trai tặng." Giang Hạc không sao cả nói, "Hơn nữa, cô đeo nhẫn cho người khác một lần nữa cũng không thích hợp."
Tấn Viễn nghe vậy động tác dừng một chút: "Vậy lúc tôi về sẽ trả lại cho em. ”
Giang Hạc gập đầu qua loa: "Tùy ý."
Tấn Viễn trầm mặc trong chốc lát, hỏi cậu: "Phòng rửa mặt ở đâu, tôi muốn rửa mặt. ”
Giang Hạc chỉ vào cửa ngầm bên cạnh.
Tấn Viễn từ trên giường đứng dậy, kéo cửa ngầm trong phòng rửa mặt ra, mở vòi nước hung hăng rửa mặt, đầu ngây ngô mới dần dần có chút thanh tỉnh, anh giơ tay phải lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhiều lần ghi nhớ hình dáng của nó, lúc này mới chậm rãi tháo xuống, đặt ở trên bồn rửa mặt bên cạnh.
Đang muốn nhấc chân đi ra ngoài, Tấn Viễn ngước mắt nhìn mình trong gương, sau một khắc, biểu tình của anh liền nứt ra.
Vừa mới rửa mặt quá dùng sức, đem trang điểm trên mặt đều rửa sạch, hiện tại bên đông một cục bên tây một cục, hỗn tạp cùng một chỗ, khó coi chết đi được.
Hơn nữa hiện tại anh đang ở nhà Giang Hạc, tẩy trang cùng trang điểm đều không có cách nào làm được, chẳng lẽ muốn anh mang một khuôn mặt như vậy đi ra ngoài cùng Giang Hạc vượt qua thời gian còn lại sao?
Có thể là thời gian anh ở trong phòng tắm hơi lâu, Giang Hạc ngoài cửa đột nhiên gõ cửa hỏi: "Làm sao vậy?"
Tấn Viễn thử rửa sạch bằng nước, muốn đem phần trang điểm còn lại rửa sạch, thế nhưng thứ này còn có khả năng chống thấm nước, làm mặt sạch sẽ khó khăn, nghe Giang Hạc hỏi, nhụt chí nói: "Nhà em có bông tẩy trang không, tôi đem trang điểm trên mặt tẩy sạch."
"Có," Giang Hạc lập tức nói, "Tôi có thể tiến vào không?"
"Có thể."
Giang Hạc đẩy cửa đi vào, vừa giương mắt liền thấy Tấn Viễn đứng trước bồn rửa mặt, trên mặt loạn thành một đoàn, còn treo bọt nước, tự dưng mím môi cười một chút.
"Muốn cười thì cười đi, không cần nín." Tấn Viễn cũng là ngủ mơ mơ màng màng nhất thời phạm phải ngu xuẩn, lúc này bị Giang Hạc chê cười, cũng không sao cả, dù sao cũng không có chuyện xấu hổ hơn so với ở trong thang máy nói xấu cậu.
"Không cười." Giang Hạc kéo đường viền môi trở lại độ cong bình thường, mở ra một cái tủ quần áo bên cạnh bồn rửa mặt, từ bên trong lấy ra một lọ nước tẩy trang và bông tẩy trang đưa cho Tấn Viễn, nhịn xuống lại nói, "Kỳ thật cô như vậy cũng rất đáng yêu."
Tấn Viễn: "..."
"Cảm ơn." Đối mặt với lời khen ngợi của cậu, Tấn Viễn cũng không dám đồng ý, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ đành nói cảm ơn tiếp nhận thứ cậu đưa cho anh, trầm mặc ở trước gương tẩy trang.
Vừa rồi lúc Giang Hạc mở tủ quần áo ra, anh nhìn thấy một tủ đầy đủ đều là sản phẩm chăm sóc da dùng cho phụ nữ, đủ loại, các loại thương hiệu đều có.
