Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 52: nhà ăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Lạc nhẹ nhàng ôm lấy Tấn Viễn một chút liền buông ra: "Còn giống như trước kia, có thể là cậu vốn đã rất gầy, gầy một chút cũng không rõ ràng chút nào."

Ý định ban đầu của Tấn Viễn cũng không phải thật sự muốn hắn cảm giác ra anh gầy hay không, nghe vậy gật gật đầu: "Chắc vậy a."

Hà Lạc một lần nữa nhặt điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn, nhìn đồng hồ: "Nhanh lên đi, đến muộn, đồ ăn ngon trong căng tin người ta đều chọn xong, cậu gầy như vậy, nên ăn thêm một chút đồ ăn ngon bổ sung."

Tấn Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn camera, cũng không xác định cảnh vừa rồi Giang Hạc có nhìn thấy hay không, đi nhanh hai bước đuổi theo bước chân của Hà Lạc, hỏi hắn: "Cậu cảm thấy, thể chất như tôi ăn cái gì có thể bổ sung dinh dưỡng?"

Hà Lạc dừng lại đột nhiên hỏi: "Bây giờ cậu có thể ăn mặn không?"

Tấn Viễn gật đầu: "Có thể ăn một chút."

"Vậy thì uống canh đi." Hà Lạc suy nghĩ một chút nói, "Thời gian trước chúng ta tăng ca cường độ cao, mẹ tôi ở nhà nấu canh cho tôi, tôi uống một thời gian, cảm giác thân thể tốt hơn không ít, ban ngày đi làm cũng không còn đầu váng mắt hoa, cậu cũng thử xem."

"Vừa lúc trong căng tin tôi nhớ có một cửa là bán loại canh bổ sung này, lát nữa tôi sẽ đi xem còn có hay không."

"Được," Tấn Viễn không cự tuyệt, khẽ mím môi một chút, giống như là nghĩ đến cái gì đó, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nói với Hà Lạc, "Tôi cũng đã lâu không ăn đồ ăn dì nấu, vừa nghe cậu nói dì mỗi ngày đều nấu canh cho cậu, hiện tại tôi cũng có chút thèm ăn."

Hà Lạc nghe Tấn Viễn nói như vậy, lập tức mở điện thoại di động ra: "Vậy tôi bảo mẹ tôi buổi tối mua thêm chút thức ăn, buổi tối tan tầm đến nhà tôi ăn."

Tấn Viễn ngăn cản hắn: "Chờ chúng ta tan tầm đều tám chín giờ tối, trễ như vậy còn để cho dì làm thì không tốt, khi nào dì rảnh rỗi, mang theo một hộp canh đến công ty, tôi nếm thử là được rồi."

Hà Lạc ngẫm lại cũng đúng, hai năm gần đây trạng thái tinh thần của mẹ hắn không tốt lắm, đích xác không thích hợp làm việc mệt mỏi, nghe Tấn Viễn nói như vậy, cũng không có từ chối: "Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ mang cho cậu."

"Không cần vội." Tấn Viễn nhìn hắn vội vàng như vậy, cười cười, "Khi nào rảnh thì lúc nào cũng được."

Hà Lạc không nói gì nữa, vào căng tin, đưa cho Tấn Viễn hai đĩa ăn: "Vậy cậu đi lấy cơm trước, tôi đi cửa bên kia xem một chút."

Tấn Viễn theo hướng ngón tay hắn nhìn một chút, cách có chút xa, cũng không có nói thêm gì, bưng hai cái đĩa cơm đi lấy cơm.

Bọn họ xuống chậm một chút, trước cửa sổ các món ăn đều xếp thành hàng dài, Tấn Viễn đi nhanh hai bước cũng gia nhập vào đội ngũ thật dài.

Còn chưa xếp hàng một lát, bên cạnh anh có thêm một người chào hỏi anh: "Này, anh chàng đẹp trai, thật trùng hợp, lại gặp lại."