Hơn nữa hiện tại anh tĩnh tâm đánh giá, phát hiện toàn bộ đồ đạc trong phòng rửa mặt đều là hai phần.
Bàn chải đánh răng một trắng một hồng, khăn mặt một trắng một hồng, thậm chí ngay cả sữa tắm và dầu gội đầu mấy thứ này đều có của nữ, lại kết hợp với lúc anh vào cửa, Giang Hạc tiện tay lấy ra đôi dép nữ kia, Tấn Viễn ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.
Kỳ thật cũng không kỳ quái, Giang Hạc nói như thế nào cũng là người hơn ba mươi tuổi, từng có mấy người yêu cũ cũng không có gì lạ.
Tấn Viễn tẩy trang sạch sẽ trên mặt, lại dùng nước sạch hung hăng rửa mặt, cả khuôn mặt lúc này mới sảng khoái hẳn.
Giang Hạc thuận tay lấy một cái khăn màu hồng đặt trên kệ cho Tấn Viễn, Tấn Viễn nhận lấy khăn mặt vẫn chưa sử dụng, lúc này mới yên tâm lau mặt.
Đợi anh rời khỏi phòng rửa mặt, phát hiện chiếc nhẫn bị anh đặt ở trên bồn rửa mặt đã không thấy đâu, vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
"Muốn trang điểm không?"
Tấn Viễn từ trong phòng rửa mặt đi ra, thấy Giang Hạc lại mở ra một cánh cửa ngầm, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào, đối diện cửa chính là một cái bàn trang điểm cực lớn, phía trên bày đầy mỹ phẩm đủ màu sắc cùng với đủ loại công cụ trang điểm.
"Không cần." Tấn Viễn đời này tổng cộng đã trang điểm hai lần còn đều là Tấn Tĩnh giúp anh làm cho, lúc này để cho anh đùa bỡn những thứ này, anh cũng không dám.
Giang Hạc gật gật đầu, ngước mắt nhìn lướt qua người Tấn Viễn, lại hỏi: "Vậy có cần thay quần áo không?"
Tấn Viễn vừa định nói cũng không cần, vừa cúi đầu liền nhìn thấy váy trước người dính không ít vết nước, phỏng chừng là lúc mới rửa mặt làm ra, anh lại yên lặng nuốt lời trở lại, hỏi Giang Hạc: "Có quần áo không? ”
"Có." Giang Hạc dừng một chút, từ cửa nhường chỗ. Tấn Viễn đi vào, lần đầu tiên liền ngây ngẩn cả người, đây là một gian phòng thay đồ rộng lớn, ngoại trừ bàn trang điểm xa hoa đối diện cửa ra, những nơi còn lại treo đầy quần áo, dựa theo phương thức nam tả nữ hữu, bên trái là âu phục, cà vạt, giày da, bên phải là váy, giày cao gót, túi xách, rực rỡ sắc màu nhìn hoa cả mắt hơn bên trái nhiều.
"Quần áo đã ở đây rồi, muốn mặc cái gì cô tự mình chọn." Giang Hạc hướng Tấn Viễn nói một tiếng, liền đóng cửa phòng thay đồ lại.
Tấn Viễn nhìn nửa gian phòng đồ nữ này, không quá vui vẻ mím chặt môi một chút, tiện tay ở trong tủ quần áo tìm một cái dây có thể buộc vào cổ, vừa vặn có thể che yết hầu anh, tiện tay thử váy dài một chút.
Thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện lại rất vừa vóc người của anh, tỷ lệ đường vai, đường cong vòng eo, ngay cả chiều dài váy cũng vừa vặn.
Phải biết rằng bởi vì anh trời sinh hạ đường huyết, cân nặng vẫn ở trạng thái gầy gò, nhưng dù sao chiều cao của anh cũng vẫn chỗ này, quần áo của con gái bình thường anh có thể mặc là có thể mặc, nhưng sẽ luôn có chỗ không thích hợp, chỉ có quần áo của người có chiều cao như Tấn Tĩnh, anh mặc lên mới không có cảm giác bất hòa.