Tấn Viễn nghe thấy thanh âm, nghiêng đầu, chính là cô gái buổi sáng gặp trong thang máy, trả lời cô: "Thật trùng hợp, cô ở bộ phận nào? buổi tối cũng tăng ca sao?"

Cô gái vội vàng giơ tấm biển công nhân đeo trên cổ mình cho Tấn Viễn xem: "Tôi đến từ phòng thông tin."

Tấn Viễn nhìn lướt qua bảng hiệu của cô, gằn từng chữ nói ra tên cô: "Hoàng - Đình - Đình, rất dễ nghe."

"Bình thường thôi." Hoàng Đình Đình tùy tiện khoát tay áo, chợt lại khen Tấn Viễn, "Tôi biết soái ca anh chính là đại lão kỹ thuật của bộ phận công trình Tấn Viễn, thật sự nghe danh không bằng gặp mặt, nếu như sớm biết bản thân anh đẹp trai như vậy thì tốt rồi."

Tấn Viễn vừa định nói sớm một chút biết sẽ như thế nào, nhưng dư quang khóe mắt anh bỗng nhiên quét tới cửa căn tin người đến người đi quét tới một bóng dáng quen thuộc, khóe môi hơi nhếch lên một chút, lời vừa mới đến bên miệng lại xoay chuyển: "Như thế nào, sớm biết, cô muốn theo đuổi tôi sao?"

"Cũng có ý nghĩ này." Hoàng Đình Đình bị Tấn Viễn cười đến tâm hoảng ý loạn, cũng may đầu lý trí đang online, "Bất quá rất đáng tiếc bây giờ tôi đã có bạn trai rồi."

"Không đáng tiếc," Tấn Viễn cũng không thích để lại cho người ta không gian tưởng tượng, "Tôi cũng có người thích."

"Oaaa" Hoàng Đình Đình kinh ngạc một tiếng, thương tâm nói, "Quả nhiên soái ca đều là của nhà người khác."

Đúng lúc này đến phiên bọn họ lấy cơm, Tấn Viễn chọn chút đồ ăn Hà Lạc thích ăn, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Hoàng Đình Đình bên cạnh còn đi theo hỏi cô: "Cô tới tìm tôi còn có chuyện gì sao?"

Hoàng Đình Đình nghe Tấn Viễn nói như vậy, cũng theo đó buông mâm cơm trong tay xuống, từ trong quần lấy điện thoại di động ra giải thích cho Tấn Viễn: "Là như vậy, buổi sáng tôi bởi vì đối với soái ca anh quá kích động cho nên liền cùng các chị em khác tạo một cái nhóm, vốn là chỉ bát quái liếm liếm nhan sắc, ai biết được, đám chị em này quá hi, mấy người quần chúng đến bây giờ đã đột phá đến hơn trăm người, hơn nữa bên trong còn gửi không ít ảnh chụp lén của anh, tôi tốt xấu gì cũng là có một ít quy củ của phòng thông tin, nếu anh là ngôi sao hoặc nhân vật của công chúng còn chưa tính, nhưng anh là một người bình thường, chuyện này đã liên quan đến vi phạm, soái ca anh xem anh có thể chấp nhận được không, nếu không thể chấp nhận được, bây giờ tôi sẽ giải tán nhóm, cũng để cho họ xoá hết ảnh."

Tấn Viễn tiếp nhận điện thoại di động của cô lật xem, trong đó ghi chép trò chuyện cũng không có nhiều bất hợp lý, mấy tấm ảnh chụp bởi vì đều là chụp lén còn rất mơ hồ, hơn nữa loại chuyện này, cho dù là giải tán quần chúng cũng không có cách nào ngăn cản, riêng anh vẫn không tránh khỏi bị người ta suy luận một phen, suy nghĩ một chút, Tấn Viễn chỉ vào mấy cái ghi chép muốn gả trong điện thoại di động nói: "Cũng không phải không thể tiếp nhận, các cô cuồng nhiệt như vậy, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào."

"Anh không cần đáp lại a." Hoàng Đình Đình thấy Tấn Viễn tiếp nhận cũng thở phào nhẹ nhõm, "Những lời này các cô ấy đều thuận miệng nói, không cần coi như thật."

Tấn Viễn thấy Hà Lạc cũng sắp trở về, trả lại điện thoại cho cô: "Chỉ cần không quá đáng, thì cứ như vậy đi."

Hoàng Đình Đình đang muốn thu hồi điện thoại, không biết nghĩ đến cái gì lại hỏi thêm một câu: "Anh đẹp trai, có bất tiện không nếu thêm WeChat, sau này gặp phải chuyện gì xâm phạm quyền riêng tư của anh, tôi cũng để cho các cô chú ý một chút."

Tấn Viễn bình thường cơ bản cũng không qua lại với người khác, ở công ty hình như anh cũng không có chuyện riêng tư nào có thể bị xâm phạm, đang định nói không cần liền nhìn thấy một bóng người ngồi xuống đối diện với cái bàn ăn của anh, nhíu mày, cười nói với Hoàng Đình Đình: "Được."

Nói xong liền lấy điện thoại ra chủ động quét WeChat của cô.

Hoàng Đình Đình làm xong việc cũng không đợi nhiều, thêm WeChat của Tấn Viễn, liền bưng mâm cơm cười khanh khách nói lời tạm biệt với Tấn Viễn.

Hà Lạc trở về vừa vặn nhìn thấy một màn cô rời đi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt bát quái: "Cậu nói muốn câu dẫn sẽ không phải là cô ấy chứ, tôi biết cô ấy, tiểu mỹ nữ phòng thông tin, người rất ngay thẳng, bất quá đã có bạn trai rồi."

Nói xong lông mày hắn nhướng lên, kinh ngạc nói: "Trách không được cậu cư nhiên dùng chữ "câu dẫn", cậu không phải là muốn bằng vào mị lực của mình đem đôi tình nhân người ta chia rẽ đi!"

"Tấn Viễn," Hà Lạc ánh mắt phức tạp nhìn Tấn Viễn nói, "Thế gian nơi nào không có cỏ thơm, loại chuyện không đúng đắn này, chúng ta cũng không thể làm a, cậu có tài lớn lên lại đẹp trai như vậy, loại người nào không tìm được, cần gì phải để mắt tới người hoa đã có chậu đó."

Tấn Viễn nghe hắn càng nói càng thái quá, từ trên bàn đẩy khay thức ăn đến trước mặt hắn: "Ăn cơm đi, người ta chính là tìm tôi hỏi chút chuyện, không phải như cậu nghĩ."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Nghe Tấn Viễn nói như vậy, Hà Lạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải như hắn nghĩ là tốt rồi.

Hắn đem canh bồi bổ đặt ở trước mặt Tấn Viễn, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, Tấn Viễn cầm thìa, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười một chút, cười đến rất câu người: "Tôi đối với chia rẽ đôi tình nhân không có hứng thú, tôi cảm thấy hứng thú chính là càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút."

Hà Lạc không để ý hỏi: "Cái gì?"

Tấn Viễn liếm liếm môi, đuôi mắt khẽ nhếch, nhìn về phía sau Hà Lạc, mị hoặc giống hồ ly tinh như đúc: "Câu dẫn người đã có vợ."

Cái mông Hà Lạc còn chưa ngồi vững, đã bị lời nói của Tấn Viễn làm cho kinh hãi, từ trên băng ghế đứng phắt dậy: "Cậu đang đùa giỡn tôi đi."

Tấn Viễn ngước nhìn hắn, cười hỏi: "Cậu thấy sao?"

Hà Lạc quan sát nụ cười trên mặt Tấn Viễn một chút, thấy bên trong trộn lẫn quá nhiều không đứng đắn, lại yên tâm lớn mật ngồi xuống: "Tôi cảm thấy cậu chính là đang đùa giỡn với tôi!"