Tấn Viễn hơi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Giang Hạc tìm người yêu cũ cũng là người mẫu có tỷ lệ chiều cao không sai biệt lắm với Tấn Tĩnh?
Tấn Viễn cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không phải không có khả năng này, dù sao chiều cao của anh cao hơn Giang Hạc một chút, anh không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nói không chừng đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Tấn Viễn thay quần áo xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Giang Hạc ở bên ngoài chờ anh, nghe thấy động tĩnh, xoay người nhìn anh một cái: "Thay xong rồi?"
"Ừ." Tấn Viễn xắn tay áo ren trên tay có chút vướng bận, hỏi cậu, "Buổi tối em muốn ăn cái gì, tôi làm cho em."
"Buổi tối không cần cô làm nữa." Giang Hạc cười lắc đầu, "Tôi đã cho người làm bữa tối đưa tới đây, hiện tại còn hơi sớm, cô có muốn ăn một quả táσ ɭóŧ dạ không?"
Hôm nay sinh nhật cậu, cậu muốn an bài như thế nào cũng được, Tấn Viễn không có bất kỳ dị nghị gì gật gật đầu.
Lúc ngồi ở phòng khách chờ cơm, Tấn Viễn vừa xem TV vừa gặm táo, vừa lén lút quan sát Giang Hạc đang đọc sách ở một bên.
Anh phát hiện Giang Hạc thật sự nhàm chán, trong phòng không có bất kỳ dấu vết của thiết bị điện tử nào, lúc không làm việc, cũng không chơi điện thoại di động? điều này làm cho Tấn Viễn không khỏi tò mò, Giang Hạc trước kia nói chuyện phiếm với anh trên WeChat là Giang Hạc trước mặt sao?
Tấn Viễn nghĩ thì nghĩ, nhưng lại không có can đảm hỏi.
Giang Hạc không phải loại người thích bày biện, cho dù là sinh nhật cũng không có lựa chọn phô trương lãng phí, để cho người ta nấu món ăn cũng là ba món một canh đơn giản, cùng Tấn Viễn hai người ăn, vừa vặn đủ.
Nhưng có thể là lúc Tấn Viễn xem TV quá mức thường xuyên chuyển kênh truyền hình thanh âm kinh động đến Giang Hạc, buổi tối ăn cơm tối xong, lúc Giang Hạc đưa Tấn Viễn về nhà, chủ động hỏi: "Có đôi khi tôi có phải rất nhàm chán hay không?"
Tấn Viễn suy nghĩ một chút: "Cũng không sao."
Giang Hạc cười cười: "Thật ra như vậy tôi mới là tôi thật, bởi vì hình như ngoại trừ công việc trên thế giới này thì không có gì đáng để tôi làm, lúc mới gặp cô tôi đã từng rất ngây thơ cảm thấy, hình như tôi tìm được cô gái đến lấp đầy thế giới của tôi và cùng nhau trải qua phần đời còn lại, tôi đã sắp xếp mỗi ngày của chúng tôi cho phần còn lại của cuộc đời tôi, chỉ chờ cô đến thế giới của tôi, sống với tôi."
Lời nói của Giang Hạc càng nói càng không thích hợp, hơn nữa xe của cậu đã lái qua quảng trường thương mại thế giới, một trái tim của Tấn Viễn giống như có cảm ứng bỗng nhiên bị treo lên.
"Tôi rất cảm kích anh, hôm nay có thể đáp ứng một ngày làm bạn gái của tôi, để hình ảnh tôi sống cùng anh có cảm giác thực tế, cũng làm cho tôi trải qua một trong những sinh nhật tốt đẹp nhất trong đời." Giang Hạc chậm rãi dừng xe ở cửa tiểu khu Tử Trúc, "Nhưng, Tấn Viễn, chúng ta dừng lại ở đây."
----------
//
NTT