Hắn và Tấn Viễn cùng ký túc xá bốn năm, làm việc cùng nhau ba năm, gần bảy năm thời gian, hắn chưa từng ở trên người Tấn Viễn cảm nhận được khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ đồng tính, cho nên đây nhất định là Tấn Viễn đang nói giỡn!

Tấn Viễn bên môi thấm một chút ý cười, vừa không giải thích, cũng không phủ nhận.

Hà Lạc thấy thế, tự động cho rằng Tấn Viễn chính là đang nói đùa: "Cậu có biết hay không, cậu vừa rồi thiếu chút nữa dọa tôi đến chết."

Tấn Viễn chậm rãi bắt đầu uống canh: "Có cái gì đáng sợ, cậu không cảm thấy còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?"

"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái quỷ." Hà Lạc cực kỳ không đồng ý với lời của Tấn Viễn, "Con đường bình thường không đi tốt, tại sao phải đi đường lệch, hơn nữa con đường này đều lệch đến không có biên giới."

Tấn Viễn cười nói: "Như vậy không phải càng có tính khiêu chiến sao?"

Hà Lạc cắn đũa chỉ trích Tấn Viễn nghiêm khắc: "Suy nghĩ này của cậu là sai lầm nghiêm trọng, đây có phải là chuyện thách thức hay không? Đây chính là chuyện liên quan đến đạo đức cùng khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ, mặc kệ cái đó đều là sai lầm, cậu phải đem suy nghĩ sai lầm này của cậu chỉnh đốn..."

Lại một thằng thẳng nam.

Tấn Viễn thấy Hà Lạc có tư thế thao thao bất tuyệt nói tiếp, anh lập tức rút ra một tờ giấy từ trong hộp khăn giấy bên cạnh bàn ăn, hơi nghiêng người đặt ở bên môi hắn: "Nơi này dính một hạt cơm, cậu vừa nói chuyện liền run rẩy, nhìn quá buồn nôn."

Hà Lạc lập tức ngậm chặt miệng, nhận lấy khăn giấy Tấn Viễn đặt bên môi hắn, dùng sức lau: "Hiện tại không còn đi."

Tấn Viễn cười lắc đầu: "Hiện tại không còn nữa."

Vừa dứt lời, "Ba" một tiếng, phía sau bọn họ truyền đến một tiếng đĩa cơm rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, ngay sau đó, có mấy người phụ trách căng tin nhanh chóng vây quanh.

Tấn Viễn và Hà Lạc nghe thấy động tĩnh nhìn qua, chỉ thấy trong đám người có một người dáng đứng anh tuấn cao ngất, chính là Giang Hạc, ông chủ lớn nhất của công ty bọn họ.

Bọn họ nhìn qua, Giang Hạc cũng vừa vặn đang nhìn bọn họ, hai tầm mắt đụng nhau, Giang Hạc thấy bị phát hiện, dứt khoát cũng không che giấu nữa, thu hồi tầm mắt, cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động.

Sau một khắc, điện thoại di động trên người Tấn Viễn phát ra một tiếng động nhẹ, anh lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn.

Giang Hạc: Anh và đồng nghiệp của anh bình thường ở công ty đều thân thiết như vậy sao?

Tấn Viễn: ?

Giang Hạc: Lúc mới ăn cơm, lời nói và cử chỉ của anh dường như có chút vượt quá giới hạn rồi.

Tấn Viễn: Cho nên?

Giang Hạc: Không thể có chừng mực một chút sao?

Tấn Viễn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động cách màn hình đều có thể ngửi được một mùi chua chua, tâm tình hơi tốt mím chặt đường viền môi, nhịn xuống khóe miệng không khỏi tràn ngập ý cười, trả lời cậu.

Tấn Viễn: Bây giờ em lấy thân phận gì để nói với tôi điều này?

------------

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio